- Phòng ngự quá mạnh! Lục Ly khẽ thở dài, không biết Lê thúc có Thần khí chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo hay không, nhưng khả năng phòng ngự của hắn tuyệt đối không yếu thua Diêm Chân, muốn dựa vào thủ đoạn hiện tại để giết hắn không khác gì là người si nói mộng. Hưu! Lục Ly khống chế Thần Sơn bay đi, vòng sang chỗ Diêm Chân, hắn muốn xem xem có thể kích thương Diêm Chân được không? Chỉ cần kích thương liền sẽ có cơ hội giết chết. Bên kia Diêm Chân tay xách trường kiếm, không phóng thích chân ý Lôi Bạo mà dùng một loại chân ý kỳ dị khác, mỗi lần hắn nhẹ nhàng bổ lên thân Thạch Đầu Nhân, liền lại mượn lực đả lực đánh bay Thạch Đầu Nhân. Còn về đám Hoang thú kia, Diêm Chân căn bản không để vào mắt, bởi vì chúng không phá nổi Hồng Linh Thiên Bảo, không cách nào tổn thương hắn. Xoẹt! Lục Ly liên tục phóng thích mấy lần Sát Đế quỷ trảm, trừ đánh bay Diêm Chân ra thì thậm chí không thể khiến hắn phun dù chỉ một ngụm máu. Nét mặt Lục Ly thoáng trầm xuống, không phải hắn không đủ mạnh, mà là kẻ địch quá cường đại, trong lòng hắn bất giác dâng lên cảm giác vô lực. - Chỉ có thể trông cậy vào Huyết Linh Nhi! Hắn ngấm ngầm cầu nguyện, hi vọng Huyết Linh Nhi cải tiến pháp trận cấm chế thành công, bằng không hắn triệt để bó tay với hai người này. Núi cao chỗ Huyết Linh Nhi cách bên này không quá xa, Lục Ly thử thông qua liên hệ tinh thần truyền âm hỏi dò tiến độ của Huyết Linh Nhi. Phải đến nửa nén hương sau, tiếng truyền âm của Huyết Linh Nhi rốt cục mới vang lên: - Chủ nhân, ta nghiên cứu hơn nửa ngày, pháp trận này vô cùng huyền diệu, nhưng không phải là không có cơ hội cải tạo tăng phúc. Chỉ là ta cần thời gian, ít nhất phải mười ngày trở lên, ngươi tận lực câu kéo thêm chút nữa. - Được rồi! Ánh mắt Lục Ly khẽ sáng lên, mặc dù Huyết Linh Nhi cũng chưa chắc chắn có thể cải tạo tăng phúc thành công, nhưng ít ra vẫn có chút hi vọng. Huyết Linh Nhi chưa từng gạt hắn, nó nói không phải không có cơ hội, như vậy khả năng đã nắm chắc bảy tám phần. - Không chừng ... Trong đầu Lục Ly toát ra một ý niệm, nếu Huyết Linh Nhi tăng phúc pháp trận thành công, hắn có thể lợi dụng pháp trận cấm chế kích thương Lê thúc và Diêm Chân, sau đó lại nghĩ cách bắt lại hai người, đến lúc đó không chừng sẽ có khả năng đàm phán cùng Hắc Viêm Điện. Hắn không phải thiêu thiên, nếu không phải hết cách, hắn chắc chắn sẽ không lao thân dập lửa. Nếu có thể sống chung hòa bình với Hắc Viêm Điện, vậy thì tốt nhất, thậm chí hắn cam nguyện từ bỏ nhất thống Thần Giới. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn phải bắt lại Lê thúc và Diêm Chân, bằng không thì lấy đâu tiền vốn để đàm phán. Khôi lỗi và Hoang thú ở Cổ Ma tử địa vốn không nhiều, ở đây thứ nhiều nhất là cấm chế, khôi lỗi cường đại chỉ là đám Thạch Đầu Nhân mày, Hoang thú mạnh nhất cũng chỉ là hai mươi con Hoang thú cấp Vương khi trước. Chỉ là hai mươi con Hoang thú cấp Vương đã bị giết sạch, đám Hoang thú đang tấn công bây giờ đều không tính mạnh. Thạch Đầu Nhân dù nhiều đến mấy cũng sẽ đến lúc hao hết! Lực công kích của Lê thúc quá mạnh, gần như sau mỗi hai lần công kích lại có một Thạch Đầu Nhân bị hủy diệt. Diêm Chân kém chút, nhưng cũng chỉ ba, năm lượt công kích liền có thể hủy đi một Thạch Đầu Nhân. Vẻn vẹn ba ngày, tất cả Thạch Đầu Nhân đều bị nện nát, về phần đám Hoang thú, Lê thúc và Diêm Chân căn bản không để vào trong mắt, bởi vì đám Hoang thú này không cách nào tổn thương được bọn hắn. Ba ngày sau, Lục Ly không khỏi đau đầu! Không có khôi lỗi và Hoang thú trói buộc, bọn Lê thúc lập tức bắt tay vào phá trận, huyễn trận ở đây nhìn có vẻ rất lợi hại, nhưng so ra cũng chỉ tương đương vụ hải. Lê Thúc đã có thể phá tan huyễn trận vụ hải, phá tan nơi này chỉ còn là vấn đề thời gian. Sau khi huyễn trận bị phá, Lục Ly biết lấy gì ra cầm chân bọn hắn? - Đành phải đi một bước tính một bước, cùng lắm thì dựa vào năng lực phòng ngự cường đại của Thần Sơn, đảo quanh trong Cổ Ma tử địa là được! Lục Ly càng nghĩ càng cảm thấy chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, hắn điều khiển Thần Sơn bay quanh, thời thời khắc khắc giám thị hai người, thỉnh thoảng có cơ hội lại ra tay quấy nhiễu một phen. - Ha ha! Phát hiện thấy không còn Thạch Đầu Nhân tấn công, Lê Thúc cười lạnh hai tiếng, côn sắt màu ám kim trong tay vươn dài biến lớn, cuối cùng dài đến mấy trăm trượng, lớn ngang hai người thành niên. Hắn vung côn lên nện loạn một trận, huyễn trận vụ hải là tự nhiên tạo thành, huyễn trận nơi này lại do người vì bố trí, dưới mặt đất khẳng định có trận văn trận cơ. Chỉ cần hủy đi trận văn trận cơ, như vậy dù là đại trận kiểu gì cũng phải bị hủy. Rầm rầm rầm! Công kích từ Lê thúc khiến mặt đất quanh bốn phía vỡ ra từng khe nứt to tướng, dẫn lên địa chấn trong phạm vi cả ngàn dặm. Lục Ly cảm ứng một phen, trong lòng thoáng yên tâm phần nào. Bởi vì những trận văn trận cơ kia đều nằm sâu dưới dòng chảy nham tương, chỉ cần dòng chảy nham tương không khô cạn, liền vĩnh viễn không cách nào hủy đi pháp trận. Dòng chảy bị cắt đứt, nhưng nham tương vẫn một mực chảy xuôi. Bởi thế huyễn trận một mực không bị phá hoại, đây chính là chỗ khác thường của huyễn trận này, trận văn không phải cố định, mà có thể tùy thời biến hóa. Lê thúc rõ ràng không phát hiện điểm này, hắn nện loạn bốn phương tám hướng một trận, đánh cho khắp phương viên trăm dặm đều tan hoang, nơi nơi toàn là khe rãnh vực sâu. Đáng tiếc huyễn trận vẫn không bị phá, chỉ có nham tương đổi dòng, chảy vào lòng đất. Rầm rầm rầm! Đầu bên kia, Diêm Chân cũng công kích, lực công kích của Diêm Chân không bá đạo bằng Lê thúc, nhưng cũng đánh cho sơn hà nứt vỡ, khắp nơi lang tạ. Đáng tiếc huyễn trận một mực không phá, bốn phía vẫn là hắc vụ nồng đậm. - Chẳng lẽ là do hắc vụ? Lê thúc đánh một trận chán chê rồi ngừng, mắt nhìn hắc vụ, sa vào trầm tư. Hắc vụ ngăn cách thần niệm thăm dò, nếu xua tán hắc vụ, có lẽ huyễn trận sẽ bị phá. Lê Thúc nghĩ lầm, Lục Ly ở bên thấy hắn nghĩ cách đi xua tán hắc vụ, lập tức vui vẻ.
Chương 2447 Phá huyễn trận
Nếu Lê Thúc nghĩ cách hủy đi dòng chảy nham tương, phá trận liền đơn giản. Hắn lại đi xua tán hắc vụ, thế chẳng khác gì bỏ gốc lấy gọn, trong dòng chảy nham tương không ngừng phóng thích hắc vụ, ùn ùn không dứt, không chặt đi cái gốc rễ, huyễn trận này mãi mãi đừng hòng phá được. Ba ngày! Lê Thúc tiêu tốn trọn vẹn ba ngày, dùng rất nhiều cách, bao gồm cả sử dụng hắc kỳ kia, kết quả hắc vụ vẫn không bị xua tán. Bận rộn ba ngày, lúc này Lê thúc mới hồi thần, bắt đầu quan sát dòng chảy nham tương. Đầu bên kia, năng lực phá trận của Diêm Chân kém thua rất nhiều, hắn trừ đánh loạn khắp bốn phía ra, căn bản không nghĩ ra được cách nào khác. Bên này Lê thúc khóa chặt sông nham tương, bắt đầu nghĩ cách cắt đứt dòng chảy. - Ai! Lục Ly khẽ thở dài, Lê thúc đã để ý tới sông nham tương, lấy năng lực của hắn, ngày huyễn cảnh bị phá đã không xa. Cường giả Nhị trọng thiên thần thông thủ đoạn nghịch thiên, muốn phá tan huyễn trận không phải là điều gì quá mức khó khăn. Quả nhiên! Chỉ sau một ngày, sông nham tương đã Lê Thúc cắt mười mấy khúc, hắc vụ dần tán đi, huyễn trận sắp bị phá. Thần niệm Lê Thúc không còn bị hạn chế, lập tức khóa chặt Thần Sơn, cười lớn nói: - Lục Ly, pháp trận quỷ quái này của ngươi đã bị bản tọa phá rồi, ngươi còn không trốn, định đứng đấy chờ chết à? Hưu! Diêm Chân bay vụt đến, đứng ở bên người Lê thúc, Lục Ly truyền âm nói: - Không phải ta xem thường các ngươi, bằng vào hai người các ngươi thì không giết được ta đâu! - Thật không? Lê Thúc cười lạnh một tiếng, hai chân giậm mạnh xuống, thân hình như đạn pháo lao vút tới, côn sắt trong tay dài ra vô hạn, mang theo uy thế kinh thiên trùng trùng nện xuống Thần Sơn. Ông! Thần Sơn kịch liệt rụt nhỏ, như thiểm điện lách sang bên, vẽ ra một đường cong, hiểm hiểm tránh đi. Thần Sơn tiếp tục bay về hướng bắc, tốc độ nhanh như chớp, không hề chậm thua Lê Thúc. - Ách? Lê thúc và Diêm Chân liếc nhau, tốc độ Thần Sơn này nhanh như vậy, hai người sợ là khó mà đuổi kịp. Chẳng qua hai người vẫn không chút ngập ngừng, lập tức lấy tốc độ cao nhất đuổi theo, Lê thúc nói với Diêm Chân: - Phóng thích chân ý, giảm bớt tốc độ Thần Sơn! - Phong tới... Diêm Chân lập tức phóng thích chân ý hệ Phong, vô số phong long gào thét bay đi, truy tung Thần Sơn. Quả nhiên tốc độ Thần Sơn thoáng giảm bớt, chỉ là một giây sau, Thần Sơn đột ngột biến lớn, thoáng chốc đã hóa phương viên mấy trăm dặm, trói buộc hình thành từ chân ý hệ Phong khi trước bị hóa giải nhẹ nhàng, Thần Sơn theo đó khoái tốc bay về nơi xa. Đồng thời từ trong Thần Sơn bay ra mưa kiếm và hỏa vũ đầy trời, khiến Lê thúc và Diêm Chân theo ở phía sau đành phải lách mình tránh đi, khoảng cách lần nữa bị kéo xa. Hây! Lê Thúc ngưng tụ một bàn tay khổng lồ, đột ngột xuất hiện trên đầu Thần Sơn, hung hăng chộp tới. Đáng tiếc, cùng lúc, Thần Sơn cấp kịch biến nhỏ, thành chỉ chừng nắm đấm, móng vuốt cự đại kia căn bản không bắt được Thần Sơn. Thần Sơn có thể lớn có thể nhỏ, còn có thể phóng thích mưa kiếm hỏa vũ, tốc độ lại ngang với Lê thúc. Cảnh này khiến Lê thúc và Diêm Chân không khỏi đau đầu, nhưng bọn hắn biết phải làm sao? Chỉ đành tiếp tục một đường truy tung, vắt óc nghĩ cách ngăn lại Thần Sơn. Sau đó phá mở, đánh giết Lục Ly ở bên trong. Thực ra Lục Ly có thể sớm đào tẩu từ lâu, nhưng hắn nhất định phải tranh thủ thời gian cho Huyết Linh Nhi, bởi thế hắn đành phải dẫn theo Lê thúc và Diêm Chân chạy vòng quanh, giờ tính ra mới được bảy ngày, hắn tính dẫn Diêm Chân và Lê thúc lượn quanh thêm ba bốn ngày nữa. Còn về ba bốn ngày sau, Huyết Linh Nhi có tiến triển gì lớn hay không, vậy chỉ có trời mới biết. Nếu Huyết Linh Nhi không cách nào tăng phúc pháp trận, Lục Ly đành phải dựa vào tốc độ Thần Sơn, chạy trốn khắp tứ xứ. Lục Ly cố ý dẫn dụ hai người vào nơi có cấm chế, như vậy vừa có thể giảm bớt tốc độ hai người truy kích, vừa có thể kéo dài càng lâu. Lê thúc và Diêm Chân bị Thần Sơn dắt mũi, trong lòng ảo não không thôi. Song hai người lại không lo lắng Lục Ly dẫn mình vào cạm bẫy, ở trong mắt bọn hắn, cấm chế Cổ Ma tử địa không đáng sợ, cùng lắm chỉ có thể vây khốn một đoạn thời gian, chứ không cách tạo thành thương tổn quá lớn, càng đừng nói tới đánh giết hai người. Đã vậy, hai người có gì phải sợ? Chỉ là tiêu tốn thêm chút thời gian mà thôi, thắng lợi sớm muộn cũng sẽ thuộc về bọn hắn. Vừa đi vừa nghỉ, đuổi đuổi đánh đánh! Sáu tòa Thần Sơn dung hợp lại với nhau, lực phòng ngự không hề yếu thua thần giáp Hồng Linh Thiên Bảo của Diêm Chân. Lê thúc đuổi mấy ngày, côn sắt ba lần nện lên Thần Sơn, lại chỉ đánh bay chứ căn bản không cách nào phá tan Thần Sơn. Lục Ly càng thêm tự tin, công kích của Lê Thúc rất cường đại, song Thần Sơn quả nhiên không khiến hắn thất vọng. Có Thần Sơn trong tay, chí ít có thể đảm bảo hắn không chết, dù Huyết Linh Nhi không thể tăng phúc cho pháp trận, thì cùng lắm hắn sẽ chỉ bị Lê thúc và Diêm Chân tứ xứ truy sát mà thôi. Thời gian đã đi qua sáu ngày! Lục Ly dẫn Lê thúc và Diêm Chân lượn vòng trong này mấy lượt, mang đến những chỗ nhiều cấm chế nhất. Huyết Linh Nhi mãi vẫn không có tin tức gì, không biết là không cách nào tăng phúc hay vẫn đang trong quá trình cải tạo. Lục Ly hết cách, đành phải tiếp tục vòng quanh, Lê thúc và Diêm Chân tìm được một phương án hữu hiệu, mỗi lần Diêm Chân phóng thích chân ý hệ Phong, Lê Thúc lại sẽ lập tức công kích theo, bởi thế gần đây số lần Thần Sơn bị bện bay càng lúc càng nhiều. Hơn nữa tựa hồ Lê thúc còn có một loại bí thuật, có thể trong thời gian ngắn đề thăng chiến lực bản thân, phản phệ lại không lớn. Hắn tăng nhanh tốc độ, thoáng chốc liền kéo gần cự ly, tiếp đó công kích Thần Sơn vô cùng mãnh liệt. Mặc dù Thần Sơn chưa có dấu hiệu bị phá, nhưng không ngừng tiếp nhận oanh kích thế này cũng không phải cách hay, vạn nhất không chịu nổi bị oanh phá, Lục Ly cũng sẽ chết theo. Nhưng Lục Ly hết cách rồi, chỉ còn nước cắn răng tiếp tục dẫn theo Lê thúc và Diêm Chân chạy vòng quanh. Hi vọng Huyết Linh Nhi bên kia sớm có tin tức, cũng tiện cho hắn sớm làm tính toán.
Chương 2448 Chết ở chỗ này
Một ngày rưỡi sau, trong đầu Lục Ly rốt cục cũng vang lên một tiếng truyền âm, tiếng truyền âm này như là tiếng trời, khiến hắn cuồng hỉ không thôi, Huyết Linh Nhi truyền âm nói: - Chủ nhân, ta đã tăng phúc pháp trận, nếu không có gì ngoài ý, uy lực pháp trận hẳn tăng lên gấp đôi, cụ thể thế nào còn cần ngươi thử nghiệm xem sao. - Gấp đôi! Lục Ly mừng rỡ như điên, trước kia lôi điện đã có thể miễn cưỡng kích thương Lê thúc và Diêm Chân, giờ nếu quả thật tăng phúc gấp đôi, vậy thì khả năng sẽ đánh chết được Lê thúc và Diêm Chân. Dù không thể dễ dàng đánh giết hai người, chỉ cần đánh trọng thương, bắt lại bọn hắn. Như vậy Lục Ly liền sẽ có tiền vốn đi đàm phán với Hắc Viêm Điện. Tử cục rốt cục cũng có dấu hiệu quay vần, ngươi nói xem, Lục Ly sao có thể không hoan hỉ cho được? Lục Ly đổi hướng, dẫn dụ hai người bay tới ngọn núi mộ Yêu Đế. Đoạn thời gian này hắn một mực phi hành vòng quanh mộ Yêu Đế, nơi đó cách chỗ này cũng không xa, lộ trình chỉ mất chừng một hai canh giờ. Ầm ầm! Lê Thúc lần nữa áp sát, vung lên côn sắt màu ám kim hung hăng nện lên Thần Sơn, Thần Sơn bị đánh bay. Lục Ly cảm ứng một phen, nhếch môi khẽ người, năng lực phòng ngự của Thần Sơn quá mạnh. - Lục Ly, đừng trốn! Bên kia Lê thúc đột nhiên mở miệng quát: - Ngươi có thể chạy được đi đâu? Thần phục bản tọa, bản tọa tha mạng cho ngươi, thế nào? Lục Ly muốn kéo dài thời gian, bèn nói tiếp: - Thần phục ngươi, hay là thần phục Hắc Viêm Điện? Làm nô lệ của ngươi, hay là trở thành phủ chủ Thời Không Phủ, người phát ngôn ở Thần Giới? - Tự nhiên là làm nô lệ của ta! Lê Thúc lạnh lùng đáp: - Ngươi còn muốn trở thành phủ chủ Thời Không Phủ? Việc này ngươi đừng nghĩ, ngươi giết Tả Khâu Lộ, bằng với diệt đi uy phong của Hắc Viêm Điện chúng ta. Nếu để ngươi trở thành phủ chủ Thời Không Phủ, vậy mặt mũi Hắc Viêm Điện chúng ta biết đặt ở đâu? Thành là nô lệ của ta, bản tọa giữ mạng cho ngươi, thế đã là may mắn lắm rồi. - Ha ha ha! Lục Ly bật cười ha hả, gằn giọng nói: - Hay là thế này, ngươi thành là nô lệ của ta, ta tha mạng cho ngươi, để ngươi trở thành phủ chủ đời tiếp theo của Thời Không Phủ, thế nào? - Ngớ ngẩn! Gân xanh trên trán Lê thúc và Diêm Chân gồ hết cả lên, Lục Ly đây là đầu bị lừa đá? Tình cảnh thế rồi còn nói nhăng nói cuội? Hắn không sợ gió lớn đau đầu lưỡi? Diêm Chân trẻ tuổi nóng tính, mở miệng châm chọc nói: - Lục Ly, ngươi đừng quá đề cao bản thân. Ngươi có biết trước kia ở Thần Giới có bao nhiêu người muốn trở thành nô bộc của chúng ta không? Đối với vị diện thấp kém như Thần Giới các ngươi mà nói, có thể thành nô bộc của Hắc Viêm Điện chúng ta, đó đã là tạo hóa lớn bằng trời. - Không phải ta đề cao bản thân, mà là các ngươi quá coi mình làm nhân vật, trong mắt ta các ngươi đến cái rắm cũng không phải! Lục Ly cường hành ngắt lời Diêm Chân, bởi vì trước mặt đã ẩn ẩn thấp thoáng ngọn núi mộ Yêu Đế, Lục Ly lười nhác nói nhảm với bọn hắn nữa. Hắn khống chế Thần Sơn phóng thích hỏa vũ và mưa kiếm, kéo xa thêm khoảng cách với Diêm Chân và Lê thúc. Thần Sơn lóe lên một cái rồi tan biến trong ngọn núi kia. - Dừng lại! Diêm Chân muốn tiếp tục đuổi theo, Lê thúc lại ngăn cản hắn. Bởi vì Lê thúc cảm nhận được một tia nguy hiểm, ngọn núi này quá không tầm thường, cấm chế trong đó ba động rất lợi hại. - Lê thúc, thế nào?! Diêm Chân nhìn núi cao xa xa một lúc, nghi hoặc hỏi. - Ngọn núi này có vấn đề! Thần niệm Lê Thúc quét qua mấy lần, cảm ứng được rất nhiều cấm chế cường đại ba động, cấm chế này còn ba động mạnh hơn cấm chế ở sông nham tương khi trước rất nhiều. - Có vấn đề thì đã sao? Diêm Chân lại có vẻ chẳng hề để ý, nói: - Chúng ta cứ một đường oanh tới, san bằng ngọn núi kia là được. Chẳng lẽ chỉ vì núi kia có vấn đề liền không đuổi nữa? Lê Thúc nghĩ nghĩ thì thấy cũng có lý, hắn cắn răng nói: - Vậy đi thôi, chú ý cẩn thận chút! Hai người chậm rãi áp sát ngọn núi kia, lúc cách núi cao chừng trăm dặm, côn sắt trong tay Lê Thúc sáng lên, chuẩn bị phát động tấn công, từ từ hủy đi ngọn núi, như thế dù Lục Ly có quỷ kế gì cũng vô dụng. Xuy xuy! Đúng lúc này, núi cao sáng lên, vô số tia sáng từ bên trong lưu chuyển tuôn ra, lan tràn khắp bốn phương tám hướng, nháy mắt đã tới dưới chân đám người Lê thúc. Hưu hưu hưu! Mặt đất chấn rung kịch liệt, sau đó tầng tầng nổ tung, vô số dây leo điên cuồng bắn ra, quấn về phía Lê thúc và Diêm Chân. Lê thúc thoáng kinh hãi, Diêm Chân lại không quá để tâm, chỉ là chút dây leo mà thôi, dù cuốn lấy thì đã sao? Hắn có chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo, Lục Ly có thể làm gì được? Rầm rầm rầm! Trên chín tầng trời đột nhiên ầm vang tiếng sấm, tiếp đó vô số lôi điện giao xoa hội tụ giữa trời. Từng con Lôi Long khổng lồ ngưng tụ lại, vô số Lôi Long dung hợp với nhau, một cỗ khí tức hủy thiên diệt địa tràn ngập trên không trung. - Ách! Lê thúc không nhìn dây leo dưới mắt mà ngước mắt trừng trừng nhìn lôi điện trên không trung, trong mắt lần đầu tiên lộ ra vẻ sợ hãi. Hắn biết Lôi Long này khác với Lôi Long khi trước, lần này uy lực Lôi Long chí ít phải đề thăng gấp đôi. Trước đó lôi điện chỉ có thể khiến bọn hắn thụ thương, lôi điện lần này cũng không thể nháy mắt oanh sát bọn hắn được. Nhưng phía dưới có dây leo trói buộc, Lôi Long có thể không ngừng truy tung oanh kích bọn hắn, một lần lôi điện không oanh sát được, nhưng mười lần, trăm lần, nghìn lần thì sao? Oanh! Oanh! Rất nhanh, hai con Lôi Long khổng lồ gào thét lao xuống, Lê thúc và Diêm Chân vốn đang ở giữa trời, thoáng chốc liền bị lôi điện kích đánh nện xuống dưới đất. Toàn thân hai người khẽ rung lên, mùi thịt cháy bốc ra, nháy mắt, lông tóc bị đốt khét lẹt, làn da cũng bị bỏng nhiều chỗ ... Xuy xuy! Trên đầu, Lôi Long tiếp tục hội tụ, du tẩu vờn quanh, Lê thúc bị quang mang lôi điện làm cho chói lòa không mở mắt ra được, trong đầu toàn là kinh nghi, đến cùng Lục Ly đã giở trò gì? Tại sao pháp trận lôi điện lại đột nhiên mạnh lên thế này?
Chương 2449 Vô sỉ
- Lê thúc, nhanh nghĩ cách đi! Bên kia, Diêm Chân cũng bị dọa sợ, ngữ khí hoảng hốt la lên: - Nếu còn không nghĩ cách, e là hai chúng phải chết ở chỗ này. Lê Thúc cũng muốn nghĩ cách, nhưng hắn vừa mới giãy thoát dây leo trói buộc thì trên đầu lôi điện đã lần nữa bổ xuống, oanh hắn xuống đất. Về phần Diêm Chân thì còn chưa kịp giãy thoát đã bị đánh tiếp, mặc dù hắn có chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo nhưng lôi điện lần này quá cuồng bạo, chớp mắt đã thẩm thấu đi vào, thương hại đến nhục thân hắn. Công kích từ lôi điện có một đặc điểm, đó là có thể khiến người ta toàn thân run lên, linh hồn cũng run rẩy theo. Bởi thế chỉ sau hai nhịp thở, hai người đã không cách nào phản kháng, thoáng chốc dây leo bốn phương tám hướng đã bao kín cả lại. Những dây leo này có hiệu quả tương tự như nhánh cây ở Ám Hắc sâm lâm, bên trong đều được pháp trận tăng phúc, rất khó xé nứt. Đợi khi hai người thật không dễ dàng mới giãy thoát khỏi dây leo, trên không lôi điện lần nữa gào thét trút nghiêng xuống. Mộ Yêu Đế là hạch tâm của Cổ Ma tử địa! Cấm chế ở đây tự nhiên cũng là mạnh nhất, Yêu Đế không khả năng mặc người tùy ý tới gần phần mộ mình, cấm chế này còn là nguyên bộ. Nếu không phải Lê thúc và Diêm Chân mà đổi thành Thần Giới Chí Tôn nào khác áp sát, e rằng sớm đã bị lôi điện oanh giết từ lâu. Sau năm lần bị đánh, Lê thúc cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại, bằng không hắn và Diêm Chân đều sẽ chết ở chỗ này. Hắn mặc kệ tiếng kêu la của Diêm Chân, cũng không vội đi xé rách dây leo, mà tập trung sa vào tự hỏi. Đầu tiên, rất rõ ràng đây là cạm bẫy sớm được Lục Ly bố trí sẵn. Trước đây lôi điện chắc không có uy lực lớn thế này, là do Lục Ly thông qua phương pháp đặc thù nào đó tăng phúc mà được. Dây leo rất khó triệt để hủy đi, dù sao thứ này cũng quá nhiều, lôi điện liên miên không dứt đánh xuống, thương thế hắn sẽ càng lúc càng nặng, hắn đã không có nhiều thời gian đi hủy đi dây leo. Còn về chui xuống đất đào tẩu, điều này căn bản không khả năng! Bởi vì lòng đất có cấm chế rất mạnh, còn có vô số dây leo ngăn cản. Bởi thế hiện tại hắn chỉ còn hai con đường để đi, hoặc là đàm phán với Lục Ly, hoặc là nuốt một viên đan dược tăng phúc chiến lực, nháy mắt thoát khỏi vòng vây của dây leo, sau đó lập tức đào tẩu. Đan dược này tương tự như thứ Lục Ly nuốt vào khi trước, chỉ là dược lực không lớn như viên thần đan của Lục Ly. Chỉ có thể đề thăng chiến lực lên gấp hơn, hơn nữa dược lực cũng kiên trì được khoảng hai nén hương, nếu sau hai nén hương hắn vẫn không thể chạy trốn, kết cục tự nhiên sẽ càng thê thảm! - Hai bút cùng vẽ! Lê thúc trầm tư một lát liền quyết định chú ý, hắn không tiếp tục giãy giụa thoát đi mà gầm quát: - Lục Ly, dừng lại, chúng ta nói chuyện! - Giờ các ngươi cũng chưa chết được, nói đi, muốn nói chuyện gì? Mãi nửa nén hương sau, giọng Lục Ly mới thủng thẳng vang lên, ngữ khí rất bình thản, nhưng nghe vào trong tai bọn Lê thúc lại chói tai dị thường. Lê Thúc cố nén lửa giận, nói: - Lần này chúng ta sợ ngươi, ta đại biểu Hắc Viêm Điện đàm phán, ngươi ra điều kiện đi! - Ngươi có thể đại biểu được không? Lục Ly hoài nghi, rất không nể mặt nói thẳng: - Chẳng phải ngươi nói ở Hắc Viêm Điện ngươi chỉ là nhân vật tầng dưới chót thôi ư? Ngươi có quyền đại biểu Hắc Viêm Điện không đấy? - Đánh rắm! Lê thúc phẫn nộ hét lớn: - Bản tọa là thống lĩnh Hắc Viêm Điện, chuyện Thần Giới trước nay vẫn luôn do ta phụ trách. Thân phận Diêm Chân ở Hắc Viêm Điện cũng rất không tầm thường, Diêm Hồng, phụ thân hắn chính là trưởng lão Hắc Viêm Điện chúng ta, hai chúng ta tự nhiên có thể đại biểu Hắc Viêm Điện, chí ít có thể làm chủ chuyện ở Thần Giới. - Ồ! Lục Ly vẫn nửa tin nửa ngờ, song tin Diêm Chân là con trai trưởng lão Hắc Viêm Điện ngược lại là niềm vui ngoài dự liệu, như vậy đồng nghĩa thẻ đánh bạc trong tay hắn càng lớn. Lục Ly trầm ngâm, pháp trận lôi điện lại vẫn không dừng, tiếp tục oanh kích xuống. Đối với hắn mà nói, hai người thương thế càng nặng, hắn liền càng an toàn, nếu có thể triệt để bắt sống hai người, đàm phán mới càng có lợi. Thấy Lục Ly không đáp lời, Lê thúc gấp, thời gian kéo càng lâu, thương thế hai người càng nặng. Đến lúc đó quyền chủ động sẽ triệt để rơi vào tay Lục Ly, dù hắn có nuốt đan dược cũng không thoát được. Thế là hắn vội nói: - Lục Ly, chuyện Tả Khâu Lộ chúng ta có thể không truy cứu, chúng ta lập tức quay về Thần giới, Hắc Viêm Điện cũng sẽ vứt bỏ lợi ích ở Thần Giới, sau này không nhắm đến ngươi nữa, thế nào? Đây rõ ràng là kế hoãn binh của Lê thúc, dù hắn và Diêm Chân lập Chủ Thần huyết thệ cũng không có gì đảm bảo. Bọn hắn trở về Thần Giới, người Hắc Viêm Điện khác cũng vẫn có thể hạ giới, hơn nữa đến lúc đó người Hắc Viêm Điện hạ giới khẳng định sẽ càng mạnh càng nhiều... Lục Ly rất rõ ràng điểm này nên không thèm để ý tới lời Lê thúc, hắn trầm mặc một lát rồi mới nói: - Cho ta chút thời gian cân nhắc! - Vô sỉ! Lê Thúc phẫn nộ không thôi, Lục Ly rõ ràng đang kéo dài thời gian, để cho thương thế hai người càng nặng thêm, đến lúc đó liền triệt để không trốn thoát được, thành là thịt cá mặc cho Lục Ly giết mổ. Lê thúc sẽ không ngồi nhìn chuyện đó xảy ra, tròng mắt hắn khẽ đảo, nổi giận rống to: - Lục Ly, ta chỉ cho ngươi thời gian một nén hương, nếu đến lúc đó ngươi vẫn chưa cân nhắc xong, chúng ta chỉ có thể cá chết lưới rách! Thời gian một nén hương, lôi điện có thể oanh thêm ba lần, Lục Ly tiếp tục trầm mặc không nói, đợi đợt lôi điện thứ ba đánh xuống hắn mới mở miệng nói: - Ta cảm thấy đề nghị của ngươi cũng được, nhưng lời ngươi nói không có gì đảm bảo cả, thế nên ta cần các ngươi liên hệ với một người có tiếng nói đủ nặng. Lấy thủ đoạn của các ngươi, liên hệ để cường giả Hắc Viêm Điện phân thần hạ giới chắc không khó đúng không? Tỷ như để phụ thân Diêm Chân lập Chủ Thần huyết thệ, đồng thời ngay trước mặt con dân U Yến chi địa, hứa vứt bỏ Thần Giới, từ nay về sau Hắc Viêm Điện không còn đối địch với ta. Như vậy ta liền thả các ngươi đi về!
Chương 2450 Diêm Hồng
- Ách? Đợi một nén hương, cắn răng chịu ba lượt công kích, không ngờ lại được đến đáp án như thế. Lê thúc giận không thể át, Diêm Chân không hiểu điều kiện này của Lục Ly thì có vấn đề gì, nhưng Lê thúc lại biết đấy căn bản là điều không thể. Đầu tiên! Hắc Viêm Điện tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, dù hai người bọn họ bị Lục Ly giết chết, Hắc Viêm Điện cũng sẽ không thỏa hiệp. Đối với Hắc Viêm Điện mà nói, hai người bọn họ chết sống thế nào, Hắc Viêm Điện không quá để ý, Hắc Viêm Điện càng để ý tới mặt mũi thể diện. Để Diêm Hồng, phụ thân Diêm Chân hứa hẹn ngay trước mặt con dân U Yến chi địa? U Yến chi địa chính là địa bàn Thượng Thanh Cung, Diêm Hồng vừa hứa hẹn, rất nhanh chuyện này sẽ truyền đến tai Thượng Thanh Cung, sau đó truyền khắp toàn bộ Nhị trọng thiên. Đến lúc đó uy danh Hắc Viêm Điện sẽ mất sạch. Thử hỏi Yên Vũ Lâu bị ép lập hiệp ước cầu hòa với một phàm nhân Cửu Giới, việc này nếu truyền ra ở Thần Giới thì sẽ thế nào? Như thế, Yên Vũ Lâu sẽ thành trò cười cho toàn bộ Thần Giới, tất cả người Yên Vũ Lâu đều không ngẩng đầu lên được. Vừa nãy Lê thúc nói muốn hòa đàm với Lục Ly, đó vốn chỉ là chiến thuật câu giờ, dù bọn hắn không đối địch với Lục Ly, Hắc Viêm Điện chắc chắn cũng sẽ phái cường giả hạ giới, Lục Ly nhất định phải chết. Bởi thế, yêu cầu này của Lục Ly căn bản không thể thỏa mãn! Nói cách khác, phương án thứ nhất của Lê thúc đã thất bại, giờ hắn chỉ còn con đường thứ hai để đi, thần lực trong người khẽ chấn động, hai tay cường hành xé ra dây leo quấn quanh người mình, sau đó không gian giới chỉ trên tay lấp lánh quang mang, lấy ra một viên đan dược màu đen, nuốt vào. Hây! Hắn ngửa mặt lên trời nộ rống một tiếng, khí tức trong người cuồng thăng với tốc độ thấy được bằng mắt thường, hắn rút ra một thanh trọng kiếm, cuồng bạo bổ ra bốn phương tám hướng, chém nát toàn bộ dây leo xung quanh. - Diêm Chân, ta mang ngươi đi! Lê Thúc gầm lên, điên cuồng phóng tới, mũi kiếm quét ngang, chém đứt dây leo trên người Diêm Chân, sau đó một tay xách lấy Diêm Chân lao vút về nơi xa. Ầm ầm! Trên cao không, hai con Lôi Long điên cuồng bắn xuống, truy sát hai người, hai người lần nữa bị đánh trúng, rơi xuống đất. Nhưng lần này nháy mắt Lê thúc đã tung mình vọt lên, mang theo Diêm Chân lấy một tốc độ khủng khiếp bay về nơi xa. - Nuốt thần đan? Phiền phức rồi. Bên trong Thần Sơn, Lục Ly một mực theo dõi hai người, tốc độ Lê thúc rõ ràng đề thăng chí ít gấp đôi, chiến lực cũng được tăng vọt. Nếu thời gian dược lực kéo dài đủ lâu, Lê thúc hoàn toàn có thể nhẹ nhàng mang theo Diêm Chân chạy ra Cổ Ma tử địa. … - Huyết Linh Nhi, ngươi khống chế pháp trận lôi điện, không ngừng oanh kích hai người kia! Lục Ly hạ lệnh cho Huyết Linh Nhi, Huyết Linh Nhi cải tạo pháp trận lôi điện, tự nhiên có thể khống chế pháp trận này, khóa chặt Lê thúc và Diêm Chân để tấn công là điều vô cùng đơn giản. Lục Ly điều khiển Thần Sơn gào thét bay theo, hắn nhất định phải ngăn cản hai người, nếu không để bọn hắn chạy ra Cổ Ma tử địa, hắn liền sắp thành lại bại. Cục diện thật không dễ dàng mới tạo ra được, hắn há có thể vứt bỏ. Hưu! Tốc độ Thần Sơn đạt tới cực hạn, cấp tốc đuổi theo, lúc này tốc độ Lê thúc đã vô cùng nhanh. Chỉ là lôi điện không ngừng đuổi theo oanh kích, mỗi lần lại đánh cho rơi xuống, khiến bọn hắn ngừng lại mất một lúc. Với chút thời gian ấy, Thần Sơn đã có thể xoải qua khoảng cách vô cùng xa. Bởi thế, chỉ tiêu tốn nửa nén hương, Lục Ly liền đã đuổi kịp hai người. Lục Ly không chút ngập ngừng, bay tới trước mặt hai người, điều khiển Thần Sơn trực tiếp đụng thẳng, đồng thời bên ngoài Thần Sơn hiện ra mưa kiếm và hỏa vũ, mặc dù không thể tạo thành thương tổn quá lớn, song vẫn có thể quấy nhiễu cản bước hai người. - Mẹ nó! Lê thúc mắng to, thời gian dược lực duy trì không dài, bị Lục Ly ngăn cản thế này, bọn hắn tuyệt đối không cách nào chạy ra được Cổ Ma tử địa. Thế là hắn chỉ còn biết phẫn nộ vung lên côn sắt màu ám kim, hung hăng nện lên Thần Sơn. Công kích của Lê thúc vô cùng cường đại, giờ lại được thần đan tăng phúc, chiến lực nhảy vọt, một gậy nện lên Thần Sơn, thoáng chốc liền đẩy bay Thần Sơn ra xa ngàn dặm. Tiếng truyền âm của Khí Linh Tiểu Lục lập tức vang lên: - Chủ nhân, không thể tiếp tục để mặc hắn công kích, bằng không e là Thần Sơn không gánh được. Nếu tìm đủ ba tòa Thần Sơn còn lại, đừng nói người này, dù chiến lực có mạnh hơn gấp mười cũng không phá nổi, nhưng giờ... Lục Ly thầm hô đáng tiếc, đành phải tự thân bay ra Thần Sơn phóng thích Sát Đế quỷ trảm. Công kích này không tổn thương được hai người, song Sát Đế quỷ trảm có một đặc tính, đó là có thể lợi dụng lực lượng thiên địa trấn áp kẻ địch. Mặc dù hiện tại thực lực Lê thúc đang rất cường đại, không cách nào hoàn toàn trấn áp, nhưng tốc độ vẫn bị giảm bớt đi nhiều. Lục Ly liên tục phóng thích hai lần Sát Đế quỷ trảm, Lôi Long trên trời gào thét lao xuống, đánh lên thân hai người. Diêm Chân bị oanh kích không ngừng, thương thế trên người đã rất nặng, trong miệng toàn là máu đen, mắt hiện đầy sợ hãi, hoảng hốt nói: - Lê thúc, đàm phán với Lục Ly đi, nếu không chúng ta sẽ chết ở đây. - Đàm phán? Hữu dụng không? Lê Thúc hỏi ngược lại, điều kiện Lục Ly đưa ra, bọn hắn không cách nào thỏa mãn. Hắc Viêm Điện sẽ không vì bọn hắn mà vứt bỏ Thần Giới, vứt bỏ ý định đánh giết Lục Ly. Đối với Hắc Viêm Điện, lợi ích từ Thần Giới không tính là gì, quan trọng nhất là mặt mũi, là thể diện! Tôn nghiêm của một đại thế lực siêu cấp là thứ không dung xâm phạm. Nếu Lục Ly là người đại thế lực Nhị trọng thiên, có lẽ bọn hắn sẽ có điều kiêng kị. Nếu Lục Ly là người thế lực siêu cấp Tam trọng thiên, bọn hắn càng là đến cái rắm cũng không dám phóng. Nhưng Lục Ly lại là người Thần Giới, đối với cường giả Nhị trọng thiên mà nói, người Thần Giới đều là sâu kiến. Bọn hắn tuyệt đối không cho phép sâu kiến khiêu hấn tôn nghiêm và uy nghi, kẻ nào dám cả gan khiêu hấn, không chết không thôi!