Lục Ly thúc giục đại đạo chi ngấn, cảm ứng được một thanh trong đó có bất thường, nhưng hắn lại không đi công kích thanh kiếm kia, mà ngưng tụ pháp tướng sau lưng, đồng thời Nguyên lực hóa thuẫn, một bên còn thổi lên Hào Giác. Ầm ầm ầm ầm! Vô số trường kiếm màu đen đánh trúng Lục Ly, phát sinh nổ tung kịch liệt, Lục Ly không thèm để ý đám trường kiếm còn lại, khóa chặt mỗi thanh trường kiếm mang khí tức đặc thù. Đợi khi thanh kiếm kia sắp bay tới, hắn tức tốc phóng thích bí thuật Hồn Ngọc Hoàng, công kích linh hồn cường đại khuếch tán ra. - Hả? Thanh kiếm kia ngưng tụ thành hư ảnh, trên mặt Ma Tôn lộ ra một tia kinh ngạc, sau đó cười lạnh nói: - Công kích linh hồn được đấy, nhưng còn chưa đủ, chết đi! Bóng đen hóa thành thực thể, lợi trảo bất ngờ chộp tới Lục Ly, tốc độ quá nhanh, pháp tướng sau lưng Lục Ly không kịp ngăn đỡ. Một tiếng trầm muộn vang lên, nháy mắt, Nguyên lực chiến giáp mới hiện ra trên thân Lục Ly đã bị đánh nát. Thời khắc then chốt, Lục Ly không đi liều mạng với Ma Tôn kia, mà lấy ra bức cổ họa, hắn muốn nhìn xem liệu cổ họa có thể đỡ được kích này của Ma Tôn hay không, nếu có thể đỡ được, vậy hắn liền có thể tấn công. - Hả? Ma Tôn thấy Lục Ly lấy ra bức họa, tựa hồ có chút nghi hoặc, song vẫn không dừng lại dù chỉ một giây, lợi trảo bất thần chộp tới. Theo hắn thấy, chỉ là một bức họa mà thôi, trực tiếp xé nát là được. Nhưng rất nhanh, hắn phát hiện mình sai, cánh tay nhẹ nhàng cắm vào trong cổ họa, lập tức cảm giác được một luồng hấp lực cường đại như thể muốn hút cả người hắn vào. - Không hay! Hắn tức thì giật người rút ngược ra sau, nhưng bên tay còn lại của Lục Ly đã chộp tới, trùng trùng vỗ lên ngực Ma Tôn. Ma Tôn chỉ cảm thấy trước ngực trầm muộn, rốt cục cũng hồi thần, hóa thành hư ảnh tức tốc bay đi. - Lão ma chạy đâu, xem thiên uy Thánh Binh của ta! Lục Ly hét lớn một tiếng, khống chế pháp tướng đánh tới Ma Tôn, còn bản thân thì lại khoái tốc đào tẩu về hướng ngược lại. Vừa rồi sở dĩ có thể kích thương Ma Tôn, hoàn toàn là bởi Ma Tôn khinh địch, Lục Ly đương nhiên sẽ không không biết trời cao đất dày đến độ đuổi giết Ma Tôn. Cơ hội tốt như thế, hắn không trốn thì còn chờ đến lúc nào? Lần này Lục Ly rất thuận lợi, sau khi bay vút được mấy vạn dặm liền lập tức vẽ trận giữa hư không rồi vọt vào bên trong. Đợi khi Ma Tôn kia đuổi tới, cánh cửa màu vàng đã biến mất, Lục Ly thành công trốn đi. Trốn được rồi, Lục Ly không ngừng lại dù chỉ một giây. Liên tục Phi Độ Hư Không mấy chục lần, thẳng đến khi thân thể suy nhược không chống nổi mới tìm một nơi ẩn nấp, sau đó thả Lục Linh đi ra hộ pháp, còn hắn thì ngủ thiếp đi. Ngủ li bì suốt hơn một ngày, Lục Ly tỉnh lại, mang theo Lục Linh tiếp tục Phi Độ Hư Không. Lần này hắn một hơi về đến khu vực Nhân tộc chiếm lĩnh, xác định xung quanh đều là Nhân tộc mới như trút được gánh nặng. Mang theo Lục Linh và Bành Hồ lão ma tìm đến một tòa thành trì, gặp trinh sát Kỳ gia hỏi dò tình hình, hỏi xong, cả hắn và Lục Linh đều biến sắc. Bởi vì Nghịch Long Cốc đã bị công hãm, cường giả Nghịch Long Tộc chết hơn phân nửa, Nghịch Long Tường cũng trọng thương hôn mê, được một tên trưởng lão cứu ra, giờ đang chưa biết sinh tử. Lần này cường giả Nhân tộc tử thương thảm trọng, Nhai Đế và Dư Đế dẫn theo đại quân triệt thoái ra sau trăm vạn dặm, mới vừa tiến vào trong một tòa đại thành, chuẩn bị tiến hành hưu chỉnh. - Không hay, Nghịch Long Tường khả năng sẽ xảy ra chuyện! Trong mắt Lục Ly hiện đầy vẻ lo lắng, hắn càng lúc càng hoài nghi Nhai Đế và Dư Đế là nội ứng của Ma Uyên. Cảm giác cứ như bọn hắn cố tình tụ tập cường giả Nhân tộc lại để cho phía Ma Uyên từng mẻ từng mẻ hốt gọn. Nghịch Long Tường trọng thương ngất đi, được đưa đến thành trì kia, vạn nhất nếu Nhai Đế và Dư Đế là nội ứng, rất có thể sẽ ngấm ngầm ra tay. Rốt cuộc bên ngoài đang không biết Nghịch Long Tường sống chết thế nào, Nhai Đế có thể thanh minh rằng Nghịch Long Tường trọng thương quá nặng mà chết. - Lục Ly, ta phải đi Phi Vân Thành! Lục Linh trầm ngâm một lát sau đó kiên định nhìn sang Lục Ly nói: - Ngươi ở ngoài thành tiếp ứng ta, sau khi mang Tộc Vương đi ra, ngươi lập tức mang bọn ta rời đi. Rất rõ ràng, Lục Linh cũng hoài nghi bọn Nhai Đế, phải biết, trí tuệ Lục Linh vô cùng biến thái, Lục Ly đều có thể hoài nghi, nàng chắc cũng đã sớm có nghi ngờ. - Đi thôi! Lục Ly phất phất tay nói: - Ta cùng đi với ngươi, đưa Tộc Vương đi ra, dù sao ta cũng là Dũng Nghị tướng quân, trong thành còn có cấp Đế, sẽ không ai dám đụng đến ta. Lục Linh nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu, bằng vào địa vị và chiến lực của nàng, nhiều khả năng không mang đi Nghịch Long Tường được, đến lúc đó mọi cố gắng đều thành uổng công. Khiến Lục Ly kinh nghi chính là, vì sao đến cái lúc này rồi Thiên Tội chân nhân vẫn chưa ra tay? Chẳng lẽ bọn hắn chưa truyền tống đến, mà là một đường bay đi, còn không đến được Phi Hỏa đại lục? Ba người truyền tống đi qua, nơi này cách Phi Vân Thành không xa, chỉ là rất nhiều truyền tống trận đã bị hủy, một số thì bị phong ấn căn bản không cách nào truyền tống. Đến sau Lục Ly dứt khoát trực tiếp Phi Độ Hư Không, liên tục bốn năm lần liền đến được phụ cận Phi Vân Thành. Lục Ly lấy ra một chiếc chiến thuyền, mang theo hai người nghênh ngang bay tới Phi Vân Thành, hắn tháo xuống mặt nạ, còn đổi lại một bộ đồ áo mới, cường giả thì phải có khí độ của cường giả, chỉ như thế mới khiến người nể mặt. Còn chưa áp sát thành trì liền đã có thể thấy được ngoài thành đồn trú lượng lớn quân đội, chi chi chít chít không thấy đâu là điểm cuối. Đa phần quân sĩ đều hai mắt vô thần, hữu khí vô lực tụ lại thành từng nhóm nhỏ, ai nấy đều ủ rũ cúi đầu, sĩ khí có vẻ rất thấp. Chiến thuyền Lục Ly bay tới, rốt cục dẫn lên người bên dưới chú ý, vô số thần niệm quét đến, sau khi thấy là Lục Ly và Lục Linh, trên mặt rất nhiều người bất giác lộ vẻ phấn chấn.
Chương 3892 Ta nhất định phải mang hắn đi thì sao?
Ba người Lục Ly không biết, chuyện các nàng đánh giết lượng lớn quân sĩ Ma Uyên ở vùng địch hậu được trinh sát dò la được, sớm đã truyền khắp Tam trọng thiên. Uy vọng Lục Ly vốn rất cao, lần này hắn và Tiêu Dao Đại Đế xâm nhập địch hậu, đồ sát đại lượng quân sĩ Ma Uyên, đã có người ca tụng hắn là Tiêu Dao Đại Đế đệ nhị. Vô số người đứng dậy, cung cung kính kính hành quân lễ với Lục Ly, rất nhiều người nhìn thấy Lục Ly và Lục Linh mà như thấy được thần tiên. Lục Ly trẻ tuổi như vậy, lại có được mạnh tu vi cường hoành, đồng thời cống hiến rất nhiều cho Tam trọng thiên, sớm đã được vô số người trẻ tuổi lấy làm thần tượng. - Dũng Nghị tướng quân uy vũ, Dũng Nghị tướng quân uy vũ! Không biết là ai kêu một tiếng, tiếp đó vô số quân sĩ đồng thanh kêu to. Càng là loạn thế, càng là tuyệt cảnh, mọi người càng chờ mong anh hùng, mặc dù thực lực Lục Ly còn chưa đạt tới trình độ Luân Hồi Đại Đế, nhưng cũng là ngôi sao mới đang lên của Nhân tộc. Quân sĩ trú đóng ở đây chừng khoảng ngàn vạn, người người đồng thanh hét to, tiếng kêu chấn thiên động địa, cảm giác giống như lôi rống núi lở, vô cùng kinh người. Lục Ly vốn không muốn ra ngoài, nhưng nhiều người hành lễ với hắn như vậy, nhiều người kêu hô như vậy, hắn không thể không bay ra, vẫy vẫy tay với chúng nhân bên dưới, hắn nghĩ nghĩ rồi dùng thần lực gia trì, trầm hống một tiếng: - Mọi người vất vả, mời mọi người đừng từ bỏ, chúng ta cuối cùng sẽ thắng. - Thắng lợi, thắng lợi, thắng lợi! Vô số người lần nữa rống to, thần sắc tràn đầy kích động, bọn hắn hô lên như thế có lẽ là vì đáp lại Lục Ly, có lẽ cũng là vì an ủi và cổ động chính mình. Lục Ly điều khiển chiến thuyền bay đến trên không thành trì, thần niệm quét tới, khóa chặt một thành bảo, bên trong thành bảo kia có hơn hai mươi cỗ khí tức cường đại, bọn Nhai Đế Dư Đế Dương Đế hẳn đang ở kia. Vừa rồi nhiều người rống lên như vậy, khiến Lục Ly bất giác tự tin lên nhiều, chí ít với tình hình bây giờ, không ai dám động đến hắn, hắn có thể nhẹ nhàng mang đi Nghịch Long Tường. Hắn đảo mắt nhìn sang Lục Linh, kẻ sau nhắm mắt lại, qua một lúc mới hớn hở nói: - Tộc Vương còn sống, chính ở đằng kia! Lục Linh chỉ vào thành bảo phía sau thành bảo nơi có mặt đám người Nhai Đế, Lục Ly tức tốc mang theo hai người bay tới, hạ xuống bên ngoài thành bảo kia. Một tên Chuẩn Đế sớm đã chờ sẵn ở cửa, khom lưng hành lễ với Lục Ly, nói: - Gặp qua Dũng Nghị tướng quân, Nhai Đế cho mời. Lục Ly đi vào, hai người Lục Linh lại chỉ có thể chờ ở bên ngoài. Bành Hồ lão ma có chút lo lắng, nhiều cấp Đế như vậy, tuỳ tiện một tên nào đó đều có thể bóp chết hắn, năm xưa hắn tru diệt nguyên một tòa thành, giờ nếu có ai muốn tính sổ, hắn liền hữu tử vô sinh. Lục Ly tiến vào liếc nhìn một lượt, thấy được rất nhiều cấp Đế thân quen, Nhai Đế Dư Đế Dương Đế cũng ở đây. Nhai Đế cười tươi như hoa, không đợi Lục Ly hành lễ đã chủ động đứng dậy cười nói: - Nhìn xem ai tới? Ha ha ha, tiểu anh hùng của chúng ta tới rồi. Lục Ly, có sự gia nhập của ngươi, thực lực chiến khu Bắc bộ chúng ta sẽ được tăng nhiều! Vừa đi vào Lục Ly liền thúc giục đại đạo chi ngấn cảm ứng, nhưng không phát hiện Nhai Đế và Dư Đế có gì khác thường, hai người hệt như nhân loại bình thường, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề nào. Lục Ly trầm tư một lát, sau đó chắp tay hành lễ chư vị Đại Đế rồi mới nói: - Khả năng phải khiến chư vị thất vọng rồi, lần này ta đến đây không phải để hiệu lực cho chiến khu Bắc bộ, thực lực của ta quá thấp, cũng không làm được gì đáng kể. Lần này ta tới là muốn giúp tỷ tỷ dẫn theo Tộc Vương Tường Đế về lại Thần Khải Thành hưu dưỡng, chờ thực lực ta đề thăng thêm chút lại tới cùng theo chư vị đại nhân, chung tay đề kháng đại quân Ma Uyên. Lục Ly đi thẳng vào vấn đề, nơi này có nhiều cấp Đế như vậy, hắn quang minh chính đại thuyết minh ý đến, Lục Linh lại là hậu đại Nghịch Long Tường, về tình về lý đều không ai trách cứ được gì. Nhai Đế và bọn Dư Đế Dương Đế liếc mắt nhìn nhau, rất nhanh Nhai Đế lắc đầu nói: - Không được, Nghịch Long Tường thương thế quá nặng, các ngươi mang hắn đi sẽ chỉ hại hắn. Yên tâm, chỉ cần chúng ta không chết, vậy liền không ai có thể tổn thương hắn! Lục Ly cười lạnh trong lòng, đại quân Ma Uyên có thể giết tới đây bất cứ lúc nào, Nhai Đế đây là hận không thể để Nghịch Long Tường chết càng sớm càng tốt. Hắn kiên định nói: - Nếu ta nhất định phải muốn mang đi Tường Đế thì sao? … Câu này của Lục Ly có hơi hỗn xược, mặc dù uy vọng hắn ở Tam trọng thiên rất cao, nhưng nói thế nào vẫn chưa đột phá cấp Đế. Lui một vạn bước mà nói, dù đột phá cấp Đế thì cũng chỉ là cấp Đế nhỏ yếu nhất, nơi này có mười mấy cường giả cấp Đế, hắn lại dám mở miệng mạo phạm? Nhất định phải mang đi? Trong lời này còn có ý uy hiếp chứ không chỉ mỗi ý ngỗ nghịch đám người Nhai Đế, thậm chí tựa hồ còn có ý sẵn sàng động thủ? Nhai Đế nhướng mày, sắc mặt Dư Đế trầm xuống, rất nhiều cấp Đế cũng biến sắc, nét mặt rất khó coi. Lục Ly có ngông cuồng quá không? Nhai Đế nói thế nào cũng là thống soái Bắc bộ, vì Tam trọng thiên làm ra cống hiến to lớn, Lục Ly không nể mặt Nhai Đế, vậy chính là không nể mặt bọn họ. Lại nói, Nghịch Long Tường không phải Tộc Vương của Lục Ly, hắn nói là Tộc Vương của tỷ tỷ hắn, Nghịch Long Linh là người Nghịch Long Tộc, chứ nào có quan hệ gì với Lục Ly? Mà không quản quan hệ là gì, Lục Ly cũng không thể nói như vậy! Nhai Đế không lên tiếng, Dương Đế lại lên tiếng, hắn một mực có thù với Lục Ly, giờ cơ hội tốt như vậy, há có thể bỏ qua, lập tức cười lạnh nói: - Lục Ly, nơi này không phải Thần Khải Thành, đang ngồi ở đây đều là tiền bối của ngươi, ngươi nói chuyện tốt nhất nên khách khí chút... Lời Dương Đế rất ôn hòa, nhưng nội dung lại mang ý khiêu khích ly gián, chỉ là Nhai Đế vẫn chưa nói chuyện.
Chương 3893 Tưởng ta sợ ngươi chắc?
Trên mặt Lục Ly lộ ra ý cười nhàn nhạt, hắn nói câu vừa rồi thực ra là nhằm xem phản ứng chúng nhân, nhằm chứng thực một số chuyện, hắn muốn xem xem có bao nhiêu người đã cấu kết với Nhai Đế. Cứ thế quét mắt nhìn khắp toàn trường một lượt, hắn nói: - Tường Đế đã trọng thương, Phi Vân Thành này có thể bị công hãm bất cứ lúc nào, đón Tường Đế về hậu phương tĩnh dưỡng chẳng phải là cách làm ổn thỏa nhất? Các ngươi đang hoài nghi ta sẽ làm gì bất lợi với Tường Đế, hay là các ngươi muốn giữ Tường Đ ở lại đây? Chẳng lẽ các ngươi còn có mục đích nào khác? Lời này của Lục Ly rất không nể mặt, thậm chí ẩn ẩn có ý nghi ngờ toàn bộ cường giả tại trường. Hắn tỏ rõ mình không tin tưởng đám người này, kiên trì muốn mang đi Tường Đế. Nếu chiến lực Lục Ly đủ mạnh, tương đương với Nhai Đế thì đã chẳng có gì, nhưng một tên còn chưa đột phá cấp Đế như hắn lại cuồng vọng như vậy, thế thì hơi quá. Lục Ly cũng là hết cách, ôn tồn nói chuyện, chắc chắn Nhai Đế sẽ không thả người, thậm chí sẽ không để ý hắn. Nhai Đế là thống soái chiến khu Bắc bộ, chỉ cần hắn buông lời liền có thể trực tiếp bác bỏ đề nghị của Lục Ly. Bởi thế hắn mới nói khó nghe như vậy, bày ra bộ dạng nghé con mới ra đời không sợ cọp, chẳng biết nể nang ai cả. Chính là muốn cho đám người Nhai Đế cố này mất kia, buộc bọn họ lui bước, để hắn mang đi Nghịch Long Tường. - Làm càn! Một tên cấp Đế đứng bật dậy, hừ lạnh nói: - Lục Ly, ngươi có cống hiến to lớn đối với Tam trọng thiên, chúng ta tôn trọng ngươi. Nhưng ngươi cũng đừng tưởng mình là nhân vật, còn dám khẩu xuất cuồng ngôn, đừng trách chúng ta vô tình! Dương Đế mở miệng phụ họa: - Lục Ly, nơi này không phải chỗ ngươi có thể diễu võ giương oai, từ đâu đến thì về đó đi. Còn dám hung hăng càn quấy, cẩn thận xử trí theo quân pháp. - Ha ha ha! Lục Ly bật cười ha hả, bất ngờ dùng thần lực gia trì, hét lớn: - Các ngươi muốn xử trí ta? Lục Ly ta vì Tam trọng thiên mà vào sinh ra tử, chém giết vô số quân sĩ cường giả Ma Uyên. Hôm nay tới đây chỉ là muốn giúp Nghịch Long Linh đón Tộc Vương đi về trị liệu, các ngươi lại muốn dùng quân pháp xử trí ta? Ta nhất định phải đón về Tường Đế, hôm nay ta lại muốn xem xem, các ngươi ai dám giết ta? Giọng Lục Ly quá lớn, phương viên trăm dặm đều có thể nghe được, Lục Ly vừa dứt lời liền lập tức thối lui ra khỏi đại điện, vung tay nói với Lục Linh và Bành Hồ lão ma: - Đi, chúng ta đi đón Tường Đế, nếu bọn hắn muốn giết chúng ta, chúng ta liều! Lục Ly thần sắc cương liệt, như là dũng sĩ sẵn sàng chịu chết, từng bước đi thẳng đến thành bảo nơi Nghịch Long Tường đang nằm nghỉ. Trong đại điện lập tức tạc nồi, bọn Nhai Đế Dư Đế Dương Đế đều không ngờ Lục Ly lại giở trò này? Vừa rồi Lục Ly xuất hiện, ngàn vạn quân sĩ đồng thanh hét lớn, tất cả mọi người đều nghe được. Hiện tại uy vọng Lục Ly đang rất cao, giờ mà lớn tiếng kêu hô, dẫn lên quân sĩ bên ngoài chú ý, nếu bọn Nhai Đế ra tay, vậy làm sao giải thích với hơn ngàn vạn quân sĩ bên ngoài? Chuyện này có muốn giấu cũng không cách nào giấu được. Tam trọng thiên đã vậy rồi, nếu nội bộ Nhân tộc còn đấu đá nhau, một khi tin tức truyền ra, sợ là không ai còn dám đến chiến khu kháng cự Ma Uyên. Đến lúc đó quân tâm tan rã, Tam trọng thiên triệt để xong đời. Bởi thế mặc dù rất nhiều cấp Đế phẫn nộ với hành vi của Lục Ly, nhưng không ai nghĩ tới ra tay đối phó Lục Ly, rốt cuộc Lục Ly không làm chuyện thương thiên hại lý gì, chỉ là muốn cùng Lục Linh đón Nghịch Long Tường đi về. Lục Linh là hậu bối được Nghịch Long Tường thương yêu nhất, điểm này tất cả cấp Đế tại trường đều từng nghe nói qua, hậu bối Nghịch Long Tộc muốn đón Tộc Vương đi về, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Nhai Đế âm trầm không nói chuyện, Dư Đế cạnh đó lại vỗ bàn cả giận nói: - Phản rồi, có còn quy củ hay không? Có còn quân pháp hay không? Người người đều náo thế này, uy nghi của chúng ta biết để vào đâu? Sau này còn làm sao hiệu lệnh đại quân? Hôm nay mà không chỉnh đốn quân pháp, ta thấy chúng ta nên giải thể luôn đi, cũng không cần kháng cự đại quân Ma Uyên làm gì nữa! Tròng mắt Dương Đế khẽ đảo, quạt gió châm lửa nói: - Nhai Đế, Dư Đế nói có lý, nếu quân quy quân kỷ quân pháp không còn, trận này không cần đánh nữa. Giờ đang là lúc sĩ khí rơi thấp, lại mặc cho Lục Ly náo như thế, chúng ta còn chỉ huy quân đội được không? - Ầm! Nhai Đế rốt cục nhịn hết nổi, nện mạnh tay xuống bàn, phẫn nộ quát: - Dư Đế, đi ngăn hắn lại, nếu dám cường xông, lập tức bắt lại! Hưu! Dư Đế sớm đã chờ sẵn, tức tốc tung mình lướt ra, nháy mắt đã tới bên ngoài thành bảo phía sau. Thành bảo này chính là nơi Nghịch Long Tường tĩnh dưỡng, bên ngoài có hai trưởng lão Nghịch Long Tộc canh chừng, vẫn là người quen của Lục Ly, Vũ trưởng lão và Sơn trưởng lão. - Linh tiểu thư? Vũ trưởng lão và Sơn trưởng lão vốn đang ở trong thành bảo thủ hộ Nghịch Long Tường, trị liệu cho hắn. Nghe được tiếng quát của Lục Ly mới kinh động đi ra. Lúc này, Dư Đế cũng đã lao lên, theo sau còn có mấy tên cấp Đế, chỉ là đám này còn chưa đến nơi. Dư Đế đứng đối diện Vũ trưởng lão và Sơn trưởng lão, mặt không đổi sắc nhìn Lục Ly nói: - Lục Ly, nơi này là chiến khu Bắc bộ, ở đây có quân pháp quân kỷ, không phải là nơi ngươi có thể làm loạn. Khoái tốc lui ra, bằng không đừng trách ta vô tình. - Ha ha ha! Lục Ly cười ha hả, chỉ tay vào Lục Linh nói: - Vị này là Nghịch Long Linh, hậu bối được Tường Đế thương yêu nhất, nàng muốn đón Tộc Vương về gia tộc trị liệu, thế thì có lỗi gì? Vừa nãy ta đã nói rồi, nếu bởi vì chuyện này mà các ngươi muốn giết ta, vậy thì giết đi, hôm nay Lục Ly ta sẵn sàng chết ở nơi này. Lúc này Nghịch Long Linh cũng mở miệng, song là nói với Sơn trưởng lão và Vũ trưởng lão, nàng chắp tay nói: - Hai vị trưởng lão, ta muốn đưa Tộc Vương về Thần Khải Thành tĩnh dưỡng, các ngươi đi theo chúng ta.
Chương 3894 Có xấu hổ hay không?
Trong lúc nói chuyện, Lục Linh âm thầm truyền âm đi qua: - Hai vị trưởng lão, nơi này không thể ở lâu, nếu không ta sợ Tộc Vương sẽ chết ở đây, rất có thể trong nội bộ cao tầng Nhân tộc có nội ứng! Sơn trưởng lão và Vũ trưởng lão liếc nhau, hai người trầm ngâm thoáng chốc rồi nói: - Được, chúng ta đi theo Linh tiểu thư, Tộc Vương cũng đi. Án theo lẽ thường, Lục Linh và hai vị trưởng lão Nghịch Long Tộc đều một lòng muốn đi, Dư Đế không có lý do gì để ngăn cản, nhưng lúc này trong tay Dư Đế lại hiện ra một thanh chiến đao, quát lạnh nói: - Thống soái đã hạ lệnh, nếu Lục Ly ngươi chấp mê bất ngộ tiếp tục gây chuyện, vậy bản đế đành phải thi hành quân pháp, cho ngươi thời gian mười giây, hoặc là rời khỏi thành, hoặc là bản đế ra tay! Lục Ly vung tay thu lại Lục Linh và Bành Hồ lão ma, sau đó trực tiếp phóng thích Thần Long Biến, khí huyết khủng bố xung thiên, sau lưng khoái tốc ngưng tụ pháp tướng, cả giận nói: - Không cần mười giây, giờ ngươi ra tay luôn đi, ngươi tưởng Lục Ly ta sợ chắc? Lời Lục Ly khiến Dư Đế rất phẫn nộ, đã bao nhiêu năm không có ai dám nói chuyện như thế với hắn? Nếu không phải lúc này đang có hơn một ngàn vạn người nhìn vào, hắn sớm đã một tát vỗ chết Lục Ly. Lục Ly từng bước đi tới, bộ dáng như thể chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào, sát khí trên thân Dư Đế cũng theo đó càng lúc càng đậm. Trong tay hắn hiện ra một thanh trường thương màu đen, khí tức trên trường thương hung bạo kinh người, Thần Văn dày đặc, tự phù thần bí lấp lánh, khí lưu màu bạc lưu chuyển, không cần cũng biết là Đế binh. Hắn chậm rãi nâng lên Đế binh trường thương, nhắm Lục Ly quát to: - Lục Ly, ngươi còn tiến tới, bản đế liền chấp hành quân pháp! Bước chân Lục Ly không ngừng, tiếp tục từng bước đi tới, khí tức tại trường bỗng chốc đè nén dị thường, bầu không khí trong thành như ngưng đọng lại. Hơn ngàn vạn đạo thần niệm tập trung lên người Dư Đế và Lục Ly, cơ mặt Dư Đế hơi có chút vặn vẹo, trong lòng xoắn xuýt vạn phần, tựa hồ đang quyết định có nên động thủ hay không? Nhai Đế đã ra lệnh, hắn là thống soái tối cao ở đây, một ít cấp Đế khác mặc dù muốn ngăn cản, nhưng sau cùng đều không lên tiếng. Sự cuồng vọng của Lục Ly đã kích lên bất mãn trong lòng bọn hắn, bọn họ nghĩ chắc Dư Đế không đến nỗi muốn giết Lục Ly đâu, chẳng qua cho Lục Ly ăn chút đau khổ cũng là tốt. Phanh, phanh, ầm! Lục Ly từng bước đi tới, thần sắc cương quyết, tròng mắt màu bạc không mang theo một tia tình tự nhân loại nào, Dư Đế không hiểu được gì, Vũ trưởng lão và Sơn trưởng lão lại nhìn mà trong lòng kinh hãi không thôi. Hai người đều ngấm ngầm vận chuyển thần lực, không phải muốn ra tay, mà là muốn đợi hai người khai chiến thì bảo vệ thành bảo, không làm thương tổn đến Nghịch Long Tường đang ở bên trong. Một bước, hai bước, ba bước! Đúng lúc này, từ thành bảo phía trước Nhai Đế dẫn theo một đám cấp Đế đi ra, ánh mắt quét nhìn Dư Đế một cái, khẽ gật đầu. Dư Đế lập tức không chút do dự, trên trường thương tán phát ra hàn khí âm u, bất thần đâm tới vai trái Lục Ly. Hắn ra tay lại không phải có ý giết người, bằng không đã nhắm tới đầu Lục Ly. Hiện trường có hơn ngàn vạn người, lúc này tất cả đều đang chăm chú bên đây. Bọn hắn có thể bắt lại Lục Ly, nhưng không thể đánh giết Lục Ly, bằng không quân tâm tất tan rã. Bắt lại Lục Ly thì không sao, cứ nói hắn vi phạm quân quy, đại náo trong quân doanh, tuỳ ý bày ra cái cớ là được. Tốc độ tấn công của Dư Đế quá nhanh, Lục Ly lại ở quá gần, nháy mắt mũi thương đã đến trước mặt Lục Ly. Lúc này Lục Ly lại không né tránh, giới chỉ trên tay sáng lên, như thiểm điện lấy ra một bức cổ họa chủ động giơ lên đỡ lấy trường thương. Lai lịch bức cổ họa này vô cùng bí ẩn, ngay cả đòn tấn công từ Ma Tôn đều có thể chống được, giờ Dư Đế dùng đến trường thương Đế binh, Lục Ly lập tức không chút nghĩ ngợi lấy ra đối kháng. Tốc độ trường thương cực nhanh, thoáng chốc đã đâm vào trong cổ họa, khiến Lục Ly thở phào một hơi chính là đòn tấn công cường đại của Dư Đế vẫn không cách nào xé rách cổ họa, trường thương chớp mắt liền đâm vào trong. Lúc này Lục Ly gần như không chút do dự, tức tốc phóng thích công kích linh hồn, từng đạo hồn lực ngưng tụ, điên cuồng từ bốn phương tám hướng dũng mãnh tràn vào linh hồn Dư Đế. Một tay khác thì lấp lánh Nguyên lực, vung lên lợi trảo hung hăng chộp tới cánh tay Dư Đế. Dư Đế vạn vạn không nghĩ tới trường thương của mình sẽ đâm vào trong bức cổ họa, hơn nữa bên trong bức cổ họa này còn truyền ra một đạo hấp lực cường đại, cảnh đó khiến hắn thất thần mất một lúc. Đợi khi kịp có phản ứng, công kích linh hồn của Lục Ly đã tới, trong linh hồn hắn có Yêu Hồn cửu phẩm, nhưng lúc này lại ẩn ẩn có chút không gánh được. Xoẹt! Lợi trảo Lục Ly chộp tới, trên cánh tay Dư Đế hiện lên thủ sáo Đế binh, chẳng qua thủ sáo này chỉ có thể bảo vệ cánh tay, lại không cách nào bao trùm bàn tay. Lợi trảo Lục Ly khẽ đảo, chộp tới bàn tay, thế là trực tiếp bóp nát bàn tay Dư Đế. Bàn tay vỡ vụn, Đế binh trường thương tự nhiên không cách nào khống chế, bị hấp lực cường đại từ cổ họa hút vào, biến mất không thấy đâu nữa. Dư Đế rốt cuộc hồi thần, tung người khoái tốc giật lùi ra sau, lộn thêm vào một vòng thối lui đến bên cạnh Nhai Đế. Trên cánh tay máu tươi còn đang xối xả không ngừng, trong mắt toàn là vẻ chấn kinh. Toàn trường chết lặng, yên tĩnh đến rợn người. Lúc này, trong thành ngoài thành cũng đột ngột an tĩnh, trên mặt vô số người hiện đầy vẻ chấn kinh. Chiến lực Dư Đế không tính quá mạnh, cấp Đế trung kỳ, nhưng Dư Đế thành danh chí ít đã vạn năm. Ở trong lòng vô số người, Dư Đế là chí cường giả, sừng sững trên đỉnh cao võ đạo. Lại không ngờ giao phong chính diện với Lục Ly lại bị Lục Ly đánh bại, đoạt mất binh khí, bàn tay bị bóp nát, chứng kiến cảnh này liệu mấy người có thể tin? Lục Ly rốt cuộc mới bao nhiêu lớn? Lục Ly cũng không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy, rõ ràng Dư Đế đã quá khinh địch, ngoài ra còn bởi công kích linh hồn của Lục Ly rất không sai, cổ họa cũng lập công.
Chương 3895 Có xấu hổ hay không?
Còn một nguyên nhân nữa chính là đang ở trong thành, xung quanh toàn là cấp Đế bên mình, thế nên hắn mới không dám phóng thích sát chiêu cường đại. Bằng không Lục Ly há có thể dễ dàng đắc thủ vậy được? Chẳng qua bất kể thế nào, đắc thủ là đắc thủ, bọn quân sĩ phía ngoài cũng sẽ không quản nhiều như vậy, sẽ chỉ cho rằng Lục Ly thắng Dư Đế. Lục Ly không tiến vào trong thành bảo mà lạnh lùng nhìn sang Dư Đế nói: - Giờ ta đã có thể mang đi Tường Đế được chưa? Đám cấp Đế kia ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không ai lên tiếng, ánh mắt Dương Đế khẽ lấp lánh, cuối cùng tất cả mọi người đều nhìn sang Nhai Đế... Nét mặt Dư Đế chất đầy phẫn nộ, nuốt đan dược chữa thương cầm máu, định lần nữa động thủ, Nhai Đế lại vung tay lên nói: - Lục Ly, ngươi mắt không quân kỷ luật, không nhìn sư trưởng, còn dám công nhiên đả thương người trong đại bản doanh. Nếu không cho ngươi một bài học, vậy chiến khu Bắc bộ ta còn gì là quân quy quân kỷ? Cho dù người trong thiên hạ có mắng ta nhục ta, bản đế cũng không để ý, Dương Đế, Bộ Đế, Cổ Đế, ba người các ngươi ra tay bắt lại Lục Ly, đánh vào thiên lao. Vô số quân sĩ ngoài thành biến sắc, ba tên Đại Đế vây công, Lục Ly chắc chắn không địch lại, nếu Lục Ly quật cường chống cự, rất có thể sẽ bị đánh giết. Vị này chính là thần tượng trong lòng vô số người, là anh hùng của Nhân tộc, là Đế Tinh đang từ từ thăng lên, nếu cứ vậy vẫn lạc ở đây, há chẳng phải sẽ là tổn thất to lớn cho Nhân tộc. Ánh mắt Dương Đế lộ ra sát ý, Lục Ly ắt sẽ phản kháng, đến lúc đó liền có cơ hội đánh giết, tránh nhiệm còn là Nhai Đế gánh, không liên quan gì đến hắn, dù sao hắn cũng chỉ phụng mệnh hành sự. Ba tên Đại Đế chậm rãi áp sát Lục Ly, Cổ Đế đội mũ rộng vành, toàn thân cuộn lên khí tức âm hàn, ánh mắt chất đầy vẻ âm độc nhìn chằm chằm Lục Ly, cảm giác hệt như một con rắn cực độc, hắn lạnh lùng nói: - Nhãi ranh, bó tay đợi trói đi, nếu không đừng trách chúng ta vô tình. Cổ Đế trước nay luôn nổi tiếng với sự âm tàn, hắn biết Nhai Đế sai mình ra tay, chính là muốn làm chết Lục Ly ý tứ. Tính cách hắn cũng tương đối bạo ngược, Lục Ly cuồng vọng như thế, đổi lại bình thường hắn sớm đã giết rồi. Giờ Nhai Đế để hắn ra tay, trên người hắn lập tức tuôn trào sát cơ, điều này chứng tỏ, nhất thời không cẩn thận hắn liền có khả năng thật giết chết Lục Ly. Bó tay đợi trói? Lục Ly cười lạnh trong lòng, bị bọn Nhai Đế bắt lại, hắn còn giữ được mạng sống ư? Chỉ là lúc này hắn không khỏi cảm thấy có chút vướng tay, giờ ba người khóa chặt hắn, hắn làm sao Phi Độ Hư Không được? Lui? Một khi hắn rút đi, Nghịch Long Tường phải làm thế nào? Đoán chừng bọn Nhai Đế sẽ lập tức động thủ giết chết Nghịch Long Tường mất. Nhưng không lui, hắn một thân một mình há có thể là đối thủ của ba tên cấp Đế, một trong số đó còn là Dương Đế, nói không chừng hôm nay liền phải bỏ mạng ở đây. Lục Ly phát hiện tình thế tiến thoái lưỡng nan, tựa hồ sa vào tử địa. - Động thủ! Dương Đế quát khẽ một tiếng, ba tên cấp Đế như cuồng phong lao đến Lục Ly, Lục Ly hết cách, đành phải phóng thích pháp tướng và công kích linh hồn, chuẩn bị tử chiến một phen. - Vô Lượng Thiên Tôn, ba lão gia hỏa lại đi bắt nạt một đứa nhóc con, các ngươi có xấu hổ hay không? Đúng lúc này, có tiếng quát như có như không từ trên chín tầng trời vọng xuống, tiếp đó một chiếc phất trần từ cao không gào thét lao xuống. Tơ trắng trên phất trần hệt như từng con Bạch Long, điên cuồng đâm tới bọn Dương Đế. … - Hả? Khoảnh khắc đó, tất cả cấp Đế đều có cảm giác như gặp đại địch, bởi vì một luồng thần uy mênh mông từ cao không trấn áp xuống, chớp mắt khiến ai nấy đều hít thở không thông, thậm chí đến cả di động đều khó khăn. Phanh phanh phanh! Lúc này ba người Dương Đế đều không động đậy được, tơ bạc kia đánh trúng ba người, mặc dù ba người đều có chiến giáp Đế binh, nhưng chỉ chớp mắt ai nấy đều cảm thấy bị trọng kích. Cả ba lún vào lòng đất, miệng cuồng phún máu tươi, thoáng chốc liền đã trọng thương. Ông! Giữa trời, một bóng người đột nhiên chớp hiện, phất trần bay lên, đạo nhân ảnh bắt lấy phất trần, sau đó hạ xuống, đứng sát bên người Lục Ly. Trên thân hắn không có bất kỳ khí tức nào, lưng khom còng, trên mặt toàn là vết đồi mồi, râu tóc và lông mày đều rất dài, khoác một thân đạo bào cũ kỹ, nhìn chỉ như một lão đạo sĩ bình thường. Hoa! Trong thành ngoài thành lập tức sôi trào, một đạo nhân thần bí xuất hiện, chỉ bằng một chiêu liền đánh bại ba tên cấp Đế, Dương Đế và Cổ Đế còn là cấp Đế rất cường đại. Như vậy tính ra, chiến lực người này tối thiểu cũng phải sánh ngang Luân Hồi Đại Đế. Giờ đang là lúc sĩ khí đại quân Nhân tộc rơi thấp, mặc dù chiến khu Bắc bộ có không ít cấp Đế, nhưng chúng nhân đều cảm thấy quần long vô chủ, lúc này lại đột nhiên xuất hiện một cường giả mạnh đến vậy, bọn hắn sao có thể không hưng phấn? Ầm! Ba người Dương Đế từ lòng đất lao ra, trên mặt toàn là máu, trong mắt lại đầy vẻ chấn kinh, nhìn lão đạo, thần sắc kiêng sợ không thôi. Bên kia mấy người Nhai Đế cũng lộ vẻ kiêng dè, toàn trường không ai có được thực lực như thế, có thể một chiêu đánh bại ba người Dương Đế. Quan trọng hơn cả là lúc lão đạo sĩ này xuất hiện, không bất kỳ người nào cảm giác được, điều này chứng tỏ thực lực lão đạo sĩ hoàn toàn vượt xa chúng nhân tại trường. - Chân nhân! Lục Ly lại như trút được gánh nặng, Thiên Tội chân nhân rốt cục cũng hiện thân, không chỉ giúp hắn giải trừ nguy cục, còn đại biểu cho Tam trọng thiên có hi vọng, Thiên Tội chân nhân không lừa hắn, cuối cùng đã chịu xuất sơn. Thiên Tội chân nhân khẽ gật đầu, sau đó đảo mắt nhìn về phía Nhai Đế, lại nhìn Dư Đế, phất trần trong tay đột nhiên bay ra, bất thần đánh tới hai người Nhai Đế Dư Đế. Nhai Đế và Dư Đế kinh hãi, song vẫn kịp phản ứng, đồng thời chuẩn bị đánh trả. Nhưng cùng lúc, đạo bào trên người Thiên Tội chân nhân chợt phồng lên, tiếp đó cỗ thần uy mênh mông khi trước lần nữa bao trùm tất cả cấp Đế, hai người Nhai Đế và Dư Đế đều không động đậy được, chỉ biết trơ mắt nhìn phất trần bay tới.