Chương 1001: Thần thuật
Lãnh Vô Thương lập tức ra hiệu cho các vị tiểu thư, mấy người Lãnh Vô Mật dồn dập khen ngợi, ngay cả Lãnh Vô Hinh cũng giả vờ như rất mong đợi.
- Ha ha ha!
Lục Ly đứng dậy nói:
- Nơi đây không thích hợp thi triển, không bằng đi ra bên ngoài đi?
Lãnh Vô Thương vội vàng đứng lên nói:
- Lục công tử, đi theo ta, xung quanh có diễn võ điện, tiện thể quan sát bản lĩnh kinh thiên của Lục công tử một thoáng.
Dưới sự dẫn dắt của Lãnh Vô Thương, nhóm người đi ra đại điện, tiến vào trong một cái đại điện khác. Đại điện này trống rỗng, vách tường bốn phía lấp lánh cấm chế, đây là một cái diễn võ điện vô cùng cao cấp.
Lục Ly nhìn quanh một vòng, dò hỏi:
- Lực phòng ngự cấm chế diễn võ điện như thế nào?
Có hai tên công tử khóe miệng chợt hiện vẻ dè bỉu rồi biến mất, Lãnh Vô Thương cười to nói:
- Lục công tử cứ thoải mái thi triển, lực phòng ngự cái diễn võ điện này cũng tạm được, hơn nữa... Cho dù phá hủy cũng không sao cả.
Ngoài miệng Lãnh Vô Thương nói cực kỳ khách khí, nhưng kỳ thực ý tứ trong lời nói là không tin Lục Ly có thể hủy diệt cái đại điện này, đại điện này cũng không phải là công kích của Nhân Hoàng bình thường có thể hủy diệt, Lục Ly chỉ là một tên Quân Hầu cảnh.
- Được rồi!
Lục Ly hơi gật đầu, sau khi đột phá Quân Hầu cảnh, hắn vẫn chưa có phóng thích Thăng Long Thuật, vừa lúc thử uy lực một chút, xem thân thể có yếu ớt như trước nữa hay không.
Hai tay hắn lấp lánh huyền lực, bắt đầu kết ấn, thi triển các loại thủ ấn cổ quái, thoạt nhìn hết sức thần bí, giống như đang phóng thích thần thông kinh thiên huyền ảo.
Khóe miệng Lãnh Vô Hinh lộ ra một nụ cười nhạt, nàng đã thấy qua Thăng Long Thuật của Lục Ly, uy lực cũng rất được. Sở dĩ lúc ấy nàng lựa chọn Lục Ly tới Trung Hoàng Giới giúp nàng, chính là vì nhìn trúng loại Thăng Long Thuật này. Bây giờ nhìn bộ dạng giả thần giả quỷ của Lục Ly, lại âm thầm buồn cười.
- Ầm!
Lục Ly kết hơn mười cái ấn, chờ đến khi đám người đều không nhịn được, rốt cục sau lưng cũng loé lên ngân quang, tiếp theo một đầu ngân sắc cự long gào thét từ phía sau lưng hắn mà ra, uốn lượn ở giữa không trung.
Con cự long kia không phát ra bất kỳ thanh âm gì, nhưng lại cho người ta cảm giác giống như là một đầu cự long chân chính, long lân lóng lánh ngân quang tản ra sự sắc bén và lãnh ý, khiến đám người đều cảm thấy lạnh lẽo.
- Hưu ...
Mấy vị công tử tiểu thư, lui về phía sau mấy bước theo bản năng, sợ ngân long xông ra xé bọn họ thành từng mảnh.
Ngân long gào thét bay lên bầu trời, rất nhanh biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, để một nhóm người hai mặt nhìn nhau, đây chỉ là trò mèo của Lục Ly, trông thì ngon mà không dùng được?
- Xì xì ...
Đột nhiên không gian xung quanh vách tường phía trước nứt ra, một cái long trảo to lớn xuất hiện, hung hăng chộp về phía vách tường. Một luồng hơi thở khủng bố từ bên trong long trảo tràn ngập ra, làm cho cả diễn võ điện đều cảm thấy hít thở không thông.
Trong phút chốc!
Toàn bộ cấm chế trên vách tường diễn võ điện loé sáng vạn trượng, sáng chói dọa người, thế nhưng chỉ sáng một hơi thời gian, cấm chế liền ảm đạm xuống. Long trảo nhẹ nhàng xuyên qua cấm chế, đập cho vách tường phía trước xuất hiện một cái lỗ thủng to.
- Rầm rầm rầm ...
Bởi vì cấm chế của diễn võ điện bị hủy diệt, nên vách tường sụp đổ thành từng mảnh, tiếp theo cả tòa đại điện lảo đảo muốn đổ. Đám người Lãnh Vô Thương liếc mắt nhìn nhau, trong con ngươi đều lộ ra vẻ kinh sợ, dồn dập phi thân lên, sợ bị đại điện chôn sống.
- Ầm!
Sau khi mọi người bay ra khỏi đại điện, rốt cục cả tòa đại điện cũng ầm ầm sụp đổ, hất lên một mảnh bụi mù, mặt đất xung quanh bị chấn động, một tiếng nổ ầm ầm vang lên.
- Hưu hưu hưu ...
Vô số quân sĩ bị kinh động, dồn dập bay vụt đến bên này, trong đó không thiếu thống lĩnh Nhân Hoàng, Lãnh Vô Thương vung tay lên quát khẽ:
- Tất cả thối lui đi, chúng ta đang diễn võ.
Bọn quân sĩ thối lui, bên trong phế tích đất đá văng khắp nơi, Lục Ly bắn ra, sắc mặt hắn cũng không có quá trắng bệch, cảnh giới nâng cao khiến hắn phóng thích Thăng Long Thuật không có miễn cưỡng như trước nữa. Hắn ra vẻ xấu hổ nói:
- Vô Thương công tử, xin lỗi, hủy diệt đồ nhà ngươi.
- Ha ha ha!
Lãnh Vô Thương bắn ra, không quan tâm trên người Lục Ly vô cùng bẩn, thân thiết kéo tay của hắn nói:
- Lục huynh không nên nói như thế, có thể thấy biểu diễn hay như thế, đừng nói một tòa đại điện, cho dù một trăm tòa cũng đáng giá. Ha ha ha, thoải mái, Lục huynh, mau theo ta đi uống ba trăm chén.
- Lục ca ca thật lợi hại!
Đám người Lãnh Vô Mật bay tới, trong đôi mắt các vị tiểu thư lấp lánh, Lãnh Vô Hinh cũng bay tới, giả bộ như sợ hãi và khâm phục.
Từ Lục công tử biến thành Lục huynh cùng Lục ca ca, nội tâm Lục Ly hoàn toàn thanh tĩnh lại, hiển nhiên hắn đã thông qua khảo nghiệm của Lãnh gia.
Rất có thể, lão gia hỏa nào đó của Lãnh gia đã phán định, thần thuật của Lục Ly đến từ Huyết Hoàng, bước đầu thân phận của Lục Ly đã được khẳng định.
Dường như uy lực của Thăng Long Thuật đã có một chút gia tăng? Quan trọng nhất là...Lục Ly không có ấn ký huyết mạch, cho nên dưới cái nhìn của người bên ngoài, đây không phải là thần kỹ huyết mạch, mà là một loại bí thuật, thần thuật!
Quân Hầu cảnh có thể phóng thích công kích mạnh như thế, thì không cần hoài nghi sự mạnh mẽ của loại thần thuật này, khả năng Lục Ly là đồ đệ Huyết Hoàng liền tăng cao rồi.
Huyết Hoàng đi xông xáo Hồn Ngục, chuyện này còn chưa xác định. Nhưng ngộ nhỡ là sự thật, Huyết Hoàng lại xông qua Hồn Ngục mà nói. Lão có thể trở thành một trong những cường giả đỉnh cấp nhất của cả thế giới.
Đồ đệ của tuyệt thế cường giả như thế, làm sao Lãnh gia có thể không giao hảo chứ? Cho dù không thể qua Lục Ly đặt quan hệ với Huyết Hoàng, có thể từ trong tay Lục Ly có được loại thần thuật này thì Lãnh gia cũng kiếm lớn rồi.
- Vù vù ...
Lục Ly âm thầm thở ra một hơi, thái độ của Lãnh gia đối với hắn đã thay đổi, hắn coi như bước ra bước đầu tiên rồi. Tạm thời hắn có thể ở lại Lãnh gia, về phần đường đi phía sau như thế nào, lại từ từ tính toán.
Chương 1002 Làm một mẻ, khỏe cả đời
Sau khi tắm gội, đổi một bộ quần áo sạch sẽ mới, yến hội lại tiếp tục.
Lục Ly rất ghét loại yến hội này, thế nhưng hiện tại không thể không hư tình giả ý với đám người Lãnh Vô Thương, hắn bị một đám người liên tục mời mấy chục chén rượu, nên đầu có chút ít mơ mơ màng màng.
Đám người Lãnh Vô Thương rất nhiệt tình, Lục Ly cũng hiểu được đây là lần khảo nghiệm thứ hai. Mọi người muốn hắn uống quá chén, để moi chút tình báo, dù sao người uống say, cũng dễ mở miệng.
Bọn họ xem thường Lục Ly rồi, năm đó Huyết Tinh Mai Côi của Khương Ỷ Linh là một trong những loại rượu mạnh nhất Trung Châu, cho dù Lục Ly say vẫn có thể đi về. Ý chí của hắn quá mạnh, mấy vị công tử tiểu thư này muốn chuốc say hắn để lừa gạt tin tức của hắn, đúng là xem thường hắn.
Hắn rất biết thuận thế đẩy thuyền, đôi mắt mê ly, ánh mắt lưu chuyển trên người mấy vị tiểu thư xinh đẹp của Lãnh gia, không mảy may che dấu nội tâm ham muốn của chính mình.
Hơn nữa lúc nhìn Lãnh Vô Hinh và Lãnh Vô Mật, đôi mắt hắn càng thêm nóng bỏng, Lãnh Vô Hinh thấy vậy âm thầm cắn răng, muốn tìm cơ hội mạnh mẽ đánh Lục Ly một trận.
Lục Ly đang cố ý!
Hắn đang cố ý khiến Lãnh gia cho rằng, hắn coi trọng tiểu thư Lãnh gia, hắn là một tên háo sắc. Như vậy hắn có thể tìm cơ hội quang minh chính đại lưu lại, sư phụ hắn đi Ám Ngục, một mình hắn lẻ loi hiu quạnh, coi trọng tiểu thư Lãnh gia, sau đó mượn cơ hội ở lại Lãnh gia, theo đuổi tiểu thư Lãnh gia, như này không phải quá hợp tình hợp lý sao?
Đám người Lãnh Vô Thương thấy bộ dạng háo sắc của Lục Ly, thì trong lòng đều lộ ra một chút khinh miệt. Từ nhỏ Lãnh gia đã dạy bảo bọn họ, đàn ông muốn làm đại sự, tuyệt đối không có khả năng bởi vì nữ nhân mà hỏng chuyện. Thế nhưng nghĩ đến chuyện từ nhỏ Lục Ly lớn lên ở trong Hỗn Độn Luyện Ngục, lần đầu tiên thấy nhiều tiểu thư xinh đẹp như vậy, có biểu hiện như thế cũng bình thường.
Dưới ám hiệu của Lãnh Vô Thương, đám người Lãnh Vô Mật lập tức chêm vào rất nhiều lời nói, Lục Ly biết thì sẽ nói hết, thế nhưng những chuyện hắn nói đều đã được hắn nghĩ kỹ từ trước, rất ít nói đến sự tình Huyết Hoàng, giọt nước không lọt, rất kín miệng.
Uống rượu đến nửa đêm, Lục Ly gần như đã say mèm, Lãnh Vô Thương phái người đưa Lục Ly đến một cái viện khác nghỉ ngơi, còn bọn họ thì dồn dập cáo từ rời đi.
Sau khi Lục Ly đi, Lãnh Vô Thương mới một mình đi ra sau điện. Vòng qua mười mấy cái đại điện, tiến vào trong một cái đại điện rộng lớn uy nghiêm, gặp một vị trung niên nhân nho nhã mặc kim bào bên trong thư phòng.
Mới nhìn vị trung niên nhân này không già chút nào, mà giống như là đại ca Lãnh Vô Thương, thế nhưng khí độ hắn rất uy nghi, ngồi ở bàn đọc sách giống như một con cự thú ở trên đỉnh núi.
- Phụ hoàng!
Lãnh Vô Thương khom người nói, vị trung niên nhân này chính là hoàng đế của Lãnh hoàng triều, đương nhiên... Hoàng đế không có nghĩa là tộc trưởng Lãnh gia. Tộc trưởng Lãnh gia là gia gia Lãnh Vô Thương, nhưng tất cả sự việc lớn nhỏ của gia tộc đều do phụ thân Lãnh Vô Thương, Lãnh Thiên Hận quản lý.
Lãnh Thiên Hận hơi gật đầu, bỏ sách cổ trong tay xuống, ánh mắt nhìn về phía Lãnh Vô Thương nói:
- Sao rồi? Có vấn đề không?
Lãnh Vô Thương khẽ lắc đầu nói:
- Nhìn không ra vấn đề, đám người Vô Mật cũng thêm một ít lời, nhưng không hỏi ra được chuyện gì cơ mật. Không biết hắn giả say, hay là... sự tình hắn biết quả thực quá ít.
Lãnh Thiên Hận trầm mặc, một lát sau nói:
- Cái thần thuật kia rất mạnh, lại mới nghe lần đầu, người bình thường không thể sáng tạo ra, mà Huyết Hoàng lại luôn ưa thích sáng tạo các loại thần thuật, xem ra rất có khả năng.
- Vâng.
Lãnh Vô Thương gật đầu, suy nghĩ một chút nói:
- Dường như hắn rất hứng thú với Vô Hinh và Vô Mật, nếu không thời gian kế tiếp để các nàng đi tìm cách moi tin tức?
- Có thể!
Lãnh Thiên Hận vung tay lên, quả quyết nói:
- Ngươi sắp xếp chuyện này đi, trước khi chưa thăm dò rõ ràng, phải khách khí với hắn một chút. Huyết Hoàng kiệt ngạo bất tuân, trêu chọc rất phiền toái.
- Vâng!
Lãnh Vô Thương hơi gật đầu đi xuống, Lãnh Thiên Hận rất hài lòng nhìn Lãnh Vô Thương rời đi. Hắn có rất nhiều con trai, nhưng hắn lại vừa lòng đứa con nhỏ nhất này, bất kể thiên tư hay là tài trí đều rất cao, đào tạo tốt một phen, tương lai có thể dẫn dắt Lãnh gia đi càng xa hơn.
...
Sau khi Lục Ly trở về liền mơ màng ngủ say, hắn vốn có thể nâng cốc ép rượu ra, nhưng hắn lựa chọn ngủ một giấc thật tốt.
Ngủ say như chết ở một nơi hoàn toàn xa lạ, sẽ khiến cho mọi người nghĩ hắn chưa từng trải, không sợ Lãnh gia hại hắn.
Hắn ngủ một giấc đến khi mặt trời ngày thứ hai lên cao, thì đã có thị nữ chờ ở ngay bên cạnh. Lúc Lục Ly tỉnh lại, thị nữ vội vàng giúp Lục Ly rửa mặt, dặn dò Lãnh Vô Thương đã chuẩn bị yến hội buổi trưa, mời công tử tiểu thư các đại gia tộc bên trong Lãnh Đế Thành, tạo thể diện cho Lục Ly.
Lục Ly vô cùng nhức đầu, tại sao lại không ngừng mở yến hội như thế? Hắn không thể không mạnh mẽ lên tinh thần đi ứng phó, sau khi rửa mặt xong, Lãnh Vô Hinh và Lãnh Vô Mật đã tới cửa, tự mình mời Lục Ly đi dự tiệc.
Hôm nay Lãnh Vô Hinh mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, ra vẻ nữ thần lạnh lùng, Lãnh Vô Mật thì mặc váy màu hồng, bộ dạng tiểu công chúa thiên chân vô tà. Hai tỷ muội đều là mỹ nữ tuyệt sắc, nhẹ nhàng đi vào như hai con hồ điệp, Lục Ly thấy vậy liền hoa mắt.
Lãnh Vô Hinh chưa bao giờ nói chuyện một mình với Lục Ly, không có cho bất kỳ ám hiệu gì, lúc này còn làm bộ như nữ thần lạnh lùng, hết sức mất tự nhiên. Lãnh Vô Mật tốt hơn nhiều, mở miệng là một tiếng Lục ca ca, trong đôi mắt toàn là vẻ sùng bái và ngưỡng mộ, khiến Lục Ly không biết nói gì.
Lãnh Vô Mật mười sáu mười bảy tuổi, Quân Hầu cảnh đỉnh phong, nhìn dáng dấp lúc nào cũng có thể đột phá Nhân Hoàng cảnh, một thân bảo bối, khẳng định thực lực không kém, vậy mà lại như một thiếu nữ si mê.
Chẳng lẽ tiểu thư đại gia tộc đều si mê như thế?
Chương 1003 Không thành công cũng thành nhân
Chương 1003: Không thành công cũng thành nhân
Cho dù Lục Ly ngớ ngẩn cũng sẽ không tin tưởng, khẳng định Lãnh Vô Mật phụng mệnh gia tộc, cố ý thân mật đối với hắn, để moi tin tức.
Yến hội buổi trưa không thú vị chút nào, người đến trên trăm, Lục Ly hoa mắt rồi, căn bản không nhớ được ai là ai. Lãnh Vô Thương giới thiệu một người hắn nhận thức một người, vô số người mời rượu, cứ một ngụm là một câu ngưỡng mộ đại danh đã lâu, khiến Lục Ly nghe xong cũng buồn nôn, hắn có danh tiếng cái cọng lông ấy...
Buổi trưa lại uống đến mức say mèm, sau khi yến hội kết thúc, Lãnh Vô Thương tự mình đưa Lục Ly trở về. Tỏ vẻ gần đây hắn phải đi ra ngoài một chuyến, bảo Lục Ly an tâm lại Lãnh gia, muốn cái gì chỉ cần nói quản gia là được. Trở về khiến Lãnh Vô Hinh và Lãnh Vô Mật phụng bồi hắn đi du ngoạn xung quanh một phen, chờ hắn xử lý xong sự tình sẽ lại đến gặp Lục Ly vân...vân.
Lục Ly nghe xong liền hiểu, cách Lãnh Vô Thương ép tương đối cao, bồi hắn hai lần là đã đạt đến một trình độ nào đó rồi, không tiếp tục phụng bồi hắn chơi nữa. Khiến Lãnh Vô Hinh và Lãnh Vô Mật phụng bồi hắn chơi, cần cái gì cứ việc nói ra, bảo Lục Ly yên tâm lại đây, Lãnh gia có thể nuôi hắn.
Lục Ly mượn việc uống rượu say, cảm động đến rơi nước mắt lôi kéo Lãnh Vô Thương nói một hồi dài. Nói cuộc sống của hắn ở Hỗn Độn Luyện Ngục khổ cỡ nào, Lãnh gia đối với hắn thật tốt, Lãnh Vô Thương đối với hắn thân như huynh đệ, hắn cảm kích biết bao, muốn kết bái huynh đệ với Lãnh Vô Thương, cắt máu ăn thè kết bái huynh đệ...
Lãnh Vô Thương nghe xong rất buồn nôn, nhưng ngoài mặt lại càng khách khí, liên tục yêu cầu Lục Ly ở lại Lãnh gia vô kỳ hạn, cho đến khi Huyết Hoàng từ Ám Ngục trở lại rồi hãy nói. Mặc dù không có kết bái huynh đệ với Lục Ly, nhưng lại cảm giác tình thâm như huynh đệ, hận gặp nhau muộn...
- Được rồi!
Lục Ly đợi Lãnh Vô Thương không nhịn được rời đi, mới nằm ở trên giường giả bộ ngủ say, trong lòng âm thầm thở dài, rốt cục những ngày kế tiếp không cần giả bộ với Lãnh Vô Thương nữa rồi.
Hắn sắp có cơ hội tiếp xúc một mình với Lãnh Vô Hinh, có lẽ phần giải dược thứ nhất cũng sắp tới tay rồi? Phía sau nên làm cái gì, còn phải suy nghĩ một phen.
- Nếu không tìm cơ hội trực tiếp giết Lãnh Vô Hinh? Triệt để giải độc, sau đó nghĩ biện pháp thoát đi? Dựa vào tên tuổi Huyết Hoàng, Lãnh gia không dám làm xằng làm bậy đâu?
Trong đầu Lục Ly hiện lên một cái ý nghĩ to gan, nếu như có thể hoàn toàn giải độc, vậy thì làm một mẻ, khỏe cả đời.
Vì sao Lục Ly phải tới Lãnh gia? Vì sao phải nghĩ biện pháp thủ tiêu Lãnh Vô Thương? Không phải là vì mạng của hắn nằm trong tay Lãnh Vô Hinh sao? Không theo mệnh lệnh Lãnh Vô Hinh làm việc, toàn thân hắn sẽ bị độc phát thối nát mà chết.
Nếu như có thể bắt Lãnh Vô Hinh lại, ép nàng giao ra giải dược thì chính là làm một mẻ, khỏe cả đời, vấn đề là... bắt như thế nào?
Rất nhanh Lục Ly nở nụ cười khổ, mặc dù hắn đột phá Quân Hầu cảnh, uy lực Thăng Long Thuật dường như có một ít gia tăng, hiện tại phóng thích một lần Thăng Long Thuật sẽ không cảm thấy quá hư nhược.
Nhưng hắn vẫn không có bất kỳ nắm chắc nào bắt được Lãnh Vô Hinh, vị tiểu thư xinh đẹp này không phải là phế vật, nàng có được cửu phẩm huyết mạch và bán thần khí. Nếu như không có mười phần nắm chắc, hắn dám làm loạn, cho dù thần cũng không cứu được hắn.
Trong lúc miên man suy nghĩ Lục Ly đã ngủ thật say, lúc tỉnh lại đã là nửa đêm. Một thị nữ luôn thủ hộ ở bên cạnh, thấy Lục Ly tỉnh lại thì bẩm báo nói Lãnh Vô Mật và Lãnh Vô Hinh phân biệt bảo thị nữ tới đây, mời Lục Ly đi ngắm cảnh đêm ở Lãnh Đế Thành.
- Chuyện tốt!
Lục Ly đang cần cơ hội một mình gặp Lãnh Vô Hinh, hắn vội vàng bảo thị nữ đồng ý yêu cầu của Lãnh Vô Hinh, nhã nhặn từ chối lời mời của Lãnh Vô Mật. Hai vị tiểu thư Lãnh gia phân biệt yêu cầu, ngoài mặt chính là muốn nhìn Lục Ly cảm thấy hứng thú đối với người nào?
Lục Ly rửa mặt, đổi một bộ cẩm bào, bên hông còn đeo đai ngọc, đi một đôi giầy trắng, trong tay cầm quạt xếp, nhìn giống như một vị công tử văn nhã.
Ánh trăng sáng, hai chiếc chiến xa hoa lệ từ trong đại viện Lãnh gia bay ra, kéo chiến xa là một con báo xinh đẹp màu đen mang theo hoa văn hỏa diễm, xung quanh chiến xa phân biệt có một đội quân sĩ đi theo bảo hộ hai người.
Lãnh Vô Hinh ngồi ở trên chiến xa phía trước, vô cùng rụt rè dịu dàng, lúc Lục Ly lên xe có lộ diện một lần, còn lại luôn luôn ngồi ở bên trong chiến xa.
Rất nhanh hai chiếc chiến xa bay ra khỏi thành, tới một tòa sơn cốc to lớn ở phía đông Lãnh Đế Thành, nơi này có cảnh sắc hiếm lạ, thác nước tím bay thẳng lên trời.
Trong một sơn cốc u ám cách thành đông vạn dặm, có một thác nước màu tím từ phía trên buông xuống, vô cùng tráng lệ kỳ lạ. Nước sông nơi đây biến thành màu tím không phải do con người, mà là thiên nhiên hình thành, bởi vì trong nước có một loại cá kỳ lạ, có thể phân tán ra một loại năng lượng đặc thù, khiến nước sông biến thành màu tím.
- Lục công tử mời xem, đây chính là thác nước Phi Thiên Tử nổi danh Lãnh hoàng triều chúng ta...
Lãnh Vô Hinh mặc một bộ váy màu lam nhạt, áo ngực vô cùng thấp, đeo dây chuyền ngọc bích. Búi tóc buộc lại cao cao, vành tai đeo hai viên bảo thạch màu tím sáng lấp lánh, thoạt nhìn vô cùng đoan trang quyến rũ.
Vẻ mặt nàng tương đối lạnh lẽo, cho nên có một chút phong phạm nữ thần lạnh lẽo, kích thích dục vọng chinh phục của nam nhân. Lúc này đứng ở trước vách đá to lớn, chỉ vào thác nước treo ở chân trời, càng đẹp như mỹ nhân trong tranh, khiến tâm thần người ta lung lay.
Mắt Lục Ly lộ ra một chút mê say, gật đầu nói:
- Đẹp, rất là đẹp!
Lãnh Vô Hinh thấy hắn căn bản không nhìn thác nước, mà nhìn chằm chằm vào mình, thì trên mặt lộ ra một chút đỏ bừng, làm bộ như xấu hổ quay mặt đi.
Lục Ly nhìn chằm chằm vào Lãnh Vô Hinh một cái, ánh mắt lại nhìn thoáng qua hộ vệ phía sau, nói:
- Vô Hinh tiểu thư, ngày tốt cảnh đẹp, phong cảnh như vẽ, chúng ta đi dạo ở xung quanh một chút được không? À... bảo hộ vệ nhà người đừng đi theo chúng ta, canh gác ở xung quanh là được, yên tâm, ta có thể bảo vệ ngươi.
Chương 1004 Không thành công cũng thành nhân
Chương 1004: Không thành công cũng thành nhân
Một đám hộ vệ âm thầm khinh thường, Lục Ly chỉ là một tên Quân Hầu cảnh nho nhỏ vậy mà nói khoác không biết ngượng? Lãnh Vô Hinh là đệ nhất tiểu thư Lãnh gia, không chỉ vì xinh đẹp, mà còn vì nàng có được chiến lực vô cùng mạnh.
Lãnh Vô Hinh đỏ mặt phất phất tay, liên tục bước đi, dẫn Lục Ly đi dọc theo đầm nước tới chỗ xa. Lục Ly vội vàng bày ra bộ mặt như trư ca đi theo Lãnh Vô Hinh, đám hộ vệ thì tách ra tuần tra ở bốn phía.
- Ầm ầm...
Khoảng cách thác nước màu tím càng lúc càng gần, tiếng nước chảy càng lúc càng lớn, Lãnh Vô Hinh đi đến một khoảng cách, nhắm mắt lại cảm ứng một phen, xác định xung quanh không có ai, không có thần niệm dò xét, nàng mới quay đầu liếc mắt nhìn Lục Ly một cái.
Khi nàng thấy ánh mắt gian tà của Lục Ly luôn nhìn về phía cổ áo mình, thì nhất thời cả giận nói:
- Còn nhìn? Có tin ta móc mắt chó của ngươi ra hay không?
- Hắc hắc...
Lục Ly thu hồi ánh mắt, nhếch miệng cười một tiếng, nói:
- Cái này không phải là vì giả bộ càng thật hơn vài phần sao? Vô Hinh tiểu thư, giải dược đâu?
Thời hạn nửa năm chỉ còn có một đoạn, nên Lục Ly khẩn trương chờ giải dược, ít nhất lấy một phần rồi hãy nói. Lãnh Vô Hinh không có động tĩnh, mà chỉ lấy một tấm vải, hai cái bồ đoàn, một cái bàn nhỏ, rất nhiều linh quả, một bình mỹ tửu từ trong giới chỉ ra.
Lục Ly hiểu ý, vội vàng bày ra, hai người làm bộ như đang bình phẩm rượu ngắm cảnh bên cạnh thác nước, như vậy những hộ vệ từ xa nhìn tới sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Lãnh Vô Hinh lấy ra một trái cây, nhẹ nhàng nói:
- Giải dược ở bên trong, có thể chống đỡ nửa năm thời gian cho ngươi, ngươi nên chpờ hai tháng sau rồi uống.
Lục Ly dùng thần niệm tiến vào, quả nhiên thấy bên trong có một viên đan dược. Vẻ mặt hắn không thay đổi cất vào trong không gian giới, lúc này mới dò hỏi:
- Vô Hinh tiểu thư, ngươi hiểu luyện chế kịch độc lợi hại như thế, vì sao không trực tiếp... Độc chết hắn?
- Nếu như dễ dàng như vậy, ta còn cần ngươi làm gì?
Lãnh Vô Hinh trợn mắt nói:
- Tên đệ đệ kia của ta, được gia tộc ban cho một loại kỳ bảo, bất kỳ độc vật gì cũng không độc chết hắn.
Lục Ly hơi gật đầu, sau đó hỏi thăm kế hoạch:
- Làm sao bây giờ? Ta ở lại nhà ngươi một thời gian ngắn hẳn là không thành vấn đề, nhưng không có khả năng tu luyện ở nhà ngươi mấy năm? Với chút thực lực hiện tại của ta, căn bản không giết được đệ đệ ngươi.
- Ai kêu ngươi ngu xuẩn giả mạo đệ tử Huyết Hoàng?
Nói đến chuyện này Lãnh Vô Hinh lại tức giận, cả giận nói:
- Làm sao ngươi lấy được Huyết Hoàng Lệnh? Không phải bảo ngươi giả mạo đồ đệ Thiên Nhai lão quái sao?
- Lệnh bài là ta nhặt được, ta cũng không biết địa vị Huyết Hoàng lớn như vậy...
Lục Ly ngượng ngùng nói, thuận miệng giải thích chuyện mình nhặt lệnh bài và gặp phải Lãnh Vô Tuyết một phen. Còn sự tình Doãn Thanh Ti không nói, hắn đoán Lãnh Vô Tuyết không nói chuyện như vậy cho Lãnh Vô Hinh, nhiều nhất là báo lên cho gia tộc, Lãnh Vô Hinh còn không có tư cách biết.
Quả nhiên Lãnh Vô Hinh không biết sự tình Doãn Thanh Ti, nàng nhíu mày, nhức đầu nói:
- Hỏng việc, ngươi giả mạo người nào không giả, lại nói là đệ tử Huyết Hoàng. Qua một tháng nữa, một vị lão tổ tông trong gia tộc sẽ đi xông Hồn Ngục, nếu như đến lúc đó không nhìn thấy Huyết Hoàng, chuyện ngươi nói dối sẽ tự sụp đổ.
- Chuyện này...
Sắc mặt Lục Ly biến đổi, tại sao vận khí lại đen đủi như vậy? Đúng lúc Lãnh gia có một vị lão tổ tông muốn đi Hồn Ngục? Hắn cau mày làm khó nói:
- Vậy phải làm sao bây giờ? Cục diện đã biến thành như vậy.
- Đi Cổ Thần Cấm Địa!
Lãnh Vô Hinh trầm ngâm nửa nén hương, cắn răng nói:
- Nửa tháng sau, Lãnh Vô Thương muốn đi Cổ Thần Cấm Địa lịch luyện, ta vốn không muốn đi, lần này sẽ đi một chuyến xem sao. Những ngày qua người bày ra bộ dạng vô cùng mê luyến ta, đi theo chúng ta vào Cổ Thần Cấm Địa. Sau đó ở ngươi bên trong tự nghĩ biện pháp nhanh chóng tăng thực lực lên, đánh lén chém chết Lãnh Vô Thương. Lần này vào đoán chừng cần một năm thời gian, nếu như trong vòng một năm ngươi không giết chết Lãnh Vô Thương, ngươi liền chết ở trong Cổ Thần Cấm Địa đi.
- Hả?
Hai mắt Lục Ly lập tức mở tròn xoe, một năm thời gian có thể làm gì? Cho dù hắn liều mạng tu luyện, có thể tu luyện tới Quân Hầu cảnh trung kỳ hậu kỳ đã là nghịch thiên rồi?
Chiến lực Lãnh Vô Thương có thể quét ngang Nhân Hoàng cảnh, một thân toàn là bán thần khí, hơn nữa bên cạnh nhất định có Địa Tiên đi theo bảo hộ, cho dù hắn chết một trăm lần cũng không giết được Lãnh Vô Thương.
- Không có biện pháp nào nữa!
Lãnh Vô Hinh lắc đầu thở dài nói:
- Lão tổ tông vừa đi Hồn Ngục, thân phận của ngươi cũng sẽ bị hoài nghi, đến lúc đó sẽ không có cơ hội tiếp cận Lãnh Vô Thương nữa. Đây là cơ hội duy nhất của ngươi, không thành công ngươi liền... bỏ thân đi.
Hôm nay ánh trăng rất sáng, ánh sáng ôn hoà như nước, Lãnh Vô Hinh dưới ánh trăng rất đẹp, như một cung nguyệt tiên tử, thần sắc nàng u buồn, chân mày lá liễu nhíu lại làm cho người ta đau lòng.
Thế nhưng, Lục Ly nhìn Lãnh Vô Hinh không có nửa điểm đau lòng, không cảm thấy đẹp như tiên thiên, ngược lại cảm thấy giống như là một khối hồng phấn khô lâu đứng sừng sững dưới ánh trăng, khiến người ta cảm giác không rét mà run và phẫn hận.
Đối với Lãnh Vô Hinh mà nói, Lục Ly chẳng qua là một món công cụ, con rối có thể giúp nàng đạt thành tâm nguyện. Trong tay nàng nắm mệnh của con rối này, bất kể con rối có hoàn thành nhiệm vụ hay không, nàng đều thúc giục con rối đi về phía trước, bất kể phía trước là vực sâu vạn trượng.
Một năm thời gian, Lục Ly tuyệt đối không có khả năng chém giết Lãnh Vô Thương. Lãnh Vô Hinh cũng không để ý nhiều như vậy, làm không được ngươi liền chết đi, dù sao ngươi cũng không còn giá trị lợi dụng...
Nội tâm Lục Ly rất là bi phẫn, nhưng không dám nói cái gì, nói nhiều hơn nữa có ý nghĩa gì sao? Mỹ nhân nũng nịu này chính là ngọc la sát, lãnh huyết vô tình đến cực hạn, nàng sẽ không thèm để ý đến sống chết của ngươi.
- Mẹ kiếp, ép quá sẽ đồng quy vu tận với ngươi!
Chương 1005 Hai con đường
Chương 1005: Hai con đường
Lục Ly âm thầm nói trong lòng, ép quá hắn sẽ đi tìm Lãnh Vô Thương nói ra âm mưu cho Lãnh gia nghe, để Lãnh Vô Hinh chôn cùng bản thân.
- Trở về thôi, đi ra quá lâu, khó tránh khỏi bị người hoài nghi.
Lãnh Vô Hinh không quan tam Lục Ly nghĩ như thế nào, đứng dậy đi về phía chiến xa, hình bóng rất đẹp, cái mông đẫy đà chọc người mơ màng.
Lục Ly không có tâm tư đi nhìn hình bóng mỹ lệ của Lãnh Vô Hinh, hắn suy nghĩ một chút liền đuổi theo, giả bộ như trư ca nhích tới gần Lãnh Vô Hinh hỏi thăm:
- Cổ Thần Cấm Địa là địa phương nào? Có tài liệu không?
- Sau khi tiến vào ngươi sẽ biết.
Lãnh Vô Hinh thấp giọng nói:
- Nếu như nói Hỗn Độn Luyện Ngục là thông thiên lộ... thì Cổ Thần Cấm Địa chính là thành thần chi địa. Đương nhiên nơi đó càng kinh khủng, càng hỗn loạn hơn so với Hỗn Độn Luyện Ngục, nhưng ngươi đi theo chúng ta không cần lo lắng quá nhiều.
Sau khi Lãnh Vô Hinh nói xong, không nói gì nữa, Lục Ly chỉ có thể cười cười đi theo bên cạnh về tới chiến xa. Chiến xa một đường trở về Lãnh gia, sau khi vào đại viện Lãnh gia, hai chiếc chiến xa lại tách ra.
Lục Ly trở lại biệt viện Lãnh gia đã chuẩn bị cho hắn, suy nghĩ nửa đêm phát hiện không có cách nào, chỉ có dựa theo chỉ thị của Lãnh Vô Hinh hành sự.
Mấy ngày tiếp theo, Lục Ly giống như một người bị Lãnh Vô Hinh mê luyến tâm hồn, ngày ngày không có chuyện gì thì đi tìm Lãnh Vô Hinh. Kỹ năng diễn xuất của Lãnh Vô Hinh cũng rất lợi hại, đầu tiên là phụng bồi Lục Ly du ngoạn xung quanh Lãnh Đế Thành một phen, qua vài ngày lại bắt đầu cự tuyệt gặp mặt Lục Ly.
Về sau nàng còn nổi giận đùng đùng tìm Lãnh Thiên Hận oán trách, nói không muốn dây dưa với Lục Ly nữa, biểu lộ nàng cực kỳ chán ghét và khinh thường Lục Ly. Lãnh Thiên Hận trấn an Lãnh Vô Hinh, nói Lục Ly bị nàng mê hoặc, không phải càng dễ dàng lấy được tin tức sao?
Lãnh Vô Hinh đành phải tiếp tục phụng bồi Lục Ly đi dạo khắp nơi, thoạt nhìn bộ dạng Lục Ly rất là mê gái, cả ngày dán vào Lãnh Vô Hinh. Cho dù là hạ nhân Lãnh gia cũng có thể nhìn ra, Lục Ly đã bị Lãnh Vô Hinh hoàn toàn mê hoặc. Thế nhưng với tư cách đệ nhất tiểu thư Lãnh gia, bất kỳ thanh niên trẻ tuổi nào cũng đều động tâm, chuyện này rất dễ hiểu.
Tám ngày sau!
Lãnh Vô Hinh không chịu nổi nữa, nàng gặp Lãnh Thiên Hận đưa ra yêu cầu muốn đi Cổ Thần Cấm Địa, mượn cơ hội này thoát khỏi Lục Ly quấy rầy. Lãnh Thiên Hận thấy lâu như vậy cũng không có thu hoạch được tin tức gì, cộng thêm cảnh giới Lục Ly quá thấp, tự nhiên không muốn đưa tiểu thư gia tộc ưu tú như thế cho Lục Ly, nên đồng ý để Lãnh Vô Hinh cùng nhau tiến vào Cổ Thần Cấm Địa.
Thân phận đệ tử Huyết Hoàng của Lục Ly chưa được xác nhận, nếu như Huyết Hoàng công khai thừa nhận có một tên đệ tử như vậy, Lãnh gia gả một vị tiểu thư cũng không phải là không được.
Đương nhiên, tiểu thư này chắc chắn sẽ không phải là Lãnh Vô Hinh, cảnh giới Lục Ly quá thấp, không đáng giá để Lãnh gia trả giá như thế.
Mấy ngày kế tiếp Lục Ly bị Lãnh Vô Hinh lấy các loại cớ từ chối nhã nhặn, Lục Ly gấp đến độ lửa cháy đến nơi, chỉ có thể đi tìm đám người Lãnh Vô Mật.
Rốt cục “biết được” Lãnh Vô Hinh chuẩn bị vào Cổ Thần Cấm Địa lịch luyện, phải đi một năm mới có thể trở về.
Lục Ly ảm đạm đau lòng trở về, sau khi tu luyện hai ngày ở trong phòng, cũng dựa theo chuyện đã bàn bạc với Lãnh Vô Hinh, đi tìm Lãnh Vô Thương, mãnh liệt yêu cầu cùng nhau tiến vào Cổ Thần Cấm Địa.
Tự nhiên Lãnh Vô Thương sẽ không để cho Lục Ly đi vào loại vô thượng bảo địa này, dù sao thân phận của Lục Ly cũng chưa được xác nhận. Cho dù xác nhận, Lục Ly là một người ngoài, làm sao có thể mang đi vào?
Lục Ly cắn răng nói ra một câu không rõ ràng, khiến Lãnh Vô Thương lập tức kích động, Lục Ly nói nếu như có thể được Lãnh Vô Hinh xem trọng, sẽ suy nghĩ truyền Thăng Long Thuật cho Lãnh gia.
Ngoài mặt Lãnh Vô Thương làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nói đi hỏi ý kiến gia tộc, bảo Lục Ly trở về đợi tin tức.
Sau đó hắn đi gặp Lãnh Thiên Hận, Lãnh Thiên Hận không chần chờ chút nào, lập tức đáp ứng Lục Ly cho tiến vào Cổ Thần Cấm Địa!
Hơn nữa...
Lãnh Thiên Hận còn triệu kiến Lãnh Vô Hinh, bảo nàng nghĩ biện pháp lấy được Thăng Long Thuật từ chỗ Lục Ly. Về phần phương pháp thì Lãnh Vô Hinh tự mình suy nghĩ, ngụ ý cho dù thất thân trong tay Lục Ly cũng không tiếc.
Mặc dù Lãnh Vô Hinh đã sớm thất vọng cực độ với Lãnh gia, nhưng khi nghe thấy những lời này của Lãnh Thiên Hận, thân thể và linh hồn nàng đều cảm giác lạnh lẽo.
Con gái đại gia tộc không phải là người, bất luận ngươi có cố gắng thế nào đi nữa, thiên tư cảnh giới khá hơn nữa, cuối cùng ngươi vẫn chỉ là một món hàng cao quý, lúc nào cũng có thể hi sinh vì lợi ích của gia tộc.
Lãnh Vô Hinh không nói cái gì, xoay người rời đi, Lãnh Thiên Hận không có tức giận, mỉm cười nhìn Lãnh Vô Thương nói:
- Lần này cũng để Vô Mật đi vào đi, ngươi bảo Vô Mật khuyên bảo Vô Hinh một chút, nhất định phải có được Thăng Long Thuật. Nếu như lần này ở trong Cổ Thần Cấm Địa ngươi lấy được Thăng Long Thuật, được gia tộc phán định là thần thuật mà nói... Sau khi ngươi trở về nhất định sẽ lập ngươi làm thái tử.
- Vâng, con sẽ toàn lực thúc đẩy chuyện này!
Mặc dù Lãnh Vô Thương trầm ổn, nhưng nói như thế nào cũng là thiếu niên mười sáu tuổi, bên trên chân mày đều là vẻ vui mừng. Sau khi xác định là thái tử, chỉ cần ngày sau hắn không gây ra lỗi, sẽ có thể vững vàng ngồi lên vị trí của Lãnh Thiên Hận, vinh quang một đời.
- Thế nhưng...
Lãnh Vô Thương nhớ tới một chuyện, cau mày nói:
- Nếu Thăng Long Thuật thật sự là bí thuật của Huyết Hoàng, ngộ nhỡ bị Huyết Hoàng biết được, gia tộc chúng ta đánh cắp bí thuật của hắn, Huyết Hoàng có giận tím mặt hay không...
Lãnh Thiên Hận không chút để ý, vung tay nói:
- Cứ thu vào tay rồi hãy nói, chỉ cần không phải mạnh mẽ hạ thủ, chúng ta sẽ không tính là qua giới hạn. Cho dù quá giới hạn, chỉ bằng vào một mình Huyết Hoàng, Lãnh gia chúng ta cũng không sợ hắn.