Thực ra bên này còn đỡ, mấy ngàn người kéo nhau đi theo dõi chiến cuộc trên biển thì đều bị dọa cho tè cả ra quần, ngay cả một ít trưởng lão cũng sợ đến toàn thân căng cứng, thỉnh thoảng lại run lên, không dám áp sát quá gần, sợ bị dư ba liên luỵ. Bọn hắn tin tưởng chỉ cần trúng một kích tùy ý nào đó của hai người, bản thân nhất định sẽ thịt nát xương tan. Vốn rất nhiều người muốn tới gần quan sát, nhưng đến nơi tất cả lại đều giật lui, chỉ dám đứng cách xa mấy ngàn dặm nhìn xem. Dù đã cách mấy ngàn dặm, nhưng đôi khi dư ba công kích lan tới, bọn hắn đều phải cấp tốc thối lui, bằng không rất có thể sẽ bị thương. Oanh! Một đạo lưu quang đột nhiên đánh lên hòn đảo gần đó, hòn đảo kia chỉ là đảo nhỏ, vốn có một ít người cư trú, lúc này sớm đã rời đi. Sau khi đạo lưu quang kia đánh xuống, đảo nhỏ đột nhiên nổ tung, nước biển cuộn trào, nhấc lên sóng cả vạn trượng. Đợi nước biển rút đi, đảo nhỏ đã tan biến không thấy, trực tiếp bị xóa sổ. Rầm rầm! Dư ba từ vụ nổ không ngừng nện xuống đáy biển, dẫn lên sóng cả cuộn trào, như biển gầm khuếch tán ra khắp bốn phương tám hướng. Dưới biển vốn có một ít Độn Thú, lúc này hoặc là bị đánh chết, hoặc là chạy trốn, đến cả một con cá đều không thấy đâu. Hai người có vẻ đánh ngang tay, khai chiến suốt nửa canh giờ, hai người vẫn không phân ra thắng bại, chỉ là chiến đấu càng lúc càng thêm kịch liệt. Lại qua nửa canh giờ, một thân ảnh đột nhiên từ trên trời rơi rụng xuống, nện ầm ầm vào trong nước biển. Thần niệm chúng nhân quét tới, sau khi thấy là Vân Xuy Tuyết, lập tức rộ lên từng hồi tiếng xôn xao. Ầm! Vân Xuy Tuyết vọt lên từ dưới đáy biển, khóe miệng nhuốm đầy máu tươi, nhìn Tu La lão nhân đứng ngạo nghễ giữa trời, cười khổ nói: - Tu La lão nhân, không hổ là cường giả mấy chục vạn năm trước, tại hạ cam bái hạ phong. - Phục là được! Tu La lão nhân mặt không biểu tình, vẫn hờ hững như thể kịch đấu chưa từng diễn ra, hắn thản nhiên nói: - Lão phu không có thù với Thánh Nguyên Điện các ngươi, chuyện hôm nay đến đây là ngừng, ta mang người đi, các ngươi cũng rút. Chúng nhân vây xem quanh bốn phía như trút được gánh nặng, nếu cục diện hôm nay có thể kết thúc ở đây thì cũng tính là không sai, không đến nỗi khiến Nhị trọng thiên quá mức động đãng. Tu La lão nhân áp chế được Vân Xuy Tuyết khiến rất nhiều thế lực yên tâm, bằng không vạn nhất Vân Xuy Tuyết nương theo uy thế hôm nay, thật không chừng có thể thay đổi cách cục Nhị trọng thiên. - Ha ha! Vân Xuy Tuyết lại khẽ cười nhạt, lau đi vết máu nơi khóe miệng, bình tĩnh nói: - Mặc dù ta thua, nhưng ngươi không mang người đi được! Hoa! Bốn phía lập tức rộ lên tiếng xôn xao, Vân Xuy Tuyết đã bại rồi, tại trường còn ai có thể áp chế Tu La lão nhân? Không mang người đi được là có ý gì? Chẳng lẽ Vân Xuy Tuyết định dồn toàn lực của sáu đại thế lực, liều chết khai chiến với Chúng Sinh Cung để giữ lại Lục Ly? - Hả? Trên mặt Tu La chớp qua một tia kinh ngạc, nhíu mày hỏi: - Lời này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi còn có thủ đoạn nào khác? Nếu không phục thì cứ dùng ra, lão phu tiếp là được. - Ta sợ ngươi tiếp không được! Giới chỉ trong tay Vân Xuy Tuyết sáng lên, nơi tay hắn xuất hiện một chiếc lệnh bài màu đen khắc hình Phượng Hoàng, hắn vung lên cao cao, miệng quát nói: - Tu La tiền bối, ngươi kiến thức rộng rãi, hẳn là nhận ra chiếc lệnh bài này? Ngươi nói xem, ngươi có thể tiếp được không? … Lệnh bài Phượng Hoàng màu đen rất đẹp, Phượng Hoàng đen điêu khắc trên đó sống động như thật, ngoài ra còn dày đặc Thần Văn, tuy đây chỉ là một tấm lệnh bài, nhưng cảm giác lại giống như một món bí bảo. Tu La lão nhân nhìn lướt qua lệnh bài, sắc mặt mặc dù không có biến hóa quá lớn, tròng mắt lại rõ ràng co rụt lại, hắn nhịn không được kinh hô: - Hắc Phượng Lệnh! Vân Xuy Tuyết khẽ gật đầu nói: - Tu La tiền bối quả nhiên kiến thức rộng rãi, không sai, đây chính là Hắc Phong Lệnh, Tu La tiền bối đã nhận ra lệnh bài này, hẳn cũng biết lệnh bài này đại biểu cho cái gì? Nếu ta bóp nát lệnh bài, chắc Tu La tiền bối biết chuyện gì sẽ xảy ra chứ? Mặc dù giọng Vân Xuy Tuyết không lớn, nhưng thực lực người vây xem xung quanh tương đối cao, về cơ bản đều nghe được. Tất cả mọi người chưa nghe nói qua về lệnh bài này, nhưng theo lời Vân Xuy Tuyết, lệnh bài này hẳn phải cực kỳ quý giá, chắc là đại biểu cho một loại lực lượng cường đại nào đó. Một loại lực lượng siêu quá Vân Xuy Tuyết và Tu La lão nhân! - Không thế nào! Tu La lão nhân cũng rất bá khí đáp lời: - Ngươi bóp nát đi, lão phu thiếu nợ Lục tiểu hữu một mạng, cái mạng này trả lại cho hắn là được, một mạng của lão phu đổi lấy một tấm Hắc Phượng Lệnh, đáng lắm chứ! - Ách... Vân Xuy Tuyết hơi ngớ, chúng nhân xung quanh cũng không khỏi ngạc nhiên, không ngờ vì Lục Ly, Tu La lão nhân lại nguyện ý lấy mạng ra đổi, từ điểm này có thể thấy, lực lượng mà tấm lệnh bài đại diện quả thật rất cường đại. - Tu La tiền bối! Vân Xuy Tuyết quát lạnh, ngữ khí nghiêm túc dị thường: - Lần này ta nhất định phải giết chết Địa Ngục Sát Thần, dù phải dùng hết toàn bộ lực lượng đều không tiếc, bởi thế ngươi đừng hoài nghi quyết tâm của ta. Ngươi phải nghĩ cho Chúng Sinh Cung, một khi ngươi chết, ngươi nghĩ Chúng Sinh Cung còn có thể tồn tại được ư? Vì một tên Địa Ngục Sát Thần, ngươi không tiếc đánh cược tính mạng toàn tộc? Lần đầu tiên sắc mặt Tu La lão nhân hơi biến, Vân Xuy Tuyết đánh trúng điểm yếu của hắn. Nếu hắn chỉ là một tên tán tu, cái mạng này vốn là do Lục Ly cứu, giờ trả lại Lục Ly là xong, nhưng sau lưng hắn còn có gia tộc, còn có vô số hậu nhân. Nếu hắn chết, Vân Xuy Tuyết vì hắn mà dùng tới Hắc Phượng Lệnh, việc này e rằng không thiện được. Đến lúc đó Chúng Sinh Cung tất bị hủy diệt, lấy chiến lực Vân Xuy Tuyết, bằng sức một mình liền có thể san bằng toàn bộ Chúng Sinh Cung. Tu La lão nhân trầm mặc suốt nguyên nửa nén hương, mãi lúc sau mới mở miệng: - Vân điện chủ, lão phu thiếu nợ Lục tiểu hữu một mạng, nếu ngươi có thể tha mạng cho hắn, điều kiện gì cứ nói, nếu có thể thỏa mãn, lão phu tuyệt không chối từ.
Chương 2827 Hắc Phượng Lệnh
- Hả... Xung quanh lần nữa vang lên từng hồi tiếng nghị luận xôn xao, Tu La lão nhân chiến lực như thế, địa vị như thế, lại vì một tên hậu bối mà cam nguyện gánh chịu bất cứ điều kiện nào? Thiếu nợ Lục tiểu hữu một mạng? Chẳng lẽ Địa Ngục Sát Thần đã từng đã cứu mạng Tu La lão nhân? Nhưng chiến lực Địa Ngục Sát Thần so với Tu La lão nhân thì chênh lệch như trời với đất, sao hắn có thể cứu mạng Tu La lão nhân được? - Không có điều kiện! Vân Xuy Tuyết cố chấp đáp nói: - Tu La tiền bối, con trai ta chết rồi, con trai duy nhất của ta chết rồi, tôn nghiêm và hi vọng của Thánh Nguyên Điện chúng ta bị chà đạp, Địa Ngục Sát Thần tất phải chết, điểm này không có gì để thương lượng. Nếu ngươi nhất định muốn ngăn cản, ta đành phải dùng Hắc Phượng Lệnh đánh chết ngươi, sau đó ta thề tất diệt Chúng Sinh Cung! - Ngươi dám uy hiếp lão phu? Sát khí cuộn trào trên thân Tu La lão nhân, năm đó vị lão nhân này từng đồ sát mười đại thế lực, trăm vạn võ giả, sát khí trên người khủng bố cỡ nào? Không gian bốn phía như bị đông kết, vô số người hít thở không thông. - Không phải uy hiếp! Vân Xuy Tuyết lạnh giọng đáp, trong tay lấp lánh thần lực, lúc nào cũng có thể bóp nát Hắc Phượng Lệnh, hắn quát khẽ nói: - Đây là khuyến cáo, Tu La tiền bối, ta cũng bị bức đành chịu, việc này qua đi, ta tự nhiên sẽ tới Chúng Sinh Cung bồi tội. - Thôi! Trên mặt Tu La lão nhân chớp qua một tia áy náy, thở dài đành chịu, sau đó tung mình đằng không bay lên, lao về phía Hỗn Độn Thành. Vân Xuy Tuyết cũng chậm rãi bay theo, hắn sợ Tu La lão nhân đột nhiên cường hành mang đi Lục Ly. Người vây xem xung quanh cũng lập tức lao tới Hỗn Độn Thành, kịch vui hôm nay đã khiến bọn họ tâm kinh động phách, bọn họ tự nhiên rất muốn nhìn thấy kết cục, nhìn xem Lục Ly sẽ vẫn lạc thế nào. Hoa! Trong thành còn sót lại không ít người, chủ yếu là võ giả các tiểu gia tộc không dám đi qua quan chiến, sợ bị liên luỵ. Lúc này thấy Tu La lão nhân bay về, tưởng là Tu La lão nhân thắng, lập tức nhịn không được rộ lên tiếng nghị luận. - Tu La lão nhân trở về? Nhìn thần sắc hắn bình tĩnh như thế, chẳng lẽ là hắn thắng? Xem ra Địa Ngục Sát Thần được cứu rồi. - Chưa chắc, ta thấy trong mắt Tu La lão nhân có vẻ đành chịu, hẳn là Vân điện chủ thắng. Trời ạ, Vân điện chủ mạnh đến cỡ nào, lão cường giả tu luyện mấy chục vạn năm đều không thể áp chế được hắn? - Nếu là Vân điện chủ thắng, vậy Địa Ngục Sát Thần liền đi đứt, sau cùng sợ là khó mà thoát khỏi cái chết! - Thôi đừng nói nữa, bọn họ tới rồi. Ồ, Vân điện chủ cũng quay về, khóe miệng hình như có vết máu? Là Tu La lão nhân thắng?! Thần niệm chúng nhân khóa chặt Tu La lão nhân và Vân Xuy Tuyết đang bay theo phía sau, đợi khi bọn hắn nhìn thấy khóe miệng Vân Xuy Tuyết có vết máu, lập tức đều nhận định Tu La lão nhân thắng. Lý Tiêu Dao và đám cường giả Chúng Sinh Cung đều lộ hỉ sắc, rốt cuộc hôm nay phe bọn hắn chỉ là một tông, bên kia lại có sáu đại thế lực. Nếu Tu La lão nhân bại, sự tình sẽ rất rắc rối. Sắc mặt người sáu đại thế lực lại khá là khó coi, bọn hắn đều thấy được vết máu nơi khóe miệng Vân Xuy Tuyết. Chỉ là khi ánh mắt bọn hắn và Vân Xuy Tuyết chạm nhau, mắt ai nấy lập tức sáng rực lên. Bởi vì bọn hắn thấy được ý cười ngạo nghễ trong mắt Vân Xuy Tuyết, nếu là kẻ chiến bại, tuyệt đối không thể có ánh mắt như vậy được. - Lục tiểu hữu! Tu La lão nhân bay tới trên không thành trì, vẻ áy náy trên mặt càng sâu, chủ động chắp tay nói: - Lão phu có lỗi với ngươi, chuyện của ngươi lão phu đành bất lực. Thực ra lúc Tu La lão nhân bay tới, Lục Ly liếc nhìn một cái liền nhận ra rất nhiều vấn đề, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ đắng chát. Hi vọng càng lớn, thất vọng lại càng lớn, trong lòng mới vừa bùng lên dục vọng cầu sinh, giờ lại bị hắt cho một chậu nước lạnh, từ đầu đến chân đều lạnh toát. Chẳng qua Lục Ly phản ứng rất nhanh, hắn nhếch môi cười nói: - Tiền bối không cần tự trách, tại hạ đã cảm kích vô cùng, vãn bối bái tạ tiền bối. Tuy trên người Lục Ly đầy tổn thương, xương sườn cũng gãy mất nhiều nơi, lúc này lại vẫn cố nén đau đớn khom người hành lễ. Con người hắn ân oán rõ ràng, Tu La lão nhân vì hắn mà không tiếc trở mặt với Vân Xuy Tuyết, đây là đại ân. - Ngươi còn tâm nguyện nào chưa thành? Tu La lão nhân lại không rời đi, hắn như chợt nhớ ra điều gì, quét mắt nhìn về phía điện chủ Hắc Viêm Điện, nhướng mày hỏi: - Lão phu nhớ được, khi trước ngươi nói muốn nhờ ta chém giết điện chủ Hắc Viêm Điện? Bá bá bá! Điện chủ Hắc Viêm Điện và chúng cường giả tại trường lập tức biến sắc, ai nấy đều như lâm đại địch, tức tốc lấy ra binh khí bí bảo. Tu La lão nhân là Thiên Thần Tứ Kiếp, nếu hắn thật muốn động thủ, đoán chừng chỉ cần một chiêu liền có thể diệt sát điện chủ Hắc Viêm Điện. - Không cần! Lục Ly đáp lại rất nhanh, trước đó muốn nhờ Tu La lão nhân diệt sát điện chủ Hắc Viêm Điện là vì hắn chỉ có một kẻ địch là Hắc Viêm Điện. Nhưng giờ hắn đắc tội nhiều đại thế lực vậy rồi, diệt sát điện chủ Hắc Viêm Điện đã không mấy ý nghĩa. Hắn nghĩ nghĩ liền lần nữa khom lưng, sau đó trầm giọng nói: - Tiền bối, ta đến từ nơi tên là Thần Giới, là một giới diện ở Nhất trọng thiên. Nơi đó có tộc nhân và bằng hữu của ta, nếu không phiền, còn mong tiền bối giúp ta chiếu cố bọn hắn. - Thần Giới? Tu La lão nhân khẽ gật đầu, sau đó đảo mắt quét nhìn toàn trường một lượt, nói: - Họa không liên lụy người nhà, đây là đạo nghĩa và quy tắc mà bất cứ ai ở Nhị trọng thiên cũng phải tuân thủ. Hôm nay lão phu phóng lời ở đây, nếu ai dám tới Thần Giới làm loạn, lão phu nhất định tru diệt toàn tộc! - Lần nữa bái tạ tiền bối! Lục Ly lần nữa khom lưng bái tạ, trong lòng nhẹ nhàng đi nhiều, có câu nói này của Tu La lão nhân, hắn có thể yên tâm mà đi. Tu La lão nhân đi! Cũng như Doãn Thanh Ti, sau khi biết không cách nào cứu được Lục Ly liền dứt khoát rời đi. Không một tia lưu luyến, hoặc có thể là bởi không muốn tận mắt nhìn thấy Lục Ly chết đi, như thế sẽ khiến bọn hắn càng thêm đau lòng.
Chương 2828 Mặt nạ Ma Vương
Song cũng chính vì thế, ánh mắt người xem tại trường nhìn Lục Ly dần có chút khác thường, rốt cuộc một tên thanh niên trước đó không mấy nổi danh, không có bất kỳ bối cảnh nào, lại được nhiều đại nhân vật như vậy đứng ra che chở, điều này gián tiếp nói ra rất nhiều vấn đề. Đương nhiên, Lục Ly có thể đánh chết Vân Khai Nguyệt, bản thân chuyện này đã đủ sức chứng tỏ chiến lực hắn vô cùng mạnh, lá gan cũng như sự quyết đoán đều rất đủ, rất nhiều người tự cảm thấy không bằng. Lần này Vân Xuy Tuyết không để mười người kia động thủ, mà định đích thân ra tay. Nên tới đều tới hết cả rồi đúng không? Sự tình mấy lần trắc trở, hắn không muốn xuất hiện thêm bất kỳ ngoài ý nào nữa. Hắn chỉ có một đứa con trai, nếu không thể báo thù thay cho Vân Khai Nguyệt, hắn thẹn với tư cách làm cha. Ngoài ra, tôn nghiêm của Thánh Nguyên Điện cũng không được phép bị chà đạp, không chém giết Lục Ly, ngày sau Vân Xuy Tuyết hắn đừng hòng lăn lộn ở Nhị trọng thiên, cũng không xứng làm điện chủ Thánh Nguyên Điện. Hưu! Hắn tung mình bay tới, trong tay hiện ra một thanh chiến đao, định từng đao từng đao róc xương lóc thịt Lục Ly. Chỉ như vậy mới có thể phát tiết lửa giận trong lòng, mới có thể tế điện linh hồn Vân Khai Nguyệt trên trời. - Đến hay lắm! Tròng mắt Lục Ly sáng rực lên, thấy Vân Xuy Tuyết bay tới, trong lòng hắn lại kích động dị thường. Trong người hắn còn có không ít Hỗn Độn chi khí, dù không thể đánh chết Vân Xuy Tuyết, dù chỉ trọng thương được đối phương, Lục Ly cũng cảm thấy đáng giá. Xoẹt! Vân Xuy Tuyết đến cách Lục Ly chừng mấy trăm trượng thì ngừng lại, chiến đao trong tay vung lên, một đạo đao mang gào thét bay đến, một miếng thịt trên chân còn lại của Lục Ly bị nhẹ nhàng róc xuống, máu tươi lập tức tuôn ra như suối. Ánh mắt Lục Ly chuyển lạnh, thấy Vân Xuy Tuyết không áp sát, hắn cắn răng, Long Dực thoáng hiện sau lưng, cả người như sét đánh vọt tới, trong tay lấp lánh Hỗn Độn chi khí, muốn chủ động tấn công Vân Xuy Tuyết. - Ha ha! Vân Xuy Tuyết cười lạnh, phất phất tay, một đạo uy áp vô danh tràn ngập ra, trực tiếp chế áp Lục Ly. Lục Ly bị cố định giữa trời, dù hắn cố gắng điều động năng lượng trong người thế nào thì cũng không động đậy được. Hưu! Tay Vân Xuy Tuyết lần nữa vung lên, đao chém xuống, lại một miếng thịt rơi rụng, chiến đao trong tay không ngừng chém ra, hai chân Lục Ly đã không còn mảnh thịt nào nguyên vạn. Hắn chống đỡ hết nổi, ầm vang ngã xuống đất, cả người nhuộm đỏ máu tươi, thê thảm vô cùng. Toàn trường lặng ngắt như tờ, không ai nói chuyện, đều chỉ biết trơ mắt nhìn Lục Ly từ từ bị Vân Xuy Tuyết lăng trì. Trên mặt rất nhiều người hiện ra vẻ bất nhẫn, bọn Tần Chiến thu hồi thần niệm, không đành lòng nhìn tiếp. - Đúng là hán tử! Vài người nhẹ giọng thì thào, bởi vì từ đầu đến cuối Lục Ly không hét thảm lấy nửa lời, bị người lăng trì, đây là thống khổ cỡ nào? Dù có là người sắt cũng khó mà nhịn được, hét thảm là điều khó tránh khỏi. - Đủ rồi! Sau khi Vân Xuy Tuyết bổ ra mười mấy đao, róc ra mười mấy miếng thịt trên thân Lục Ly, một tiếng quát khẽ vang lên. Lúc này trong thành đang rất yên tĩnh, bởi thế tiếng kêu khẽ này tuy không quá lớn, lại như sét đánh bên tai. - Hả? Vô số người trong lòng khẽ chấn, chẳng lẽ lại tới một cường giả nghịch thiên muốn bảo vệ Địa Ngục Sát Thần? Không phải tên Địa Ngục Sát Thần này không có bối cảnh ư? Tại sao lại có nhiều người như vậy muốn bảo vệ hắn? Khi thần niệm chúng nhân theo tiếng quát nhìn lại, phát hiện chủ nhân tiếng quát vừa rồi, ai nấy đều không khỏi ngạc nhiên. Ngay cả Lục Ly cũng không giấu được vẻ kinh ngạc, sau đó hắn lập tức trách mắng: - Y tiểu thư, ngươi hồ nháo gì đấy? Chuyện ở đây không liên quan đến ngươi, mau lui ra! Mở miệng là Y tiểu thư, Y tiểu thư không thối lui với Cam Lâm, mà nãy giờ vẫn đứng cách ly Lục Ly chừng mấy trăm trượng. Y tiểu thư từng tham gia thiên tài luận võ, vì là người Thiên Ma Đảo, còn là một mỹ nữ, bởi thế rất nhiều người nhớ được nàng. Không nghĩ đến cái lúc này rồi, nàng lại dám mở miệng nói chuyện, hơn nữa ngữ khí còn vô cùng bất thiện, người này điên rồi ư? Phải biết hiện tại Vân Xuy Tuyết chính đang một bụng lửa giận không nơi phát tiết. Ngữ khí Lục Ly rất nghiêm lệ, hắn làm thế tự nhiên là muốn bảo hộ Y tiểu thư, không khiến cho nàng bị liên luỵ vì mình. Vân Xuy Tuyết thật dám giết người, đến chiến lực và địa vị như hắn, đã không có quá nhiều cố kỵ. Nét mặt Y tiểu thư lại chẳng hề biến hóa, chỉ lạnh lùng nhìn Vân Xuy Tuyết, mở miệng nói: - Vân Xuy Tuyết, chuyện hôm nay dừng ở đây là được rồi. Hoa! Toàn trường xôn xao, nếu là người khác, dù là Phủ Ma nói vậy, tất cả mọi người đều sẽ không cảm thấy khó chịu. Y tiểu thư lại chỉ là một tên hậu bối, thậm chí còn không vào được top ba mươi thiên tài luận võ, lại dám nói chuyện như thế với Vân Xuy Tuyết, chẳng lẽ người này điên thật rồi? - Cam Lâm! Lục Ly lần nữa gầm thét: - Đi ra mang Y tiểu thư về! - Ha ha! Vân Xuy Tuyết khẽ cười nhạt, nhìn chằm chằm Y tiểu thư một lượt, nói: - Ngươi là người Thiên Ma Đảo? Trưởng bối nhà ngươi không dạy ngươi làm người? Thật tưởng ta không dám giết ngươi? Hưu! Cam Lâm bay ra từ trong một trang viên, hắn một mực chú ý thế cục bên này, thấy Y tiểu thư muốn tìm chết, tự nhiên muốn đi ra ngăn cản. Với cục diện lúc này, ai dám bảo vệ Lục Ly, vậy chính là tự sát. - Cam Lâm, quay về trông chừng gia gia ngươi! Y tiểu thư mắt lạnh nhìn qua, trong mắt đột nhiên xuất hiện một đạo hỏa diễm màu u lam. Cam Lâm vọt tới nửa đường, nhìn thấy tròng mắt kia, cả người tức thì run lên, trong mắt lấp lóe dị sắc, khom lưng quỳ xuống. - Quay về! Y tiểu thư phất tay, Cam Lâm không dám quỳ tiếp, vội vàng xoay người đi về, không chút lưu luyến, lúc xoay người trên mặt hắn còn lộ ra vẻ cuồng hỉ. - Ách... Rất nhiều người chú ý tới Cam Lâm, thấy được nét mừng trên mặt hắn, cùng với thái độ khi quỳ xuống lúc trước. Chúng nhân bất giác mơ hồ, không hiểu nổi tại sao Cam Lâm lại làm như vậy? - Vân Xuy Tuyết!
Chương 2829 Lập quy củ
Y tiểu thư mặt không biểu tình nhìn Vân Xuy Tuyết, lần nữa mở miệng nói: - Ta cho ngươi một cơ hội, lập tức dẫn người triệt thoái, chuyện hôm nay dừng lại ở đây, bằng không tự gánh lấy hậu quả! Xoạt! Trong thành triệt để sôi trào, dẫn lên một mảnh huyên náo, ai nấy đều tưởng rằng Y tiểu thư điên rồi, thần niệm chúng nhân đều quét về phía Vân Xuy Tuyết, muốn nhìn xem hắn sẽ phẫn nộ thế nào? - Tìm chết! Vân Xuy Tuyết quả nhiên phẫn nộ, chiến đao trong tay bất thần chém xuống, một đạo hỏa sóng đao màu đỏ lửa cuốn thốc tới, nháy mắt đã đến bên người Y tiểu thư, nuốt trọn cả người nàng. - Y tiểu thư! Lục Ly gào lên đau xót, gắt gao nhìn chằm chằm Y tiểu thư, ánh mắt đỏ ngầu màu máu. Mặc dù Y tiểu thư và hắn kết giao không sâu, nhưng hắn thật coi nàng là bằng hữu. Một giây sau, toàn trường đột nhiên chết lặng, miệng Lục Ly há hốc, nét mặt đám đông đều như gặp quỷ, trong mắt Vân Xuy Tuyết cũng chớp qua một tia dị mang. Bởi vì sát chiêu vô cùng khủng bố của Vân Xuy Tuyết lại không mang đến bất kỳ thương tổn nào cho Y tiểu thư, thậm chí thân thể Y tiểu thư không di động dù chỉ nửa bước, vẫn cứ mặt không biến sắc đứng ở kia. Vân Xuy Tuyết phản ứng rất nhanh, hắn nhìn chằm chằm Y tiểu thư, đưa tay chỉ nàng nói: - Ngươi, ngươi là... Ông! Trên người Y tiểu thư sáng lên quang mang, ngoài thân hiện ra một kiện chiến giáp màu đen, trong tay lộ ra một chiếc mặt nạ cũng màu đen, chậm rãi đưa lên mặt. Mặt nạ màu đen lấp lánh quang mang kim loại băng lãnh, một đạo sát khí vô hình tràn ra từ trên thân Y tiểu thư, nháy mắt bao phủ toàn trường, toàn bộ mọi người trong thành, bao gồm cả Vân Xuy Tuyết, lúc này đều bất giác cảm thấy sống lưng lạnh toát. Trên chiến giáp dày đặc thần văn, hắc quang rực rỡ, vừa nhìn liền biết không phải vật phàm, mặt nạ được chế tác rất tinh xảo, nhìn sống động như thật. Nhưng những cái đấy đều không quan trọng, quan trọng đây là mặt nạ Ma Vương! Một chiếc mặt nạ không thể đại biểu cái gì, song vừa rồi đòn tấn công của Vân Xuy Tuyết không thể mang đến nửa điểm thương tổn cho Y tiểu thư, cộng với sát khí xung thiên lúc này, vậy lại chứng tỏ rất nhiều vấn đề. - Đại Ma Vương? Tròng mắt Lục Ly trợn trừng, trong lòng khó mà chấp nhận sự thật trước mắt. Hắn không cách nào liên tưởng thiếu nữ khí chất tinh quái trước đây với Đại Ma Vương uy chấn Nhị trọng thiên, giết người như ngóe ngay trước mắt. Thân phận Y tiểu thư một mực là điều bí ẩn, không ai biết nàng xuất hiện từ đâu, hơn nữa nàng còn thường xuyên mất tích không lý do. Bọn Trần trưởng lão không biết thân phận cụ thể của nàng, chỉ biết nàng rất được Thiên Vân Tiên Tử coi trọng. Nàng biết được rất nhiều, đa phần tin tức Lục Ly lấy được đều là từ chỗ nàng, nàng còn đưa cho Lục Ly Bạo Nguyên Đan. Trước kia Lục Ly còn hoài nghi, rằng nàng rất có thể là con gái Đại Ma Vương, nhưng Đại Ma Vương và Thiên Vân Tiên Tử đều không lập gia đình. Bởi thế khó có khả năng là con gái được, lại không ngờ Y tiểu thư chính là Đại Ma Vương... Cảm nhận được sát khí lạnh thấu xương từ trên thân Y tiểu thư, Lục Ly không thể không tin, nữ tử trước mắt chính là Đại Ma Vương, bằng không nếu là người bình thường, dù là Phủ Ma cũng không có được khí thế như vậy. Khí thế đó thậm chí vượt trên Vân Xuy Tuyết! Không chỉ Lục Ly, người toàn thành đều có cảm giác tương tự, mặc dù rất nhiều người không biết nàng là ai, nhưng chỉ bằng khí thế liền có thể nhận định, đây là cường giả tuyệt thế. Vừa rồi không ít người cảm thấy Y tiểu thư điên rồi, giờ đây lại đều nói không ra lời. Ai nấy đều kinh nghi không thôi, tại sao một người lại có thể chuyển biến nhanh đến vậy? Vừa nãy còn là một nữ tử yếu đuối, lúc này lại biến thành cường giả chí tôn. - Không đúng, nếu nàng là Đại Ma Vương, tại sao khí tức sinh mệnh lại trẻ như vậy được? Tại sao có thể tham gia thiên tài luận võ? Chẳng lẽ ba mươi sáu vị trưởng lão đều không cảm ứng ra được khác thường? Một tên trưởng lão đại gia tộc thì thào, vấn đề này cũng khốn hoặc rất nhiều người. Đại Ma Vương thành danh nhiều năm, mấy chục vạn năm trước đã uy chấn Nhị trọng thiên, tuổi tác hẳn phải rất lớn mới đúng, nhưng vừa rồi khí tức sinh mệnh Y tiểu thư lại rất trẻ. Một tên võ giả có thể che dấu thực lực, nhưng không thể thay đổi khí tức sinh mệnh được, đó chính là khí tức bản nguyên của con người. Mới đầu Vân Xuy Tuyết cũng có chút hoài nghi, nhưng giờ đây lại rất xác định, rốt cuộc khí thế người này quá mạnh, hắn nhịn không được hỏi: - Các hạ là Đại Ma Vương? Toàn trường an tĩnh, không ai dám nói lời nào, tất cả đều khẩn trương chờ đợi nữ tử đáp lời. Y tiểu thư lại không đáp, trong tay hiện ra một thanh trường thương màu đen, thanh trường thương này tương đối đặc sắc, trên thân thương khắc một con Hắc Long, vừa lấy ra, Hắc Long liền du tẩu trên thân thương. - Ma Vương Thương, nàng chính là Đại Ma Vương! Một tên trưởng lão kinh hô, trưởng lão các đại thế lực đều có tư liệu về Đại Ma Vương, nếu nói mặt nạ Ma Vương kia không thể chứng minh được gì, như vậy Ma Vương Thương này lại đủ để chứng minh thân phận Đại Ma Vương. Thân phận Đại Ma Vương được chứng thực, lập tức toàn trường như vỡ tổ. Đại Ma Vương thành danh đã lâu ở Nhị trọng thiên, nhưng chưa bao giờ đi ra du ngoạn hay giao tế bên ngoài Thiên Ma Đảo, càng không có quen biết gì với thủ lĩnh các đại thế lực. Mấy lần đi ra đều là chinh chiến, mỗi lần lại có không ít đại thế lực và cường giả bị tiêu diệt. Bởi thế, nghiêm cách mà nói, tất cả mọi người ở đây đều chưa từng thấy qua hình dạng Đại Ma Vương, càng không gặp qua Đại Ma Vương ở trong tình huống tương tự. Ai mà ngờ, Đại Ma Vương lại sẽ ngụy trang thành một tiểu thư yếu ớt, đồng thời còn tự thân tham gia thiên tài luận võ, quan trọng hơn chính là nàng còn không tiến vào được top ba mươi... Đương nhiên, lúc này tất cả mọi người đều hiểu, Đại Ma Vương tới tham gia thiên tài luận võ chỉ là dạo chơi. Bằng không lấy chiến lực của nàng, lúc đối đầu Vân Khai Nguyệt, đoán chừng chỉ cần một chiêu liền có thể nghiền ép hắn.
Chương 2830 Lập quy củ
Sắc mặt Vân Xuy Tuyết trở nên ngưng trọng chưa từng thấy, thậm chí còn ngưng trọng hơn cả khi đối diện Tu La lão nhân. Bởi vì nữ nhân này quá mạnh, từ khi thành danh trải qua bao phen chiến đấu mà chưa từng thua trận, thậm chí có người xếp nàng là cường giả số một Nhị trọng thiên... Hô hô! Hắn hít một hơi thật sâu, chắp tay nói: - Đại Ma Vương, Địa Ngục Sát Thần là con em trong gia tộc ngươi? - Không phải! Đại Ma Vương lạnh lùng đáp, sau đó khoát tay bổ sung: - Ngươi không cần hỏi nhiều, Lục Ly và ta không có bất kỳ quan hệ nào, hắn không phải người trong tộc ta, cũng không tính thuộc hạ của ta, càng không phải nam nhân của ta. Chỉ là ta muốn bảo vệ hắn, không cần lý do, Vân Xuy Tuyết, ngươi đột phá cảnh giới Tứ Kiếp, cũng tính là một nhân vật, tu luyện không dễ, đừng phạm sai lầm. - Quả nhiên! Đại Ma Vương tự mình xác nhận điểm này, Vân Xuy Tuyết là Thiên Thần Tứ Kiếp, như vậy Tu La lão nhân cũng là Tứ Kiếp. Đại Ma Vương nói thế, vậy khẳng định cũng là Tứ Kiếp không sai được. - Ha ha ha! Vân Xuy Tuyết giận quá hóa cười, trong tiếng cười mang theo một tia bi thống và phẫn nộ, hắn cười lạnh nói: - Ngươi tưởng mình là ai? Là chúa tể Nhị trọng thiên chắc? Con trai ta chết rồi, con trai duy nhất của ta chết rồi! Ngươi biết không? Nếu tên Lục Ly này đã không có bất kỳ quan hệ nào với ngươi, tại sao ngươi còn muốn bảo vệ hắn? Ngươi thật cho rằng Vân Xuy Tuyết ta là quả hồng mềm, muốn nắn muốn bóp thế nào cũng được? - Con của ngươi đúng là chết rồi! Đại Ma Vương lạnh giọng đáp: - Nhưng có vẻ ngươi quên mất một điểm, hắn bị giết trên lôi đài. Đã chọn đến tham chiến, vậy phải có giác ngộ về cái chết. Nếu là trong tình cảnh khác, ta sẽ không nói nhiều nửa lời, ngươi đây là đang cường hành phá hoại quy củ, Lục Ly lại là người trong Thiên Ma Đảo, việc này ta tự nhiên phải quản! - Quy củ? Tròng mắt Vân Xuy Tuyết tóe xạ hồng quang, cười nhạo nói: - Quy củ đều là cường giả chế định, đã có thể định ra quy củ, vậy liền có thể phá hoại quy củ. Không quản con trai ta chết thế nào, ai giết hắn liền phải đền mạng! - Thật ư? Đại Ma Vương nhún vai nói: - Theo như ngươi nói, ta cũng tính là cường giả, vậy ta cũng có thể lập quy củ. Giờ ta lập ra quy củ, sau này ở Nhị trọng thiên, người nào vượt quá ngàn tuổi thì không thể tấn công Lục Ly, bằng không giết không cần luận. - A... Toàn trường kinh hãi, lời này của Đại Ma Vương quá cuồng vọng, trực tiếp lập quy củ ra với Nhị trọng thiên, nàng thật tưởng rằng mình là Đế Vương chí cao vô thượng ở Nhị trọng thiên? Nàng nói cái gì người Nhị trọng thiên đều phải phục theo? - Được, được, được! Vân Xuy Tuyết kêu to ba tiếng, không tiếp tục nhiều lời, xem ra hôm nay chỉ có nước huyết chiến, bằng vào mồm mép e là không ai nói phục được ai. Hắn tung người bay vụt lên, đứng ngạo nghễ giữa trời, trường đao chỉ về Đại Ma Vương phía xa, nói: - Đại Ma Vương, ngươi muốn lập quy củ cũng được, nhưng mà phải đánh bại ta trước. Chúng ta tới bờ biển luận bàn một phen, Vân mỗ lại muốn xem xem rốt cuộc ngươi mạnh đến cỡ nào... - Không cần tới bờ biển... Đại Ma Vương từ tốn nói, sau đó trường thương trong tay sáng bừng, cũng không bay lên không, cứ vậy giơ ra trường thương đâm tới giữa trời. Ông! Trường thương đâm ra, không gian trước mặt đột nhiên cuộn lên ba động, cảm giác như trường thương đâm vào mặt nước, dẫn lên sóng nước dập dờn. Nương theo trường thương đâm ra, một luồng khí tức rét lạnh truyền ra từ đầu thương, khoảnh khắc đó, tất cả mọi người trong thành đều cảm thấy thân thể và linh hồn như bị đông cứng. Thế giới theo đó ngưng đọng lại! Thậm chí có thể nói, trọn cả thế giới đều tan biến, trong đầu tất cả mọi người chỉ còn lại thanh trường thương đang chậm rãi đâm ra kia, mũi thương như đâm ra từ trong thế giới hư vô, có thể phá hủy hết thảy, có thể xuyên thủng hết thảy. Oanh! Một tiếng nổ rất nhỏ vang lên trong đầu chúng nhân, cảnh tượng kỳ dị vừa rồi cũng theo đó tan biến, ánh mắt đám đông bất giác nhìn lên không trung. Nhưng mà, cảnh tượng đập vào mắt lại khiến không một ai dám tin. Bọn hắn thấy nửa người dưới Vân Xuy Tuyết bị xoắn thành huyết vụ, chỉ còn lại nửa khúc trên. Mấy vạn người khắp toàn thành hóa đá đương trường! Vân Xuy Tuyết rất mạnh! Phủ Ma là Tam Kiếp đỉnh phong, lại bị hắn đánh trọng thương chỉ bằng một chiêu, Doãn Thanh Ti cũng bị hắn đánh bại, mặc dù đến sau thua dưới tay Tu La lão nhân, nhưng nói thế nào đối phương cũng là lão bất tử tu luyện mấy chục vạn năm, còn đột phá cảnh giới Tứ Kiếp. Nhị trọng thiên không phải không có võ giả đột phá cảnh giới Tứ Kiếp, trong lịch sử từng xuất hiện qua vài người, nhưng đó đều là tồn tại phượng mao lân giác, một khi đột phá Tứ Kiếp liền lập tức thành là cường giả đỉnh cấp tại Nhị trọng thiên. Ở trong lòng rất nhiều người, sau này Vân Xuy Tuyết sẽ là một trong những bá chủ ở Nhị trọng thiên, hôm nay lập uy cũng đã có tác dụng rất rõ ràng. Thậm chí còn có người lo lắng, liệu Vân Xuy Tuyết có mượn uy thế hôm nay để nhất thống Nhị trọng thiên? Lại không ngờ, nhân vật cường đại như thế lại bị Đại Ma Vương đánh bại chỉ với một chiêu. Càng không ngờ đến chính là nửa người dưới Vân Xuy Tuyết đều bị xoắn nát, chỉ còn lại nửa đoạn thân trên. Bụng nhỏ vỡ vụn, đồng nghĩa thần đan cũng tan tành, tạm thời biến thành phế nhân. Sau này dù lần nữa ngưng Tụ Thần Đan, tu luyện cũng sẽ bị ảnh hưởng cực lớn. Đã có thể một chiêu đánh trọng thương Vân Xuy Tuyết, như vậy nếu mũi thương của Đại Ma Vương dịch lên trên một chút, tỉ như nhắm đến mặt chẳng hạn, thế thì nơi bị xoắn thành huyết vụ sẽ là đầu lâu, bằng với lúc này Vân Xuy Tuyết sớm đã đi đứt. Toàn trường bị dọa cho sửng sốt, rất nhiều người bởi vì khẩn trương quá độ mà thân thể không ngừng run lẩy bẩy. Bọn hắn cảm thấy so với Đại Ma Vương thì người ở đây đều như phàm nhân, toàn là con sâu cái kiến. Không thể địch nổi! Lúc trước, cảm giác Đại Ma Vương mang đến cho chúng nhân chỉ là rất mạnh, bằng sức một người quét ngang mấy đại thế lực. Nhưng trải qua trận chiến hôm nay, ấn tượng nàng mang đến cho mọi người lại là tồn tại vô địch, không ai ở Nhị trọng thiên có thể cản nổi.