Huyết Linh Nhi nói: “Ta được đến một ít ký ức truyền thừa, mỗi lần tiến hóa đều cần cắn thầ tài khác nhau. Đã cắn nuốt thần dịch một lần, về sau cắn nuốt nhiều hơn đều vô dụng. Chủ nhân luyện hóa đi, ta cảm giác thần dịch này trợ giúp chủ nhân rất lớn.” “Được!” Lục Ly không khách khí, khiến Huyết Linh Nhi đi phá giải thần thiết, hắn thì đến bên cạnh thần dịch, hắn lấy ra một giọt thần dịch chậm rãi luyện hóa. - Ưm... Thần dịch vào người, Lục Ly cảm giác một luồng năng lượng vô cùng thuần khiết tuôn vào trong thân thể khuếch tán ra, trong kinh mạch chủ động dâng trào Thần Lực. “Thần dịch này có thể phụ trợ tu luyện Thần Lực? Một giọt liền có thể sản sinh nhiều Thần Lực như vậy? Mạnh còn hơn Thần Đan ta đang dùng gấp trăm lần!” Lục Ly kinh hãi, thần dịch quá mạnh, một giọt thần dịch có thể so sánh luyện hóa một trăm viên đan dược. Hơn nữa Lục Ly cảm giác thần dịch vào người khiến cơ thể của hắn mạnh lên một chút? “Không tệ, thích hợp dung hợp tu luyện thuật luyện cốt” Nhiều thần dịch như vậy, ít nhất có mấy vạn giọt, tương đương với luyện hóa mấy trăm vạn viên đan dược. Không biết thần dịch này hình thành như thế nào? Không lẽ là chủ nhân của mộ cổ để lại? “Luyện hóa một thời gian thử.” Lục Ly định chờ chút, xem Huyết Linh Nhi có thể luyện hóa thần thiết không. Nếu như có thể luyện hóa thần thiết, cho dù ngay mặt gặp phải Diêm Phượng Minh thì hắn cũng có thể có một chút sức mạnh tự bảo vệ, nơi này quá lớn, hắn cũng không dám chạy lung tung, quyết định ở đây một khoảng thời gian. Hắn bắt đầu luyện hóa thần dịch, đồng thời tu luyện thuật luyện cốt. Bên kia Huyết Linh Nhi không vội vàng, nó phân ra bốn cây xúc tu. Một cây chui vào hạt châu cướp từ Trương Thiên Hạo, một cây đâm vào trong thần thiết, một cây đâm vào xương cốt mà Lục Ly nhặt được, một cây đâm vào pháp ấn. Bốn phân thân tra xét bốn báu vật khác nhau cùng một lúc, tham ngộ thần văn ở bên trong, xác minh thôi diễn lẫn nhau, chắc hẳn trong thời gian ngắn tạo nghệ về thần văn của Huyết Linh Nhi sẽ tăng lên mảng lớn. Năm ngày, mười ngày! Bên ngoài luôn luôn rất bình tĩnh, Lục Ly bố trí cấm chế đều không bị xúc động, cũng không biết Diêm Phượng Minh giờ phút này như thế nào? Sống hay chết? Có lấy được kho báu bí mật trong mộ cổ? Hai món bảo bối trong mộ cổ tuy rằng bị Lục Ly đoạt được, nhưng bên trong quan tài cổ thanh đồng chắc chắn có trọng bảo, không biết Diêm Phượng Minh có lấy được không? Lục Ly tu luyện thuật luyện cốt rất nhàn nhã, thần dịch sản sinh Thần Lực quá nhanh, khiến Lục Ly tu luyện thuật luyện cốt cực kỳ tiện lợi, hiệu suất cũng rất cao. Huyết Linh Nhi không có bất cứ dị động, luôn tra xét bốn món báu vật, tham ngộ thần văn bên trong. Nửa tháng sau! Hạt châu cướp bên Trương Thiên Hạo đột nhiên phát sáng, kinh động Lục Ly, hắn mở mắt ra nhìn chằm chằm hạt châu màu đỏ máu. “Chủ nhân, hạt châu này đã bị luyện hóa, bên trong phong ấn tàn hồn của Lão Ma cường đại.” Huyết Linh Nhi truyền âm làm Lục Ly cảnh giác, hy vọng tàn hồn của Lao Ma không lao ra nuốt luôn hắn. Một lát sau Huyết Linh Nhi truyền âm nói: “Chủ nhân không cần lo lắng, tàn hồn của Lão Ma bị luyện hóa, là tàn hồn không có ý thức, chỉ cần luyện hóa Quỷ Châu là có thể khống chế tàn hồn, ta truyền cho chủ nhân cách khống chế.” Xúc tu của Huyết Linh Nhi vươn ra, truyền đến từng đợt tin tức, Lục Ly chỉnh lý lại, chộp lấy hạt châu, hắn dựa theo Huyết Linh Nhi gợi ý rót vào Thần Lực, tác động từng thần văn. Oong! Giây lát sau, Quỷ Châu ánh sáng lấp lánh, một hư ảnh to lớn tràn ra, thoáng chốc bao phủ không gian mười trượng, cảm giác hư ảnh giống như một lệ quỷ, khiến Lục Ly toàn thân lông tơ đều dựng lên. Đây là một quỷ ảnh thật sự, thân thể hoàn toàn là hư thể, toàn thân thoạt trông đen ngòm mang theo một chút sắc xanh, hai mắt đỏ máu, trong miệng có răng nanh, tay giống như vuốt quỷ, chớp mắt không khác gì lệ quỷ. Quỷ nhả sau khi đi ra thì không nhúc nhích, nhưng toàn thân phát ra hơi thở âm tà khiến Lục Ly cảm giác máu bị đông lại, cực kỳ rất khó chịu, hơi thở của quỷ ảnh này rất cường đại, cảm giác giống như đối diện một cường giả Tam Kiếp Thiên Thần. “Thu!” Quỷ Châu trong tay Lục Ly phát sáng, quỷ ảnh thoáng chốc biến mất trong hạt châu, hắn thế này mới như trút được gánh nặng thở ra một hơi. Hạt châu này quá tà môn, làm cách nào phong ấn tàn hồn này vào? Tại sao hạt châu có thể khống chế tàn hồn? Rất nhiều đạo lý Lục Ly đều không nghĩ thông, hắn lại lần nữa khống chế quỷ ảnh đi ra, theo sau Thần Lực tác động mảnh thần văn khác, quỷ ảnh lập tức xé gió lao tới trước, giương nanh múa vuốt công kích hư không. “Ưm hạt châu này có thể hoàn toàn khống chế quỷ ảnh. Đáng tiếc xung quanh không có sinh linh, không rõ sức tấn công của quỷ ảnh ra sao?” Lục Ly hơi có chút tiếc nuối, quỷ ảnh là hư ảnh, hẳn là công kích linh hồn, nơi này không có sinh linh cùng võ giả, không biết sức tấn công của quỷ ảnh như thế nào? Nhưng báu vật này có thể khiến Trương Thiên Hạo trở thành bá chủ một phương, hẳn là uy lực không tầm thường. Khống chế quỷ ảnh bay qua bay lại trong không trung, thí nghiệm nửa canh giờ, Lục Ly thu quỷ ảnh vào. Huyết Linh Nhi truyền âm: “Chủ nhân, thật ra Quỷ Châu này hẳn là còn có thể biến mạnh, tàn hồn này có thể cắn nuốt tnà hồn khác, không ngừng cắn nuốt có thể không ngừng biến mạnh, nhưng tàn hồn hơi khó tìm.” Lục Ly nhẹ gật đầu, võ giả bình thường không thể nào để lại tàn hồn, cần võ giả rất mạnh sau khi chết lợi dụng đại thần thông mới có thể giữ tàn hồn lại, như Tử Đế năm xưa. “Ưm, về sau có cơ hội đi tìm tàn hồn, nếu như có thể khiến quỷ ảnh cắn nuốt một ít tàn hồn, không ngừng biến mạnh thì Quỷ Châu này là một món chí bảo.” Lục Ly ném Quỷ Châu xuống đất, khiến Huyết Linh Nhi tiếp tục tra xét tham ngộ, hắn thì tiếp tục tu luyện thuật luyện cốt. Hắn gần đây tu luyện thật sự an nhàn, không muốn ra ngoài, định chờ Huyết Linh Nhi luyện hóa thần thiết rồi lại ra ngoài. Hắn tin tưởng Diêm Phượng Minh muốn tìm ra hắn nhưng không dễ, dù sao nơi này quá lớn.
Chương 2717 Thừa dịp hắn bệnh lấy mạng của hắn
Thời gian lặng lẽ trôi qua, hai tháng rất nhanh qua đi. Lục Ly đang tu luyện, quên thời gian, hai tháng nay Diêm Phượng Minh không tìm đến, Lục Ly thậm chí đoán phải chăng Diêm Phượng Minh đã chết trong mộ cổ? Mộ cổ có nhiều tuyệt sát thần văn, Diêm Phượng Minh nếu như đi vào thì rất có thể bị đánh chết. Bên Huyết Linh Nhi không có tiến triển, không truyền âm đến. Lục Ly không quấy rầy Huyết Linh Nhi, tu luyện hai tháng, thần dịch tiêu hao cỡ hai muỗng, thuật luyện cốt tiến triển không tệ, xương cốt hơi vàng, Lục Ly cảm giác rõ ràng cơ thể tăng mạnh. Nhưng xem ra cần tu luyện thuật luyện cốt khá dài, mới giai đoạn thứ nhất, nếu tiêu hao hết số thần dịch này thì không biết có thể đi vào giai đoạn thứ hai? “Chờ thêm một tháng, nếu còn chưa thể luyện hóa thần thiết thì phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài!” Lục Ly tính sơ, lần này đi ra đã thật lâu, hắn còn phải đi tìm Thần Tủy, hắn đồng ý Thiên Vân Tiên Tử trong vòng hai năm nhất định phải trở lại, không thể phí thời gian tại đây. Rất nhanh qua nửa tháng, Huyết Linh Nhi còn chưa có bất cứ tin tức gì, Lục Ly không kiềm được hỏi thăm: “Huyết Linh Nhi, ta không có nhiều thời gian, phải nhanh chóng đi ra, còn chưa thể luyện hóa thần thiết sao?” “Không xác định!” Huyết Linh Nhi truyền âm: “Có một mảnh thần văn pháp trận chưa tham ngộ thấu, nếu tham ngộ thấu thì có thể luyện hóa thần thiết này. Không thể xác định thời gian, nếu hai, ba ngày mà ta có thể tham ngộ thấu, vậy vài ngày nữa liền có thể hoàn toàn luyện hóa, đương nhiên cũng có thể có thể cần mấy tháng, thậm chí mấy năm...” “Được rồi, thế thì ta đợi thêm nửa tháng.” Lục Ly cũng biết loại tình huống này không sốt ruột được, giống như tham ngộ chân ý, có thứ không tham ngộ được, bị kẹt, thậm chí có thể kẹt cả đời. Nửa tháng qua trong chớp mắt, Huyết Linh Nhi còn không có bất cứ tin tức gì, Lục Ly không muốn đợi nữa, lắc người đi ra ngoài, thu hồi Thần Sơn, lao đi xa, tìm đường ra ngoài. Nghe nói có người đi ra Âm Sát Thiên Khanh, chắc chắn có đường ra ngoài, Lục Ly định tìm kiếm lối ra trên đảo, cố gắng nhanh chóng đi ra. Vèo! Tốc độ của hắn lại lần nữa tăng lên một chút, nhưng tăng lên có hạn, tốc độ đạt đến nước này, trừ phi thân thể tiến bộ trên diện rộng, nếu không thì tốc độ sẽ không có tiến bộ mảng lớn. Đi cả buổi, xung quanh không có bất cứ dấu vết gì, Diêm Phượng Minh không đến bên này, hoặc có đến nhưng không để lại dấu vết. Lục Ly đi lung tung, nơi này quá lớn, ai biết lối ra ở đâu? Lối ra có hình dạng thế nào? Truyền tống tế đàn hay đường hầm không gian? “Nhiều hài cốt quá!” Lục Ly lại Thất Diệu quân đoàn nhiều hài cốt trên một cánh đồng hoang, đưa mắt nhìn không thấy được tận cùng, cũng không biết đã chết bao nhiêu người. Thậm chí còn có một ít hài cốt là hài tử, xem ra năm đó có người tiến hành đồ sát thảm vô nhân đạo. Sáu ngày! Lục Ly không biết đi rồi bao xa, nơi này trừ hài cốt ra hắn không thấy gì khác, chớ nói chi tìm được lối ra. Trong lòng hắn hơi có chút sốt ruột, nơi này rốt cuộc lớn cỡ nào? Nếu bị nhốt trong này mấy năm thì hắn sẽ trái với giao hẹn cùng Thiên Vân Tiên Tử. Huyết Linh Nhi vẫn luôn không có truyền âm, hẳn là còn bị kẹt, chưa hiểu ra mảnh thần văn pháp trận đó. Lục Ly không quấy nhiễu Huyết Linh Nhi, bây giờ có hỏi cũng vô nghĩa. Ngày thứ mười ba, Lục Ly đi qua một ngọn núi lớn thì đột nhiên phát sinh dị biến. Núi lớn bên dưới có bóng người như quỷ hồn bay lên, một bàn tay đẫm máu chộp về phía Lục Ly. Lục Ly luôn vận dụng Đại Đạo Chi Ngân, khi núi bên dưới nổ tung thì hắn đã cảm ứng được. - Diêm Phượng Minh? Lục Ly nhìn xuống dưới, hơi kinh ngạc, bởi vì người bên dưới cực kỳ thảm, nửa người thối rữa, toàn thân đẫmm áu. Nửa bên đầu bị gọt, mất một con mắt. Người này thoạt trông hơi giống Diêm Phượng Minh, nhưng bộ dáng quá thảm, Lục Ly không dám xác định. - Hây! Hắn lập tức lấy ra Trần Vương Ấn đánh xuống dưới, Quỷ Châu xuất hiện, một quỷ ảnh chợt hiện ra bay xuống dưới. - Hưm? Người bên dưới phát ra tiếng kêu bất ngờ, chiến đao xuất hiện trong tay, đột nhiên chém ra một đao, chân trời sáng lên ánh bạc, giống như ngân hà rũ xuống. “Quả nhiên là Diêm Phượng Minh, nhưng sao sức chiến đấu của lão suy yếu nhiều vậy?” Lục Ly trông thấy tốc độ ngân hà rũ xuống rất nhiều, uy lực cũng giảm nhiều, thân thể của hắn lắc người trong không trung, nhanh như tia chớp chạy ra ngoài, thành công tránh đi ngân hà công kích. Ầm! Trần Vương Ấn đánh vào Diêm Phượng Minh, không ngờ hắn bị đánh rớt xuống, làm núi lớn bên dưới thủng cái lỗ lớn. “Diêm Phượng Minh bị thương rất nghiêm trọng, dường như không thể chữa loại vết thương này? Chẳng lẽ hắn đi vào trong mộ cổ, bị tổn hại nặng?” Lục Ly mắt sáng ngời, trong tay xuất hiện Thất Tinh chiến đao, đột nhiên chém xuống dưới, khống chế Trần Vương Ấn bay lên, liên tục đánh phía dưới. Thừa dịp hắn bệnh lấy mạng hắn. Có cơ hội hiếm hoi như vậy, Lục Ly không thể nào khách khí. Hắn quyết định một hơi đánh chết Diêm Phượng Minh. Tam Kiếp đỉnh phong, nếu là bình thường, đứng yên cho Lục Ly đánh cũng rất khó giết chết. - Hư Không Trùng! Trong Thần Sơn phát sáng, vô số Hư Không Trùng màu vàng sậm bay ra, lao xuống dưới, chui vào người Diêm Phượng Minh. Trong lòng Lục Ly càng thêm kích động, xem ra hôm nay có hy vọng diệt Diêm Phượng Minh. Diêm Phượng Minh quả thực bị tổn hại nặng, hơn nữa tình trạng vết thương kéo dài hơn ba tháng, mãi chưa lành, ngược lại có xu hướng càng lúc càng tệ. Diêm Phượng Minh hoàn toàn đánh chết con giòi kia, thành công đi vào mộ cổ. Nhưng bất hạnh bị Lục Ly nói trúng, lúc Diêm Phượng Minh đến gần Diêm Phượng Minh thì bị tuyệt sát thần văn công kích, hơn nữa trong Diêm Phượng Minh còn bắn ra một năng lượng tà dị khiến Diêm Phượng Minh biến thành bộ dạng này. Ngay lúc này Diêm Phượng Minh bị nổ không thành hình người, cơ thể bị năng lượng kỳ dị xâm nhập cũng khiến hắn thống khổ không chịu nổi, vết thương toàn thân chẳng những không thể khép lại, Thần Lực còn bị không ngừng ăn mòn. Hơn ba tháng qua, Thần Lực hùng hậu của Diêm Phượng Minh bị ăn mòn hơn phân nửa, miễn cưỡng chống đỡ đến hiện tại, Lục Ly vừa lúc bay ngang qua, Diêm Phượng Minh không kiềm được ra tay.
Chương 2718 Mảnh nhỏ Thánh Binh?
Ầm ầm ầm! Kết quả tấn công là Diêm Phượng Minh bị Lục Ly trấn áp, Trần Vương Ấn liên tục đập xuống, có quỷ ảnh trong Quỷ Châu xông vào linh hồn của Diêm Phượng Minh, bắt đầu công kích linh hồn của hắn. Công kích của Trần Vương Ấn không đáng gì, nhưng quỷ ảnh rất lợi hại, Diêm Phượng Minh buộc phải hết sức tập trung ứng đối, nếu không thì linh hồn sẽ bị xé rách. - A? Con sâu! Rất nhanh, Diêm Phượng Minh phát hiện không thích hợp, Lục Ly thả ra con sâu, những con sâu này điên cuồng gặm cắn thân thể của hắn. Tuy rằng thân thể của hắn rất mạnh, nhưng cũng không chịu được gặm cắn kiểu này, thoáng chốc toàn thân thủng lỗ chỗ. Thêm sương trên tuyết! Lần đầu tiên Diêm Phượng Minh cảm giác được hoảng loạn, quỷ ảnh cùng Hư Không Trùng cùng hành động, còn có Trần Vương Ấn đánh xuống, điều này khiến hắn khổ không nói nổi, sơ sẩy một cái có lẽ hôm nay hắn sẽ gục ngã tại đây. “Thân thể của lão bất tử này rất mạnh.” Lục Ly thông qua Hư Không Trùng cảm ứng một chút, phát hiện Hư Không Trùng gặm cắn tốc độ rất chậm, cơ thể của Diêm Phượng Minh tuyệt đối mạnh hơn hắn. Nhưng ngẫm lại một Tam Kiếp đỉnh phong, lão bất tử không biết sống bao nhiêu năm, quanh năm tu luyện, cho dù không cần cố ý đi tu luyện thân thể, phỏng chừng đều rất biến thái. - Hư Không Trùng, cắn Thần Đan của lão! Lục Ly đảo tròng mắt, ra lệnh. Thần Lực là nguồn suối của võ giả, Thần Đan bị cắn thì Diêm Phượng Minh tương đương phế, muốn đùa chết kiểu gì cũng được. Lục Ly bay lên cao một ít, tránh cho Diêm Phượng Minh sắp chết phản công, một chí cường giả Tam Kiếp đỉnh phong thành danh nhiều năm sao có thể không giữ một số sát chiêu cường đại? Bùm! Lục Ly khống chế Trần Vương Ấn nhiều lần bay lên rồi đập mạnh xuống, tiếc rằng ngoài người Diêm Phượng Minh dâng lên vòng sáng màu vàng đất chống cự Trần Vương Ấn oanh kích. - A? Vòng sáng có thể chịu đựng, nhưng Diêm Phượng Minh thì hơi không chịu nổi. Bởi vì quỷ ảnh cùng Hư Không Trùng liên hợp công kích quá đáng sợ, nếu hắn bỏ mặc linh hồn thì linh hồn sẽ bị xé rách. Nếu quản linh hồn thì Thần Đan rất nhanh sẽ bị gặm, nội tạng đã sớm thủng lỗ chỗ, tình trạng vết thương càng nghiêm trọng, tùy thời sẽ chết. Diêm Phượng Minh cố gắng tụ tập năng lượng đáp Hư Không Trùng, nhưng Hư Không Trùng thật sự quá nhiều, tre già măng mọc tuôn vào Thần Đan, Thần Đan đã đến bờ vực tan vỡ. “Chết thì chết!” Diêm Phượng Minh đột nhiên nghĩ thông, thọ nguyên của hắn vốn không nhiều, dù sao không sống được quá lâu, chỉ cần có thể giết chết Lục Ly, chết ở đây cũng không sao cả. Nếu bất chấp, trong thân thể của Diêm Phượng Minh bỗng dâng lên sát ý vô tận, theo sau toàn thân bắt đầu bốc hỏa. Hắn thiêu đốt tinh huyết, trong nháy mắt này trấn áp Hư Không Trùng. Diêm Phượng Minh bất chấp quỷ ảnh công kích linh hồn của hắn, thân thể theo lòng đất bay nhanh ra. - Thiên Đạo Quyền! Nắm tay của Diêm Phượng Minh sáng lên ánh sáng bảy màu, chấn động ra từng vòng sáng, nắm tay đánh hướng Trần Vương Ấn đập xuống. Từng luồng sáng teo nắm đấm của Diêm Phượng Minh xé gió bay đi, Trần Vương Ấn chớp mắt bị đấm bay. Vèo! Diêm Phượng Minh chân đạp Đăng Thiên Bộ, cơ thể như rồng bơi vọt lên cao, bởi vì thiêu đốt tinh huyết quý giá nên tốc độ của hắn tăng nhiều, thoáng chốc bay vút lên trời, hắn khóa chặt Lục Ly, giận dữ hét: - Tiểu tạp toái, cùng chết đi! “Quả nhiên muốn sắp chết phản công!” Lục Ly mừng vì sự cẩn thận của mình, Long Dực giương rộng sau lưng, lập tức muốn rút lui. Hắn rất rõ ràng chỉ cần chống qua một khoảng thời gian, Diêm Phượng Minh chết chắc. Diêm Phượng Minh gầm lên: - Còn muốn trốn? Ngươi nằm mơ đi! Hai Diêm Phượng Minh phát ra thần quang, trong tay đột ngột xuất hiện một chiếc lưới, lưới lấp lánh ánh bạc, bên trong đều là thần văn đan vào, tràn ngập hơi thở cổ xưa hùng hậu. Thần Lực trong tay Diêm Phượng Minh điên cuồng rót vào, tấm lưới tỏa sáng chói lòa, ánh sáng bỗng biến mất từ tay hắn, giây sau xuất hiện trên bầu trời vạn dặm, tấm lưới phong ấn không gian vạn dặm. “Cái này...” Không gian vạn dặm bị khóa lại, thủ đoạn như vậy khiến Lục Ly kinh hãi, đây là bí bảo gì mà có năng lực thông thiên như vậy? - Chết! Diêm Phượng Minh gầm rống bay tới, Lục Ly giương Long Dực, chân đạp Tiêu Dao Bộ lập tức bỏ chạy, hắn lắc người đến gần lưới bạc. Lục Ly nhì lưới bạc tỏa tia sáng lạnh âm trầm, không dám chạm vào, chỉ có thể cắn răng bay vòng qua lưới bạc, hắn cơ hồ thả ra hết Hư Không Trùng màu vàng sậm còn lại trong Thần Sơn. Diêm Phượng Minh thiêu đốt tinh huyết, chắc chắn chống đỡ không được bao lâu, chỉ cần hắn có thể chống cự trong khoảng thời gian này, thắng lợi vẫn là thuộc về hắn. - Thiên Đạo Quyền! Tốc độ của Diêm Phượng Minh thoáng chốc kéo gần lại cự ly, hắn đột nhiên tung cú đấm, từng đợt vòng sáng cùng với quyền ảnh bay tới đánh mạnh vào lưng Lục Ly. Bùm! Lục Ly không kịp né tránh, Long Dực nổ tung, lưng chảy máu ròng ròng, cơ bắp nát hết, nhiều chỗ lộ xương màu vàng nhạt. - Phụt! Lục Ly phun ra một búng máu bị đánh rớt xuống đất, kêu khổ không chịu nổi, Diêm Phượng Minh sắp chết phát ra công kích quá khủng bố. Cự ly xa như vậy có thể dễ dàng đánh bị thương hắn? Nếu không phải hắn gần đây luyện cốt khiến xương cốt trở nên cường đại rất nhiều, phỏng chừng giờ phút này xương cốt đều bị chấn nát. Vèo! Lục Ly bất chấp chữa thương, hoảng loạn bay đi trốn, hóa thành một luồng sáng trốn hướng phương xa. Lục Ly trông thấy Hư Không Trùng bị thả ra đều chui vào người Diêm Phượng Minh, trong lòng hắn dấy lên một tia hy vọng, có lẽ Diêm Phượng Minh không chịu nổi bầy Hư Không Trùng này, không thể công kích? Hắn suy nghĩ nhiều... Diêm Phượng Minh giờ phút này hoàn toàn không để ý thân thể của mình, gầm rôngsl ại lao đến gần Lục Ly. Diêm Phượng Minh muốn kéo gần khoảng cách với Lục Ly, từ sau lưng một đấm đánh giết Lục Ly. - Sát Đế Quỷ Trảm! Lục Ly thả ra Sát Đế Quỷ Trảm, định lợi dụng lực lượng thiên địa trấn áp tốc độ của Diêm Phượng Minh. Nhưng Sát Đế Quỷ Trảm khiến hắn thất vọng rồi, Diêm Phượng Minh quá mạnh, lực lượng thiên địa trấn áp chỉ khiến tốc độ của Diêm Phượng Minh hơi giảm bớt một ít, Diêm Phượng Minh dễ dàng tránh đi ánh đao tiếp tục đến gần Lục Ly. “Tiêu rồi.”
Chương 2719 Chấn chết
Bị một Tam Kiếp đỉnh phong áp sát, nếu một đấm đánh trúng đầu thì Lục Ly tin tưởng đầu sẽ nháy mắt nổ tung. Trong đầu hắn điên cuồng chuyển động, trong lòng rít gào với Huyết Linh Nhi: “Huyết Linh Nhi, nếu ngươi còn chưa thể luyện hóa thần thiết thì ta sẽ chết ngay bây giờ!” “Chủ nhân, luyện hóa xong rồi!” Một xúc tu nhanh như tia chớp từ trong Thiên Tà Châu vươn ra đâm vào linh hồn của Lục Ly, Huyết Linh Nhi truyền đến một tin tức, cùng lúc đó, trong Thần Sơn lóe tia sáng, thần thiết bay ra. “Tuyệt!” Trong tích tắc Lục Ly chỉnh lý sơ tin tức Huyết Linh Nhi truyền lại, hắn chộp lấy thần thiết, Thần Lực điên cuồng rót vào, thúc đẩy một thần văn ở bên trong. - A... Khi Lục Ly thúc đẩy thần văn đó thì cảm giác thần thiết bỗng biến thành cái hang không đáy, Thần Lực trong người mất kiểm soát điên cuồng tuôn vào thần thiết, trong khoảnh khắc, Thần Lực trong cơ thể Lục Ly bị rút cạn sạch. Oong! Khoảnh khắc này, thần thiết lóe tia sáng yếu ớt, một thần uy hùng hồn từ trong thần thiết truyền ra, khiến Diêm Phượng Minh đến gần thầm kinh hãi. Chỉ riêng là một chút thần uy, lại khiến Diêm Phượng Minh cảm giác đối diện một vị chí cường giả của Tam Trọng Thiên, hắn nhìn đăm đăm thần thiết, khóe miệng hơi run run, phát ra một chút âm rung: - Không lẽ đây là... mảnh nhỏ Thánh Binh? Diêm Phượng Minh từng đi Tam Trọng Thiên, ở bên kia mấy vạn năm, có thể nói thấy rộng biết nhiều. Tuy rằng hắn chưa từng gặp mảnh nhỏ Thánh Binh, nhưng giờ phút này đối diện thần thiết này thì mơ hồ có loại cảm giác, đây là mảnh nhỏ Thánh Binh. - Chết! Diêm Phượng Minh đã lao đến gần Lục Ly, nhiều Hư Không Trùng chui vào người, hắn biết lần này là cơ hội cuối cùng của mình. Diêm Phượng Minh bất chấp tất cả, gầm rống một tiếng, đánh ra Thiên Đạo Quyền hung hăng đấm về phía Lục Ly. - Để coi ai chết! Lục Ly huơ thần thiết chém mạnh, thần thiết va chạm với nắm tay của Diêm Phượng Minh. Thần thiết và nắm đấm sắt đụng mạnh vào hau, vang tiếng nổ trầm đục, không có tiếng xương vỡ như trong tưởng tượng của Lục Ly, cánh tay của Diêm Phượng Minh bị chấn thành bột mịn, thân thể của hắn cũng bị chấn bay ra. - A... Lục Ly trơ mắt nhìn Diêm Phượng Minh bị đánh bay, tiếp đó thân thể của Diêm Phượng Minh nứt ra nhiều cái khe, giống như vỏ trứng gà từ từ vỡ. Trong một con mắt của Diêm Phượng Minh tràn ngập hoảng sợ, trong miệng lại lần nữa phun ra bốn chữ: - Mảnh... nhỏ... thánh... phẩm! Bùm! Cơ thể Diêm Phượng Minh chia năm xẻ bảy, một u hồn chui ra từ đầu của hắn, đó là một người tí hon màu đen. Người tí hon bay đi, định trốn đi xa. - Tàn hồn? Lục Ly mắt sáng ngời, Quỷ Châu trong tay lóe tia sáng, một quỷ ảnh bay ra khỏi cơ thể rách nát của Diêm Phượng Minh, lao hướng người tí hon màu đen. Tốc độ của quỷ ảnh nhanh hơn nhiều, thoáng chốc bắt kịp, cuốn lấy người tí hon màu đen. Bị quỷ ảnh bao phủ, người tí hon màu đen không tốn được nữa, từng đợt dao động không gian khuếch tán ra, Lục Ly nhận một truyền âm: “Tiểu tử, ta đã chết rồi, ngươi không chịu bỏ qua cho tàn hồn của ta sao? Lục Ly lạnh lùng nói: - Ngươi chết rồi còn giữ tàn hồn lại làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn có thể khởi tử hồi sinh? Tuyệt đối không thể để tàn hồn chạy mất, nếu không thì việc hắn có được mảnh nhỏ Thánh Binh sẽ truyền ra, phỏng chừng cường giả toàn bộ Nhị Trọng Thiên đều sẽ truy sát hắn. Tàn hồn Diêm Phượng Minh muốn bỏ chạy tự nhiên là có mục đích riêng. Thứ nhất là muốn báo cho người của Hắc Viêm Điện về mảnh nhỏ Thánh Binh. Thứ hai là báo về việc mộ cổ, và muốn che chở người của mạch bọn họ, dù sao ngày nào tàn hồn của hắn chưa tan biến thì mạch bọn họ vẫn xem như có núi dựa. Quỷ ảnh bắt đầu cắn nuốt tàn hồn của Diêm Phượng Minh, trong lòng hắn kinh hãi, cắn răng lại lần nữa truyền âm: “Tiểu tử, để lại tàn hồn của ta, ta mang ngươi ra ngoài, nếu không thì ngươi vĩnh viễn không tìm được lối ra.” Lục Ly động lòng, nếu Diêm Phượng Minh có thể mang theo hắn tìm được lối ra thì tốt, hắn suy nghĩ một hồi rồi bảo: - Được, ngươi dẫn đường đi. Lục Ly khống chế quỷ ảnh thu về, tàn hồn Diêm Phượng Minh không nói không rằng hóa thành một luồng sáng bay hướng phương xa, tốc độ có thể so sánh Tam Kiếp hậu kỳ, tốc độ chậm hơn ban đầu nhiều. “Đi!” Lục Ly biết Diêm Phượng Minh chắc chắn cố ý thả chậm tốc độ, phỏng chừng đợi đến lối ra sẽ nháy mắt tăng lên tốc độ chạy trốn. Hắn cũng không chọc thủng, lắc người thu không gian giới chỉ của Diêm Phượng Minh, không nhanh không chậm đi theo. Hắn ăn mấy viên dược chữa thương cùng một giọt thần dịch, vừa rồi thúc đẩy thần thiết đã hút hết Thần Lực của hắn, nếu không tu luyện ra một ít Thần Lực thì hắn khó bay. Lục Ly một đường khôi phục tình trạng vết thương, tàn hồn của Diêm Phượng Minh không truyền âm nữa, lặng yên bay xa. Diêm Phượng Minh và Lục Ly đều có tính toán riêng, hai người dọc đường đi kỳ dị rất là hài hòa. Lục Ly biết chắc chắn tàn hồn của Diêm Phượng Minh có quỷ kế, nhưng hiện tại hắn cũng không tiện vạch ra, dù sao cần Diêm Phượng Minh mang theo đi tìm lối ra. Nửa ngày sau, Lục Ly lành vết thương rất nhiều, hắn nhìn tuyến đường, bỗng cau mày. Lục Ly cảm giác cảnh vật bốn phía có chút quen mắt, dường như bay hướng mộ cổ ngầm? “Không lẽ tên già này định nhờ cậy tuyệt sát thần văn của mộ cổ hố chết ta?” Lục Ly âm thầm đề phòng, có lẽ Diêm Phượng Minh căn bản không nghĩ đến việc tốn về, chỉ muốn kéo Lục Ly cùng chết? Lại bay vài canh giờ, Lục Ly xác định là bay hướng mộ cổ, hắn lạnh giọng mở miệng nói: - Lão quỷ, ngươi đi tuyến đường hơi sai thì phải? Đây là bay hướng mộ cổ mà? - Lối ra ở gần đó! Diêm Phượng Minh truyền âm: “Trong mộ cổ có một lối ra, nhưng bị thần văn cường đại che giấu, lát nữa ngươi làm theo chỉ thị của ta là có thể phá vỡ thần văn, mở ra lối ra!” “Lão quỷ này quả nhiên muốn hố chết ta!” Trong lòng Lục Ly cười lạnh, Diêm Phượng Minh cho rằng chính mình không biết tình huống trong mộ cổ sao? Lừa chính mình đụng chạm tuyệt sát thần văn, tiếp đó nháy mắt bị đánh chết?
Chương 2720 Uy của thần thiết
Lục Ly không vội vạch trần, mà là truyền âm cho Huyết Linh Nhi: “Huyết Linh Nhi, trong mộ cổ có truyền tống tế đàn sao? Có truyền tống tế đàn bị thần văn che giấu không?” “Thần văn bên trong quá phức tạp, để ta nghĩ.” Huyết Linh Nhi có chút không xác định, nó trầm ngâm giây lát nói: “Ngay lúc đó không dám tùy ý tra xét, có lẽ có truyền tống tế đàn, ta cần lại lần nữa đi tra xét rõ ràng, nhưng bên kia có quái thú thủ mộ.” “Ừm, con quái thú kia hẳn là bị Diêm Phượng Minh giết!” Lục Ly truyền âm một câu, dặn dò: “Lát nữa ngươi hãy đi tra xét một phen.” Lục Ly nhìn tàn hồn của Diêm Phượng Minh ở phương xa, hỏi: - Lão quỷ, có gì đó sai sai. Trong mộ cổ có một con quái thú cường đại, chúng ta vào đó có khác gì chịu chết? “Hừ, con quái thú kia bị ta giết!” Diêm Phượng Minh truyền âm nói: “Nếu không phải chém giết con quái thú kia thì ta sẽ bị thương nặng như vậy? Ta cũng không đến mức bị ngươi giết chết rồi!” - Tốt. Trong lòng Lục Ly nắm chắc, hắn không biết trong mộ cổ có truyền tống tế đàn hay không, nhưng có thể xác định Diêm Phượng Minh muốn mượn tuyệt sát thần văn hố chết hắn. Nhưng Diêm Phượng Minh không biết Lục Ly có mị linh kỳ dị như Huyết Linh Nhi, trong mộ cổ có tuyệt sát thần văn nào thì Huyết Linh Nhi rõ như lòng bàn tay. Bởi vậy nên Lục Ly không vội sai khiến quỷ ảnh cắn nuốt tàn hồn của Diêm Phượng Minh, đương nhiên hắn cũng không lơ là, luôn luôn thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng tình huống bốn phía. Cứ như thế một đường bay đi, bay hai ngày ba đêm rốt cuộc đến gần mộ cổ. Lục Ly cách mộ cổ nghìn dặm thì dừng, còn bay xuống. Tàn hồn của Diêm Phượng Minh truyền âm hỏi: “Sắp đến nơi rồi, tại sao ngươi dừng lại?” Lục Ly phớt lờ Diêm Phượng Minh, truyền âm cho Huyết Linh Nhi: “Huyết Linh Nhi, thả ra xúc tu đi mộ cổ thử.” Xúc tu của Huyết Linh Nhi từ trong người Lục Ly chui xuống dưới đất, Diêm Phượng Minh chỉ còn lại tàn hồn, tự nhiên không tra xét được. Lục Ly chờ giây lát mới nói: - Ta mệt mỏi, trước nghỉ ngơi một lúc rồi đi mộ cổ. Diêm Phượng Minh không có biện pháp, chỉ có thể lơ lửng ở giữa không trung chờ đợi. Đúng là Diêm Phượng Minh muốn tưởng lợi dụng tuyệt sát thần văn hố chết Lục Ly. Lục Ly không đi vào mộ cổ thì Diêm Phượng Minh không có cách nào, hắn không dám nóng vội, sợ dẫn tới Lục Ly cảnh giác. Xúc tu của Huyết Linh Nhi kéo dài mấy nghìn dặm, dễ dàng đâm vào trong mộ cổ, giây lát sau truyền âm đáp lại: “Chủ nhân, giòi thủ mộ trong mộ cổ quả nhiên bị chấn giết, hiện tại tỏg mộ cổ rất an toàn.” Lục Ly truyền âm: “Tốt, ngươi tiếp tục tra xét, nhìn xem có thần văn truyền tống không.” Xúc tu của Huyết Linh Nhi đều rút lại, rời khỏi người Lục Ly. Lục Ly ăn hai viên đan dược, bay lên nói - Đi thôi. Diêm Phượng Minh ở đằng trước dẫn đường, mang theo Lục Ly bay đến gần mộ cổ, bên này đầy rẫy dấu vết chiến đấu, núi vỡ nát, đất vỡ ra, một mảnh hoang tnà. Diêm Phượng Minh tìm được hố đất kia, bay xuống trước. Lục Ly không sợ Diêm Phượng Minh truyền tống đi, Huyết Linh Nhi đang ở trong mộ cổ, có bất cứ gió thổi cỏ lay đều sẽ truyền âm cho hắn. Lục Ly không nhanh không chậm theo vào, Diêm Phượng Minh đã bay vào trong mộ cổ, đang lơ lửng ở giữa không trung, cách quan tài cổ không xa. “Lối ra ở trong quan tài cổ!” Chờ Lục Ly bay vào, Diêm Phượng Minh truyền âm nói “Ngươi chỉ cần làm theo cách ta dạy, mở ra quan tài cổ, bên trong còn có một con đường, hơn nữa bên trong còn có chí bảo!” - Ha ha! Lục Ly bật cười lạnh lẽo, Diêm Phượng Minh thật sự xem hắn là đồ ngốc? Phạm vi mấy trượng quanh quan tài cổ đều là tuyệt sát thần văn, chỉ cần tới gần, Lục Ly sẽ bị giết ngay. Oong! Lục Ly thúc đẩy Quỷ Châu, một quỷ ảnh gào thét mà ra, Lục Ly khống chế quỷ ảnh bay hướng tàn hồn của Diêm Phượng Minh. Tàn hồn của Diêm Phượng Minh lộ vẻ kinh hoàng, lập tức truyền âm hỏi: “Tiểu tử, ngươi muốn làm cái gì?” - Tiễn ngươi lên đường! Lục Ly mặt không cảm xúc nói: - Vốn ta cho rằng ngươi thật sự biết lối ra tại ở đâu, không ngờ ngươi xem ta như đồ ngốc đùa giỡn, nếu ngươi không có giá trị, vậy hãy làm chất dinh dưỡng cho quỷ ảnh đi. “Không, nơi này thật sự là lối ra!” Tàn hồn của Diêm Phượng Minh không ngừng bị cắn nuốt, hắn hoảng loạn truyền âm nói: “Tiểu tử, lão phu không có lừa ngươi, lão phu có chút nghiên cứu về thần văn, trong quan tài cổ này tuyệt đối có lối ra!” “Ủa?” Vào thời khắc này, Huyết Linh Nhi phát ra truyền âm kinh ngạc: “Chủ nhân, quan tài cổ này thật sự có truyền tống tế đàn, nhưng không phải bên trong mà là trên nắp quan tài, bị tuyệt sát thần văn che giấu.” “Thật sự có hả?” Lục Ly ánh mắt tràn ngập kinh ngạc, nhưng không ngăn cản quỷ ảnh cắn nuốt Diêm Phượng Minh, hắn căn bản không định bỏ qua cho tàn hồn của Diêm Phượng Minh. Còn về làm sao ra ngoài? Tạo nghệ về thần văn của Huyết Linh Nhi tuyệt đối mạnh hơn Diêm Phượng Minh, Diêm Phượng Minh đã mất đi giá trị. “Tiểu tử!” Tàn hồn của Diêm Phượng Minh càng lúc càng yếu ớt, hắn lại lần nữa truyền âm nói: “Được rồi, vừa rồi đúng là ta lừa gạt ngươi, truyền tống tế đàn ở trên nắp quan tài cổ, mặt trên có tuyệt sát thần văn. Nếu không có ta chỉ điểm, ngươi tuyệt đối không cách nào phá giải thần văn, ngươi cả đời sẽ bị nhốt chết ở bên trong. Mau khiến thứ quỷ này dừng lại, tàn hồn của ta sắp tan biến!” - Ha ha, ngươi hiện tại biết nói thật lòng? Lục Ly thản nhiên liếc tàn hồn của Diêm Phượng Minh, vẫn không khiến quỷ ảnh dừng lại, hắn phất tay nói: - Diêm lão quỷ, ngươi yên tâm đi đi, ta sẽ nghĩ biện pháp ra ngoài, không cần ngươi bận tâm. “Đây là ngươi ép ta!” Trong tàn hồn của Diêm Phượng Minh lộ ra một chút lệ khí, tàn hồn chợt lóe lao về phía quan tài cổ. Lục Ly luôn luôn thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân sớm có cảm ứng, Long Dực sau lưng vỗ cánh, hắn lao lên hố đất, truyền âm cho Huyết Linh Nhi: “Huyết Linh Nhi, lùi, lão định xúc động thần văn trong quan tài cổ!” Khi Lục Ly nhắc nhở, Huyết Linh Nhi liền rút đi, Diêm Phượng Minh sót lại một chút tàn hồn xông vào quan tài cổ.