Tim Lục Ly chợt chùng xuống, có cảm giác rơi vào nanh vuốt quỷ, Vũ Đế này không phải bị long dương đó chứ? Vũ Đế luôn có thành kiến với Lục Ly, không chỉ đơn thuần nhìn Lục Ly là thấy không thoải mái, mà còn có một chút chút liên quan đến Nhuệ Đế. Lão ta và Nhuệ Đế cứ luôn bất hòa, Nhuệ Đế xem trọng Lục Ly, đương nhiên lão ta sẽ ghét Lục Ly. Ngoài ra còn vì chuyện của Quan Thiên Thu mà khiến Vũ Đế càng thêm chán ghét. Chẳng lạ gì! Vũ Đế bảo Lục Ly đi theo lão ta, chẳng phải là chuyện tốt lành gì. Đại Đế này thu nhận đệ tử thân truyền có chút khác biệt, Lục Ly đi theo Vũ Đế thì chỉ làm một hạ nhân, Vũ Đế rõ ràng là không có ý tốt. Lục Ly cảm nhận được ý đồ xấu của Vũ Đế, nhưng hắn có thể làm gì được chứ? Hắn dám làm trái ý của Vũ Đế sao? Hắn chỉ có thể mỉm cười chắp tay, đi về phía sườn núi. Hắn nhanh chóng tìm được tòa thành bảo lớn nhất, tòa thành bảo này rất dễ tìm, phía trước có một quảng trường lớn, bên ngoài còn có hai con dị thú canh giữ, bên trên cửa thành có viết chữ “Trưởng Lão Đường”, bên ngoài có hai quân sĩ đứng canh. - Dừng lại! Lục Ly đi tới, quân sĩ cản Lục Ly lại, Lục Ly vội chắp tay đáp: - Tại hạ Lục Ly, là đến tìm Cốc Trưởng Lão. - Ồ, là đệ tử ký danh kỳ này à? Một quân sĩ xua tay nói: - Đi theo ta! Quân sĩ dẫn Lục Ly tiến vào tòa thành, bên trong có một đại điện, còn có bảy tám hành lang, quân sĩ dẫn Lục Ly bước vào một hành lang, rẽ qua một khúc cua, cuối cùng tiến vào một đại điện. Cốc Trưởng Lão đang ở bên trong, thấy Lục Ly bước vào, lão ta vẫy tay bảo trung sĩ lui xuống, Lục Ly hành lễ nói: - Đệ tử Lục Ly, tham kiến Cốc Trưởng Lão. - Ngươi không phải đệ tử chính thức, cho nên ngươi không được gọi mình là đệ tử! Cốc Trưởng Lão nghiêm khắc chỉnh lại lời của Lục Ly, Lục Ly cười khổ một tiếng, Cốc Trưởng Lão ném một miếng ngọc phù từ trong tay ra nói: - Đây là ngọc phù thân phận của ngươi, ngươi ra ngoài đợi đi, lát nữa ta sẽ cho người sắp xếp cho ngươi. Ba năm nay ngươi cố gắng mà tu luyện cho tốt, nỗ lực thăng cấp, chỉ cần thông qua ba tầng khảo nghiệm, ngươi sẽ có cơ hội trở thành đệ tử chính thức của Thiên Đế Tông ta. - Ba tầng khảo nghiệm? Lục Ly âm thầm bĩu môi nhưng không có thể hiện ra ngoài, mà cười khổ nói: - Cốc Trưởng Lão, vừa rồi ta đi được nửa đường, ngang qua một thành bảo, nhìn thấy Vũ Đế ở đó nói lão ta đang thiếu một hạ nhân, bảo ba năm nay ta hãy đi theo lão ta. - Vũ Đế? Cốc Trưởng Lão hơi kinh ngạc, sau đó nhìn Lục Ly có chút thương cảm, xua tay nói: - Vũ Đế đã mở lời rồi, vậy ba năm nay ngươi cứ theo lão ta đi, Lục Ly… ta tặng ngươi một câu, người chịu được cái khổ nhất trong những cái khổ ắt mới thành nhân, đừng bị những thứ phù du che mắt, kiên trì đến cùng rồi sẽ có ngày mây rẽ hiện trăng thanh, ngươi đi đi. Nội tâm Lục Ly như thắt lại, lời này của Cốc Trưởng Lão càng khiến hắn khó xử, Cốc Trưởng Lão cũng đã nói như thế rồi, hắn qua đó e là sẽ bị Vũ Đế chơi chết mất? - Hừ! Trong lòng Lục Ly lóe lên một tia lệ khí, nếu như Vũ Đế thật sự dám dày vò hắn, thì chức đệ tử ký danh Thiên Đế Tông này hắn không dám đảm nhận nữa, Vũ Đế không thể vô duyên vô cớ giết chết hắn đâu nhỉ? Hắn lui khỏi đại điện, bên ngoài đã có một vị Lĩnh Chủ đợi sẵn, đưa cho Lục Ly một cái nhẫn không gian, nói: - Đây là phúc lợi của đệ tử ký danh, mỗi năm ngươi có thể đến tìm ta lãnh một lần. Bên trong cũng có tông quy của Thiên Đế Tông bọn ta, ngươi xem cho kỹ, nếu xúc phạm tông quy, sẽ trực tiếp bị xử chết. Lĩnh Chủ nói xong thì trực tiếp rời đi, dường như nói nhiều thêm một câu với Lục Ly thì sẽ không còn bình tĩnh được, Lục Ly bất lực nhận những chiếc nhẫn không gian đó, theo con đường ban đầu xuống núi, đến tòa thành bảo đó. Vũ Đế vẫn đang ngồi dưới tán cây lớn bên ngoài thành, thấy Lục Ly tới gần, hắn khẽ gật đầu nói: - Đi theo lão phu thôi. Vũ Đế tiến vào thành, Lục Ly ngoan ngoãn đi theo sau, trong thành bảo có một cổng dịch chuyển, thân ảnh của Vũ Đế lướt vào trong, Lục Ly vô cùng phiền não, nghiến răng bước vào trong, biến mất trong tòa thành bảo đó. Trong một tòa thành khác ở sườn núi, Nhuệ Đế đang ngồi đánh cờ cùng Hằng Đế sau hậu viện, sau khi Vũ Đế đưa Lục Ly đến, Hằng Đế cười khổ nói: - Vũ Đế đúng là quyết chí báo thù mà, Lục tiểu tử lần này sắp chịu khổ rồi. Nhuệ Đế à, sao ngươi không ra tay sớm hơn, dẫn tiểu tử đó đi theo ngươi? Nhuệ Đế khẽ cười đáp: - Ta không ra tay, tiểu tử này còn có thể sống, nếu thật sự đi theo ta, ngươi cảm thấy tiểu tử này có thể sống nổi không? - Cũng phải… Hằng Đế bưng chén trà lên nhấp một ngụm nói: - Sợ là Vũ Đế hận tiểu tử này thấu xương, cũng không cần cái mặt già nữa, nếu ngươi bênh vực, ngược lại sẽ càng kích động Vũ Đế, đến lúc đó lão ta sẽ nghĩ mọi cách giết chết hắn. - Cũng có lý! Nhuệ Đế gật đầu thở dài: - Làm tặc nghìn ngày thì dễ, phòng tặc nghìn ngày thì khó, ta có thể bảo vệ tên tiểu tử đó cả đời sao? Một đệ tử ký danh thôi mà, cho dù bị giết chết một cách âm thầm, trong tông môn cũng sẽ không nói gì. Suy cho cùng Thiên Đế Tông này vẫn là của những đại gia tộc bọn họ. - Hay là… chúng ta cũng làm như bọn họ? Hằng Đế suy nghĩ một hồi rồi đáp: - Nghe nói Quan Thiên Thu khá thân thiết với Vũ Đế, Vũ Đế đã không nể mặt chúng ta, chúng ta cũng không cần nể mặt lão ta làm gì. Giở trò một chút với tên tiểu tử đó đủ khiến lão ta không chịu nỗi rồi. - Ta không nhàm chán như vậy! Nhuệ Đế lắc đầu nói: - Cứ xem trước đã, xem thử Vũ Đế có làm gì quá đáng không, nếu không quá đáng thì thôi, cũng coi như là rèn luyện cho tên tiểu tử đó. Còn nếu làm lố thì là hoàn toàn không nể mặt của ta, đến lúc đó ta còn không ra tay sao, ta sẽ trực tiếp đánh chết tên Quan tiểu tử kia, coi thử Vũ Đế có thể làm gì được ta?
Chương 3622 Sao ngươi lại làm được?
- Ngươi vẫn là cái tính cách ấy! Hằng Đế mỉm cười nói: - Hoặc là không động thủ, động thủ rồi thì phải chết mới thôi, không chừa đường lui. - Mấy người đi lên từ cơ hàn như bọn ta, đều có tính cách như thế! Trong mắt Nhuệ Đế lộ ra một tia lạnh lùng: - Không phải bọn ta không muốn chừa đường lui, có đôi lúc bọn ta không còn đường nào để đi. Nếu bọn ta không tàn nhẫn với kẻ địch một chút, thì đã sớm chết hàng trăm nghìn lần rồi. - Cũng có lý! Sau khi Hằng Đế đánh xuống một quân cờ, thì xua tay nói: - Không nói chuyện này nữa, nói về đồ đệ bảo bối của ngươi đi, nha đầu Ngưng Tuyết đó là hạt giống tốt, vẫn còn chưa chúc mừng ngươi có được đồ đệ cưng. Nha đầu này rất thông minh, bồi dưỡng nó cho tốt, ta thấy đột phá cấp Đế không phỉa là chuyện khó. - Quả nhiên là hạt giống tốt. Nhuệ Đế đồng tình đáp: - Tuổi trẻ, có thiên phú, thông minh, ngộ tính tốt, chỉ số tình thương cao. Mọi mặt đều không có vấn đề gì, duy chỉ có một vấn đề đó chính là sinh ra trong hào môn, từ nhỏ chưa từng chịu khổ, cũng không có nhiều kinh nghiệm sinh tồn trong hiểm cảnh, ngược lại ta cũng không xem trọng mấy. Cho dù đột phá được cấp Đế thì sao? Chiến lực mạnh được bao nhiêu? - Trước đây ngươi cũng chưa từng chịu khổ, không có kinh nghiệm chém giết, bây giờ ngươi có thể từ từ bồi dưỡng. Hằng Đế không phủ nhận, nói: - Ngươi muốn nói là, các đệ tử hào môn đều có khuyết điểm như vậy, nhưng kiểm soát cả thế giới này vẫn là đệ tử hào môn, là những người sở hữu chiến lực mạnh nhất, đứng vững trên đỉnh phong, cũng chỉ là đệ tử hào môn. Cho nên ngươi đừng nghĩ về đệ tử hào môn tệ như thế, bọn họ có thể vẫn luôn kiểm soát thế giới, chứng tỏ bọn họ rất rõ nhược điểm của bản thân, cũng tự có cách thức riêng của mình. - Có lẽ vậy… Ánh mắt Nhuệ Đế dần trở nên mơ hồ, quân cờ giữ trên tay hồi lâu cũng không cách nào hạ xuống được, ánh mắt hắn nhìn Lục Ly biến mất trong thành bảo đó, thở dài: - Có lẽ Vũ Đế đưa tên tiểu tử đó đến Diêm La Sơn, cũng không biết hắn có chịu đựng nỗi không đây? Đừng chỉ mới một lúc đã chết ở đó rồi đấy… Đại bản doanh của Thiên Đế Tông không phải trong Thiên Đế Thành mà là ở một tiểu thế giới. Tiểu thế giới này đã trải qua vô số tế luyện thánh hoàng cường đại mới có thể trở thành một bảo địa siêu cấp, bên trong cũng có rất nhiều nơi kỳ dị. Diêm La Sơn là một nơi kỳ lạ, còn được xếp tốp mười trong Thiên Đế Giới, nhưng mà, đối với cường giả mà nói thì nơi này chính là bảo địa, còn với đệ tử mà nói, thì nơi này chính là tuyệt địa. Vũ Đế đưa Lục Ly tới đây, rõ ràng là có ý đồ xấu. Tuy không nói tới chuyện giết chết Lục Ly, chí ít cũng phải để Lục Ly chịu khổ ba năm. Một luồng sáng trắng lóe lên, sau khi Lục Ly đi ra cũng cảm thấy có vấn đề. Nơi này thật đáng sợ! Lục Ly dịch chuyển ra ngoài, đập vào mắt là sấm sét trắng xóa khắp bầu trời, sấm sét này giống như thác đổ, bao trùm cả một nửa ngọn núi lớn này, trông rất là khủng khiếp. Không phải chỉ có sấm chớp, xung quanh đây có những đám sương mù đen kịt, những đám sương mù đó không ngừng trôi nổi, bên trong ẩn chứa một cảm giác nguy hiểm chết người. Lục Ly tin nếu như hắn đến gần mà sương mù này, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn. - Theo sát, nếu không ngươi chết cũng đừng trách lão phu! Vũ Đế lạnh lùng thốt ra một câu, sau đó nhanh chóng lao tới, Lục Ly cũng nhanh chóng đi theo, đây không phải trò đùa, lỡ như đi nhầm, hắn sẽ chết oan uổng. Hắn theo Vũ Đế lao nhanh vào phía bên trong, thân pháp của Đế Vũ rất phiêu dật, bay tới bay lui như một cơn gió, Lục Ly phải tăng tốc tới mức tối đa, nếu không e là không thể đuổi kịp Vũ Đế. Diêm La Sơn này rất lớn, thần niệm dường như cũng bị hạn chế ở đây, phạm vi có thể dò xét được chỉ khoảng trăm dặm. Hơn nữa càng đi vào trong núi, màn sương đen đó càng dày đặc, có cảm giác mờ mờ ảo ảo, dường như nói đó không phải nhân gian mà là địa ngục. - Ở cái nơi quái quỷ này ba năm? Lục Ly rùng mình một cái, cái nơi Diêm La này không phải nhân gian mà là địa ngục. Sao Vũ Đế lại chọn sống ở một nơi như vậy? Hay là cố ý vứt bỏ hắn ở đây? Tiếp tục đi về phía trước, sau nửa nén hương Lục Ly phát hiện không còn đường đi nữa, đâu đâu cũng đều là màn sương đen cuồn cuộn, bao trùm cả một vùng rộng lớn phía trước. Hơn nữa, trong màn sương đen đó còn lờ mờ hiện ra một luồng sáng màu xanh đang di chuyển, giống như u linh, cũng không biết đó là thứ gì. - Đi theo ta! Vũ Đế lạnh lùng nói một câu, sau đó phất tay, mở ra một cái quang tráo bao phủ lấy lão ta và Lục Ly, Vũ Đế đi ở phía trước, quang tráo xua màn sương đen ấy tách ra. Đi một lúc lâu trong màn sương đen, cuối cùng phía trước cũng sáng sủa lại, một sơn cốc hiện ra. Sơn cốc này có thần văn chặn đứng màn sương đen đó ở bên ngoài, bên trong hiệp cốc còn có một tòa thành bảo màu đen, bên trong còn có khói trắng bốc lên, khiến tòa thành như ẩn như hiện, xem ra Vũ Đế sống ở nơi này. Vũ Đế đánh ra một luồng ánh sáng, trong thần văn xuất hiện một cánh cửa nhỏ, lão ta dẫn Lục Ly đi vào trong, sau đó hủy bỏ quang tráo đang bao phủ bên ngoài mình đi. Xèo xèo… Lục Ly vừa tiến vào thì có cảm giác như bị ném vào trong hầm băng, cả người bỗng chốc cứng đờ, chân mày hay râu cũng đều bị đóng băng, cơ thể di chuyển rất khó khăn. Vũ Đế thấy hắn dừng ở đó, lạnh giọng nói: - Ráng làm quen một khoảng thời gian đi, chút lạnh lẽo này mà cũng không chịu nỗi, ngươi cũng quá vô dụng rồi. Lát nữa ngươi đến căn phòng nhỏ đó ở, năm ngày sau đi giúp ta thu thập vật liệu thần, lão phu muốn luyện khí. Vũ Đế nói xong thì đi mất, sau khi vào trong một thành bảo, lão ta mới nghiêm túc căn dặn: - Đừng ra ngoài, nếu không chết rồi thì đừng trách ta không nhắc nhở. Vũ Đế tiến vào thành bảo, Lục Ly vẫn không di chuyển, chỉ ngồi xếp bằng dưới đất tu luyện một chút, dùng thần lực xua đuổi cái lạnh.
Chương 3623 Sao ngươi lại làm được?
Ở đây thực sự rất lạnh, hắn cảm thấy còn lạnh hơn trong hầm ma băng. Ở trong hầm ma băng sẽ bị đông cứng đến mức không còn tri giác, ở đây có tri giác, hơn nữa còn cảm thấy hàn khí đang xâm nhập vào linh hồn, lạnh đến thấu xương. Sau khi tu luyện nửa canh giờ, Lục Ly mới miễn cưỡng thích ứng được với cái lạnh ở đây, cơ thể run rẩy đi về phía căn nhà gỗ. Căn nhà gỗ đó chỉ cách một trăm mét, Lục Ly đi một lúc dừng một lúc, vậy mà lại mất thời gian mười mấy hơi thở mới vào nhà được, bên trong chẳng có gì cả, sau khi Lục Ly bước vào thì lập tức bảo Huyết Linh Nhi ra bố trí thần văn. Sau khi Huyết Linh Nhi ra ngoài thì nhanh chóng bố trí thần văn, thần văn khởi động rồi Lục Ly cũng chẳng thấy ấm hơn, vẫn lạnh thấu xương cốt. Huyết Linh Nhi truyền âm nói: “Chủ nhân, ở đây lạnh như thế là vì làn khói trắng kia tràn ngập khắp không gian, cho nên bố trí thần văn cũng vô dụng.” - Thế thôi vậy! Lục Ly xua tay, truyền âm: ""Sơn cốc này bố trí thần văn, ngươi có thể đi kiểm tra học hỏi một chút, nhưng tuyệt đối đừng có bất kỳ hành động sửa đổi nào, cũng không được chạm vào thần văn, có biết không?"" ""Ta hiểu rồi!"" Huyết Linh Nhi truyền âm lại rồi chui xuống đất, đi tìm hiểu lĩnh ngộ thần văn. Lục Ly thì tiếp tục cực khổ ở đây chịu đựng hàn khí, nếu không nghĩ cách thích ứng với hơi lạnh ở đây thì mọi hành động của hắn sẽ bị ảnh hưởng, đến lúc đó lại không làm việc giúp Vũ Đế được? - Nghĩ cách hấp thu số hàn khí này? Lục Ly suy nghĩ rồi ngồi dậy, vận chuyển thần lực cố gắng hấp thu hết hàn khí bên ngoài vào. Trong cơ thể đều là hàn khí, bắt đầu thích ứng sẽ thấy thoải mái hơn nhiều. Sau khi hấp thụ một lúc, hắn phát hiện căn bản không thể hấp thụ hết những hàn khí ở đây. Hắn thấy hơi đau đầu, trầm ngâm một lúc rồi sử dụng Đại Đạo Chi Ngân. Năm đó hắn dùng Đại Đạo Chi Ngân hấp thụ Hồng Mông Chi Khí, hắn muốn thử xem có thể hấp thu được số hàn khí này không. - Được! Sau khi vận chuyển Đại Đạo Chi Ngân, hắn phát hiện hàn khí không ngừng bị hút vào trong, tụ lại ở bụng dưới của hắn, giống như đang hấp thu Hồng Mông Chi Khí năm đó. Sau khi hàn khí xâm nhập vào cơ thể, Lục Ly phát hiện có vấn đề, cơ thể hắn hoàn toàn đông cứng. Hàn khí vào cơ thể rồi, cơ thể hắn giống như không thể thích ứng, ngược lại càng thêm khó chịu, cả người biến thành một tảng băng, cả đầu ngón tay cũng không cử động nỗi. - Nghĩ cách hấp thu vào huyệt đạo đi. Lục Ly suy nghĩ một hồi, phát hiện chỉ có cách này, giống như hấp thụ Hồng Hoang Chi Khí vào trong huyệt đạo năm đó, như thế không những giải quyết được vấn đề hiện tại, mà còn khiến cơ thể của hắn trở nên mạnh hơn. Hắn bình tĩnh lại bắt đầu suy nghĩ, phải tốn mất thời gian ba ngày mới thành công hấp thụ hàn khí vào trong huyệt đạo, chuyển hóa thành một loại năng lượng đặc biệt. Sau khi hấp thụ, Lục Ly cảm thấy cơ thể mình mạnh lên rõ rệt, hắn nhất thời vui mừng, hơn nữa hàn khí bị hấp thu rồi hắn cũng không còn thấy lạnh nữa, có thể chống cự được. - Tiếp tục! Vũ Đế nói năm ngày nữa sẽ đi tìm hắn, Lục Ly cũng không quan tâm nhiều như vậy, tiếp tục hấp thu hàn khí. Hàn khí được hấp thụ càng nhiều, thể chất càng được cải thiện, cũng có nghĩa là hắn sẽ không sợ lạnh như vậy. Quả nhiên! Sau khi hấp thụ thêm hai ngày, thân thể hắn cảm thấy được cải thiện rõ ràng, điều quan trọng nhất là hiện tại hắn hầu như không sợ lạnh nữa, hành động không bị ảnh hưởng, nhưng tốc độ và sức chiến đấu vẫn có phần bị áp chế. Hắn đi ra ngoài, tiến vào thành bảo mà Vũ Đế ở, ngay khi bước vào thì nhìn thấy một đại điện, Vũ Đế ở trong đại điện đó. Trong đại điện còn đặt một cái đan lư rất lớn, lúc này Vũ Đế đang ngồi bên cạnh đan lư, chân mày cau chặt, nhìn một bức vẽ. Lục Ly bước vào khiến Vũ Đế sựt tỉnh, lão ta đưa mắt nhìn Lục Ly, sau đó tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, hỏi: - Sao ngươi lại làm được? Lục Lỵ mơ hồ chớp mắt có vẻ như không hiểu, Vũ Đế hỏi lại: - Làm sao ngươi áp chế được hàn khí ở đó? Vũ Đế cho Lục Ly thời gian năm ngày, kỳ thực lão ta cũng chỉ tùy miệng nói ra mà thôi. Theo như lão ta thấy thì Lục Ly tuyệt đối không thể chịu đựng được hàn khí ở đó, có khi còn đến cầu xin lão ta, nhưng không ngờ Lục Ly bế quan năm ngày lại có thể dễ dàng chế ngự được hàn khí ở đó? Đương nhiên Lục Ly sẽ không nói ra chuyện Đại Đạo Chi Ngân, hắn chỉ tùy tiện giải thích: - Bẩm Vũ Đế đại nhân, ta hấp thu một số hàn khí có thể chống lại được hàn khí! - Nói xàm! Vũ Đế trừng hắn một cái, tức giận nói: - Đương nhiên lão phu biết ngươi đã hấp thụ hàn khí, lão phu chỉ muốn hỏi ngươi làm sao hấp thụ được hàn khí? Hàn khí ở đây không phải là hàn khí bình thường, mà là khí nguồn lạnh lẽo ở dưới chân núi Diêm La, là một trong những luồng hàn khí hung hãn nhất Vô Tận Thần Khư. Sơn cốc này sao lại có nhiều hàn khí như thế, là vì để luyện khí, nên Vũ Đế đã đặc biệt cho người bố trí một thần văn hấp thu từ dưới đất. Hàn khí này vô cùng bá đạo, nếu là tứ kiếp đỉnh phong bình thường e là vừa vào đã bị đông cứng đến trọng thương rồi, cơ thể của Lục Ly quả thật đã mạnh hơn một chút, nhưng có thể miễn cưỡng chịu được khiến Vũ Đế phải ngửa mắt nhìn, nhưng không ngờ Lục Ly còn hấp thụ được? Đây không phải hàn khí bình thường, mà là Hàn Nguyên Chi Khí, chưa kể người bình thường hấp thụ, cho dù xâm nhập cơ thể cũng sẽ không xảy ra vấn đề lớn. Cho nên Vũ Đế mới nghi ngờ như thế. Lục Ly sờ mũi, mỉm cười đáp: - Ta chỉ tùy ý hấp thụ hàn khí vào trong cơ thể, sau đó đưa hàn khí lan khắp toàn thân, hoặc là… ta tu luyện vô thượng thần thể, mới có thể dễ dàng hấp thu hàn khí như thế? Vũ Đế vẫn có chút khó hiểu, Vô Tận Thần Khư cũng tu luyện Vô Thượng Thần Thể, nhưng không đạt thành tựu lớn như thế. Có mấy người đạt cấp Đế, nhưng không có ai đột phá thánh hoàng.
Chương 3624 Nhiệm vụ bất khả thi
Cho nên hắn cũng chẳng hiểu mấy về Vô Thượng Thần Thể, chỉ có thể dùng thần niệm dò xét trên người Lục Ly vài lần, sau đó lẩm bẩm nói: - Quái thai. Hắn cũng chẳng để ý nữa, lấy ra một viên châu nói: - Ngươi cầm lấy hạt châu này, ra ngoài cốc thu thập thần tài, quyển sổ này viết rõ những thần tài cần thu thập, còn có cách thu thập nữa. Trong ba tháng phải thu thập đủ trở về, nếu không sẽ xử lý theo quy định của tông môn. Đi ra ngoài, những nơi có sấm sét đánh xuống tuyệt đối không được tiếp xúc, nếu bị sấm sét đánh trúng, ngươi chắc chắn sẽ chết. Viên châu này có thể giúp ngươi chặn được sương độc, ngươi không được làm hỏng nó, đi đi. Vũ Đế đưa cho Lục Ly một quyển sổ và một viên châu, rồi cũng chẳng thèm để tâm đến Lục Ly nữa. Lục Ly mang viên châu và quyển sổ đi ra ngoài, sắc mặt có chút âm trầm. Rõ ràng Vũ Đế muốn giày vò hắn đây mà, trong ba tháng thu thập những thần tài này có hơi khó khăn, một câu xử lý theo quy định của tông môn của hắn có tính chĩa mũi rất mạnh. Quyển sách của tông môn Lục Ly có, nhưng bây giờ hắn không có thời gian để xem. Nghe nói Thiên Đế Tông quy định nghiêm ngặt, nếu Vũ Đế muốn xử lý hắn, chắc chắn sẽ làm rất nặng, chịu khổ chịu tội chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ là bị giam cầm mấy vạn năm gì đó, lúc đó thì còn gì nữa đâu? Lục Ly trở lại căn nhà gỗ của mình, lấy quyển sách ra bắt đầu lật xem, quyển sách này ghi chép rất là rõ ràng, tất cả thần tài không những có ghi lời giới thiệu, mà còn có hình ảnh minh họa nữa, cần bao nhiêu số lượng cũng viết rất chi tiết, bao gồm cả cách thu thập. Tổng cộng có hơn ba mươi loại thần tài, số lượng cũng nhiều quá nhỉ, mỗi loại cần mấy chục phần. Theo lý mà nói, chắc không khó thu thập lắm, trong ba tháng hoàn toàn không thành vấn đề. Chẳng qua Vũ Đế là đang muốn làm khó hắn, cho nên Lục Ly mới không tin có thể hoàn thành nhiệm vụ dễ dàng như vậy. Hắn ngồi lại một lúc, rồi triệu hồi Huyết Linh Nhi lên, sau đó sải bước đi ra ngoài. Đi đến gần cái quang tráo, Lục Ly cau mày thật chặt, hắn cũng không biết cách làm sao để phá vỡ được thần văn này, lẽ nào bảo Huyết Linh Nhi dốc sức phá trận? “Chủ nhân, cứ đi thẳng là được rồi!” Huyết Linh Nhi truyền âm nói: ""Thần văn chỉ dùng để phòng hộ màn sương độc màu đen đó thôi, đi ra ngoài không bị ảnh hưởng, nhưng muốn vào thì có hơi phiền phức."" ""Ồ ồ!"" Lục Ly lấy ra viên châu màu xanh mà Vũ Đế cho hắn, sau khi hắn truyền thần lực của mình vào, viên châu đột nhiên sáng lên, xuất hiện một cái quang tráo màu xanh bao phủ quanh hắn. Lục Ly đi vào trong thần văn, thân hình hắn dễ dàng xuyên qua, quang tráo cũng nhẹ nhàng chặn được màn sương độc bên ngoài, Lục Ly sải bước lên trước, chạy suốt một nén hương mới chạy ra khỏi không gian bị sương độc bao phủ. ""Huyết Linh Nhi, ta gửi một số thông tin này cho ngươi, ngươi dò thám ở dưới đất, tìm số thần tài này!"" Lục Ly gửi tất cả thông tin về thần tài cho Huyết Linh Nhi, sau đó chui ra khỏi người Lục Ly, chui xuống dưới đất do thám, Lục Ly thì ung dung đi dạo quanh đó. Huyết Linh Nhi là chủ lực thăm dò chính, nếu để hắn đi tìm thì hiệu quả sẽ rất thấp, hơn nữa xung quanh đây đều là sương độc và sấm sét, nếu hắn cứ di chuyển khắp nơi như vậy sẽ gặp nguy hiểm, Huyết Linh Nhi chỉ là hư thể, có di chuyển thế nào cũng sẽ không xảy ra chuyện. “Chủ nhân, bên trái có thần tài!” Chỉ sau nửa nén hương, Huyết Linh Nhi đã truyền âm tới nói. Lục Ly lập tức chạy về phía bên trái, phía trước có một màn sương độc lơ lửng, Lục Ly lập tức sử dụng viên châu đó, tạo ra một cái quang tráo màu xanh, tuy không biết màn sương độc đó là gì, nhưng Vũ Đế cũng không dám động vào thì hắn làm sao dám động? Sau khi chạy hàng trăm dặm về phía trước, Lục Ly tìm được vị trí của Huyết Linh Nhi, nơi đó quả nhiên có thần tài, là một loại cỏ màu đỏ rực, ở đây có rất nhiều, đủ số lượng mà hắn cần. Hắn nhanh chóng thu thập loại thần thảo này, dễ dàng thu thập được mấy trăm cây, vượt quá yêu cầu của Vũ Đế. Thế là đã dễ dàng thu thập được một loại thần tài, cả người Lục Ly cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, tổng cộng có ba mươi sáu loại thần tài, với tốc độ như này, nói không chừng chỉ một tháng là có thể thu thập đủ rồi? Lục Ly để Huyết Linh Nhi tiếp tục dò đường, nhưng chỉ cần thời gian một nén hương nữa là Huyết Linh Nhi lại phát hiện ra một loại thần tài khác, nhưng sau khi Lục Ly tìm được loại thần tài này, hắn phát hiện nó rất khó thu thập. Bởi vì gần loại thần tài này có sấm sét, trăm dặm xung quanh loại thần tài đó đều bị sấm sét bao phủ, nếu hắn muốn thu thập loại thần tài này, cần phải vượt qua trận sấm sét đó, nếu không căn bản không thể thu thập. Vũ Đế từng căn dặn hắn, không được chạm vào sấm sét, nếu không sẽ chết chắc, cho nên Lục Ly có hơi sợ, nhất thời cũng không biết làm sao mới tốt. Lục Ly thử cố gắng đến gần trận sấm sét đó, còn chưa đến gần hắn đã cảm thấy nguy hiểm đến tính mạng rồi, sấm sét đó chắc chắn mạnh hơn những sấm sét mà hắn đã từng gặp, nên hắn không dám mạo hiểm. ""Đi!"" Hắn bảo Huyết Linh Nhi rời đi, muốn đi tìm nơi khác thử xem, lỡ như nơi khác có loại thần tài này thì sao? Hắn không cần phải mạo hiểm nữa. Huyết Linh Nhi tiếp tục đi loanh quanh, Lục Ly liên tục tìm được một số loại thần tài khác, thu thập cũng rất dễ dàng. Đã nửa tháng trôi qua, Lục Ly đã thu thập được hơn hai mươi mấy loại thần tài, hôm nay hắn dừng lại một chút, khóe miệng lộ ra chút khổ sở. Các loại thần tài còn lại Huyết Linh Nhi đều tìm được hết rồi, vấn đề là những loại thần tài đó đều tập trung ở hai nơi, một là trong trận sấm sét, còn lại đều ở đầm nước. Đây không phải là hồ nước bình thường, nước trong những hồ nước này khiến Lục Ly cảm thấy rất đáng sợ, thậm chí còn đáng sợ hơn cả Thái Âm Thiên Thủy, Lục Ly không có gan để đi thu thập. Hắn còn mười một loại thần tài nữa, toàn bộ đều nằm ở trong sấm sét và đầm nước, sấm sét thì Vũ Đế đã cảnh báo rồi, tuyệt đối không được đụng vào, còn đầm nước nhỏ này Lục Ly cảm thấy không thể xuống dưới, xuống dưới chắc chắn không thể lên được nữa.
Chương 3625 Hủy hoại, chữa lành
Cũng chính là nói, hắn đang đi vào một con hẻm cụt. Rõ ràng Vũ Đế muốn chấn chỉnh hắn, chắc chắn Vũ Đế biết có rất nhiều thần tài ở trong sấm sét và đầm nước, nhưng lại cố ý bảo hắn tới thu thập, còn cảnh báo hắn trước là không thể động vào sấm sét đó. Nói cách khác, Vũ Đế đã giao cho hắn một nhiệm vụ không thể hoàn thành. Nhiệm vụ không thể hoàn thành, thì sẽ bị xử lý theo tông quy, cũng chính là nói Vũ Đế sẽ xử lý hắn? Hắn lật quyển tông quy ra xem, vẻ tức giận trên gương mặt càng thêm trầm trọng. Theo tông quy, nếu nhiệm vụ Vũ Đế giao cho hắn không thể hoàn thành, nhẹ thì bị giam cầm ba tháng, nặng thì đuổi khỏi sư môn. Lục Ly cảm thấy đuổi khỏi sư môn cũng chả sao, dù sao khả năng đệ tử ký danh trở thành đệ tử chính thức là rất thấp, Lục Ly chỉ sợ Vũ Đế công báo tư thù, giam mình ở đây hàng vạn năm. ""Hái thôi!"" Lục Ly hạ quyết tâm, quyết định mạo hiểm một lần, hái hết tất cả thần tài, sấm sét với Thái Âm Thiên Thủy không phải là hắn chưa từng tiếp xúc qua, hắn không tin Diêm La Sơn lại trở thành mồ chôn của hắn. Dưới một đỉnh núi, Lục Ly đứng ở đây, toàn bộ đỉnh núi đều bị sấm sét bao phủ, giống như thác nước dưới Cửu Thiên Ngân Hà, trông rất tráng lệ. Đứng ở dưới chân núi, Lục Ly có thể cảm nhận được uy áp cực lớn của sấm sét trên núi, sấm sét này đúng là bá đạo, Lục Ly cũng không chắc mình có thể chống lại được hay không. Lúc này hắn cũng không còn đường nào để chọn nữa, chỉ đành nghiến răng xông tới thôi. Trước tiên hắn bảo Huyết Linh Nhi bố trí một thần văn dưới núi, xem thử có thể lợi dụng thần văn làm suy yếu uy lực của sấm sét không, đáng tiếc là đạo trường của thần văn vừa khởi động thì lập tức bị nổ tung, muốn trông chờ vào thần văn cũng không ổn. - Đi! Lục Ly hít sâu một hơi, chậm rãi đi về phía đỉnh núi, bước chân hắn chậm rãi, thân thể căng thẳng. Hắn đã giải phóng ra Bác Long Thuật và Thiên Giáp Thuật từ trước, nếu không có hai thần thuật này, có đánh chết hắn cũng không dám bước lên. Một trăm trượng, năm mươi trượng, ba mươi trượng! Sấm sét ở ngay trước mặt, mỗi tiếng sấm đều có một vòng cung sáng lên, Lục Ly biết nếu cứ tiếp tục đi về phía trước, chắc chắn sẽ có lôi cung đánh tới đây, mấy luồng sấm sét quanh đó cũng sẽ tấn công hắn. Hắn tiếp tục đi về phía trước, không ngoài dự đoán, mới vừa đi được mười mấy bước, hai đạo lôi cung lập tức đánh tới, sau đó còn có hai luồng sấm sét cũng đảo một vòng đánh về phía hắn. Hắn không lùi lại, mặc cho hai luồng sấm sét đó vây quanh mình. Trong thời khắc sấm sét vây quanh hắn, hắn ngửi thấy mùi thịt khét, toàn thân truyền đến một cơn đau dữ dội, dường như hắn chẳng hề do dự, lách mình đi, lui về phía sau. Hắn lăn đi mấy trăm trượng, hai luồng sấm sét đó mới thu lại, toàn thân hắn biến thành giống như thịt khét, run lên cầm cập, trong mắt hắn hiện lên vẻ thống khổ và ảm đạm. Sấm sét này… quả thật hắn không thể chịu được. Sấm sét này không những có sức hủy diệt cực mạnh, còn có một loại sức mạnh kỳ lạ khác, loại sức mạnh này có thể phá hủy Sinh Mệnh Nguyên Lực của hắn. Nếu hắn cứ miễn cưỡng chống cự, sẽ nhanh chóng biến thành xác chết ngay, cuối cùng bị nổ thành tro bụi. Hai luồng sấm sét đó xém chút nữa là khiến hắn bị trọng thương, hắn phải vào trong thu thập thần tài, thì phải đối mặt với hàng nghìn hàng vạn luồng sấm sét, đến lúc đó e là thần tài còn chưa thu thập được, cơ thể hắn đã biến thành tro bụi rồi. Hắn chật vật ngồi dậy, lập tức lấy thần dược ra nuốt vào trị thương, đồng thời bắt đầu nghĩ cách. Sau khi trị thương cả nửa ngày, vết thương của hắn cũng đã đỡ hơn bảy tám phần rồi, hắn cũng không lập tức hành động, mà tiếp tục trị thương. Một ngày sau, hắn mới đứng lên, trong mắt lộ ra vẻ kiên định, hắn sải bước tiếp tục lao về phía trước, lần này hắn sử dụng Thất Thái Lưu Ly Tháp, đội nó trên đỉnh đầu. Đây là một loại đế binh, còn có pháp tắc lạc ấn của Luân Hồi Đại Đế, cho nên hắn tin đế binh này sẽ không bị đánh vỡ, chỉ cần đế binh có thể giúp hắn chống cự qua giờ phút này, thì hắn có thể nhanh chóng hái được thần tài trong đó. Hắn điều khiển biến Thất Thái Lưu Ly Tháp lớn lên, lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn, giống như một ngọn núi nhỏ che lấp cả một khoảng trời trên đỉnh đầu. Hắn tiếp tục mang theo Thất Thái Lưu Ly Tháp đến gần khu vực sấm sét đó Xoẹt xoẹt… Ba đường lôi cung bắn ra, tiếp đó sấm sét cũng bắn ra, chuyện khiến Lục Ly đau đầu nhất cũng xảy ra rồi… sấm sét đó không hề tấn công Thất Thái Lưu Ly Tháp, mà quanh quẩn dưới Thất Thái Lưu Ly Tháp, trực tiếp tấn công hắn. Lục Ly lại tiếp tục lăn lộn, toàn thân lại biến thành mùi thịt khét, còn bốc lên khói đen. Lục Ly cười khổ một tiếng, hắn suy nghĩ nhiều quá rồi, sấm sét này chỉ tấn công sinh linh, trừ phi hắn đi vào trong Thất Thái Lưu Ly Tháp, nếu không sấm sét đó sẽ tấn công hắn từ mọi phía. Hắn lại ngồi xếp bằng trị thương, đồng thời trong đầu bắt đầu suy tính, liệu có thể tiến vào Thất Thái Lưu Ly Tháp không? Hắn bay đến đỉnh núi, sau đó lợi dụng sức hút cực mạnh của Thất Thái Lưu Ly Tháp, hấp thu hết những thần tinh bên dưới? Cách thì hay, nhưng có thể thực hiện được hay không thì chưa biết. Một ngày sau, vết thương của Lục Ly bình phục trở lại, hắn quyết định thử. Hắn bước vào trong Thất Thái Lưu Ly Tháp, sau đó điều khiển Thất Thái Lưu Ly Tháp dần dần bay về phía sấm sét. Thất Thái Lưu Ly Tháp lóe sáng, văn phù thần bí lướt bay xung quanh, quang hoàn lóe sáng nhàn nhạt lượn lờ quẩn quanh đế binh, dần dần bay về phía sấm sét. - Chết tiệt… Sau khi tiếp cận sấm sét, sự việc khiến Lục Ly há mồm ngơ ngác cũng xảy ra rồi, mấy luồng sấm sét đó cũng đánh vào trong Thất Thái Lưu Ly Tháp, sau đó đâm xuyên vào trong, đánh trúng hắn không chệch một li. Thất Thái Lưu Ly Tháp thì không có chút phản ứng nào, dường như luồng sấm sét này là vô hình vậy. “Tiểu Lục Tử, đừng vùng vẫy nữa!”