Trong lòng Lục Ly mừng rỡ, động ý niệm, muốn đi vào Pháp Giới, nhưng dường như cái đỉnh cảm giác được điều gì, nó rung bần bật, dải sáng lại chói lòa, bên trong tràn ra sương mù càng đậm, bao bọc toàn thân Lục Ly. - Tổ cha nó! Lục Ly phát hiện không cách nào đi vào Pháp Giới, hơn nữa tùy theo sương mù bao phủ hắn càng dày thì trọng lực trên người hắn càng khủng bố. Lục Ly nổi giận, đỉnh kia thật đúng là vô pháp vô thiên, muốn đấu với hắn đến cùng sao? - Sương mù? Lục Ly nhìn sương mù bốn phía, cắn răng vận chuyển vòng xoáy trong Pháp Giới, xem thử có thể hấp thu chúng nó không. Hết sương mù thì hắn chống mắt xem đỉnh kia làm sao trấn áp được hắn? - Ủa? Có hiệu quả? Lục Ly đột nhiên phát hiện sương mù nhanh chóng chui vào trong thân thể của hắn, hơn nữa tốc độ rất nhanh, sương bốn phía mỏng dần, áp lực của hắn giảm bớt một ít. Oong! Đỉnh ở trên cao lại phát sáng, càng nhiều sương mù tuôn xuống, điên cuồng lan tràn về phía Lục Ly. Đỉnh kia thoạt trông giống như là một đứa trẻ giận dỗi, không nuốt trôi cục tức được, quyết trấn áp Lục Ly. - A! Đám cường giả đứng ngoài nhìn xoe tròn mắt, Lục Ly hấp thu sương mù nhiều màu? Bọn họ không rõ ràng sương mù này là cái gì, nhưng nếu có thể trấn áp Tiểu Bạch và tám cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn thì chắc chắn là thứ cực kỳ lợi hại, Lục Ly thế nhưng có thể hấp thu? Các cường giả ở bên dưới căng thẳng thần kinh nhìn Lục Ly và đỉnh đấu pháp, một ít cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn cảm giác lòng bàn tay đổ mồ hôi, giây phút này bọn họ ước gì Lục Ly đại phát thần uy đập nát cái đỉnh. - Ta hút, ta hút, ta hút! Lục Ly điên cuồng vận chuyển vòng xoáy trong Pháp Giới, sương mù đến bao nhiêu hút bấy nhiêu. Lục Ly nhìn đỉnh trên đầu mình, nhếch mép châm chọc. Đỉnh kia là thần binh Chí Tôn, quanh năm suốt tháng tự động hấp thu nhiều năng lượng, nhưng không thể nào vô cùng vô tận, Lục Ly chống mắt xem đỉnh kia có thể kháng bao lâu? Một nén hương, hai nén hương, nửa canh giờ! Ánh sáng từ đỉnh rốt cuộc yếu bớt, áp lực trên người Lục Ly hoàn toàn giảm mạnh. Lục Ly thở hắt ra, hắn tùy thời có thể chặn đứng uy áp đi xuống đài cao. Chỉ cần hắn không chết, nhóm Tiểu Bạch tự nhiên sẽ không sao. Oong! Khi Lục Ly đang chuẩn bị đứng lên thì, phát sinh sự tình khiến hắn và cường giả ở bên dưới khiếp sợ, đỉnh lại tỏa sáng, sau đó xoay tít rồi... rớt xuống với tốc độ khủng bố. - Tổ cha nó! Lục Ly chửi thầm, tự nhủ đỉnh không chơi theo quy tắc trò chơi, đấu không lại hắn thì chơi xấu, trực tiếp đổi thành dao trắng đâm vào, rút ra thành dao đỏ, muốn nghiền hắn thành thịt nát hay sao? - Pháp Giới! Lục Ly một bên khống chế Pháp Giới điên cuồng vận chuyển, đầu óc xoay chuyển nhanh, muốn vào Pháp Giới. Khoảnh khắc đỉnh sắp đụng túng, Lục Ly cảm giác áp lực trên người thả lỏng, hắn lập tức trốn vào Pháp Giới. Bùm! Vang tiếng nổ điếc tai, đài cao rung động mạnh, đồng thời đài cao cũng sáng lên một luồng sáng chói mắt, như mặt trời ban trưa nổ tung, sóng khí khủng bố ập đến, đẩy tất cả chí cường giả lùi mấy trăm trượng. Nhóm Vũ đại nhân cảm giác trước mắt ánh sáng trắng chợt lóe, chờ bọn họ chống đỡ sóng khí, hấp tấp đi tra xét thì phát hiện cảnh tượng kỳ dị, Lục Ly biến mất trên đài cao, đỉnh cũng biến mất theo. - Hỏa Ma? Một cường giả giật mình kêu lên, thần niệm lần lượt quét qua, biểu cảm trở nên cực kỳ khó xem, hắn thì thào: - Đừng nói là bị trấn áp thành bột mịn rồi nhé? - Không có vết máu! Một chí cường giả khác có chút hoài nghi chớp chớp mắt nói: - Cho dù nháy mắt bị trấn áp thành bột mịn thì cũng phải có chút mùi máu chứ? Thần binh Chí Tôn của hắn biến mất, đỉnh cũng biến mất, rốt cuộc phát sinh chuyện gì? - Không cần hoảng! Trong tay Vũ đại nhân xuất hiện một miếng ngọc phù bản mệnh, hơi phun ra một hơi nói: - Tiểu chủ còn chưa chết, như vậy Hỏa Ma chắc chắn cũng không chết! - Không xảy ra vấn đề thì tốt rồi! Tất cả cường giả đều thở phào, bọn họ giật mình ngạc nhiên, Lục Ly biến mất có thể lý giải, dù sao thuật tìm ẩn của hắn rất biến thái, vừa rồi đã mất tích hai lần. Đỉnh đi đâu? Đỉnh kia đập xuống rồi sao biến mất luôn? Chẳng lẽ rơi vào đài cao? Đỉnh kia trấn áp thất bại, cho nên giấu đi? Lục Ly không ra, bọn họ cũng không dám loạn động, đành vận dụng thần niệm mạnh nhất xem xét bốn phía, tìm kiếm tung tích của Lục Ly. Vũ đại nhân thì dùng thủ đoạn đưa tin đặc biệt báo cho Đông Cảnh Chi Vương ở bên ngoài biết chuyện vừa rồi. Một cường giả phân vân thì thào: - Kỳ lạ, sao ta cảm giác đỉnh kia... không ở trong tiểu thế giới này? Trong đỉnh có đạo của cường giả Đại Viên Mãn, có hơi thở độc đáo, hiện tại hắn cảm giác hơi thở này biến mất. - Chết tiệt, cái quỷ gì? Tại sao sẽ như vậy? Cơ hồ cùng lúc, trong Pháp Giới của Lục Ly vọng ra tiếng kêu, hắn đang nằm sấp trong Pháp Giới, trên đầu có một cái đỉnh tròn đang xoay tít, trong đỉnh vẫn có hà vụ rũ xuống bao phủ Lục Ly, trấn áp hắn không cách nào di động. Đỉnh kia... theo Lục Ly vào trong Pháp Giới! Một món thần binh Chí Tôn, một tòa đỉnh trấn áp mười cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn không cách nào di động, suýt bị đè chết, nó đột nhiên đi vào Pháp Giới của Lục Ly, khiến hắn khiếp sợ, mặt ngu ra. Giây lát sau, hắn mừng như điên. Ở trong Pháp Giới thì Lục Ly không tin đỉnh kia có thể đè ép hắn, cho nên... tương đương với hắn ngoài ý muốn lại được đến một món thần binh Chí Tôn? Tuy rằng xem tình huống thì không dễ tham ngộ đạo trong đỉnh kia, nhưng đỉnh ở trong Pháp Giới thì chạy đi đâu được nữa? Sớm muộn gì là của hắn. - Ra ngoài! Hắn động ý niệm, thân thể biến mất ở trong Pháp Giới, quả nhiên đỉnh không cách nào khóa chặt hơi thở của hắn, ánh sáng từ đỉnh yếu bớt, sương mù rũ xuống cũng rút vào, lơ lửng bên trên Pháp Giới. - He he! Lục Ly đứng ở trên đài cao, trong lòng cười to, thầm sung sướng. Bên ngoài, một đám cường giả nhìn thấy Lục Ly hiện hình thì mừng rỡ. Vũ đại nhân sốt ruột hỏi: - Hỏa Ma, tình huống như thế nào? Vèo!
Chương 4572 Ta là Tiểu Bạch
Lục Ly không thèm để ý Vũ đại nhân, người nhẹ như lông hồng bay xuống, Thần Khí không gian lóe tia sáng, thả nhóm Tiểu Bạch ra. - Tiểu chủ! Một đám cường giả lập tức vây quanh, chữa thương cho Lục Tiểu Bạch. Lục Ly nhìn thấy có một cường giả cầm mấy gốc thần dược ít nhất mấy vạn năm tuổi nhét vào miệng của Tiểu Bạch. - Phá của! Luyện hóa thần dược mới sẽ không lãng phí dược lực, đây chính là thần dược mấy vạn năm tuổi, nhét như vậy quá lãng phí. Nhưng nó không phải thần dược của hắn, dù sao đám cường giả này có dư thần dược, hắn cũng lười nói nhiều. Chí cường giả bị thương có nặng, có nhẹ, hầu hết đều tỉnh, thật ra lúc ở Thần Khí không gian thì bọn họ đã bắt đầu chữa thương. Tiểu Bạch ăn chút thần dược và đan dược, tình trạng vết thương nhanh chóng khép lại. - Ta mang tiểu chủ ra ngoài trước, Cảnh Vương đã chờ lâu bên ngoài! Vũ đại nhân ngẫm nghĩ, thu Tiểu Bạch vào Thần Khí không gian. Tiểu Bạch đang khôi phục, với thân thể của Tiểu Bạch thì một, hai ngày sau có thể nhảy nhót như thường, dù sao cũng không có gì đáng ngại. Vũ đại nhân nói một tiếng rồi mang mười mấy cường giả chạy nhanh xuống dưới, không thèm nói lời nào với Lục Ly, dù là một lời cảm tạ. Lục Ly bĩu môi, không để bụng. Đông Cảnh Chi Vương không hy vọng Tiểu Bạch chơi với gà mái ngày xưa, Lục Ly hiểu tâm trạng đó. Vũ đại nhân vội vã mang theo Tiểu Bạch ra ngoài, chắc chắn cũng là vì muốn báo cáo với Đông Cảnh Chi Vương ngay, nhìn xem thái độ của Đông Cảnh Chi Vương. Lục Ly không sao cả, nếu Đông Cảnh Chi Vương không muốn Tiểu Bạch làm bằng hữu với hắn thì hắn sẽ lặng lẽ rời đi, trực tiếp đi Nam Cảnh, đi Vấn Tiên Cung tìm nhóm Loan Tịch, Mạc Thiên Thiên. Lục Ly không phải loại người thấy người sang bắt quàng làm họ, cũng sẽ không bởi vì phụ thân của Tiểu Bạch là Đông Cảnh Chi Vương mà mặt dày làm thân với Tiểu Bạch, để được phát triển tốt hơn. Lục Ly đến Tiên Vực chủ yếu là vì xác định Lục Tiểu Bạch có phải là Tiểu Bạch, tiếp đó xác định Tiểu Bạch sống có tốt hơn. Khi rõ ràng cuộc sống của Tiểu Bạch rất thoải mái, về sau phát triển cũng tiền đồ vô lượng, không chừng sẽ trở thành tồn tại đứng đầu nhất Tiên Vực. Lục Ly rất vui vì điều này, thật lòng mừng thay Tiểu Bạch. Cái khác đã không trọng yếu, đương nhiên nếu Tiểu Bạch cùng hắn nhận nhau thì hắn tự nhiên sẽ càng vui vẻ, dù sao ở trong lòng hắn xem Tiểu Bạch như đệ đệ. Một số chí cường giả rời đi, có một số ở lại, một số chí cường giả bị thương nặng cần chữa trị. Có một chí cường giả đi tới, đại biểu Lục Tiểu Bạch và đám võ giả bị thương gửi lời cảm ơn đến Lục Ly. Người này còn bảo Lục Ly chờ chút, đợi đám cường giả lành vết thương đôi chút rồi tất cả ra ngoài, đến lúc đó sẽ trịnh trọng tạ ơn Lục Ly. Lục Ly càng không có ý kiến, hắn ngồi xếp bằng một bên, không e ngại đám chí cường giả này ra tay với mình. Với thái độ của Tiểu Bạch đối với hắn, cộng thêm hắn cứu mạng Tiểu Bạch, nếu đám chí cường giả này dám xằng bậy thì Đông Cảnh Chi Vương chắc chắn sẽ diệt toàn tộc của bọn họ. Có cường giả mơ ước chí bảo của Lục Ly, cũng có cường giả tò mò cái đỉnh đi đâu, Lục Ly ngồi xếp bằng ở một bên nhập định, bọn họ không tiện hỏi nhiều. Lúc trước bọn họ châm chọc mỉa mai Lục Ly, bây giờ ngại chủ động bắt chuyện. Thời gian rất nhanh qua đi một ngày rưỡi, đám chí cường giả khôi phục rất nhanh, đều luyện hóa đan dược đứng đầu, tình trạng vết thương khôi phục hơn một nửa. Bọn họ đều đứng lên, đi ra ngoài. Đa số ải ra vào nguy hiểm đã bị san bằng, cho nên bọn họ ra ngoài rất thuận lợi, tiêu phí hết nửa ngày, tất cả cường giả đi ra tòa cung điện kia, quân đội bên ngoài đã đi hơn một nửa, nhưng vẫn có quân đội trấn thủ ở đây. Bên ngoài có mấy chí cường giả ở đây, vừa nhìn thấy Lục Ly đi ra, một chí cường giả tiến lên nghênh đón, cung kính vái chào, nói: - Hỏa Ma đại nhân, tại hạ tên Tang Du, Cảnh Vương bảo ta ở đây nghênh tiếp người. Cảnh Vương nói chờ người ra ngoài lập tức mang người đi Tinh Diệu Thành ở gần đây, Cảnh Vương đã mang nhóm tiểu chủ đến đó trước. - Ừm! Trên mặt Lục Ly lộ ra nụ cười nhẹ, khoát tay nói: - Dẫn đường đi! Oong! Tang Du lấy ra một chiếc chiến thuyền, chiến thuyền này phi thường cấp cao. Tang Du mang theo Lục Ly đi lên, các chí cường giả khác cũng lên theo, chiến thuyền phát sáng, sau đó phá không bay về phía nam. Lục Ly được mời vào khoang thuyền khách quý, Tang Du hết sức khách khí. Lục Ly là dạng người ai khách khí với hắn thì hắn sẽ không đánh người ta, cũng lễ độ trò chuyện vài câu. Nơi này cách Tinh Diệu Thành cũng không phải rất xa, bay nửa ngày thì một tòa thành lớn đã thấp thoáng hiện ra, đây là một trong những đại thành ở bắc bộ Đông Cảnh, giống như Vân Vương Thành, là một trong những trọng thành chống đỡ Bắc Cảnh. Đến Tinh Diệu Thành, Tang Du mang theo Lục Ly vào ở trong một tòa trang viên, đây là trang viên hàng đầu, bên trong phi thường hoa lệ. Có nhiều thứ Lục Ly chưa từng gặp qua, hơn một trăm thị nữ, tất cả đều chờ phục vụ một mình Lục Ly. Tang Du rất khách khí trò chuyện với Lục Ly một lúc, bảo hắn cứ yên tâm ở lại, cần gì cứ nói với quản sự. Tang Du không nói khi nào Đông Cảnh Chi Vương sẽ gặp Lục Ly, để Lục Ly lại đây một mình. Lục Ly không sốt ruột, không vươn ra thần niệm, thoải mái ở lại đây. Ăn linh quả đứng đầu, uống linh trà đứng đầu, ngủ tu luyện tham ngộ vô ngân đạo. Nháy mắt qua năm ngày, không có bất cứ chí cường giả lại đây, Tiểu Bạch cũng không có lại đây, Lục Ly dường như bị quên đi. Lục Ly ngược lại cảm ứng được trong thành không ngừng có cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn đi vào và rời đi, nhưng không có chí cường giả đến chỗ Lục Ly. Mặt ngoài Lục Ly vô tư, nhưng trong lòng hơi thất vọng. Hắn suy nghĩ một hồi, quyết định chờ thêm mười ngày, nếu Tiểu Bạch còn chưa lại đây, vậy thì hắn cáo từ rời đi. Nếu Đông Cảnh Chi Vương không cho phép Tiểu Bạch làm bằng hữu với Lục Ly, ký ức trong cổ mộ của Tiểu Bạch có lẽ bị phong ấn, hắn không muốn mặt dày tiếp tục ở lại.
Chương 4573 Lão đại, lão đại!
Hắn không thiếu ăn không thiếu mặc, không thiếu thần dược tu luyện, không lo báu vật, hắn không có kẻ thù trong Tiên Vực, ôm chân Đông Cảnh Chi Vương cũng không cho hắn chỗ tốt lớn lao gì, tại sao hắn phải ở đây? Lục Ly ở thêm tám ngày, bên ngoài đột nhiên vang tiếng động ầm ĩ, Lục Ly nhíu mày, thần niệm quét ra ngoài. Lục Ly nhìn thấy một thiếu niên áo gấm như một làn gió bước nhanh đi vào, có mấy thị nữ đuổi theo phía sau, dường như muốn ngăn lại thiếu niên. - A? Thần niệm của Lục Ly khóa chặt thiếu niên áo gấm, tim rung động, hắn đặt chén trà xuống, đứng lên, mắt nhìn chăm chú ngoài cửa. Chốc lát sau, thiếu niên áo gấm đứng trước cửa lớn, khi ánh mắt khóa chặt Lục Ly thì bỗng nhiên mắt sáng ngời, mặt mày hồng hào, người khẽ run. Hai người nhìn nhau suốt năm giây, thiếu niên áo gấm cất lên giọng nói nghẹn ngào: - Lão đại, là ngươi sao? Ta là... Tiểu Bạch đây! Khóe môi Lục Ly cong lên, cười tươi rói, nhẹ gật đầu nói: - Tiểu Bạch, ta rốt cuộc tìm được ngươi! Vèo! Tiểu Bạch lắc người, xông đến trước mặt Lục Ly, vươn hai tay ôm siết hắn, mang theo nghẹn ngào nói: - Lão đại, lão đại, lão đại! Tiểu Bạch cũng không biết nói câu gì khác, chỉ biết ôm Lục Ly, không ngừng gầm nhẹ, dường như trút ra cảm xúc trong lòng. Lục Ly muốn khóc, hắn vươn tay ra ôm lấy Tiểu Bạch, cảm giác đi Tiên Vực một chuyến, tuy rằng trải qua vô số nguy hiểm, nhưng đáng giá. Qua thời gian mười mấy giây, hai người mới tách ra, Lục Ly cẩn thận đánh giá Tiểu Bạch, phát hiện Tiểu Bạch biến ra ngoại hình giống hệt loài người, nhìn sao cũng giống như một công tử ca tuấn tú. Hơn nữa mơ hồ hơi giống hắn lúc còn thiếu niên, nhưng càng tuấn tú một ít, khí chất rất hoạt bát, giống như một tiểu công tử tràn đầy sức sống, tinh nghịch, cà lơ cà phất. - Khá lắm, khá lắm! Lục Ly nhếch môi cười nói: - Ngày xưa ta luôn nghĩ nếu Tiểu Bạch biến hóa sẽ biến thành bộ dạng thế nào, bây giờ bộ dạng này giống như trong tưởng tượng của ta, rất đẹp trai, ha ha ha ha ha ha! - He he! Tiểu Bạch cười kiêu ngạo nói: - Đương nhiên rồi, lão đại đẹp trai như vậy, ta làm tiểu đệ của ngươi tự nhiên không thể kém hơn. Lão đại, không giấu gì ngươi, trong Đông Cảnh rất nhiều tiểu thư đến dụ ta, nhưng ta không vừa mắt bọn họ. Đều là một ít yêu thú biến thành, hiện tại bề ngoài xinh đẹp đến đâu thì khi biến trở về bản thể vẫn chỉ là thú. Bổn công tử anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, sao có thể vừa ý những yêu tinh đó? - A... Lục Ly sửng sốt, sau đó cười khẽ. Tiểu Bạch vốn là tiên thú vậy mà không vừa mắt tiên thú khác? Nhưng ngữ khí đó, bộ dạng đó, cá tính đó cura Tiểu Bạch, tuy Lục Ly không giao lưu với Tiểu Bạch sau khi biến hóa, nhưng không hiểu sao hắn cảm giác rất quen thuộc, thân thiết. Đây mới là Tiểu Bạch, giống hệt như Tiểu Bạch trong tưởng tượng của Lục Ly. - Lão đại, lão đại! Tiểu Bạch kéo Lục Ly ngồi xuống, theo sau có chút áy náy nói: - Phụ thân của ta phong ấn ký ức làm ta quên chuyện cũ, nên mới mãi chưa đi tìm ngươi, chắc lão đại sẽ không trách ta chứ? - Quả nhiên như thế! Lục Ly mỉm cười, bản năng vươn tay vuốt đầu Tiểu Bạch, giống như năm xưa vuốt thân thể thú của Tiểu Bạch. Tiểu Bạch cũng híp mắt lại, bộ dạng thoải mái. Lục Ly buồn cười, Tiểu Bạch đã biến hình, xem như người trưởng thành, nhưng hắn còn vuốt Tiểu Bạch như đứa con nít, cảm giác hơi thiếu tôn trọng Tiểu Bạch. Lục Ly mở miệng nói: - Đây không phải lỗi của ngươi, làm lão... đại? Sao ta có thể trách ngươi? Hôm nay huynh đệ chúng ta có thể gặp mặt, ta đã cảm giác là trời ban ơn, ngươi vẫn nhận lão đại này, ta rất vui mừng. - Sao ta không nhận lão đại được chứ? Tiểu Bạch nhảy cẫng lên: - Lão đại, ngươi là chủ nhân của ta, không có lão đại thì Tiểu Bạch đã chết lâu rồi! - Đừng nói nhảm! Lục Ly lườm Tiểu Bạch, nói: - Ở trong lòng ta thì ngươi vẫn luôn là đệ đệ của ta, gì mà chủ nhân với không chủ nhân? Còn nói như vậy nữa thì ta giận thật. - Biết biết, đệ đệ cũng tốt, lão đại thật tốt với ta! Tiểu Bạch cười tủm tỉm nói, theo sau cẩn thận quan sát Lục Ly, có chút buồn bực hỏi: - Lão đại, cảnh giới của ngươi là cấp Đế hả? Ta nghe nói ngươi là Hỏa Ma tiếng tăm lừng lẫy mà? Nghe đồn từng đánh chết cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn? - Đã đánh chết một tên. Lục Ly cũng không che giấu, gật đầu nói: - Ta có cơ hội đánh chết cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn bình thường, cảnh giới của ta quả thực là cấp Đế hậu kỳ, ta có một ít thủ đoạn khác. - Lợi hại! Không hổ là lão đại của Lục Tiểu Bạch này! Tiểu Bạch cười tủm tỉm giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt kiêu ngạo: - Ta biết ngay lão đại của ta chắc chắn bất phàm, chậc chậc, lúc chúng ta tách ra thì ngươi còn ở Thần Giới nhỉ? Đến Tiên Vực mà thực lực tăng lên nhanh như vậy, bội phục bội phục. - Chuyện này có gì mà bội phục? Lục Ly cười dịu dàng nói: - Tiểu Bạch mới lợi hại, hiện tại đã là cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, mạnh hơn lão đại nhiều! - Không giống nhau! Tiểu Bạch không kiêu ngạo, mà là rất nghiêm túc nói: - Là nhờ phụ thân của ta, bản thân ta cũng là siêu cấp tiên thú. Phía trước ta bị phong ấn, cho nên thực lực tăng lên chậm, sau khi được phụ thân tìm về, dùng các loại thiên tài địa bảo đẩy lên, tự nhiên lớn nhanh. Lão đại thì khác, không có ai giúp ngươi, dựa vào chính mình tăng lên, lão đại lợi hại hơn ta nhiều! - Không nói chuyện này nữa. Lục Ly phất tay, hỏi: - Ngày xưa ngươi mất tích trong Thần Giới là do Đông Cảnh Chi Vương mang ngươi trở về? Ta tìm ngươi nhiều năm rồi, ưm, ngươi bị phong ấn? Năm đó tại sao ngươi xuất hiện ở Đấu Thiên Giới? Chẳng lẽ là phụ thân của ngươi cố ý khiến ngươi hạ phàm thể nghiệm sinh hoạt? - Không phải!
Chương 4574 Ta muốn chém chết hắn
Tiểu Bạch lắc đầu, tùy tay đánh ra một luồng Nguyên Lực mở ra thần văn trong đại điện, mở miệng nói: - Không phải do phụ thân, là vì mẫu thân của ta. Năm xưa mẫu thân bị truy sát, có một đại tộc định bắt mẫu thân làm con tin uy hiếp phụ thân, mẫu thân bất đắc dĩ trốn vào Tam Trọng Thiên, bởi vì bị thương nặng, chỉ có thể đẻ sớm hơn. Bởi vì ta thiếu tháng nên lúc sinh ra đặc biệt yếu, mẫu thân sợ ta đi theo nàng xảy ra chuyện, tùy tiện ném ta vào một Phàm Nhân Giới. Hơn nữa phong ấn căn nguyên của ta, đây là sợ ta bại lộ. Dù sao phụ thân sớm muộn gì sẽ tìm được ta, chỉ cần ta không bại lộ thì sẽ không sao. - Thì ra là vậy! Lục Ly sực tỉnh ngộ, hắn nhíu mày hỏi: - Vậy mẫu thân của ngươi đâu? - Chết rồi! Cảm xúc của Tiểu Bạch chùng uống, khẽ thở dài: - Mẫu thân vốn bị thương, sinh ta càng làm bị thương nguyên khí nặng, bị kẻ thù giết chết. Nhưng phụ thân đã báo thù thay mẫu thân, mấy đại tộc bị hủy diệt, không tên nào trốn thoát. - Ài. Lục Ly khe khẽ thở dài, có cảm giác đồng bệnh tương liên, hắn nói: - Tiểu Bạch, chúng ta đúng là huynh đệ, ta cũng là vừa sinh ra mẫu thân đã chết. Nói đến thì cũng là duyên phận trời định sẵn, nếu không thì tại sao ngươi và ta gặp gỡ? - Cũng đúng! Tiểu Bạch thở dài theo: - Có lẽ đây là số phận, ông trời sớm định sẵn. - Không nói những việc này! Tiểu Bạch rất nhanh thoát khỏi bi thương, ánh mắt sáng lấp lánh hỏi: - Lão đại, các tẩu tử của ta thế nào rồi? Đang ở đâu? Sau đó ngươi ở Thần Giới gặp được chuyện gì? Sao ngươi đến Tiên Vực? - Chuyện này nói thì rất dài dòng... Lục Ly suy nghĩ một hồi, đơn giản kể lại chuyện phát sinh sau đó, kể lúc ở Thần Giới chống lại Ác Ma, đi Nhị Trọng Thiên khuấy động phong vân, đi Tam Trọng Thiên, đi Ma Uyên, lại đi Thiên Hoang Tinh Vực, Thiên Loạn Tinh Vực, cuối cùng đi tới Tiên Vực. Kể chuyện hơn một canh giờ, Lục Ly mới nói xong, Tiểu Bạch luôn nghiêm túc nghe. Khi nghe nói Lục Ly gặp phải nguy nan, trên mặt hắn lộ vẻ căng thẳng, biết Lục Ly đánh chết kẻ thù thì lộ biểu cảm sảng khoái. - Lão đại đúng là lão đại! Sau khi nghe xong, Tiểu Bạch lại lần nữa giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt sùng bái nói: - Lão đại lợi hại, từ Phàm Nhân Giới đi lên, ngạo thị Thần Giới, xưng bá Nhị Trọng Thiên, vấn đỉnh Tam Trọng Thiên, đảo loạn Thiên Hoang Tinh Vực, đứng vững gót chân ở Thiên Loạn Tinh Vực. Đổi lại là ta thì mười cái mạng cũng mất hết. Ưm, lão đại, đi, đi, đi! Tiểu Bạch đang nói bỗng kéo Lục Ly ra ngoài, bộ dáng vội vàng làm Lục Ly sửng sốt, hắn hỏi: - Đi đâu? - Đi Thiên Loạn Tinh Vực! Tiểu Bạch nói: - Đi đón sư nương và người của Lục gia lên, đón tất cả đến Thần Khải Thành, về sau Thần Khải Thành là nhà của các ngươi. Nếu ai còn dám tới trêu chọc các ngươi, ta dẫn dắt đại quân chém từng tên, diệt bộ tộc của bọn họ! Tiểu Bạch bá khí khiến Lục Ly rất cảm động, nhưng hắn ngừng lại, khoát tay nói: - Đừng sốt ruột, trước tiên hãy ngồi xuống! Tiểu Bạch ngoan ngoãn nghe lời Lục Ly. Lục Ly ngồi xuống bưng nước trà lên uống, trầm ngâm giây lát mới nói: - Lục gia và các sư nương của ngươi ở Thiên Loạn Tinh Vực sống rất tốt, tạm thời không đến Tiên Vực. Tiên Vực... quá loạn, cũng rất mạnh, không thích hợp Lục gia phát triển. Lục Ly nói lời này kỳ thực là lo nghĩ cho lòng tự tôn của Tiểu Bạch, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ dựa vào Đông Cảnh Chi Vương, tuy có quan hệ với Tiểu Bạch, hắn mang theo Lục gia ở lại Thần Khải Thành không sao cả, chắc chắn Tiểu Bạch sẽ cung cấp nhiều tài nguyên cho Lục gia phát triển, nhưng Lục Ly không thích ăn nhờ ở đậu. Lúc trước Đông Cảnh Chi Vương phong ấn linh hồn của Tiểu Bạch, tương đương với khinh thường Lục Ly. Lần này hắn cứu Tiểu Bạch, Đông Cảnh Chi Vương không thèm đến gặp mặt hắn, càng miễn bàn nói lời cảm ơn. Điều này kích thích ngạo cốt trong lòng Lục Ly, tự nhiên không muốn sống những ngày ôm chân Đông Cảnh Chi Vương. Lục gia rất yếu, phi thường yếu! Một gia tộc Phàm Nhân Giới có thể lăn lộn trong Thần Giới đã là giỏi, nhờ có Lục Ly mà nhiều lần nhổ mầm vươn lên. Võ giả của Lục gia quá yếu, căn cơ của Lục gia quá mỏng, còn chưa hoàn toàn thích ứng Thần Giới thì Lục Ly mang theo bọn họ đi Nhị Trọng Thiên, theo sau lại đi Tam Trọng Thiên, cuối cùng định cư ở Thiên Loạn Tinh Vực. Tiên Vực nguy hiểm hơn Thiên Loạn Tinh Vực gấp trăm lần, dời Lục gia qua đây làm cái gì? Nơi này Thánh Hoàng đi đầy đất, võ giả Lục gia lại đây làm trông cửa sao? Nhiều võ giả Lục gia thiên tư không cao, dù cho bọn họ nhiều tài nguyên hơn nữa thì đời họ đến thế là dừng, khó mà tiến bộ nhiều hơn. Lục gia sống rất tốt trong Tử Thần, một điều quan trọng nhất là môi trường của Tử Thần cho Lục gia tăng tiến rất tốt, đa số võ giả của Lục Minh hiện giờ đều thành Tử Thần. Bọn họ không ngừng rèn luyện, sàn lọc ra kẻ mạnh, chỉ cần có thể sống tiếp, sức chiến đấu sẽ tăng nhanh vùn vụt. Hiện tại Lục gia đã có đủ tài nguyên, dùng không hết, cho nên đến Tiên Vực làm cái gì? Một đại gia tộc muốn lớn lên không thể dựa vào một, hai thế hệ, huyết mạch của con cháu Lục Minh vốn không cao. Cần không ngừng liên nhân, sản sinh gen tốt, tăng thêm nhiều tài nguyên bồi dưỡng, qua mấy thế hệ thì Lục Minh có thể tạo nên nhiều cường giả, đến lúc đó Lục Minh mới tính miễn cưỡng nổi lên. Phỏng chừng con cháu Lục Minh cũng thích ở trong Tử Thần, kêu bọn họ đến Tiên Vực có lẽ bọn họ không vui. Cho nên Lục Ly không chút do dự từ chối khéo Tiểu Bạch. Tiểu Bạch sốt ruột, Lục Minh không đến, chắc chắn Lục Ly không thể nào ở đây lâu, hắn sẽ trở về xem chừng Lục gia, vậy chẳng phải là Tiểu Bạch lại chia tay với Lục Ly sao? Tiểu Bạch vội nói: - Lão đại, đúng là Tiên Vực rất loạn, nhưng Thần Khải Thành không loạn! Tiên Vực mạnh mới tốt, có áp lực mới có động lực. Ngươi đừng lo sự phát triển của Lục gia, toàn bộ Đông Cảnh xem như nhà của ta, tài nguyên vô hạn, Lục gia muốn bao nhiêu thì ta cho ngươi bấy nhiêu. Ở Đông Cảnh, không ai dám khi dễ Lục gia, ai ức hiếp con cháu của Lục gia thì ta sẽ chém kẻ đó! - Ha ha ha!
Chương 4575 Ta muốn chém chết hắn (2)
Lục Ly cười to, trong lòng rất là cảm động, Tiểu Bạch thật sự xem hắn như đại ca ruột, không uổng công hắn cực khổ vất vả đến Tiên Vực tìm Tiểu Bạch. Lục Ly cười cười nói: - Tiểu Bạch, rất nhiều sự ngươi hiện tại còn chưa hiểu, Lục gia quá yếu, đến bên này sẽ chỉ hại bọn họ. Yên tâm đi, thời gian còn lâu, lão đại của ngươi mới hơn một nghìn tuổi, không sốt ruột. Chờ về sau có cơ hội thích hợp sẽ mang bọn họ lại đây, chuyện này ngươi đừng nói nữa. - Được rồi! Thấy Lục Ly quyết định chú ý, Lục Tiểu Bạch không nói gì thêm, tròng mắt đảo mấy vòng, nói: - Lão đại, vậy lúc rảnh ngươi nhớ ở nhiều trong Thần Khải Thành, chơi với ta. Ưm, ta muốn đi Bắc Cảnh một chuyến, không đòi lại cục tức này thì ta không phải Lục Tiểu Bạch! - Đi Bắc Cảnh? Lục Ly hơi cau mày, nhớ tin đồn lúc trước, hắn hỏi: - Ngươi muốn đi tìm Bối Áo tính sổ? - Ta muốn chém chết hắn! Lục Tiểu Bạch sát khí đằng đằng nói: - Ta suýt chút bị hắn hố chết, lần này có năm phần tỷ lệ ta sẽ chết, phụ thân chỉ có năm phần nắm chắc cứu ta ra. Bối Áo làm hỏng quy củ, cho nên ta muốn đi Bắc Cảnh chém hắn! Lục Ly mím môi im lặng một lúc, hỏi: - Phụ thân của ngươi cũng đi cùng ngươi? - Không! Lục Tiểu Bạch siết chặt nắm tay nói: - Ta bị mất mặt thì ta phải tự mình tìm về. Lần này Bối Áo phá hỏng quy củ, phụ thân đã tuyên bố ra ngoài, cho nên Đại Viên Mãn của Bắc Cảnh sẽ không tính sổ với ta, ta mang một đám cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn qua đó, không chém hắn thì ta thề không trở lại. Lục Ly có chút ngoài ý muốn hỏi: - Phụ thân của ngươi đồng ý? - Ừm! Tiểu Bạch gật đầu nói: - Phụ thân đồng ý, hắn nói nhi tử của Đông Cảnh Chi Vương phải có nhuệ khí như vậy, năm xưa phụ thân vác đao hoành hành cả Tiên Vực, giết một nửa Tiên Vực chảy máu lênh láng. Bộ tộc Thôn Thiên Thú chúng ta không thể để tộc quần khác xem nhẹ, phải đòi lại mặt mũi! - Thôn Thiên Thú? Lần đầu tiên Lục Ly nghe, hắn không hỏi nhiều, chỉ cười nói: - Cái tên rất bá khí, nếu phụ thân của ngươi không có ý kiến thì ta cũng không nói thêm cái gì. - Lão đại, ngươi đi Bắc Cảnh với ta không? Tiểu Bạch tràn đầy mong đợi hỏi: - Nhớ ngày xưa chúng ta sóng vai chiến đấu quá. He he, lão đại yên tâm, lần này bên Bắc Cảnh đuối lý, sẽ không có nhiều cường giả giúp Bối Áo, Bắc Cảnh Chi Vương và phụ thân đã bàn với nhau rồi, hắn sẽ không giúp đỡ Bối Áo cái gì, nhưng có thể giết Bối Áo được hay không phải xem bản lĩnh của ta. Lục Ly trầm mặc, Tiểu Bạch đi Bắc Cảnh, hắn tự nhiên là muốn đi theo, dù sao thâm nhập chỗ của địch rất nguy hiểm, có hắn ở bên cạnh nhìn, nếu xảy ra vấn đề ít nhất hắn có thể mang theo Tiểu Bạch chạy trốn, đúng không nào? Nhưng lần này Lục Ly đi ra đã lâu, không biết nhóm Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương ở Vấn Tiên Cung sao rồi, Lục Ly có chút lo lắng. Hắn không có nhiều tình cảm với Mạc Thiên Thiên và Loan Tịch, nhưng dù gì là nữ nhân của hắn, không thể nào mặc kệ bọn họ. Nhìn ánh mắt mong đợi của Tiểu Bạch, Lục Ly không nỡ từ chối, trầm ngâm giây lát, hắn nói: - Ta đi theo ngươi một chuyến cũng được, ngươi làm một việc giúp ta. Ta có mấy bằng hữu ở Nam Cảnh, ngươi sắp xếp người đi đón họ được không? Chuyện này... có khó cho ngươi không? - Bằng hữu? Tiểu Bạch ngẩn ra, hỏi: - Ta có quen không? - Không nhận biết! Lục Ly lắc đầu nói: - Ta quen trong Thiên Loạn Tinh Vực, có hai người là nữ nhân của ta! - Ha ha ha! Tiểu Bạch cười lớn nói: - Lão đại vẫn loạn như ngày xưa nhỉ, gieo tình khắp nơi. Đây là việc nhỏ, để ta sắp xếp cho, bảo đảm đón bọn họ bình an đến. Mà thôi, ta mang lão đại trực tiếp truyền tống đi qua đó, chúng ta làm xong việc của ngươi rồi giết đi Bắc Cảnh, miễn cho ngươi lo lắng, như thế nào? - Truyền tống? Lục Ly ngẩn ra, nhóm Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch ở một tòa tiểu thành tận cùng phía nam ở Nam Cảnh, khoảng cách xa như vậy cũng có thể truyền tống đi qua? Hơn nữa truyền tống trong Đông Cảnh không cần Thiên Thạch, đi Nam Cảnh chắc chắn phải trả Thiên Thạch, Tiểu Bạch đi ra ngoài sẽ không đi một mình, mang theo một đám cường giả truyền tống đi qua mất bao nhiêu Thiên Thạch? Hơn nữa Nam Cảnh và Đông Cảnh đối địch với nhau, Tiểu Bạch đi qua như vậy sẽ không ra vấn đề gì sao? Lục Ly nói ra lo lắng trong lòng, Tiểu Bạch dửng dưng nói: - Đòi Thiên Thạch? Tiểu gia đi Nam Cảnh là cho bọn họ mặt mũi, bọn họ dám thu Thiên Thạch của ta? Chúng ta trực tiếp từ Đông Vương Thành truyền tống đi Nam Vương Thành, lại đi Đông Linh Thành, bận đi bận về không mất bao nhiêu thời gian. Còn về an toàn? Cho Nam Cảnh Chi Vương một trăm lá gan cũng không dám động ta, năm đó Nam Cảnh Chi Vương suýt bị phụ thân của ta đập chết. Hắn chẳng những không dám động ta, còn phái cường giả bảo hộ ta, nếu không thì ta mà xảy ra chuyện, hừm hừm! - Có một phụ thân cường đại đúng là dữ thật. Lục Ly có chút câm nín, hắn theo Nam Cảnh tới Đông Cảnh tiêu phí thời gian mấy năm, trầy trật chín chết một sống. Lần này Lục Tiểu Bạch cùng hắn trở lại sao cảm giác như đi dạo chơi? Đông Cảnh Chi Vương đã đi, không gặp mặt Lục Ly đã truyền tống rời khỏi, Tinh Diệu Thành có được tế đàn truyền tống có thể trực tiếp truyền tống đi Đông Vương Thành. Khi Lục Ly biết được tin này thì mặt không cảm xúc, trong lòng hơi buồn. Có cảm giác bị coi thường. Đương nhiên, trong lòng hắn ngược lại thông cảm, giống như một quốc vương, nhi tử lạc vào ổ bình dân, làm bằng hữu với một tên ăn mày. Sau khi quốc vương tìm về nhi tử, phong ấn ký ức, khiến nhi tử quên thời gian sinh hoạt cùng ăn mày. Về sau ăn mày lớn lên có được một ít bản lĩnh, đến kinh đô, lại cứu mạng nhi tử của mình. Nếu vị quốc vương này là một vị vua nhân từ, hoặc giả tạo chú trọng danh dự chắc chắn sẽ trịnh trọng triệu kiến tên ăn mày, ban cho thù lao thật dày. Nhưng Đông Cảnh Chi Vương không phải!