Mục lục
Long Đế Bất Diệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5091 Đại chiến có một không hai
Phù phù phù! Một đám đại viên mãn bay lên không, tất cả đại viên mãn bay lên không, bảy đại Cảnh Vương còn có đại trưởng lão Trung Cảnh đứng ở trước nhất. Cảnh Vương Trung Cảnh không hiện thân, một đám cường giả bao vây, tình huống không rõ, ai cũng không dám giết qua, lỡ như trong chiến thuyền có Chủ Thần thì sao? Vù! Thần văn chiến thuyền đột nhiên biến mất, tất cả thần niệm tập trung lên thân ảnh màu xanh ở chiến thuyền. Một đầu tóc trắng nổi bật, thoạt nhìn trên khuôn mặt trẻ tuổi quá mức đều là bình tĩnh là thong dong. Tuy không lộ hơi thở gì, nhưng cảm ứng được đây là cảnh giới Thánh Hoàng, tất cả đại viên mãn ở đây cũng không dám khinh thường. Lục Ly đến đây, hơn nữa là đơn đả độc đấu. Trong chiến thuyền không có cường giả còn lại, cũng không có khí tức sinh mệnh, nhiều đại viên mãn như vậy, không thể nào không tra xét ra được. Phạm vi trăm vạn dặm cũng không phát hiện cường giả lẻn vào. Đương nhiên, nếu có Chủ Thần đến, bọn họ vẫn không phát hiện được. Lần này đại chiến dưới Chủ Thần, Viêm Hậu hẳn sẽ không nhúng tay. Nếu không Chủ Thần phía HÌnh Đế cũng sẽ ra tay, đến lúc đó thủ hạ hai bên đều phải chết. Lục Ly đứng trên sàn tàu, lạnh mắt nhìn quét bốn phía. Hắn phóng ra thần kỹ rồng gầm, rống to nói: - Cảnh Vương Trung Cảnh ở đâu? Lục mỗ đến rồi, thả người đi! Tiếng rống này của Lục Ly, thanh âm truyền khắp trăm vạn dặm, bên ngoài đến hơn một ngàn vạn quân sĩ, đại bộ phận đều là Thiên Cương Giới và giới diện gần đó. Nghe tiếng nói của Lục Ly, nội tâm toàn bộ võ giả rùng mình, người này quả thật can đảm, lại dám đến thật. Một đám đại viên mãn Thiên Cương Thành đối diện nhau, đều không nói chuyện, Cảnh Vương Trung Cảnh núp gần đó. Chuyện nơi này không đến phiên bọn họ làm chủ. Cho nên không có một đại viên mãn nói chuyện, Lục Ly đợi một lát lại nói: - Cảnh Vương Trung Cảnh, đi ra gặp mặt đi, Lục mỗ một mình đến đây, ngươi sẽ không phải không có gan đi ra chứ? Vù! Lục Ly đang nói, phía bắc, một tiếng phá không vang lên, thân ảnh một bóng người rất nhanh bay đến, bên người còn mang theo một nữ tử, đó là Tuyết Nhi tiểu thư. Cảnh Vương Trung Cảnh không cong lưng như trước kia, mà đứng thẳng dậy, khí tức nguy nga như núi lớn tỏa ra khắp nơi, nhìn từ xa như một cự long. Cảnh Vương Trung Cảnh rất nhanh bay tới, Tuyết Nhi tiểu thư nhìn Lục Ly từ xa, nàng không dám đi về trước. Nàng chỉ là cường giả sắp đại viên mãn, sở dĩ dám đến nơi này cũng là biết thực lực của Cảnh Vương Trung Cảnh, cộng thêm nơi này nhiều đại viên mãn như vậy, còn không bảo hộ được nàng. Cảnh Vương Trung Cảnh đứng trước đám cường giả nhìn Lục Ly, hắn trầm giọng nói: - Lục Ly, đầu hàng đi, bổn tọa tha cho ngươi không chết. - Chuyện đầu hàng hay không đầu hàng, về sau lại nói! Lục Ly lạnh lùng nói: - Ngươi đường đường là Cảnh Vương Trung Cảnh, đừng nói hứa rồi không giữ lời đi? Ta đến đúng hẹn, hiện tại đến phiên ngươi thực hiện lời hứa rồi. Mặt khác… ngươi dùng võ giả cấp thấp áp chế ta, ta thật hơi xem thường ngươi. - Ha hả! Cảnh Vương Trung Cảnh cười cười, phất tay nói: - Truyền tin ra, thả toàn bộ! Tuyết Nhi lập tức bay vụt đi, võ giả kia bị một thần trận vây khốn, sau khi Tuyết Nhi đi qua, thần trận đóng cửa, một đội võ giả hiển lộ ra. Thần niệm võ giả kia cũng không bị nhốt lại, sau khi nhìn đảo qua, phát hiện Lục Ly, toàn bộ đều kích động không thôi. Nhưng khi bọn họ phát hiện phía bên này có hơn trăm vạn đại viên mãn, vô số Tử Thần biến sắc, rất nhiều võ giả lập tức truyền âm, Lục Ly xua tay nói: - Toàn bộ đệ tử Tử Thần và Lục Minh nghe lệnh, lập tức trở về Thiên Loạn Tinh Vực, không được ở lại! - Lục Hoàng! Rất nhiều đệ tử Lục Minh quỳ xuống thật mạnh, bọn họ tưởng bọn họ liên lụy Lục Ly, đều áy náy không thôi. Lục Ly nhìn thấy rất nhiều đệ tử Lục Minh quỳ không đứng dậy, sắc mặt lạnh lùng nói: - Lời của ta nói vô dụng rồi? - Tuân lệnh! Một vài thái thượng trưởng lão bị giải trừ phong ấn, lập tức thúc giục, một đám đệ tử Tử Thần và Lục Minh chạy vội đi, rất nhanh bỏ chạy ra phương xa. Bên ngoài có cường giả sắp đại viên mãn phong tỏa, thần niệm Lục Ly không tra xét ra được bọn họ có an toàn rời đi hay không nhưng Lục Ly cũng không để tâm. Nếu Cảnh Vương Trung Cảnh đã quyết định thả bọn họ rời đi, vậy khẳng định sẽ không ra tay với bọn họ. Hiện tại loại cục diện này, nhiều cường giả ở đây như vậy, Cảnh Vương Trung Cảnh cũng vứt không nổi mặt mũi này. Lấy thân phận của hắn, thân mình lợi dựng võ giả cấp thấp bức bách Lục Ly ra ngoài, đã thật mất mặt. Bọn họ cũng không có biện pháp. Chỉ cần giết chết Lục Ly, những người này muốn giết chết, còn không phải một chuyện? Nếu giết không chết Lục Ly, vậy giết chết những võ giả cấp thấp này có ý nghĩa gì. - Người của ngươi đều đi rồi! Cảnh Vương Trung Kỳ đợt một lát nói: - Lục Ly, hiện tại có thể trả lời thuyết phục với bổn tọa chưa? Ngươi không đầu phục bổn tọa, mà đầu phục vị đứng phía sau bổn tọa, lời ta nói, ngươi có hiểu không? - Hình Đế sao? Lục Ly cười tủm tỉm nói, hắn dừng một chút, tiếp tục nói: - Đầu quân làm con chó dưới tay Hình Đế sao? Hình Đế tàn bạo thế nào các ngươi không biết sao? Giới diện ngoài Tứ Trọng Thiên bị hắn hủy diệt bao nhiêu? Bao nhiêu sinh linh chết dưới tay hắn, các ngươi không biết sao? Ma đầu tội ác tày trời như vậy, chúng ta không nên liên thủ trấn sát hắn sao? Lại còn làm con chó dưới tay hắn, các ngươi có cốt khí hay không hả? - To gan! Cảnh Vương Trung Cảnh gầm lên, đằng đằng sát khí nói: - Hình Đế là tồn tại mà con kiến như ngươi có thể vũ nhục sao? Chuyện năm đó các ngươi biết cái gì? Ba đại phe phái khai chiến, có ngộ thương cũnglà bình thường. Hình Đế sắp xuất quan, những người không phục đều sẽ chấn sát, đến lúc đó Hình Đế độc tôn vạn giới, sao có thể tổn thương con dân của mình? Lục Ly, bổn tọa cho ngươi cơ hội cuối cùng, không đầu hàng, chết!
Chương 5092 Đại chiến có một không hai (2)
Cảnh Vương Trung Cảnh cũng không phải yêu tài, cũng không phải muốn mời chào Lục Ly đối kháng với bọn Viêm Hậu. Hắn chỉ là không có biện pháp, bởi vì hắn căn bản không có biện pháp tra xét tình huống phía Viêm Hậu. Chỉ có Lục Ly rõ ràng. Lục Ly đầu hàng khai hết là được. Tình báo phía Viêm Hậu có thể biết được rất nhiều, hắn cũng có thể trả lời Mẫu Đế. Lục Ly lắc đầu nói: - Thật có lỗi, để ta làm chó cho tên tàn bạo như Hình Đế, ta không làm được. Ta cũng khuyên chư vị một câu, thắng bại chưa phân, các ngươi tốt nhất đừng dễ dàng chọn một phía. Nếu Hình Đế có thể thoải mái thắng lợi, cũng sẽ không rụt đầu như con rùa đen, tránh né mấy chục vạn năm ở Cửu U Luyện Ngục. Nếu phía chúng ta thắng, kết cục của chư vị lúc đó sẽ thật thảm thật thảm… Lời nói của Lục Ly khiến mọi người xôn xao, chuyện Chủ Thần bọn họ cũng hiểu biết ít nhiều, nhưng hiểu biết không quá rõ ràng, cũng không biết thực lực của hai bên đối lập này. Chuyện tình của Lục Ly nói bọn họ biết một ít, giống như hai lần đại chiến Chủ Thần đều do Hình Đễ dẫn phát, rất nhiều giới diện cũng do Hình Đế nổ nát. Rất nhiều đại tộc đều trốn ra từ giới diện ngoài Tứ Trọng Thiên. Nghĩa là… kỳ thật rất nhiều tổ tiên, tộc nhân bọn họ chết gián tiếp trong tay bọn họ. Thời điểm đứng thành hàng, thân mình bọn họ do dự không chừng. Rất nhiều cũng không cam tâm tình nguyện, hiện tại Lục Ly vừa nói, bọn họ hơi lay động. Cảnh Vương Trung Cảnh nhìn bốn phía, nhìn thấy đôi mắt rất nhiều đại viên mãn lóe ra hào quang, cười lạnh nói: - Đừng vội nghe hắn bậy bạ, nếu không mấy trăm năm nữa, Hình Đế sẽ xuất quan. Đến lúc đó các ngươi có thể thấy đại chiến Chủ Thần lần thứ ba. Các ngươi cũng sẽ thấy các nàng Viêm Hậu làm sao ngã xuống, Chủ Thần chết trong tay Hình Đế không biết bao nhiêu rồi. Được rồi… bớt sàm ngôn đi, cùng diệt Lục Ly trước rồi nói sau. - Cùng nhau? Lục Ly nhạo báng, ánh mắt lộ khinh thường: - Cảnh Vương Trung Cảnh, ngươi không phải tự xưng vô địch Tiên Vực? Ta mới tu luyện mấy ngàn năm, ngươi muốn giết ta, còn cần liên thủ với một đám đại viên mãn? Có dám đấu một trận với ta không? Nếu không dám, ngược lại có mặt mũi gì gọi đại viên mãn còn lại thay ngươi chịu chết? Khẩu khí của Lục Ly thật ngông cuồng, ngông cuồng đến quá đáng. Nhưng hắn có tư cách ngông cuồng, chiến tích chém giết Bối Huyền và Nguyệt Thúc chính là nguyên nhân hắn có thể cuồng vọng. Lời nói của hắn thật đả thương người, nếu Cảnh Vương Trung Cảnh không dám ứng chiến, vậy sẽ bị hơn trăm đại viên mãn này xem nhẹ, không còn uy tín gì. Về sau làm sao hiệu lệnh Tiên Vực và tám đại Tinh Vực? - Ha hả, nhanh mồm nhanh miệng! Cảnh Vương Trung Cảnh cười cười, cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh nói: - Đi ra bên ngoài đi, nếu không sợ là giới diện này chịu không nổi, bổn tọa nhận khiêu chiến của ngươi. - Được! Lục Ly gật đầu, khống chế U Linh Thuyền bay lên hư không. Cảnh Vương Trung Cảnh theo sát sau đó, ở phía sau là một đám đại viên mãn. Gần đó, cường giả sắp đại viên mãn thấy cảnh tượng này, vội đuổi theo. Mấy ngàn vạn võ giả đang vây xem còn lại, đều phóng nhanh ra hư không. Đại chiến có một không hai như thế nhất định sẽ lưu sử sách, bọn họ tự nhiên sẽ không bỏ qua… Ngoài hư không, Lục Ly và Cảnh Vương Trung Cảnh đứng sừng sững giữa hư không, hai người cách xa nhau mấy ngàn dặm, phía sau Cảnh Vương Trung Cảnh ngàn dặm đứng một đám đại viên mãn. Sau mấy ngàn dặm là một đám cường giả sắp đại viên mãn, ở phía sau là mấy ngàn vạn võ giả tiến đến vây xem. Sau khi Lục Ly đi ra, không động thủ, Cảnh Vương Trung Cảnh cũng không động thủ, Lục Ly không nóng nảy, Cảnh Vương Trung Cảnh dường như đã chờ võ giả vây xem phía sau đi ra. Hắn có tự tin tuyệt đối với chiến lực của mình, hắn muốn thể hiện trước mặt tất cả cường giả và võ giả vây xem. Bắt hoặc đánh chết Lục Ly, có thể uy hiếp quần hùng, có thể khiến đám đại viên mãn Cảnh Vương kia đứng về phe hắn. Chờ sau khi toàn bộ mọi người vây xem, Cảnh Vương Trung Cảnh ngạo nghễ nhìn Lục Ly nói: - Lục Ly, ngươi là hậu bối, đừng nói bổn tọa lấy lớn hiếp bé, bổn tọa nhường ngươi công kích một chiêu trước. - Hả? Trên mặt Lục Ly lộ vẻ tươi cười, nhếch miệng cười nói: - Cảnh Vương Trung Cảnh đệ nhất Tiên Vực, khí độ như vậy Lục mỗ thật nể phục, ta cũng không khách sáo, vậy Cảnh Vương cẩn thận. Vù! Thân mình Lục Ly chậm rãi bay đến chỗ Cảnh Vương Trung Cảnh, hắn cũng không lấy ra binh khí, cũng không tích tụ uy năng, cứ như vậy bay thẳng đến Cảnh Vương Trung Cảnh. Ngoài thân hắn xuất hiện chiến giáp, màu trắng, giống như dùng năng lượng nào đó ngưng tụ thành. Nhưng chiến giáp này thoạt nhìn không có uy năng gì, giống như chỉ là một loại thần thông phòng ngự bình thường. Lục Ly cứ như vậy tùy tiện bay tới, khiến trong mắt đám Cảnh Vương và đại viên mãn xa xa đều kinh nghi bất định. Cảnh Vương Trung Cảnh là ai? Đó là chiến lực đệ nhất Tiên Vực, Lục Ly lại lơ là như vậy? Hắn lại đến gần không chút kiêng nể gì, không sợ một chiêu giết không chết Cảnh Vương Trung Cảnh, rồi lại bị phản sát sao? Cũng có vài đại viên mãn âm thầm lo lắng thay cho Lục Ly, bởi vì Lục Ly có căn nguyên băng tuyết, nếu đến gần Lục Ly quá, đột nhiên phóng thích căn nguyên băng tuyết đóng băng, đến lúc đó Cảnh Vương Trung Cảnh sẽ thật phiền phức, nói không chừng sẽ bị Lục Ly giết chết. Cảnh Vương Trung Cảnh biết Lục Ly có căn nguyên băng tuyết, hắn không ủy kị gì, bởi vì hắn có trọng bảo. Hắn tự tin có thể phá vỡ căn nguyên băng tuyết, thậm chí có thể phóng xuất ra căn nguyên băng tuyết, hao mòn hàn khí. Cho nên hắn cũng không tránh né, mặc Lục Ly đến gần. Hắn hôm nay muốn dùng chiến lực đường đường chính chính, nghiền áp Lục Ly, khiến tất cả đại viên mãn tận mắt chứng kiến, cái gì gọi là chiến lực đệ nhất Tiên Vực! Ba ngàn dặm, một ngàn dặm, năm trăm dặm! Khoảng cách đã rất gần, nếu Lục Ly tăng tốc, có thể trực tiếp đến, Cảnh Vương Trung Cảnh vẫn không có hành động gì, cứ như vậy nhìn Lục Ly. Sắc mặt Lục Ly thật bình tĩnh, khí độ bình tĩnh này khiến Cảnh Vương Trung Cảnh cảm thấy có bất an, Lục Ly rốt cuộc dựa vào cái gì? Dám không kiêng nể như vậy?
Chương 5093 Chủ Thần Khí
Nhìn thấy Lục Ly đến gần, rất nhanh đã cách trăm dặm. Nội tâm Trung Cảnh Cảnh Vương càng thêm bất an. Hắn nghĩ nghĩ, bên ngoài cơ thể lộ ra chiến giáp, lưu quang chiến giáp chói mắt, ký hiệu lóng lánh, vừa nhìn đã biết là thần khí Chí Tôn cao cấp nhất. Đồng thời trong tay Cảnh Vương Trung Cảnh xuất hiện một thanh trường thương, đây cũng là thần binh Chí Tôn cao nhất, là chí bảo Cảnh Vương Trung Cảnh tế luyện mấy chục vạn năm. Nguyên lực truyền vào, chiến giáp và trường thương đều sáng lên, một luồng khí thế như trời cao tràn ngập trên người Cảnh Vương, ép đến đại viên mãn phía sau cũng cảm thấy áp lực. Một đám đại viên mãn nhìn Cảnh Vương Trung Cảnh cảm giác như thấy được biển máu. Nội tâm toàn bộ đại viên mãn đều rung động, đệ nhất Tiên Vực quả thực danh xứng với thực. Lục Ly hoàn toàn làm ngơ, tiếp tục đến gần. Lực công kích và lực phòng ngự của hắn đều rất mạnh, nhưng phương diện còn lại của hắn lại quá chênh lệch. Hắn chỉ có một cơ hội xuất thủ, nếu lúc này không thể diệt sát Cảnh Vương Trung Cảnh, vậy muốn giết chết sẽ rất khó. Cảnh Vương Trung Cảnh vừa mới nhường hắn một chiêu, cơ hội tốt như thế, sao có thể bỏ qua? Lục Ly tự nhiên phải quý trọng, hắn phải dùng một chiêu chém chết Cảnh Vương Trung Cảnh. Muốn một chiêu diệt sát, vậy phải đến gần, không để Cảnh Vương Trung Cảnh có cơ hội tránh né. Năm trăm dặm, ba trăm dặm, một trăm dặm! Đám đại viên mãn và cường giả sắp đại viên mãn phía sau nhìn nhau, cường giả cấp bậc như thế, ngay lập tức có thể bay qua mấy ngàn dặm. Lục Ly dựa vào gần như vậy làm gì? Hắn nghĩ có thể thắng lợi sao? Với thực lực của Cảnh Vương Trung Cảnh, ngay lập tức có thể bay ra mấy vạn dặm. Lục Ly còn đang đến gần, nội tâm Cảnh Vương Trung Cảnh hơi sợ hãi, cũng không phải bởi vì Lục Ly đến gần mà là bình tĩnh và thong dong trong mắt Lục Ly. Lúc trước Lục Ly chỉ diệt sát hai đại Cảnh Vương và mười mấy đại viên mãn, cái này không thể do hắn không cẩn thận rồi, nếu không lật thuyền trong mương, vậy sẽ người trong thiên hạ cười đến rụng răng. Chỉ là vừa rồi hắn đã nói rồi, nhường Lục Ly một chiêu, hắn không thể nào lật lọng được? Hắn nhìn thấy Lục Ly đến gần, cắn chặt răng chuẩn bị lui về phía sau, mất mặt không sao, hắn chỉ cách một khoảng cách, cũng không vi phạm ước định ai ra tay trước. Hắn không ra tay, chỉ kéo dài khoảng cách thì không sao chứ? Nguyên lực trên người hắn chấn động, chuẩn bị lui hẳn về sau. Lục Ly thấy không thích hợp, lập tức động thủ. Hai tay hắn múa may, bốn phương tám hướng nhất thời nổi gió mây phun, đại tuyết dày đặc rơi xuống, phạm vi ngàn dặm bốn phía nhất thời bao phủ trong biển băng tuyết. Nhiệt độ giảm xuống thật nhanh, hàn khí phóng thích trong băng tuyết hỗn loạn, đông cứng hư không ngàn dặm. Cảnh Vương Trung Cảnh ở gần như vậy, giờ đây Lục Ly phóng thích căn nguyên băng tuyết ngay trước mặt, hắn tự nhiên không thể tránh né, bị hàn khí bao phủ bên trong. Hàn khí công kích không phải chủ lực, gần như đồng thời, trong tay Lục Ly sáng lên ánh sáng, lực vạn vật ngưng tụ thành trường thương, hóa thành lưu quang, bay đến Cảnh Vương Trung Cảnh. Nội tâm Cảnh Vương Trung Cảnh hoảng hốt, lợi hại của hàn khí này vượt qua tưởng tượng của hắn. Hắn cảm giác thân thể bị đông cứng trong nháy mắt, linh hồn cũng bị đông lại, nguyên lực cũng bị đông lại, thân thể biến thành khối băng. Đây không phải khiến hắn kinh hãi nhất, khiến hắn kinh hãi nhất là trường thương kia! Những trường thương này cũng không có uy năng quá lớn, nhưng thực lực hắn cường đại cỡ nào? Lực cảm giác cường đại thế nào? Hắn tùy tiện cảm ứng thử, cảm giác linh hồn rung động, một loại nguy cơ mãnh liệt hiện lên. Hắn biết rõ, nếu không tự cứu, một khi trường thương kia đánh trúng, hắn rất có thể ngã xuống. Hắn không do dự theo bản năng, nhẫn trong tay hắn sáng lên, một hạt châu màu đen xuất hiện, hắn liều mạng thúc giục hạt châu. Trong hạt châu này tràn ngập hơi thở bá đạo đến cực điểm, sau đó hạt châu bành trướng ra, biến thành một móng vuốt thật lớn. Móng vuốt kia khi xuất hiện, hư không lập tức chấn động, một khí tức kỳ dị tràn ngập, khiến tất cả đại viên mãn gần đó đều nheo mắt lại, linh hồn chấn động kịch liệt. Sau khi móng vuốt kia xuất hiện, hàn băng bốn phía nổ tung, một thần uy không thể dùng ngôn ngũ hình dung, khiến thần niệm của tất cả võ giả không tư chủ tập trung vào móng vuốt kia. - Chủ Thần Khí! Có thể có khí tức bá đạo như thế, có thể tạo ra dao động lớn như thế, có thể khiến hàn băng trực tiếp nổ tung, chỉ có Chủ Thần Khí. - Lui ngay! Thân mình Lục Ly bạo lui, uy lực Chủ Thần Khí quá mạnh mẽ, hắn không xác định lực vạn vật không ngăn trở, nếu ngăn không được, chiến giáp của hắn phỏng chừng không ngăn được, đến lúc đó sẽ tan xương nát thịt. Rầm rầm rầm! Phù phù phù! Móng vuốt thật lớn đối đánh với trường thương, lần này cũng không giống Tinh Hoàng lần trước, lực vạn vật trực tiếp xuyên qua bảo vật, sau đó bảo vật hư hao. Lần này bạo phát nổ mạnh khủng bố, hơn thổi quét bốn phía. Không trung ngàn dặm bốn phương tám hướng đều bị xé rách, băng tầng nơi này nổ thành bột mịn, tiêu phong cuồng bạo thổi quét ra, hủy diệt băng tầng bên ngoài, nơi này nổi lên hơi nước nồng đậm, cảnh tượng cực kỳ dọa người. Đại viên mãn tra xét rõ ràng từ xa, cường giả sắp đại viên mãn chỉ có thể tra xét đại khái, về phần ngàn vạn võ giả phía sau chỉ nghe thấy thanh âm. Nhìn thấy hư không xa xa bị đóng băng ngàn dặm, tiếp theo bùng nổ tiếng nổ khủng bố, hư không xé rách, băng tầng nổ tung, mây mù bay lên, cả khung cảnh nơi này khiến rất nhiều võ giả âm thầm líu lưỡi, không hổ là đối chiến cấp bậc Cảnh Vương, uy lực này cũng quá khủng bố rồi? Lục Ly và Cảnh Vương Trung Cảnh lần lượt lui về phía sau, sắc mặt hai người rất khó coi. Lục Ly vừa rồi cảm giác được nguy cơ trí mạng, nếu hắn lui không nhanh, sợ là bị móng vuốt kia cào nát. Trường thương của hắn đã bạo liệt, lực vạn vật bị đánh tan. Chủ Thần Khí kia lại không bị hư hao gì. Sắc mặt Cảnh Vương Trung Cảnh rất khó coi, Lục Ly cũng không biết nguyên nhân. Nội tâm hắn rất rung động, lực công kích của Lục Ly cường đại như vậy sao?
Chương 5094 Động thủ với nhau
Hắn có thể cảm thụ một kích vừa rồi kia đã hao tổn ba thành uy năng của Chủ Thần Khí, nghĩa là nếu Lục Ly phóng thích thêm hai công kích, Chủ Thần Khí không hư hao cũng vô dụng tạm thời. Đây là Chủ Thần Khí, còn do Hình Đế ban cho hắn, hắn sở dĩ chiến lực đệ nhất Tiên Vực, cũng bởi vì nguyên nhân của Chủ Thần Khí. Tất cả mọi người đều là Cảnh Vương, chiến lực có thể kém thế nào? Nhiều nhất chỉ là chênh lệch giữa vua Đông Cảnh và Bối Huyền. Nếu không phải Chủ Thần Khí, hắn tuyệt đối không có lực uy hiếp lớn như vậy, tuyệt đối không dám nói chiến lực đệ nhất Tiên Vực, càng không thể trấn áp cả Tiên Vực. Nếu không phải Chủ Thần Khí, vừa rồi hắn đã chết! Nghĩ đến đây, hắn ứa mồ hôi lạnh, Lục Ly quả nhiên là một quái thai, mới chỉ tu luyện mấy ngàn năm, hắn đã sống mấy trăm vạn năm rồi, Lục Ly lại thiếu chút nữa giết chết hắn? Tim hắn sao có thể không đập nhanh? Sắc mặt hắn làm sao tốt được? Hai bên kiêng kị lẫn nhau, sừng sững giữa hư không, cũng không dám động. Sương lạnh dần tản đi, hư không bốn phía cũng khôi phục nguyên dạng, Cảnh Vương Trung Cảnh lại không động thủ. Nội tâm hắn hơi chần chờ, rốt cuộc có nên mạo hiểm động thủ hay không? Hay là kêu gọi tất cả đại viên mãn cùng nhau động thủ? Nếu hắn mạo hiểm động thủ, một khi Chủ Thần Khí vô dụng, vậy hắn phải chết không thể nghi ngờ. Hiện tại Lục Ly không dám động, rõ ràng đang kiêng kị Chủ Thần Khí của hắn. Nếu Để Lục Ly biết Chủ Thần Khí này của hắn chỉ có thể chịu hai lần công kích, có lẽ Lục Ly sẽ mãnh liệt công kích không ngừng, cộng thêm căn nguyên băng tuyết, hắn sợ là muốn chạy trốn cũng trốn không thoát. Nếu kêu gọi động thủ với đại viên mãn còn lại, vậy tương đương hắn giáp tiếp thừa nhận không phải đối thủ của Lục Ly, sẽ thật đả kích uy tín của hắn, về sau rất khó áp đạo tất cả cường giả, hiệu lệnh bát phương cũng sẽ có rất nhiều cường giả bằng mặt không bằng lòng. - Mạng già quan trọng hơn! Cuối cùng, Cảnh Vương Trung Cảnh hạ quyết tâm, Hình Đế sẽ xuất quan, cho dù uy tín của hắn tổn thất một chút cũng không sao, đến lúc đó, bọn Hình Đế đại thắng, ai còn dám kháng cự? Tính mạng tự nhiên quan trọng hơn mặt mũi. Sau khi hạ quyết tâm, hắn truyền tin lại cho bốn đại viên mãn Trung Cảnh, lại lần lượt truyền tin cho vua Tây Cảnh, vua Khôn Cảnh và vua Bắc Cảnh. Ngữ khí hắn thật nghiêm khắc, nếu bọn họ không động thủ, chờ Hình Đế xuất quan, tất cả tộc đàn bọn họ đều sẽ bị chém tận giết tuyệt, người không nghe hiệu lệnh, sẽ là địch nhân. Một đám đại viên mãn ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, sắc mặt đều thật khó coi. Cảnh Vương Trung Cảnh lại để bọn họ cùng nhau động thủ? Đây nói rõ Cảnh Vương Trung Cảnh không phải đối thủ của Lục Ly? Nội tâm bọn họ rung động, đều nhớ đến lời lúc trước của Lục Ly, đừng gấp gáp chọn phe, nếu Lục Ly thắng, bọn họ đều vạn kiếp bất phục. Vấn đề ở chỗ… Nếu bọn họ kháng mệnh, Cảnh Vương Trung Cảnh sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Chủ Thần Khí kia bọn họ có thể chống lại sao? Còn có Hình Đế lập tức xuất quan? Phía Hình Đế còn có ba Chủ Thần, đây là bọn họ biết. Viêm Hậu mấy năm nay vẫn trốn tránh, Tiên Vực vẫn luôn nằm trong tay Hình Đế. Thực lực hai bên đối lập thật rõ ràng, phía Hình Đế mạnh hơn rất nhiều. Ha hả! Lục Ly thấy Cảnh Vương Trung Cảnh không hề động thủ, đứng trên hư không, hắn cười tủm tỉm nói: - Sao hả? Cảnh Vương Trung Cảnh, sao ngươi đứng đây làm gì? Không dám lại đây sao? Ngươi đường đường đệ nhất Tiên Vực, ta thấy cũng không phải. - Ha hả! Cảnh Vương Trung Cảnh cười lên, nói: - Ngươi cũng không phải đang đứng yên sao? Bổn tọa đứng đây để ngươi tiếp tục công kích, ngươi tới đi! - Đến thì đến! Lục Ly trầm quát, thân mình chậm rãi phóng đến Cảnh Vương Trung Cảnh. Hắn còn thần thông bảo mệnh, nếu tình huống không đúng, hắn còn có thể tiến vào pháp giới. Cảnh Vương Trung Cảnh có vẻ rất kiêng kị hắn, hắn không thể giảm bớt khí thế, công kích thêm một vòng rồi nói sau. Lực vạn vật còn có rất nhiều, có thể ngưng tụ mười thanh trường thương, hắn phải xem Chủ Thần Khí này bị đánh nát không. Lục Ly vừa động, khiến Cảnh Vương Trung Cảnh có hơi hoảng hốt… - Ba hơi thở! Cảnh Vương Trung Cảnh vội vàng truyền âm cho hơn trăm đại viên mãn phía sau: - Sau ba hơi thở, toàn bộ cùng nhau động thủ, vây sát Lục Ly. Hắn không phải Chủ Thần, chúng ta cùng nhau công kích, hắn phải chết không thể nghi ngờ. Ai dám không động thủ, lập tức giết! Lời nói của Cảnh Vương Trung Cảnh khiến sắc mặt rất nhiều đại viên mãn trở nên âm trầm. Đây không có đường sống trở về, nếu không động đậy, đợi lát nữa đánh chết Lục Ly, đó sẽ là ngày chết của bọn họ. Đôi mắt rất nhiều đại viên mãn sáng lên, thật ra có vài đối sách, dù sao nhiều đại viên mãn như vậy cùng nhau công kích, bọn họ cố làm ra vẻ phóng thích một vài công kích, không ra tay thật là được. Lục Ly cũng không phải ngu ngốc, chẳng lẽ không cảm giác được công kích của bọn họ không có uy lực sao? Vua Đấu Cảnh cũng nghĩ như vậy, hắn chủ động truyền âm: - Lục Ly, Cảnh Vương Trung Cảnh muốn chúng ta cùng nhau động thủ, ta sẽ giả vờ, ngươi phải cẩn thận. Ba hơi thở trôi qua, Cảnh Vương Trung Cảnh hét lớn: - Động thủ! Hắn phóng nhanh ra, đồng thời mấy đại viên mãn Trung Cảnh phía sau hắn cũng bay rất nhanh. Vua Tây Cảnh, vua Khôn Cảnh, vua Bắc Cảnh dẫn một ít đại viên mãn đi vòng bên cạnh. Tốc độ đám cường giả đều rất nhanh, vây quanh cả Lục Ly, sau đó công kích bốn phương tám hướng Lục Ly. Sau khi Lục Ly chuyển động giữa đám đại chúng, nháy mắt tiến vào pháp giới. Hắn biết đợi lát nữa, một đám cường giả sẽ công kích với nhau, hắn sợ không chịu nổi, tiến vào pháp giới trước. Nếu bị chấn động ra ngoài, vậy chỉ có thể cố chống lại bằng lực vạn vật, ít nhất tránh thoát công kích đầu tiên. - Công kích! Cảnh Vương Trung Cảnh bạo rống, hắn không hề dùng Chủ Thần Khí, lấy ra một thanh trường thương, đột nhiên đâm ra thương ảnh, lôi mũi thương nhọn, dài mấy ngàn dặm, hung hăng đâm đến Lục Ly. Mấy đại viên mãn còn lại đều phóng ra công kích, trong phút chốc, không gian chỗ Lục Ly bị đủ loại quang mang bao phủ.
Chương 5095 Chém chết đại viên mãn
Công kích của một đại viên mãn đều có thể rung động lòng người. Hiện tại hơn một trăm đại viên mãn đều động thủ, khung cảnh kia thật rung động lòng người, khiến rất nhiều cường giả sắp đại viên mãn sợ tới mức cả người run rẩy. Trời bị đánh vỡ! Đây là cảm tưởng của đám người xem chiến cuộc từ xa, hư không chỗ Lục Ly xuất hiện một lỗ thủng thật lớn, không gian phạm vi mấy ngàn dặm gần đó trực tiếp sụp đổ. Hơn nữa còn sụp đổ liên tục, lực vặn vẹo không gian cường đại thổi quét khắp nơi, dẫn phát tiêu phong khủng bố. Hư không bên ngoài ngàn dặm còn đang chấn động, hình ảnh hủy thiên diệt địa kia rất dọa người. Nếu những đại viên mãn đó động thủ ở Thiên Cương Giới, cả Thiên Cương Giới đều sẽ sụp đổ, hàng tỉ vạn sinh linh chết đi, cuối cùng biến thành phế giới. Cường giả sắp đại viên mãn gần đó rất nhanh lui về sau, võ giả xem chiến cuộc ừ xa cũng lui về sau, sợ hư không sụp đổ. Đến lúc đó nếu bọn họ bị cuốn vào, vậy phải tan xương nát thịt. Dù sao đối với võ giả cấp thấp này, nếu cách quá xa sẽ không thấy rõ, chỉ có thể xem náo nhiệt thôi. Nơi này có một bộ phận đại viên mãn đều phô trương thanh thế, công kích phóng thích thật dọa người, kỳ thật cũng không có uy lực quá lớn. Loại tình huống này, Cảnh Vương Trung Cảnh cũng biết, nhưng không quan tâm. Có nhiều đại viên mãn như vậy động thủ là đủ rồi, hơn nữa một kích này khủng bố như vậy, Lục Ly hẳn đã chết? Thần niệm một đám đại viên mãn nhìn quét xung quanh, tìm kiếm tình huống. Cục diện vừa rồi rất hỗn loạn, không gian sụp đổ quá lợi hại, bọn họ cũng không có biện pháp tìm kiếm. Giờ đây, thần niệm nhìn quét xung quanh, cũng triệu tập thiên địa lực cảm ứng tình huống, chỉ tìm kiếm một lát, không phát hiện cái gì. Lục Ly bị đánh thành bột mịn rồi? Rất nhiều đại viên mãn dự đoán, ngẫm lại cũng rất có khả năng, dù sao nhiều cường giả như vậy cùng nhau công kích, quan trọng nhất là công kích khiến không gian sụp đổ, lực vặn vẹo không gian cường đại như vậy, không ai trong bọn họ chịu nổi. Một đám đại viên mãn lại tra xét một trận, vẫn không phát hiện cái gì. Mấy đại Cảnh Vương và Cảnh Vương Trung Cảnh đều ngờ vực, bởi vì bọn họ cảm ứng được trong nháy mắt công kích, Lục Ly biến mất. Lục Ly đang tiềm ẩn sao? Nhiều công kích như vậy bao trùm, Lục Ly tiềm ẩn thế nào cũng vô dụng. Chẳng lẽ thật sự bị nổ thành bột mịn rồi? Chỉ là giữa không trung không có mùi máu tươi gì, cho dù một võ giả bị nổ thành bột mịn, theo lý thuyết cũng có múi máu tươi nhàn nhạt. Nếu Lục Ly không chết, vậy hắn đã đi đâu rồi? Nhiều đại viên mãn như vậy, không thể nào biến mất ngay trước mắt bọn họ, rất nhiều đại viên mãn đều ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều hơi kinh nghi bất định. Một vài đại viên mãn đều đoán Lục Ly hẳn không chết, chỉ không biết Lục Ly dùng biện pháp gì tiềm tàng. - Được! Lục Ly trong pháp giới lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, vừa rồi rồi cong kích cường đại như vậy, lại không chấn động hắn ra khỏi pháp giới? Nội tâm hắn lập tức tự tin. Công kích lần này chứng thật lợi hại của pháp giới. Trong pháp giới, hắn hẳn là tuyệt đối an toàn, chủ yếu là Chủ Thần không động thủ với hắn, đại viên mãn khẳng định không thể thương tổn hắn. Hắn thúc giục Đại Đạo Chi Ngân, cảm ứng tình huống bên ngoài, phát hiện không gian bên ngoài đã sụp đổ, khôi phục một thời gian. Hắn cũng không gấp, lẳng lặng chờ đợi bên cạnh, hắn phải đợi thời gian khôi phục, chờ cơ hội thích hợp ra ngoài. Thời gian dần trôi qua, không gian sụp đổ dần dần ổn định lại. Không gian bốn phía dần khôi phục. Đợi sau nửa canh giờ, không gian bốn phía khôi phục như ban đầu. Một đám đại viên mãn nhìn nhau, trong mắt vẫn là kinh nghi bất định. Lục Ly rốt cuộc đã chết hay chưa? Võ giả xem chiến cuộc bên ngoài cũng tỏ ra ngờ vực, dựa theo lẽ thường, công kích cường đại như vậy, Lục Ly còn ở trung tâm công kích, trừ phi hắn là Chủ Thần, nếu không sẽ chết không thể nghi ngờ. Nhưng trong lòng bọn họ có hoài nghi, Lục Ly vẫn chưa chết. Lục Ly rất kỳ quái, mới tu luyện ngắn ngủi mấy ngàn năm, ở đây gần như đều tu luyện lâu hơn hắn. Năm tháng Lục Ly tu luyện còn không bằng số lẻ của bọn họ. Lục Ly là Thánh Hoàng Cảnh, cũng không có hơi thở của đại viên mãn, ngay cả Cảnh Vương Trung Cảnh cũng không thể gọi một đám đại viên mãn vây công hắn. Cường giả như thế, có nhiều kỳ quái quỷ dị như thế, sao có thể khinh địch mà chết đi như vậy? Vù! Có một đại viên mãn Trung Cảnh không nhịn được, bay qua, đến nơi vừa rồi, hắn nhắm mắt tra xét rõ ràng. Đợi một lát, lại có vài đại viên mãn bay qua, một đám đại viên mãn cảm ứng xung quanh, còn phóng ra ít thủ đoạn, cái gì cũng không phát hiện. Vù! Cảnh Vương Bắc Cảnh Nam Cảnh mới tấn chức bay qua, bọn họ lo lắng, muốn tìm kiếm một chút, còn có mấy đại viên mãn bay qua. Tất cả mọi người đều muốn xác định, Lục Ly đã chết hay chưa, dù sao bên kia nhiều đại viên mãn như vậy, cho dù Lục Ly bất ngờ cũng không vấn đề? Vù! Khi đám đại viên mãn này bay đi, không gian đột nhiên dao động, sau đó thân ảnh thoáng hiện. Lục Ly… thật sự xuất hiện! Nơi này đã bay đến hơn hai mươi đại viên mãn, toàn bộ sợ tới mức thiếu chút nữa hồn phi phách tán. Đám đại viên mãn này phản ứng thật nhanh, cũng không đào tẩu, bởi vì quá gần, Lục Ly muốn động thủ, bọn họ trốn không thoát. Bọn họ phóng ra công kích theo bản năng, giết về phía Lục Ly. Vù! Lục Ly phóng ra căn nguyên băng tuyết, hoàn toàn không nhìn công kích đám cường giả này. Hơn hai mươi công kích đại viên mãn nện lên người hắn, chuyện khiến đám đại viên mãn này khiếp sợ đã xảy ra… hào quang chiến giáp bên ngoài cơ thể Lục Ly hơi dao động, sau đó màu sắc nhạt dần. Sau đó, sẽ không còn sau đó… Lục Ly ngưng tụ lực vạn vật đấu lại công kích của hai mươi đại viên mãn! Tuy số lượng đại viên mãn nhiều nhưng không có Chủ Thần Khí, phá không được chiến giáp lực vạn vật ngưng tụ, chỉ tiêu hoa một ít lực vạn vật, Lục Ly dễ dàng đấu lại. Lục Ly phóng thích căn nguyên băng tuyết đã có tác dụng, mặt khác hắn còn đánh ra hàn khí. Đám cường giả này cách hắn gần như vậy, vừa rồi còn phóng thích công kích, làm sao đào tẩu? Toàn bộ bị đông cứng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK