Mục lục
Long Đế Bất Diệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2421 Phá cây diệt rắn

Mặc dù Lăng Thanh Diễn không nói không thể bay qua, nhưng Lục Ly không cần hỏi mà chỉ cần tùy tiện cảm ứng một phen liền biết trên không trung rừng rậm này có cấm chế vô cùng cường đại. Hắn thu Lăng Thanh Diễn vào trong Thiên Tà Châu, sau đó thả ra một ít Hư Không Trùng, bao phủ phương viên mười thước quanh người mình. Mặc dù hắn không e sợ rắn rít bên trong, nhưng tốt nhất vẫn nên cẩn thận thì hơn, có đám côn trùng này đi theo, chí ít có thể nhẹ nhàng thăm dò được bọn rắn đang ẩn nấp. Hư Không Trùng cũng có thể tấn công đám rắn kia, chẳng lẽ khả năng phòng ngự của những con rắn này mạnh ngang được với Thần Giới Chí Tôn? - Đi! Từ bên ngoài, thần niệm hắn thăm dò qua mấy lượt, phát hiện bên trong trừ cây với cây ra thì không thấy được một con rắn nào cả. Hắn không khỏi ngấm ngầm gật đầu, đám rắn này quả nhiên rất quỷ dị. - Đi! Hắn phất phất tay, khống chế một ít Hư Không Trùng bay vào, chuyện khiến hắn kinh nghi xảy ra, rắn bên trong không bị kinh động, cây bên trong cũng không nhúc nhích. - Rất quỷ dị! Lục Ly trầm ngâm thoáng chốc, lát sau mới đạp bước tiến vào trong rừng, vừa bước vào hắn liền đứng im, cẩn thận quan sát tình hình chung quanh. Bốn phía rất yên tĩnh, những cái cây kia nhìn đều rất bình thường, không thấy có chỗ nào dị thường, cũng không thấy cử động. Ông! Lục Ly lấy ra Hàn Phong chiến đao, bổ tới một cái cây cạnh đó, đao quang lấp lánh, cây kia vẫn chẳng hề rung động. Lục Ly cảm ứng một phen, phát hiện trong đại thụ quả nhiên có cấm chế, còn là cấm chế rất phức tạp. - Huyết Linh Nhi! - Lục Ly quát khẽ một tiếng, dưới chân hắn, một dây leo màu đỏ màu hiện ra, thoáng chốc liền đã tràn xuống lòng đất, sau đó đâm vào trong đại thụ kia. - Lục Ly lẳng lặng chờ đợi, một nén hương sau, tiếng truyền âm của Huyết Linh Nhi vang lên trong đầu hắn: - Chủ nhân, cấm chế nơi này rất huyền diệu, gia trì khả năng phòng ngự cho cây cối ở đây. Hơn nữa cấm chế trong những cây này còn nối liền với nhau, nói cách khác, trong mỗi cây đều có một tiểu cấm chế, chúng kết nối lại tạo thành một đại pháp trận. Nếu ngươi công kích một cây trong đó, bằng với công kích toàn bộ rừng cây, bởi thế về cơ bản cây ở đây rất khó hủy đi. - Pháp trận này có vẻ thú vị nhỉ! Lục Ly khẽ gật đầu, thủ pháp của cách bố trận này rất đáng để hắn học tập. Bố trí vô số tiểu trận, sau đó liên hợp những tiểu trận này lại với nhau, công kích một tiểu trận, lực lượng lập tức sẽ khuếch tán ra, toàn bộ đại trận cùng lúc hứng chịu, như thế muốn phá đi quả thực tương đối khó khăn. - Có thể phá mở pháp trận này không? Lục Ly trực tiếp hỏi thẳng, nếu có thể phá mở pháp trận, hắn liền một đường phá hủy mà đi, nhẹ nhàng xoải qua rừng rậm này. - Tương đối khó, phải cần thời gian! Huyết Linh Nhi đưa ra đáp án lập lờ nước đôi, nàng trầm mặc một lát rồi truyền âm nói tiếp: - Chủ nhân, ngươi thử kích phát đại trận, ta có thể cảm ứng một phen cấu tạo trận văn bên trong, như vậy càng dễ để phá trận. - Được! Lục Ly khẽ gật đầu, nhấc chân đạp bước vào trong, bước tiến hắn rất chậm, đồng thời thần niệm không ngừng quét nhìn, thám tra xem có rắn ở gần đây không. Đám rắn kia quả nhiên rất hiểu thuật tiềm ẩn, Lục Ly quét quanh mấy lần, lại vẫn không phát hiện bất kỳ con rắn nào. Mười bước, hai mươi bước, năm mươi bước! Sau khi Lục Ly bước ra bước thứ năm mươi, bên trái đột nhiên vang lên tiếng xé gió. Lục Ly đột nhiên nhìn lại, chỉ thấy một cành cây bất ngờ khẽ động, lấy tốc độ khủng khiếp phóng tới bên này. - Rắn! Giờ Lục Ly mới kịp nhận ra, nhánh cây kia là một con rắn. Lúc con rắn này bất động, hắn không cảm ứng được dù chỉ một tia khí tức sinh mệnh, cộng thêm ngoại hình con rắn này nhìn qua không khác gì cành cây cả. Chỉ khi rắn động, nó mới lộ ra khí tức sinh vật, ngoại hình cũng biến hóa thành bộ dạng con rắn. Hưu! Hưu! Sau khi con rắn thứ nhất động, quanh bốn phương tám hướng, vô số nhánh cây cũng biến thành rắn, như là chọc phải tổ ong vò vẽ, ùn ùn lao về phía Lục Ly. Đám rắn này quả nhiên rất nhỏ, tốc độ lại cực nhanh, một số trong đó còn biến thành hư ảnh, chỉ chớp mắt Lục Ly đã cảm giác được ít nhất có mấy trăm con rắn đang bay về phía mình. Ông! Vô số Hư Không Trùng bay múa, chủ động đi công kích đám rắn kia. Bởi vì bên người Lục Ly toàn là Hư Không Trùng, thế này đám rắn này muốn tới gần nhất định phải xông qua Hư Không Trùng. Hư Không Trùng rất khủng bố, rất nhiều rắn bị Hư Không Trùng chui vào, sau đó nhẹ nhàng gặm giết. Rất nhiều rắn bay vụt đến, nhưng vừa bay được nửa đường đã bất ngờ biến thành huyết vụ, cả người bị Hư Không Trùng gặm sạch. Chẳng qua vẫn có một bộ phận rắn biến thành hư ảnh, Hư Không Trùng không thể công kích. Lục Ly muốn công kích cũng không được, những rắn kia cứ thế nhẹ nhàng đâm xuyên tiến vào trong thân thể hắn. Lục Ly lại không quá để ý, Long hồn trong linh hồn hắn vô cùng cường đại, hẳn có thể nhẹ nhàng ngăn trở đám rắn này. Chẳng qua hắn vẫn nhắm mắt lại, tử tế cảm ứng tình hình trong linh hồn. Ông! Quả nhiên, lúc đám rắn kia xâm nhập vào trong linh hồn, Long hồn chợt sáng lên, du tẩu bên ngoài linh hồn. Không ngoài Lục Ly dự liệu, tất cả rắn đều bị Long hồn thôn phệ, cảm giác căn bản không ở cùng một đẳng cấp, cứ thế bị nhẹ nhàng nuốt chửng, không có nửa điểm phản kháng. - Tốt! Lục Ly yên tâm, rắn này không hề có nửa điểm uy hiếp đối với hắn, giờ chỉ phải tập trung đối phó cây cối quanh đây. Hắn mở mắt, từng bước đi tới, đi chưa được mấy bước lại kinh động vô số rắn, từ bốn phương tám hướng, rắn chi chi chít chít chen chúc ùa tới. - Khó trách Lăng Thanh Diễn chịu không được! Lục Ly khẽ gật đầu, Thần Giới Chí Tôn bình thường khẳng định không trụ được. Riêng hắn lại căn bản không cần động thủ, rắn có được thực thể sẽ bị Hư Không Trùng xử lý, rắn biến thành hư ảnh công kích linh hồn thì bị Long hồn xử lý. - Còn có thể bổ sung năng lượng cho Long hồn. Lục Ly cảm ứng một lát, rất hài lòng. Long hồn thôn phệ đám rắn kia, sau đó chuyển hóa thành một loại năng lượng đặc thù, tăng phúc cho thần lực và linh hồn hắn.
Chương 2422 Vụ hải
Xuy xuy! Đi tới hơn trăm thước, một cái cây rốt cục cũng động. Cành lá trên gốc cây kia biến thành dây mây, như từng con mãng xà lao vút về phía Lục Ly, thân hình Lục Ly chợt lóe, lách sang bên cạnh tránh né. Chỉ là, đầu bên kia một cây khác cũng động, vô số nhánh cây biến thành dây mây quấn quanh Lục Ly. Lục Ly vốn có thể thối lui, nhưng nghĩ tới đám cây trước mặt rồi cũng sẽ tấn công, căn bản không trốn thoát được. Thế là bèn dứt khoát đứng đấy bất động, mặc cho những nhánh cây kia điên cuồng quấn tới mình. - Huyết Linh Nhi, chú ý thăm dò! Lục Ly truyền âm đi qua, những cây này động, chứng tỏ pháp trận cũng động, giờ là thời điểm tốt nhất để thăm dò. Lục Ly vung lên Hàn Phong chiến đao, không phải là muốn chém đứt những cành cây này, mà chỉ muốn công kích để pháp trận trong cây phát động, như thế càng tiện cho Huyết Linh Nhi thăm dò. Lục Ly trùng trùng bổ tới, lại không chém nát nhánh cây mà chỉ đẩy ra. Hắn vung vẩy chiến đao, đẩy sạch nhánh cây phóng tới từ bốn phương tám hướng. Chẳng qua động tác hắn dù nhanh đến đâu, nhánh cây cũng vẫn quá nhiều, từ bốn phương tám hướng quấn tới, chẳng mấy chốc hắn đã không ngăn hết được, cả người bị nhánh cây quấn quanh, biến thành một chiếc bánh chưng thịt. - Huyết Linh Nhi, xem ngươi! Tuy Lục Ly tự tin có thể phóng thích quỷ trảm bổ ra những cành cây này, nhưng đoạn đường trước mặt có quá nhiều nhánh cây, hắn tiến tới khẳng định sẽ rất mất sức, cho nên vẫn gửi gắm hi vọng lên thân Huyết Linh Nhi. Chỉ cần Huyết Linh Nhi phá mở được pháp trận này, hắn sẽ đi ra dễ dàng hơn nhiều. Huyết Linh Nhi không khiến hắn thất vọng, vẻn vẹn nửa canh giờ qua đi, nó đã truyền âm trở lại: - Chủ nhân, tuy đại trận rất khó phá mở, nhưng muốn phá mở trói buộc từ những cành cây này thì vẫn rất đơn giản, cho ta thêm nửa canh giờ, ta có thể nhẹ nhàng phá giải. - Tốt! Lục Ly yên tâm, đồng thời cũng ẩn ẩn có chút chờ mong, đi qua Hắc Ám sâm lâm chính là khu vực trung tâm Cổ Ma tử địa, không biết rốt cục ở trong đó có cái gì? Toà cổ miếu thần bí kia có phải ở khu vực hạch tâm? Hai tòa Thần Sơn liệu có ở bên trong? Hết thảy... hết thảy, đều khiến Lục Ly tràn ngập hiếu kỳ. Lục Ly bị nhánh cây quấn chặt không nhúc nhích được, hắn cũng không nóng nảy, lẳng lặng chờ đợi tin tức từ Huyết Linh Nhi. Nửa canh giờ sau, nhánh cây cuốn lấy thân thể Lục Ly đột nhiên lóe lên quang mang, tiếng của Huyết Linh Nhi vang lên: - Chủ nhân, đã phá giải, ngươi có thể yên tâm đi tới, chuyện còn lại cứ giao cho ta. - Làm tốt lắm! Lục Ly nhịn không được tán thưởng, có Huyết Linh Nhi ở đây, phá trận liền dễ dàng rất nhiều, thần lực trên người hắn khẽ chấn, nhánh cây quấn quanh tức thì văng ra. - Đi! Lục Ly rảo bước tiến tới, hắn khẽ động, toàn bộ nhánh cây phía xa đều động, lúc Lục Ly tưởng rằng chúng sẽ cuốn lấy mình, những nhánh cây kia lại chợt lấp lánh quang mang, sau đó liền đứng yên bất động. - Tốt! Lục Ly triệt để yên tâm, xem ra Huyết Linh Nhi đã nắm giữ được then chốt để phá trận, có thể thay đổi một ít trận văn, khiến cho những nhánh cây này ngừng lại công kích. Lục Ly bước nhanh hơn, không thèm để ý tới đám rắn xung quanh, mặc dù có rất nhiều rắn tiến vào linh hồn hắn, nhưng đều không cách nào gây được bất cứ thương tổn nào, ngược lại còn giúp cho Long hồn bổ sung không ít năng lượng. Hắn thoáng tăng tốc, một đường đi thẳng tới, bởi vì có Huyết Linh Nhi hỗ trợ, lúc toàn bộ đống cây trước mặt định tấn công thì đều ngừng lại, mặc cho hắn nhẹ nhàng lao qua. Rừng rậm này không lớn, đối với võ giả bình thường mà nói thì đây chính là núi đao biển lửa, mỗi lần tiến lên một bước đều vô cùng khó khăn. Nhưng đối với Lục Ly mà nói thì lại vô cùng nhẹ nhàng, tiêu tốn gần nửa canh giờ, hắn cứ thế đi xuyên qua khu rừng. Ông! Lục Ly lấy ra Thiên Tà Châu, thu hồi Hư Không Trùng, thả Lăng Thanh Diễn ra. Lăng Thanh Diễn đang lo lắng chờ đợi ở bên trong, đột nhiên thấy được bạch quang lấp lánh rồi cứ thế đi ra. Nàng theo bản năng tập trung giới bị, trong tay còn hiện ra binh khí, nhưng thấy Lục Ly rồi quét mắt nhìn xung quanh một lượt, nàng lập tức kinh ngạc nói: - Lục Ly, ngươi xuyên qua Ám Hắc sâm lâm? Lục Ly nhún vai nói: - Ngươi không thấy à? Đằng sau chính là Ám Hắc sâm lâm! - Cái này... Lăng Thanh Diễn chấn kinh, nàng liếc nhìn mấy lần, xác định đã đi ra Ám Hắc sâm lâm, lập tức không giấu được thổn thức. Đối với nàng mà nói, Ám Hắc sâm lâm chính là tử địa trí mạng, thế mà Lục Ly lại chỉ tiêu tốn nửa canh giờ liền xuyên qua. Phải biết, năm đó nàng từng bảy tám lần tiến vào khu rừng này, mỗi lần đều tiến vào không bao xa liền bị ép lui ra ngoài, bằng không sẽ chết ở bên trong. Lục Ly có thể xuyên qua sâm lâm hay không, vừa rồi Lăng Thanh Diễn không có nửa điểm nắm chắc, bây giờ Lục Ly không chỉ xuyên qua, còn xuyên qua nhẹ nhàng như thế. Cảnh này khiến Lăng Thanh Diễn quá đỗi chấn kinh, không khỏi lần nữa thay đổi cách nhìn đối với Lục Ly. - Đi thôi! Lục Ly không nói nhảm, có nhiều chuyện hắn cũng không tiện giải thích, thế là chỉ ra trước mặt nói: - Bên kia đều là sương mù, có phần tương tự Hồn Vụ Sơn, chắc là có huyễn cảnh, ngươi biết gì về chỗ đó không? - Hẳn là vụ hải! Lăng Thanh Diễn nghĩ nghĩ rồi nói: - Yến Vương Phủ chúng ta từng có tiên tổ đi qua chỗ kia, hắn nói vụ hải là huyễn trận tự nhiên, nếu tìm được khiếu môn có thể nhẹ nhàng phá mở, tìm không thấy thì sẽ bị nhốt trong đó rất lâu. Hắn không lưu lại thông tin gì về khiếu môn, chỉ nói nơi này có một ít đạo vận tự nhiên, nếu may mắn, có thể cảm ngộ được vài thứ ở bên trong. Chúng ta phỏng đoán, nếu muốn phá mở huyễn trận, hẳn phải lĩnh hội vài thứ trong đó thì mới có thể nhẹ nhàng phá trận ... - Lĩnh hội?... Lục Ly nhướng mày, nếu là lúc bình thường hắn rất tình nguyện ở lại lĩnh hội, rốt cuộc có thể tham ngộ vài thứ mới mẻ cũng là điều tốt, không chừng sẽ cảm ngộ thêm một ít chân ý cũng nên. Nhưng giờ hắn lại có chút đau đầu, bởi vì hắn không có quá nhiều thời gian, đám người Tả Khâu Lộ sắp tới U Yến chi địa, nếu hắn bị nhốt ở trong này mấy năm, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì ?
Chương 2423 Vụ hải
Hắn nghĩ nghĩ rồi hỏi: - Có thể vòng qua không? - Chắc là rất khó! Lăng Thanh Diễn lắc đầu nói: - Theo như lời tiên tổ ghi chép, nơi đây đã là khu vực hạch tâm Cổ Ma tử địa. Phiến vụ hải này rất lớn, hơn nữa rất có thể khu vực hạch tâm nhất nằm ở bên trong vụ hải. - Vậy thì đi thôi. Lục Ly không nhiều lời nữa, cứ thế dẫn theo Lăng Thanh Diễn đi tới, vừa đi được mấy trăm mét liền đã bị sương trắng bao phủ. Thần niệm Lục Ly quét vào đi, phát hiện cảm giác bị hạn chế, nơi này cũng tương tự như Hồn Vụ Sơn, thần niệm không thể dò xét quá xa. Lục Ly siết chặt Hàn Phong chiến đao dò dẫm bước đi, thời thời khắc khắc cảm ứng không gian ba động quanh bốn phía. Lăng Thanh Diễn theo sát sau lưng Lục Ly, nơi này có huyễn cảnh tự nhiên, nàng không hi vọng lạc mất Lục Ly. Sương mù càng lúc càng đậm, dưới chân vẫn là bùn đất, không thấy có nước biển. Lục Ly để Huyết Linh Nhi thăm dò vào lòng đất, đi dò xét tình hình chung quanh, xem thử phải chăng có trận văn tồn tại. Lục Ly một bên hành tẩu, một bên tùy ý bố trí một chút tiểu cấm chế, những cấm chế này hắn cảm ứng được, làm vậy có thể phân chia phương hướng, không đến nỗi bị huyễn trận dắt đi vòng vòng. Một đường tiến tới, mặt đất vô cùng bằng phẳng, bốn phía không có bất kỳ sinh vật nào, càng không cảm giác được nguy hiểm. Lục Ly càng chạy càng mơ hồ, huyễn trận ở trung tâm Cổ Ma tử địa hẳn phải mạnh hơn bên ngoài rất nhiều, tại sao nơi này lại không có bất kỳ nguy hiểm nào cả? Hơn nữa cũng không cảm giác được huyễn trận có điểm nào dị thường. - Chủ nhân! Lát sau, Huyết Linh Nhi truyền âm nói: - Dưới mặt đất không có trận văn, cũng không cảm giác được bất kỳ cấm chế nào ba động! Lục Ly khẽ gật đầu, đây đích xác là huyễn trận tự nhiên, e là không dễ dàng phá mở. Hắn nhíu mày tiếp tục đi tới, càng đi lại càng cảm thấy không được bình thường. - Thanh Diễn! Hắn đột nhiên quay đầu, lại phát hiện Lăng Thanh Diễn một mực theo ở sau lưng đã không thấy đâu, trên mặt hắn không giấu được vẻ chấn kinh. Bởi vì Lăng Thanh Diễn một mực đi theo sau hắn chưa đến một mét, cự ly gần như thế sao lại vô thanh vô tức tan biến được? Lục Ly vội vàng chạy quay trở lại, đồng thời không ngừng lớn tiếng kêu gọi Lăng Thanh Diễn. Nhưng hắn tìm khắp xung quanh hơn mười dặm, tiếng rống có thể truyền tới phạm vi ngàn dặm, lại vẫn không tìm được Lăng Thanh Diễn, cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng đáp nào lại. - Gặp quỷ! Lục Ly vừa chạy vội vừa tiếp tục la lên, bôn tẩu suốt chừng ba nén hương song vẫn không thu hoạch được gì. Khiến hắn kinh hãi hơn chính là, vừa rồi rõ ràng hắn bố trí một ít cấm chế ở phía sau, nhưng lúc này quay lại thì không cảm ứng được gì, cũng không phát hiện có cấm chế. - Là huyễn trận này quá lợi hại, hay là Lăng Thanh Diễn bị truyền tống? Hoặc bị võ giả cường đại nào đó trực tiếp mang đi? Trong đầu Lục Ly xuất hiện ba khả năng, hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy khả năng Lăng Thanh Diễn bị người mang đi không lớn. Rốt cuộc chiến lực Lăng Thanh Diễn cũng không yếu, không khả năng có võ giả cường đại đến mức vô thanh vô tức mang đi Lăng Thanh Diễn được. Như vậy nguyên nhân hẳn là do huyễn trận này, hoặc là bị đột nhiên truyền tống mang đi. Lục Ly dừng bước, nhìn quanh sương trắng nồng đậm khắp bốn phía, không khỏi có chút đau đầu. Nếu là pháp trận do người bố trí, vậy thì còn dễ phá giải chút. Bởi vì nếu là người bố trí, khẳng định sẽ có vết tích. Bất luận pháp trận nào, sau khi bố trí đều sẽ có vết tích lưu lại. Nhưng pháp trận tồn tại tự nhiên thì rắc rối hơn hẳn, vả lại dưới lòng đất không thấy có trận văn, cũng không thấy có cấm chế ba động nào cả. - Đi quanh bốn phía xem sao! Dù sao nơi này cũng không phát hiện thấy có nguy hiểm, Lục Ly tăng nhanh tốc độ xuyên qua trong đó, nơi này không khả năng vĩnh viễn chỉ thấy mỗi sương trắng được, chỉ cần có cảnh quan đặc thù, liền có thể tìm ra then chốt để phá trận. Bôn tẩu gần nửa canh giờ, Lục Ly ngừng lại, hắn rốt cục phát hiện cảnh quan lạ thường ở trong này, chỉ là cảnh quan kia lại khiến hắn kinh hãi thất sắc. Cảnh quan đặc thù này không phải mấy thứ như núi non sông ngòi sơn cốc... , cũng không phải cấm chế gì kia, mà là một bộ hài cốt, còn là một bộ hài cốt vô cùng kỳ dị. Nếu là hài cốt nhân loại, điều này có thể hiểu được, rốt cuộc nơi đây từng có rất nhiều nhân loại tiến vào, chết ở bên trong hóa thành xương khô là điều quá đỗi bình thường. Nhưng hài cốt này lại cao tận hơn mười trượng, phía sau còn có xương cánh và xương đuôi, đây rõ ràng không phải nhân loại. Toàn thân hài cốt mang màu ám kim, bộ mặt hướng xuống, thành hình chữ đại (大), mặt trên ẩn ẩn còn có phù văn lấp lánh, vừa nhìn liền biết là sinh linh cường hoành. - Yêu tộc? Lục Ly dạo vài vòng quanh bộ xương, hài cốt này không giống như là Ma thú mà càng giống thi thể một loại Yêu tộc kỳ dị, hơn nữa Yêu tộc này khẳng định còn rất cường đại, ít nhất phải sánh ngang Thần Giới Chí Tôn nhân loại. - Trong ảo cảnh không có nguy hiểm, như vậy Yêu tộc này chết như thế nào? Chẳng lẽ là bị nhốt chết? Lục Ly thì thào, lấy thực lực Yêu tộc này, chí ít có thể sống trăm vạn năm, dù bị nhốt trong đây mấy vạn năm cũng không đến nỗi chết được? Chẳng lẽ là nó tiến vào đây lúc thọ nguyên sắp hết? Hoặc là nơi này còn tồn tại nguy hiểm nào khác? Lục Ly dừng lại ở chỗ hài cốt chừng một canh giờ, quan sát rất lâu mà vẫn không phát hiện bất cứ dị thường nào. Hắn nghĩ nghĩ sau đó tiếp tục bôn tẩu về phía trước, mới đi thêm được chừng một nén hương, hắn đột nhiên ngừng lại, vỗ đầu nói: - Không đúng ... Hắn nhớ về một chi tiết, hình như hướng xếp đặt của bộ hài cốt kia có vấn đề. Hài cốt được xếp theo hình chữ đại, phần mặt hướng xuống, nếu Yêu tộc kia chết là do thọ nguyên hao hết, vậy không thể nào lại có tư thế đó được. Nếu Yêu tộc kia bị đánh giết, vậy loại tư thế đó cũng quá quỷ dị. Chẳng lẽ là bị người từ trên xuống lao xuống chém chết? Nhưng mà trên thân hài cốt Yêu tộc kia không thấy có bất kỳ vết thương nào, khả năng bị đánh chết tựa hồ cũng không lớn.
Chương 2424 Thần miếu
Lục Ly trầm ngâm khoảnh khắc, càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng, trong hài cốt này khẳng định còn ẩn giấu bí mật nào đó. Nếu hắn có thể phá giải bí mật về bộ hài cốt, có lẽ sẽ tìm ra được cách phá giải ảo cảnh. Hắn lập tức quay lại chỗ khi này, hắn mới chỉ rời đi chừng một nén hương, tốc độ cũng không nhanh, khoảng cách với hài cốt chắc tầm ngàn dặm. Nhưng quay đầu đi về ngàn dặm, hắn lại không tìm được bộ hài cốt nữa. Hắn đảo qua chung quanh gần nửa canh giờ, tìm tòi khắp phương viên mấy vạn dặm, hài cốt lại đã biến mất vô tung vô ảnh. Lục Ly ngừng lại, có chút ảo não, mình đúng là quá bất cẩn, lỡ qua cơ hội mà không biết. Thế là đành phải tuỳ tiện chọn một hướng để đi tiếp, đồng thời cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại. Thế cục bên ngoài có thể biến chuyển bất cứ lúc nào, hắn tuyệt đối không thể bị nhốt trong đây quá lâu, bằng không rất có thể chờ lúc hắn đi ra, U Yến chi địa đã biến thành Địa Ngục, thậm chí Đấu Thiên Giới Địa Hoàng Giới đều bị hủy diệt. Hắn tăng nhanh tốc độ chạy vội mà đi, hắn tin tưởng nếu đã có thể đụng tới bộ hài cốt khi nãy, vậy khẳng định sẽ có cơ hội đụng phải thứ gì khác, hắn không ngừng lao nhanh, không chừng sẽ lại lần nữa đụng tới bộ hài cốt kia. Lục Ly càng chạy càng nhanh, tốc độ đạt đến cực hạn, lấy tốc độ của hắn bây giờ, một hơi có thể vượt qua ngàn dặm, trừ phi huyễn cảnh này lớn đến vô biên, bằng không chắc chắn sẽ có cơ hội đụng phải một ít cảnh quan kỳ dị, hoặc là có cơ hội lần nữa gặp được bộ hài cốt khi nãy, hoặc cũng có khi tìm tới Lăng Thanh Diễn. Hơn một canh giờ sau, Lục Ly lần nữa ngừng lại, bởi vì hắn thấy được trước mặt là một tòa miếu thờ đen như mực! Miếu thờ này lơ lửng giữa không trung, trên vách tường miếu thờ điêu khắc rất nhiều dị thú, những dị thú kia tán phát ra uy áp vô hình, khiến tim Lục Ly bất giác đập nhanh. - Thần miếu! Trước kia Lục Ly từng gặp qua miếu thờ này, trong lần đầu tiên tiến vào Cổ Ma tử địa hắn đã thấy qua, có điều khi đó là Hải thị Thận Lâu, là huyễn tượng. Theo như lời Điếc đạo nhân giải thích, miếu thờ này nằm ở khu vực hạch tâm, là một di tích vô cùng thần bí. - Là thật hay là huyễn cảnh? Lục Ly mơ hồ chớp chớp tròng mắt, miếu thờ kia như ẩn như hiện trong sương mù, lại khiến hắn cảm thấy rất chân thực, như thể miếu thờ chỉ lơ lửng cách mình mấy dặm. - Đi! Lục Ly thoáng do dự một lát, sau đó chậm rãi tiến về phía miếu thờ, nương theo hắn càng lúc càng kề cận, miếu thờ kia càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng cảm thấy chân thực. Chỉ là ngay khi Lục Ly sắp thấy được rõ ràng miếu thờ, miếu thờ kia đột nhiên lóe lên hắc quang, từ từ lướt về nơi xa. - Hả? Trong lòng Lục Ly khẽ lộp bộp một tiếng, sao khi thấy mình tới gần thần miếu này lại chủ động bay ra? Chẳng lẽ trong thần miếu có người điều khiển? Hắn cảm thấy khoảng cách chỉ chừng vài dặm, cự ly gần như thế Lục Ly chỉ cần chớp mắt liền có thể đi qua. Nhưng hắn không dám hành động mạo hiểm, chỉ có thể tăng tốc rút ngắn cự ly cùng thần miếu. Một chuyện khiến hắn kinh ngạc xảy ra, hắn tăng nhanh tốc độ, thần miếu cũng tăng nhanh tốc độ, từ đầu tới cuối một mực duy trì cự ly vài dặm với hắn. Lục Ly đuổi một lúc sau đó ngừng lại, tòa thần miếu kia cũng bất ngờ dừng lại theo. - Không để ta tới gần? Lục Ly nhíu mày nhìn thần miếu nơi xa, trầm ngâm một lát rồi lại bắt đầu chạy vòng quanh thần miếu, nhìn xem có thể từ hướng khác áp sát thần miếu hay không. Rất nhanh hắn phát hiện cách này không được, vô luận hắn áp sát từ hướng nào, tòa thần miếu kia vẫn cứ một mực giữ nguyên khoảng cách vài dặm với hắn, chỉ cần hắn tới gần, thần miếu liền sẽ lập tức bay đi. - Hưu! Lục Ly không tin tà, tốc độ đột ngột tăng nhanh, lấy tốc độ nhanh nhất bay về phía thần miếu. Chỉ là, tòa thần miếu kia gần như cũng lấy tốc độ tương tự Lục Ly bay về nơi xa. Hưu! Thần miếu và Lục Ly cùng phá không lao đi, một bên không ngừng đuổi theo, một bên không ngừng chạy. Lục Ly bị chọc giận, tốc độ đạt tới cực đại, hắn không tin mình không cách nào lại gần được thần miếu. Cứ vậy, một đuổi một chạy, vô luận Lục Ly nghĩ cách gì, từ đầu đến cuối hắn và thần miếu vẫn cách nhau vài dặm, vĩnh viễn không cách nào tới gần. - Không đúng! Bay nửa canh giờ, Lục Ly đột nhiên giật mình hồi thần lại, cả người đứng ngây giữa trời. Hắn nhớ ra lúc này mình đang ở trong ảo cảnh, nói cách khác rất có thể tòa thần miếu này là huyễn hóa ra được. Nói cách khác, thần miếu khả năng là giả, có thể nó đang cố ý dẫn dụ hắn tới một nơi nào đó! Theo như tư duy logic bình thường, người bố trí huyễn trận không khả năng cố ý dẫn dụ người vượt quan đi vào bảo địa, ngược lại sẽ dẫn dụ bọn hắn vào tử địa. Nếu Lục Ly cứ một mực bay theo thần miếu, rất có thể hắn sẽ đi vào chỗ chết. Trong huyễn cảnh đột nhiên xuất hiện một tòa miếu cổ thần bí, miếu thờ này rõ ràng không phải miếu thờ bình thường, bên trong rất có thể sẽ có trọng bảo. Đổi lại là bất kỳ kẻ nào cũng đều sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế tới gần miếu thờ, tiến vào, được đến bảo vật trong đó. Bởi thế, miếu thờ này chính là một cái bẫy, cố ý dẫn dụ người vượt quan vào chỗ chết! Nghĩ thông suốt điểm này, Lục Ly dứt khoát quay đầu bay đi, không chút nào do dự. Đối với hắn mà nói, bảo vật không có sức hấp dẫn quá lớn, dù là một kiện Hồng Linh Thiên Bảo thì đã sao? Có nó cũng chưa hẳn có thể đánh giết được Diêm Chân, huống hồ tòa thần miếu này còn rất có thể là giả. Hưu! Một chuyện khiến hắn kinh nghi xảy ra, hắn vừa lui miếu thờ lại bất ngờ đuổi theo, một mực bảo trì cự ly vài dặm với hắn, hắn thử chuyển hướng phi hành sang hai bên, miếu thờ lại vẫn cứ bám theo sau lưng. Xoẹt! Lúc đang phi hành, hắn đột nhiên lấy ra Hàn Phong chiến đao, bất thần bổ ra sau lưng, một đạo đao mang kinh thiên sáng lên, lộn vòng ba lần giữa không trung, sau đó trùng trùng phách lên miếu thờ. Ầm!
Chương 2425 Trêu đùa
Có tiếng trầm muộn vang lên, miếu thờ bị đánh lui mấy chục trượng, trên đó lấp lánh hắc quang, dị thú du tẩu, một luồng khí tức cổ phác tràn ngập ra. - Hả? Nét mặt Lục Ly hiện đầy vẻ kinh ngạc, miếu thờ này là thật chứ không phải hư ảo, hắn có thể cảm ứng được không gian ba động do vừa rồi Sát Đế Quỷ Trảm bổ lên. Rất nhanh, trên mặt hắn lại lộ ra vẻ kích động, miếu thờ này thực sự tồn tại, lại một mực đi theo hắn, vậy liệu có phải đồng nghĩa với miếu thờ là một kiện Thần khí, bên trong có Khí Linh tồn tại? Khí Linh chính đang điều khiển miếu thờ trêu đùa mình? ... Bảo vật cường đại đều có Khí Linh, bảo vật càng cường đại, Khí Linh càng cao cấp. Khí Linh cao cấp có được linh trí, tỉ như Thần Sơn. Ba tòa Thần Sơn của Lục Ly đều có Khí Linh, hơn nữa đều có linh trí, mặc dù không tính quá cao, song cũng rất tốt. Khí Linh càng cao cấp khẳng định tồn tại, tỉ như phong ấn Huyết Linh Nhi vào một kiện Thần khí nào đó, như vậy linh trí Khí Linh này nhất định sẽ cao đến nghịch thiên. Huyết Linh Nhi trừ không có tình cảm như của nhân loại ra thì linh trí cao đến dọa người, có thể tự thân học tập, ở phương diện pháp trận năng lực học tập của Huyết Linh Nhi vô cùng cường đại. Nếu tòa thần miếu kia thực sự tồn tại, lúc này lại như đang trêu trò hắn, một mực duy trì khoảng cách không gần không xa. Nếu không có Khí Linh điều khiển, vậy chỉ còn một loại khả năng, đó là trong thần miếu có người đang điều khiển, cố ý trêu đùa mình. Cổ Ma tử địa tồn tại rất nhiều năm, từ khi Cổ Ma tử địa tồn tại thần miếu hẳn là đã ở nơi này, bởi thế khả năng bên trong có người điều khiển rất thấp, khả năng Khí Linh điều khiển vô cùng cao. Tròng mắt Lục Ly khẽ đảo, ngoài mắt nhìn có vẻ đã khôi phục bình tĩnh, trong lòng lại đang nghĩ làm sao để thu thần miếu vào tay. Có Khí Linh tồn tại, tòa thần miếu này chính là vật sống. Chỉ cần bắt lại Khí Linh, thần miếu liền sẽ thuộc về mình. Mặc dù không biết thần miếu là bảo vật cấp bậc nào, liệu có hữu dụng với mình không, nhưng bảo vật có thể xuất hiện ở khu vực hạch tâm Cổ Ma tử địa, cấp bậc tuyệt đối sẽ không quá thấp. Lại nói có được Khí Linh linh trí cao như thể, Sát Đế Quỷ Trảm đều không bổ ra nổi, bảo vật này há lại cấp thấp? - Hắc hắc! Trầm ngâm chừng một nén hương, trong lòng Lục Ly đã có chủ ý. Chẳng phải Khí Linh này thích đùa ư? Vậy hắn chơi đùa một trận với nó. Hắn đột nhiên khẽ động, tốc độ đạt tới cực hạn, bay vút về nơi xa. Thần miếu dừng một lát, song rất nhanh cũng phá không bay đi, khoái tốc đuổi kịp Lục Ly, vẫn duy trì cự ly vài dặm như cũ. Hưu! Lục Ly đột nhiên đi mà quay lại, tốc độ vẫn bảo trì trạng thái nhanh nhất. Hắn vừa mới lao ra đã lập tức trở về, khiến thần miếu không kịp phản ứng, thoáng ngừng lại một lúc giữa trời. Chẳng qua sau khi Lục Ly kéo gần cự ly còn chừng một dặm, thần miếu lập tức lui lại, tốc độ nhanh hơn Lục Ly một nhịp, tiếp tục bảo trì cự ly song phương chừng năm dặm. Hưu! Lục Ly như kẻ bệnh thần kinh, đột ngột chuyển hướng bay sang bên phải, sau đó lần nữa lộn vòng bay sang bên trái. Hắn không ngừng thay đổi phương hướng, hệt như một con dã thú cuồng bạo. Tốc độ phản ứng của thần miếu rất nhanh, không ngừng chuyển biến phương hướng theo Lục Ly, tốc độ chợt nhanh chợt chậm, mỗi lần đều có thể khống chế cự ly cách chừng năm dặm, tốc độ phản ứng biến thái tới cực điểm. Hưu! Lục Ly như thể hóa thành người điên, liên tục bay mấy canh giờ mà vẫn không hề có ý dừng lại. Hơn nữa hắn còn vừa bay vừa ném đồ đạc, không chỉ ném Thần khí, còn ném cả thần nguyên và một ít cục đá không biết là thứ gì. Cứ thế liên tục phi hành suốt năm canh giờ, Lục Ly rốt cục cũng xác định được một điểm, Khí Linh trong thần miếu đúng là đang “chơi đùa” với mình. Nếu là người không ai lại đùa dai đến độ chơi cái trò dở hơi này tận năm canh giờ. Hắn ngừng lại, tiêu tốn năm canh giờ, hắn đã bố trí ra được một tấm lưới, giờ là thời khắc để cất lên. Vừa rồi hắn bỏ năm canh giờ bố trí ra một pháp trận, tác dụng của pháp trận này không lớn, chỉ khiến không gian trong pháp trận nhiễu loạn, không ổn định, làm xuất hiện khe vứt không gian. Thân hình Lục Ly rất nhỏ, thần miếu lại lớn đến trăm trượng, hắn hành tẩu trong vùng không gian nhiễu loạn này, tuy tốc độ bị áp chế, nhưng thần miếu lại chịu ảnh hưởng càng lớn, đến lúc đó hắn có thể nhẹ nhàng áp sát thần miếu, nghĩ cách khống chế Khí Linh. - Trận lên... Hắn hét lớn một tiếng, trong tay đánh ra từng đạo thần lực, vô số trận thạch bên dưới lập tức phát sáng, một dải kim tuyến nối liền với nhau trong lòng đất. Sau đó một dải biến thành hai dải, hai đầu biến thành bốn dải, không ngừng khuếch tán, rất nhanh bốn phía dưới mặt đất toàn là màu vàng rực. Ông! Pháp trận được kích phát, bao phủ phương viên trăm dặm, không gian trong phạm vi trăm dặm chợt ba động. Như là bị nện phá, hiện ra từng đạo khe nứt to tướng, không gian trở nên cực không ổn định, tựa hồ có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. - Ha ha ha! Lục Ly bật cười ha hả, nhìn thần miếu cách mấy dặm sau lưng, lớn tiếng nói: - Để ta xem lần này ngươi còn trốn được đi đâu? Hưu! Lục Ly như một con cá bơi trong nước len lỏi qua từng khe nứt không gian, cấp tốc phóng về phía thần miếu. Hắn vừa động, thần miếu cũng động, bay thẳng tới trước, chỉ là không gian bốn phía quá không ổn định, còn có rất nhiều khe nứt không gian, tự nhiên ảnh hưởng tới tốc độ của thần miếu. Ông! Một chuyện khiến Lục Ly kinh ngạc xảy ra, thần miếu đột nhiên lóe lên quang mang, sau đó cấp tốc thu nhỏ, thoáng chốc đã từ phương viên trăm trượng biến thành chỉ bằng ngón tay. Lần này nó không bị khe nứt không gian ảnh hưởng nữa, tốc độ tăng vọt, len lỏi qua còn nhanh hơn cả Lục Ly. - Thế cũng được? Lục Ly trợn mắt há hốc mồm, chẳng qua nghĩ đến Thần Sơn có thể biến lớn thu nhỏ, thần miếu này có được năng lực tương tự cũng không có gì lạ. Hắn thoáng trợn tròn mắt, không cách nào tới gần thần miếu, vậy làm sao bắt nó lại được đây? - Tấn công...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK