Kỳ Sư Sư giận dữ, hừ lạnh nói: - Kim Nghiêm đúng không? Câu này của ngươi bản tiểu thư nhớ kỹ, quay đầu Huyền Cảnh chúng ta tất có hậu báo! - Ha ha! Kim Nghiêm chẳng hề sợ sệt, chuyện lần này hắn đã nghe được toàn bộ kế hoạch của Bối Huyền. Nếu mọi sự thuận lợi, Đông Cảnh chi vương đều sẽ bị giết, khi ấy danh khí Bắc Cảnh chi vương tất đại tăng, Bắc Cảnh liên hợp Khôn Cảnh gần như có thể đi ngang ở Tiên Vực. Hắn cùng theo Bối Huyền thì có gì phải sợ, thực lực tổng hợp của Huyền Cảnh cũng đâu mạnh. Kim Nghiêm nhìn qua tên đại viên mãn chắn trước mặt Kỳ Sư Sư nói: - Lỗ Sơn đúng không? Mang theo tiểu thư nhà ngươi đi thôi, chuyện này các ngươi đừng nhúng tay vào, bằng không tiểu thư nhà ngươi chết ở chỗ này, ngươi đi về cũng không cách nào ăn nói với chủ nhân. Kim Nghiêm vung tay lên, Đồng Huấn Cương Nhạc và một tên đại viên mãn khác lập tức bức tới bên kia, trên thân lộ ra sát ý nhàn nhạt. Ý tứ rất rõ ràng, nếu còn không đi, bọn hắn liền động thủ, có lẽ bọn hắn không dám giết Kỳ Sư Sư, nhưng đánh giết tên đại viên mãn này chắc chắn sẽ không nhân từ nương tay. Kỳ Sư Sư đang định nói gì đó, tay đại viên mãn kia đột nhiên lóe lên, vỗ một cái tới sau cổ nàng, Kỳ Sư Sư trực tiếp ngất đi. Đại viên mãn quét mắt nhìn một lượt mấy tên võ giả đi theo còn lại, nói: - Đi thôi! Mấy người này đều là hộ vệ của Kỳ Sư Sư, với cục diện trước mắt, bọn hắn tự nhiên không dám tiếp tục đợi ở đây lâu. Nếu Kỳ Sư Sư thật chết rồi, tất cả bọn hắn đều phải chết, tộc nhân bọn hắn cũng sẽ rất thảm. Đối với bọn hắn, Kỳ Sư Sư vô cùng quan trọng, đây chính là Thiên Mị Tiên Hồ. Nguyên do trong chuyện lần này bọn hắn không quá rõ ràng, song bọn hắn biết, nếu là lúc bình thường, không võ giả nào dám đánh giết Kỳ Sư Sư, như vậy sẽ triệt để chọc giận Huyền Cảnh Tộc Vương, bằng với không chết không ngừng với Huyền Cảnh. Bởi thế Kỳ Sư Sư muốn đi đâu bọn hắn đều không mấy bận tâm, chỉ cần bọn hắn một mực đi theo là được, dù sao cũng sẽ không xảy ra chuyện. Nhưng tình hình trước mắt khiến bọn hắn cảm giác được một tia bất thường! Bọn hắn ngửi thấy khí tức âm mưu, rõ ràng Lục Tiểu Bạch bị dẫn dụ tới đây, bên này lại giấu nhiều đại viên mãn như vậy, tự nhiên sớm có mưu đồ. Vị đại viên mãn này cũng cảm giác được, ở đây không chỉ có mỗi đám người Kim Nghiêm, mà còn có mấy đạo khí tức như có như không, rất có thể còn có mấy tên đại viên mãn vô cùng cường đại tiềm phục quanh đây? Nhiều đại viên mãn như vậy giấu mình ở đây làm gì? Bọn hắn ăn no rỗi việc, hết chuyện để làm? Kim Nghiêm nói chuyện này Huyền Cảnh đừng nhúng tay vào, hơn nữa còn dám kích thương Lục Tiểu Bạch? Hắn không sợ Đông Cảnh chi vương trả thù? Chẳng lẽ hắn chán sống rồi? Kim Nghiêm rõ ràng còn chưa chán sống, như vậy tính ra, đại viên mãn Huyền Cảnh không khỏi cảm thấy sợ hãi. Kim Nghiêm dám làm như vậy, rất có thể bọn hắn đang mưu đồ bí mật xử lý Đông Cảnh chi vương. Việc này quá lớn, bọn họ quả thực không nhúng tay vào được, đừng nói bọn hắn, dù là Huyền Cảnh chi vương đều không nhúng tay vào được. Đông Cảnh chi vương, đó là tồn tại cỡ nào? Muốn xử lý Đông Cảnh chi vương há là chuyện dễ dàng? Nếu không có nắm chắc, bọn hắn dám làm vậy ư? Nếu đã có nắm chắc, vậy chuyện này liền rắc rối to. Việc này cũng không phải một mình Bắc Cảnh chi vương có thể làm, chắc chắn còn liên lụy đến rất nhiều cường giả khác. Đại viên mãn Huyền Cảnh khoái tốc rời đi, không dám dừng lại ở đây lâu, trực tiếp bay thẳng về hướng Tiên Vực. Sau khi rời khỏi Tê Cổ Giới, hắn lấy ra chiến thuyền, rất nhanh liền tan biến trong hư không phương xa. Bên này Lục Tiểu Bạch một mực bị trấn áp, trong mắt hắn chất đầy phẫn nộ, xen lẫn với đó là tia kinh nghi. Hắn không ngốc, chỉ là tính cách tương đối thẳng thắn mà thôi, giờ đây rốt cục hắn đã cảm thấy có điều bất thường. Đám người Kim Nghiêm từ vạn dặm xa xôi mang con tin tới đây, xem ra là vì muốn hắn dẫn tới. Dẫn tới đây rồi, trực tiếp động thủ trấn áp, còn kích thương hắn. Vậy liền to chuyện, bên này tính chuẩn bị triệt để trở mặt với Đông Cảnh. Nếu bọn hắn đã dám trở mặt, vậy chắc chắn có chỗ dựa vào, tất đã sớm có mưu đồ. Hắn còn chưa đột phá đại viên mãn, đối với những cường giả kia mà nói, hắn chẳng là cái gì. Không đột phá đại viên mãn thì chỉ là một con kiến hôi mà thôi. Bởi thế Bối Huyền ắt hẳn không phải nhắm vào hắn, nhắm vào ai, vậy chắc không cần nghĩ cũng biết. Phốc! Trong miệng Tiểu Bạch đột nhiên phun ra một búng máu tươi, sau đó khí tức trên thân bất thần tăng vọt, trên người lấp lánh bạch quang, thoáng chốc liền hóa về bản thể, tiếp đó trên đỉnh đầu hiện ra một đạo hư ảnh cự đại, cơ thịt phồng lên co rút, nhắm thẳng Kim Nghiêm phun ra một đạo khí lưu. Thôn Thiên Thần Kỹ! Dưới trấn áp của đại viên mãn, Tiểu Bạch cường hành biến về bản thể, hơn nữa còn ngang nhiên phóng thích Thôn Thiên Thần Kỹ đối với một tên đại viên mãn. Hắn làm thế không phải vì muốn đánh giết Kim Nghiêm, mà chỉ muốn chọc giận Kim Nghiêm, để tiếp theo đó Kim Nghiêm ra tay giết hắn. Hắn ngoài mặt tùy tiện, trong lòng lại rất rõ ràng, mặc dù Đông Cảnh chi vương có vẻ lãnh đạm với hắn, thực ra sâu trong thâm tâm lại vô cùng sủng ninh, hắn có thể cảm nhận được phụ ái từ Đông Cảnh chi vương, bởi thế tự nhiên không muốn khiến Đông Cảnh chi vương vì hắn mà mất mạng. Hắn chết rồi, Bối Huyền liền không còn con tin nơi tay, Đông Cảnh chi vương sẽ có thể ra tay mà không chút cố kỵ, chí ít có thể toàn lực đánh một trận. … Tiểu Bạch một mực bị trấn áp, đột nhiên phóng thích Thôn Thiên Thần Kỹ, khiến tất cả cường giả gần đó đều có chút trở tay không kịp, lúc Kim Nghiêm kịp hồi thần, khí lưu kia đã bao phủ hắn, một cỗ hấp lực cường đại hút hắn vào, chẳng mấy chốc liền sẽ bị nuốt vào trong bụng hư ảnh Thôn Thiên Thú. Bản năng Kim Nghiêm làm ra phản ứng, trong tay hiện ra một thanh trường thương, trực tiếp vận dụng Nguyên Thần Lực trên thân, trên trường thương lấp lánh lam quang, lam quang kia mang đến cho bọn Lê Hoàng cảm giác cực kỳ đè nén, khủng bố vô cùng, phảng phất đây là năng lượng mạnh nhất trên đời.
Chương 4987 Giày vò
- Bản Nguyên Thần Lực của đại viên mãn! Trong mắt Lê Hoàng Dư Hoàng và đám cường giả tiệm cận đại viên mãn lộ ra một tia hâm mộ. Điểm lợi hại của đại viên mãn không chỉ mỗi có thể chưởng khống thiên địa chi lực, mà còn cả bản nguyên chi lực này nữa. Đây là lực lượng mạnh nhất trên đời, tất nhiên ngoại trừ Chủ Thần. Chủ Thần là tồn tại đã nhảy ra ngoài Ngũ Hành, không còn phải chịu pháp tắc cầm cố. Bản Nguyên Thần Lực này đại viên mãn thậm chí không cần đặc biệt phóng thích gì cả, chỉ cần trong lúc công kích cuốn theo chút ít, công kích kia liền có thể không gì không phá, liền có thể hủy diệt hết thảy. Thôn Thiên Thần Kỹ của Tiểu Bạch rất mạnh, chẳng qua vẫn chưa tu luyện tới trình độ như của Đông Cảnh chi vương, ngoài ra cảnh giới của hắn cũng quá thấp, Thôn Thiên Thần Kỹ này dùng để đối phó võ giả tiệm cận đại viên mãn thì còn tạm được, chứ dùng để đối phó đại viên mãn thì thực sự có chút quá sức. Kim Nghiêm thậm chí không cần phải thoát khỏi Thôn Thiên Thần Kỹ, trực tiếp sử dụng trường thương đi tấn công bản tôn Lục Tiểu Bạch. Hắn cũng là nén giận ra tay, bản thân hắn hận Đông Cảnh chi vương đến tận xương tủy, theo đó cũng hận luôn Tiểu Bạch. Một thương này được tung ra kết hợp Bản Nguyên Thần Lực của đại viên mãn, chính là muốn trực tiếp giết chết Lục Tiểu Bạch. - Dừng tay! Có tiếng quát uy nghiêm vang lên bên tai Kim Nghiêm, đồng thời một đạo lực lượng cường đại trấn áp xuống, Kim Nghiêm biết Bối Huyền xuất thủ, nếu hắn tiếp tục tấn công, Bối Huyền liền sẽ ra tay với hắn. Hắn vung lên trường thương, thiên địa chi lực quanh bốn phương tám hướng cuộn trào, tung mình thoát khỏi Thôn Thiên Thần Kỹ trói buộc. Oanh! Chẳng qua hắn vẫn trở tay dùng trường thương phóng thích một đao hư ảnh, hung hăng nện lên Lục Tiểu Bạch. Cả người Tiểu Bạch bỗng chốc bị nện xuống, trên thân lần nữa máu me đầm đìa, vô cùng thê thảm, hư ảnh trên đỉnh đầu cũng biến mất. - Xem ra lão Thôn Thiên Thú không ở gần đây! Trên đỉnh núi cạnh đó, Bối Huyền chắp tay sau lưng, từ tốn nói. Bối Luân ở bên cạnh cảm ứng bốn phía một phen, gật đầu nói: - Đúng vậy, nếu lão Thôn Thiên Thú ở gần đây, tận mắt thấy cảnh này, hắn chắc chắn sẽ ra tay. - Để Kim Nghiêm tiếp tục ngược đãi một phen, nhớ đừng giết! Bối Huyền nhắm mắt lại tiếp tục cảm ứng, trong tay tùy thời nắm bắt một viên ngọc phù. Chỉ cần Đông Cảnh chi vương tới, hắn liền sẽ lập tức bóp nát ngọc phù, hắn và nhiều đại viên mãn như vậy chỉ cần trụ vững thoáng chốc, Khôn Ma liền có thể đi ra từ trong Băng Hậu Cung. Kim Nghiêm được đến ý chỉ, trường thương trong tay không ngừng run run, phóng ra từng đạo hư ảnh, liên tục nện tới Lục Tiểu Bạch, Tiểu Bạch vốn đã trọng thương, bị một tên đại viên mãn không ngừng công kích, thương càng thêm thương. Chỉ sau bảy tám lần như vậy, trên thân Tiểu Bạch đã không còn phiến da thịt nào lành lặn, xương cốt trên người đều bị nện nát. Tiểu Bạch còn bị trấn áp, muốn động đều không động được, liên tục chà đạp giày vò, bộ dạng thê thảm vô cùng. Lông tóc toàn thân nhuộm đỏ máu tươi, lại ngay cả kêu thảm đều không phát ra được, chỉ có thể nghe được tiếng nghẹn ngào nhỏ yếu. Lúc này, rất nhiều võ giả Lục Minh đều thò ra thần niệm, bọn hắn từng nghe nói qua về chuyện giữa Tiểu Bạch và Lục Ly, ở trong lòng bọn hắn, Tiểu Bạch chính là nửa chủ tử. Giờ thấy Tiểu Bạch bị chà đạp như thế, ai nấy đều hận không thể giết ra ngoài, xé xác Kim Nghiêm. Nhưng sau cùng không ai ra tay, bởi vì bọn hắn đừng nói đánh giết Kim Nghiêm, ngay cả Thần Văn đều không phá nổi, căn bản không thoát ra được. Lại tấn công thêm mấy lần, Tiểu Bạch đã thoi thóp một hơi, Bối Huyền nghĩ nghĩ bèn truyền lệnh nói: - Để Cương Nhạc Đồng Huấn mang Lục Tiểu Bạch tiến vào trong hang động nơi lối vào Băng Hậu Cung, nếu Đông Cảnh chi vương cường hành xông vào, để bọn hắn trực tiếp động thủ giết chết Lục Tiểu Bạch! Cương Nhạc và Đồng Huấn nhận lệnh, lập tức không chút ngập ngừng, bọn hắn đi theo Bối Huyền, chuyện đến nước này, bằng với trực tiếp đối địch cùng Đông Cảnh chi vương. Bọn hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể cắm đầu đi tới cùng, hoặc là đánh chết Đông Cảnh chi vương, hoặc là tất cả bọn hắn đều tan xương nát thịt. Hai tên đại viên mãn mang đi Tiểu Bạch, Cương Nhạc mở ra Thần Văn, thân hình chợt lóe, tiến vào trong sơn động. Có hai tên đại viên mãn canh chừng, Tiểu Bạch có giãy dụa thế nào đều vô dụng. Trong sơn động vô cùng an toàn, dù Đông Cảnh chi vương muốn giết đi vào cũng phải trước cường hành phá vỡ Thần Văn. Một khi phá mở Thần Văn, muốn không kinh động mấy tên đại viên mãn trong này, đó là điều không thể. - Rất tốt! Đợi Tiểu Bạch bị mang đi vào, trên mặt Bối Huyền lộ ra ý cười hài lòng. Lục Tiểu Bạch bị bắt, Đông Cảnh chi vương liền không thể không đến, Đông Cảnh chi vương vừa đến, chờ đợi hắn chính là thiên la địa võng. Tiên Vực có chín đại Cảnh Vương, giờ đã có bốn tên tới bên này, trong đó còn có Khôn Cảnh chi vương vô cùng cường hoành, nơi đây sẽ là mồ chôn của Đông Cảnh chi vương. Bối Huyền hắn cũng sẽ bởi trận chiến này mà danh dương thiên hạ, đặt định uy danh vô thượng, sau đó lại liên hợp Khôn Cảnh, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, Bắc Cảnh sẽ nghênh đón mấy vạn năm an nhàn. Hắn cũng có thể được đến Chủ Thần Khí, nhờ đó tìm kiếm di tích Chủ Thần, không ngừng đề thăng chiến lực, cuối cùng trở thành cường giả tuyệt thế sánh ngang Khôn Ma. - Hoàn mỹ! Trong lòng Bối Huyền dần bĩnh tĩnh lại, có Lục Tiểu Bạch làm con tin nơi tay, kết hợp với địa hình đặc biệt của Băng Hậu Cung, dù có tới nhiều đại viên mãn đến mấy cũng không cách nào giải cứu Lục Tiểu Bạch, chỉ có mỗi lựa chọn cường công. Bối Huyền nghĩ nghĩ, lại vẫn chưa yên tâm, lần nữa hạ lệnh nói: - Điều thêm ba tên đại viên mãn vào tiềm phục trong sơn động, một khi có ngoại địch xâm nhập, để bọn hắn liều mạng ngăn trở, chúng ta ở ngay bên ngoài, tùy thời chi viện. - Vâng! Bối Luân khẽ gật đầu đi ra bối trí , lối ra vào chỉ lớn chừng đó, có ba tên đại viên mãn trấn thủ, Đông Cảnh chi vương muốn vô thanh vô tức tiềm hành đi vào căn bản là điều không thể. Chỉ cần có con tin nơi tay. Đông Cảnh chi vương liền sẽ sợ ném chuột vỡ bình, đến lúc đó đánh giết sẽ dễ dàng hơn một chút.
Chương 4988 Chơi một vố lớn
- Mật thiết chú ý hành tung đám Vẫn lão quỷ! Đợi Bối Luân bố trí xong xuôi, Bối Huyền nói: - Khi nào bọn hắn sắp tới gần, lập tức báo cho ta biết, ta sẽ đích thân ra tay, đánh giết toàn bộ bọn hắn! Nếu đã khai chiến, vậy liền không quản được quá nhiều. Vẫn đại nhân là thuộc hạ trung thành nhất của Đông Cảnh chi vương, hơn nữa chiến lực cũng rất cao cường, người như thế nhất định phải đánh chết, bằng không sẽ mang đến hậu hoạn khôn cùng cho Bắc Cảnh. Dù Đông Cảnh chi vương chết rồi, Vẫn đại nhân lại trốn mất, chỉ cần bọn hắn bí mật tiềm phục, đoán chừng sẽ có không ít tộc nhân Bối gia bị bọn hắn ám toán. Bối Luân biết mức độ quan trọng của chuyện này, lập tức an bài một phen, mật thiết giám sát hành tung đám người Vẫn đại nhân. Lúc này đám người Vẫn đại nhân đã tiến vào phạm vi Thiên Vũ Tinh Vực, đoán chừng cũng sẽ như Lục Tiểu Bạch, không phi hành mà chọn một đường truyền tống đi tới. Quả nhiên! Một ngày sau, Bối Luân nhận được tin tức, đám người Vẫn đại nhân đã tiến vào Thiên Vũ Tinh Vực, đồng thời tới một nơi Tinh Giới, sau đó bắt đầu truyền tống, điểm đến cũng là Băng Hà Cốc. Nếu một đường truyền tống đi qua, đoán chừng sẽ chỉ mất mấy ngày. - Tộc Vương, không hay! Ba ngày sau, Bối Luân vội vã đi tới, bẩm báo nói: - Đám người Vẫn lão quỷ vốn nhiều nhất hai ngày liền có thể truyền tống tới, nhưng ngay ở nửa ngày trước lại đột nhiên mất dấu... … - Nhất định là để lộ tin tức! Sau khi nghe được tin báo, Bối Huyền lập tức đưa ra suy đoán. Đây cũng là chuyện đành chịu, tất cả đại tộc trên khắp Thiên Vũ Tinh Vực đều đang chăm chú theo dõi bên này, mặc dù xung quanh đây không có trinh sát tới gần. Nhưng động tĩnh bên này lớn như vậy, há sẽ không khiến đại tộc chú ý, từ đó giúp Vẫn đại nhân suy đoán ra phần nào tình hình. Vẫn đại nhân thân là đại quản gia Đông Cảnh, Đông Cảnh chắc cũng có thám tử và gian tế ở tám đại Tinh Vực, Vẫn đại nhân suy tính ra một ít tin tức là điều hết sức bình thường. Bối Huyền không khỏi ngấm ngầm hối hận, sớm biết thế này hẳn nên len lén mang theo mấy tên đại viên mãn đi qua chặn giết. Hắn quá cố kỵ Đông Cảnh chi vương sẽ ở chỗ Vẫn đại nhân, sợ đi qua bị ám sát, Lục Tiểu Bạch cũng ở chỗ này, vạn nhất được cứu đi thì sao? - Thôi! Bối Huyền khoát tay, trước xử lý Đông Cảnh chi vương cái đã, quay đầu lại nghĩ cách giải quyết bọn Vẫn lão quỷ sau, dù sao cũng chỉ phiền toái chút thôi, lại không ảnh hưởng đến đại cục. - Không đúng... Bối Huyền đột nhiên cất tiếng nói: - Truyền tin đi về, điều động thêm một ít đại viên mãn tới, ngoài ra để thành viên trọng yếu trong tộc tiến vào tổ địa tránh một đoạn thời gian. Vạn nhất bọn Vẫn lão quỷ xuất động đại viên mãn Đông Cảnh đi qua, như thế sẽ tạo nên áp lực rất lớn đối với chúng ta, khi ấy Đông Cảnh chi vương có trợ thủ, đừng nói trấn áp được trường diện, sợ rằng bản thân ta cũng nguy hiểm! Trước đó Bối Huyền không nghĩ qua triệu tập lượng lớn đại viên mãn tới, nhưng giờ đám người Vẫn đại nhân đột nhiên mất tích, điều này khiến hắn bất giác cảm thấy áp lực. Bọn Vẫn đại nhân có mười tên đại viên mãn, chiến lực Vẫn đại nhân còn rất mạnh, sẽ có tác dụng kiềm chế đối với hắn. Một khi bọn hắn biết được Tiểu Bạch bị bắt, như vậy đoán chừng sẽ xuất động toàn bộ đại viên mãn Đông Cảnh tới, khi ấy cục diện có thể sẽ mất đi khống chế. Có Khôn Ma ở đây, tỉ lệ sau cùng đánh giết được Đông Cảnh chi vương là rất lớn, nhưng khả năng hắn bị Đông Cảnh chi vương tập sát cũng lớn không kém. Bởi thế hắn không thể không làm ra một ít chuẩn bị, triệu tập lượng lớn đại viên mãn tới đây. Mà một khi hắn triệu tập lượng lớn đại viên mãn, nhân lực ở phía Bắc Cảnh sẽ rất thiếu hụt, cực dễ bị Đông Cảnh tập kích, vậy nên nhất định phải đi bố trí trước một bước. - Vâng! Bối Luân đi xuống truyền lệnh, trong lòng Bối Huyền không khỏi dần có chút thấp thỏm. Vốn hết thảy đều nằm trong kế hoạch, nhưng giờ xem ra đã lệch khỏi quỹ đạo ít nhiều. Bọn Vẫn đại nhân mất tích, đoán chừng rất nhanh Đông Cảnh chi vương cũng sẽ biết. Sau khi nhận được tin, lão Thôn Thiên Thú khả năng cao sẽ lập tức chạy tới, đại chiến liền đã ở ngay trước mắt. - Bối Ương. Bối Huyền hạ lệnh: - Lệnh trinh sát mật thiết lưu ý động tĩnh bên phía Đông Cảnh, chỉ cần bên kia có bất kỳ gió thổi cỏ động nào, lập tức báo cáo cho ta. Bối Ương đi xuống truyền lệnh, cả người Bối Huyền theo đó kích động không thôi, sắc mặt dần trở nên hồng nhuận, tinh thần có chút phấn khích. Trận chiến này quá quan trọng với hắn, đây là trận chiến thay đổi nhân sinh, nếu trận này thành công, Bối gia liền thẳng tới mây xanh, hắn cũng theo đó danh dương thiên hạ, đồng thời có cơ hội ngang hàng Khôn Ma Đông Cảnh chi vương, trấn áp một thế hệ. ... Tiên Vực, Đông Vương Thành! Đông Cảnh chi vương lại không đuổi theo Tiểu Bạch mà đang tọa trấn trong Đông Vương Thành. Không phải hắn không bận tâm Tiểu Bạch, mà là hắn cảm thấy chuyện này khá là quỷ dị, thậm chí hắn còn hoài nghi Kỳ Sư Sư làm vậy có phải là do sau màn có người giật dây? Đoạn thời gian này hắn một mực điều động thế lực Đông Cảnh dò xét tình hình. Bọn Vẫn đại nhân đột nhiên mất tích, lại không phải là vì Vẫn đại nhân cảm giác được gì, mà là hắn ra lệnh! Đông Cảnh chi vương có thể trấn áp hơn phân nửa Tiên Vực, dựa vào không chỉ mỗi chiến lực cường hoành mà còn có trí tuệ của hắn. Cũng như năm đó diệt đi Nguyên Cảnh chi vương, hắn không phải cứ thế đần độn xông đi qua, mà là có chương có pháp, ra tay cực có mưu lược, sau cùng một chiến thành công. Mặc dù bọn Bối Huyền phong tỏa phương viên trăm vạn dặm xung quanh Băng Hà Cốc, nhưng bọn Kim Nghiêm mang theo con tin rời khỏi tổ địa Tử Thần, Tiểu Bạch đuổi theo... tập hợp những tin tình báo này lại, Đông Cảnh chi vương lập tức ngửi thấy mùi vị âm mưu. Hắn không đi chặn đường Tiểu Bạch, bởi vì tốc độ hắn có nhanh đến mấy cũng không cách nào đuổi kịp trước khi Tiểu Bạch đến Băng Hà Cốc, bởi thế đoạn thời gian này hắn bắt đầu dò xét tình hình trong các cảnh còn lại ở Tiên Vực. Sa sa sa!
Chương 4989 Chơi một vố lớn (2)
Đông Vương Tháp, một lão giả lưng khom còng đi tới, khẽ khom lưng nói với Đông Vương: - Chủ tử, tiểu chủ bị bắt, đại viên mãn bên người Kỳ Sư Sư truyền tin tới. Nói hắn cảm ứng được ít nhất có mười tên đại viên mãn, là Kim Nghiêm ra tay trấn áp tiểu chủ. - Ừm! Đông Cảnh chi vương mặt không biểu tình, tựa hồ bị bắt không phải đứa con trai duy nhất của hắn, hắn không thốt nửa lời, cứ thế trầm ngâm, mãi lúc lâu sau mới nói: - Để đám người lão Bệ động thủ đi, tốc độ phải nhanh, tách ra hai tổ, sau khi đắc thủ lập tức đi về. - Vâng! Lão giả khom lưng đi xuống, Đông Cảnh chi vương thoáng ngẩng đầu, ngước mắt nhìn lên bầu trời nói: - Khôn Ma, Bối Huyền! Nếu các ngươi đã muốn chơi, vậy bản tọa liền bồi các ngươi chơi một vố lớn! Mấy nơi tế đàn truyền tống ở Đông Vương Thành đột nhiên phát sáng, hào quang xung thiên mà lên, đây là tế đàn truyền tống đại hình siêu cấp, rõ ràng muốn truyền tống đi nơi nào đó rất xa. Những tế đàn truyền tống này bình thường không mấy khi dùng tới, không phải cao tầng Đông Cảnh liền gần như không có tư cách sử dụng. Dị động bên này lập tức kinh động đến trinh sát bốn phía, cộng thêm lời đồn thổi trong đoạn thời gian gần đây, sớm đã khiến cho bầu không khí Tiên Vực căng thẳng không thôi. Các đại thế lực đều có trinh sát tiềm phục ở tám đại Tinh Vực, chuyện ở Thiên Loạn Tinh Vực và Thiên Vũ Tinh Vực không qua mắt được bọn hắn, dù không biết tình báo cụ thể thì chắc hẳn cũng đoán ra được ít nhiều. Một ngày sau, tế đàn truyền tống trong Khôn Vương Thành và Bắc Vương Thành sáng lên, tiếp đó từng tên đại viên mãn đột nhiên thoáng hiện trong tế đàn. Trong đám đại viên mãn này, có mấy người bất ngờ trực tiếp ra tay, các đại viên mãn còn lại cũng dồn dập động thủ theo. Mười tên đại viên mãn tới Bắc Vương Thành, bên phía Khôn Vương Thành lại lên tới hai mươi lăm tên đại viên mãn, nháy mắt hai tòa thành trì đã loạn thành một đoàn. Giữa các Cảnh Vương Thành có tế đàn truyền tống nối thông với nhau, bình thường những tế đàn truyền tống này sẽ không đóng lại, cường giả trong Bắc Vương Thành và Khôn Vương Thành vạn vạn không nghĩ tới, phía Đông Vương Thành lại đột nhiên xuất động một đám đại viên mãn tới đây, hơn nữa vừa truyền tống tới liền trực tiếp động thủ, không thèm nói nhảm nửa lời. Đại viên mãn phía Bắc Vương Thành vừa mới được triệu tập rời đi, trưởng lão Bối gia chính đang tổ chức cho tộc nhân trực hệ triệt thoái, thế là bị đánh cho trở tay không kịp. Bắc Vương Thành lớn như vậy, lại chỉ có ba tên đại viên mãn trấn thủ, trong khi phía Đông Cảnh lại tới mười tên đại viên mãn, kết cục thế nào chắc không cần nói cũng biết/ Ầm ầm ầm ầm! Bắc Vương Thành bỗng chốc biến thành phế tích, lần này lệnh Đông Vương ban ra là Bắc Vương Thành chó gà không tha, nguyên một đám Tiên Thú cũng căn bản không quản được quá nhiều, tùy ý đồ sát, trừ trực hệ Bối gia ra, còn lại đều giết sạch. Mười tên đại viên mãn tập kích, ba tên đại viên mãn trấn thủ bên này không kiên trì được bao lâu liền bị oanh giết. Sau đó trực hệ Bối gia vừa khéo đang hội tụ trong Bắc Vương Thành, lập tức bị người ra tay tận diệt, trên mấy ngàn tộc nhân trực hệ bị trấn áp, bắt lại. - Đi! Xong xuôi hết thảy, đại viên mãn dẫn đội mở ra tế đàn truyền tống, quay về Đông Vương Thành. Tế đàn truyền tống sáng lên quang mang ngút trời, trừ cung điện và vài tòa chính điện xung quanh tế đàn truyền tống, gần như tất cả các nơi còn lại trong Bắc Vương Thành đều bị san thành bình địa, mấy ngàn vạn võ giả cư trú trong Bắc Vương Thành bị chém giết. Bên phía Khôn Vương Thành đỡ hơn một chút, Khôn Ma không triệu tập cường giả Khôn tộc xuất động, bởi thế trong Khôn Vương Thành còn có mười tên đại viên mãn tọa trấn. Đáng tiếc phía Đông Cảnh tới hai mươi lăm người, quá trình có lẽ có chút thảm liệt, kết cục lại cũng tương tự. Một canh giờ sau, Khôn Vương Thành bị hủy diệt, hai đại viên mãn Đông Cảnh tử trận, số còn lại mang theo võ giả trực hệ Khôn tộc thuận lợi quay về Đông Cảnh! Một ngày sau, tin tức truyền ra, trọn cả Tiên Vực đều sôi trào! … Đông Cảnh đồng thời ra tay với hai cảnh, hơn nữa còn ra tay rất ác, hủy luôn hai tòa Vương Thành, chỉ số ít võ giả trong thành đào tẩu được, còn lại đều bị chém tận giết tuyệt. Hạ thủ quá hung quá ác, đây đã là tử thù không chết không thôi, vô luận làm sao đều không thể hoà giải, chỉ có nợ máu trả bằng máu mới hóa giải được. Nếu Đông Cảnh chỉ khai chiến với Bắc Cảnh, vậy thì còn hiểu được. Nhưng Khôn Vương Thành đều bị diệt, vậy lại rất khó hiểu. Chúng nhân đều biết, Đông Cảnh chi vương không phải đối thủ của Khôn Ma, năm đó còn thiếu chút bị Khôn Ma giết đi. Đông Cảnh chi vương lại dám đi trêu chọc Khôn Ma, thậm chí đồng thời trêu chọc cả Khôn Cảnh lẫn Bắc Cảnh, Đông Cảnh chi vương đây là điên rồi? Chẳng lẽ hắn chán sống, muốn sớm chút oanh oanh liệt liệt lên đường? Sự tình hẳn không đơn giản như vẻ bề ngoài! Vô số đại tộc nhớ tới chuyện xảy ra ở Thiên Loạn Tinh Vực và Thiên Vũ Tinh Vực, cũng như một ít tin đồn lưu truyền. Các đại tộc ẩn ẩn hiểu ra, tựa hồ Khôn Ma và Bối Huyền tìm đến gây sự trước với Đông Cảnh chi vương. Đông Cảnh chi vương đây là đang điên cuồng trả thù? Không quản chân tướng sự tình cụ thể thế nào, tóm lại đã xảy ra đại sự, trận chiến này tuyệt đối sẽ thay đổi cách cục Tiên Vực. Đông Cảnh chi vương ra tay ác như vậy, kết cục tất sẽ không chết không thôi, hoặc là Đông Cảnh chi vương bị giết, hoặc là Bối Huyền và Khôn Ma bị giết. Đương nhiên... Không ai cho rằng Đông Cảnh chi vương có thể thắng, đừng nói một cảnh đối đầu hai hai cảnh, dù là Đông Cảnh đối đầu Khôn Cảnh, khả năng thua cũng rất lớn. Hiện tại vấn đề mà rất nhiều đại thế lực đại tộc nghĩ tới chính là, sau khi Đông Cảnh chi vương chết, Đông Cảnh nên do ai nhập chủ? Rất nhiều đại tộc ngo ngoe muốn động, sau khi Đông Cảnh chi vương chết, đoán chừng một nhóm Tiên Thú Đông Cảnh sẽ bị huyết tẩy, khi ấy Đông Cảnh sẽ xuất hiện khoảng không quyền lực. Bất kỳ một đại thế lực nào đều có thể nhẹ nhàng chiếm cứ Đông Cảnh, chiếm cứ nhẹ nhàng, song thủ lại khó, địa lớn lớn như vậy, không có đại tộc hoặc thế lực siêu cường chống lưng, làm sao thủ cho được?
Chương 4990 Ta đi theo ngươi
Rất nhiều đại tộc đại thế lực bắt đầu bí mật liên hợp, dựa vào một nhà chắc chắn nuốt không trôi. Muốn nuốt trôi Đông Cảnh, vậy chỉ có liên hợp lại, cùng nhau phân cắt địa đồ Đông Cảnh. Nhất là Nam Cảnh và Huyền Cảnh ở sát nách, rất nhiều đại tộc đại thế lực ngo ngoe muốn động, ai cũng muốn trở thành tân gia tộc Cảnh Vương. Đông Cảnh loạn thành một đoàn! Nhất là những tiểu tộc quần tiểu thế lực lại càng hốt hoảng không thôi, Đông Cảnh chi vương quá to gan, dám đồng thời ra tay với hai cảnh, còn đồ cả Vương Thành. Đoán chừng rất nhanh hai cảnh sẽ đáp trả, khi ấy trọn cả Đông Cảnh rất có thể sẽ máu chảy thành sông. Đông Vương Thành là loạn nhất, rất nhiều võ giả bắt đầu thoát đi, sợ cường giả hai cảnh giết tới, sẽ trả thù máu tanh nơi này, khi ấy bọn hắn đều phải bị liên lụy mà chết. Một ít trung cao tầng lại không mấy hoảng loạn, bởi vì Đông Cảnh đã đóng lại tế đàn truyền tống nối thông với các Cảnh Vương Thành. Dù Bắc Cảnh và Khôn Cảnh muốn giết tới thì cũng phải cần thời gian, bọn hắn cần từ bên ngoài giết vào, như thế rất dễ bị phát hiện, Khôn Ma và Bối Huyền lại không khả năng đơn thương độc mã giết tới được. Trên ban công Đông Vương Tháp, một đám cường giả xếp thành hàng, đứng ở sau lưng Đông Cảnh chi vương. Tất cả cường giả đều mặt không biểu tình, trong lòng lại có chút thấp thỏm. Thực ra một ít đại viên mãn mới đầu còn đi qua làm gì? Sau khi truyền tống đi qua, lại có mấy tên đại viên mãn trực tiếp ra tay khống chế, sau đó truyền đạt ý chỉ Đông Vương. Bọn hắn có thể làm sao? Chỉ đành cùng theo động thủ, bằng với bị hiếp bách mang theo. Bọn hắn đều là đại viên mãn Đông Cảnh, bình thường đối với lệnh của Đông Cảnh chi vương há lại dám không theo, nhưng khiến bọn hắn đồng thời động thủ với Khôn gia và Bắc Cảnh, bọn hắn thật sự không lớn gan đến thế. Bọn hắn không phải một mình, sau lưng đều có tộc quần, bọn hắn phải suy xét cho tộc quần của mình nữa. Đông Cảnh có rất nhiều đại viên mãn, nhưng thuộc hạ đáng tin thực sự của Đông Vương là đám đại viên mãn được Vẫn đại nhân mang đi, đó mới là lực lượng tuyệt đối trung thành với Đông Cảnh chi vương, chỉ cần một câu nói của Đông Cảnh chi vương, dù phải xuống núi đao vào biển lửa đều quyết không từ. Trong khi hơn phân nửa trong ba mươi tên đại viên mãn đứng đây đều có tộc quần, ngoài mặt bọn hắn đều lấy Đông Cảnh chi vương làm đầu, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, độ trung thành lại có hạn. Lần trước Đông Cảnh chi vương đánh tới Nguyên Cảnh, lại chỉ mang theo mấy tên đại viên mãn chứ không hiệu triệu tất cả đại viên mãn giết đi qua. Nguyên nhân chính là bởi vì hắn chưa hẳn đã kêu động đám này, vạn nhất kêu bất động, vậy chẳng phải rất lúng túng? Rốt cuộc hai cảnh khai chiến không phải chuyện đùa, nếu bên này chiến bại, bọn hắn liền đi đứt. Lúc này, tất cả cường giả hội tụ ở đây, ngoài mặt là đến phục mệnh, nhưng thực ra bọn hắn đến để nghe lời giải thích. Nếu Đông Cảnh chi vương không cho ra được một lời giải thích hợp lý, vậy tiếp sau bọn hắn sẽ không bồi Đông Cảnh chi vương chơi tiếp. Đông Cảnh chi vương trầm mặc đứng đó, không thốt nửa lời, đám đại viên mãn phía sau đều biết tính tình hắn, cũng trầm mặc đứng chờ. Đợi chừng nửa canh giờ, Đông Cảnh chi vương mới mở miệng nói: - Bản tọa biết, rất nhiều người trong các ngươi bất mãn với ta, cũng muốn thay thế vị trí bản tọa, càng không muốn bị cuốn vào chuyện của bản tọa. - Không dám! Nguyên một đám đại viên mãn vội vàng khom lưng thỉnh tội, Đông Cảnh chi vương lại khoát tay nói: - Không cần giải thích gì cả, bản tọa chỉ muốn nói chuyện lần này không phải bản tọa cố ý khiêu lên, Tiểu Bạch bị bọn hắn bắt được, bản tọa đành phải ăn miếng trả miếng. Tiếp sau, nếu các ngươi không muốn bị cuốn vào, có thể lập tức rời đi, đồng thời phát bố thông cáo, nói việc này là các ngươi bị cuốn vào, không liên quan gì đến các ngươi cả, hoặc cũng có thể công khai chỉ trích bản tọa, nếu điều đó giúp được các ngươi giảm miễn nguy hiểm. Nếu lần này bản tọa thắng, bản tọa tuyệt không truy cứu. Nếu bản tọa tử trận, bản tọa cũng nhất định sẽ nghĩ cách giết chết một trong hai người Khôn Ma hoặc Bối Huyền, khi ấy tất sẽ có siêu cấp cường giả đến chiếm lĩnh Đông Cảnh, các ngươi cứ đến nương nhờ hắn là được. - Cảnh Vương, ta đi theo ngươi! Một tên đại viên mãn lập tức tỏ thái độ, hắn nhếch môi cuồng tiếu nói: - Đời này theo Cảnh Vương khoái ý ân cừu, chết rồi cũng đáng, không có gì to tát cả. Tộc quần ta đã thu xếp ổn thỏa, có thể thống khoái đi theo Cảnh Vương đại chiến một trận. - Cảnh Vương! Một tên tráng hán tóc đỏ trầm giọng nói: - Đông Cảnh chúng ta trấn áp quá nửa Tiên Vực suốt mấy chục vạn năm, lần này càng là đồng thời khiêu chiến hai cảnh, thịnh huống như thế làm sao có thể thiếu được lão Bệ ta? Con đường võ đạo, tử vong tức là số mệnh, không có gì đáng nói cả, một chữ thôi, làm! Tiếp sau lại có mấy tên đại viên mãn tỏ thái độ, riêng số đại viên mãn còn lại thì vẫn trầm mặc. Bọn hắn không phải thiếu niên máu nóng, chỉ bằng mấy câu liền có thể bị kích động đến điên cuồng, đây có phải trò đùa đâu? Quan trọng nhất là đối phương có Khôn Ma, năm đó Đông Cảnh chi vương thiếu chút bị Khôn Ma giết chết, hiện tại Đông Cảnh chi vương có thể là đối thủ của Khôn Ma ư? Ba mươi mấy tên đại viên mãn, sau cùng có tổng cộng mười một người lên tiếng, số còn lại đều im lặng, cúi đầu tỏ rõ không nguyện bị cuốn vào việc này. Đông Cảnh chi vương phất phất tay, những người không lên tiếng kia lui ra, sau đó khoái tốc truyền tống rời khỏi Đông Vương Thành. Đợi đám đại viên mãn kia đi rồi, Đông Cảnh chi vương mới lần nữa lên tiếng: - Tất cả trở về chuẩn bị đi, mười ngày sau xuất phát, ai muốn tới thì tới, không muốn tới, bản tọa thật tâm không miễn cưỡng, cũng không trách tội các ngươi. Đều là lão huynh đệ, các ngươi biết tính cách của ta. Đi thôi! - Vâng! Mười một tên đại viên mãn nhanh chóng đi về chuẩn bị, đương nhiên cuối cùng sẽ có bao nhiêu đại viên mãn nguyện xuất chiến theo Đông Cảnh chi vương, vậy liền ai cũng không biết, vạn nhất cả mười một tên đại viên này sau khi trở về đều đổi ý thì sao?