Còn có một tên công tử dáng người thon dài, sắc mặt như bạch ngọc, khí vũ hiên ngang, một thân trường bào màu trắng, khí chất xuất trần, cũng là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong. Lục Ly nghe chúng nhân trò chuyện, biết được người này là Dạ Lạc, thiếu tộc trưởng Dạ gia thuộc Thiên Địa Trủng, một trong mười hai Vương tộc.
Còn có một tên công tử khác cũng là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, bộ dáng người này có chút âm nhu, nụ cười rất là tà mị, trong mắt toàn là vẻ kiệt ngạo không tuần, khiến người vừa nhìn liền biết không dễ ở chung.
U Minh Giáo, Dương Hiên!
Khí trường người này rất mạnh, phong mang lộ hết ra ngoài, đám Lục Toan Dạ Lạc đều bị hắn đè xuống, ánh mắt toàn trường bất giác đều bị hắn hấp dẫn.
Hai người còn lại đều là tiểu thư, mặt như quan ngọc, phong thái khuynh quốc khuynh thành. Một người tiền nhiệm đệ nhất tiểu thư Thần Châu đại địa, Cơ Mộng Điềm Luân Hồi Cung, dung mạo khí chất vị tiểu thư này là đứng đầu trong những nữ tử Lục Ly từng gặp qua, không ai sánh bằng.
Dù là Khương Khinh Linh, Lục Hồng Ngư, Bạch Thu Tuyết .. so ra đều cảm thấy thua kém phần nào. Người này hệt như là một khối ngọc bích hoàn mỹ không một tia tỳ vết, nhìn nhiều vài lần sẽ khiến người bất giác tăng nhanh nhịp thở, tim đập thình thịch.
Nữ thần!
Nếu nói hai chữ này chỉ có thể dùng cho một nữ tử, như vậy Cơ Mộng Điềm hoàn toàn xứng đáng. Khó trách nàng là đệ nhất mỹ nhân được toàn Thần Châu đại địa công nhận, ngay cả Lục Ly đều cảm khái tạo vật chủ thần kỳ.
Người còn lại là tiểu thư Bách Hoa Các, vị tiểu thư này không rực rỡ lóa mắt được như Cơ Mộng Điềm, sở dĩ nàng khiến Lục Ly đặc biệt để ý chính là eo thon.
Eo con kiến, nằm trọn trong vòng tay.
Eo vị tiểu thư này quá nhỏ, khăng khăng ngực lại tương đối nguy nga, tạo thành xung kích thị giác cường liệt. Lục Ly không khỏi lo lắng bởi vì nàng thắt lưng quá nhỏ mà dẫn tới vừa động liền gãy.
- Lục Ly!
Lục Lân và Lục Hồng Ngư bất ngờ rời khỏi nhóm Lục Toan Lục Nghê, bước về phía bên này, thần tình trong mắt hai người đều rất phức tạp, trong lòng có ngàn câu vạn lời, nhưng đợi lúc đi đến bên cạnh Lục Ly lại không biết phải nói gì.
Lục Ly cũng không nói gì, dù sao sau này hai người còn phải lăn lộn ở Lục gia. Hắn mà biểu hiện quá thân mật, sẽ tạo nên ảnh hưởng bất lợi với bọn họ. Bởi thế hắn chỉ cười cười, toàn trình không thốt nửa lời.
Hai người tới bên đây, lập tức dẫn lên Lục Toan Lục Nghê chú ý. Lục Toan không nói gì, Lục Nghê lại có chút khó chịu, liếc mắt nhìn sang Lục Ly nói:
- Ồ, ta thấy được ai thế này?
Ngữ điệu Lục Nghê có chút khoa trương, hấp dẫn một số người chú ý. Lục Nghê nhanh chân đi đến, chế nhạo nói:
- Đây chẳng phải thiếu gia Lục Ly, người bị Lục gia chúng ta trục xuất khỏi gia tộc đây sao? Không ngờ ngươi cũng tới Thí Ma Thành? Bị Lục gia đuổi đi, ngươi lại tìm tới nương nhờ Khương gia? Khinh tiểu thư, giờ Lục Ly đang canh cửa cho nhà các ngươi à?
Thật ra chuyện về Lục Ly các gia tộc đều thu được tin tức, con trai Lục Nhân Hoàng, muốn không dẫn người chú ý cũng khó.
Chẳng qua rất nhiều người đều không biết mặt Lục Ly, giờ nghe được Lục Nghê nói vậy, vô số ánh mắt lập tức quét tới.
Lục Ly khẽ cười một tiếng, lại chẳng hề có vẻ gì là tức giận, chuyện hắn bị Lục gia trục xuất gia môn là sự thật, lần này nếu không nhờ Khương Khinh Linh, hắn quả thực không vào được Thí Ma thành.
Nhiều người như vậy nhìn sang bên này, hắn không muốn quá dẫn người chú ý, bằng không chuyện ở Bắc Mạc sớm muộn cũng sẽ lộ ra ngoài ánh sáng. Bởi thế hắn không có đáp lời, chỉ mỉm cười đứng đấy, rất là đê điệu.
Lục Ly không nổi giận, Khương Khinh Linh lại nổi giận.
Vốn Lục Ly dặn dò sau khi tới đây, hai bên tận lực giữ gìn khoảng cách, đừng khiến hắn trở thành tiêu điểm của chúng nhân. Nhưng giờ Khương Khinh Linh đã không quản được nhiều như vậy, bắt nạt Lục Ly còn khiến nàng giận dữ hơn cả bắt nạt chính mình.
Lập tức, nàng không chút khách khí nói:
- Lục Ly không phải người nhà chúng ta, cũng không phải nhà chúng ta không muốn mời chào hắn, mà là hắn xem thường Linh Lung Các chúng ta. Thật ra chỉ cần gia nhập Linh Lung Các, một vị trí trưởng lão sẽ dành riêng cho hắn, thậm chí Khương Khinh Linh ta ngày ngày bưng trà rót nước phục vụ hắn đều được.
- Lục Nghê, Lục gia các ngươi đúng là không có mắt nhìn người, nhân vật như thế không ngờ lại vứt bỏ? Không biết là đám trưởng lão nhà các ngươi váng đầu, hay là hai huynh đệ các ngươi lòng dạ quá nhỏ hẹp, dung không được nhân tài thiên tư càng tốt hơn các ngươi?
Toàn trường ồ lên.
Công tử tiểu thư các đại gia tộc gần như rất ít trở mặt với nhau, nhưng hôm nay vì Lục Ly mà Khương Khinh Linh sắp trở mặt.
Thật ra chuyện Lục Ly bị Lục gia trục xuất sớm đã bị đám công tử tiểu thư các đại gia tộc biết được. Thậm chí còn biết mạch của Lục Chính Đàn vì muốn đoạt quyền, thế nên không dung được Lục Ly, bởi vậy mới đuổi đi ra.
Việc này mọi người tự biết trong lòng, nhưng mấy ai lại nói ra?
Câu sau cùng của Khương Khinh Linh thiếu chút vạch trần việc này. Hơn nữa trước đó vì đề cao Lục Ly, Khương Khinh Linh còn không tiếc ép thấp Linh Lung Các cũng như tổn hại uy nghi của bản thân.
Lục Ly khinh thường gia nhập Linh Lung Các, một thiên kiêu tương lai như nàng lại muốn bưng trà dâng nước, phục vụ cho Lục Ly.
Thế mà... Lục Ly tựa hồ còn không thèm?
Kiệu hoa người người nhấc, kiệu hoa này còn là kiệu hoa đỉnh cấp, địa vị Lục Ly bỗng chốc được nhấc lên rất cao, hình tượng của hắn trong mắt mọi người cũng theo đó mà trở nên nổi bật dị thường.
Vừa rồi Lục Ly bị Lục Nghê đâm chọc mấy câu, lúc này lại vẫn một mực ngậm cười không nói, thần thái đó trong mắt chúng nhân nhanh chóng biến thành sâu xa khó lường, hệt như cao nhân đắc đạo, lười nhác tranh biện với một đám phàm phu tục tử.
Ánh mắt Thiên Địa Trủng Dạ Lạc, U Minh Giáo Dương Hiên, Luân Hồi Cung Cơ Mộng Điềm, Bách Hoa Các Điệp Phi Vũ nhìn Lục Ly lập tức có chút khác thường.
Trong mắt Dương Hiên mang theo một tia áp bách, rõ ràng là có địch ý.
Chương 672 Đại bản doanh
Dạ Lạc lại có vẻ khá là thân mật, hơn nữa ánh mắt rất trong trẻo, khiến người nhìn bất giác cảm thấy rất dễ chịu.
Khóe miệng Cơ Mộng Điềm ngậm lấy ý cười nhàn nhạt, khiến người không dám nhìn nhiều. Điệp Phi Vũ thì lại hiếu kì mở to tròng mắt, rõ ràng là rất hứng thú đối với Lục Ly.
Lục Ly thấy vô số ánh mắt khóa chặt mình, thầm hô không ổn.
Hắn không muốn nổi tiếng! Một khi dẫn lên các đại gia tộc để ý, Bắc Mạc liền không còn bí mật. Thanh Loan Tộc Mãnh Tượng Tộc Thái Thản Tộc sẽ lộ ra ngoài ánh sáng, khi ấy tất cả đều đi đứt.
Đầu óc cấp tốc chuyển động, trên mặt lộ ra ý cười nịnh nọt, khom người nói với Khương Khinh Linh:
- Khinh tiểu thư, ngươi cũng đừng lừa ta. Không phải chỉ là lần trước đắc tội ngươi chút thôi sao? Đừng trả thù ta như thế. Hay là vậy đi, hôm nay ta liền gia nhập Linh Lung Các, cũng không cần cho ta vị trí trưởng lão, để ta làm chấp sự là được. Chiến lực ta chỉ là Bất Diệt Cảnh, có thể được làm chấp sự phỏng chừng đã khiến rất nhiều trưởng lão Linh Lung Các bất mãn trong lòng.
Lục Ly nói chuyện rấtg có kỹ xảo, thái độ đè xuống rất thấp, nét mặt hèn mọn, bộ dạng khom cúi như nô tài, khiến người bất giác sinh tâm coi thường.
Sau đó hắn nói thẳng cảnh giới mình chỉ là Bất Diệt Cảnh, càng khiến người khinh thường thêm mấy phần. Rất nhiều người từ trong ngữ điệu Lục Ly đoán ra được đây là Khương Khinh Linh đang cố ý nhục nhã hắn, Bất Diệt Cảnh đi làm trưởng lão Linh Lung Các? Đùa chắc?
Khương Khinh Linh thoáng ngạc nhiên, đảo mắt nhìn sang Lục Ly. Lục Ly đánh mắt ra hiệu, Khương Khinh Linh lập tức hiểu ý, hừ lạnh một tiếng quay đầu đi, không nói thêm gì nữa.
Ánh mắt Khương Khinh Linh và Lục Ly giao nhau chỉ trong thoáng chốc, nhưng vẫn bị hai người bắt giữ được. Một người là Luân Hồi Cung Cơ Mộng Điềm, người còn lại là Bách Hoa Các Điệp Phi Vũ.
Tâm tư nữ tử thường thường khá là tinh tế tỉ mỉ, hai người thoáng trầm ngâm, ý cười nơi khóe miệng Cơ Mộng Điềm càng đậm mấy phần, trong đôi mắt to của Điệp Phi Vũ lại tràn đầy hiếu kỳ, không ngừng đánh giá Lục Ly.
Ánh mắt U Minh Giáo Dương Hiên nhìn Lục Ly hòa hoãn đi một chút, không còn âm lãnh mang theo sát cơ như vừa rồi. Thần sắc Lục Nghê lại vẫn âm trầm, chỉ có Lục Nghê là bất động thanh sắc, khóe miệng treo lên ý cười nhàn nhạt.
Lục Lân và Lục Hồng Ngư nhìn thấy ý cười nơi khóe miệng Lục Toan, sau lưng bất giác phát lạnh. Lục Nghê chỉ là tên mãng phu không có gì phải sợ, nhưng Lục Toan lại nổi tiếng âm độc, thuật quyền mưu đã đến trình độ xuất thần nhập hóa. Vốn ở Thần Khải Thành Lục Ly từng bị hắn cho vào bẫy một lần, nếu không phải Thái Thượng trưởng lão ra mặt, sợ rằng Lục Ly sớm đã chết.
Lục Ly nhìn Lục Toan một cái, trong lòng ngấm ngầm đề phòng, đứa con trai này của Lục Phong Hỏa lòng dạ quá sâu. Loại người như thế mới thực sự đáng sợ, chó cắn người thường thường sẽ không sủa, đột nhiên liền cắn ngươi một phát, đủ khiến ngươi trí mạng.
Hưu!
Đúng lúc này, từ nơi xa mấy đạo nhân ảnh bay vụt đến, đi đầu là trưởng lão chấp pháp, Khương Thiên Thuận cũng ở trong đó.
Hiện trường lập tức an tĩnh, đám đại nhân vật này đi đến, đồng nghĩa tiểu chiến trường sắp được bóc mở.
Quả nhiên!
Trưởng lão chấp pháp hạ xuống, theo thông lệ phát biểu một phen. Nội dung về cơ bản đều là cổ vũ mọi người anh dũng giết địch, đoàn kết nhất trí, vì thủ vệ Nhân tộc mà chiến đấu.
Phát biểu xong xuôi, trưởng lão chấp pháp vung tay lên nói:
- Được rồi, mở ra đại điện, theo thứ tự tiến vào. Nửa năm sau cửa truyền tống sẽ lần nữa mở ra, nếu sợ chết nửa năm sau có thể đi ra.
Cửa đại điện mở ra, bên trong có một cánh cửa truyền tống bảy màu cực lớn, quang mang lấp lánh, thông tới nơi chưa biết nào đó.
- Đi!
Dương Hiên đi đầu xông vào, một đội nhân mã theo sau hắn, nối đuôi nhau vọt vào theo, ít nhất có vài trăm người.
Đợi đám người Dương Hiên đi xong, Dạ Lạc là nhóm thứ hai tiến vào, cũng dẫn theo vài trăm người. Kế tiếp là Cơ Mộng Điềm, Điệp Phi Vũ. Khương Khinh Linh thấy Lục Toan không nhúc nhích, bèn vung tay dẫn đội ngũ đi vào, lúc này Lục Toan Lục Nghê cuối cùng mới đi theo.
Đợi con em hào môn vào hết, võ giả các gia tộc còn lại mới lũ lượt nối đuôi đi vào. Cánh cửa truyền tống này rất lớn, hơn nữa còn có thể không ngừng truyền tống, chỉ cần phóng vào bên trong, thoáng chốc liền tan biến đâu mất.
Thoáng chốc, toàn bộ trên vạn người trong quảng trường đều tiến vào, trưởng lão chấp pháp nhìn cửa truyền tống trong đại điện một cái, khe khẽ thở dài nói:
- Trên vạn người đi vào, đợi khi kết thúc không biết sẽ có bao người đi ra?
Khương Thiên Thuận nghĩ nghĩ rồi nói:
- Cái này phải xem mức độ chặn đánh của tứ tộc, nếu những năm nay tứ tộc vẫn chưa xuất hiện Nhân Hoàng tuổi trẻ, như vậy hẳn là sẽ có quá nửa sống sót đi ra. Còn nếu xuất hiện một tên Nhân Hoàng, có thể trở về hai thành đã tính là không sai.
...
Trong đại mạc hoang vu, khắp nơi toàn là tường đổ ngói nát, bão cát cuộn lên đất đá ngút trời, tàn dương như máu, thê lương không bút nào tả xiết.
Lúc này trong đại mạc đột nhiên hiện ra một đám người, những người kia ngưng hiện giữa không trung, sau đó đồng loạt rơi xuống. Đại bộ phận đều có tâm lý chuẩn bị, chỉ một số người ngã sóng xoài trên đất.
Hưu
Lục Ly và Khương Khinh Linh được truyền tống tới gần như cùng lúc, bởi thế hai người cùng nhau hiện ra giữa trời, sau đó thân thể cả hai cấp tốc rơi rụng xuống dưới.
Ông
Khương Khinh Linh tựa hồ sớm đã dự liệu tới tình huống này, nơi bụng dưới hiện ra Bản Mệnh Châu, tốc độ rơi rụng giảm mạnh, nàng khẽ kêu:
- Phóng thích Bản Mệnh châu.
Đám người Khương Hỗ sớm có chuẩn bị, Lục Ly lại không được nói cho biết, chẳng qua Khương Khinh Linh kịp thời bay đến bên cạnh, kéo mạnh hắn lên.
- Trọng lực mạnh quá!
Sau khi vững vàng hạ xuống đất, Lục Ly thần sắc ngưng trọng nhìn quanh bốn phía. Phát hiện không ai bay giữa không trung, trên đỉnh đầu lại không ngừng có người hiện ra, tiếp đó cấp tốc rơi rụng xuống.
- Trọng lực nơi này gấp vạn lần bên ngoài!
Khương Khinh Linh thấp giọng nói, dẫn đám người Lục Ly đi đến trong góc, vừa đi vừa giải thích nói:
- Ở chỗ này trừ Vũ tộc ra, các chủng tộc còn lại đều rất khó bay lên, dù là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong muốn bay cũng đều khá tốn sức.
Chương 673 Cẩn thận Toan
Lục Ly hiếu kì hỏi dò:
- Trọng lực nơi này là tiên thiên hình thành?
- Hậu thiên!
Khương Khinh Linh giải thích nói:
- Là vị thiên kiêu luyện chế kết giới kia làm ra, trọng lực nơi này ảnh hưởng đều tới tất cả mọi người. Mục đích tự nhiên là để cho chiến đấu càng thêm kịch liệt, dưới ảnh hưởng của trọng lực, tốc độ sẽ giảm mạnh, một khi gặp phải kẻ địch phục kích, chạy đều chạy không được, chỉ có thể huyết chiến tới cùng. Hoặc là chết, hoặc là chiến thắng kẻ địch.
Chúng nhân đi đến trong góc phế tích, tìm tới một khối đất tương đối bằng phẳng, Khương Khinh Linh khua tay nói:
- Hạ trại, nơi này chính là đại bản doanh của chúng ta, chiến đấu mệt mỏi thì quay về đây nghỉ ngơi.
Đám người Khương Hỗ lập tức bận rộn với công việc đóng doanh, Lục Ly nghi hoặc dò hỏi:
- Sao gọi là đại bản doanh?
…
- Ngươi đừng thấy thành trì chỗ này đã hủy!
Khương Khinh Linh đảo mắt nhìn quanh bốn phía một cái, nói:
- Nhưng nơi này có một tiểu kết giới tự nhiên, chỉ cần không ra khỏi di chỉ thành trì liền sẽ không bị ngoại địch xâm nhập. Tương tự, tứ tộc còn lại cũng có một đại bản doanh cho riêng mình, ở trong đại bản doanh, dị tộc tiến vào, chiến lực sẽ bị áp chế, bó tay bó chân mặc cho chúng ta đồ sát. Chúng ta tiến vào đại bản doanh của bọn hắn, chiến lực cũng sẽ bị áp chế. Đối với các tộc mà nói, năm đại bản doanh này là nơi tương đối an toàn.
- Đương nhiên!
Khương Khinh Linh chỉ phế tích quanh bốn phía nói:
- Nếu kẻ địch có được một thiên tài yêu nghiệt, dù cho chiến lực bị áp chế vẫn có thể quét ngang chúng ta, như vậy chúng ta chỉ còn nước chờ chết. Sở dĩ nơi đây thành phế tích là bởi vì vạn năm trước Vũ tộc xuất hiện một tên biến thái, truy sát vào trong đại bản doanh, san phẳng thành trì này thành bình địa.
- Khó trách!
Lục Ly bừng tỉnh đại ngộ, mới đầu hắn còn thắc mắc vì sao trong tiểu thế giới này có thành trì trì? Đã xây dựng thành trì rồi, sao lại còn hủy đi? Thì ra là bị Vũ tộc phá hủy.
- Trước nghỉ ngơi một phen!
Khương Khinh Linh thấp giọng nói:
- Đại bộ đội của các tộc còn lại đều đang lũ lượt tiến vào, tất cả mọi người cần nhanh chóng thích ứng hoàn cảnh nơi này. Ba ngày sau tiểu đội chúng ta đi ra, bắt đầu săn ma.
- Tiểu đội?
Lục Ly đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, thấy trên vạn người tiến vào bắt đầu chia thành các tiểu đội nhỏ, không khỏi nghi hoặc hỏi:
- Nơi này không thích hợp giao chiến quy mô quân đoàn?
- Đúng rồi!
Khương Khinh Linh gật đầu nói:
- Gia gia ta nói địa thế nơi này rất kì lạ, thường thường mấy chục người gộp thành một tiểu đội là hợp lý nhất. Càng nhiều người mục tiêu càng lớn, ngược lại rất dễ bị vây giết. Các tộc còn lại cũng tương tự, tiểu đội tính cơ động mạnh, đánh thắng được liền giết, đánh không lại liền chạy.
Doanh trướng đã thành hình, toàn là từng lều vải nho nhỏ san sát kề nhau, tựa như nhà bạt. Rất nhanh bốn phía đều được dựng lên rất nhiều lều nhỏ, kéo dài tít tắt, không thấy đâu là điểm cuối.
- Điểm tích lũy tính thế nào?
Lục Ly hỏi dò vấn đề quan trọng nhất, hắn giết bao nhiêu, bên ngoài làm sao biết? Chẳng lẽ phải cắt đầu kẻ địch mang về.
Nhưng làm thế rất dễ phát sinh nội chiến, vì điểm tích lũy hắn hoàn toàn có thể đồ sát Nhân tộc, cướp đoạt Không Gian Giới Chỉ.
- Không cần tính, mang theo ngọc phù này là được!
Khương Khinh Linh đưa qua một chiếc ngọc phù, nói:
- Trên ngọc phù này có một pháp trận cường đại, có thể ghi chép hết thảy mọi chuyện xảy ra bên cạnh chúng ta. Đợi sau khi chiến đấu kết thúc, ngươi nộp lên ngọc phù, người Thí Ma Điện sẽ thống kê giùm ngươi.
- Thứ tốt!
Lục Ly tiếp lấy ngọc phù, dắt vào bên hông, hắn thấy nơi xa có người đi tới, vội vàng khua tay nói:
- Khương Khinh Linh, có người tìm ngươi, ta đi tu luyện.
Khương Khinh Linh có chút chán ghét quay đầu nhìn sang, thấy là Dương Hiên dẫn người tiến lại, sắc mặt không khỏi càng thêm khó coi.
Quả nhiên, Dương Hiên tới là muốn mời Khương Khinh Linh cùng tổ đội với mình, nói hai đội ngũ hợp lại cùng nhau, tạo thành chiến đội mạnh nhất, hoàn toàn đủ sức quét ngang toàn bộ tiểu chiến trường.
Khương Khinh Linh đương nhiên là cự tuyệt, nàng không có chút hứng thú nào đối với đám công tử tiểu thư hào môn này, cũng không muốn hàn huyên nói nhảm với bọn hắn, dăm ba câu liền đuổi đi Dương Hiên.
Sau Dương Hiên, Lục Nghê lại tới, lần này Khương Khinh Linh càng không có nửa điểm khách khí, trực tiếp nói một câu, mệt không tiếp khách.
Tiếp đó lại có mấy con em các đại gia tộc tìm tới, Khương Khinh Linh nhất loạt không tiếp.
Những người kia đành phải ảo não trở về, Luân Hồi Cung Cơ Mộng Điềm, Bách Hoa Các Điệp Phi Vũ, và Thiên Địa Trủng Dạ Lạc ngược lại đều chưa từng tới.
Lục Ly ngồi xếp bằng tu luyện, nghỉ ngơi dưỡng sức trong một trướng bồng, chờ đợi Khương Khinh Linh ra lệnh xuất chiến.
Thật ra hắn còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Khương Khinh Linh, nhưng lúc này rất không tiện, nếu mạo muội tiến vào lều vải của nàng nhất định sẽ dẫn lên rất nhiều người chú ý.
Ba ngày sau đó, có rất nhiều người phái thủ hạ tới mời Khương Khinh Linh đi dự tiệc. Đương nhiên yến hội ở nơi này khẳng định không cách nào so được với bên ngoài, chỉ là tập trung lại vui đùa náo nhiệt một phen mà thôi.
Khương Khinh Linh nào có tâm tình đi xã giao? Một câu bế quan tu luyện liền đuổi đi hết. Nàng vừa mới luyện hóa thần lực, còn cần thời gian đi mò mẫm cách vận dụng.
Đêm ngày thứ ba lại tới một người, không biết là thủ hạ của vị công tử tiểu thư nào. Hắn hỏi dò Khương Hỗ một phen, biết được Khương Khinh Linh bế quan liền lắc đầu rời đi.
Cũng không biết là vô tình hay cố ý, hắn tiện tay ném một nắm bùn đất màu xám xuống bên cạnh, lăn đến trong trướng bồng Lục Ly. Sau đó không nhìn lều vải Lục Ly đang trú ngụ lấy một lần, cứ thế nhanh chân rời đi.
Lục Ly bị đánh thức, ánh mắt quét tới, xác định không có nguy hiểm mới nhìn xuống nắm bùn kia, thần niệm quét qua phát hiện trong nắm bùn có một tờ giấy.
Hắn rất cẩn thận lấy ra một chiếc dao găm gỡ hết bùn đất, xác định không có độc mới cầm tờ lấy lên đọc, nháy mắt nét mặt chợt trở nên âm trầm, trên tờ giấy chỉ ghi ba chữ, cẩn thận toan.
Chương 674 Man tộc
Toan tự nhiên là chỉ Lục Toan, phải cẩn thận Lục Toan?
Tờ giấy này hẳn là do Lục Lân hoặc Lục Hồng Ngư phái người đưa tới, rất có thể hai người nghe được phong thanh nào đó, hoặc là đã phát hiện có điều gì không đúng. Không tiện đến nhắc nhở Lục Ly, thế nên mới phái người đưa tới tờ giấy nhỏ này.
Tống Kỳ có thể giết đến Bắc Mạc, Lục Ly liền hoài nghi là do Lục Phong Hỏa hoặc Lục Toan động tay động chân. Bằng không Lam Sư Phủ không khả năng bỏ mặc cho Tống Kỳ đào tẩu, tin tức hắn ở Bắc Mạc Tống Kỳ cũng không khả năng biết được.
Lại thêm hắn đại náo tại Thần Khải Thành, cuối cùng bị kết tội đày đi Thiên Ma Đảo trăm năm, lần đó Lục Ly liền đã hoài nghi là mình sập bẫy do Lục Toan hoặc Lục Phong Hỏa dựng lên!
Bởi thế lúc này Lục Ly rất coi trọng lời nhắc nhở đến từ mảnh giấy kia, minh đao minh thương Lục Ly không sợ, chỉ sợ vô thanh vô tức phóng tên bắn lén, bày ra tử cục để mình đâm đầu vào.
Khăng khăng hắn đã từng đáp ứng Thái Thượng trưởng lão, nếu người Lục gia không trêu chọc hắn, hắn liền tuyệt không ra tay với con em Lục gia.
Vấn đề bây giờ là hắn không có được chứng cứ Lục Toan động thủ với mình, nếu cứ mạo muội ra tay đối phó Lục Toan, sợ rằng Thái Thượng trưởng lão sẽ từ vạn dặm xa xôi chạy tới đánh giết hắn.
- Thật đau đầu!
Lục Ly nhíu mày, suy nghĩ một lát, cuối cùng chỉ còn cách tận hết khả năng tránh xa đám người Lục Toan, một khi phát giác bọn hắn ở phụ cận liền lập tức tránh ra.
Lục Toan không khả năng quang minh chính đại vây giết hắn được. Lục Nhân Hoàng còn chưa chết, hơn nữa vạn nhất Lục Chính Dương tỉnh lại thì sao?
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, rất nhiều người đã dậy từ sớm, chôn nồi nấu cơm ăn no nê một bữa, sau đó phần lớn đội ngũ đều sát khí đằng đằng xuất phát.
Người có thể tiến vào nơi này về cơ bản đều là công tử tiểu thư các đại gia tộc, bọn hắn thường thường sẽ rất tự phụ. Cho rằng bản thân thiên tư tuyệt thế, chiến lực thông thiên. Trong lòng tưởng tượng ra cảnh sẽ quét sạch tứ phương, kiến công lập nghiệp, dương danh thiên hạ, tự nhiên đều gấp gáp xuất chiến.
- Chúng ta đi bên này!
Khương Khinh Linh chỉ về hướng đông, thấp giọng nói:
- Gia gia nói cho ta biết mấy chỗ, những nơi đó rất thích hợp ẩn núp và mai phục. Hơn nữa nơi đó cách đại bản doanh Man tộc tương đối gần, Man tộc đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, so ra thì khá là hiếu sát.
- Đầu óc ngu si, tứ chi phát triển?
Trong đầu Lục Ly hiển hiện ra bộ dạng Mông Trí và Mông Thần, hắn vừa đi theo tiểu đội tiến về phía trước, vừa hiếu kì hỏi:
- Nghe nói trước kia Trung Châu có bộ tộc tên là Mãnh Tượng Tộc, Man tộc và Mãnh Tượng Tộc có liên quan gì với nhau không?
- Ha ha!
Khương Khinh Linh mỉm cười nói:
- Mãnh Tượng Tộc đã tính là gì, Man tộc mới thật sự là cự nhân, dã man nhân. Cụ thể thế nào ta cũng chưa từng gặp qua, chúng ta cứ đi thẳng về phía trước, tự nhiên sẽ gặp được.
Địa hình trong thế giới tiểu chiến trường quả nhiên rất độc lạ, thế giới này không tính nhỏ, đám người Lục Ly đi nguyên suốt hai ngày đều không gặp được bất cứ dị tộc nào.
Địa hình nơi đây có rất ít bình nguyên, toàn là sơn mạch gò đồi, ngàn núi vạn khe, rừng cây rậm rạp, núi đá san sát, hạp cốc tung hoành. Lại bởi vì ở đây trọng lực quá mạnh, không ai gánh lấy trọng lực cường đại để phi hành, bởi thế chỉ còn cách dựa vào hai bắp chân đi đường.
Hoàn cảnh như thế dẫn đến đại quân đoàn gần như không cách nào hành tiến, trừ phi kéo thành một dải dài, mà như vậy quá dễ trở thành mục tiêu phục kích, đầu đuôi không cách nào tiếp ứng, chỉ có hại mà không có lợi.
Lục Ly lầm lũi đi suốt hai ngày, trong lòng âm thầm cảm khái lộ tuyến Khương Thiên Thuận chỉ điểm này quả nhiên không sai. Nếu bên đây đúng thật là căn cứ Man nhân, bọn hắn rất tiện che dấu, đồng thời cũng dễ dàng phát hiện mục tiêu.
Theo như lời Khương Khinh Linh, Man nhân còn to lớn hơn cả Thái Thản Tộc Mãnh Tượng Tộc, vậy đi đường chẳng phải sẽ khiến đất rung núi chuyển? Từ thật xa liền có thể phát hiện ra.
Bên này núi rừng rậm rạp, sơn động khắp đất, bọn hắn mà muốn đào tẩu thì vô cùng thuận tiện, Man nhân với hình thể to xác đó, làm sao có thể chui vào sơn động truy sát?
Đông đông đông
Lại đi hơn nửa ngày, đến chập tối, nơi xa truyền đến từng tiếng bước chân rầm rập. Khương Khinh Linh vốn đang rất nhàm chán chợt sáng rực mắt lên, ánh mắt đám người Khương Hỗ đang một mực đề phòng xung quanh cũng khẽ động, rốt cục gặp được Man tộc rồi?
- Ẩn nấp, thu liễm khí tức!
Khương Khinh Linh vung tay, toàn bộ mười mấy người xông lên đỉnh một ngọn núi nhỏ, cúi rạp trong bụi cây nhìn ra nơi xa.
Đông đông đông!
Nơi xa, trong sơn mạch kéo dài trùng điệp, mấy bóng đen như ẩn như hiện, bởi vì khoảng cách quá xa, bởi thế chúng nhân chỉ có thể thấy được một vài bóng đen.
Chỉ với vẻn vẹn mấy chiếc bóng, trong lòng tất cả mọi người lại đều cảm thấy đè nén vô cùng. Bởi vì những chiếc bóng to lớn kia đều cao ngang núi nhỏ, bọn hắn vung chân xoải ngang một bước, liền từ ngọn núi nhỏ này vượt đến ngọn núi nhỏ khác, tốc độ cực nhanh. Khí huyết trên người bọn hắn cũng rất cường đại, từ cách xa mấy ngàn mét thước, một cỗ khí huyết tựa như mãnh thú Hồng Hoang đã bao phủ chúng nhân.
Tâm tạng ai nấy bất giác đập nhanh, mặc dù từ nhỏ đã nghe nói qua về Man tộc, nhưng đây mới là lần đầu tiên gặp được. Nghe đồn Man tộc có được huyết mạch Cự Linh Thần viễn cổ, đao thương không vào, lực lớn vô cùng, tuỳ tiện hô lớn một tiếng đều có thể chết người.
Khương Khinh Linh không có quá nhiều kinh nghiệm chiến đấu, trong lòng có chút căng thẳng, nàng đảo mắt nhìn sang Lục Ly, lại thấy ánh mắt Lục Ly bình tĩnh dị thường, tựa như nước hồ thu, khiến nàng bất giác an tâm phần nào.
Đông đông đông!
Sáu tên Man tộc rốt cục tới gần, chúng nhân đã thấy được rõ ràng bộ dạng Man tộc. Lục Ly quan sát một lúc, hiểu ra Man tộc này chẳng có quan hệ gì với Mãnh Tượng Tộc Thái Thản Tộc cả.
Thân hình Man tộc to lớn hơn xa hai tộc, cao phải đến mười lăm thước, trên đầu mọc hai chiếc sừng trâu màu đen cực lớn, làn da toàn thân màu nâu sậm.
Chương 675 Man tộc
Lồng ngực cường tráng dị thường, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn rất là uy mãnh, tay trái ai nấy đều cầm theo một chiếc chùy đồng khổng lồ, tay phải thì nắm lấy dây xích sắt.
Điểm đặc sắc nhất của Man tộc là ngực có lông trắng, mũi đặc biệt lớn, từ xa nhìn lại hệt như một con đầu trâu thân người. Còn một điểm nữa, hai tròng mắt như chuông đồng của bọn hắn tán phát hồng quang nhàn nhạt, cảm giác như là sứ giả câu hồn đi ra từ Minh giới.
Một ngàn thước, tám trăm thước, năm trăm thước!
Ánh mắt Man nhân đi đầu đột nhiên quét tới sơn mạch nơi đám người Lục Ly đang ẩn nấp, tròng mắt phiếm hồng bỗng chốc đỏ ngầu như máu, tựa như hai vầng trăng máu hãi người.
- Ô
Man nhân kia phát ra một tiếng bạo rống kinh thiên, nhất thời khiến chúng nhân cảm giác màng nhĩ tưởng như bị xé tan, đau nhói vô cùng. Còn chưa kịp lấy lại tinh thần, sáu tên Man nhân đã lập tức chạy vội mà đến, Man nhân đi đầu khua múa chùy đồng cuốn theo xích sắt ở giữa trời, biến thành một chiếc Lưu Tinh Chùy bất thần nện tới sơn mạch bên này.
- Tiểu thư, các ngươi trước lui ra, chúng ta tới đánh thử một trận xem sao?
Trong mắt Khương Hỗ lóe lên sát khí, Bản Mệnh Châu hiện ra, cấp tốc biến lớn, hắn tung người bay vụt lên, trong tay xuất hiện một thanh chiến đao, quát khẽ nói:
- Bảy người các ngươi theo ta đi khai chiến, Tần Ngọc Nhi, các ngươi bảo hộ tiểu thư lùi ra sau.
Khương Khinh Linh có chút căng thẳng, nàng không dám chủ quan, mà cùng ba nữ tử khác lui nhanh. Mắt vẫn nhìn chăm chú nhìn tiền phương, định để cho đám người Khương Hỗ thử đi ra nghênh chiến một phen, thăm dò hư thực của Man tộc sau đó mới ra tay.
- Lục Ly, ngươi đi đâu?
Lục Ly lại lặng lẽ tiềm hành theo một hướng khác, Khương Khinh Linh phát hiện, vội vàng dò hỏi. Lục Ly quay đầu nhìn nàng một cái, nói:
- Yên tâm đi, tốc độ ta đủ nhanh, đám mọi rợ này không thương hại được đến ta, ngươi cứ bảo vệ tốt chính mình.
Khương Khinh Linh nghĩ đến tốc độ Lục Ly, trong lòng mới yên tâm phần nào. Nàng và ba tên nữ tử vừa mới lui ra khỏi núi nhỏ, một chiếc Lưu Tinh Chùy liền ầm ầm nện tới, nháy mắt trọn cả ngọn núi nổ tung, đá vụn bắn tung toé, bụi đất cuồn cuộn mà lên, ngọn núi nhỏ bị Lưu Tinh Chùy ném ra một hố sâu hoắm, khiến ai nhìn thấy cũng phải giật mình.
Ông
Đám người Khương Khinh Linh không dám có chút nào khinh thường, đều vội thả ra Bản Mệnh Châu, phi hành sát mặt đất, triệt thoát ra sau. Ở chỗ này mặc dù không thể bay quá cao, nhưng phi hành sát mặt đất thì vẫn có thể chống chọi được với trọng lực. Nếu không có Bản Mệnh châu, chỉ dựa vào hai bắp chân đi đường, tốc độ sẽ càng chậm.
Xoẹt!
Rầm rầm rầm!
Tiếng Lưu Tinh Chùy phá không ầm vang không ngừng, mặt đất xung quanh ngọn núi bị cày nát, chấn động vô cùng kịch liệt. Sáu tên Man nhân đều ra tay, Lưu Tinh Chùy bay đầy trời, tưởng như muốn ăn tươi nuốt sống đám người Khương Hỗ.
Mấy người Khương Hỗ dù đều là công tử đại gia tộc, Khương Hỗ còn là cháu đích tôn của một trưởng lão Khương gia. Nhưng có thể được Khương Vô Ngã phái tới bảo hộ Khương Khinh Linh, những người này rõ ràng không phải hạng giá áo túi cơm, mà đều là võ giả thiên tài chiến lực bất phàm, từng trải qua nhiều lần chiến đấu sinh tử.
Tám người lao ra không mạo muội tấn công, mà bay xa xa vòng quanh Man tộc, không ngừng bắn ra Huyền lực công kích. Bọn hắn phối hợp rất ăn ý, phản ứng cũng cực nhanh, một người vừa có khả năng gặp nạn, những người còn lại lập tức dồn dập ra tay cứu viện.
Mấy người Khương Hỗ đang thăm dò hư thực của nhóm Man tộc này, sáu tên Man tộc múa Lưu Tinh Chùy vù vù, cây cối đất đá quanh bốn phía ngọn núi bị san bằng, biến thành một mảnh lang tạ, nhưng Man tộc lại không phóng thích thần thông hay thần kỹ nào. Rõ ràng đám Man tộc này cũng đang thăm dò bọn Khương Hỗ, hai bên đều chưa dùng tới thần thông cường đại, mà chỉ muốn thử dò xét đối phương.
- Lực phòng ngự cường đại quá.
Lục Ly không thả ra Mệnh Luân, âm thầm tiềm phục ở trong một khe núi nhỏ. Hắn chứng kiến rất nhiều Huyền lực phóng ra tấn công đến trên thân Man tộc, lại tựa như bọt nước đánh lên tảng đá, thân hình Man tộc chỉ khẽ chao đảo một cái, không khỏi ngấm ngầm líu lưỡi.
Cũng không phải không có Man tộc phát hiện hắn, chỉ là khí tức hắn quá yếu, đám người Khương Hỗ lại công kích không ngừng, bởi thế Man tộc mới không thèm để ý.
Song phương ngươi tới ta đi, công kích theo kiểu thăm dò chừng mười lượt, cuối cùng bắt đầu đánh thật. Cả hai bên đều sợ đối phương có viện quân, thế nên cùng chọn cách đánh nhau thắng nhanh.
Trên cổ Khương Hỗ sáng lên quang mang, tiếp đó từng con Hồ Điệp bay ra, rợp cả đất trời. Giờ trời đã xẩm tối, bởi vậy rất khó nhìn rõ ràng đám Hồ Điệp này, chỉ cảm giác được hắc quang lóe lên, vô số Hồ Điệp liền bay đi qua, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa, ùn ùn tuôn vào trong người Man tộc.
Huyết mạch bát phẩm, Phệ Hồn Ma Điệp!
Khương Hỗ cũng là con em Khương gia, còn là con em trực hệ, chỉ là thân phận không tôn quý được như Khương Khinh Linh. Từ khi còn rất nhỏ hắn liền đã thức tỉnh huyết mạch Phệ Hồn Ma Điệp. Hắn dùng ra Phệ Hồn Ma Điệp là muốn mau chóng kết thúc chiến đấu, miễn cho hấp dẫn càng nhiều dị tộc.
- Ồ? Đám mọi rợ này... sao yếu thế?
Phệ Hồn Ma Điệp vừa ra, đám mọi rợ lập tức đều bất động, nhắm mắt đứng ngây ngô trên đất, tựa hồ linh hồn đã bị Phệ Hồn Ma Điệp nhiếp trụ.
- Được lắm!
Khương Hỗ đại hỉ, vung tay lên nói:
- Tấn công, diệt sát đám mọi rợ này.
Trên mặt mấy người còn lại đều lộ vẻ vui mừng, dồn dập cưỡi Bản Mệnh Châu hóa thành từng đạo cuồng phong bay tới. Bọn hắn không còn phóng ra đao mang, mà chọn cách sử dụng thần binh lợi khí trong tay để tấn công. Đao mang dù có thể cách không thương người, nhưng dù sao uy lực cũng sẽ suy yếu đi nhiều.
- Không đúng.
Trong khe núi, Lục Ly chợt quát lớn, từ trong người bay ra Mệnh Luân tầng bốn, bay vụt dọc sát mặt đất, lao thẳng đến, miệng rống to:
- Lui hết ra sau, đám mọi rợ này đang lừa các ngươi.
Sở dĩ Lục Ly cảm thấy mọi rợ đang lừa bọn họ là bởi thần niệm Lục Ly đâm xuyên vào trong đầu một tên mọi rợ, dò la ra được một ít bí mật.