Lần nữa nhìn thấy Băng Hậu Cung, Lục Ly vẫn không khỏi cảm thấy chấn động, cung điện này quá hùng vĩ, khiến người bất giác sinh ra cảm giác nhỏ bé. - Huyết Linh Nhi, đi đi, nếu phá mở được Thần Văn, có phát hiện gì lập tức báo cho ta biết! Lục Ly khoát tay, nghĩ nghĩ liền để Huyết Linh Nhi mang theo đến thư phòng. Hiện tại hắn không có phương hướng gì để tu luyện, không bằng trước đi xem xem bức thư pháp kia. Lần trước hắn đứng trước mặt bức thư pháp nhìn một lúc, thoáng chốc liền đã trôi qua hai mươi năm. Như thế ngược lại có thể giết chút thời gian, cộng thêm nhìn tự thiếp có một lợi ích rất lớn, đó là khiến cho linh hồn tăng trưởng tự nhiên. Lần trước linh hồn hắn đã tăng trưởng gấp mấy lần, tốc độ vượt xa cả luyện hóa thần dược. Vừa có thể giết thời gian, vừa có thể khoái tốc gia tăng linh hồn, chuyện tốt như thế biết đi đâu mà tìm? Dù sao chỉ cần Huyết Linh Nhi có phát hiện gì liền sẽ lập tức truyền âm đánh thức hắn, khi đó hắn cường hành lui ra ngoài là được. Lần nữa về đến thư phòng, Lục Ly để Huyết Linh Nhi tự hành đi lĩnh hội, riêng hắn thì đứng trong phòng lòng vòng tới lui, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bức thư pháp kia. Ánh mắt hắn lần nữa bắt đầu mông lung, thế giới trước mắt lần nữa biến mất, hóa thành một mảnh hỗn độn, sau đó lôi điện xuất hiện, thiên địa sơ phân, vạn vật sinh ra, thương hải tang điền, sinh linh xuất hiện... Nhìn một phen, Lục Ly cảm thấy được có gì đó bất thường! Bởi vì hắn đã xem đến hậu kỳ, thế giới phân tranh chiến loạn không ngừng, thậm chí đã có thể cảm nhận được rất nhiều đại viên mãn tồn tại. Theo như ký ức của hắn, đây là sắp xem hết, vậy mà Huyết Linh Nhi vẫn chưa truyền âm tới? Phải biết, lần trước xem đến đây đã là gần hai mươi năm. Lát sau, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một bàn tay khổng lồ, hung hăng vỗ xuống, trọn cả thế giới theo đó sụp đổ, tất cả sinh linh, bao gồm cả đại viên mãn đều không cách nào thoát khỏi lực lượng không gian vặn vẹo do thế giới sụp đổ sinh ra. Mọi sinh linh đều bị xoắn nát, vạn vật tan tành, hóa thành hư vô, lần nữa quay về hỗn độn, tạo thành một vòng luân hồi. Ánh mắt Lục Ly dần lấy lại thần thái, hắn cảm giác được ý thức về lại trong thư phòng, sửng sốt mất một lúc, sau đó lập tức truyền âm cho Huyết Linh Nhi: - Huyết Linh Nhi, ngươi ở đâu! Hưu! Gần như tức thì, Huyết Linh Nhi từ đằng xa xuyên đến, truyền âm nói: - Chủ nhân, ngài rốt cục đã tỉnh! - Lại là rốt cục? Lại đã qua hai mươi năm? Lục Ly ngơ ngác truyền âm hỏi: - Sao ngươi không kêu tỉnh ta? Chẳng phải trước đó ta đã dặn, nếu có phát hiện lập tức truyền âm đánh thức ta dậy. - Chủ nhân, không phải do ta! Huyết Linh Nhi có chút ủy khuất nói: - Thứ nhất, ta đúng là vẫn chưa phát hiện được gì, thứ hai, ngài căn bản gọi không dậy được, ta truyền âm hai lần, ngài đều không có bất kỳ phản ứng nào, ta biết phải làm sao? - Ách... Lục Ly hơi ngớ, sau đó bắt đầu nội thị linh hồn, phát hiện linh hồn quả nhiên tăng trưởng gấp mấy lần, hàn khí trong pháp giới cũng nhiều lên, xem ra đúng thật đã qua hai mươi năm. Hai mươi năm chỉ để xem lại một vở diễn, thời gian trôi thực sự quá nhanh, cũng may linh hồn tăng lên rất nhiều, không tính là chịu thiệt. Phải biết hiện tại cường độ linh hồn hắn đã vô cùng khủng bố, trải qua nhiều lần kỳ ngộ, linh hồn trở nên cực kỳ biến thái, thậm chí không kém gì cường giả tiệm cận đại viên mãn. Có thể tăng lên gấp năm sáu lần trong vòng hai mươi năm, nếu chỉ dựa vào luyện hóa thần dược căn bản là điều không khả năng. - Tốt rồi! Lục Ly khoát tay, để Huyết Linh Nhi tạm đợi, sau đó lấy ra địa đồ Chủ Thần bắt đầu tiến hành thăm dò, trước là dò xét Thiên Việt Thành, quét qua một lần, lại truyền âm nói chuyện một lúc với Lục Linh, xác định bên kia không có đại sự gì mới yên tâm. Lục Linh cũng yên tâm, suốt hai mươi năm Lục Ly không có bất kỳ tin tức nào, nàng không khỏi có chút lo lắng, giờ có tin truyền về mới thở phào một hơi. Lục Ly lại đi dò xét những nơi khác, phía Tiên Vực cũng đảo qua một lần, nhưng Tiểu Bạch vẫn chưa về lại Thần Khải Thành, Đông Vương Thành cũng không có khí tức của nó. Lục Ly nghe ngóng bọn Vũ đại nhân đối thoại một phen, biết được Tiểu Bạch chính đang bế quan trong một nơi bí cảnh, trong ngắn hạn hẳn sẽ không xuất quan, rất có thể còn phải bế quan thêm mấy trăm năm. Thu lại địa đồ Chủ Thần, Lục Ly truyền âm nói với Huyết Linh Nhi: - Chăng phải ngươi nói đã tham ngộ được rất nhiều Thần Văn ư? Sao gần hai mươi năm mà vẫn chẳng phát hiện được gì? Không lẽ ngươi không cách nào phá giải Thần Văn trong Băng Hậu Cung. - Đã phá giải được rất nhiều nơi! Huyết Linh Nhi giải thích nói: - Chỉ là rất nhiều thiên điện bị hủy, không còn lại gì, chỉ có một ít mảnh vỡ bảo vật. Hiện tại chỉ còn ba nơi đại điện hoàn chỉnh chưa bị phá, nhưng Thần Văn trong đấy quá mạnh. Ngoài ra chính điện cũng bị ta phá mở một lối nhỏ để đi vào, tìm được đầu nguồn hàn khí kia. Đáng tiếc đầu nguồn hàn khí không phải bảo vật, mà tựa hồ là pho tượng một nữ tử. - Pho tượng nữ tử? Tinh thần Lục Ly khẽ chấn, vội vàng hạ lệnh: - Dẫn đường, dẫn đường, ta đi xem xem xem pho tượng kia, rất có thể đó là tượng Băng Hậu. … Huyết Linh Nhi tự nhiên không khả năng phá giải được hết toàn bộ Thần Văn trong chính điện, Thần Văn ở đây rất rất nhiều, Huyết Linh Nhi chỉ tìm được một nơi tương đối yếu, phá mở ra một lối đi, để Lục Ly an toàn thông hành mà thôi. Lục Ly lách đến bên rìa chính điện, phát hiện khắp nơi bên này vẫn toàn là sương mù, bên trong sương mù truyền ra từng đạo khí tức kinh khủng, cảm giác như chỉ cần chạm phải liền sẽ bị hủy diệt. Huyết Linh Nhi đi trước dẫn đường, ánh mắt Lục Ly quét tới, phát hiện sương mù trước mặt bên trái quả nhiên yếu hơn một chút, một thông đạo như lối chó chui hiện ra. Lục Ly nhìn mấy lần rồi hỏi: - Ngươi muốn ta bò theo lối này đi vào? - Hết cách rồi, chủ nhân chịu khó chút!
Chương 4852 Tỷ muội của Đại Ma Vương?
Huyết Linh Nhi truyền âm nói: - Thần Văn ở đây quá mạnh, nếu ta muốn phá mở hết thảy thì sẽ mất rất nhiều thời gian. Dù sao ở đây cũng không có người ngoài, ngươi cứ bò qua đi, ta đảm bảo an toàn. - Được rồi... Lục Ly lúng túng vuốt vuốt cánh mũi, đi theo Huyết Linh Nhi bò vào trong, hắn rón rén từng bước, không dám đạp sai, nơi này thực sự quá nguy hiểm, chỉ cần đi nhầm một bước, kết cục sẽ là thịt nát xương tan. Từ lỗ nhỏ do Huyết Linh Nhi phá mở, Lục Ly một đường bò thẳng vào bên trong, trong này toàn là sương mù, chỉ có một thông đạo quanh co khúc khuỷu là không bị sương mù bao phủ. Đây rõ ràng là vị trí bạc nhược do Huyết Linh Nhi phát hiện ra, nếu không thông đạo này sợ rằng khó mà tồn tại được. Bò đi chừng mấy trăm trượng, sương mù trước mặt rốt cục cũng nhạt đi, Lục Ly đã dần có thể đứng thẳng thân mình, cuối cùng xuất hiện trên một phiến đất trống, đồng thời thấy được pho tượng kia. Nháy mắt khi nhìn thấy pho tượng, cả người hắn khẽ run lên, thiếu chút tưởng rằng mình gặp phải quỷ. Pho tượng kia không biết do thứ gì điêu khắc thành mà nhìn qua hệt như người thật, sống động vô cùng, nếu không phải không có khí tức sinh mệnh, Lục Ly đều tưởng rằng đấy là người sống. Nhưng đó không phải trọng điểm, trọng điểm ở chỗ pho tượng này vô cùng giống một cố nhân mà Lục Ly từng quen biết, Đại Ma Vương! Ở trong cuộc đời Lục Ly, Đại Ma Vương là một nữ nhân chiếm vai trò vô cùng quan trọng, không thể chỉ dùng mỗi hai từ ân nhân là có thể hình dung. Đối với Đại Ma Vương, Lục Ly vô cùng tôn kính, cũng vô cùng sùng bái, trong lòng hắn, địa vị Đại Ma Vương rất cao, dù với thực lực bây giờ của bản thân, hắn đều cảm thấy ở trước mặt Đại Ma Vương vẫn chẳng tính là gì. Hắn từng về Nhị trọng thiên tìm kiếm qua Đại Ma Vương, đến sau lại đi Tam trọng thiên, còn bởi vì chuyện này mà tìm đến Thiên Tội chân nhân, đáng tiếc sau cùng vẫn không tìm được. Nhiều năm qua đi vậy rồi, hắn đã thiếu chút quên đi sự tồn tại của nữ nhân này, giờ lại đột nhiên nhìn thấy một pho tượng vô cùng giống Đại Ma Vương, ngươi nói xem, hắn làm sao không chấn kinh cho được? Băng Hậu chính là cường giả cấp bậc Chủ Thần, Đại Ma Vương lại một mực vô cùng thần bí, giờ ở cung điện Băng Hậu, bất ngờ nhìn thấy pho tượng Đại Ma Vương, Lục Ly chấn kinh thế nào chắc không cần nghĩ cũng biết. - Không đúng... Lục Ly tử tế nhìn kỹ một lúc lâu, cuối cùng mới nhướng mày thì thào: - Giống, nhưng không phải, bên trái trên mũi pho tượng này có một nốt ruồi, ta nhớ Đại Ma Vương hình như không có nốt ruồi. Hơn nữa tướng mạo có một vài điểm sai khác, thần vận cũng không giống! Lục Ly mơ hồ, pho tượng này lần đầu nhìn qua rất giống Đại Ma Vương, nhưng nhìn kỹ lại không giống. Nhất là thần vận, cảm giác chênh lệch quá xa. Pho tượng kia toàn thân băng lãnh, ánh mắt cũng tựa như hàn băng, tựa như dã thú, hoàn toàn không có chút tình tự nhân loại nào. Đây chỉ là một pho tượng, thần vận trên pho tượng cũng có cảm giác không quá chân thực, nhưng Lục Ly biết, pho tượng này hẳn không phải Đại Ma Vương. Đầu nguồn phát ra hàn khí quả nhiên nằm trên pho tượng, toàn thân pho tượng toát ra hàn khí nồng đậm, không ngừng cuộn trào, hàn khí chung quanh khu vực này cũng nồng nặc gấp mười lần những nơi khác. Lục Ly lại không quá để ý hàn khí, dù sao pháp giới vẫn đang một mực hấp thu, mắt hắn nhìn chằm chằm pho tượng, muốn xác định xem đây rốt cuộc có phải Đại Ma Vương? - Hẳn không phải, chỉ là sao giống quá? Chẳng lẽ đây là tỷ muội Đại Ma Vương? Lục Ly thì thào, trong lòng hắn Đại Ma Vương một mực là điều bí ẩn. Sự xuất hiện của nàng cũng là một câu đố chưa lời giải, không ai biết nàng đến từ đâu, chỉ biết chiến lực nàng vô cùng khủng bố, nhẹ nhàng quét ngang toàn bộ Nhị trọng thiên. Vốn Lục Ly tưởng nàng chỉ vô địch ở Nhị trọng thiên, không ngờ đến sau lại phát hiện nàng còn là ân nhân của Thiên Tội chân nhân, Thiên Tội chân nhân là Thánh Hoàng, như vậy thực lực Đại Ma Vương chí ít cũng phải là cường giả tiệm cận đại viên mãn. Nhưng giờ theo như Lục Ly thấy, Đại Ma Vương hẳn không đơn giản chỉ là cường giả tiệm cận đại viên mãn, mà chí ít cũng phải là đại viên mãn trở lên. Nữ nhân này quá thần bí, đột nhiên liền mất tích, không còn thấy xuất hiện nữa. Nàng còn mang theo một tiểu công chúa, tiểu công chúa kia đặc biệt tinh nghịch, Lục Ly nhớ được hắn còn từng trêu đùa qua tiểu công chúa này. Nếu không phải giờ thấy được pho tượng kia, Lục Ly thậm chí đều quên mất sự tồn tại của nữ nhân thần bí này. Lấy thực lực Đại Ma Vương, thọ nguyên chắc hẳn phải cực dài. Không khả năng dễ dàng chết đi được, nàng không còn xuất hiện ở Trung Vương Giới nữa, vậy rất có thể đã đến tám đại Tinh Vực hoặc Tiên Vực. Còn nữa, năm đó tại sao Đại Ma Vương lại muốn hắn đi Nghịch Long Tộc? Thậm chí Đại Ma Vương còn từng tiên đoán Trung Vương Giới sẽ có đại kiếp, dặn Thiên Tội chân nhân chờ hắn đến? Nghi vấn trùng trùng càng khiến Ly cảm thấy Đại Ma Vương sâu không lường được. Cộng thêm pho tượng trước mặt này lại giống nàng đến vậy, thậm chí khiến Lục Ly không khỏi nảy sinh hoài nghi, liệu nàng có phải tỷ muội của Băng Hậu? Pho tượng này hẳn là tượng Băng Hậu, Đại Ma Vương và Băng Hậu là tỷ muội, vậy chẳng phải Đại Ma Vương cũng là cường giả cấp bậc Chủ Thần? - Không nghĩ thông, không đoán ra được! Lục Ly lắc đầu, hắn luôn cảm thấy sau lưng luôn có một bàn tay vô hình đang thúc đẩy mình, có lẽ thực lực hắn quá thấp nên mới chưa đủ tư cách đi tiếp xúc? Chẳng lẽ phải đợi khi hắn đột phá đại viên mãn mới có tư cách đi tìm hiểu? Chỉ là với tình trạng hiện tại của hắn, muốn đột phá đại viên mãn không biết phải đến năm nào tháng nào? Thậm chí chính hắn đều cảm thấy hoàn toàn không hi vọng. - Không quản... Nghĩ một lúc mà mãi vẫn chẳng có manh mối gì, Lục Ly ném chuyện này sang một bên, quay sang dò hỏi Huyết Linh Nhi: - Huyết Linh Nhi, ngươi đã dò xét qua pho tượng kia chưa? Bên trong có Thần Văn không? Sao nó lại toát ra hàn khí khủng bố thế? - Chưa dò xét qua!
Chương 4853 Pháp tắc băng tuyết
Huyết Linh Nhi truyền âm nói: - Chủ nhân, ngươi tuyệt đối đừng chạm vào pho tượng kia, ta cảm thấy chỉ cần thoáng đụng vào liền sẽ biến thành phấn vụn trong nháy mắt, ngươi cũng đừng áp sát quá gần, chỉ đứng xa xa nhìn vào là được rồi. - A... Lục Ly có chút hiếu kỳ, chậm rãi tới gần pho tượng. Lúc đến cách chừng mười trượng, trong đầu Lục Ly đột nhiên sinh ra cảnh báo, nếu cứ tiếp tục tới gần, hắn rất có thể sẽ chết, hơn nữa còn chết rất thảm. Hắn không dám tới gần thêm, cứ thế đứng đấy quan sát. Pho tượng kia không biết do vật liệu nào điêu khắc thành, nhìn qua không khác gì chân nhân, có thể thấy được rõ ràng lông tóc trên thân, da thịt như máu, tóc xanh như suối, khoác một thân váy dài màu xanh da trời, vóc dáng yểu điệu. Từ pho tượng này có thể thấy Băng Hậu là một nữ nhân vô cùng hoàn mỹ, là thượng thiên sủng nhi, tìm không thấy nửa điểm tì vết. Lục Ly nhìn ra ngoài một lát, sau đó quét thần niệm đi qua, rất nhanh hắn liền phát hiện vấn đề, thần niệm hắn không quét được vào trong pho tượng, cảm giác có một lực lượng vô hình nào đó đang ngăn cản thần niệm hắn. Hắn nghĩ nghĩ bèn khoanh chân ngồi xếp bằng, thúc giục đại đạo chi ngấn đi cảm ứng. Song vẫn không cách nào cảm ứng được vào trong pho tượng, chỉ thấy dường như có một tầng quang tráo mỏng bao phủ quanh pho tượng, khiến hắn không thể dò xét được bên trong. - Đây không phải chân nhân! Lục Ly xác định được một điểm, mặc dù pho tượng này sống động như thật, nhưng vẫn không phải chân nhân. Đây là vật chết, căn bản không có nửa điểm khí tức đặc thù của sinh linh, thậm chí thi thể đều không phải. - Hàn khí được sinh ra từ trong bụng pho tượng. Lục Ly còn cảm ứng được một điểm, hắn ẩn ẩn thấy được trong bụng pho tượng kia có một lỗ đen, lỗ đen chính đang không ngừng toát ra hàn khí, tựa hồ trong bụng pho tượng được nối liền với một thế giới khác. … Lục Ly tử tế đi cảm ứng, càng cảm ứng càng biết được trong pho tượng này có càn khôn. Nhất là bên trong pho tượng tựa hồ cất chứa một loại đạo vận thần bí kỳ dị nào đó, vô cùng hấp dẫn người, tựa như có một đạo lực lượng thần bí đang hấp dẫn Lục Ly, muốn hắn vào trong tìm tòi hư thực. Lục Ly thúc giục đại đạo chi ngấn chăm chú cảm ứng, khóa chặt lỗ đen mơ hồ trong pho tượng, dần dần hắn đột nhiên cảm thấy thế giới trước mắt sáng lên, cảnh vật bốn phía biến đổi, hắn đi tới một mảnh đại địa thương mang, một mảnh đại địa ngập tràn băng tuyết. Ở thế giới này, Lục Ly không cách nào thấy được rõ ràng cảnh vật bốn phía, chỉ có thể thấy được một mảnh thương mang, bốn phía toàn là gió tuyết, nơi đây không có gì cả, khắp nơi toàn là sông băng, là một mảnh thế giới chỉ có băng tuyết. Lục Ly quét nhìn một phen, trong lòng khẽ động, chẳng lẽ đây chính là đầu nguồn của hàn khí? Thế giới băng tuyết! Thế giới này quá lạnh, lạnh đến mức khiến Lục Ly cảm thấy tê dại, không cách nào di động, chỉ có thể cảm giác tình hình quanh bốn phía. Hắn cảm giác được đây là một mảnh băng nguyên, trừ băng tuyết ra, cái gì đều không có. Chẳng qua, ở trong thế giới này Lục Ly lại cảm giác được một loại pháp tắc đạo ngấn băng tuyết rõ ràng dị thường. - Băng tuyết từ đâu mà ra? Trong đầu Lục Ly hiện lên nghi hoặc, tại sao thế giới này lại có băng tuyết? Sao băng tuyết ở đây lại rét lạnh đến thế? Bản chất băng tuyết là gì? Băng tuyết được hình thành như thế nào? Trong đầu Lục Ly cứ thế bất giác hiện ra từng điều nghi hoặc, những nghi vấn này không cần hắn suy nghĩ liền đã tự động hiển hiện, Lục Ly cũng theo đó sa vào trầm tư. Băng tuyết đến cùng là tồn tại thế nào, băng tuyết bản nguyên là cái gì? Nguồn gốc băng tuyết đến từ đâu? - Băng là nước hóa, băng tuyết bản nguyên là nước? Não hải Lục Ly bắt đầu thôi diễn, nước có thể hóa thành băng, băng sau khi hòa tan liền biến lại thành nước, bởi thế thôi diễn ra thì bản nguyên của băng là nước, nhưng nước lại không có thuộc tính băng, trước khi bị hòa tan, băng và nước hoàn toàn không có liên quan. - Băng hẳn là nước kết hợp với năng lượng nào đó? Sau gần nửa ngày thôi diễn, Lục Ly được đến một kết luận. Nước chính là nước, không phải băng. Sở dĩ nước sẽ biến thành băng tuyết, đó là bởi vì kết hợp với một loại năng lượng khác. Băng gặp phải hỏa diễm, cũng tức là gặp phải năng lượng nhiệt năng mới sẽ lần nữa hóa thành nước, chính nhiệt năng đã trung hòa năng lượng kia/ - Loại năng lượng đó là gì? Lục Ly tiếp tục thôi diễn, mấy ngày sau, hắn được đến một kết luận, nước có thể kết thành băng là bởi vì hàn năng, nếu đã có nhiệt năng, vậy chắc chắn phải có hàn năng. Vấn đề ở chỗ, hàn năng từ đâu mà đến? Nhiệt năng lại từ đâu mà đến? Lục Ly phát hiện càng thôi diễn, nghi vấn càng lúc càng nhiều, quá trình này tựa hồ như đang theo đuổi bản chất thế giới, Lục Ly sa vào trầm tư, quên mất cả thời gian, quên mất cả hoàn cảnh nơi chốn hiện tại, quên đi pho tượng kia, chỉ muốn đi truy cứu bản chất, tìm ra chân lý. Lúc này trong đầu hắn đột ngột hiện lên từng bức họa, đó là cảnh tượng nhìn thấy trên bức thư pháp trong thư phòng, hắn nhớ tới thế giới khởi nguyên, sinh ra, phát triển, hủy diệt... Trong lòng hắn bất giác khẽ động, có lẽ những thứ trong cảnh tượng đó có thể giúp hắn thôi diễn ra những chân lý này. Hắn không biết thôi diễn ra những cái này để làm gì? Giờ điều hắn nghĩ tới chỉ là không ngừng tiếp tục thôi diễn, thôi diễn đến khi phát hiện chân lý mới thôi. Lúc thôi diễn hắn hoàn toàn chìm đắm vào trong đó, Huyết Linh Nhi thấy thế liền không quản hắn mà tiếp tục đi lĩnh hội Thần Văn. Thời gian thấm thoắt trôi đi, trong lúc thôi diễn, Lục Ly hoàn toàn mất đi khái niệm thời gian. Nhoáng cái đã hai mươi năm trôi qua, Lục Ly vẫn chưa tỉnh lại, trong hai mươi năm này hắn không ngủ không nghỉ dù chỉ một phút, cứ thế một mực đắm chìm vào thôi diễn. Huyết Linh Nhi đợi hai mươi năm, thấy Lục Ly mãi vẫn chưa tỉnh lại, nó nhịn không được truyền âm. Lần này Lục Ly cả kinh hồi thần, mở mắt ra, thế giới băng tuyết tan biến, trước mặt vẫn là pho tượng kia, hắn thẫn thờ mất một lúc, lát sau mới hỏi: - Huyết Linh Nhi, ngươi truyền âm làm gì? Có phải phát hiện được gì rồi không
Chương 4854 Pháp tắc băng tuyết (2)
- Chủ nhân, ngài lại bế quan hai mươi năm. Huyết Linh Nhi nhắc nhở, Lục Ly hơi ngớ, hắn cảm thấy đâu có lâu đến vậy, hệt như chỉ mới bế quan mấy tháng thôi mà. Hơn nữa hắn cũng cảm thấy có chút nào mệt mỏi, trạng thái tinh thần vẫn luôn rất tốt. Hắn hồ nghi nội thị một phen, ngạc nhiên nhận ra linh hồn lại tăng trưởng mấy lần. - Quái lạ! Tròng mắt Lục Ly khẽ co rụt lại, nhìn cảnh tượng trong thư pháp có thể tăng trưởng linh hồn, giờ đắm chìm trong thế giới băng tuyết cũng có thể vô thanh vô tức tăng trưởng linh hồn, Băng Hậu Cung này đúng là quá tà môn. Thời gian hai mươi năm, song hắn vẫn chưa thôi diễn hoàn tất, còn có rất nhiều tiết điểm then chốt chưa thôi diễn ra, không ngờ đã qua đi lâu vậy rồi. Hắn nghỉ ngơi một lát, vội vàng lấy ra địa đồ Chủ Thần đi liên hệ Lục Linh, xác định bên kia vẫn không có đại sự, Lục Linh hoàn toàn đủ sức tự hành xử lý, Lục Ly bèn thu hồi thần niệm. Trong lòng hắn có chút ngập ngừng, hắn cảm thấy thôi diễn thế này cũng chẳng mấy ý nghĩa, thôi diễn ra lại có thể làm gì? Dù có thể cảm ngộ pháp tắc băng tuyết, nhưng cũng chẳng giúp chiến lực hắn đề thăng lên được bao nhiêu. Lục Ly từng gặp qua rất nhiều pháp tắc băng tuyết, trong vô số cường giả tiệm cận đại viên mãn mà hắn giao thủ qua cũng có không ít người hiểu được pháp tắc băng tuyết. Một ít pháp tắc băng tuyết đúng là rất mạnh, tỉ như có thể băng phong một phương không gian, tỉ như hạn chế tốc độ cường giả... vân vân. Ở trong mắt Lục Ly, về cơ bản pháp tắc băng tuyết chỉ là pháp tắc phụ trợ, chứ không phải pháp tắc tấn công chủ lực. Đối với cường giả chân chính mà nói, pháp tắc như thế ý nghĩa không lớn. Bởi vì ngươi còn chưa kịp đóng băng không gian, đối thủ đã đào tẩu mất rồi. Ngoài ra, tuy có thể khiến tốc độ đối phương bị ảnh hưởng, nhưng nếu đối phương mạnh hơn thì vẫn hoàn toàn đủ sức giết ngươi như thường, còn nếu đối phương yếu thua ngươi thì còn đóng băng làm cái gì, trực tiếp giết đi qua là được. Còn một điểm nữa, lúc này trong pháp giới Lục Ly đang có vô số hàn khí, còn là hàn khí được pháp giới ngưng luyện qua. Những hàn khí này khủng bố cỡ nào? Chính bản thân Lục Ly đều không quá rõ ràng, nhưng cường giả tiệm cận đại viên mãn chắc chắn không gánh được, chỉ cần Lục Ly phóng thích ra chút hàn khí, nháy mắt liền biến đối phương thành tượng băng. Bởi thế Lục Ly cảm thấy lĩnh hội pháp tắc băng tuyết chỉ như gân gà, ăn vào vô vị, bỏ lại đáng tiếc. Thế là sau một hồi trầm ngâm liền quay sang hỏi dò Huyết Linh Nhi: - Hai mươi năm nay ngươi có thu hoạch gì không? - Ừm, thu hoạch rất lớn! Huyết Linh Nhi truyền âm nói: - So với trước lúc tiến vào Băng Hậu Cung, năng lực ở phương diện Thần Văn của ta hẳn đã đề thăng trên năm mươi lần, nếu tiếp tục nghiên cứu, khả năng có thể đề thăng gấp trăm. - Gấp trăm lần?! Trong lòng Lục Ly khẽ chấn, trước đó ở phương diện Thần Văn Huyết Linh Nhi vốn đã vô cùng khủng bố, nếu có thể đề thăng gấp trăm, vậy còn sẽ khủng bố cỡ nào? Tròng mắt hắn khẽ đảo, hỏi ra một vấn đề mang tính then chốt: - Huyết Linh Nhi, nếu ngươi thực sự đề thăng gấp trăm, vậy liệu có tự tin bố trí Thần Văn vây khốn thậm chí đánh giết đại viên mãn? - Cái này... Huyết Linh Nhi trầm ngâm, mất chừng nửa ngày mới đáp lời: - Cái đó ta cũng không biết, bởi vì ta không rõ ràng đại viên mãn rốt cuộc mạnh cỡ nào, nhưng Thần Văn ta bố trí bây giờ đã có thể nhẹ nhàng diệt sát cường giả tiệm cận đại viên mãn, đến bao nhiêu giết bấy nhiêu! - Ghê vậy cơ à? Huyết Linh Nhi trước nay chưa từng nói mạnh miệng, Lục Ly thoáng dừng một lát liền phất phất tay nói: - Được rồi, ngươi đừng để ý gì nữa cả, tập trung lĩnh hội Thần Văn đi. Hai mươi năm sau đánh thức ta là được, dù sao trở về ta cũng không việc gì để làm, tạm thời cứ ở lại đây bồi cùng ngươi. … Huyết Linh Nhi tiếp tục tham ngộ Thần Văn, Lục Ly lại không có việc gì làm, đành phải tiếp tục tham ngộ pháp tắc băng tuyết, mặc dù nhìn qua pháp tắc băng tuyết này không có tác dụng gì quá lớn, nhưng đây dù sao cũng là pháp tắc được cất chứa trong tượng Băng Hậu, Lục Ly muốn thử xem, vạn nhất rất cường đại thì sao? Phải biết Băng Hậu khả năng cao chính là cường giả siêu việt đại viên mãn. Vừa bế quan liền hoàn toàn đánh mất khái niệm thời gian, dù sao hai mươi năm sau Huyết Linh Nhi cũng sẽ đánh thức hắn, nếu phía Tử Thần có chuyện, Lục Linh cũng sẽ bóp nát ngọc phù, hắn lập tức liền có cảm giác. Cứ thế tiếp tục thôi diễn, thời gian vô thanh vô tức trôi đi. Ầm! Mười sáu năm sau, ngọc phù bên hông Lục Ly đột nhiên vỡ vụn. Vốn nếu là lúc bình thường, Lục Ly có thể cảm giác được. Nhưng có lẽ lúc này Lục Ly chính đang chìm sâu trong bế quan, thế nên có làm thế nào đều không có phản ứng. Huyết Linh Nhi cũng không ở gần đó, vậy liền càng không có cảm giác gì. Ầm! Lại qua hơn một năm, thêm một viên ngọc phù bên hông Lục Ly vỡ vụn, lần này Lục Ly vẫn không có phản ứng, chỉ là Huyết Linh Nhi yên ắng đi về, nàng cảm giác được ngọc phù vỡ vụn, lập tức truyền âm cho Lục Ly. Đáng tiếc không như lần trước, vừa truyền âm Lục Ly lập tức tỉnh lại, lần này có truyền âm kiểu gì đều không thấy Lục Ly đáp lại. - Xảy ra chuyện! Huyết Linh Nhi có được linh trí không kém gì nhân loại, chỉ là không có cảm tình như nhân loại mà thôi. Nàng biết ngọc phù vỡ vụn, vậy chắc là phía Tử Thần đã xảy ra chuyện. Hơn nữa còn nát tận hai viên, chứng tỏ chuyện xảy ra ở bên kia không nhỏ. Lục Ly gọi không trả lời, hẳn là đang chìm sâu trong bế quan, vạn nhất Lục Ly bế quan tận mấy chục năm mới thức tỉnh thì sao? Huyết Linh Nhi đành phải tiếp tục truyền âm, đợi chừng nửa năm, Lục Ly đột nhiên tỉnh lại, mở mắt nói: - Huyết Linh Nhi, đến hai mươi năm rồi à? Sao truyền âm gấp gáp thế? Có chuyện gì? - Ta không sao cả! Huyết Linh Nhi không khỏi nghẹn lời, truyền âm nói: - Hai viên ngọc phù bên hông ngươi vỡ nát, ngươi lại không cảm giác được gì? - Hả?
Chương 4855 Khai chiến
Lục Ly biến sắc, quét mắt nhìn xuống, sau đó lập tức lấy ra địa đồ Chủ Thần, thần niệm khóa chặt Thiên Việt Thành. Sau khi quét qua một vòng, phát hiện trong Thiên Việt Thành vẫn không có gì dị thường, tất cả con dân đều không thấy có vẻ gì là hoảng hoạn, hắn không khỏi nghi hoặc, thần niệm quét tới Lục phủ, rất nhanh liền tìm được Lục Linh. - Sao thế? Hắn truyền âm đi qua, Lục Linh cả kinh, đợi sau khi xác nhận là Lục Ly mới thở phào một hơi, nói: - Lục Ly, hơn một năm qua ngươi làm sao thế? Ta bóp nát ngọc phù mà không thấy ngươi hồi tin, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì rồi! - Ta không sao! Lục Ly có chút lúng túng nói: - Ta đang bế quan tu luyện, gần đây có chút cảm ngộ nên mới không để ý, đã xảy ra chuyện gì? - Cương tộc và Đồng tộc khai chiến! Lục Linh thần sắc ngưng trọng giải thích nói: - Khai chiến từ gần một năm rưỡi trước, khi đó ta bóp nát viên ngọc phù thứ nhất, chín đại cự đầu hỏi dò xem ngươi định làm thế nào? Ngươi không có trả lời, ta đành để chín đại cự đầu tự hành quyết định, nửa năm trước ta lại bóp nát viên ngọc phù thứ hai, bởi vì Lê Hoàng đại biểu Tử Thần đi qua. Lần này chúng ta chịu nhục, Lê Hoàng phát nộ, nhất quyết phải đại động can qua, hiện tại Mạc Hoàng đã dẫn theo một đám Thái Thượng trưởng lão xuất phát. - Cái gì? Lục Ly cả kinh, vội vàng nói: - Mau kể lại tỉ mỉ lại tình hình! Lục Linh báo cáo cặn kẽ đầu đuôi sự thể một lượt, cộng thêm phân tích từ chính nàng, nghe suốt nửa canh giờ Lục Ly mới dần hiểu rõ tiền căn hậu quả. Theo như Lục Linh phân tích, lần này Cương tộc và Đồng tộc khai chiến không phải sự kiện đột phát, mà là kết quả tất nhiên. Lần hỗn chiến ở Thiên Loạn Tinh Vực lần trước đã qua đi hơn một trăm năm, Thiên Loạn Tinh Vực nghỉ ngơi dưỡng sức hơn một trăm năm, mười hai chủ tể toàn lực bồi dưỡng cường giả, cộng thêm Thiên Loạn Tinh Vực thời gian dài không phát sinh đại chiến. Bởi thế số lượng võ giả của mười hai chủ tể đều tăng mạnh, riêng cường giả tiệm cận đại viên mãn đã tăng một nhóm lớn, Thánh Hoàng cũng tăng, cấp Đế càng là nhiều đến không đếm xuể. Cục diện Thiên Loạn Tinh Vực cũng tính là triệt để ổn định, địa vị mười hai chủ tể vững không thể động. Thiên hạ đại thế, phân lâu tất hợp hợp lâu tất phân, ổn định một đoạn thời gian, sớm muộn cũng sẽ loạn. Đây là quy luật lịch sử, bởi vì nhân tâm là thứ tuyệt sẽ không thỏa mãn, tùy theo thời gian đẩy dời, các loại mâu thuẫn cũng sẽ dần trở nên gay gắt. Thẳng cho đến nay quan hệ giữa Cương tộc và Đồng tộc vẫn luôn không quá tốt, lúc mười hai chủ tể vừa mới định hình, công tử hai tộc còn phát sinh qua một lần chiến đấu, một tên công tử trực hệ Cương tộc bị giết, tên công tử trực hệ Đồng tộc ra tay sau cùng bị phán tử hình, án cũng được thi hành, từ đó đặt định uy danh vô thượng cho Tài Quyết Đường. Đến sau hai tộc một mực có ma sát, chẳng qua đều là tiểu đánh tiểu náo, nhưng một năm rưỡi trước mâu thuẫn đột nhiên trở nên gay gắt. Ở Mãnh Hỏa Giới phát hiện một nơi di tích thượng cổ, nghe nói là vô thượng bảo địa từng được đại viên mãn tế luyện qua, vụ việc này lập tức hấp dẫn vô số công tử tiểu thư các đại tộc tới thám hiểm, phía Tử Thần cũng phái một nhóm công tử tiểu thư đi qua. Ở trong vô thượng bảo địa, đám công tử tiểu thư Cương tộc và Đồng tộc đánh lên, đệ nhất công tử bên phía Cương tộc mang theo Chí Tôn thần khí, không cẩn thận giết chết thiếu tộc trưởng Đồng tộc, thế là chọc ra tổ ong vò vẽ. Đồng tộc phát nộ, muốn Cương tộc giao ra đệ nhất công tử để xử tử, tên công tử bên phía Cương tộc kia lại là người được chuẩn bị bồi dưỡng thành tộc trưởng đời tiếp theo, thiên tư vô cùng tốt, hiện tại đã là cường giả tiệm cận đại viên mãn, có hi vọng cực lớn sẽ đột phá đại viên mãn, bằng không cũng đã không được ban cho Chí Tôn thần binh. Cương tộc không nguyện giao nộp, Đồng tộc chết mất thiếu tộc trưởng, há có thể bỏ qua? Thế là không mời Tài Quyết Đường xuất thủ, trực tiếp điều động đại quân khai chiến. Phía Cương tộc không có chuẩn bị, bị Đồng tộc đánh lén, thoáng chốc liền bị công phá mất mấy nơi Tinh Giới, bốn năm tên trưởng lão tiệm cận đại viên mãn bị đánh chết. Tin tức truyền ra, trọn cả Thiên Loạn Tinh Vực đều kinh hãi. Rất nhiều thế lực chủ tể trong đó có Tử Thần không nguyện loạn chiến, bởi vì như thế sẽ hủy đi cục diện tốt đẹp thật không dễ dàng mới tạo dựng ra được. Đại chiến mà diễn ra, không cẩn thận liền sẽ ba cập đến các bên, nếu lần nữa dẫn phát một trường siêu cấp đại hỗn chiến như lần trước, sợ rằng sẽ có không ít thế lực chủ tể bị tiêu diệt. Với cục diện ổn định như hiện thời, các đại tộc còn lại không có bất kỳ hi vọng nào để công phá địa vị của mười hai chủ tể, nhưng nếu loạn chiến xảy ra, những đại tộc kia liền sẽ có cơ hội, nói không chừng sau loạn chiến, mấy thế lực chủ tể sẽ tiêu vong, tân chủ tể mới theo đó sẽ được đản sinh. Với người đã được đến lợi ích, ai cũng không muốn mất đi địa vị và địa bàn hiện có! Chín đại cự đầu Tử Thần lập tức tụ lại thương nghị, đồng thời truyền tin để Lục Ly tới bàn thảo. Lục Linh không liên lạc được Lục Ly, đành phải giả truyền thánh chỉ nói Lục Ly đang tập trung bế quan không thể phân tâm, chín đại cự đầu cứ tự hành quyết định. Sau hồi lâu thương nghị, chín đại cự đầu quyết định đi khuyên can, đi khuyên giải. Cương tộc và Đồng tộc đã động tay động chân rồi, dựa vào mồm mép khuyên nhủ há sẽ có tác dụng? Phát thông cáo đưa tin gì đó cũng vô dụng. Thế là Lê Hoàng Dư Hoàng mang theo hai mươi cường giả tiệm cận đại viên mãn bay đi qua, ngoài ra một ít thế lực chủ tể còn lại cũng xuất động cường giả cao tầng, định tới cường hành khuyên can, ngăn cản trường phân tranh này. Lê Hoàng bị đánh mặt! Hắn tới chỗ Đồng tộc, đại viên mãn Đồng tộc lại không gặp hắn, chỉ phái tới một tên Tam trưởng lão nói chuyện này Lê Hoàng đừng dính vào, nếu không tự gánh lấy hậu quả. Hắn tới chỗ Cương tộc, Cương tộc tuy phái ra Đại trưởng lão quản sự đón tiếp, lại chỉ nêu lên tội trạng Đồng tộc, yêu cầu Tử Thần giúp bọn hắn cùng lúc tiêu diệt Đồng tộc.