Vân Khai Nguyệt đi ra nghênh đón, Lục Ly không còn cách nào khác, chỉ có thể đứng lên, Vân Khai Nguyệt đứng ở trước mặt Lục Ly, chắp tay nói: - Sát Thần có thể nể mặt, thật khiến Khai Nguyệt vui mừng, xin mời Sát Thần ngồi! Vân Khai Nguyệt chỉ vào vị trí thứ ba bên trái ghế chủ vị, Lục Ly hơi kinh ngạc. Những chỗ ngồi này đều là sắp xếp bừa, chín vị trí chính giữa là tôn quý nhất, Vân Khai Nguyệt bảo hắn ngồi vào vị trí trung tâm, có thể nói là vô cùng coi trọng hắn. Lục Ly chắp tay nói: - Vân công tử khách khí, ta tùy tiện ngồi phía sau là được. - Như vậy sao được? Vân Khai Nguyệt nhìn chung quanh một vòng nói: - Nếu ngươi ngồi phía sau mà nói, rất nhiều người ở đây cũng không dám ngồi đi? Sát Thần đại náo Phong Bạo Hải Vực, danh chấn Nhị Trọng Thiên, còn dám lấy Huyền Võ Quả ra treo giải thưởng, hành động vĩ đại bực này có ai không phục? mời Sát Thần ngồi, xin đừng chối từ. - Đúng vậy, đúng vậy! - Sát Thần đừng từ chối, mời lên ghế trên! - Địa Ngục Sát Thần, chỉ bốn chữ này đã đáng giá ngồi ghế trên, nếu Sát Thần ngồi ở phía sau, vậy ta chỉ có thể đứng. - Không sai, xin mời Sát Thần ngồi! Trong đại điện đã có mấy chục người tới, rất nhiều người đều dồn dập phụ họa, Lục Ly vốn định kiên trì một chút, nhưng không có cách nào chỉ có thể chắp tay về bốn phía. Sau đó còn hung hăng trừng mắt nhìn Tần công tử một cái, ngồi ở vị trí thứ ba bên cạnh chủ vị. Tuy Cam Lâm là cháu trai Phủ Ma, nhưng không có cái vinh dự này, tuy nhiên hắn cũng được mời tới hàng thứ nhất bên trái, có thể ngồi ở chỗ này đoán chừng đều nhìn trên mặt mũi Phủ Ma. Tần công tử cũng ngồi ở hàng thứ nhất bên trái, Quỳnh tiểu thư ngồi bên cạnh hắn, Mộc tiểu thư chỉ có thể hạ mình ngồi hàng thứ hau. Mộc tiểu thư cũng thăng cấp vào bách cường, thế nhưng chậm mấy cái, nếu không gặp phải Lục Ly, đoán chừng đã sớm thăng cấp. Chờ Lục Ly ngồi xuống, nàng còn bĩu môi trừng mắt nhìn Lục Ly một cái. Lục Ly quét nhìn toàn trường, phát hiện mấy thiên tài yêu nghiệt của đại tộc ẩn thế cũng tới rồi, chỉ là không thấy thanh niên Đông Ma Cung, Doãn Thanh Ti cũng chưa đến, không biết có tới hay không. Lần lượt có người tiến đến, mặt mũi Vân Khai Nguyệt rất lớn, Lục Ly chỉ ngồi một lát trong đại điện đã có sáu bảy chục người tới. Lần này người hắn mở tiệc chiêu đãi chính là tuyển thủ trong bách cường, không vào bách cường thì không có tư cách đến. Bên trong bách cường đàn ông chiếm đa số, phụ nữ gần như là thần nữ của thế lực lớn và con cháu đại tộc ẩn thế. Giờ phút này có không đến ba mươi phụ nữ trong sân, tất cả đều tư dung bất phàm, khí độ cao nhã. Tự nhiên những tiểu thư này được vô số công tử săn đón, họ đều là tuyển thủ bách cường, chiến lực rất mạnh, tiền đồ không thể hạn lượng, cộng thêm sau lưng đều có thế lực lớn, nên những cô gái nơi này đều là đối tượng kết đôi tốt nhất. Đương nhiên những công tử đỉnh cấp cũng sẽ được các tiểu thư theo đuổi, ví dụ như Vân Khai Nguyệt, Đường Ninh và mười công tử tốp đầu Thiên Tài Bảng. Về sau những người này sẽ trở thành cường giả cao cấp nhất Nhị Trọng Thiên, hùng bá một phương. Những tiểu thư kia đều không ngốc, đạt tới địa vị như các nàng, lấy tư dung khí độ của các nàng, căn bản chướng mắt công tử bình thường. Ai không hy vọng phu quân sau này của mình là chư hầu một phương? Ai hy vọng phu quân của mình là tên phế vật? Trong sân xuất hiện một loại ảnh tượng rất có hay, có một vài công tử kính rượu Lục Ly, nhưng những cô gái đó trừ Quỳnh tiểu thư Mộc tiểu thư nâng chén hỏi thăm từ xa ra, thì không có một vị tiểu thư nào chủ động kính rượu Lục Ly. Lục Ly là một người nổi tiếng, có chiến lực cực mạnh, điểm này không cần hoài nghi. Nhưng những tiểu thư đó lại không có một ai giao tiếp với Lục Ly, thậm chí có vài người còn cố tình không nhìn Lục Ly. Thật ra bản thân Lục Ly cũng biết rõ, hắn không phải rể tốt trong lòng nhưng tiểu thư đó, các công tử lại đây kính rượu cũng chỉ là phép xã giao bình thường, không có thực sự muốn trở thành bạn bè với hắn. Vì sao? Có rất nhiều nguyên nhân, nhưng quan trọng nhất là hai điểm, thứ nhất Lục Ly không có bối cảnh. Lục Ly cũng không phải người của Đại Ma Vương, chỉ là đệ tử bình thường của Thiên Ma Đảo. Thứ hai, Lục Ly đắc tội quá nhiều người, đắc tội hai đại thế lực, tuy rằng tạm thời có thể sống sót, nhưng không ai biết khi nào sẽ bị Hắc Viêm Điện và Phó gia xử lý. Thế giới này có rất nhiều thiên tài, nhưng thiên tài chết non cũng không thiếu, trước khi thiên tài trở thành tuyệt thế cường giả, rất nhiều người sẽ lựa chọn chờ đợi. Mặt khác tính tình Lục Ly quá bạo ngược và nóng nảy... chém giết thần tử hai đại thế lực, bản thân chuyện này chính là hành vi ngu xuẩn. Loại tính cách này rất dễ đưa tới đại họa ngập trời cho bản thân, những tiểu thư đó đều không ngốc, các sẽ không kết đôi với một người không có tương lai, lúc nào cũng có khả năng chết đi như vậy… Ngược lại Phùng Nhất Mã khá được hoan nghênh, Phùng Nhất Mã đã tới, tuy rằng ngồi ở hàng thứ hai, nhưng tướng mạo hắn anh tuấn, phong mang bộc lộ, cộng thêm tương đối thích thổi phồng, nên rất nhiều tiểu thư tỏ ra khách khí với hắn, liên tiếp cụng ly cùng. Lục Ly ở một mình càng mừng, ngồi trầm mặc, trái lại Vân Khai Nguyệt kính hắn hai ly rượu. Khiến Lục Ly đau trứng chính là, hơn tám mươi người trong bách cường đã tới, nhưng vẫn không nhìn thấy “Doãn Thanh Ti”, thanh niên Đông Ma Cung kia cũng không tới. - Chờ thêm lát nữa rồi đi thôi! Lục Ly ngồi nhàm chán, còn không bằng trở về luyện hóa Thần Tuỷ, như thế có thể tăng cường chiến lực. Chủ yếu là hắn sắp phải đại chiến sinh tử với Vân Khai Nguyệt, giờ phút này ngồi giống như bạn bè, làm hắn cảm giác rất không thoải mái. Hắn và Vân Khai Nguyệt không thù không oán, nhưng hắn đã đồng ý với Thiên Vân Tiên Tử, cho nên chỉ có thể hạ sát thủ đối với người này. Hắn cũng vì mạng nhỏ của mình, không chết giết Vân Khai Nguyệt, hắn sẽ không thể về Thiên Ma Đảo. Sẽ bị Hắc Viêm Điện và Phó gia đuổi giết đến cùng, giống như một con chó hoang chạy tán loạn khắp nơi, cuối cùng có khả năng sẽ hấp dẫn vô số tán tu và thế lực gia nhập, chết không có chỗ chôn…
Chương 2787 Hướng Về Lục Ly!
- Công tử! Một nén nhang sau, một vị trưởng lão Thánh Nguyên Điện bước nhanh đến bên cạnh Vân Khai Nguyệt, nói nhỏ vào tai hắn: - Công tử, Doãn tiểu thư tới! - Doãn tiểu thư? Ánh mắt Lục Ly trở nên sáng ngời, quả nhiên cô gái che mặt kia là đệ nhất Thiên Tài Bảng, Doãn Thanh Ti. Hắn ngồi thẳng người, ánh mắt trở nên lấp lánh có thần, nhìn chằm chằm cổng lớn. Rất nhiều người cũng đã nhận ra, dồn dập liếc mắt, Vân Khai Nguyệt đứng dậy đi tới cổng lớn đón chào, một lát sau hắn và một vị tiểu thư dắt tay nhau mà đến. - Chư vị! Vân Khai Nguyệt lộ vẻ tươi cười, vẫy tay để toàn trường yên tĩnh lại, trịnh trọng nói: - Xin long trọng giới thiệu với mọi người một người, vị này chính là tiểu thư Doãn Thanh Ti xếp hạng thứ nhất Thiên Tài Bảng! - Xôn xao ! Trong sân lập tức náo nhiệt, tuy lúc trước có rất nhiều đồn đãi, nhưng đây là lần đầu tiên được chứng thực, đệ nhất Thiên Tài Bảng chính là một loại vinh quang, càng không nói đến Doãn Thanh Ti đã xông qua tầng thứ năm Thánh Nguyên Tháp. Chỉ tiếc Doãn Thanh Ti vẫn che mặt, chuyện này làm cho mọi người có chút tiếc nuối, thế nhưng rất nhiều người vây đi lên. Lục Ly không có tiến lên, chỉ thờ ơ lạnh nhạt, nghiêng tai lắng nghe. Doãn Thanh Ti rất cao ngạo, ít nói chuyện, nhưng chỉ nói mấy chữ, Lục Ly liền hoàn toàn thất vọng rồi. Giọng nói Doãn Thanh Ti này rất êm tai, nhưng không phải giọng nói của cô gái mù, xem ra không phải một người. Sau khi xác định Doãn Thanh Ti không phải cô gái mù, Lục Ly càng không có hứng ngồi, hắn chuẩn bị chờ mọi người hàn huyên xong, liền đứng dậy rời đi. Bên kia Doãn Thanh Ti chào hỏi mọi người một lát, sau đó được Vân Khai Nguyệt mời lên vị trí chủ vị. Vị trí này vẫn luôn để trống, chính là để lại cho nàng. Rất rõ ràng, Vân Khai Nguyệt có chút ý tứ với Doãn Thanh Ti, ánh mắt hắn rất là nóng rực. Hắn đối với những người khác bao gồm cả một vài tiểu thư hào môn đều bình đạm, duy chỉ có Doãn Thanh Ti là như thế, mọi người đều có thể nhìn ra vấn đề. Sau khi Doãn Thanh Ti ngồi xuống, Lục Ly liên đứng lên nói: - Vân công tử, chư vị công tử tiểu thư, ta có chút việc, xin cáo từ trước một bước. Toàn trường ngạc nhiên, tiệc rượu gần như vừa mới bắt đầu, vậy mà Lục Ly muốn đi? Như này cũng quá không nể mặt đi? Một khi đã như vậy vì sao phải tới tham gia cái yến hội này chứ? Vân Khai Nguyệt cũng ngẩn ra, nhưng thấy ngữ khí Lục Ly kiên quyết như thế, hắn cũng không tiện giữ lại, chỉ chắp tay nói: - Sát Thần đã có chuyện, vậy chúng ta cũng không cố giữ. Hôm nay mời mọi người đến đây, thực ra là muốn làm phiền mọi người một chuyện. Mọi người đều tiến vào đấu bán kết, chiến đấu sau này, ta hy vọng mọi người điểm đến là thôi, không nên thương tổn tính mạng lẫn nhau. Tu hành không dễ, lại không có ân oán quá lớn, không cần phải phân ra sinh tử. - Đúng vậy, Vân công tử nói đúng, mọi người đấu bán kết phân ra thắng bại là được! - Không sai, ta hưởng ứng đề nghị của Vân công tử! - Được, mọi người quy ước… Vô số người phụ họa theo, đề nghị này của Vân Khai Nguyệt không tệ, dù sao cũng chỉ là luận võ không phải chiến đấu sinh tử, mọi người đều kìm nén một chút, phân ra thắng bại là được. Lục Ly hơi gật đầu nhưng không nói chuyện, sao hắn có thể hứa hẹn? Mục đích hắn tới Hỗn Độn Đảo chính là muốn giết Vân Khai Nguyệt, sao giờ phút này có thể đồng ý? - Cáo từ! Lục Ly chắp tay, muốn lướt qua bạch ngọc đài đi ra ngoài, nhưng lúc này Doãn Thanh Ti lại chủ động mở miệng: - Thanh Ti vừa đến Sát Thần đã đi, có phải có thành kiến gì với Thanh Ti hay không? Thực ra hôm nay Thanh Ti đến đây, chính là vì nghe nói Sát Thần cũng tới. Toàn trường ồ lên, từ lúc Doãn Thanh Ti tiến đến chưa nói quá mười chữ, người khác chào hỏi với nàng, nàng chỉ hơi gật đầu, hoặc là nói một hai chữ, tiết kiệm lời như vàng, vậy mà hiện tại lại chủ động tìm Lục Ly nói chuyện? Quan trọng nhất chính là, nàng nói… Nàng vì Lục Ly mà tới! Lục Ly kinh ngạc, toàn trường đều nghi hoặc, hai mắt Vân Khai Nguyệt híp lại như lưỡi dao nhìn về phía Lục Ly, lộ ra địch ý và một tia sát ý nhàn nhạt. Tất cả người ở đây đều không hiểu biết về Doãn Thanh Ti, chỉ có Vân Khai Nguyệt là biết một chút, hắn biết rõ tính tình Doãn Thanh Ti cao ngạo như nào… Không ngờ hôm nay tới tham gia hắn yến hội là vì Lục Ly mà đến? Còn nói thẳng ra việc này, Vân Khai Nguyệt ghen tỵ, tâm sinh sát ý, cảm giác như là bảo bối mà mình muốn có được nhất, sắp bị Lục Ly cướp. Hai mắt Lục Ly cũng híp lại, nhìn chằm chằm vào Doãn Thanh Ti, trong đầu hắn chuyển động, chẳng lẽ Doãn Thanh Ti này chính là cô gái mù, nếu không hai người vốn không quen biết, vì sao nàng phải vì hắn mà tới dự tiệc? Hắn dừng bước lại, chắp tay về phía Doãn Thanh Ti nói: - Xin chào Doãn tiểu thư, được Doãn tiểu thư coi trọng, Lục mỗ rất vinh hạnh. Không biết Doãn tiểu thư tìm Lục mỗ có chuyện gì? Lục Ly thoải mái nói ra tên họ của mình, dù sao rất nhiều người cũng đã biết tên họ của hắn, hắn giấu giếm cũng không có ý nghĩa. Doãn Thanh Ti đứng dậy chào đáp lễ, tiếp theo mở miệng nói: - Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là mộ danh mà đến, Sát Thần quật khởi từ cỏ cây, dựa vào sức một người vang danh Nhị Trọng Thiên, Thanh Ti rất khâm phục nhân vật như thế, muốn kết giao một phen. - Hả… Toàn trường lại ồ lên lần nữa, vậy mà yêu nghiệt xếp hạng thứ nhất Thiên Tài Bảng, lại khâm phục Lục Ly? Muốn chủ động tới kết giao. Một cô gái ở trước mặt mọi người muốn kết bạn với một người đàn ông, đây là công nhiên vứt cành ôliu sao? Hai mắt Vân Khai Nguyệt như sắp phun ra hỏa, trong mắt một vài công tử cũng lộ ra vẻ ghen ghét, vừa rồi bọn họ nói chuyện với Doãn Thanh Ti, Doãn Thanh Ti xa cách, hiện tại lại có thái độ như thế đối với Lục Ly, chênh lệch này cũng quá lớn đi? Lục Ly cảm giác có chút không thích hợp, rõ ràng địch ý của các công tử trong điện đối với hắn tăng lên rất nhiều, đặc biệt là Vân Khai Nguyệt, hắn đã không áp chế được sát khí trên người. Không phải Doãn Thanh Ti cố ý tới kéo thù hận cho hắn? Cố ý để một đám người nhằm vào hắn, khiến mọi người trong vòng đấu bán kết đều ra tay tàn nhẫn đối với hắn chứ?
Chương 2788 Tan Rã Trong Không Vui
Con ngươi Lục Ly hơi chuyển, nhìn Doãn Thanh Ti nói: - Doãn tiểu thư, ngươi nói khâm phục ta nên tiến đến kết bạn với ta, nhưng vẫn mang khăn che mặt, như vậy không tốt lắm? Có thể cho Lục mỗ nhìn thấy gương mặt thật của ngươi không? - Ha ! Rất nhiều người trong sân cảm thấy vui mừng, trong mắt một vài công tử càng loé lên ánh sáng lấp lánh, ngoài Vân Khai Nguyệt có lẽ chưa có ai nhìn thấy gương mặt thật của Doãn Thanh Ti, không nghĩ tới Lục Ly lại đưa ra yêu cầu như thế, khiến mọi người cũng có thể nhìn no mắt. Doãn Thanh Ti chưa nói chuyện, không ngờ Vân Khai Nguyệt đã chủ động đứng ra nói chuyện: - Sát Thần, nếu Doãn tiểu thư đã che mặt, khẳng định có chỗ khó xử, ngươi không nên làm nàng khó xử? - Chuyện này có cái gì khó xử? Lục Ly phản đối nói: - Chẳng lẽ kết giao bạn bè không nên lấy sự chân thành ra đối đãi sao? Ta không biết gương mặt thật của Doãn tiểu thư, về sau gặp phải cũng không biết, như thế làm sao có thể gọi là bằng hữu chứ? - Đúng vậy! Doãn Thanh Ti phất tay ngăn cản Vân Khai Nguyệt nói tiếp, nàng gật đầu nói: - Sát Thần nói không sai, là Thanh Ti sơ ý. Nói xong Doãn Thanh Ti vươn một tay ra, chậm rãi nhấc khăn che mặt lên, để lộ ra một gương mặt tuyệt mỹ, nàng nhìn chằm chằm Lục Ly mỉm cười nói: - Sát Thần, như này đã được chưa? - Ồ… Trong mắt rất nhiều công tử đều lộ ra hào quang nóng rực, Doãn Thanh Ti lớn lên quá tinh xảo, khuôn mặt quả thực là hoàn mỹ vô khuyết, ban đầu không thấy được, không cảm thấy khí chất quá xuất chúng. Giờ phút này nhìn thấy, phối hợp khí chất của nàng, làm cho người ta có một loại cảm giác ung dung tôn quý, thuần khiết hoàn mỹ, tư dung khí độ còn hơn Quỳnh tiểu thư một tia, thoáng cái trở thành tiêu điểm trong sân, cảm giác toàn bộ đại điện đều xinh đẹp hơn vài phần. - Không phải! Sau khi Lục Ly nhìn thấy cặp mắt kia của Doãn Thanh Ti, hai mắt hơi ảm đạm đi xuống, hắn có thể khẳng định trăm phần trăm Doãn Thanh Ti này không phải cô gái mù. Cho dù là ngụy trang chi thuật nghịch thiên, cũng không thể che giấu trực giác của hắn. Trực giác của hắn nói cho hắn biết, cô gái này và cô gái mù tuyệt đối là hai người, diện mạo không giống nhau, khí chất hoàn toàn không giống nhau, thói quen động tác không giống nhau. Quan trọng nhất chính là trong mắt cô gái này có ánh sáng lưu chuyển, mang theo một tia nghịch ngợm và vũ mị, đây tuyệt đối không phải khí chất của cô gái mù. Còn một điểm nữa, nếu là cô gái mù mà nói, giờ phút này đối diện với hắn, khẳng định sẽ có một tia cảm xúc dao động, khó có thể che giấu, để lộ một chút manh mối. Nhưng cô gái này không có, ngược lại từ trong mắt nàng thấy được một tia tò mò, điều này nói rõ nàng thực sự không biết hắn. Doãn Thanh Ti nhìn thấy vẻ ảm đạm trong mắt Lục Ly, nàng khẽ mở môi nói: - Ta thấy Sát Thần vừa nhìn thấy khuôn mặt ta liền có một ít thất vọng? Chẳng lẽ Sát Thần cho rằng khuôn mặt Thanh Ti không đáng nhìn? Lục Ly híp mắt nhìn Doãn Thanh Ti một cái, hắn hơi suy nghĩ nói: - Không phải, dung nhan Doãn tiểu thư là tuyệt thế, cho do dùng lời nói cũng không thể tả hết vẻ đẹp của ngươi. Chỉ là… Ta vốn cho rằng Doãn tiểu thư là một người bạn cũ của ta, hiện tại xem ra là ta nhận sai người, cho nên hơi có chút tiếc nuối. - Ồ? Trong mắt Doãn Thanh Ti loé lên ánh sáng, xinh đẹp không gì sánh được, khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nói: - Xem ra địa vị người bạn cũ kia ở trong lòng Sát Thần rất cao, nên mới khiến ngươi không thể quên như thế. Lục Ly cười nhạt, không giải thích nhiều lắm, hắn cầm một vò rượu lên nói: - Doãn tiểu thư, tại hạ có chút việc phải đi trước, ta tự phạt một vò tạ lỗi! Nói xong hắn ngửa đầu lên uống, sau khi uống một hơi cạn sạch, liền chắp tay rời đi, thoạt nhìn có chút vô tình, khiến rất nhiều công tử sinh ra tâm bất mãn. Lục Ly không thèm để ý, hắn tới nơi này chủ yếu là vì kiểm chứng Doãn Thanh Ti này có phải cô gái mù hay không, nếu không phải hà tất gì hắn phải lãng phí thời gian ở đây? Đám công tử tiểu thư này đánh giá hắn như thế nào, quan trọng lắm sao? Hắn và Vân Khai Nguyệt sắp phải phân rõ sinh tử, hơn nữa đại đa số công tử tiểu thư ở đây đều chướng mắt hắn, hoặc là không muốn kết bạn với hắn, hắn ở lại có ý nghĩa gì? - Có cá tính! Doãn tiểu thư nhìn bóng dáng Lục Ly rời đi, trong miệng nhẹ lẩm bẩm vài câu, thanh âm vô cùng nhỏ, nhưng vẫn khiến Vân Khai Nguyệt ở bên cạnh nghe được. Trong con ngươi Vân Khai Nguyệt chợt lóe sát ý, thế nhưng lập tức thu liễm, hắn cầm chén rượu lên nói: - Doãn tiểu thư, nào, Khai Nguyệt kính ngươi một ly, cảm ơn ngươi nể mặt! - Vân công tử đừng hiểu lầm! Doãn tiểu thư không có uống rượu, lạnh nhạt liếc Vân Khai Nguyệt một cái, nhẹ giọng nói: - Vừa rồi ta đã nói, ta tới đây là vì Địa Ngục Sát Thần, nếu hắn đi rồi, Thanh Ti cũng cáo từ! Nói xong, Doãn Thanh Ti trực tiếp đứng dậy, che mặt đi ra phía ngoài… Thanh âm Doãn Thanh Ti không nhỏ, nhưng toàn trường đều nghe được, mọi người ngạc nhiên nhìn lại, nhìn thấy bóng dáng Doãn Thanh Ti nhẹ nhàng rời đi, và Vân Khai Nguyệt vẫn đang bưng rượu lộ vẻ xấu hổ … - Phanh! Sau khi Doãn Thanh Ti đi ra ngoài, Vân Khai Nguyệt nhìn thấy vô số ánh mắt hướng về phía hắn, lập tức thẹn quá thành giận đập mạnh chén rượu trên mặt đất. - Bang ! Chén rượu chia năm xẻ bảy, toàn trường vốn đang có chút ồn ào, thoáng cái trở nên tĩnh mịch. Mọi người nhìn Vân Khai Nguyệt tức giận đến mức trong mắt bốc hỏa, trên người cuồn cuộn sát khí, thì đều có loại cảm giác không thở nổi. Không ngờ Doãn Thanh Ti không nể mặt như thế? Mọi người đều là công tử tiểu thư hào môn, đều rất chú trọng thể diện, không đến vạn bất đắc dĩ sẽ không xé rách mặt, lưu lại cho đối phương một đường sống. Nhưng Doãn Thanh Ti không lưu lại một đường sống nào, đánh thẳng vào mặt Vân Khai Nguyệt. Trái lại thái độ của nàng đối với Lục Ly lại là một trời một vực, chuyện này cũng khó trách Vân Khai Nguyệt nổi trận lôi đình, không áp chế được lửa giận trong lòng.
Chương 2789 Đầu gió ngọn sóng
- Ta thấy hôm nay cũng đủ rồi, chư vị giải tán đi, ai trở về nhà người ấy nghỉ ngơi! Tần công tử thấy tình hình rất là lúng túng, cũng thờ ơ nói một tiếng, mọi người dồn dập đứng dậy cáo từ mà đi, một cái yến hội tan rã trong không vui. Rất nhanh, chuyện yến hội này được lưu truyền ra, một trăm người luôn có mấy người mồm miệng không nghiêm. Trăm người này đều là đối tượng được chúng nhân quan chú, yến hội Vân Khai Nguyệt cũng dẫn lên chú ý dị thường, yến hội vừa mới bắt đầu không lâu liền tán, khó tránh khỏi có người hiếu kì và hoài nghi. Hơn vạn người dự thi gần như không đi, đều ở lại trong Hỗn Độn Thành. Đa phần đám người này không cách nào tấn cấp đấu bán kết, tới đây chỉ là để tăng trưởng kiến thức, kết giao nhân mạch, đấu bán kết còn chưa kết thúc tự nhiên không ai rời đi. Bởi thế tin tức vừa truyền ra, lập tức dẫn lên một trận oanh động. Tin tức khiến người chú ý nhất là nữ tử che mặt đã được chứng thực là đệ nhất Thiên Tài Bảng Doãn Thanh Ti, hơn nữa Doãn Thanh Ti còn nhắm đến Địa Ngục Sát Thần. Kết quả Địa Ngục Sát Thần lại không nể mặt, khiến Doãn Thanh Ti xốc lên cái khăn che mặt sau đó trực tiếp rời đi. Cuối cùng Doãn Thanh Ti chẳng thèm nể mặt Vân Khai Nguyệt, rượu đều không uống, cứ thế trực tiếp rời đi, khiến Vân Khai Nguyệt đại phát lôi đình, yến hội tan rã trong không vui. Mấy tin tức đều rất đặc sắc, vừa được tung ra liền khiến Hỗn Độn Thành náo nhiệt hồi lâu, hiện tại thậm chí còn dẫn lên oanh động càng lớn. Vô số người bắt đầu hoài nghi, vì sao Doãn Thanh Ti lại coi trọng Địa Ngục Sát Thần đến vậy? Theo như Thiên Tài Bảng mà tính, Lục Ly chỉ xếp hạng hơn ba mươi, chiến lực Doãn Thanh Ti hẳn vượt xa hắn mới đúng. Ngoài ra sau lưng Lục Ly rõ ràng không có thế lực lớn, trái lại Doãn Thanh Ti có thể lên Thánh Nguyên Tháp, nếu không phải con em đại gia tộc đại thế lực, Thánh Nguyên Điện làm sao có thể cho nàng đi xông Thánh Nguyên Tháp? Thực lực không ngang hàng, thân phận không ngang hàng! Dựa vào đâu mà Doãn Thanh Ti lại đối đãi với Lục Ly bằng ánh mắt khác. Đến cả Vân Khai Nguyệt nàng đều nhìn không thuận mắt, chẳng hề nể mặt, tại sao lại ưu ái có thừa với Lục Ly. - Bán kết lần này náo nhiệt rồi, Vân Khai Nguyệt gặp Địa Ngục Sát Thần, đoán chừng sẽ xảy ra chuyện. Vân Khai Nguyệt tất sẽ nghĩ hết mọi cách chém giết Địa Ngục Sát Thần, tình địch cơ mà! - Không chỉ Vân Khai Nguyệt, rất nhiều công tử đều động sát tâm, gần đây các trưởng lão Phó gia và Hắc Viêm Điện cũng đang hành động, thỉnh mời rất nhiều đệ tử yêu nghiệt xuất thủ, chỉ cần vừa gặp Địa Ngục Sát Thần liền tất giết! - Lúc xem đấu loại, tên Địa Ngục Sát Thần này có vẻ cũng đâu đặc biệt mạnh, lần này chắc sẽ chết ở vòng bán chết. - Hắn không chết cũng khó, ai bị ghét như thế đều khó tránh khỏi kết cục bị giết chết. Nếu Địa Ngục Sát Thần có đại thế lực chống lưng, tỉ như Đại Ma Vương đứng ra nói hắn là người của nàng, hẳn sẽ không ai dám động. Trứng mà đòi chọi đá, đây là chuyện phạm đại húy kị... Từng lời đồn đại lưu truyền ra, cái tên Lục Ly bỗng chốc bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, ai nấy đều mong ngóng chờ đợi bán kết bắt đầu, chờ đợi lấy từng trường đại chiến kinh thiên động địa khai màn. Y tiểu thư nghe được tin tức, đến tìm Lục Ly một lần, báo cho hắn biết. Lục Ly lại bỏ ngoài tai, lời đồn có thể giết người được ư? Phó gia và Hắc Viêm Điện âm thầm có động tác, đây là điều sớm đã nằm trong dự liệu của hắn, hắn cũng không lấy làm lạ. Lần này hắn đã vung đi ra, hắn sẽ coi tất cả trường luận võ như là chiến đấu sinh tử, nếu ai lộ ra nửa điểm sát tâm, hắn tuyệt sẽ không lưu tình, một đường giết đi qua. Phủ Ma ở đây, hắn đại biểu cho Đại Ma Vương, Hỗn Độn Đảo là nơi không thể động võ. Nếu những gia tộc trưởng lão kia dám công khai động thủ trên Hỗn Độn Đảo, vậy chính là khiêu hấn Đại Ma Vương. Bởi thế chỉ cần hắn một đường giết tiếp, thành công đánh chết Vân Khai Nguyệt, vậy liền có thể trở về Thiên Ma Đảo. Trở về Thiên Ma Đảo liền tuyệt đối an toàn, cừu gia có nhiều đến mấy hắn cũng không cần phải sợ. Thời gian dần trôi, Lục Ly bế quan trong phòng hai ngày, lại luyện hóa một chút Thần Tủy, chờ đợi bán kết bắt đầu. Y tiểu thư tới kêu, hắn đi ra, Phủ Ma còn chưa tới, Cam Lâm và Phùng Nhất Mã thì đã chờ sẵn ở bên ngoài. Lúc này Phùng Nhất Mã không còn khinh thị Lục Ly như trước, rốt cuộc hiện tại uy danh Địa Ngục Sát Thần đã không nhỏ. Chẳng qua Phùng Nhất Mã rõ ràng vẫn có chút ghen ghét Lục Ly, thái độ rất lãnh đạm. Loại người này Lục Ly không thèm để ý, hắn ngồi xuống, đảo mắt nhìn về phía Cam Lâm hỏi: - Bán kết cũng là rút thăm à? - Ừ! Cam Lâm gật đầu nói: - Hai người một tổ, bên thắng tấn cấp, một hơi tuyển ra top năm mươi người, sau đó năm mươi vị trí đầu tiếp tục luận võ, tuyển ra top hai lăm. Hai mươi lăm người còn lại tiếp tục so đấu tuyển ra năm người, tổ thành top ba mươi để tiến vào Hỗn Độn bí cảnh. Sau đó top hai mươi lăm tiếp tục so đấu, cuối cùng chọn ra năm vị trí đầu và vị trí số một, năm vị trí đầu có thể tiến vào Hỗn Độn Luyện Ngục hai lần, số một có thể tiến vào Hỗn Độn Luyện Ngục ba lần! - Còn phải tuyển ra hạng nhất! Lục Ly kinh ngạc, hắn vốn tưởng chọn ra là top ba mươi là đủ rồi, thậm chí còn lo không cách nào gặp được Vân Khai Nguyệt. Giờ xem ra chỉ cần hắn một mực đánh tiếp, chỉ cần hắn và Vân Khai Nguyệt không đào thải, sớm muộn cũng sẽ gặp nhau. - Chuẩn bị xong hết chưa? Phủ Ma từ bên ngoài đi tới, liếc nhìn bốn người một lượt rồi nói: - Lần này không yêu cầu các ngươi tiến vào top năm, có thể đi tiến vào top ba mươi, một người tiến vào top mười là đủ. Nếu thay mặt Thiên Ma Đảo giành được thành tích tốt, đi về ta nhất định bẩm báo Đại Ma Vương, trọng thưởng hậu hĩnh. - Vâng! Bốn người đồng thanh lĩnh mệnh, Phủ Ma dẫn bốn người đi ra, bên ngoài rất đông, vạn chúng chú mục, nhất là Lục Ly lại càng khiến người chú ý, Doãn Thanh Ti náo loạn một trận khiến hắn bỗng chốc nổi danh.
Chương 2790 Nơi này tuyệt đối không được
Lục Ly không để ý ánh mắt đám đông, cùng theo Phủ Ma tới trên quảng trường. Nơi đây được dựng lên một đài cao, trên đài cao là từng hàng ghế ngồi, ba mươi lão giả trấn thủ Hỗn Độn Đảo đều có mặt trên đài cao. Mấy người Phủ Ma cũng có vị trí, bọn Lục Ly thì đứng xung quanh bốn phía quảng trường. Quảng trường này rất rộng, bốn phía đứng đầy người, đông nghịt, chí ít phải có hai ba vạn, trong đó có top một trăm tuyển thủ, còn phần đông là tới xem náo nhiệt. - Bán kết bắt đầu! Gần nửa canh giờ sau, một lão giả râu tóc bạc trắng đi đến giữa quảng trường, trầm giọng nói: - Mời một trăm tuyển thủ tấn cấp ra khỏi hàng. Bọn Lục Ly đi ra, đứng thành một dãy, lão giả trầm giọng nói: - Quy tắc thế nào chắc các ngươi đều đã biết, đợi lát nữa sẽ rút thăm, hai người một tổ tiến vào trong Diễn Vũ tiểu thế giới để quyết đấu. Các ngươi cứ tận lực phóng thích toàn bộ thần thông của bản thân, ở trong Diễn Vũ tiểu thế giới, không ai có thể nhìn trộm các ngươi, đồng dạng chỉ cần lớn tiếng nhận thua liền sẽ tự động được truyền tống ra. Bên thắng tiếp tục luận võ, kẻ bại đào thải, ở vòng bán kết, đọ võ bất luận sinh tử, nhưng ta hi vọng các ngươi cố gắng đừng thương tới tính mệnh đối phương. Tu hành không dễ, nên biết quý trọng. Một trăm người đồng loạt lĩnh mệnh, lão giả phóng thích một ít bong bóng thần lực, để người theo thứ tự bắt lấy. Một người trong đó tiến tại, bóp vụn bong bóng, bên trong hiện ra một con số. Không ngừng có người đi lên, ai cũng bắt được một con số, hai người bắt lấy số giống nhau thì sẽ là đối thủ của nhau ở lượt này. - Mười bảy! Lục Ly nhìn lướt qua Vân Khai Nguyệt, phát hiện đối phương bắt được số mười bảy, trong lòng không khỏi ngấm ngầm khấn nguyện, hi vọng mình cũng bắt được số mười bảy, như thế hắn lập tức có thể đối mặt cùng Vân Khai Nguyệt, luận võ sau đó không còn quá mức quan trọng nữa. - Ách? Phùng Nhất Mã ở cạnh Lục Ly tiến lên bắt lấy một chiếc thần lực bong bóng, Lục Ly nhìn lướt qua, phát hiện không ngờ là số mười bảy, ngay trận đầu Phùng Nhất Mã đã đối mặt Vân Khai Nguyệt. Sắc mặt Phùng Nhất Mã bỗng chốc trở nên khó coi dị thường, tuy hắn tự tin, song còn chưa cuồng vọng đến mức cho rằng bản thân đủ sức đè ép Vân Khai Nguyệt. Lục Ly cũng có chút phiền muộn, sớm biết thế hắn đã đứng trước Phùng Nhất Mã. - Hi vọng không phải đối đầu người quen! Đến lượt Lục Ly, hắn bước lên bắt được bóp nát một chiếc bong bóng, phát hiện là số mười một, không khỏi thở ra một hơi. Đối thủ đầu tiên của hắn là Thần Nữ một đại thế lực, người này hắn căn bản không quen, chỉ cần không phải người quen, đánh lên liền không có áp lực. Rút thăm hoàn tất, hai người một tổ lần lượt tiến vào trong truyền tống trận, Hỗn Độn Đảo tiêu tốn đại giá cực lớn luyện chế ra năm mươi Diễn Vũ tiểu thế giới, mục đích chính là vì dùng để tỷ võ. Lục Ly và tiểu thư kia một tổ, hắn còn nhớ tiểu thư này là người Lâm gia, Thần Nữ Phượng Hoàng Trang, một trong ba mươi sáu đại thế lực. Lục Ly nhớ được lúc Vân Khai Nguyệt yến thỉnh, tiểu thư này còn rất thanh cao, không thèm liếc hắn một cái, thái độ rất khinh thường. Lâm Ngọc, võ giả Tam Kiếp, xếp hạng hai mươi sáu trên Thiên Tài Bảng! Với đối thủ đầu tiên này, Lục Ly rất hài lòng, nếu trực tiếp đối đầu Đường Ninh Mộng Vân hoặc thanh niên áo đen Đông Ma Cung, Lục Ly sẽ phải tương đối đau đầu. - Lâm tiểu thư, mời! Ở trong truyền tống trận, Lục Ly lịch sự để Lâm Ngọc đi vào trước, kẻ sau không khách khí trực tiếp bước vào trong truyền tống trận. Lục Ly tiến vào theo, hắn không muốn để Lâm Ngọc kịp thời bố trí bất kỳ thứ gì ở trong, khiến mình vừa đi vào liền gặp phải công kích cường đại. - Ông! Một đạo bạch quang lấp lánh, Lục Ly xuất hiện trong một tiểu thế giới. Tiểu thế giới này không quá lớn, trong tầm mắt có thể thấy được tường lũy thế giới, bọn hắn tựa như đang ở trong một hình cầu cực lớn, trên những tường lũy kia đều có thần văn, bằng vào công kích của bọn hắn hẳn không cách nào phá mở hoặc hủy đi tiểu thế giới. Sau khi tiến vào, Lâm tiểu thư liền quan sát địa hình bốn phía. Lục Ly không lập tức tấn công mà cũng thăm dò tình hình chung quanh. Phương viên tiểu thế giới này hẳn chỉ chừng mấy vạn dặm, chiến trường như thế đối với hai người mà nói thì cũng đã đủ. Ông! Áo bào sau lưng Lục Ly nổ tung, hiện ra Long Dực, có thể tiến vào top một trăm đều là ngưu nhân, đều có thủ đoạn, Lục Ly không muốn bị gài. Hắn đã sớm quyết định, mỗi một trường luận võ đều sẽ xem như chiến đấu sinh tử, đều phải dốc toàn lực đối phó. Đồng thời với đó, hắn bắt đầu len lén thả ra Hư Không Trùng, vốn hắn có mấy vạn Hư Không Trùng màu ám vang, trước tổn hao mất một ít, lúc này vẫn còn hơn hai vạn, tiết kiệm chút thì hẳn là đủ dùng. Hắn một hơi thả ra mấy ngàn con, nghĩ nghĩ một lúc còn để Huyết Linh Nhi tiến vào lòng đất, nhìn xem có thể dễ dàng bố trí Phong Thần đạo trường được không? Tất cả Diễn Vũ tiểu thế giới đều giống nhau, nếu có thể nhẹ nhàng bố trí Phong Thần đạo trường, tỉ lệ thắng của hắn sẽ cao lên nhiều. Lâm tiểu thư vẫn chưa có dấu hiệu động thủ, mà một mực yên ắng quan sát Lục Ly, nàng không động thủ Lục Ly càng vui, nếu Huyết Linh Nhi có thể bố trí Phong Thần đạo trường, áp chế Lâm tiểu thư là điều quá sức đơn giản. Lát sau, Huyết Linh Nhi truyền âm nói: - Chủ nhân, phía dưới này có rất nhiều thần văn, chỉ là không tiện cải biến, ta bố trí Phong Thần đạo trường cần phải có thời gian, đại khái chừng trên dưới hai nén hương, diện tích có thể bao trùm cũng chỉ ngàn dặm. - Vậy à! Lục Ly hơi có chút đáng tiếc, nếu có thể bao trùm toàn bộ Diễn Vũ tiểu thế giới, như vậy tỉ lệ thắng sẽ cực cao, chẳng qua chỉ cần bố trí được đã là tốt lắm rồi. - Địa Ngục Sát Thần! Bên kia, Lâm tiểu thư mở miệng, nàng nhìn chằm chằm Lục Ly nói: - Chúng ta làm một giao dịch được không? - Ách? Lục Ly không ngờ Lâm Ngọc không chỉ không động thủ, ngược lại còn muốn đàm phán với hắn, hắn hỏi: - Lâm tiểu thư, mời nói. - Ngươi nhường ta một trận!