Mục lục
Long Đế Bất Diệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3026 Đâm phá trời
Ầm! Sau khi Lục Ly đấm ra hơn trăm quyền, thần đan của Tô Nguyệt Cầm rốt cục chấn nát, thống khổ kịch liệt khiến Tô Nguyệt Cầm khó có thể chịu đựng, chớp mắt liền hôn mê. Vù vù! Lục Ly há mồm thở dốc như trút được gánh nặng, bắt được Tô Nguyệt Cầm, hắn chân chính có hậu thủ cường đại, cơ hội chạy thoát khỏi Địa Ngục Phủ càng tăng lên. Mạnh Tam gia giờ đây ở trong một tòa Đại Thành gần bờ biển, tòa Đại Thành kia gọi là Thiên Quỷ Thành, không chỉ có hắn, tất cả cường giả gần như đều đến đây. Chuyện này ảnh hưởng Mạnh gia rất lớn, nếu Lục Ly ở U Hồn Giới, chuyện này còn có thể áp chế. Hiện tại Lục Ly đã xuất hiện bên ngoài, gần như cả Địa Ngục Phủ đều biết. Điều này khiến Mạnh gia rất mất mặt, khiến Mạnh Tam gia vẫn luôn tự phụ nổi giận tới cực hạn. Triệu tập mấy vạn quân sĩ, trên vạn thám báo tinh nhuệ, xây dựng mấy phòng tuyến, Mạnh Tam gia tin tưởng vững chắc Lục Ly sẽ ra biển. Nếu không ra biển, vậy rất tốt, Lục Ly sẽ núp ở trong Địa Ngục Đảo, giống như con cá trong chậu, sớm hay muộn cũng sẽ bị bắt. Như Lục Ly nghĩ, Mạnh gia có một ít cường giả, những người này cũng không thể tự mình lùng bắt. Những người lớn tuổi của Mạnh gia đều cầu xuất chiến, muốn xử lý Lục Ly thiên đạo vạn quản, Mạnh Tam gia lại áp chế không cho bọn họ đi. Thời gian trôi qua mấy ngày, vẫn không có tin tức gì truyền ra, thậm chí cũng không có manh mối gì, đám người Mạnh gia trở nên nóng nảy, Lục Ly không phải đã lén ra biển rồi chứ? - Báo! Một tiếng truyền báo chói tai vang lên, khiến tinh thần đám người Mạnh Tam gia trong thành chấn động, rốt cục tìm được tiểu tử này rồi sao? Nhưng người truyền báo giống như hơi sốt ruột, chẳng lẽ xảy ra tình huống đặc thù gì? Lòng dạ đám người Mạnh Tam gia rất sâu, bốn lão gia trong phòng bất động như núi, chờ đám người thám báo kia vọt vào, Mạnh Tam gia nhìn thấy bộ dáng bối rối của hắn, hắn phẫn nộ quát lên: - Trời sập rồi hay sao? Bối rối như thế, còn có thể thống gì? Bùm! Thám báo quỳ trên mặt đất, trầm giọng bẩm báo: - Bẩm Nhị gia, Tam gia, hai vị trưởng lão, đã xảy ra chuyện lớn rồi. Lục Tứ xuất hiện ở Hoàng Long Thành, đánh chết hai trưởng lão, bắt cóc thần nữ. Hắn đã cưỡi chiến thuyền bay ra biển. Trên cột cờ cao nhất chiến thuyền treo đầu của Long thống lĩnh U Hồn Cốc, Li công tử cũng bị cột lên cột cờ, làm trò trước người toàn thành. Hắn để thần nữ quỳ gối trên chiến thuyền, thần đan còn bị phế bỏ... - Cái gì? Đám người Mạnh Tam gia đứng lên hết, sắc mặt đại biến, Mạnh Tam gia tức đến đến mức cả người run lên. Cho dù năm đó La Sát Cung tiến công Địa Ngục Phủ, đánh chết vô số cường giả của bọn họ, hắn cũng chưa từng nổi giận như vậy. Giết người tế cờ, cột cháu trai hắn lên cột cờ? Để thần nữ quỳ xuống, hơn nữa chặt đứt cánh tay nàng, phế bỏ thần đan nàng? Giết người cũng phải xem địa bàn của ai, tên tạp chủng này đang đạp lên mặt tất cả cường giả Địa Ngục Phủ. Đạp thì thôi đi, hắn còn không ngừng phun nước miếng sỉ vả, thậm chí còn đạp lên đầu bọn họ. Ầm! Mạnh Tam gia vẫn không thể áp chế lửa giận trong lòng, khí tức cuồng bạo trên người trút xuống, nháy mắt cả tòa thành biến thành bột mịn. Bụi đất cuồn cuộn đầy trời, từng luồng sát khí tung hoành, khiến mọi người toàn thành lạnh run. “Bùm, bùm!” Bên trong thành, rất nhiều quân đội quỳ xuống, trên mặt đều là vẻ sợ hãi, sợ Mạnh Tam gia nổi giận, khiến tất cả quân sĩ trong tòa thành đều bị liên lụy. - Vô cùng nhục nhã, vô cùng nhục nhã! Tiếng rống giận của Mạnh Tam gia vang lên, đời này hắn chưa từng bị vũ nhục như thế. Nếu đối phương là cường giả thế lực lớn, hắn còn có thể chịu được. Lục Ly chỉ là tiểu võ giả bình thường chỗ Địa Ngục Phủ. Tuy sau đó tấn chức thành thống lĩnh, nhưng trong mắt Mạnh Tam gia, Lục Ly chỉ là tên phế vật. Một tên phế vật lại làm nên chuyện lớn, lúc đầy bắt Mạnh Li, chỉ là vả mặt Mạnh gia. Giờ đây còn làm ra việc nhân thần đều phẫn nộ như thế, đây là vả mặt cả Địa Ngục Phủ. Mạnh Tam gia rất rõ ràng, trong Địa Ngục Phủ có không ít gian tế, gian tế của các thế lực lớn đều có. Việc này gây huyên náo như vậy, ai cũng không thể che giấu, đều sẽ bị gian tế tra xét ra. Cho nên việc này rất nhanh sẽ truyền khắp La Sát Hải. Cho dù cuối cùng tru sát được Lục Ly, cứu thần nữ, Mạnh Li, thể diện của Địa Ngục Phủ cũng đã mất hết. Mạnh Tam gia có thể tưởng tượng, không qua bao lâu nữa, cả La Sát Hải sẽ lấy việc này làm trò cười trong buổi ẩm trà uống rượu. Về sau, người của Địa Ngục Phủ ra ngoài, đều sẽ trở thành trò cười của đối thủ. Trong khoảng thời gian này, Địa Ngục Phủ sẽ không ngốc đầu dậy nổi. La Sát Hải rất lớn! Bốn đại thế lực hàng năm đều sẽ hấp dẫn vô số người nương tựa, cũng chỉ có không ngừng thay máu, mới có thể duy trì sức sống, mới có thể không ngừng sinh ra cường giả, mới có thể phồn hoa hưng thịnh. Hiện tại Địa Ngục Phủ trở thành trò cười của cả La Sát Hải, về sau sẽ không ngốc đầu dậy nổi. Đừng nói hấp dẫn cường giả ngoại giới đến tìm nơi nương tựa, cho dù là võ giả của Địa Ngục Phủ cũng sẽ rời đi. Bọn họ cảm thấy hổ thẹn, cảm giác ra ngoài sẽ bị người khác cười nhạo, mất mặt. Vù vù! Mạnh Tam gia hít sâu mấy hơi thở, thuyết phục bản thân phải bình tĩnh lại, sự việc đã xảy ra rồi, vậy phải xử lý thật tốt. Nếu không Lục Ly sẽ đào tẩu, hoặc thần nữ bị giết, vậy cục diện sẽ càng ác liệt hơn. - Tiểu tử này giờ đang ở đâu? Mạnh Tam gia lạnh giọng hỏi, thám báo nơm nớp lo sợ trả lời: - Theo tính toán, hắn hẳn đã sắp đến Thiên Minh Thành. Tô trưởng lão của Hoàng Tuyền Thành, còn có các trưởng lão gần thành trì đang cưỡi chiến thuyền truy tung hắn. - Đi thôi! Thiên Minh Thành cách nơi này không quá xa, nếu đám người Mạnh Tam gia dùng tốc độ nhanh nhất, cũng chỉ cần hai ba canh giờ. Đương nhiên, đám người mạnh gia sẽ không ngốc nghếch bay qua đó, trong thành có Truyền Tống Trận. - Truyền tin tức về cho Địa Ngục Thành, báo cáo phủ chủ! Sau khi Mạnh Tam gia để lại một câu, mang theo một đám người truyền tống đến Thiên Minh Thành.
Chương 3027 Không ai bì nổi
Trong thành trì này còn có trưởng lão, Đường chủ, nhóm thống lĩnh, đều truyền tống đến đó. Chuyện lớn như thế, cao tầng khẳng định nổi giận, bọn họ làm sao không đi hỗ trợ. Chỗ Thiên Minh Thành đã tụ tập rất nhiều người, vốn trong thành chỉ có mấy vạn người, giờ đây, Truyền Tống Trận liên tục lóe sáng, không ngừng có người truyền tống lại đây, dân cư đều cùng một lứa. Mấy người Dương trưởng lão của U Hồn Cốc cũng đến đây, bất kì trưởng lão nào thu được tin tức này đều sẽ đuổi đến đây. Đám người Dương trưởng lão vừa đến Hoàng Tuyền Thành, sau khi được tin tức đều trở nên sợ hãi, toàn bộ truyền tống đến Thiên Minh Thành. - Tiểu tử này gây náo loạn có hơi lớn rồi... Vân lão hơi đau đầu, vốn chỉ muốn để Mạnh gia mất mặt, hiện tại mặt mũi của cả Địa Ngục Phủ cũng không biết để đâu. Sự tình quá huyên náo, nếu cao tầng truy cứu xuống, tất cả trưởng lão của U Hồn Cốc đều khó thoát tội. - Ta cũng không ngờ tới! Hoắc lão xoa trán, sự tình náo loạn đến mức này, cũng không phải do hắn muốn. Hắn trầm ngâm một lát, giận dữ nói: - Chúng ta đừng quản nữa, coi như đến xem náo nhiệt. Ta dự đoán, lão phủ chủ sẽ tự mình xuất động, hắn phi thường xem trọng thần nữ này. Vù! Truyền Tống Trận lại sáng lên, đám người Mạnh Tam gia truyền tống đến, hơi thở cả thành trì như đông cứng lại. Các quân sĩ cấp thấp trong thành câm như hến, thở cũng không dám thở mạnh. Ánh mắt Mạnh lão Tam đảo qua trên người đám người Hoắc lão, hừ lạnh hai tiếng, nhưng cũng không nói gì. Hắn dẫn người bay lên không trung, lẳng lặng chờ đợi Lục Ly lại đây. Vù! Sau nửa canh giờ, một chiến thuyền phá không đến. Phía sau và hai bên trái phải chiến thuyền đều có chiến thuyền đi theo, nhưng đều không dám quá thân cận. Trên chiến thuyền có hai cột cờ, trên cột cờ treo đầu người máu chảy đầm đìa, cột cờ phía dưới có Mạnh Li bị trói, thần tình xấu hổ và giận dữ. Trong sàn tàu, Lục Ly khoác áo bào thanh sam, lạnh lùng đứng thẳng. Trên cột cờ phía sau hắn nhỏ máu tươi tí tích, cộng thêm cả người Mạnh Li đều là thương tích, bộ dạng thê thảm đến cực hạn. Nếu không biết chi tiết, người thấy hình ảnh này, còn tưởng rằng Lục Ly là một lão ma tuyệt thế... Lục Ly vốn có thể để U Linh Vương mang mình đi trước, như vậy tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều, ngay cả lúc này, tốc độ chiến thuyền này hắn cũng không khống chế tốc độ phi hành nhanh nhất. Hắn còn có thể lệch khỏi quỹ đạo Thiên Minh Thành, nhưng hắn cố tình đến Thiên Minh Thành. Hắn làm vậy là có mục đích. So với bị người khác đánh lén, đuổi giết, ám sát, không bằng quang minh chính đại, oanh oanh liệt liệt. Làm như vậy có lợi cũng có hại, lợi chính là hắn sẽ khiến toàn bộ mọi người biết thần nữ nằm trong tay hắn. Nếu cường giả Mạnh gia muốn làm chuyện xằng bậy, không thể không kiêng kị. Nếu thần nữ vì bọn họ mà chết, Mạnh gia không thể bàn giao lại cho Tô gia. Cái hại là như vậy quá mức nghênh ngang, sẽ khiến tất cả cao tầng Địa Ngục Phủ tức giận, sẽ hấp dẫn thêm nhiều cường giả đến đây. Những cường giả này có thủ đoạn gì, Lục Ly cũng không biết, lỡ như có thủ đoạn giết người trong vô hình thì sao? Lỡ như có thể nháy mắt đông cứng thời gian và không gian thì sao? Lục Ly cũng không có biện pháp, chỉ có thể đánh cược một phen, cược bọn họ ném chuột sợ vỡ đồ, cược bọn họ sợ Tô Nguyệt Cầm chết, đây là thần thể Tinh Nguyệt đó. Chiến thuyền phi hành chậm rãi trên trời cao, cuồng phong thổi tới, thổi bay phấp phới xiêm y của Lục Ly, thổi bay lá cờ trên cột cờ. Lá cờ này là lá cờ của Địa Ngục Phủ, giờ đây thoạt nhìn thật châm chọc. Phù phù phù! Vô số trưởng lão bay lên không, vô số quân sĩ bay giữa không trung, tản ra khắp bốn phía, rẽ thành hình quạt bao vây chiến thuyền bay đến từ xa. Cộng thêm phía sau chiến thuyền của Lục Ly có mấy chiến thuyền, cho nên Lục Ly bị bao vây chặt chẽ, nếu không có chỗ dựa, trên trời dưới đất, hắn cũng không còn đường trốn. Mạnh Tam gia mang theo đám trưởng lão đứng giữa không trung, bọn Hoắc lão đứng phía sau hắn, nơi này, địa vị cao nhất là Mạnh Tam gia, thực lực cũng là mạnh nhất, tự nhiên lấy hắn làm trung tâm. Chiến thuyền cách Mạnh Tam gia ba trăm lý thì dừng lại. Tuy ba trăm lý hay ba nghìn lý đều có ý nghĩa giống như, đối với cường giả cấp bậc như Mạnh Tam gia có thể đi qua trong nháy mắt, nhưng đến gần rồi, Lục Ly vẫn không yên tâm. Vù! Thân mình Lục Ly khẽ động, bay vụt lên, mang Mạnh Li trên cột cờ xuống. Hắn dẫn Mạnh Li đến đầu thuyền, khong nói một lời, cứ như vậy lạnh lùng nhìn thẳng vào đám cường giả. Mấy vạn võ giả toàn trường đều tập trung vào Lục Ly, còn có nhiều cường giả như vậy, đây là một loại áp lực rất lớn. Nhưng Lục Ly không chỉ không có chút biểu cảm, ngược lại khóe miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt. Mạnh Li thanh tỉnh, giờ đây, hắn hận không thể hôn mê bất tỉnh. Trên mặt hắn còn có vết máu, đỏ sậm đỏ thẫm. Hắn cảm giác mặt mình nóng rực, hắn gục đầu xuống, không dám nhìn bất luận kẻ nào, nội tâm hắn xấu hổ đến cực điểm. Hôm nay là ngày hắn khuất nhục nhất, hắn còn không thể tự sát, nếu không, hắn đã sớm chết rồi. Người đệ nhất thế hệ trẻ tuổi Mạnh gia, công tử đỉnh cấp Địa Ngục Phủ, thậm chí La Sát Hải. Hắn từng phong hoa tuyệt đại, không ai bì nổi. Hiện tại, hai tay hắn gãy, thần đan bị phế. Còn giống như con chó bị người khác đùa bỡn, làm trò trước mặt tộc nhân của hắn, trước mặt trưởng bối của hắn. Nỗi nhục này, hắn không thể chấp nhận! Hô hấp của hắn trở nên dồn dập, hắn hận không thể để Lục Ly một đao đâm chết hắn. Răng nanh hắn cắn chặt, vang lên răng rắc. Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, điên cuồng rống lớn: - Tam gia gia, giết hắn đi, giết cả ta nữa. Li hổ thẹn với Mạnh gia, hổ thẹn với Địa Ngục Phủ! Mau giết hắn, mau giết tên tạp chủng này! Mạnh Li cũng không biết Tô Nguyệt Cầm bị bắt, Lục Ly an trí Tô Nguyệt Cầm một mình trong thiên điện, Mạnh Li còn tưởng rằng Lục Ly chỉ bắt hắn đã uy hiếp nhiều cường giả như vậy. Toàn trường an tĩnh, ngoài tiếng hô to của Mạnh Li còn quanh quẩn, không còn thanh âm gì nữa, Mạnh Tam gia không nói gì, đám người còn lại tự nhiên cũng không dám lên tiếng. Ha hả!
Chương 3028 Không ai bì nổi
Lục Ly cười nhạt, nhẹ nhàng mở miệng: - Li công tử đừng la nữa, sống chết của ngươi bọn họ không coi trọng. Bọn họ không dám động thủ, không phải bởi vì ngươi, ngươi còn... không có tư cách này! Ầm! Sau khi nói xong, Lục Ly vứt Mạnh Li lên mặt đất, một chân đạp lên, trong tay xuất hiện Thiên Biến Đỉnh, đặt lên đầu Mạnh Li, hắn kiêu ngạo bất tuân nhìn Mạnh Tam gia hỏi: - Ngươi là người của Mạnh gia? Dẫn người đến đây chặn đường làm gì? Là hoài nghi quyết tâm của ta sao? Cần ta làm thịt thằng nhãi con này trước không? Cuồng vọng, kiêu ngạo, không ai bì nổi! Vô số ánh mắt đỏ lên, Địa Ngục Phủ có bao giờ bị người khác làm nhục như vậy đâu? Không chỉ có những trưởng lão, sát khí trên người những quân sĩ gần đó đều không thể áp chế, lan tràn khắp nơi. Thân là một trong bốn thế lực lớn La Sát Hải, Địa Ngục Phủ có kiêu ngạo của Địa Ngục Phủ. Nếu Lục Ly là cung chủ của La Sát Cung, mọi người còn có thể chấp nhận. Một tiểu thống lĩnh của Địa Ngục Phủ, một võ giả Nhị Kiếp, lại ngông nghênh như thế, kiêu ngạo như thế, đây tương đương đạp lên đầu bọn họ, như vậy bọn họ sao chịu đựng nổi. Mạnh Tam gia mặt không đổi sắc, thậm trên người không hề có sát ý tràn ra. Thân là Đường chủ của Chiến Đường, nếu ngay cả chút nhẫn nhịn chờ đợi thời cơ hắn cũng không có, vậy hắn không thể ngồi lên vị trí này. Sự tình đã xảy ra rồi, Địa Ngục Phủ cũng đã mất mặt rồi! Hiện tại nói cái gì, hối hận cái gì, truy cứu trách nhiệm cái gì cũng vô dụng. Hắn phải làm là làm sao thành công cứu được Tô Nguyệt Cầm, đánh chết Lục Ly, như vậy mới có thể vãn hồi lại một chút danh dự. Về phần sống chết của Mạnh Li, hắn thật sự không thèm để ý, đừng nói là cháu trai hắn, cho dù là con ruột hắn, hắn cũng sẽ không để tâm. Chiến Đường chưởng quản việc binh đao giết chóc, thân là đường chủ Chiến Đường, phải lãnh huyết vô tình! Hắn hít sâu một hơi, mở miệng nói: - Lục Tứ, nói ra điều kiện của ngươi, ta muốn ngươi thả ra thần nữ, chuyện khác đều dễ nói. Vù! Hào quang Thần Sơn chợt lóe, U Linh Vương xuất hiện. Trong tay U Linh Vương cầm Tô Nguyệt Cầm. Tô Nguyệt Cầm vẫn đang hôn mê, hai tay bị giảo nát, bụng cũng có một lỗ máu, tóc tai bù xù, thoạt nhìn thật thê thảm. U Linh Vương chợt xuất hiện rồi lại biến mất vào trong thần sơn, Lục Ly bình tĩnh nói: - Thần nữ có thể thả ra, nhưng không phải bây giờ, chờ ta rời đi Địa Ngục Phủ, an toàn tuyệt đối, ta tự nhiên sẽ phóng thích nàng. Hiện tại, toàn bộ... tránh ra, nếu không ngọc nát đá tan! Ưm... Toàn trưởng vang lên tiếng hít khí lạnh, thần nữ lại biến thành như vậy? Mặt khác, rất nhiều người lần đầu thấy U Linh Vương, hơi thở của U Linh Vương này quả thật rất khủng bố. Một vài trưởng lão thu lại sát khí trên người, thủ đoạn của Lục Ly bọn họ thật cố kỵ. U Linh Vương bắt thần nữ, nếu Lục Ly đã thu phục U Linh Vương, vậy chỉ cần Lục Ly chết đi, U Linh Vương khẳng định dựa theo mệnh lệnh của hắn, đánh chết Tô Nguyệt Cầm. Một Lục Ly chết hay không cũng không sao, nhưng Tô Nguyệt Cầm không thể chết, đó là thần nữ của bọn họ, còn là cháu gái lão phủ chủ yêu thích nhất. Nghe nói còn là thần thể Tinh Nguyệt, mười vạn năm mới xuất hiện một người. Mạnh Tam gia hơi biến sắc, con ngươi hắn lóe sáng, trầm ngâm một lát, hắn cắn chặt răng nói: - Lục Tứ, lão phu là Mạnh Diệu Nguyên, Đường chủ Chiến Đường Địa Ngục Phủ, danh xưng Mạnh Tam gia. Nếu không vậy đi? Lão phu tự phế thần đan, trao đổi với thần nữ, làm con tin, có lão phu trong tay, ngươi có thể thoải mái rời khỏi Địa Ngục Phủ. Vù! Thiên Biến Đỉnh trong tay Lục Ly đánh mạnh xuống, Mạnh Li nhất thời kêu lên thảm thiết, một chân của hắn bị Lục Ly bổ đứt. Lục Ly lạnh mắt tập trung vào Mạnh Tam gia, quát lớn lên: - Mạnh Tam gia, đừng xem ta là kẻ ngốc, Tô Nguyệt Cầm này là không thể nào thả đi. Ta đếm ba tiếng, nếu các ngươi không nhường đường, ta giết Mạnh Li trước, rồi giết Tô Nguyệt Cầm, một mạng đổi hai mạng, đáng giá! Một mạng đổi hai mạng! Lục Ly thật sự bất chấp bất cứ giá nào, hắn vả mặt Mạnh Tam gia, chém đứt một chân của Mạnh Li, đã thể hiện rõ thái độ của hắn. Hắn chỉ là một nhân vật nhỏ, hắn thầm nghĩ muốn sống, nếu không để hắn sống, hắn sẽ khiến Mạnh Li và Tô Nguyệt Cầm chôn cùng! Mạnh Nhị gia nhìn thấy bộ dáng vô cùng thê thảm kia của Mạnh Li, đôi mắt hơi lóe sáng, những cường giả Mạnh gia còn lại cũng không đành lòng. Nhưng không một ai lên tiếng, Mạnh Tam gia là người đầu lĩnh nơi này, hết thảy chủ ý đều chỉ có thể do Mạnh Tam gia quyết định. Mạnh Tam gia hoàn toàn không nhìn Mạnh Li, thậm chí giờ đây còn hận Mạnh Li, hận không thể một chưởng đánh chết Mạnh Li. Nếu không phải do Mạnh Li, cũng sẽ không xuất hiện việc hôm nay, sẽ không khiến Mạnh gia và Địa Ngục Phủ mất mặt như thế, sẽ không khiến hắn tiến thối lưỡng nan. - Nhị ca! Dư quang của hắn liếc nhìn Nhị gia, truyền âm nói: - Ngươi có chắc chắn có thể phá vỡ không gian thần khí của hắn trong nháy mắt không? Ta có tự tin đánh chết tiểu tử này trong nháy mắt! - Phá vỡ không gian thần khí không phải việc khó! Trên mặt Mạnh Nhị gia lộ ra vẻ cười khổ, truyền âm nói: - Vấn đề là con U Linh Vương kia, con U Linh Vương này tuy không trưởng thành nhưng chiến lực tuyệt đối không thua kém gì Tứ Kiếp trung kỳ, nhất là U Linh Vương có sở trường tốc độ, ta không có gì nắm chắc bảo hộ được thần nữ. - Ai... Mạnh Tam gia khẽ thở dài, đây cũng là chuyện hắn lo lắng. Đánh chết Lục Ly không khó khăn, hắn có thể giết chết Lục Ly trong nháy mắt, nhưng thần nữ lại bị U Linh Vương bắt giữ, nếu có hành động thiếu suy nghĩ gì, thần nữ sẽ chết. Lục Ly là một nhân vật nhỏ, cũng bởi vì là nhân vật nhỏ, nên hắn mới không cần cố kỵ gì. Hắn dám bắt Mạnh Li, dám bắt thần nữ, còn dám chặt chân Mạnh Li trước mặt hắn, đây đều nói rõ quyết tâm của Lục Ly lớn thế nào. - Đây là một tên ngoan nhân a! Mạnh Tam gia chần chờ không thôi, Lục Ly bên kia bắt đầu đếm số, giọng nói của hắn kiên định có lực, không cần nghi ngờ quyết tâm của hắn.
Chương 3029 Gừng càng già càng cay
Thả Lục Ly rời đi, một khi ra biển, mọi chuyện sẽ trở nên khó giải quyết. Bên ngoài cũng không phải là địa bàn của bọn họ, lỡ như người của thế lực còn lại dây dưa tiến vào thì sao? Nhưng nếu không thả, vậy tuyệt đối là ngọc nát đá tan, Mạnh Li và Tô Nguyệt Cầm đều sẽ chết. Tô Nguyệt Cầm chết rồi, hắn làm sao bàn giao lại cho lão phủ chủ? Dựa theo chủ ý của hắn, cho dù Tô Nguyệt Cầm chết đi, cũng không thể thả Lục Ly rời đi. Vậy rất tự vả, uy nghiêm của cả Địa Ngục Phủ sẽ như rác rưởi, sẽ có ảnh hưởng rất lớn với phát triển về sau của Địa Ngục Phủ. Một thần nữ thôi, thần thể Tinh Nguyệt trong truyền thuyết, vấn đề là chưa ai thử qua, ai biết có phải sự thật hay không, lỡ như vô dụng thì sao? - Hai! Lục Ly đã đếm đến hai, Mạnh Tam gia vẫn chưa quyết định. Lúc này, Truyền Tống Trận trong thành sáng lên, một trưởng lão xuất hiện trong Truyền Tống Trận. Hắn nhìn đảo qua toàn cảnh, sắc mặt đại biến, vọt đi lên. - Tam gia, phủ chủ có lệnh! Hắn vừa hét lớn, vừa bay đến, chắp tay hành lễ, nói: - Phủ chủ có lệnh, thả hắn rời đi, nếu sau khi ra biển, hắn vẫn không thả thần nữ, trực tiếp giết chết! Trưởng lão này cũng không truyền âm mà hét lớn tiếng, thanh âm truyền khắp nơi. Vô số người như trút được gánh nặng, lão phủ chủ hạ lệnh, vậy hết thảy hậu quả cũng không cần bọn họ gánh vác. Mệnh lệnh của lão phủ chủ thật quả quyết, thả Lục Ly rời đi, sau khi ra biển, nếu Lục Ly vẫn chưa thả người, vậy không cần bận tâm sống chết của Tô Nguyệt Cầm, trực tiếp giết chết Lục Ly. Mệnh lệnh này thật anh minh, nếu sau khi ra biển, Lục Ly vẫn không thả Tô Nguyệt Cầm, vậy thần nữ khẳng định sẽ bị làm nhục, thần nữ Tinh Nguyệt đã bị làm nhục, vậy cứu về cũng vô dụng. Hắn đã cho Lục Ly cơ hội sống sót, tin tưởng Lục Ly vì mạng nhỏ của mình, sau khi ra biển khẳng định sẽ thả người. Sau khi thả Tô Nguyệt Cầm, vậy đám người Mạnh Tam gia sẽ không còn cố kỵ. Tuy biển rộng mờ mịt, nhưng tốc độ đám người Mạnh Tam gia nhanh như chớp, có thể đuổi giết một đường, chém giết Lục Ly, cơ hội rửa rạch nhục nhã vẫn là rất lớn. Lúc trước là đám người Mạnh Tam gia tiến thối lưỡng nan, mệnh lệnh này vừa hạ, đến phiên Lục Ly tiến thối lưỡng nan. - Gừng càng già càng cay! Sau khi Lục Ly nghe mệnh lệnh như thế, rất nhanh nghĩ thông suốt ý đồ của lão phủ chủ. Nhưng cho dù nghĩ thông suốt, hắn cũng không có biện pháp phá giải, lão phủ chủ không trực tiếp ra mặt hạ lệnh, Mạnh Tam gia sẽ quyết tâm chấp hành mệnh lệnh của hắn. Mạnh Tam gia khẽ thở phào nhẹ nhõm, phủ chủ ra lệnh này thật đúng lúc, hắn lạnh giọng nói: - Lục Tứ, ngươi đi đi, mệnh lệnh của phủ chủ ta, ngươi cũng nghe thấy rồi. Ra biển còn không thả người, ta chỉ có thể hạ tử thủ, toàn bộ nghe lệnh, nhường đường! Vù! Đại quân tránh ra hai bên, Mạnh Tam gia mang theo một đám trưởng lão thối lui về sau, trước Lục Ly có một đường lớn rộng mở. Lục Ly không hề nghĩ ngợi, khống chế chiến thuyền bay về phía biển rộng. Vù vù vù! Mạnh Tam gia chờ Lục Ly bay ra mấy trăm dặm, dẫn người xông lên chiến thuyền. Bốn chiến thuyền phá không ra ngoài, một trái một phải đuổi kịp chiến thuyền, cách nhau ba nghìn lý. Khoảng cách này không khiến Lục Ly phản cảm, Lục Ly có động tác đều nằm trong theo dõi của đám người Mạnh Tam gia. Bốn chiến thuyền, hơn mười trưởng lão, mấy ngàn quân sĩ biến thành hộ vệ của Lục Ly, hộ tống hắn rời khỏi Địa Ngục Đảo. Chiến thuyền phá không, tính toán theo lộ trình, dự đoán nhiều nhất một ngày rưỡi, chiến thuyền có thể ra biển. Nói cách khác, Lục Ly còn có thời gian một ngày rưỡi. Đương nhiên, một này rưỡi này, Lục Ly vẫn phòng bị, lỡ như đây là kế ám độ trần thương của lão phủ chủ thì sao. Lão phủ chủ mặt ngoài xuôi theo hắn, âm thầm xuất động tâp sát hắn với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai. Hơn nữa phá vỡ Thần Sơn, chấn chết U Linh Vương, cứu Tô Nguyệt Cầm, chuyện này cũng không phải không có khả năng. U Linh Vương thoạt nhìn rất cường đại, có thể nháy mắt đánh chết Tô Nguyệt Cầm, lão phủ chủ của Địa Ngục Phủ, là một trong nhân vật đỉnh cấp của La Sát Hải, ai biết hắn có thủ đoạn đặc thù gì không? Lục Ly nghĩ nghĩ, mang Mạnh Li tiến vào Thiên Tà Châu, để Thiên Tà Châu bay vào trong khoang thuyền, còn mở ra cấm chế của khoang thuyền, mặt khác hắn để Huyết Linh Nhi âm thầm bố trí mấy đạo trường thần văn. Đạo trường thần văn cũng không có tác dụng đặc biết, chỉ cần xinh đẹp một chút, thoạt nhìn thật dọa người, làm cho người ta cảm giác lọt vào sương mù, như vậy tận lực có thể bỏ đi khả năng lão phủ chủ động thủ. Chỉ cần lão phủ không chắc chắn tuyệt đối, vậy sẽ không thể hành động thiếu suy nghĩ, vậy có thể bình an ra biển. Về phần sau khi ra biển phải làm sao? Đây là chuyện Lục Ly cần suy xét trong một ngày rưỡi. Chiến thuyền đi thẳng tắp, không cần Lục ly khống chế, hắn thúc giục Đại Đạo Chi Ngân, cảm ứng tình huống bốn phía, một khi có gió thổi cỏ lay gì, hắn sẽ nháy mắt để U Linh Vương giết Tô Nguyệt Cầm. Đây không phải người của Địa Ngục Phủ, lại thật sự làm ra chuyện này, chết cũng muốn lôi kéo hai đệm lưng, đây là quật cường của một nhân vật nhỏ. Tốc độ chiến thuyền không nhanh không chậm, nhanh quá, Lục Ly không dễ theo dõi tình huống bốn phía, thời gian chậm hơn một chút. Sau hai giờ, Huyết Linh Nhi bố trí xong mấy đạo trường thần văn, nội tâm Lục Ly hơi an tâm một chút. Đã bay xa như vậy, phụ cận vẫn không có dị động, cộng thêm thần văn Huyết Linh Nhi bố trí cũng thật huyền diệu, thần niệm muốn dễ dàng tra xét, có lẽ hơi khó khăn. Đạo trường thần văn, cấm chế, Thiên Tà Châu, Thần Sơn! Bốn tầng phòng hộ, nói vậy lão phủ chủ muốn tập trung vào Tô Nguyệt Cầm cũng rất khó khăn, không dám tùy ý động thủ. Nếu không an toàn của Tô Nguyệt Cầm sẽ không thể cam đoan. Vù vù! Lục Ly thở ra hơi dài, xoa trán, hiện tại vấn đề lớn nhất là sau khi ra biển phải làm gì bây giờ? Tô Nguyệt Cầm khẳng định phải giao ra, về sau làm sao tránh khỏi đuổi giết của đám người Mạnh Tam gia?
Chương 3030 Tên tạp chủng này
Thời gian hơn một ngày, gió êm sóng lặng, nhưng cả Địa Ngục Đảo lại mãnh liệt sóng ngầm, chuyện này quá ảnh hưởng, giờ đây còn có vô số võ giả truyền tống đến đây. Bọn họ đều rất rõ ràng, chuyện của Lục Ly lần này đối với Địa Ngục Phủ là vô cùng nhục nhã, Địa Ngục Phủ phải đánh chết Lục Ly, nếu không nuốt không trôi cục tức này. Giống như năm đó Tô Nguyệt Cầm chém giết thần tử của La Sát Cung, La Sát Cung không tiếc xuất động đại quân, chết vô số, cũng phải đánh một trận, đây là cuộc chiến tôn nghiêm. Lần này, cho dù Lục Ly chạy trốn đến chân trời góc biển, chạy ra khỏi La Sát Hải, Địa Ngục Phủ cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, không đánh chết Lục Ly thì không thể rửa sạch sỉ nhục. Cho nên, trưởng lão triệu tập rất nhiều quân sĩ tiềm hành sang chỗ bờ biển, bắt đầu bố cục trong biển, cho dù không thể bắt Lục Ly, cũng có thể tra xét hành tung của Lục Ly, không cho hắn đào tẩu? Nhiều quân sĩ ra biển như vậy, khiến các thế lực nhỏ gần đó đều kinh nghi, vô số tin tức truyền ra. Chuyện của Lục Ly rất nhanh được lưu truyền, trưởng lão rất nhiều thế lực truyền tống đến đây. Không vì cái gì, chỉ vì xem náo nhiệt, có thể thấy người Địa Ngục Phủ mất mặt, đây cũng là một chuyện thú vị. Còn có một ít lão ma lánh đời xuất động, thực lực của bọn họ cũng không tệ, nhưng bởi vì sau lưng không có thế lực chống lưng, cho nên đắc tội không nổi Địa Ngục Phủ. Trước kia ít ít nhiều từng chịu nhục bởi Địa Ngục Phủ, hiện tại đều chạy đến xem náo nhiệt. Một tiểu võ giả Nhị Kiếp, bắt công tử Mạnh gia và thần nữ Địa Ngục Phủ, giờ đây được một đám cường giả Địa Ngục Phủ “hộ vệ” ra biển, cảnh tượng này là vạn năm khó gặp. Lục Ly suy nghĩ một ngày rưỡi, cũng không nghĩ ra biện pháp gì. Lão chủ phủ ra lệnh, tương đương lời của quân vương, Mạnh Tam gia khẳng định chấp hành mệnh lệnh của hắn. Cho nên, không thả Tô Nguyệt Cầm, hắn lập tức chết. Thả Tô Nguyệt Cầm, hắn có lẽ có thể kéo dài một chút thời gian. Mạnh Tam gia sẽ cho hắn một ít thời gian đào tẩu, nhưng chờ đợi hắn là vô số quân đội và cường giả đuổi giết. Hắn không có đường sống, trừ phi… hắn vận dụng Thần Hành Thuyền! Kết cục vận dụng Thần Hành Thuyền, hắn sẽ biến thành tâm điểm của mọi người. Còn có Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc sau khi nhận được tin tức, khẳng định phái cường giả đuổi giết hắn. Cho dù hắn chạy ra khỏi La Sát Hải, hắn cũng sẽ biến thành chuột qua đường, bị vô số cường giả đuổi giết. - Quên đi, mệnh sắp không còn rồi, sợ gì bại lộ! Lục Ly hạ quyết tâm, nếu không thể làm gì, vậy chỉ có thể vận dụng Thần Hành Thuyền, có thể bỏ chạy ra khỏi La Sát Hải, trốn không thoát thì tử chiến. Lấy tốc độ của Thần Hành Thuyền, phi hành đến phía nam, phỏng chừng hai ngày có thể đi ra khỏi La Sát Hải, chạy ra khỏi nơi này, vậy tương đối an toàn hơn một chút. Lại trôi qua hai canh giờ, phía trước xuất hiện một hải bình tuyến, lập tức sắp ra biển. Lục Ly phát hiện chiến thuyền hai bên phân ra hai chiến thuyền đi phía trước, bốn chiến thuyền vây quanh bốn phía hắn. Lục Ly không có động tĩnh gì, mà tiếp tục thông qua Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng tình huống bốn phía. Lúc này là lúc nguy hiểm nhất, nói không chừng lão phủ chủ hoặc Thái thượng trưởng lão Địa Ngục Phủ sẽ ẩn núp gần đây, bùng nổ giết người, diệt sát hắn. Hắn tiếp tục khống chế chiến thuyền đi về trước, đám người Mạnh Tam gia cũng không truyền lời, chỉ tiếp tục bay. Tốc độ chiến thuyền cũng tương đối, rất nhanh đã tiến vào trong biển rộng mở mịt, phía sau đã không còn nhìn thấy đảo nhỏ. Sau hai nén hương, tiếng trầm quát của Mạnh Tam gia vang lên: - Lục Tứ, hiện tại rời khỏi phạm vi của Địa Ngục Đảo, ngươi nên thả người rồi. Lục Ly không đi ra từ Thiên Tà Châu, mà truyền ra một câu: - Lại đi về trước ngàn vạn lý, nơi này cách Địa Ngục Đảo quá gần. Khoảng cách ngàn vạn lý không phải quá xa, cũng hoàn toàn vô nghĩa với Mạnh Tam gia, năm chiến thuyền tiếp tục phá không. Lục Ly vẫn cảm ứng tình huống bốn phía, phát hiện không có cường giả ẩn thân, nội tâm hắn hơi thả lỏng. Cùng với phi hành của chiến thuyền, phía trước đảo nhỏ xuất hiện một vài người không phải Địa Ngục Phủ, đây đều đến xem náo nhiệt. Còn có một vài lão ma nghênh ngang đứng trên bãi biển, trên mặt cười tủm tỉm nhìn chiến thuyền cắt qua chân trời. Thần niệm đám người Mạnh Tam gia quét qua, nhìn đến những lão ma này, bọn họ đều sắp tức chết, lần này thật quá mất mặt. Những lão ma này đi đến, tuy không phải giúp Lục Ly, nhưng rõ ràng tới chế giễu bọn họ, bọn họ cảm giác trên mặt đau rát. Khoảng cách ngàn vạn lý rất nhanh hoàn thành, chiến thuyền ngừng lại phía trước, Lục Ly hẳn sẽ thả người, không thả người sẽ bị bọn họ giết chết. Mạnh Tam gia không nói gì, đứng trên sàn tàu nhìn chiến thuyền của Lục Ly. Trên người hắn tỏa ra sát khí nhàn nhạt. Ý tứ thật rõ ràng, Lục Ly còn không thả người, hắn sẽ không khách khí. Vù! Lục Ly thông qua Đại Đạo Chi Ngân tìm hiểu tình huống bốn phía, thân mình hắn bay ra từ trong Thiên Tà Châu, một bàn tay cầm lên Mạnh Li. Mạnh Li thoạt nhìn như hôn mê, hai tay và một chân bị chặt đứt, phi thường thê thảm. Lục Ly nhìn thấy bốn phía xuất hiện vài lão ma, những người này thoạt nhìn không phải người Địa Ngục Phủ? Trên mặt đều lộ ra tươi cười nhàn nhạt. Xem ra Lục Ly hắn đã danh dương cả La Sát Hải. - Còn không thả người? Mạnh Nhị gia mở miệng, cả người Mạnh Li không còn chút huyết sắc, hiển nhiên bị thương phi thường nghiêm trọng, đây là cháu trai hắn rất yêu thương, tự nhiên sẽ không đối xử hòa nhã với Lục Ly. - Đừng nóng vội! Lục Ly nhíu mày nói: - Các ngươi vây quanh phụ cận, ta làm sao dám thả người. Như vậy đi… Ta có thể trước thả Mạnh Li, xem như tiền đặt cọc, sau đó các ngươi cho ta trốn ba nén hương. Sau ba nén hương này, các ngươi không đuổi giết, ta tự nhiên sẽ thả ra Tô Nguyệt Cầm. - Nực cười! Mạnh Tam gia cười lạnh nói: - Thời gian ba nén hương, ngươi vẫn không thả người thì sao? Chẳng lẽ tiếp tục cho ngươi thêm thời gian ba nén hương? Bớt sàm ngôn đi, không thả người, chúng ta sẽ đại khai sát giới. - Giết đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK