Mục lục
Long Đế Bất Diệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2521 Thiên Vân Tiên Tử
Có thể thấy được ấn ký thiết bài bên hông hai tên Thiên Thần nhị kiếp này, đây đúng thật là người Thiên Vân Sơn. Hai tên võ giả thống khổ kêu to, tay chân rất nhanh bị gặm sạch, tiếp đó cả người biến thành xương trắng, Hư Không Trùng vàng óng phân tách, Lục Ly vọt ra, bắt lấy không gian giới chỉ của hai người. Đây rất rõ ràng là Dương thống lĩnh sau khi trốn xuống lòng đất, yên ắng dùng ký ức tinh thạch thu lại cảnh diễn ra sau khi đào tẩu. Trong cảnh tượng chỉ có Lục Ly và hai tên Thiên Thần nhị kiếp, không thấy có Lê thúc và Dương thống lĩnh, toàn bộ cảnh tượng cũng chỉ kéo dài mấy giây ngắn ngủi. Chỉ là cảnh hai người kia tử vong đặc biệt thê thảm, cộng với cảnh Hư Không Trùng vàng óng phân tách, quả thực tạc sâu trong đầu chúng nhân. Nuôi nhốt cổ trùng độc địa, thôn phệ nhục thân cường giả để tiến hóa và phân tách! Đây đích xác là tà thuật, nếu Lục Ly len lén thả ra côn trùng ở Thiên Vân Sơn, như vậy sẽ có rất nhiều người bị gặm giết, nếu số lượng côn trùng đạt tới mấy vạn ức, đồng thời tiến hóa đến trạng thái vô cùng cường đại, không chừng đám côn trùng này vừa ra, tất cả người Thiên Vân Sơn đều phải chết. Đương nhiên! Đấy chỉ là suy nghĩ của một bộ phận người tại trường đâu, một số người lại không nghĩ vậy, rốt cuộc côn trùng chỉ là thủ đoạn của Lục Ly. Mỗi võ giả đều có thủ đoạn của riêng mình, Lục Ly lại chỉ giết người bên ngoài Thiên Vân Sơn, điều này hoàn toàn không vi phạm quy củ. - Đúng là rất độc địa! Dư trưởng lão thu lại ký ức tinh thạch, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua Lục Ly nói: - Tuổi còn nhỏ, lại đã nuôi nhốt côn trùng độc địa, tâm tính tà ác điên cuồng, nếu tùy tiện mặc ngươi phát triển, không biết sẽ có bao nhiêu người bị côn trùng của ngươi gặm cắn, bị ngươi vô cớ đánh chết. - Ách? Trong lòng Lục Ly lộp bộp một tiếng, lúc này hắn mới đột nhiên hiểu ra điều mà lúc trước nghĩ mãi không thông, vì sao Dương thống lĩnh dám dẫn hắn đến Hình Pháp Đường? Đối phương không sợ sự thật bị lôi ra ánh sáng? Hắn có gì để dựa vào? Lúc này rốt cục đã hiểu! Dư trưởng lão chính là chỗ dựa của Dương thống lĩnh, bởi vậy Dương thống lĩnh mới có thể không kiêng sợ như thế. Lục Ly không vội phản bác, mà thoáng trầm ngâm, nghĩ xem làm sao để phá cục. Song phương đánh cờ, hiện tại trọng tài lại cùng một bọn với đối phương, hôm nay nhất thời không cẩn thận liền sẽ thua thảm. - Lục Ly, ngươi còn lời gì để nói? Dư trưởng lão thấy Lục Ly không lên tiếng, lạnh giọng nói: - Nếu ngươi không còn có gì để nói, vậy bản trưởng lão tuyên án! - Có! Lục Ly hồi thần đáp: - Ta thỉnh cầu sưu hồn, sưu tra linh hồn ta và linh hồn Dương thống lĩnh, ngoài ra trong Thần khí không gian của ta còn có một người khác, đương thời người này cũng trải qua trận chiến kia, ta thỉnh cầu cùng lúc sưu hồn hắn luôn. Chỉ sau khi sưu hồn, chân tướng mới có thể được lôi ra ánh sáng, nếu không ta không phục, ta chết cũng là chết oan! Ông! Thần Sơn trong tay áo Lục Ly lóe lên quang mang, Lê thúc ở bên trong được truyền tống ra, Lê thúc đứt mất một tay, lúc ở bên trong hắn đã sớm biết tất cả mọi chuyện. Vừa đi ra liền quỳ gối nói: - Trưởng lão, tay ta chính là do Dương thống lĩnh chém đứt, ta thỉnh cầu sưu hồn, chỉ có sưu hồn, sự thật mới được lôi ra ánh sáng, chúng ta đều bị oan. Hoa! Bên ngoài lần nữa náo nhiệt lên, Lục Ly và Lê thúc kiên trì muốn sưu hồn, điều này chứng tỏ chắc có oan tình. Lê thúc nói tay của hắn bị Dương thống lĩnh chém đứt, việc này lại do Dương thống lĩnh tố cáo, chẳng lẽ trong này thật sự có ẩn tình khác? - Được! Dư trưởng lão khẽ gật đầu, đứng lên nói: - Sưu hồn ai trước? - Sưu hồn ai không quan trọng! Lúc này, Lục Ly lần nữa lên tiếng, hắn nghiêm mặt nói: - Ta muốn thỉnh cầu trưởng lão Thiên Vân Sơn khác tới đây sưu hồn, mong Dư trưởng lão tránh hiềm nghi! - Tránh hiềm nghi? Dư trưởng lão biến sắc, giận dữ quát: - Bản trưởng lão là trưởng lão Hình Pháp Đường Thiên Vân Sơn, toàn quyền xử lý hết thảy sự vụ hình pháp, ngươi bảo bản trưởng lão tránh hiềm nghi? Ngươi hoài nghi tính công chính của bản trưởng lão? Ngươi chán sống rồi? - Không sai! Lục Ly nói thẳng: - Ta không tin tưởng trưởng lão ngài, nếu trong lòng ngươi không có quỷ, tại sao không để trưởng lão khác sưu hồn? Ngươi làm chủ phán, ngươi hẳn nên đứng ở lập trường khách quan, hết thảy phán đoán đều phải dựa vào chứng cứ. Chứ không phải ngươi chủ động can dự, giành lấy chứng cứ. - Lớn mật! Dư trưởng lão đại giận, trong tay lấp lánh bạch quang, cả giận nói: - Dám cả gan chất vấn nhân cách bản trưởng lão, ngươi tội không thể tha! - Ha ha ha ha! Lục Ly bật cười ha hả, chẳng hề có vẻ gì sợ sệt, hắn mắt nhìn chằm chằm Dư trưởng lão, gằn giọng nói: - Ngươi giết đi, bên ngoài nhiều cặp mắt như vậy đang nhìn, sự việc còn chưa điều tra rõ ràng, ngươi đã dám tru sát ta? Điều này càng thêm chứng minh, ngươi cấu kết với Dương thống lĩnh, ý đồ mưu hại chúng ta. Ngươi thân là đường chủ Hình Pháp Đường lại hành xử không công chính, không khách quan, để xem sau này còn ai ở Thiên Vân Sơn phục ngươi? Ngươi muốn giết ta, vậy cũng phải để ta chết tâm phục khẩu phục. Hình Pháp Đường bất công, ta không phục! Mấy tiếng sau cùng, Lục Ly dùng Long Ngâm thần kỹ hống đi ra, tiếng nói như rồng ngâm lôi rống, truyền khắp phương viên vạn dặm, chấn khiến vô số đang bế quan giật mình tỉnh lại. Trong vô số thành bảo, rất nhiều bóng người bắn ra, tụ tập về hướng Hình Pháp Đường. - Chết đi! Dư trưởng lão triệt để nhịn hết nổi, Lục Ly vừa hô, e rằng sẽ kinh động đến các đại nhân vật ở Thiên Vân Phong. Hắn đã không quản được quá nhiều, tay vung lên, hung hăng vỗ tới đầu Lục Ly. Hưu! Đúng lúc này, bầu trời nơi xa sáng lên quang mang, tiếp đó một mảnh lá cây bay vụt đến, tốc độ nhanh đến mức lão Long đều không thấy rõ ràng, thoáng chốc liền đã đánh trúng tay Dư trưởng lão, hất văng Dư trưởng lão ra xa hơn một trượng. Một tiếng nói có phần phiêu miểu vang lên: - Đã không phục, đã bất công, vì sao không thẩm phán rõ ràng rồi hẵng chấp hình? Bá bá bá!
Chương 2522 Trời rớt bánh nhân
Sắc mặt Dư trưởng lão bỗng chợt trắng bệch như tuyết, lão Long cũng hơi ngớ, đợi khi bọn hắn nhìn thấy giữa không trung ngưng tụ một đạo hư ảnh mông lung, lập tức khuỵu gối quỳ xuống nói: - Bái kiến tiên tử! - Bái kiến tiên tử! Những người còn lại cũng hồi thần, dồn dập quỳ xuống. Lục Ly ngước mắt nhìn ra, thấy được một đạo thiến ảnh mông lung. Chứng kiến bộ dạng như thế của chúng nhân, trong lòng liền biết người này chính là chủ nhân Thiên Vân Sơn, Thiên Vân Tiên Tử. - Trần trưởng lão! Thiên Vân Tiên Tử mở miệng: - Việc này ngươi đi xử lý, Thiên Vân Sơn là nơi giảng lý, chúng ta sẽ không giết oan người nào, dù giết cũng phải khiến người đó chết tâm phục khẩu phục. - Tiên tử anh minh! Bọn lão Long vội vàng vuốt đuôi nịnh bợ, bên trong sắc mặt Dư trưởng lão và Dương thống lĩnh đều đại biến. Không ngờ chuyện nhỏ thế này lại kinh động đến Thiên Vân Tiên Tử, hơn nữa còn phái đệ nhất trưởng lão trực tiếp tham gia. Ông! Không gian bên ngoài Hình Pháp Đường khẽ ba động, một lão giả tóc trắng đột ngột xuất hiện, người kia rất già, nhìn như người sắp về với đất, tựa hồ có thể chết đi bất cứ lúc nào. Chỉ là ánh mắt hắn sắc bén dị thường, khiến người không dám đối mặt trực diện. Lão giả đi đến, không nói lời nào, ánh mắt lần lượt đảo qua trên mặt đám người Lục Ly Lê thúc Dương thống lĩnh Dư trưởng lão. Lúc đảo qua Lục Ly, Lục Ly cảm thấy mình như biến thành đứa trẻ người không tấc vải, hết thảy bí mật đều bị người này nhìn thấu. Lão giả quét mắt vài lần, tay khẽ sáng lên, ánh mắt khóa chặt Lục Ly. Đám đông bên ngoài lập tức không khỏi ngạc nhiên, chẳng lẽ Trần trưởng lão định chém giết Lục Ly? Không phải Lục Ly vừa mới kêu oan ư? Lúc nãy Thiên Vân Tiên Tử cũng đã nói, dù giết cũng phải khiến Lục Ly chết tâm phục khẩu phục, sao Trần trưởng lão chưa hỏi gì đã muốn giết Lục Ly? Hô hô! Lúc này Lục Ly lại thở phào một hơi, bởi vì trên thân Trần trưởng lão không hề có nửa điểm sát ý, nếu muốn giết người, trên thân tất phải lộ ra sát ý mới đúng. Hưu! Trần trưởng lão vung tay lên, một đạo bạch quang bay tới, xích sắt trói buộc Lục Ly bị đánh đứt, Trần trưởng lão còn lấy ra một viên đan dược đỉnh cấp, đưa cho Lục Ly nói: - Trước chữa thương đi. - Ách! Đám đông bên ngoài hơi ngớ, sau đó lập tức đảo mắt nhìn sang Dương thống lĩnh và Dư trưởng lão. Trần trưởng lão mở trói cho Lục Ly, còn tặng hắn đan dược, điều này chứng tỏ Lục Ly quả thực hoàn toàn không có tội, như vậy chẳng phải đồng nghĩa Dương thống lĩnh và Dư trưởng lão có tội! Trần trưởng lão cũng nhìn sang Dương thống lĩnh, hắn lạnh giọng mở miệng nói: - Dương Hà, ngươi biết tội chưa? Trong lòng Dương thống lĩnh lộp bộp một tiếng, ngữ điệu Trần trưởng lão rất bình thản, lại mang đến cho hắn áp lực cực lớn. Trần trưởng lão hệt như một ngọn núi cao đè xuống, nếu hắn không ứng phó thỏa đáng liền sẽ bị ép cho thịt nát xương tan. Nhận tội? Như vậy thì tất chết không nghi ngờ, rốt cuộc việc này đã kinh động đến Thiên Vân Tiên Tử, bên ngoài còn có nhiều người vây xem như vậy, không đưa ra câu trả lời thỏa đáng thì làm sao phục chúng? Đầu óc hắn cấp tốc xoay chuyển, cắn răng chắp tay nói: - Trần trưởng lão, Dương Hà một mực hành sự cẩn trọng, công bằng chấp pháp, không biết có tội gì? - Chết đến nơi còn mạnh miệng! Trần trưởng lão cười lạnh nói một câu, không tiếp tục hỏi hắn nữa mà đảo mắt nhìn sang Dư trưởng lão, nói: - Lão Dư, tiên tử đã tới rồi, việc này không giấu được, ngươi khai thật đi, đừng sai lầm thêm nữa! Sắc mặt Dư trưởng lão trở nên cực kỳ khó coi, đôi mắt thoáng lấp lóe, bịch một tiếng, quỳ xuống nói: - Tiên tử, thuộc hạ có tội, thuộc hạ và Dương Hà đến từ cùng một giới diện, có chút tình nghị. Bởi thế mấy ngày trước hắn đến nhờ ta giúp chút chuyện nhỏ, còn nói Lục Ly thân mang tà thuật, sợ ngày sau dẫn lên Thiên Vân Sơn động đãng, thế nên thuộc hạ mới phạm phải sai lớn, mong tiên tử trách phạt... Hoa! Dư trưởng lão nhận tội, chân tướng việc này triệt để rõ ràng, không ngờ lại có thống lĩnh và trưởng lão cấu kết với nhau mưu hại con dân Thiên Vân Sơn. Tính chất sự việc quá ác liệt, khiến rất nhiều người bên ngoài đều tức giận bất bình. Chẳng qua hôm nay nếu Thiên Vân Tiên Tử đã ra mặt, chắc chắn sẽ cho mọi người một công đạo thỏa đáng, chúng nhân không khỏi nhìn lên Thiên Vân Tiên Tử chờ đợi phán quyết. Trần trưởng lão lại nhìn Dương thống lĩnh, lạnh giọng nói: - Dương Hà, ngươi còn không nhận tội? Ta cho ngươi cơ hội sau cùng, giờ ngươi nhận tội, vậy chỉ là mình ngươi có tội. Nếu ngươi không nhận tội, vậy cả nhà ngươi đều sẽ chịu tội theo... - Hả? Thân hình Dương thống lĩnh khẽ run lên, hắn có gia quyến, có hai vợ và ba đứa con thơ ở Thiên Vân Sơn, nếu không nhận tội, tất cả thân nhân đều phải chết. Sắc mặt Dương thống lĩnh biến hóa mấy lần, sau đó trùng trùng quỳ xuống, bi thanh nói: - Ta nhận tội, ta nhận tội. Là ta vu hãm Lục Ly và Lê Thiên, hết thảy đều là lỗi của ta, việc này không liên quan đến Dư trưởng lão, là ta cầu xin Dư trưởng lão, ta một mình gánh hết mọi trách nhiệm! - Hừ! Một tiếng hừ lạnh vang lên, phía ngoài, Thiên Vân Tiên Tử mở miệng nói: - Sự tình đã rõ, vậy cứ theo luật xử trí. Dư trưởng lão cách chức, đánh vào địa lao cầm tù trăm năm, Dương Hà, đương chúng xử tử. - Bắt lại! Trần trưởng lão vung tay lên, bên ngoài bốn tên quân sĩ tiến vào bắt lại Dư trưởng lão và Dương Hà. Hai người chiến lực cường đại, nếu phản kháng, bốn tên quân sĩ kia căn bản không bắt được. Chỉ là, bọn hắn sao dám phản kháng? Nếu vậy e rằng sẽ bị Thiên Vân Tiên Tử vung chưởng vỗ chết. Lui một vạn bước mà nói, dù Dương thống lĩnh liều mạng trốn đi được, vợ con hắn phải làm thế nào? Dương thống lĩnh cúi đầu ủ rũ nhận tội, chẳng qua lúc nhìn lướt qua Lục Ly, trong mắt lại hiện đầy hận ý. Hô hô! Lục Ly lần nữa thở phào một hơi, Dương Hà bị xử tử, hắn tính là đã triệt để an toàn, sau chuyện lần này chắc không còn ai dám làm khó hắn. - Chém! Trần trưởng lão đi ra bên ngoài, trong tay hiện lên một thanh chiến đao, vung lên quét ngang đầu Dương thống lĩnh. Một đao đi qua, đầu lâu Dương thống lĩnh bay lên, dứt khoát quyết đoán, không nói nhảm dù chỉ nửa lời.
Chương 2523 Trời rớt bánh nhân
- Khiêng di thể xuống, phát bố thông cáo, báo cho tất cả con dân được biết! Trần trưởng lão thu lại chiến đao, phất phất tay, mấy tên quân sĩ lập tức khiêng thi thể Dương thống lĩnh đi xuống, lúc này hắn ngước mắt nhìn về phía Thiên Vân Tiên Tử. Giờ mà hư ảnh Thiên Vân Tiên Tử vẫn chưa tán đi, như vậy chắc là nàng còn có lời muốn nói. Quả nhiên, đợi thi thể Dương thống lĩnh được khiêng xuống, Dư trưởng lão cũng bị giải đi, Thiên Vân Tiên Tử mới mở miệng nói: - Có phạt tự nhiên cũng có thưởng, chuyện lần này là do chúng ta quản lý không tốt, khiến hai người Lục Ly và Lê Thiên chịu ủy khuất, bởi thế bản tiên tử quyết định đền bù cho các ngươi. Lê Thiên, ta cho phép ngươi nhiều thêm ba lần cơ hội tiến vào Ma Vương Sơn, mỗi lần có thể đi ba ngày. - Hả? Lê Thiên hơi ngớ, sau đó lập tức đại hỉ, mỗi lần ba ngày, tổng cộng ba lần, tính ra bằng với chín lần bình thường, phần thưởng này của Đại Ma Vương thực sự cực kỳ quý giá. Lê Thiên vội vàng quỳ xuống dập đầu hành lễ, bên ngoài rất nhiều người cũng dồn dập vuốt mông ngựa, nói Thiên Vân Tiên Tử nhân nghĩa hiền hậu. - Lục Ly! Thiên Vân Tiên Tử tiếp tục nói: - Lần này ngươi chịu ủy khuất lớn nhất, bản tiên tử đền bù ngươi bằng cách cho phép tiến vào Hồng Mông bí cảnh một lần, có thể ở lại bên trong một tháng. Còn giành được cảm ngộ hay không, vậy phải xem vận may của ngươi. Đợi ngươi khôi phục thương thế, có thể lên đỉnh Thiên Vân Sơn tìm ta. - ... Toàn trường thinh lặng, nét mặt ai nấy đều hiện đầy vẻ ngạc nhiên, sau đó vô số người mắt hiện đố kỵ, có mấy người mắt đỏ ngầu lên. Lục Ly tài gì đức gì? Sao lại được Thiên Vân Tiên Tử ưu ái như thế? Chẳng lẽ Thiên Vân Tiên Tử nhìn trúng Lục Ly? Hồng Mông bí cảnh! Đó là nơi nhất định phải xông qua tầng thứ năm Trấn Yêu Tháp mới có tư cách tiến vào? Trong lịch sử Thiên Vân Sơn cũng chỉ có một người từng xông qua tầng thứ năm Trấn Yêu Tháp, được đến một lần cơ hội tiến vào Hồng Mông bí cảnh mà thôi. Giờ Lục Ly lại thành người thứ hai, Thiên Vân Sơn có nhiều người như vậy, vì xông Trấn Yêu Tháp, bao nhiêu năm qua bọn hắn phấn đấu quên mình, vô số lần du tẩu giữa lằn ranh sinh tử, nhưng một mực không cách nào xông qua tầng thứ năm. Hiện tại, Lục Ly chỉ vì bị oan, chỉ vì chịu chút ủy khuất, Thiên Vân Tiên Tử liền ban cho phần thưởng hậu hĩnh như thế? Điều này khiến rất nhiều người khó mà chấp nhận, nếu không phải nhiếp ở uy vọng Thiên Vân Tiên Tử, đám đông chắc đã lớn tiếng kêu ca. Lục Ly cũng bị dọa sợ! Thiên Vân Tiên Tử có thể chấp pháp công bằng, đánh chết Dương thống lĩnh, hắn đã rất hài lòng. Có thể đền bù cho hắn chút ít, tỉ như được đi mấy lần Ma Vương Sơn như Lê thúc, vậy đã là tốt lắm rồi. Giờ Thiên Vân Tiên Tử lại đền bù bằng cách cho hắn cơ hội đi Hồng Mông bí cảnh? Việc này đến chính bản thân Lục Ly cũng khó mà tiếp thu, bởi vì đền bù này thực sự quá dày nặng, căn bản không phù hợp logic thông thường, khiến trong lòng hắn không khỏi có chút bất an. Sự tình khác thường tất có quỷ, trên thế giới này không có vô duyên vô cớ hận, cũng không có vô duyên vô cớ yêu. Thiên Vân Tiên Tử làm vậy, khiến Lục Ly không khỏi thấp thỏm không yên. - Còn không bái tạ tiên tử? Tiếng truyền âm của Lê thúc vang lên, Lục Ly hồi thần lại, bất kể thế nào, trước phải bái tạ cái đã, cơ hội tốt như vậy há lại có thể bỏ lỡ? Dù bên trong có chiêu trò quỷ quái gì, trước cứ phải đáp ứng rồi tính. Lục Ly đứt mất một chân, không cách nào đứng dậy, đành phải ngồi khom lưng nói: - Đa tạ tiên tử! Ông! Thiên Vân Tiên Tử không nói gì thêm, cũng không đưa ra bất kỳ giải thích nào, hư ảnh tiêu tán ở giữa không trung. Bên ngoài tức thì ồ lên, tiếng người nghị luận vang lên không dứt, ánh mắt ai nấy nhìn Lục Ly đều chất đầy hâm mộ xen lẫn đối kỵ. - Trên trời sẽ không rớt xuống bánh nhân, sẽ chỉ rớt xuống đao mà thôi! Lục Ly lại không để ý chúng nhân bên ngoài, trong đầu đầy kinh nghi, một mực không nghĩ không tại sao Thiên Vân Tiên Tử lại đối tốt với hắn như vậy? Đi ra ngoài một chuyến, bị người phục kích, trốn thoát, lại bị người vu oan. Cuối cùng nhân họa đắc phúc, được đến một lần cơ hội tiến vào Hồng Mông bí cảnh. Sau khi trở về, trong lòng Lục Ly một mực cảm thấy bất an, một bên chữa thương một bên suy nghĩ việc này, hắn cứ cảm thấy có gì đó rất tà môn. Hắn và Thiên Vân Tiên Tử vốn không quen không biết, vì sao tiên tử ưu ái hắn như thế? Chẳng lẽ nhìn trúng hắn? Điều này căn bản không khả năng, hắn không phải loại tiểu sinh anh tuấn người gặp người yêu. Hắn còn chưa tự luyến đến mức cho rằng tất cả nữ tử vừa gặp hắn liền đều yêu đến độ muốn sống muốn chết. Thiên Vân Tiên Tử thành danh nhiều năm, rất được Đại Ma Vương sủng ái, thực lực cường đại, nếu thấy ai liền thích người đó, e rằng sớm đã có ba ngàn trai bao. Từ lúc tới đây hắn cũng chưa từng nghe nói qua về chuyện phong lưu của Thiên Vân Tiên Tử, vừa rồi ánh mắt chúng nhân cũng chỉ có hâm mộ đố kỵ chứ không ai nghi ngờ Thiên Vân Tiên Tử nhìn trúng hắn, điều này chứng tỏ Thiên Vân Tiên Tử không phải người như thế Nếu đã vậy, hắn lại có đặc thù hay năng lực gì, đáng để khiến cho Thiên Vân Tiên Tử ưu ái? Thiên Vân Tiên Tử có toan tính gì với hắn? Lục Ly thực sự nghĩ không ra. Càng không nghĩ ra, trong lòng lại càng thấp thỏm. Lục Ly trước nay luôn là loại không thích nhận ân huệ từ người khác, có người vô duyên vô cớ đối tốt với hắn, ngược lại khiến trong lòng càng bất an. Hắn chữa thương bảy tám ngày, chân đã khỏi hẳn, lại vẫn chưa thể nào tĩnh tâm được. - Thôi, thôi! Không nghĩ, binh đến tướng chặn, nước đến đất che, dù sao đây cũng không phải chuyện xấu! Lục Ly lắc đầu, lại không vội vã đi đỉnh núi tìm Thiên Vân Tiên Tử, mà chuẩn bị trước bế quan một đoạn thời gian. Thiên Vân Tiên Tử đã mở kim khẩu, hắn đi sớm đi muộn, lời hứa cũng sẽ được thực hiện. Hắn tham ngộ được vài thứ trong Ma Vương Sơn, định trước tu luyện một đoạn thời gian, triệt để xuyên phá tầng giấy cửa sổ kia, sau khi ổn cố rồi lại đi Hồng Mông bí cảnh.
Chương 2524 Đỉnh Thiên Vân Phong
Tham nhiều nhai không nát! Cơm phải ăn từng miếng từng miếng một, chân ý này còn chưa lĩnh hội, giờ mà đi Hồng Mông bí cảnh sẽ chỉ lãng phí cơ hội. Hắn nói mấy câu với Lê Thiên, sau đó liền bế quan tu luyện. Tiến vào Mộng Ảo chi cảnh! Trên cột đá Ma Vương Sơn, hắn cảm nhận được một cỗ sát khí, đồng thời cảm nhận được một loại vận vị rất đặc thù từ trên lá cây và cột đá, khăng khăng lại không cách nào xuyên phá tầng giấy cửa sổ kia, chưa thể xác định thứ mình cảm ngộ rốt cuộc là gì. - Sát khí, kiếm ý? Băng sương? Mấy thứ này rốt cuộc có liên hệ gì? Vấn đề Lục Ly nghĩ không thông là nằm ở điểm này, hắn luôn cảm thấy giữa mấy thứ này có mối liên hệ nào đó, tất cả hình thành nên một chỉnh thể. Song hắn lại nghĩ không ra bản chất liên hệ giữa mấy thứ này là gì. Nếu có thể nghĩ thông, đoán chừng sẽ có thu hoạch không cạn. Trong lúc Lục Ly bế quan, bên ngoài rất náo nhiệt. Gần như tất cả mọi người không bế quan đều đang nghị luận về chuyện Lục Ly và Lê Thiên. Giết một tên thống lĩnh, phế đi một vị trưởng lão, Lục Ly còn được ban cho cơ hội tiến vào Hồng Mông bí cảnh. Đại sự như thế, tự nhiên dẫn lên rất nhiều người chú ý! Then chốt nhất vẫn là Hồng Mông bí cảnh, bao nhiêu ngươi vì được đến cơ hội như thế mà liều mạng xông Trấn Yêu Tháp, bao nhiêu người vì thế mà chết ở trong Trấn Yêu Tháp. Mấy chục vạn năm, chỉ có một người từng xông qua năm tầng Trấn Yêu Tháp. Nếu Lục Ly xông qua được tầng thứ năm Trấn Yêu Tháp, có lẽ chúng nhân đều sẽ tâm phục khẩu phục. Nhưng giờ Lục Ly mới chỉ chịu chút ủy khuất, lại được đến đền bù lớn tới vậy... Mặc dù rất nhiều người không phục, rất nhiều người đỏ mắt. Nhưng ai dám đi nói Thiên Vân Tiên Tử? Thiên Vân Tiên Tử mang ai đi Hồng Mông bí cảnh, đó là tự do của nàng. Chúng nhân đợi nửa tháng, thấy Lục Ly mãi không đi ra, rất nhiều người không khỏi nghẹn lời. Cơ hội tốt như vậy, đổi thành người khác, hẳn đã sớm hấp tấp đi lên Thiên Vân Sơn, đánh sắt phải nhân khi còn nóng mà, vạn nhất qua nửa năm Thiên Vân Tiên Tử quên mất chuyện này thì sao? Một tháng sau, Thiên Vân Sơn dần bình lặng trở lại. Rất nhiều người bắt đầu bội phục thái độ bình thản của Lục Ly. Không ngờ đã qua một tháng mà vẫn không đi ra, nếu đổi lại người khác nhất định đã ngồi không yên. Hai tháng sau, Lục Ly vẫn không đi ra, rất nhiều người triệt để bó tay. Có người hoài nghi liệu phải chăng Lục Ly bế quan đến váng đầu, quên mất cả chuyện này? Lục Ly vẫn đang bế quan, lúc này hắn quả thực đã quên đi chuyện kia. Hắn đang ở trong Mộng Ảo chi cảnh, hết thảy mọi chuyện bên ngoài đều quên mất, một lòng tập trung tham ngộ. Hai tháng, hắn rốt cục đạp tiến một bước, cảm giác như đã nhập môn chân ý! Loại chân ý này hắn còn chưa biết cụ thể là gì, chỉ cảm thấy như mở ra một cánh cửa sổ, còn cụ thể ngoài cửa sổ có gì thì cần phải tiến một bước lĩnh hội thêm. Chẳng qua loại chân ý này có liên quan đến sát khí, băng sương và kiếm khí. Điều duy nhất hắn có thể xác định bây giờ chính là, đây là chân ý loại công kích, uy lực hẳn sẽ không quá kém. Băng Sương kiếm khí! Chân ý này hẳn còn có tác dụng đóng băng kẻ địch, có hiệu quả tương tự nhưu Thần binh kia của hắn, bất quá đây mới chỉ là phỏng đoán của Lục Ly. Muốn triệt để biết được công dụng chân ý này, biết nó cường đại hay không thì phải chờ sau khi chân ý đại thành mới có thể hiểu rõ. - Lại lĩnh hội hai tháng, hẳn là có thể ổn cố! Một chân ý muốn đại thành cần phải có thời gian, nhất là chân ý phức tạp. Lục Ly quyết định lĩnh hội thêm hai tháng, đợi chân ý triệt để nhập môn ổn cố liền đi Thiên Vân Phong tìm Thiên Vân Tiên Tử. Lục Ly thản nhiên tu luyện trong đây, Lê thúc lại không khỏi gấp gáp. Nhưng Lục Ly mở ra cấm chế trong phòng, còn dặn không việc gì thì đừng quấy rầy. Lê thúc không thể tự tiện làm chủ, đành chỉ biết lo lắng chờ đợi bên ngoài. Hắn được đến ba lần cơ hội đi Ma Vương Sơn, nhưng hắn không định đi Ma Vương Sơn ngay. Hắn muốn đợi thêm một đoạn thời gian, để chuyện trước kia triệt để lắng lại, sau đó mới yên ắng tới Ma Vương Sơn. Nếu không vạn nhất trên đường lại xảy ra chuyện thì sao? Vạn nhất có người đỏ mắt, chặn giết trên đường thì sao? Lại qua hai tháng, Lục Ly rốt cục xuất quan! Thời khắc hắn mở cửa ra, Lê thúc sắp khóc. Lục Ly bế quan suốt bốn tháng, vạn nhất Thiên Vân Tiên Tử đợi đến phát bực, hủy bỏ phúc lợi này thì sao? Như thế chẳng phải Lục Ly sẽ lãng phí cơ hội một cách vô ích. - Chủ nhân, ngươi chừng nào thì đi Hồng Mông bí cảnh? Lê thúc lập tức hỏi dò, Lục Ly thản nhiên ngồi xuống chủ vị, bưng chén trà uống một hớp rồi nói: - Trước nghỉ ngơi hai ngày, để trạng thái đạt tới đỉnh phong hẵng đi. - Còn phải đợi hai ngày? Lê thúc tròn mắt. - Gấp cái gì? Lục Ly khoát tay nói: - Là của ta thì có chạy cũng không thoát, không phải của ta thì có cầu cũng vô dụng. Uống trà xong, Lục Ly đi vào phòng, tắm rửa thay quần áo, ngủ một giấc say sưa. Hai ngày sau, hắn đứng dậy đi ra, phất phất tay nói với Lê thúc: - Ta đi Thiên Vân Phong, ngươi ở đây chờ ta đi về. - Vâng, chúc chủ nhân đi đường thuận lợi! Lê thúc chắp tay, đưa mắt nhìn theo Lục Ly rời đi, trên mặt không giấu được vẻ kích động. Lục Ly tiến vào Hồng Mông bí cảnh, không biết chiến lực có thể có được bước nhảy vọt về chất không? Hắn rất chờ mong. Lục Ly tìm tới một nhóm quân sĩ, nói rõ với bọn họ rằng mình muốn đi Thiên Vân Phong. Đám kia đều biết Lục Ly, thái độ rất khách khí. Người này kéo một vị trưởng lão ngã ngựa, diệt một tên thống lĩnh, Thiên Vân Tiên Tử đều phá lệ “chiếu cố”, bọn hắn làm sao dám đắc tội? - Lục tiểu ca, ngươi đi theo ta, ta mang ngươi trực tiếp đi lên đỉnh Thiên Vân Phong! Tên thống lĩnh khách khí nói với Lục Ly, đích thân mang theo Lục Ly đi lên Thiên Vân Phong. Trên đường gặp rất nhiều người, đám người kia nhìn thấy Lục Ly, mắt ai nấy đều đỏ ngầu. Chỉ hận không thể xử lý Lục Ly, cướp lấy cơ hội tiến vào Hồng Mông bí cảnh.
Chương 2525 Thu ngươi làm trai bao
Thiên Vân Phong rất cao! Đây là cảm xúc sau khi Lục Ly bò lên gần nửa canh giờ, tên thống lĩnh trước mặt không dám đi nhanh, bởi thế phải tiến tới từng bước một, Lục Ly theo ở phía sau cũng chỉ có thể đi từng bước. Vậy nên hai người đi gần nửa canh giờ mà vẫn chưa tới được đỉnh núi. Lục Ly đi trên sơn đạo vòng quanh uốn lượn, cảm giác cứ như đi trên mây, bốn phía toàn là sương trắng nồng đậm, tầm nhìn không đến trăm mét, hàn phong quét qua lạnh đến thấu xương. Trên đường Lục Ly phát hiện rất nhiều thành bảo, trong những thành bảo kia đều có người ở, cũng có một ít thần niệm cường đại quét tới. Chẳng qua không ai cản đường hay làm gì, hành trình một mực rất bình tĩnh. Lại đi hai nén hương, Lục Ly rốt cục đứng trên đỉnh núi. Sau khi lên đỉnh núi, việc đầu tiên hắn làm chính là hít thở, hắn muốn thử xem có phải thật như lời đồn, hít một hơi cũng có thể gia tăng thần lực Hắn hít một hơi thật sâu, cảm ứng một phen, phát hiện thần lực quả nhiên có chút tăng lên. Trong không khí hắn hít vào cất chứa thiên địa linh khí nồng đậm, những thiên địa linh khí kia tiến vào thân thể, một ít tiến vào trong kinh mạch, tự nhiên có thể tăng trưởng thần lực. - Chậc chậc, sống ở đây sảng khoái thật! Lục Ly cảm khái, sống ở đây căn bản không cần bận tâm đến phương diện thần lực. Hơn nữa thường niên sống trong thiên địa linh khí bao phủ, nhục thân cũng không ngừng được đề thăng, đỉnh núi này đích thật là vô thượng bảo địa dành cho võ giả. - Nơi này sánh ngang Hồng Mông bí cảnh, như vậy Hỗn Độn bí cảnh, Nguyên Thủy bí cảnh càng cao cấp hơn sẽ còn khủng bố đến cỡ nào? Lục Ly căn bản không cách nào tưởng tượng, nếu có thể thường xuyên tiến vào Nguyên Thủy bí cảnh, như vậy tốc độ tu luyện sẽ còn biến thái đến đâu? Khó trách siêu cấp đại gia tộc có thể sinh ra yêu nghiệt biến thái, tài nguyên bọn hắn nắm trong tay thực sự quá tốt. - Đi thôi! Tên thống lĩnh lên tiếng, Lục Ly đi theo thống lĩnh tiến về phía trước, ánh mắt quét tới, trong lòng nhịn không được lần nữa cảm khái. Nơi này đúng là giống như tiên cảnh. Bốn phía đều là sương trắng, trong sương trắng mọc lên từng tòa cung điện quỳnh lâu, chúng như ẩn như hiện trong sương mờ, quả thực không khác gì với tiên cảnh trong truyền thuyết. Thống lĩnh dẫn Lục Ly đi đến trước một tòa cung điện cực lớn, nơi này có hai tên quân sĩ trấn thủ. Mặc dù nhìn qua chỉ là quân sĩ bình thường, khí tức lại mạnh hơn cả tên thống lĩnh kia. Thống lĩnh kia chủ động hành lễ, nói qua một lượt về chuyện Lục Ly, một người trong đó liếc nhìn Lục Ly, nói: - Được rồi, ngươi đi xuống đi. Thống lĩnh hành lễ đi xuống, tên quân sĩ kia nói với Lục Ly: - Ngươi đợi ở đây, ta đi bẩm báo tiên tử! Quân sĩ tiến vào, Lục Ly thần sắc bình tĩnh đứng trước cửa cung điện. Hắn mặc một bộ áo xanh bình thường, mái tóc trắng xóa như tuyết, nhìn có vẻ khá giống cao nhân đắc đạo. Tên quân sĩ còn lại khẽ gật đầu, Lục Ly có thể được đến Thiên Vân Tiên Tử ưu ái, quả nhiên là có nguyên nhân. Chí ít phần khí độ này, rất nhiều người đều không có được. Đợi hai nén hương, quân sĩ kia đi ra nói: - Tiên tử để ngươi đi vào, ngươi đi theo ta. - Đa tạ đại nhân! Lục Ly khom lưng hành lễ, quân sĩ kia dẫn Lục Ly tiến vào trong, bên trong cung điện không vàng son lộng lẫy như vẫn tưởng tượng, ngược lại nhìn rất thanh lịch, có thể thấy chủ nhân cung điện là người rất có phẩm vị. Chủ điện không người, quân sĩ dẫn hắn đến cửa bên, đi tới một thiền điện. Sau khi đến thiền điện, quân sĩ mở miệng nói: - Ngươi chờ ở đây! Dứt lời, quân sĩ lui ra ngoài, Lục Ly đứng trong thiền điện không dám động, cũng không dám ngồi xuống, cứ vậy trầm mặc đứng chờ. Qua một nén hương, có tiếng nói mông lung đột ngột vang lên: - Ngươi giữ được bình thản thật đấy, qua bốn tháng mới đến tìm ta, ngươi không sợ bản tiên tử lật lọng? Trong lòng Lục Ly khẽ run lên, ngoài mặt lại vẫn điềm nhiên như không, hắn khom lưng hành lễ nói: - Tiên tử là nhân vật cỡ nào, há lại sẽ nuốt lời? Trước kia ta không tới là vì chưa chuẩn bị xong, sợ cô phụ ý tốt của tiên tử, thế nên mới dây dưa lâu chút, mong tiên tử thứ lỗi. - Ngươi đúng là biết nói chuyện! Tiếng nói tiếp tục truyền đến, rất mờ mịt mông lung, hoàn toàn nghe không ra nguyên thanh, chỉ biết là giọng nữ: - Có phải ngươi rất hiếu kì, không biết tại sao bản tiên tử lại ưu ái ngươi như thế? - Ách... Vấn đề này khốn hoặc Lục Ly đã lâu, không ngờ Thiên Vân Tiên Tử lại trực tiếp nói thẳng. Lục Ly cũng không che giấu, chắp tay nói: - Đúng vậy, tại hạ có tài đức gì mà khiến tiên tử coi trọng như thế, Lục mỗ... hoảng sợ. - Ha ha! Thiên Vân Tiên Tử cười cười, truyền lời nói: - Nếu nói bản tiên tử nhìn trúng ngươi, muốn thu ngươi làm trai bao, không biết ngươi có bị hù nữa không? - Hả? Nét mặt Lục Ly đầy vẻ chấn kinh, cảm giác như ban ngày gặp quỷ, Thiên Vân Tiên Tử là nhân vật cỡ nào? Ở trong mắt hắn, đây hẳn là chí cường giả cao cao tại thượng, uy nghi bá khí, lại không ngờ sẽ nói ra lời khinh bạc như thế... Chẳng qua, rất nhanh Lục Ly liền kịp hồi thần, chắc là Thiên Vân Tiên Tử đang trêu đùa hắn, bằng không sẽ không nói như thế. Hắn cười khổ chắp tay nói: - Tiên tử đừng trêu chọc tại hạ, tại hạ sợ hãi! - Ha ha ha! Thiên Vân Tiên Tử cười khẽ, lát sau lại tiếp tục truyền lời: - Được rồi, không đùa nữa. Sở dĩ để ngươi đi vào Hồng Mông bí cảnh là có nguyên nhân, bảy năm sau ta muốn cho ngươi đại biểu Thiên Ma Đảo xuất chiến, đi Hỗn Độn Đảo đánh thiên tài lôi đài! - Xuất chiến? Hỗn Độn Đảo? Thiên tài lôi đài! Lục Ly sững sốt, hắn nhớ Lê thúc từng nói qua Hỗn Độn bí cảnh trăm năm mở ra một lần, mỗi lần trước khi mở ra sẽ có một lần Thiên Tài Chiến, top ba mươi sau quá trình luận võ mới có tư cách đi vào, không ngờ Thiên Vân Tiên Tử lại muốn hắn đi tham gia luận võ này? - Không sai! Thiên Vân Tiên Tử truyền lời nói: - Ngươi không chỉ phải đi đánh thiên tài lôi đài, còn phải giúp ta giết một người. Nếu ngươi không giết chết được hắn, ta liền... giết chết ngươi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK