Mục lục
Long Đế Bất Diệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 511 Long Dương chi hảo 2

Thời gian này có hắn bồi cùng, tinh thần Lục Phi Tuyết tựa hồ cũng tìm được chỗ ký thác, coi hắn như là con trai ruột. Mấy năm này nàng không phải không muốn sinh con, lại bị... Khâu Văn Trạch đánh hỏng, cho nên nhìn thấy Lục Ly, mẫu ái trời sinh trong lòng nàng được kích phát, gần đây khí sắc rõ ràng đã khá hơn nhiều.

Ngày thứ sáu, Lục Ly vừa mới bồi Lục Phi Tuyết tán gẫu một lát, kể về những chuyện lý thú ở Bắc Mạc thì Vũ Hóa Thần chợt đi đến bẩm báo nói:

- Thiếu chủ, có một công tử và một tiểu thư tới bái phỏng, công tử kia nói hắn tên Lục Lân.

- Lục Lân?

Lục Ly nhớ tới công tử khí vũ hiên ngang lúc ở Trường Lão Đường, liền quay sang Lục Phi Tuyết nhìn một cái, kẻ sau giải thích nói:

- Đó là con trai Tứ thúc Lục Địa Tiên, là người rất nổi bật trong thế hệ tuổi trẻ của gia tộc, mới mười chín tuổi đã đạt đến Bất Diệt Cảnh đỉnh phong.

- Lợi hại!

Lục Ly ngấm ngầm gật đầu, công tử này hôm đó xin tha cho hắn, còn dám chống đối Lục Phong Hỏa ngay trước mặt mọi người, để lại cho Lục Ly ấn tượng rất sâu.

Hắn khua tay nói:

- Vũ Hóa Thần, ngươi dẫn bọn hắn đến thiền điện, ta tới ngay.

Vũ Hóa Thần đi xuống, Lục Ly mỉm cười nói với Lục Phi Tuyết:

- Tiểu cô, ngươi nghỉ trưa một lát, ta đi ra gặp bọn họ.

- Ừm, trong gia tộc quả thực vẫn có chút hài tử không sai.

Lục Phi Tuyết gật đầu, mang theo thị nữ đi về phòng.

Đằng Long Các rất lớn, bên trong gồm một gian chính điện, ba gian thiền điện, mười mấy gian phòng, quả thực không khác gì Hoàng cung.

Lục Ly đi vào một thiền điện trong, vừa tiến liền thấy được Lục Lân chính đang đứng trong đại sảnh, bên cạnh là một vị tiểu thư xinh đẹp váy đỏ, vóc người nóng bỏng. Vị tiểu thư kia thấy Lục Ly đi vào, ánh mắt lập tức quét tới, lại có chút nóng rực, mang theo một tia ý vị mê người

Hôm nay Lục Lân mặc một thân trường bào màu trắng, dáng người cao ngất, tướng mạo khôi ngô, đường nét phân minh, không giống loại âm nhu như Khâu Văn Trạch mà rất dương cương, hắn chắp tay cười nói:

- Ta là Lục Lân, con trai Lục Địa Tiên. Lục Ly, chúng ta là đường huynh đệ.

Nụ cười trên mặt Lục Lân rất hòa ái, khí độ lại bất phàm, khiến người bất giác tin phục, Lục Ly cũng chắp tay khom người nói:

- Gặp qua đường ca.

- Đừng nghiêm túc thế.

Lục Lân trừng hắn một cái nói:

- Lục Ly, ta thấy ngươi hành sự rất ngang tàng, cần gì phải hành lễ nghiêm túc như thế. Huynh đệ nhà mình cứ tùy ý một chút là được.

Lục Ly đứng thẳng người dậy, quét mắt nhìn về phía nữ tử váy đỏ, Lục Lân giới thiệu nói:

- Vị này là Lục Hồng Ngư, là cháu gái nhỏ nhất của Bát trưởng lão, chúng ta đều gọi nàng Hồng Ngư tỷ.

- Hì hì!

Nữ tử váy đỏ như một đóa mây hồng nhẹ nhàng lướt tới, vây quanh Lục Ly chuyển một vòng, nói:

- Lục Ly đệ đệ, ngươi có biết giờ mình đang tiếng tăm lừng lẫy lắm không? Ta đang bế quan cũng bị kinh động. Con trai thiếu tộc trưởng, vừa quay về liền chọc cho gia tộc long trời lở đất, quả nhiên là có hổ tính của thiếu tộc trưởng.

Bất Diệt Cảnh đỉnh phong!

Lục Hồng Ngư hẳn cũng tương tự như Lục Lân, xem ra hai người này đều là thiên tài lợi hại nhất trong lứa tuổi trẻ Lục gia.

Thấy Lục Hồng Ngư cứ đi vòng vây quanh mình, tựa như đứa trẻ hiếu kì. Lục Ly sờ lên cánh mũi, gật đầu nói:

- Chào Hồng Ngư.

- Hì hì!

Lục Hồng Ngư thè lưỡi, ý cười mang theo một tia mị hoặc, vỗ vỗ bả vai Lục Ly nói:

- Đệ đệ ngoan, tí nữa tỷ tỷ dẫn ngươi đi ăn...

- Ha ha ha!

Lục Lân thấy Lục Ly lúng túng xấu hổ, cười to nói:

- Lục Ly, ngươi phải chú ý cẩn thận chút, vị Hồng Ngư tỷ này của chúng ta chính là tu luyện Mị Tiên Thuật, rất nhiều đệ tử đại gia tộc trong thành đều bị nàng mê đến mất đi hồn phách, ngươi cũng đừng trúng chiêu.

Lục Hồng Ngư khẽ gật đầu, mở to mắt phụ họa nói:

- Đúng đúng, Lục Ly đệ đệ, ngươi có thể tuyệt đối đừng động tình với tỷ tỷ, bằng không ngươi sẽ thương tâm cả đời.

Lục Ly nhếch môi cười một tiếng, Lục Hồng Ngư trêu chọc hắn thật ra cũng không có gì lạ. Dù đều là họ Lục, nhưng rất nhiều tộc nhân đều cách xa mấy thế hệ, hoàn toàn có thể thông hôn. Trong ba đời huyết mạch tương đối gần, thông hôn mới xảy ra vấn đề, chứ mạch của Bát trưởng lão với mạch bọn hắn không biết đã cách nhau bao đời rồi.

Lục Ly có trường diện nào mà chưa thấy qua

Khóe miệng hắn nhếch lên ý cười tà dị, không chút yếu thế nhìn Lục Hồng Ngư nói:

- Hồng Ngư tỷ tỷ nói đúng lắm, sau này ta sẽ cách ngươi xa chút, tránh cho ngươi bị tổn thương.

- Ha ha ha!

Lục Lân cười ha hả, hắn bị đối đáp giữa Lục Ly và Lục Hồng Ngư chọc cười, Lục Hồng Ngư cũng lộ ra ý cười ngọt ngào. Lục Lân gật đầu nói:

- Không sai, Lục Ly ngươi rất thú vị, ta rất hân thưởng ngươi.

- Thật xin lỗi!

Lục Ly lại không ngừng khoát tay nói:

- Đường huynh, giới tính ta rất bình thường, ta không có Long Dương chi hảo (chơi gay :big_smile:), ngươi nên tìm người khác thì hơn.

Ý cười trên mặt Lục Lân cứng lại, Lục Hồng Ngư thì cười phá lên, lồng ngực phập phồng, núi đồi cũng theo đó chập chùng.

Vài câu trêu chọc, khoảng cách giữa ba người được kéo gần lại rất nhiều.

Cùng là người trẻ tuổi lại đều là con em đồng tộc, Lục Lân và Lục Hồng Ngư rất khâm phục đối với hành động ở Trưởng Lão Đường của Lục Ly, lại thêm Lục Ly là con trai của nhân vật truyền kỳ tại Lục gia, Lục Nhân Hoàng, cháu ruột của tộc Vương, tự nhiên càng dễ thân cận.

Lục Ly sai người dâng trà, thị nữ dâng lên mấy chén nước trà màu ám xanh, Lục Lân nhìn lướt qua tấm tắc lấy làm lạ nói:

- Lục Ly, đây chính là Thiên Sơn Diệp, một trong những lá trà đỉnh cấp nhất, một lượng giá trị tận năm trăm vạn Huyền Tinh, Bát trưởng lão đối với ngươi thật tốt.

Lục Hồng Ngư cũng cong môi nói:

- Gia gia thật bất công, lần trước ta hỏi hắn muốn một chút mà phải cầu đến nửa tháng. Lục Ly, ngươi có bao nhiêu Thiên Sơn Diệp, cho ta một ít, đây chính là thứ tốt.

Lục Ly thoáng kinh ngạc, hắn từ nhỏ trưởng thành trong bộ lạc Địch Long, nào biết lá trà tốt xấu thế nào.
Chương 512 Thần Khải cấp năm

Hắn bèn quay sang nhìn thị nữ hỏi:

- Có bao nhiêu lá trà này?

Thị nữ suy nghĩ một lát rồi đáp:

- Hình như có một chút, chừng hai ba cân.

- Đi lấy cho bọn họ mỗi người một cân!

Lục Ly vung tay lên, thị nữ vội vàng đi xuống lấy lá trà, Lục Hồng Ngư lập tức mặt mày hớn hở, ánh mắt động người. Lục Lân cũng mỉm cười gật đầu, không phải hắn coi trọng chút lá trà ấy, mà là Lục Ly rất biết làm người, vừa ra tay liền tặng cho mỗi người một cân, chính hắn đều không còn lại bao nhiêu.

- Lục Ly đệ đệ.

Lục Hồng Ngư tâm tình tốt, tự nhiên nói cũng nhiều, nàng sáp lại gần hỏi:

- Nghe nói lúc ngươi vừa sinh ra phụ mẫu đã mất tích? Nhân Hoàng thúc thúc đi đâu? Khi còn bé ngươi sống thế nào?

Lục Lân nhìn sang, hiển nhiên cũng rất hiếu kì, những chuyện này Lục Ly lại không muốn nói quá nhiều, thoáng trầm ngâm một lát rồi đáp:

- Còn có thể sống thế nào được nữa? Cùng với tỷ tỷ nương tựa nhau trong một bộ lạc nhỏ tại Bắc Mạc, ta là do tỷ tỷ nuôi lớn, chưa từng được gặp phụ mẫu. Đến sau trưởng thành, cũng có chút thực lực, được một ít may mắn, kết giao vài vị bằng hữu, nhờ đó mới có thể lặn lội về lại gia tộc.

Lục Ly nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lời này lại bao hàm rất nhiều cố sự, Lục Lân và Lục Hồng Ngư đều là người thông minh, nghe được từ bên trong rất nhiều chua xót đắng cay.

Sắc mặt Lục Hồng Ngư dàn trầm tĩnh lại, đưa tay vỗ vỗ vai Lục Ly nói:

- Ta nghe nói qua chuyện tỷ tỷ ngươi, ngươi yên tâm đi. Ta hỏi qua gia gia, Lam Sư Phủ đã phái người đi nghĩ cách cứu viện, nhiều nhất ba tháng là có thể mang tỷ tỷ ngươi về.

Lục Lân nói tiếp:

- Ừm, Lục Ly, về lại gia tộc ngươi không cần lo bị người bắt nạt, chúng ta sẽ giúp ngươi. Chuyện của Tống gia ta cũng nghe nói, hiện tại gia tộc phong thành. Chờ đến lúc mở ra, ta sẽ dẫn người đi diệt Tống gia, giúp ngươi hả giận.

- Cảm ơn!

Lục Ly cười cảm tạ, hắn có thể cảm nhận được sự chân thành của Lục Lân và Lục Hồng Ngư. Bất luận thượng tầng có đấu đá lục đục thế nào, người lứa trẻ tuổi lại không có nhiều tâm cơ như vậy, chí ít hai người này hẳn không có.

- - Đúng rồi…

Lục Lân đột nhiên như chợt nghĩ đến điều gì, sắc mặt bỗng chốc trầm xuống, suy nghĩ một lát mới nói:

- Lục Ly, một tháng sau đại gia gia liền sẽ trở về, Lục Toan và Lục Nghê cũng sẽ trở về theo. Đến lúc đó ngươi cẩn thận chút, ta sợ bọn hắn sẽ tìm ngươi gây sự.

- Bọn hắn dám?

Mắt hạnh Lục Hồng Ngư dựng lên, lạnh lùng nói:

- Nếu bọn hắn dám bắt nạt Lục Ly đệ đệ, Lục Hồng Ngư ta tuyệt đối không bỏ qua.

- Lục Toan? Lục Nghê?

Lục Ly nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy hai cái tên này, không khỏi nghi hoặc hỏi:

- Bọn hắn là ai?

Lục Lân giải thích nói:

- Hai đứa con trai của nhị thúc, cũng là hai đệ tử trẻ tuổi ưu tú nhất trong gia tộc. Hai mươi mốt tuổi và hai mươi tuổi, cảnh giới lại đã là Quân Hầu Cảnh trung kỳ và Quân Hầu cảnh tiền kỳ, hơn nữa còn đều cảm ngộ áo nghĩa.

- À...

Nội tâm Lục Ly hơi khẽ rung lên, hai mươi tuổi và hai mươi mốt tuổi, lại đều đạt đến Quân Hầu Cảnh, khẳng định cũng thức tỉnh Kim Cương huyết mạch, còn cảm ngộ áo nghĩa, chiến lực như thế hoàn toàn đủ để quét ngang đồng cấp.

Hai mươi tuổi đạt tới Quân Hầu Cảnh, đây chính là cảnh giới mà rất nhiều người dùng cả đời đều không thể đột phá được, con em mười hai Vương tộc quả nhiên nghịch thiên. Mặc dù có được tài nguyên vô tận của Lục gia phụ trợ, nhưng với cảm ngộ áo nghĩa, người ngoài có thể giúp được gì? Thiên tư hai người kia tự nhiên là điều không thể nghi ngờ.

Lục Ly ẩn ẩn hiểu được lo lắng của Lục Lân.

Trước kia Lục gia là do gia gia hắn nắm quyền, hiện tại Lục gia lại do Đại trưởng lão làm chủ, nói cách khác trước kia thái tử là Lục Nhân Hoàng, hắn là hoàng trưởng tôn.

Mà giờ Lục Toan Lục Nghê lại biến thành Hoàng trưởng tôn, trước kia khi Lục Ly chưa trở về, toàn bộ lứa tuổi trẻ Lục gia đều lấy Lục Toan Lục Nghê làm hạch tâm. Lục Ly trở về, liền sẽ nảy sinh xung đột với địa vị Lục Toan Lục Nghê, hai người kia rất có thể sẽ tìm hắn gây chuyện.

- Lục Ly đệ đệ đừng sợ!

Lục Hồng Ngư thấy Lục Ly nhíu mày trầm mặc, không ngừng an ủi nói:

- Có Hồng Ngư tỷ ở đây, ai dám tìm ngươi gây sự, ta lột da bọn hắn.

- Cảm ơn Hồng Ngư tỷ.

Lục Ly khẽ cười một tiếng, lại lắc đầu nói:

- Nam nhân lý nào lại đứng sau lưng nữ nhân, Lục Ly ta cũng không phải quả hồng mềm, ai dám tìm ta gây sự, ta khiến hắn chịu không nổi mà chạy, Quân Hầu Cảnh ta cũng không phải chưa từng giết!

Nói đến đây, trong mắt Lục Ly tràn đầy sát khí, khiến Lục Lân và Lục Hồng Ngư đều không khỏi giật mình, Lục Lân vội vàng nói:

- Lục Ly, ngươi ngàn vạn đừng như thế. Nội đấu cạnh tranh giữa con em gia tộc với nhau, Trưởng Lão Đường và các trưởng bối đều ngầm đồng ý, nhưng một khi giết người liền không ai giúp được ngươi. Điều đầu tiên trong tộc quy Lục gia chính là cấm chỉ con em Lục gia tự giết lẫn nhau, một khi vi phạm lập tức trục xuất Lục gia, vĩnh viễn không triệu hồi.

Lục Hồng Ngư gật đầu nói:

- Không sai, điều tộc quy này là do tộc trưởng đời thứ nhất của Lục gia chúng ta ban bố, trong lịch sử từng có người xúc phạm, nhẹ thì trục xuất gia tộc, nặng thì lưu vong Thiên Ma Đảo, tình huống ác liệt thậm chí có cả kích sát đương trường...

- À à!

Lục Ly tỏ ý đã hiểu, sau đó hắn nghĩ nghĩ lại có chút hiếu kỳ nhìn sang cổ Lục Lân, hỏi:

- Lân ca, ngươi đã giác tỉnh Kim Cương huyết mạch? Lực phòng ngự của Thần Khải thực sự mạnh vậy ư?

Lục Lân thấy bộ dạng kích động của Lục Ly, lập tức cười nói:

- Ngươi muốn thử không?

- Được thôi!

Lục Ly gật đầu, Lục Lân đứng dậy, trên cổ sáng lên một đạo quang mang màu đen, tiếp lấy trên thân truyền ra từng tia khí huyết cường đại, Lục Ly cảm giác được huyết dịch trong thân thể Lục Lân dường như đang sôi trào.

- Xuy xuy.

Bên ngoài thân Lục Lân lấp lánh hắc quang, tiếp đó trong người chợt tuôn ra từng tầng từng tầng chất sừng màu xanh.
Chương 513 Dỡ luôn cung điện

Những chất sừng này nhanh chóng ngưng kết, bao phủ toàn thân Lục Lân vào bên trong, chỉ còn chừa lại mỗi khuôn mặt.

Cuối cùng, một bộ chiến khải màu xanh hiện ra bên ngoài cơ thể Lục Lân, trên chiến khải rạng rỡ thần quang, hoa lệ dị thường, bên trong có khí tức vô danh tán ra, khiến Lục Lân như biến thành một vị Thiên Thần.

Lục Lân đưa tay làm động tác thỉnh mời, nói:

- Lục Ly, nghe nói thú trảo kia của ngươi rất mạnh? Thử xem có thể phá được Thần Khải của ta không!

Lục Ly vuốt vuốt cánh mũi nói:

- Ngươi chắc chứ? Thần Khải bị phá, ngươi có ảnh hưởng gì không?

- Ha ha ha!

Lục Lân cười ha hả, trong tiếng cười chất đầy vẻ tự tin. Lục Hồng Ngư ở bên cạnh giải thích nói:

- Lục Ly, ngươi cứ việc ra tay, dù Thần Khải bị phá cũng không sao, chỉ tổn thương chút nguyên khí, an dưỡng mấy ngày là khỏe lại thôi. Thần Khải của Lục Lân đã tu luyện tới tầng thứ năm, công kích bình thường không phá được đâu.

- Vậy ta không khách khí, huyết trảo!

Lục Ly chợt quát một tiếng, tay áo bên tay phải nổ tung, trên bàn tay phải hiện ra từng mảnh lân phiến, năm ngón tay dài ra, móng tay sắc nhọn như móc câu, bàn tay trắng nõn bỗng chốc biến thành thú trảo khủng bố.

Xoẹt

Lục Ly đột nhiên chộp tay về phía Lục Lân, lợi trảo chộp trên cánh tay Thần Khải, một đạo tia lửa sáng lên, tiếp đó Thần Khải tầng tầng nổ tung, một đạo máu tươi bắn tung tóe. Lục Ly vội vàng thu tay về, Lục Lân cũng hoảng sợ lui lại

Tê tê

Miệng anh đào nhỏ nhắn của Lục Hồng Ngư há hốc, có thể nhét nguyên một quả trứng gà, nàng kinh hô nói:

- Trời ạ, Thần Khải cấp năm mà đều bị phá vỡ, Lục Ly, đây là bí thuật gì? Biến thái quá!

Thần Khải cấp năm!

Đó là Thần Khải rất cao cấp, Kim Cương huyết mạch của Lục gia không phải vừa thức tỉnh liền có được phòng ngự vô địch, mà phải thông qua tu luyện một loại bí thuật đặc thù.

Đương nhiên chỉ cần đã thức tỉnh Kim Cương huyết mạch, dù là ngộ tính rất kém cỏi, mấy chục trên trăm năm cũng có thể tu luyện tới tầng bốn tầng năm.

Cấp bậc càng cao, màu sắc Thần Khải cũng sẽ khác, tương tự như đẳng cấp huyết mạch, chia làm chín màu đỏ cam vàng lục lam chàm tím đen vàng.

Trong lịch sử chỉ có lão tổ khai tộc là tu luyện Thần Khải tới tầng thứ chín, Thần Khải màu vàng.

Dù là tộc Vương Lục gia Lục Chính Dương hay Lục Nhân Hoàng có được thiên tư kiêu hoành thì cũng mới chỉ tu luyện tới tầng thứ tám, đẳng cấp Thần Khải càng cao, sức phòng ngự sẽ càng mạnh. Lục Chính Dương chính là bằng vào Thần Khải cấp tám, cộng với áo nghĩa phòng ngự đặc biệt mới được danh xưng người có sức phòng ngự khủng bố nhất Trung Châu, xếp hạng thứ chín trên Chiến Thần Bảng Trung Châu.

Sau khi nghe Lục Hồng Ngư giải thích một phen, Lục Ly mới hiểu rõ phần nào đối với Thần Khải. Bên kia Lục Lân đang xử lý vết thương, sắc mặt thoáng có chút tái nhợt, hắn cười khổ nói:

- Lục Ly, ngươi đúng là biến thái, thú trảo này của ngươi là gì? Bí thuật? Huyết mạch thần kỹ? Hay là thứ gì đó khác

- Bí thuật thượng cổ!

Lục Ly giải trừ thú trảo, bất quá tay áo đã rách toác, hắn liền về lại gian phòng đổi một thân áo bào mới đi ra, lúc này mới nói:

- Đây là bí thuật ta được đến trong phần mộ một Đại Đế tại Bắc Mạc, cả tiếng rống các ngươi nghe được trước kia cũng vậy, đều là bí thuật thượng cổ.

Đây là bí mật của Lục Ly, Thái Thượng trưởng lão hỏi hắn đều không nói thực tình, Lục Ly đương nhiên cũng sẽ không nói ra thực tình cho Lục Lân và Lục Hồng Ngư.

- Lợi hại!

Lục Lân ngấm ngầm gật đầu, sau đó lại cười khổ nói:

- Ta đi về trước, Thần Khải bị ngươi phá, ta phải an dưỡng hai ngày, quay đầu lại tìm ngươi nói tán gẫu. À, hai ngày nữa ta dẫn ngươi đi dạo quanh Thần Khải Thành, làm quen mấy vị bằng hữu.

- Đám hồ bằng cẩu hữu kia của ngươi chẳng phải thứ tốt đẹp gì.

Lục Hồng Ngư lườm Lục Lân một cái, sau đó không chút dè dặt như nữ tử bình thường, đưa tay ôm bả vai Lục Ly nói:

- Lục Ly đệ đệ, quay đầu tỷ tỷ dẫn ngươi đi gặp các tiểu thư xinh đẹp của đại gia tộc trong thành, ngươi nhìn trúng ai cứ nói với tỷ tỷ, ta giúp ngươi xe chỉ luồn kim, hì hì...

Hai người nhiệt tình như vậy, Lục Ly không tiện cự tuyệt, đành gật đầu đáp ứng, sau đó hai người liền cáo từ rời đi.

Lục Ly đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, thấy hai người Minh Vũ và Vũ Hóa Thần trầm mặc đứng ở bên ngoài, hắn nghĩ nghĩ rồi hỏi:

- Các ngươi cảm thấy ở Lục gia quá nhàm chán?

Minh Vũ là người trầm mặc ít nói, tính cách rất lạnh lùng, hắn lắc đầu đáp:

- Không phải, ở đâu cũng như nhau.

Ánh mắt Vũ Hóa Thần lại có chút phức tạp, hắn tưởng là Lục Ly trở lại Lục gia hắn liền có thể được đến không ít chỗ tốt. Giờ lại phát hiện tựa hồ Lục Ly không hề quá được người Lục gia chào đón. Đừng nói chỗ tốt, hiện tại hắn vẫn cứ là nô lệ, hơn nữa trước đó không lâu còn thiếu chút đi đứt.

Lục Ly nhìn sang Vũ Hóa Thần, kẻ sau vội vàng chắp tay nói:

- Thiếu chủ ở đâu, chúng ta ở đó.

- Được rồi!

Lục Ly khẽ cười một tiếng, hắn há lại đoán không được Vũ Hóa Thần đang suy nghĩ gì, hắn vỗ vỗ vai Vũ Hóa Thần nói:

- Ngươi cũng đừng u oán, chờ mấy tháng nữa, mấy tháng sau tỷ tỷ ta hẳn sẽ trở về, nếu gia gia ta có thể đi ra, vậy liền không còn gì tốt bằng. Mấy tháng sau ta sẽ trả lại tự do cho ngươi, ngươi muốn đi muốn ở gì cũng được. À, hai người các ngươi muốn linh tài tu luyện gì cứ nói với ta một tiếng, quý giá không dám nói, chứ linh tài bình thường ta hẳn sẽ lấy được.

Cảnh giới càng cao, tu luyện càng khó khăn, không có đại gia tộc đứng sau hỗ trợ, tốc độ tu luyện sẽ cực chậm, hai người hẳn đều không có quá nhiều linh tài.

Ánh mắt Minh Vũ và Vũ Hóa Thần khẽ sáng lên, hai người đều rất nghèo, hơn nữa cũng không có chỗ để mua linh tài, ngày ngày buồn bực ở Đằng Long Các, nếu Lục Ly có thể cung cấp linh tài, tuyệt đối sẽ trợ giúp rất lớn cho tốc độ tu luyện của hai người.

Minh Vũ không khách khí, lập tức liệt ra một số linh tài.
Chương 514 Dỡ luôn cung điện 2

Vũ Hóa Thần nhìn thoáng qua danh sách Minh Vũ đưa ra, gật đầu nói:

- Thế được rồi, những này linh tài có thể cung cấp hai phần, đủ cho chúng ta tu luyện một năm.

- Được!

Lục Ly cầm danh sách đi ra ngoài, tìm đến hộ vệ ngoài cửa, đưa đi qua nói:

- Cầm danh sách linh tài này đến hỏi Bát trưởng lão lấy hai phần, cứ nói ta dùng để tu luyện.

Tên binh sĩ nhìn lướt qua linh tài trên đó, không khỏi âm thầm líu lưỡi, vị tiểu gia này cũng ác thật, hai phần linh tài như trên đây ít nhất cũng phải giá trị vài chục ức Huyền Tinh.

Lục Ly thấy tên binh sĩ không có hành động gì, trừng mắt nói:

- Còn không đi?

Mặt tên binh sĩ kia nhăng lại như trái mướp đắng, trả tờ danh sách lại cho Lục Ly, nói:

- Tiểu thiếu gia, mấy thứ này chúng ta không yêu cầu được, tốt nhất vẫn là ngươi đích thân đi Trưởng Lão Đường một chuyến.

Lục Ly suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng đúng là làm khó tên binh sĩ này, hắn vung tay lên nói:

- Ngươi dẫn đường, ta đích thân đi tìm các trưởng lão yêu cầu.

Mấy tên binh sĩ như trút được gánh nặng, một tên trong đó vội vàng đi trước dẫn đường. Lần này Lục Ly rất quy củ, không bay lên giữa trời, Vũ Hóa Thần và Minh Vũ không ở bên, hắn có muốn cũng không bay được.

Đi ra Đằng Long Các, dạo qua từng lầu viện trong thành bảo, khắp nơi đều có thể thấy được tộc nhân Lục gia. Cường giả ở Thần Khải Sơn nhiều lắm, tuỳ tiện đụng phải một ông già cũng đều có thể là Quân Hầu Cảnh.

Trên đường đi có rất nhiều người chú ý tới Lục Ly, có người từ xa xa nhìn hắn, chỉ trỏ bàn luận. Cũng có người cung kính hành lễ, hô một tiếng tiểu thiếu gia.

Lục Ly đối với những tộc nhân phổ thông này đều rất khách khí, ai hành lễ hắn đều mỉm cười đáp lại. Khiến rất nhiều người tưởng là mình nhìn nhầm, đây đúng thật là tên tiểu thiếu gia hung tàn bạo ngược kia ư?

Hiện tại tiếng tăm Lục Ly ở Lục gia rất lớn, đương nhiên danh tiếng bạo ngược hung tàn của hắn lại càng thịnh. Dù sao dám động thủ ở Trưởng Lão Đường, còn là mãnh nhân hai lần thiếu chút giết chết Khâu Văn Trạch ngay trước mặt đám trưởng lão, kẻ như thế làm sao có thể là hạng người thiện lương?

Qua bảy tám khúc rẽ, đi chừng mấy nén hương hắn mới đến được Trưởng Lão Đường.

Lỗ thủng trên tường viện sớm đã được lấp lại, đứng ở phía ngoài là bốn tên hộ vệ Bất Diệt Cảnh, vừa nhìn thấy Lục Ly đi tới, bốn tên binh sĩ này theo bản năng khẽ giật mình cả kinh, một người lập tức đi vào thông báo.

Lần này Lục Ly không mạo muội tiến vào, mà thành thành thật thật đứng đợi bên ngoài, lát sau một tên binh sĩ đi ra nói:

- Tiểu thiếu gia, Bát trưởng lão cho mời.

- Cảm ơn!

Lục Ly mỉm cười rảo bước tiến vào trong, khiến bốn tên binh sĩ đứng canh phía ngoài hơi ngớ, không ngờ Lục Ly lại nói cảm ơn với bọn hắn.

Người trong Trưởng Lão Đường không nhiều, phỏng chừng nếu không có việc gì đám người Lục Phong Hỏa cũng sẽ không thường xuyên tới đây, bên trong chỉ có một mình Bát trưởng lão.

Lục Ly tiến vào đại điện, chắp tay hành lễ với Bát trưởng lão, nói:

- Lục Ly gặp qua Bát trưởng lão.

- Đừng giả bộ với ta.

Bát trưởng lão đang uống trà, lườm Lục Ly một cái hỏi:

- Nói đi, lại muốn làm cái gì?

- Hắc hắc!

Lục Ly không chút khách khí đi đến ngồi xuống bên cạnh Bát trưởng lão, bưng chén trà lên uống một ngụm, sau đó đưa qua tờ danh sách nói:

- Không có gì, chút chuyện nhỏ thôi, ta cần một ít dược liệu tu luyện. Bát trưởng lão, ngươi cũng biết rồi đấy, ta về được trở lại gia tộc đều là mượn Huyền Tinh truyền tống tới, ta nghèo rớt mồng tơi, bằng không cũng sẽ không mặt dày mày dạn mở miệng muốn mấy thứ này…Đúng rồi, nhớ lấy thêm một phần linh dược xung kích Quân Hầu Cảnh, Thăng Long Thảo hay gì đó cũng được.

Bát trưởng lão nhìn lướt qua, sầm mặt xuống nói:

- Phiền Lê Diệp, Long Hạt Phấn... đây là dược liệu bình thường? Còn muốn Thăng Long Thảo? Lục Ly, trong thân thể ngươi đều là huyết nguyên, đó chính là linh dược trân quý nhất. Giờ ngươi chỉ cần an tâm tu luyện là được, những dược thảo này ngươi có muốn cũng vô dụng, đừng lãng phí tài nguyên gia tộc.

Lục Ly hết cách, đành phải nói thật, thở dài một tiếng nói:

- Mấy thứ này đều là cho hai tên gia nô kia của ta. Bọn hắn một đường theo ta cửu tử nhất sinh, ngàn khó vạn khổ mới đưa ta về được đây, ta làm chủ tử không thể bạc đãi bọn hắn. Còn linh tài xung kích Quân Hầu Cảnh là để cho cô cô, Bát trưởng lão, ta đều đích thân đến đây rồi, cho chút mặt mũi, được không?

- Không cho!

Bát trưởng lão trầm mặt xuống nói:

- Gia tộc có quy củ của gia tộc, chúng ta cũng rất khó xử. Nếu ai đều giống như ngươi, người người muốn gì được nấy, hơn nữa đều là công phu sư tử ngoạm. Dù Lục gia nhà lớn nghiệp lớn đến mấy cũng sẽ sụp đổ, ngươi không biết mấy năm này Lục gia...

- Không cho thì thôi, nói nhảm nhiều như thế làm gì?

Sắc mặt Lục Ly chuyển lạnh, trực tiếp đoạt lại tờ danh sách, đứng dậy đi ra ngoài.

Bát trưởng lão thấy vậy lập tức bị dọa sợ, vị tiểu gia này ta lại muốn ồn ào gì nữa đây? Thế là vội vàng quát nói:

- Dừng lại, Lục Ly ngươi muốn làm gì?

- Không làm gì!

Lục Ly nhún vai, quay đầu lại nói:

- Thái Thượng trưởng lão đáp ứng ta, muốn cái gì đều cho. Ngươi đã không đưa đồ, ta đành phải tìm hắn đòi thôi. Nếu hắn còn không cho, ta dỡ luôn cung điện của hắn...

- Làm càn!

Bát trưởng lão tức tối đứng bật dậy, tiểu tử này đại náo Trưởng Lão Đường thì cũng thôi, còn muốn đi đại náo hành cung của Thái Thượng trưởng lão?

Bát trưởng lão nghĩ nghĩ, cuối cùng đành phải đen mặt lại nói:

- Đưa danh sách lại đây, chỉ lần này thôi đấy, lần sau còn dám hồ nháo, ta thay gia gia lột da ngươi.

Bát trưởng lão sai người đi lấy linh tài, Lục Ly lại không yên tâm cứ đứng đấy đợi. Thẳng đến khi một tên chấp sự mang tới số linh tài mà Minh Vũ Vũ Hóa Thần cần, ngoài ra còn có một phần linh tài xung kích Quân Hầu Cảnh của Lục Phi Tuyết, Lục Ly kiểm đếm thấy số lượng không sai mới hài lòng gật đầu.

- Được rồi, thứ ngươi muốn đều cho ngươi.
Chương 515 Thần Châu đại địa

Bát trưởng lão mắt lạnh nhìn Lục Ly một cái, nói:

- Trong thân thể ngươi có huyết nguyên vô cùng trân quý, một ao huyết nguyên cần phải hao phí vô số thiên tài địa bảo mới có thể ngưng tạo được. Nếu là bình thường một ao liền đủ cho bốn năm trăm người hấp thu một lần, bởi thế gần đây ngươi đừng chạy lung tung, cứ thành thành thật thật tu luyện, thời gian càng lâu huyết nguyên tán đi sẽ càng nhiều.

- Được, biết rồi, lải nhải lắm thế.

Lục Ly phất tay lướt đi nhanh như làn gió, bỏ lại Bát trưởng lão tức đến bốc khói đứng đó.

Trở lại Đằng Long Các, Minh Vũ và Vũ Hóa Thần một mực ở bên ngoài chờ với, từ đằng xa Vũ Hóa Thần đã hô lên:

- Thiếu chủ, chiến quả thế nào?

- Hắc hắc, đi vào rồi nói!

Lục Ly dẫn hai người đi vào, Lục Phi Tuyết cũng đã ngủ trưa tỉnh dậy, đang uống trà ngay trong điện. Nhìn thấy Lục Ly mặt mày hớn hở đi tới, hé miệng cười nói:

- Lục Ly, sao vui vẻ thế

- Hắc hắc.

Giới chỉ trong tay Lục Ly sáng lên, mấy trăm chiếc hộp ngọc xuất hiện, Lục Ly chia những hộp ngọc này làm ba phân, chỉ vào hai phần trong đó, nói với Minh Vũ Vũ Hóa Thần:

- Đây là của các ngươi, cầm lấy đi.

- Đa tạ thiếu chủ!

Vũ Hóa Thần và Minh Vũ đại hỉ, mở ra mấy chiếc hộp ngọc kiểm tra một phen, trong lòng càng thêm cuồng hỉ. Linh tài Lục Ly cầm về đủ để giúp cho bọn hắn tu luyện hơn một năm, nhất là Minh Vũ, bản thân đã rất nghèo, linh tài tu luyện trước kia đều là Lục Nhân Hoàng đưa cho, nếu Lục Ly không giúp hắn tìm linh tài, hắn thật không biết phải đi đâu để tìm.

Hai người cầm theo linh tài lui xuống, ở Thần Khải Sơn rất an toàn, bên ngoài viện còn có hộ vệ, căn bản không cần hai người bận tâm an nguy của Lục Ly.

- Cô cô, phần này là của ngươi, toàn là linh tài xung kích Quân Hầu Cảnh.

Lục Ly chỉ vào số hộp ngọc còn lại nói:

- Nếu lần này xung kích không thành công, ta sẽ giúp ngươi đi lấy tiếp. Thành công rồi, ta lại giúp ngươi đi lấy tinh tài tu luyện Quân Hầu Cảnh.

- Hả?

Lục Phi Tuyết không ngờ Lục Ly lại đi lấy linh tài cho nàng, từ khi nàng gả cho Khâu Văn Trạch liền không còn tu luyện, một mực dừng ở Bất Diệt Cảnh đỉnh phong, đã nhiều năm như vậy, nàng đều quên mất tu luyện thế nào.

Khâu gia không cho nàng linh tài, phụ thân xảy ra chuyện, ca ca không ở nhà, Khâu Văn Trạch đánh nàng gia tộc đều mặc kệ, làm sao nàng có thể hỏi Lục gia lấy linh tài?

- Ta vẫn nên từ bỏ thì hơn, Lục Ly ngươi cứ cầm lấy mà tu luyện. Ngươi còn trẻ, chính là lúc cần những linh tài này. Cô cô già rồi, tu luyện cũng là lãng phí.

Lục Phi Tuyết nghĩ nghĩ liền lắc đầu cự tuyệt, cảnh giới nàng bây giờ quá thấp, dù có đột phá Quân Hầu Cảnh thì cũng làm được gì. Lục gia cường giả như mây, Quân Hầu Cảnh nhiều như lông trâu, thêm một người như nàng không nhiều, thiếu một người như nàng cũng không ít. Nhiều năm như vậy rồi, nàng cũng không muốn tiếp tục tu luyện nữa.

- Sai, cô cô sao lại già được?

Lục Ly mỉm cười nói:

- Cô cô ngươi là Mệnh Luân tầng chín, có thể sống hơn hai nghìn năm, ngươi bây giờ mới hơn ba mươi tuổi, so với thọ nguyên dài dằng dặc kia, chút tuổi đó của ngươi chỉ được tính là đứa trẻ.

Thấy thần sắc Lục Phi Tuyết không biến hóa gì, tròng mắt Lục Ly khẽ đảo, nói:

- Cô cô, thật ra thiên tư ngươi rất tốt, so với chín thành người trên thế giới này đều tốt hơn. Trên đời không việc khó chỉ sợ người không làm. Nếu cô cô ngươi nghiêm túc tu luyện, Nhân Hoàng Cảnh, thậm chí Địa Tiên Cảnh đều có thể đạt tới.

- Cô cô, vì sao chúng ta bị người bắt nạt, vì sao gia tộc xem thường chúng ta? Chẳng phải là vì hiện tại mạch chúng ta không có cường giả ư? Còn nữa, ngươi không muốn giết Khâu Văn Trạch? Ngươi không muốn trả thù rửa hận những người đã từng bắt nạt ngươi? Chỉ cần ngươi đạt tới Địa Tiên Cảnh, thiên hạ lớn như thế, có nơi nào là ngươi không thể đi? Ngươi muốn làm gì ai có thể ngăn được? Trên cái thế giới này, không có đạo lý gì đáng nói, nếu nắm đấm của cô cô đủ cứng, ngươi chính là đạo lý. Sau này chất nhi bị người bắt nạt, cô cô cũng có thể giúp ta ra mặt, đúng không nào?

Ngữ khí Lục Ly rất bình thản, lại câu câu động đến tâm khảm Lục Phi Tuyết. Nhất là câu kia, thiên hạ lớn như thế có nơi nào là không thể đi, càng khiến nhịp thở Lục Phi Tuyết thoáng chút dồn dập. Trong lòng nàng một mực có tâm kiệt, đó chính là đi tìm người nàng từng yêu trước kia, hỏi xem hắn rốt cục vì sao lại bỏ nàng mà đi?

Một đốm lửa có thể thổi bùng một mảnh thảo nguyên.

Lục Phi Tuyết trầm ngâm thoáng chốc, sau đó khẽ gật đầu thu lại tất cả hộp ngọc, miệng nói:

- Được rồi, cô cô liền tu luyện một phen, người khác có thể trở thành Địa Tiên, cô cô cũng có thể. Chờ ta trở thành Địa Tiên, ta muốn giết cả nhà Khâu Văn Trạch.

- Đi thôi!

Lục Ly mỉm cười nói, hắn nói ra mấy lời vừa rồi hoàn toàn là vì khích Lục Phi Tuyết, cho nàng một mục tiêu, để nàng có thứ để trông mong, để cuộc sống sau này của nàng trở nên có được động lực, không đến nỗi tê dại như bây giờ.

Địa Tiên

Nếu Địa Tiên chỉ cần cố gắng liền có thể đột phá, thế giới này đã không ít Địa Tiên đến vậy. Đại gia tộc có được tài nguyên vô tận đều rất khó xuất hiện Địa Tiên, theo như Lục Ly suy đoán, Nhân Hoàng Cảnh hẳn là đã không thể dùng tài nguyên tích tụ đi ra, bằng không Lục gia sớm đã có một đống lớn Nhân Hoàng.

Lục Phi Tuyết có thể tu luyện tới trình độ nào, Lục Ly không quan tâm, chỉ cần nàng có thể tươi tắn trở lại, vậy là đủ rồi.

Thấy Lục Phi Tuyết đứng dậy, Lục Ly đột nhiên nhớ tới một vấn đề, hắn nghi hoặc hỏi:

- Cô cô, chờ đã.

- Sao thế?

Lục Phi Tuyết quay đầu nhìn lại, Lục Ly nói:

- Sao ta cảm thấy cường giả trong gia tộc hơi ít? Hơn nữa tuổi tác Đại trưởng lão Nhị trưởng lão Tam trưởng lão đều không lớn, chẳng lẽ gia tộc không còn cường giả nào khác ư?

Bất Diệt Cảnh đỉnh phong liền có thể sống hơn hai ngàn tuổi, con em Lục gia nhiều như vậy, đời này tiếp đời trước, thế hệ già chưa chết, thế hệ trẻ đã trưởng thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK