Mục lục
Long Đế Bất Diệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 676 Lực lượng lôi điện

Trong đầu mọi rợ không có Hồn Đàm, chỉ có một viên hạt châu, mà lúc này vô số Ma Điệp chính đang tràn tới hạt châu, lại không cách nào tiến vào được bên trong.

Lục Ly theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng, có lẽ là bởi qua nhiều lần chiến đấu khiến hắn có được một loại trực giác nhạy cảm như dã thú, lúc này mới chợt rống lên cảnh báo.

Lục Ly vừa hô ra tiếng, toàn bộ đám mọi rợ đột nhiên mở mắt ra, sau đó trên thân bọn họ sáng lên từng đạo quang mang màu nâu. Tiếp đó sừng trâu trên đầu chớp hiện hắc quang, cả người đột nhiên biến lớn mấy phần, ai nấy đều ngửa mặt lên trời rống to!

Bịch

Một tên con em Đỗ gia bị tiếng hét chấn cho ôm đầu rơi rụng xuống, những người còn lại dù ôm đầu kêu rên thống khổ, nhưng nhờ Lục Ly nhắc nhở vô cùng kịp thời, sớm đã điều khiển Bản Mệnh Châu lùi nhanh ra sau.

Xoẹt!

Một tiếng xé gió bén nhọn vang lên, tiếp đó một chiếc Lưu Tinh Chùy cực lớn ầm ầm nện xuống, võ giả Đỗ gia kia không tránh kịp, cả người lập tức bị nện thành thịt nát.

Ánh mắt cả đám mọi rợ đổ dồn về phía Lục Ly đang bay vụt mà đến, trong tròng mắt phiếm hồng chất đầy phẫn nộ. Nếu vừa rồi đám người Khương Hỗ xông tới, không nói lưu lại toàn bộ, ít nhất cũng có quá nửa sẽ bị nện chết.

Oanh!

Hai tên mọi rợ đạp mạnh chân một cái, tầng tầng mặt đất nổ tung, hai người cứ như hai ngọn núi lớn lao vút về phía Lục Ly, ý đồ muốn nện chết tên nhân loại ghê tởm này.

- Phân thân

Sắc mặt Lục Ly không có biến hóa nào quá lớn, miệng quát khẽ một tiếng, tiếp đó trên khắp núi đồi xuất hiện một loạt phân thân của Lục Ly, tổng cộng lên tới sáu mươi sáu phân thân.

Tức thì, đám mọi rợ trợn tròn mắt, tròng mắt như chuông đồng đỏ ngầu liếc quanh bốn phía, sau đó quơ lên chùy đồng nện đến từng tên từng tên phân thân.

Ầm ầm ầm ầm!

Nhóm phân thân lao tới đầu tiên tự nhiên đều là giả, chùy đồng ầm ầm nện vào trong rừng cây. Cả ngọn núi sụp đổ, đỉnh đá vỡ vụn, rừng cây bị nện ra từng hố to, bốn phía toàn là một mảnh lang tạ.

Chân thân Lục Ly phi hành vòng quanh xa xa, thân thể không ngừng lấp lánh bạch quang, chia ra càng nhiều phân thân, tiếp tục áp sát về phía đám mọi rợ, tính thử thăm dò thần thông của bọn hắn.

Sau khi trên thân đám mọi rợ lấp lánh quang mang màu nâu, tốc độ rõ ràng tăng lên, lực đạo cũng tăng thêm. Tiếng rống tựa hồ mang theo một tia công kích linh hồn, bằng không võ giả Đỗ gia kia cũng đã không ôm đầu thống khổ rơi rụng xuống đất.

- Sừng trâu kia hẳn là có tác dụng đặc thù nào đó!

Lục Ly âm thầm suy tư, có chút tức giận vì Khương Thiên Thuận không nói rõ thần thông tứ tộc cho Khương Khinh Linh, như vậy võ giả Đỗ gia đã không chết lãng xoẹt như vừa rồi.

Chẳng qua nghĩ đến tiểu chiến trường chính là nơi dùng để rèn luyện cho thiên tài các gia tộc, nếu cái gì đều cho biết được, chiến đấu sẽ chẳng còn bao nhiêu ý nghĩa. Tiềm năng con người là vô hạn, càng là thiên tài biến thái, khi được trải qua nguy cơ sinh tử thì sẽ tiến bộ càng nhanh. Không cho biết trước thần thông tứ tộc chắc cũng là quy củ của Thí Ma Điện.

Ô!

Hai tên mọi rợ không ngừng rống giận, bốn tên mọi rợ còn lại thì đi truy sát đám người Khương Hỗ. Lục Ly đã gần như miễn dịch đối với tiếng rống, bởi vì công kích linh hồn không hiệu quả với hắn, hắn chỉ cảm thấy màng nhĩ chấn rung, có chút đau nhức mà thôi, chứ không hề ảnh hưởng quá lớn.

- Đến lúc rồi!

Lục Ly quyết định mạo hiểm hành động, bằng không chiến đấu càng lâu, phỏng chừng sẽ dẫn tới càng nhiều dị tộc, đến khi ấy sợ rằng tất cả mọi người đều phải nằm lại chỗ này.

Vừa rồi sau mấy phen thăm dò, trong lòng hắn đã dần nắm chắc. Mệnh Luân dưới chân xoay tròn, tất cả phân thân đều cũng xoay tròn theo, tốc độ tăng lên nhiều, toàn bộ phân thân vây xoay quanh hai tên mọi sợ, hấp dẫn lực chú ý của chúng.

Hắn khóa chặt một tên mọi rợ thân hình có chút thấp bé ở bên trái, tốc độ tên mọi rợ này hơi chậm, xem ra thực lực không tính quá mạnh, mức độ công kích chắc cũng chỉ tương đương Quân Hầu cảnh sơ kỳ.

Hưu

Hắn điều khiển mười mấy phân thân phóng về phía đám mọi rợ còn lại, hấp dẫn lực chú ý, còn chân thân thì lặng lẽ áp sát tên mọi rợ nhỏ con kia.

Trong tay hắn hiện ra một thanh chiến đao hẹp dài, trên tay tất cả phân thân lập tức cũng xuất hiện chiến đao. Hắn điều khiển phân thân ùn ùn phóng tới tiểu mọi rợ, chân thân thì lại vòng ra phía sau.

Lưng mọi rợ rất lớn, thân thể Lục Ly so với Man tộc mà nói thì chỉ như một con cự viên so với một con dê con, bởi thế nhìn qua rất không thu hút.

Xuy xuy!

Phía tiền phương, từng tên Lục Ly xách lấy chiến đao, ùn ùn vọt tới mọi rợ, hung hăng đánh xuống. Tiểu mọi rợ này rất căng thẳng, không dám dùng Lưu Tinh Chùy, mà một tay quơ chùy đồng, một tay vung lên xích sắt, không ngừng đánh nát từng tên phân thân bay tới.

Trăm thước, năm mươi thước, mười thước!

Lục Ly ra tay, quang mang giấu trong tay áo bên phải sáng lên, tiếp đó một móng vuốt màu bạc hiện ra, nhắm chuẩn phần lưng mọi rợ đột ngột đâm tới.

Khiến Lục Ly như trút được gánh nặng là phản ứng mọi rợ không tính quá nhanh, thẳng đến khi ngân trảo đâm trúng sau lưng, mọi rợ mới kịp có phản ứng.

Điều này càng chứng tỏ Man tộc cũng không phân biệt được đâu là phân thân đâu là chân thực, năng lực cảm ứng của đám mọi rợ này không quá mạnh.

Trong lòng hắn cuồng hỉ, dù phòng ngự của Man tộc rất cường đại, song hắn vẫn có nắm chắc đánh giết được đám mọi rợ này. Thái Thản Tộc cũng phòng ngự rất nghịch thiên, Mông Họa còn là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, nhưng chẳng phải vẫn bị hắn đánh cho chịu thua.

Xùy!

Ngân trảo gặp chút trở ngại, song vẫn thành công đâm lên lưng tiểu mọi rợ. Tiểu mọi rợ kia phát ra một tiếng quái khiếu thống khổ, tiếp đó làn da màu nâu chợt lấp lánh quang mang, hai chiếc sừng trâu trên đầu cũng lấp lánh hắc quang.

Ách?

Lục Ly cảm giác tốc độ đâm vào của ngân trảo biến chậm, lập tức phóng thích Nhiên Huyết thần kỹ, ngân trảo đột nhiên đâm mạnh tới. Thần niệm hắn sớm đã khóa chặt tâm tạng mọi rợ, hung hăng vồ tới.

Xuy xuy.
Chương 677 Trường săn

Đột nhiên, sừng trâu trên đầu mọi rợ hiện ra một tia hồ quang màu đen, tiếp đó hồ quang này lan tràn ra khắp toàn thân, cuối cùng truyền tới trên tay Lục Ly.

- Đệt!

Cả người Lục Ly lập tức khẽ run, tựa như bị động kinh, hắn cảm thấy mình như vừa bị lôi điện đánh trúng, làn da khắp người bốc lên khói đen, trên đầu truyền đến mùi khét lẹt, thân thể không ngừng run rẩy.

Hưu

Xích sắt trong tay tiểu mọi rợ bất thần quất đến Lục Ly, Lục Ly thoáng cả kinh, Mệnh Luân cấp tốc xoay tròn, thân thể hắn theo đó cũng xoay tròn, ngân trảo xoắn ra một lỗ máu trên lưng rộng của tên Man tộc, sau đó Lục Ly bay đi, đâm xuyên ra trước ngực mọi rợ.

Oanh!

Thân thể mọi rợ trùng trùng ngã xuống, cuộn lên một mảnh bụi đất. Cả người Lục Ly đầy là máu, làn da cháy đen, vô cùng thê thảm, mãi đến giờ vẫn còn đang không ngừng run rẩy.

- Hay lắm, Lục Ly!

Nơi xa một tiếng kêu khẽ vang lên, Khương Khinh Linh dẫn theo ba vị tiểu thư bay vụt tới. Lục Ly lại không có thời gian đáp lời bọn họ, bởi vì một tên mọi rợ khác đang phẫn nộ vọt tới chỗ này.

- Sừng thú trên đầu bọn hắn có thể phát thả lôi điện!

Lục Ly chợt quát một tiếng về nơi xa, vừa rồi hắn một mực không rõ ràng sừng trâu trên đầu Man tộc là dùng để làm gì? Giờ thì cuối cùng cũng đã hiểu ra, bên trong hẳn là cất chứa lực lượng lôi điện. Chắc Man tộc thường xuyên tu luyện ở nơi có lôi điện đánh xuống, một là dùng để rèn luyện thân thể, hai là cất chứa lực lượng lôi điện.

- Lục Ly, ta tới giúp ngươi!

Khương Khinh Linh quát khẽ một tiếng, tung người bay vụt đến, trực tiếp phóng thích huyết mạch thần kỹ, Phệ Hồn Ma Điệp. Lục Ly liếc nhìn, thấy tốc độ Phệ Hồn Ma Điệp của Khương Linh Linh rõ ràng nhanh hơn Khương Hỗ không ít. Thần niệm hắn quét theo tới, phát hiện Phệ Hồn Ma Điệp của Khương Linh Linh lại có thể xông vào hạt châu trong đầu Man tộc.

- Khương Khinh Linh, Phệ Hồn Ma Điệp của ngươi cấp mấy? Của Khương Hỗ lại cấp mấy?

Lục Ly một bên phóng thích phân thân, một bên hỏi dò. Khương Khinh Linh có chút kiêu ngạo ngước đầu nói:

- Của bản tiểu thư chính là cấp sáu, tên ngốc Khương Hỗ kia mới chỉ là cấp bốn.

- Tốt!

Trong lòng Lục Ly càng thêm nắm chắc, phân thân tản ra rợp trời, chân thân cũng cấp tốc bay tới tên Man tộc gần đó.

Vô số phân thân áp sát lại gần, thân thể tên Man tộc kia lại vẫn không nhúc nhích, hẳn là đã bị Phệ Hồn Ma Điệp chấn nhiếp. Lục Ly không chút khách khí, ngân trảo hung hăng chộp tới đầu Man tộc, theo đó Man tộc rú thảm một tiếng, đầu lâu nổ tung thành mưa máu.

Phệ Hồn Ma Điệp của Khương Khinh Linh quả thực mạnh hơn Khương Hỗ rất nhiều, trước khi chết thân thể tên mọi rợ kia vẫn không thể động đậy, hoàn toàn bị chấn nhiếp, thẳng đến lúc sắp chết mới theo bản năng phát ra một tiếng hét thảm.

Tinh thần Lục Ly đại chấn, vội vàng vẫy tay về phía Khương Khinh Linh nói:

- Phối hợp ta, xử lý tất cả đám mọi rợ này.

Khương Khinh Linh càng thêm hưng phấn, lập tức điều khiển Bản Mệnh Châu cấp tốc bay tới một nơi khác, ba tên nữ võ giả vội bám theo sát gót.

Rầm rầm rầm!

Bên kia đám người Khương Hỗ đối chiến bốn tên mọi rợ đã bắt đầu giành được thượng phong, trên thân mấy tên mọi rợ xuất hiện nhiều vết thương, cả người đẫm máu, nhưng chưa hề trí mạng.

Đám người Khương Hỗ không dám cận chiến chém giết, bởi thế đối chiến khá là lao lực, muốn triệt để diệt sát còn phải cần thêm một đoạn thời gian.

Mọi rợ thân cao thể lớn, độ linh hoạt tự nhiên có chỗ khiếm khuyết, bởi thế chỉ cần đám người Khương Hỗ không áp sát lại gần thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Xuy xuy!

Nhìn thấy phân thân đầy trời của Lục Ly bay tới, bốn tên mọi rợ đều nhận ra hai tên mọi rợ kia đã chết. Tròng mắt ai nấy càng thêm đỏ ngầu, sừng trâu màu đen trên đầu lấp lánh hắc quang, tiếp đó từng đạo tia chớp màu đen phá không mà ra, bắn tung khắp trời.

- Mau lui lại!

Khương Hỗ chợt quát một tiếng, dù những lôi điện này không giật chết người, chẳng qua nếu bị đánh trúng, di chuyển tất chịu ảnh hưởng, sẽ bị Lưu Tinh Chùy nện chết.

Chúng nhân vội cấp tốc tránh lùi ra xa, Lục Ly và Khương Khinh Linh rốt cục chạy tới. Vô số Phệ Hồn Ma Điệp bay múa mà ra, không ngừng bắn vào trong thân thể đám mọi rợ, rất nhanh cả bốn tên mọi rợ đều đứng im bất động.

- Huyết mạch bát phẩm đúng là hung tàn!

Lục Ly ngấm ngầm cảm khái, Thần Khải của Lục gia mà hắn được thấy khi trước cũng rất cường đại. Không biết mười hai Vương Tộc có được huyết mạch bát phẩm còn lại sẽ cường đại và biến thái đến cỡ nào?

Từng tên phân thân bay vụt qua, đám mọi rợ lại vẫn không chút động tĩnh, Lục Ly triệt để yên tâm. Bản tôn bay tới trực tiếp vồ nát từng chiếc đầu lâu, đám người Khương Hỗ nhìn mà không khỏi âm thầm líu lưỡi, trong ánh mắt nhìn Lục Ly chất đầy vẻ kính sợ.

Vốn ở trong lòng chúng nhân, Lục Ly chỉ là một tên tiểu bạch kiểm (mặt trắng nhỏ) ăn bám, nhờ vào Khương Khinh Linh mới được thượng vị. Nhưng giờ bọn hắn mới phát hiện mình sai, sai lớn. Cả đám bọn họ vây quanh bốn tên mọi rợ công kích lâu như vậy, lại chỉ có thể thương đến chút da lông, vậy mà Lục Ly vừa tuỳ tiện ra tay liền đã vồ nát đầu lâu?

Đương nhiên cũng có một hai người không phục, cho rằng là nhờ được Khương Khinh Linh phối hợp. Nếu để cho bọn hắn cận thân, dự tính chắc cũng có thể nhẹ nhàng đánh nát đầu lâu đám mọi rợ kia.

Khương Khinh Linh không ngừng phóng thích huyết mạch thần kỹ, nhưng không hề cảm thấy suy yếu, trong mắt hồ ly toàn là ánh sáng mê người. Nhìn ngân trảo đầm đìa máu me của Lục Ly, nàng không chỉ không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại càng cảm thấy Lục Ly thần bí.

Cảnh giới chỉ mới là Bất Diệt Cảnh, tốc độ lại siêu quá Nhân Hoàng sơ kỳ, thần niệm mạnh đến biến thái, còn có thể phóng thích nhiều phân thân lấy giả loạn thật như vậy, sức tấn công cũng rất hung tàn… Trên người Lục Ly rốt cục ẩn giấu bao nhiêu bí mật?

Nữ nhân trời sinh đã có tính hiếu kỳ và tâm lý bát quái, lúc các nàng sinh ra tâm thái hiếu kỳ nồng đậm với một nam tử, thường thường sẽ luân hãm rất nhanh, bất tri bất giác liền lạc mất chính mình.
Chương 678 Trường săn

Khương Khinh Linh đứng ngây ra đó, Lục Ly lại không ngốc, sau khi đánh giết xong tên mọi rợ cuối cùng, lập tức vung tay nói:

- Mang theo cỗ thi thể kia, lập tức di chuyển.

Đám Khương Hỗ hồi thần lại, một người bay tới chỗ thi thể võ giả Đỗ gia, lại phát hiện kết cục võ giả kia vô cùng thê thảm, cả người bị nện thành thịt nát, căn bản không cách nào thu liệm thi thể.

Cuối cùng đành bỏ lại tàn thi, chỉ mang theo chiếc áo bào rách rưới bị máu tươi nhiễm đỏ, đợi sau này trở về có thể lập mộ gió cho hắn.

Chúng nhân cấp tốc rời đi, tránh cho bị dị tộc vây giết.

Trước lúc mọi người tiến vào, Khương Thiên Thuận không ngừng dặn dò, nói tốc độ giao chiến trong này nhất định phải nhanh. Nếu cảm thấy không cách nào chiến thắng, lập tức liền trốn. Ngàn vạn không thể ham chiến, bằng không sẽ dẫn tới càng lúc càng nhiều dị tộc.

Khương Hỗ mang theo chúng nhân tiến vào trong một sơn động, mặt ngoài sơn động có một tiêu ký rất mờ. Khương Thiên Thuận nói qua, hang động như thế này là an toàn, các địa điểm tốt nhất để trốn vào giữ mạng, các đời võ giả từng tiến vào qua nơi này sớm đã thăm dò rất rõ ràng.

Ngao ngao.

Vào sơn động không bao lâu, nơi xa chợt vang lên một mảnh tiếng kêu hét phẫn nộ. Dù chúng nhân đã men theo sơn động tiến vào rất sâu dưới lòng đất, lại vẫn bị chấn cho khí huyết quay cuồng. Rõ ràng đang có không ít Man tộc chạy tới, nghe tiếng thì ít nhất cũng phải mấy chục tên.

Mấy chục tên Man tộc, đám người Lục Ly không sợ, chẳng qua vừa mới khai chiến với Man tộc, miễn cưỡng thăm dò được chút để uẩn, tốt nhất vẫn đừng nên dây vào quá sâu. Ở trong đây không phải trò đùa, đi nhầm một bước, rất có thể sẽ khiến tất cả mọi người nằm lại nơi đây.

Còn một điểm nữa!

Lục Ly cảm thấy mấy tên mọi rợ gặp được vừa rồi không phải là cường giả Man tộc, nếu võ giả Man tộc chỉ có sức chiến đấu cỡ đó, sợ rằng sớm đã bị Nhân tộc diệt tuyệt.

Ở thời kỳ viễn cổ, vạn tộc tranh bá. Ba lần diễn ra vạn tộc đại chiến, Man tộc có thể tồn tại được đến giờ, đồng thời còn có thể lần nữa quật khởi, chiếm lấy Bắc Man đại địa.

Nếu chủng tộc này không có được thủ đoạn thần thông cường đại, đó gần như là điều không thể. Vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn, ở cái thế giới này thực lực mới là tiền vốn duy nhất để có thể tiếp tục tồn tại.

Sơn động này quả thực an toàn, một đường vươn dài xuống dưới, cũng không biết đi bao xa, tiếng gầm gừ mặt trên dần mơ hồ sau đó im bặt.

Lại đi nửa canh giờ, thông đạo bắt đầu hướng lên trên, tiếp tục qua ba nén hương, mọi người mới đi ra khỏi thông đạo.

- Những thông đạo thế này có phải do Nhân tộc đào ra không? Đất đá nơi này rất cứng rắn, đào lên không dễ dàng.

Lúc đi trong thông đạo, một tên võ giả Tần gia dùng binh khí gõ lên vách, lại không lún vào được nửa tấc. Đất đá nơi đây cứng rắn dị thường, muốn khai quật ra thông đạo dài như vậy sợ là phải vận dụng Huyền khí Thánh giai, còn phải tiêu tốn thời gian rất lâu mới có thể làm được.

Vừa ra sơn động, chúng nhân lập tức tản ra thần niệm, thăm dò tình hình quanh bốn phía. Sau khi xác định không có dị tộc mai phục, mọi người mới nhanh chân đi tới, tìm kiếm con mồi.

Không sai!

Có thể nơi đây nói là một trường săn, võ giả năm tộc vừa là con mồi, lại vừa là thợ săn. Còn ai là con mồi, ai là thợ săn thì phải dựa vào thủ đoạn, dựa vào thực lực đển phán định. Kẻ không đủ năng lực sẽ trở thành con mồi, biến thành điểm tích lũy cho người chiến thắng.

Đi về phía trước mấy trăm dặm, đôi mắt Khương Hỗ đột nhiên sáng rực, hắn giơ tay ra hiệu mọi người dừng lại, nói:

- Phía trước mặt có bốn tên Vũ tộc chính đang nghỉ ngơi.

- Vũ tộc?

Ánh mắt chúng nhân đồng loạt lấp lánh, trong tứ tộc nếu nói ai là dễ đối phó nhất, vậy tuyệt đối là Vũ tộc. Bởi vì so ra lực công kích của Vũ tộc tương đối yếu, Vũ tộc là chủng tộc duy nhất có thể phi hành ở chỗ này, bởi vì sau lưng chúng có mọc cánh, chẳng qua trọng lực nơi này quá mạnh, ưu thế phi hành bị áp chế rất nhiều.

Nói cách khác năng lực chạy trốn của Vũ tộc rất mạnh, lực công kích lại tương đối yếu, chỉ cần mọi người phản ứng đủ nhanh, ra tay chém giết trước khi Vũ tộc kịp chạy trốn, bốn tên Vũ tộc này liền sẽ thành điểm tích lũy trong tay bọn họ.

- Phân tán hành động, sau đó đồng loạt ra tay!

Khương Khinh Linh vung tay, chúng nhân tách ra, bốn người thành một tổ, hai tổ vòng sang hai bên, hình thành thế hợp vây.

- Chờ đã!

Lục Ly lại khoát tay nói:

- Tốt nhất vẫn đừng nên tách ra thì hơn, chỗ này không phải địa bàn Man tộc ư? Sao lại xuất hiện Vũ tộc, ta cứ cảm thấy có gì đó không đúng.

- Có gì mà không đúng?

Khương Khinh Linh nghi hoặc nhìn Lục Ly nói:

- Vũ tộc có thể bay, tốc độ lại nhanh, bọn hắn thường xuyên phi hành khắp nơi, mấy tên kia chắc là chiến bại, sau đó chạy trốn tới chỗ này. Được rồi, nếu ngươi đã muốn cùng nhau hành động, vậy liền bảo thủ chút, đi thôi.

Lục Ly khẽ gật đầu, mọi người cùng đi, như thế dù xảy ra chuyện cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau, chia binh một khi gặp phải mai phục, sợ rằng sẽ dữ nhiều lành ít.

Chúng nhân vô thanh vô tức áp sát lại gần, đợi khi cách bốn tên Vũ tộc kia chừng ngàn thước, trên thân Khương Khinh Linh tràn ra sát khí, vung tay hô:

- Xuất kích!

Hưu hưu hưu!

Tất cả mọi người đồng loạt phóng ra Bản Mệnh Châu, Lục Ly cũng phóng ra Mệnh Luân, như từng tia chớp bay thẳng tới, thần niệm khóa chặt bốn tên Vũ tộc kia.

- Không đúng...

Lục Ly chợt kinh hô, không chút ngập ngừng, lập tức quát khẽ nói:

- Đây là cạm bẫy, lui!

Thần niệm chúng nhân khóa chặt bốn tên Vũ tộc, dù sắc mặt bốn tên Vũ tộc có chút kinh hoảng, nhưng linh hồn lại không ba động quá lớn, thần niệm Lục Ly trực tiếp đâm xuyên vào trong linh hồn bọn hắn, rõ ràng dò xét ra được điểm này.

Chúng nhân rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, Lục Ly lại đã phản hồi theo đường cũ. Khương Khinh Linh ngần ngừ thoáng chốc, cuối cùng chọn tin tưởng Lục Ly, thu hồi Bản Mệnh Châu, quát khẽ nói:

- Lui!

Lựa chọn của Khương Khinh Linh là hoàn toàn chính xác, trong sơn mạch nơi xa, từ trong mấy bụi cỏ có cấm chế khe khẽ ba động.
Chương 679 Chiến Vũ tộc

Sau đó trên trăm tên Vũ tộc bay vụt lên, như châu chấu lướt về phía đám người Lục Ly.

- Tiểu thư, các ngươi triệt thoái trước, chúng ta ở lại đoạn hậu!

Khương Hỗ quay đầu nhìn lại, thấy tốc độ Vũ tộc nhanh hơn bên mình nhiều, vội vàng quát khẽ nói. Lần này nhiệm vụ bọn hắn tới đây là để bảo hộ Khương Khinh Linh, khi cần thiết còn phải sẵn sàng chết thay, giờ chính là lúc vung đi ra.

Khương Khinh Linh mắt lạnh liếc nhìn đám nhân ảnh đầy trời phía sau lưng, trầm giọng nói:

- Đừng ngu, lực công kích của Vũ tộc không được, chúng ta cứ cùng nhau vừa đánh vừa rút. Chỉ cần tiến vào sơn động mới đi ra lúc nãy, liền không sợ Vũ tộc nữa. Khương Hỗ, nghe ta, nếu không ta cũng không trốn.

Khương Hỗ liếc thấy vẻ kiên định trong mắt Khương Khinh Linh, biết không cách nào thuyết phục bà cô này, thế là đành phải dời mắt nhìn sang Lục Ly nói:

- Lục công tử, ngươi dẫn tiểu thư đi trước.

Lục Ly liếc nhìn đám Vũ tộc sau lưng, lạnh giọng nói:

- Cứ nghe lệnh tiểu thư nhà ngươi, nếu tình huống đến mức không thể vãn hồi, ta sẽ dẫn tiểu thư nhà ngươi đi trước.

Hết cách.

Khương Hỗ đành phải cắn răng rút ra chiến đao, những người còn lại cũng dồn dập lấy ra binh khí, bên ngoài cơ thể hiện ra chiến giáp. Khương Khinh Linh cũng khoác lên thân một kiện chiến giáp màu hỏa hồng, nàng nhìn Lục Ly một cái, nói:

- Lục Ly, ngươi không có chiến giáp à?

- Ta không cần!

Lục Ly lắc đầu, tác dụng của chiến giáp Huyền khí Thiên giai không quá lớn, chiến giáp Thánh giai hắn mua không nổi. Hơn nữa trước nay hắn một mực vững tin tấn công chính là cách phòng ngự tốt nhất, bởi thế thường xuyên chọn cách đánh lấy công bù thủ.

Ông!

Hắn lắc người tạo ra phân thân, mấy chục phân thân tản ra khắp đầy trời, ùn ùn bay vụt tới, một số còn quay đầu nhắm thẳng đám Vũ tộc ở đằng sau. Mấy người Khương Hỗ thấy vậy, lần nữa tấm tắc xưng kỳ, bọn hắn xuất thân đại gia tộc, đều rất biết hàng, đây tuyệt đối không phải huyền kỹ, mà là áo nghĩa.

Lục Ly chỉ mới là Bất Diệt Cảnh đã cảm ngộ được áo nghĩa, còn có được ngân trảo khủng bố như thế, chuyện thần kỳ trên thân Lục Ly thực sự quá nhiều, khiến ai cũng không dám khinh thường hắn.

Thấy nhiều phân thân Lục Ly bay tới như vậy, đám Vũ Tộc phía sau thoáng ngẩn ngơ, nhất là đợi khi nhìn thấy vô số Lục Ly giơ lên chiến đao, tên nào tên ấy đều sát khí đằng đằng, Vũ tộc lập tức như lâm đại địch.

Nhìn bề ngoài, Vũ tộc và Nhân tộc rất tương đồng, tướng mạo Vũ tộc đều rất tuấn mỹ, vô luận nam hay nữ, ngũ quan đều vô cùng tinh xảo, thân hình thon dài, cử chỉ ưu nhã.

Điểm duy nhất khác biệt với Nhân tộc chính là sau lưng mọc hai phiến cánh trắng như tuyết, dài ước chừng hơn một thước, lúc này bọn hắn chính đang mượn cánh lướt đi, tốc độ nhanh hơn đám người Khương Hỗ rất nhiều, hẳn đã tương đương với tốc độ của Quân Hầu Cảnh đỉnh phong.

Xuy xuy.

Chứng kiến phân thân Lục Ly bay tới, giới chỉ trên tay hơn trăm tên Vũ tộc đồng loạt sáng lên, lấy ra từng chiếc từng chiếc trường cung. Trường cung lấp lánh quang mang, từng mũi tên đủ mọi màu sắc phá không mà đi, trên mũi tên dập dờn sóng ánh sáng, khí tức dọa người.

Từng tên phân thân bị nhẹ nhàng đánh tan, Vũ tộc tiếp tục điên cuồng đuổi theo không rời. Bọn họ mặc kệ đám phân thân Lục Ly đang tản ra bốn phía, thành hình cánh quạt lướt nhanh về phía chúng nhân.

Xuy xuy!

Từng mũi tên đủ mọi màu sắc phá không lao đến, tiếng rít chói tai vang lên không ngừng, từng đạo sát cơ khủng bố khóa chặt chúng nhân.

Hây!

Đám người Khương Hỗ cũng ra tay, một bên lao nhanh, một bên trở tay bắn ra từng đạo Huyền lực công kích. Có người đánh ra đao mang, có người ném ra quyền ảnh, có người phóng thích thủ chưởng.

Phanh phanh phanh!

Huyền lực công kích và trường tiễn chạm vào nhau, phát sinh nổ tung kịch liệt, mặc dù những trường tiễn kia vẫn phá không lao đến, nhưng rõ ràng tốc độ đã giảm mạnh, uy lực theo đó cũng yếu đi nhiều.

Chỉ là nhân số Vũ tộc quá nhiều, lên đến hơn trăm người, bên này lại chỉ có mười hai người. Hơn nữa tốc độ bắn tên của Vũ tộc quá nhanh, liên tục khai cung, vô số trường tiễn lách qua được Huyền lực công kích của chúng nhân, bắn thẳng tới sau lưng.

Lúc này không ai còn có thể phóng ra Huyền lực phản kích, chỉ còn cách dùng binh khí ngăn đỡ mưa tên bắn tới sau lưng, đồng thời cấp tốc rút lui.

Rất nhanh liền có người trúng tên, cũng may cự ly quá xa, trên thân ai nấy đều mặc chiến giáp Huyền khí Thiên giai. Khương Khinh Linh càng là mặc chiến giáp Huyền khí Thánh giai, những trường tiễn kia vừa đánh trúng nàng liền lập tức bị bắn ngược ra.

Phía bên này người thoải mái nhất ngược lại là Lục Ly, hắn tùy ý khua múa ngân trảo, trường tiễn liền bị chém thành phấn vụn, căn bản không cách nào đánh trúng.

Mọi người mới từ sơn động đi ra được vài trăm dặm, nếu là vài trăm dặm ở bên ngoài, chỉ cần vài nhịp thở liền đến nơi. Nhưng trọng lực ở đây quá khủng bố, tốc độ bị hạn chế, muốn đến sơn động chí ít phải mất hai nén hương. Cứ với tình hình này, nếu không phản kích, sợ rằng không có mấy người có thể triệt thoái về sơn động.

- Hừ!

Khương Khinh Linh hừ lạnh một tiếng, phóng thích huyết mạch thần kỹ, Khương Hỗ cũng theo đó phóng thích Phệ Hồn Ma Điệp. Thoáng chốc, Ma Điệp bay múa đầy trời, Lục Ly thả ra phân thân phối hợp hai người, mê hoặc Vũ tộc.

Soạt

Một tên Vũ tộc hú lên quái dị, tương tự như là cổ ngữ mà các tộc Hoang giới thường dùng. Lập tức đám người Vũ tộc kia như lâm đại địch, khoái tốc tản ra, né tránh Phệ Hồn Ma Điệp công kích.

Khương Khinh Linh tựa hồ nghe hiểu được ngôn ngữ Vũ tộc, nàng bực bội nói:

- Đám người chim này biết huyết mạch thần kỹ của Khương gia chúng ta, tức quá đi mất.

Lục Ly tròn mắt, tứ tộc cùng Nhân tộc giao chiến nhiều năm như vậy, bọn chúng há lại không biết thần thông của mười hai Vương tộc cường đại? Phệ Hồn Ma Điệp là huyết mạch bát phẩm, đặc trưng còn rõ ràng như vậy, Vũ tộc biết được là điều hết sức bình thường.

Thả ra nhiều Phệ Hồn Ma Điệp như thế, lại chỉ đánh trúng hai tên Vũ tộc. Số Vũ tộc còn lại sớm kịp tản ra, Phệ Hồn Ma Điệp không thể bay quá xa, trôi nổi giữa không trung một lúc rồi từ từ tan biến.

Hưu!
Chương 680 Thống khoái

Vũ tộc sau khi phân tán, tránh né Phệ Hồn Ma Điệp công kích, rất nhanh lại quay ngược trở về tiếp tục truy đuổi, không ngừng bắn ra trường tiễn. Đây là thủ đoạn công kích Vũ tộc rất thường dùng, bằng vào công kích từ cự ly xa, bắn chết được tên nào hay tên đó.

Phanh phanh phanh!

Vạn tiễn cùng bắn, đám người Khương Hỗ liên tiếp trúng tên, chiến giáp trên thân lần lượt nổ tung, nát đến biến dạng, đã có không ít người thụ thương, chẳng qua chưa ai đến nỗi trọng thương mất mạng.

- Ta đi đoạn hậu, các ngươi trốn trước, ta có khải giáp Thánh giai, những trường tiễn này không thương hại được ta!

Khương Khinh Linh hừ lạnh một tiếng, thả chậm tốc độ, rớt lại sau cùng, đám người Khương Hỗ há có thể yên tâm, lập tức cũng dồn dập thả chậm tốc độ, Lục Ly thở dài, đành chịu nói:

- Các ngươi trốn trước đi, ta và Khinh tiểu thư đoạn hậu. Yên tâm, tốc độ ta rất nhanh, còn nhanh hơn cả các ngươi. Nếu có nguy hiểm, ta sẽ dắt theo Khinh tiểu thư chạy trốn. Các ngươi đi mau, bằng không tất cả các ngươi đều sẽ chết.

- Tốc độ của ngươi?

Chúng nhân đều chưa từng chứng kiến qua Lục Ly phóng thích Tốc Độ áo nghĩa, thế nên có chút ngần ngừ, Khương Khinh Linh hừ lạnh nói:

- Cút, còn không cút ta giết hết các ngươi!

Thấy Khương Khinh Linh phát nộ, cả đám đành chịu, tiếp tục cuồng chạy về phía trước. Khương Khinh Linh và Lục Ly lưu lại sau cùng, Lục Ly điều khiển Mệnh Luân không ngừng phi hành, người quay ngược ra sau. Đối mặt với trường tiễn đầy trời bắn tới, hắn vung vẩy ngân trảo trong tay, nhẹ nhàng xoắn nát từng mũi tên.

Khương Khinh Linh lại càng nhẹ nhàng, cứ thế đứng trên Bản Mệnh Châu mặc cho Vũ tộc làm bia bắn, từ nhỏ nàng đã nuốt rất nhiều đan dược luyện thể, thể chất cường đại kinh người. Dù không ngừng bị mũi tên bắn trúng, thân mình lại chỉ khẽ rung động, cự lực truyền vào, song sắc mặt nàng chẳng hề biến hóa, khóe miệng đều không thấy máu tụ chảy ra.

Có hai người đoạn hậu, tốc độ đào tẩu của đám Khương Hỗ được tăng lên, tất cả đều bình an đi tới lối vào sơn động.

Lục Ly thấy đám người Khương Hỗ đã thoát hiểm, lá gan cũng lớn lên. Hắn nhìn sang Khương Khinh Linh một cái, nói:

- Khương Khinh Linh, bị đám người chim này truy sát nửa ngày, chúng ta đi xả giận một lúc?

- Được thôi!

Khương Khinh Linh thấy được sát ý trong mắt Lục Ly, lập tức hưng phấn không thôi, nàng mỉm cười nhìn Lục Ly nói:

- Ngươi định xả giận thế nào? Ta nghe ngươi hết.

Lục Ly vẫy tay nói:

- Ngươi thu lại Bản Mệnh Châu rồi đứng nấp sau ta.

Khương Khinh Linh nghe xong càng thêm hưng phấn, lập tức thu hồi Bản Mệnh Châu bay vọt tới, đứng chung trên Mệnh Luân với Lục Ly.

Lục Ly vung lên ngân trảo, xoắn nát mấy mũi tên bắn tới, sau đó Mệnh Luân cấp tốc xoay tròn, trên người lấp lánh bạch quang, vô số phân thân lập tức hiện ra.

Những phân thân này rất thần kỳ, không chỉ mỗi Lục Ly và Mệnh Luân, mà ngay cả Khương Khinh Linh cũng xuất hiện hơn sáu mươi người. Hơn nữa mỗi Khương Khinh Linh đều rất sinh động, giống hệt người thật.

- Oa!

Khương Khinh Linh thốt lên kinh ngạc, tựa như thấy được ma pháp thần kỳ nhất trên thế giới. Có được thuật phân thân thật ra không tính là gì, trong lịch sử cũng từng xuất hiện qua thần kỹ và áo nghĩa kiểu này. Nhưng phân thân của Lục Ly lại có thể sao chép được cả nàng, chuyện như thế quả thật chưa từng nghe nói, đúng là thần hồ kỳ kỹ (chỉ thần tiên mới làm được).

- Đừng nhúc nhích, nếu không phân thân của ngươi sẽ sụp đổ.

-

Lục Ly vội vàng nhắc nhở, thật ra với hắn, làm được điểm này không quá khó. Cái này cũng không phải thuật phân thân, mà là thần kỹ dung hợp giữa Kính Tượng áo nghĩa và di hình huyễn ảnh.

Kính Tượng, Kính Tượng.

Hết thảy đều có thể mô phỏng phục chế hệt như hư ảnh trong gương, tương tự như năm đó yêu ma khống chế hắn lôi kéo mấy chục cỗ quan tài bay rợp cả trời.

Quan tài đều có thể mô phỏng sao chép được, giờ mô phỏng ra Khương Khinh Linh cũng là điều rất bình thường. Đương nhiên Khương Khinh Linh không thể loạn động, bằng không những hư ảnh trong gương kia đều sẽ sụp đổ.

Lục Ly điều khiển những phân thân này bay lên đầy trời, tốc độ được đẩy lên cực hạn, cũng tức là siêu quá tốc độ của Nhân Hoàng sơ kỳ.

Trong khi tốc độ đám Vũ tộc kia chỉ ngang ngửa Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, so với Nhân Hoàng sơ kỳ thì vẫn có một khoảng cách không nhỏ, Bởi thế tốc độ song phương bỗng chốc trở nên chênh lệch cực lớn, khoảng cách giữa hai bên vốn không xa, chỉ chừng vài trăm thước, những phân thân này đột ngột từ bốn phương tám hướng bay vụt tới, lập tức dọa sợ đám Vũ tộc.

Soạt!

Nam tử Vũ tộc dẫn đội lần nữa hét lớn một tiếng, hắn cảm nhận được nguy hiểm, Tốc độ Lục Ly đột ngột tăng nhanh khiến hắn dự cảm được chẳng lành, lập tức hạ lệnh rút lui.

Đáng tiếc, tốc độ Lục Ly quá nhanh.

Chân thân Lục Ly cùng theo hư ảnh cấp tốc áp sát đám người Vũ tộc, miệng quát lớn:

- Khương Khinh Linh, phóng thích huyết mạch thần kỹ.

- Được!

Trên cổ Khương Khinh Linh lóe lên hắc quang, Phệ Hồn Ma Điệp bay rợp đầy trời, lúc này thân hình Lục Ly lần nữa lóe lên, bất ngờ phỏng chế ra vô số Phệ Hồn Ma Điệp.

Chỉ sát na, có cảm giác như toàn bộ thế giới đều bị Phệ Hồn Ma Điệp bao phủ.

- Cái này ..

Đám người Khương Hỗ đứng ở lối vào sơn động, nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm, trên mặt toàn là vẻ chấn kinh, ánh mắt nhìn Lục Ly bỗng chốc nhiều thêm mấy phần kính sợ.

Hưu!

Xuy xuy!

Đám Vũ tộc kia hoảng sợ, rất nhiều người hốt hoảng rút đi, cung tên trong tay bắn loạn lên trời, ý đồ đánh tan phân thân Lục Ly, đánh lui Phệ Hồn Ma Điệp.

Chỉ là Phệ Hồn Ma Điệp không có thực thể, căn bản không cách nào giết lui. Mười mấy tên Vũ tộc thoáng chốc đã bị Phệ Hồn Ma Điệp vọt vào trong thân thể, nháy mắt liền bị nhiếp hồn. Bởi vì không cách nào vỗ động hai cánh sau lưng, cả người cứ thế rơi rụng xuống đất.

- Khương Khinh Linh, phóng thích Bản Mệnh châu, nghiền nát hết sạch đám Vũ tộc kia!

Lục Ly rống to, Khương Khinh Linh gần như không chút do dự, lập tức thả ra Bản Mệnh Châu, sau đó khống chế Bản Mệnh châu biến lớn, trùng trùng nghiền ép đi xuống.

- Phân thân!

Lục Ly lại lần nữa phân thân, trường cảnh lần này thực sự dọa cho đám Khương Hỗ bể mật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK