Nhưng thân thể nhỏ bé bốc khói đen nghi ngút, toàn thân dường như đều biến thành cục than lăn xuống Thông Thiên Lộ, không nhúc nhích, không rõ sống chết. - Tiểu Bạch! Lục Ly giật mình kêu lên một tiếng, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, thần niệm của hắn quét qua Tiểu Bạch, cảm ứng được hơi thở sinh mệnh của nó đang yếu đi, trái tim của hắn sắp nát. Tiểu Bạch là một con huyền thú, đối với Lục Ly thì nó như người thân. Lúc ở Bắc Mạc là thời gian Lục Ly suy sút, khổ sở nhất, Tiểu Bạch đi theo hắn, vô số lần giúp hắn biến nguy thành an, vô số lần cứu mạng của hắn. Tiểu Bạch có linh trí không thấp hơn con người, trong lòng Lục Ly xem nó như đệ đệ nghịch ngợm. Vèo! Lục Ly cơ hồ không có chần chừ, không có suy xét trực tiếp lao xuống, hắn bất chấp hành động này có ảnh hưởng việc hắn phi thăng hay không. Tốc độ của Lục Ly lên đến cực hạn, một giây đã lao xuống, ôm Tiểu Bạch thành cục thịt nướng vào trong ngực. May mắn vào Thông Thiên Lộ đã không còn lôi điện, nếu không thì giờ phút này Tiểu Bạch phỏng chừng bị đánh thành vụn. Trong khoảnh khắc, có mấy trăm ý nghĩ vụt qua óc Lục Ly, trong tay hắn lóe ánh sáng vàng, Thần Lực trong người điên cuồng rót vào thân thể Tiểu Bạch, muốn cứu vãn sinh mệnh của nó. Oong! Vô số linh dược trong nhẫn của Lục Ly hiện ra, nhét hết vào miệng Tiểu Bạch, nếu như có thể cứu sống Tiểu Bạch, dù là Thần dược thì hắn cũng sẽ không do dự. - Vô dụng, vô dụng, vô dụng! Thần Lực rót vào nhưng không có một chút tác dụng, hơi thở sinh mệnh của Tiểu Bạch yếu dần. Lục Ly đút nhiều linh tài cho Tiểu Bạch nhưng không có bất cứ tác dụng. Oong oong! Trong nhẫn của Lục Ly ánh sáng không ngừng lấp lánh, vô số linh dược và đan dược, linh tài liên quan trị liệu đều bị hắn lấy ra, chất đầy đất. Lục Ly điên cuồng đút các loại linh dược cho Tiểu Bạch, dùng Thần Lực luyện hóa đống linh dược này thành từng dòng nước thuốc khuếch tán trong người nó. - Cố gắng lên, Tiểu Bạch, ngươi phải cố lên! Lục Ly không ngừng rít gào, trán nhỏ giọt mồ hôi, hắn không dám tưởng tượng Tiểu Bạch chết đi. Trong lòng Lục Ly tràn đầy hối hận, nếu biết trước liền không nên mang Tiểu Bạch đến Lôi Ngục. Vừa rồi càng không nên đi kiên quyết như vậy, tuy linh tính của Tiểu Bạch cao nhưng không khác gì con nít, thích quậy, tính tình cực kỳ bướng bỉnh. Oong! Hắn lại lấy ra một ít linh dược, có một thứ hấp dẫn hắn chú ý, đó là các viên đá màu vàng. Thứ này là Lục Ly lấy trong không gian giới chỉ của Nhan Chân, Nhan Hử, gọi là Thần Nguyên, là vật của Thần Giới. Có bệnh thứ gì cũng uống, Lục Ly bất chấp, lấy ra hai viên Thần Nguyên nhét vào miệng Tiểu Bạch, theo sau vận dụng Thần Lực luyện hóa, Thần Nguyên hóa thành luồng năng lượng màu vàng khuếch tán trong người Tiểu Bạch. - A? Khi những năng lượng màu vàng khuếch tán trong người Tiểu Bạch thì Lục Ly lên tinh thần, mừng như điên. Bởi vì sau khi luyện hóa hai viên Thần Nguyên cho Tiểu Bạch, hơi thở sinh mệnh của nó dừng xói mòn, treo một hơi, giữ lại một ít sinh mệnh nguyên lực. - Tuyệt! Lục Ly lập tức cầm lấy mấy viên Thần Nguyên tiếp tục đút cho Tiểu Bạch, theo sau dùng Thần Lực giúp nó luyện hóa. Nhưng khiến Lục Ly rất thất vọng là, luyện hóa bảy, tám viên Thần Nguyên mà hơi thở sinh mệnh của Tiểu Bạch không tăng lên, vẫn chỉ treo một hơi. - Không chết thì tốt rồi, chỉ cần còn có một hơi thì ta nhất định sẽ cứu sống ngươi! Lục Ly kiên định thì thào, sau đó không dám làm gì lung tung, cất đống linh dược vào, nhưng cách mười mấy giây sẽ cho Tiểu Bạch ăn một viên Thần Nguyên. Mới rồi Tiểu Bạch ăn nhiều linh dược cũng có chút tác dụng, miệng vết thương trên người nó chậm rãi khép, nhưng hơi thở sinh mệnh vẫn mong manh, giống như ngọn đèn trong gió tùy thời vụt tắt. Lục Ly tiếp tục quan sát, không dám đút Thần Nguyên quá nhanh, vì hắn không có nhiều Thần Nguyên, cộng lại chỉ có hơn ba nghìn viên, cứ đút như vậy thì rất nhanh sẽ hết. Nhưng thứ này có thể cho Tiểu Bạch treo một hơi, hễ hơi thở sinh mệnh của nó yếu bớt, một viên Thần Nguyên liền có thể ổn định. Thời gian từ từ trôi qua, nửa ngày qua đi, Tiểu Bạch vẫn như cũ, Lục Ly bình tĩnh lại, hắn lấy ra Thiên Tà Châu thu nó vào, thả Lung đạo nhân ra, cũng thu vào trong Thiên Tà Châu. Có lẽ là vì đi vào Thông Thiên Lộ trong Thông Thiên Sơn, có lẽ là vì Tiểu Bạch xông qua biển sét, ở đây pháp tắc thiên địa không xua đuổi nó đi ra, điều này khiến Lục Ly hơi yên lòng. Lục Ly vào Thiên Tà Châu, nói cho Lung đạo nhân nghe chuyện Tiểu Bạch. Lung đạo nhân nhìn Tiểu Bạch mấy lần, trong con ngươi đều là kinh ngạc. - Đại nhân, người tu thật không bình phàm! Lung đạo nhân cảm khái nói: - Nó không đạt đến Thần cảnh, còn không phải là linh thú của người, theo đạo lý là không cách nào đi vào Thông Thiên Sơn, pháp tắc thiên địa sẽ trực tiếp đánh giết nó, không ngờ rằng không có nháy mắt bị đánh chết. - Bây giờ không phải lúc nói chuyện này! Lục Ly phiền muộn vẫy tay nói: - Nhanh suy nghĩ biện pháp cứu sống Tiểu Bạch. - Không có biện pháp! Lung đạo nhân tra xét rõ ràng một phen, nói: - Tiểu Bạch hẳn là bị thương đến căn nguyên sinh mệnh, nếu không có Thần Nguyên thì đã sớm chết. Thần Nguyên là vật rất kỳ lạ, giúp Tiểu Bạch treo một hơi, nếu muốn cứu sống nó chỉ có thể đi Thần Giới tìm thần dược, chữa trị căn nguyên sinh mệnh. - Đi Thần Giới? Lục Ly nhướng mày, nghĩ đến một vấn đề, hỏi: - Nếu ta đi Thần Giới muộn chút thì có khi nào Tiểu Bạch bị pháp tắc thiên địa đuổi ra? Nếu chúng ta đi Thần Giới, Tiểu Bạch lại bị đuổi ra thì nó chết chắc. - Hẳn là sẽ không! Lung đạo nhân trầm ngâm giây lát, bảo: - Nếu nó có thể xuyên qua biển sét thì đã có tư cách đi Thần Giới. Cho dù là một phàm nhân, nếu đại nhân có năng lực bảo vệ bọn họ xông qua Lôi Ngục thì cũng có thể đi Thần Giới. Rất nhiều siêu cấp đại năng Thần Giới quay trở về Phàm Nhân Giới, mang người thân, tộc nhân của chính mình đi Thần Giới. - Tốt! Lục Ly an tâm, hắn lấy ra trên nghìn viên Thần Nguyên đưa cho Lung đạo nhân, trịnh trọng nói: - Ngươi giúp ta nhìn nó, nếu Tiểu Bạch chết rồi, ngươi cũng không sống được.
Chương 1667 Thần Giới
Lục Ly nói như vậy thì Lung đạo nhân nào dám sơ ý? Vội vàng vỗ ngực nói: - Đại nhân yên tâm, Tiểu Bạch cứ giao cho ta, ngươi an tâm đi Thần Giới, lo đứng vững gót chân trong Thần Giới trước. Chú ý đừng tùy tiện ra khỏi thành, lỡ như Nhan Thiên Cương phái người nhìn chằm chằm đại nhân, ra khỏi thành sẽ có nguy hiểm! Lục Ly ra chiều đăm chiêu, hỏi: - Ở trong thành sẽ an toàn tuyệt đối sao? - Trên nguyên tắc thì đúng. Lung đạo nhân biết đôi chút về Thần Giới, giải thích rằng: - Thành trì Thần Giới nghiêm cấm động võ, trừ phi người ra tay mạnh hơn thủ lĩnh của thế lực thành trì đó, nếu không thì sẽ bị truy sát gắt gao. Đương nhiên, nếu đại nhân phi thăng đến thành trì đúng dịp trong phạm vi thế lực của Hắc Long Phủ thì phiền phức lớn. Nhưng phương nam Thần Giới có bảy, tám chục Phi Thăng Nhai, mỗi phủ vực đều có, đại nhân chắc không xui tới mức đó. Lục Ly nhẹ gật đầu, Lung đạo nhân suy nghĩ một hồi lại dặn dò: - Đại nhân đi Thần Giới không nên gây chú, đừng chọc vào phủ quân địa phương, nếu không thì đã chết cũng là chết vô ích, nhớ đừng bao giờ chọc vào người của tứ đại thế lực Siêu Thần, nếu không thì bọn họ ở trong thành cũng dám giết người, bị giết phủ chủ đều không dám nói một chữ. - Tứ đại thế lực Siêu T- hần? Lần đầu tiên Lục Ly nghe nói. Lung đạo nhân giải thích: - Thần Giới công nhận tứ đại thế lực Siêu Thần, Thì Không Phủ, Thiên Cơ Các, Sinh Tử Điện, Thần Tượng Tông. Cụ thể ta cũng không hiểu lắm, dù sao cho dù là Ma Vương của Ma Vực chúng ta đều không dám trêu chọc tứ đại thế lực Siêu thần, nếu không thì cũng sẽ bị giết. - Ừm, ta ghi nhớ! Lục Ly gật đầu, nhìn Tiểu Bạch một lúc rồi lao ra ngoài, chậm rãi đi hướng Thông Thiên Sơn. Xác định Tiểu Bạch sẽ không bị đuổi ra, Lục Ly bước ra bậc thềm đá cuối cùng, thân thể biến mất trên Thông Thiên Sơn. Phương nam Thần Giới, Thương Viêm Phủ, Phi Thăng Nhai. Thần Giới mỗi một phủ vực đều có một Phi Thăng Nhai, Phi Thăng Nhai trong Thương Viêm Phủ nằm ở ven biển. Vách vực này khá cao, cao cỡ mấy vạn trượng, nhô ra như mỏ ưng, giống như treo giữa không trung. Bên dưới nước biển lăn lộn, bọt sóng vỗ vào vách đá phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc. Trên vách đá cuồng phong tàn phá, nếu là người nhát gan không dám đứng trên vách đá, sơ sẩy sẽ bị gió to thổi rớt xuống. Giờ phút này, trên vách đá chẳng những có người, còn khá đông, cộng lại có ba mươi mấy người. Một số người rất kỳ lạ, ví dụ có người làn da xanh, mọc ba con mắt, trông như quái vật. Ba mươi mấy người, trừ ba người, còn lại đều ngồi xếp bằng ở một bên, ba người kia ngồi khoanh chân ở góc khác. Ba người này mặc chiến giáp màu lam sậm, vẻ mặt lạnh lùng, biểu cảm như băng vạn năm. Bề ngoài thoạt trông giống như người trung niên, nhưng cảm ứng hơi thở cực kỳ già nua, giống như cùng tuổi với vách vực này. Ba mươi mấy người khác biểu cảm cực kỳ phong phú, trong mắt đều là tò mò, trên mặt tràn ngập vẻ hưng phấn, đánh giá cẩn thận tình huống bốn phía, giống như lần đầu tiên tới Thần Giới. Chính giữa đám người có một tế đàn siêu lớn, tế đàn vô cùng cũ kỹ, mặt trên mơ hồ còn có vết nứt, cũng không biết tế đàn này còn có thể dùng không? Oong! Vào thời khắc này, tế đàn đột nhiên ánh sáng lấp lánh, không tỏa ánh sáng vàng chói lòa, mơ hồ có ánh sáng chạy trong hoa văn, một hơi thở cổ xưa mênh mông phát ra từ tế đàn. - Lại có người mới phi thăng! Có người hưng phấn mở miệng nói chuyện, nhưng bị một võ giả mặc thần giáp màu lam lườm qua, người này lập tức ngậm miệng lại, không dám nói nhiều một câu. Oong! Ánh sáng trong tế đàn nhạt dần, một thân hình ngưng tụ trong tế đàn, là một thanh niên mặc áo xanh, tóc trắng. - Thần Giới! Thanh niên mở mắt ra, phun ra hai chữ, trong mắt tràn ngập hưng phấn. Đổi lại là ai, nỗ lực nhiều năm rốt cuộc phi thăng đến Thần Giới đều sẽ khó thể kiềm chế. - Huyền Khí thật dày đặc, hơi thở tang thương cổ xưa! Thanh niên cảm ứng một phen, lại lần nữa nhẹ giọng thì thào, nhưng hắn chưa cảm khái xong thì một âm thanh lạnh lùng vang lên hấp dẫn sự chú ý: - Đi bên kia ngồi xếp bằng, chờ thần sử tiếp dẫn. Thanh niên tóc trắng đúng là Lục Ly, hắn tỉnh ngộ lại, cung kính chắp tay hướng võ giả giáp xanh nói chuyện, sau đó đi tới một góc đoàn người, ngồi xếp bằng. Lung đạo nhân khuyên bảo Lục Ly đến Thần Giới nhất định phải không gây chú ý, Lục Ly tự nhiên biết sự tình nghiêm trọng. Hắn giấu đi hơi thở, thoạt trông giống như một người thường. Nhưng mà... Dù Lục Ly cố gắng không gây chú ý thì vẫn bị rất nhiều người chú ý, bởi vì hơi thở sinh mệnh của Lục Ly quá trẻ tuổi. Bên này ngồi xếp bằng hơn ba mươi người, tuy rằng rất nhiều người bên ngoài thoạt trông trẻ trung, nhưng hơi thở sinh mệnh già hơn Lục Ly nhiều, người trẻ tuổi nhất phỏng chừng bảy, tám mươi tuổi. - Này, tóc trắng, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Một nam nhân ở gần Lục Ly không kiềm được hỏi thăm một câu, hắn nói là cổ ngữ. Đây là tiếng thông dụng trong Thần Giới, tuy phát âm có chút không tiêu chuẩn, Lục Ly vẫn có thể nghe hiểu. - Ngậm miệng, nếu ai còn dám ồn ào, trực tiếp ném vào Thương Viêm Hải, bên dưới có không ít hoang thú, đã chết cũng đừng trách chúng ta! Một võ giả giáp xanh lạnh lùng nhìn lướt qua, đám người Lục Ly và người này ánh mắt giao nhau, tập thể cảm giác giây phút này linh hồn bị đóng băng, đều câm như hến, không dám nói chuyện. Nam nhân vạm vỡ có chút không phục, nhưng mới đến ai dám kiêu ngạo? Bọn họ đều mới vừa thành Thần, ba vị quân sĩ giáp xanh hơi thở cực kỳ hùng hậu, phỏng chừng thành Thần nhiều năm. Lục Ly lặng lẽ ngồi xếp bằng, một câu cũng không dám nói, ánh mắt nhìn quét lặng lẽ đánh giá bốn phía. Hắn muốn quan sát tình huống của Tiểu Bạch nhưng không dám lấy ra Thiên Tà Châu, lỡ bị ba quân sĩ giáp xanh phát hiện cướp đoạt thì hắn sẽ chết tại đây. - Không gian của Thần Giới rất ổn cố, cảm giác trong không gian có sức mạnh thần bí trói buộc chúng ta, chẳng lẽ trong Thần Giới không thể bay? Lục Ly cảm ứng một phen, âm thầm ngạc nhiên nghi ngờ, vừa rồi hắn thong thả đi đường nên không chú ý kỹ, bây giờ hơi nhúc nhích cánh tay cùng thân thể mới phát hiện vấn đề.
Chương 1668 Thần Giới
Lục Ly không dám thử bay, chỉ có thể yên lặng ngồi xếp bằng. Qua một canh giờ, tế đàn lại sáng lên, lại một người phi thăng. Lục Ly nhìn quét bốn phía đủ loại người, hắn phát hiện vài người toát ra hơi thở Thú tộc. Hắn âm thầm suy xét, xem ra có rất nhiều giới diện Phàm Nhân, chẳng qua những giới diện này không liên kết với Cửu Giới, nếu không thì không thể giải thích về những Thần Linh phi thăng này. Hơn nữa những người này rõ ràng đều là mới vừa rồi phi thăng, nếu Phàm Nhân Giới không đủ nhiều thì làm sao có thể đồng thời có nhiều Thần Linh phi thăng? Lung đạo nhân nói phương nam Thần Giới có bảy, tám chục Phi Thăng Nhai, nguyên Thần Giới công lại phỏng chừng có mấy trăm Phi Thăng Nhai, mỗi giây mỗi phút đều có người phi thăng, có thể tưởng tượng có bao nhiêu Phàm Nhân Giới? Oong! Qua nửa canh giờ, không ngờ lại lần nữa có người phi thăng, hơn nữa phi thăng lên là một thanh niên đẹp trai, sau lưng còn có hai cánh. - Ha ha ha ha! Thanh niên vừa phi thăng liền ngửa mặt lên trời cười to, trong miệng huyên thuyên nói không ngừng, cũng không biết đang nói cái gì. Dù sao vẻ mặt cuồng vọng kiêu ngạo. - Ngậm miệng! Một quân sĩ giáp xanh trầm giọng quát một tiếng, nhưng không biết vì thanh niên đẹp trai không hiểu tiếng Thần Giới hay vì quá mức cuồng vọng. Hắn phớt lờ quân sĩ giáp xanh, tiếp tục cười lớn, cánh chim sau lưng giương ra định bay lên giữa không trung. - A! Lục Ly thấy thanh niên đẹp trai vỗ cánh nhưng chỉ có thể bay lên ba trượng, không thể bay lên cao hơn nữa, hẳn là bị sức mạnh cường đại trấn áp. - Tìm cái chết! Quân sĩ giáp xanh vừa nói chuyện nổi giận, trong tay xuất hiện gậy gỗ màu đỏ máu quét ngang eo thanh niên đẹp trai. Bùm! Tốc độ công kích của quân sĩ giáp xanh quá nhanh, Lục Ly đều chỉ có thể nhìn thấy một tàn ảnh. Tiếp đó thanh niên đẹp trai trực tiếp bị đánh bay, thanh niên bị đánh ra Phi Thăng Nhai, người phun máu, một cánh bị đánh gãy. - A! Thanh niên phát ra tiếng hét thảm, không thể ở giữa không trung ổn định thân thể, rớt mạnh xuống dưới. - Grào grào! Còn chưa rơi vào biển thì bên dưới đột nhiên vang lên tiếng rống kinh thiên, một luồng hơi thở vô cùng khủng bố tràn ngập ra. Đầu một con cự thú nhô lên nuốt thanh niên đẹp trai, sau đó lặn xuống biển biến mất tăm. Từ đầu tới cuối, thanh niên đẹp trai không có chút sức mạnh chống cự, tựa như một thư sinh tay trói gà không chặt, nhẹ nhàng đã bị đánh chết - Ui ui! Đám người Lục Ly thần niệm tra xét đến cảnh này, toàn bộ hai mặt nhìn nhau, sắc mặt cực kỳ khó xem. Thanh niên đẹp trai vất vả cực khổ tu luyện đến Thần cảnh, mới vừa phi thăng lại bị giết chết, dù chết cũng không thể nhắm mắt. - Đại nhân đi Thần Giới không nên gây chú ý, đừng chọc vào phủ quân địa phương, nếu không thì đã chết cũng là chết vô ích! Lục Ly nhớ lại lời khuyên của Lung đạo nhân, âm thầm cảm khái may mắn hắn không gây chú ý. Nếu không thì vừa đến Thần Giới đã bị đánh chết, phỏng chừng nhóm Khương Khởi Linh, Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương sẽ đi tự sát tập thể, chết theo hắn. - Thần Giới! Lục Ly ánh mắt nhìn biển phương xa không thấy được giới hạn, trong lòng trở nên đặc biệt nghiêm túc. Thần Giới khắp nơi là nguy hiểm, từng bước đều là sát khí, hắn có thể đứng vững gót chân trong Thần Giới, sống tìm được Lục Linh không? Có một điều khiến Lục Ly vui mừng là không phải phát hiện có người của Nhan Thiên Cương ở đây, phỏng chừng nơi này không phải Hắc Long Phủ, nếu không thì hắn phỏng chừng vừa phi thăng đã bị bắt mắt. Phải tìm hiểu rõ ràng tình huống, đứng vững gót chân ở Thần Giới đã. Sau khi thanh niên đẹp trai bị giết, mọi người yên phận hơn nhiều, không còn ai dám nói chuyện, thậm chí có người không dám nhìn ba quân sĩ giáp xanh, sợ chọc giận ba người này thì chết uổng. Thần Giới không phải vùng đất tiên tuyệt vời như trong tưởng tượng của bọn họ, vừa đi vào Thần Giới, quân sĩ giáp xanh đã cho bọn họ một bài học, cho bọn họ biết quy tắc, sự tàn khốc, máu lạnh của nơi này. Một phàm nhân muốn thành Thần là việc khó khăn biết bao? Ví dụ ức vạn vạn con dân của Đấu Thiên Giới, có bao nhiêu người có thể đột phá Hóa Thần cảnh? Càng miễn bàn thành Thần. Trong lịch sử Đấu Thiên Giới trăm vạn năm chỉ mới ra một Đấu Thiên Đại Đế, một Lục Ly. Không nói Đấu Thiên Giới, Cửu Giới có nhiều tài nguyên, điều kiện tốt biết bao, có một võ giả đột phá Thần cảnh đã đều vô cùng khó khăn. Mấy vạn năm, thậm chí mười mấy vạn năm mới phi thăng một người, có thể thấy đột phá Thần cảnh gian nan. Khó khăn lắm mới phi thăng thành Thần, chỉ bởi vì cười to mấy tiếng, ngôn ngữ không thông, tiếp đó bay lên trời một chút. Phủ quân bên này không cho một cơ hội sửa đổi, trực tiếp giết chết! Tuy rằng thanh niên đẹp trai cũng có lỗi, nhưng nơi này phủ quân có hơi quá vô tình quá tàn nhẫn một ít, đâu phải công kích bọn họ, cũng không phải biết pháp mà phạm pháp. - Không gây chú ý, không gây chú ý! Lục Ly âm thầm khuyên bảo chính mình, đến Thần Giới như trên miếng băng mỏng, khi chưa rõ ràng tình huống chỉ có thể ra vẻ đáng thương, hắn không sợ sinh sự, nhưng không muốn tự dưng chết không rõ ràng. Oong! Không ngừng có người phi thăng, sau nửa ngày, bên cạnh đám người Lục Ly đã ngồi hơn bảy mươi người, sắc trời dần tối, chân trời phương tây dâng lên một vầng trăng máu. Là mặt trăng máu thật sự, tỏa ánh sáng đỏ yêu diễm chiếu rọi mặt đất và biển cả phương xa một mảnh ánh sáng đỏ yêu dị, cộng thêm hơi thở thê lương cổ xưa của Thần Giới, cho tâm hồn người cảm giác khác lạ. - Thần Giới. Lục Ly nhìn đại dương phía xa, trong lòng hơi cảm khái. Mảnh đất này tồn tại bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu kẻ người trước ngã xuống, người sau tiến lên phi thăng đến Thần Giới, chém giết, đấu tranh, nổi lên, chết đi trên mảnh đất này. Oong! Đang lúc Lục Ly trầm tư, phương xa đột nhiên vang lên tiếng phá vỡ khẽ khàng, mọi người nhìn thoáng qua, trong lòng bị chấn động. Trong không trung mạn bắc có một cự thú hình thể vượt qua mười dặm im hơi lặng tiếng bay tới, cự thú toàn thân tựa như kim loại, có màu lam, mặt trăng máu chiếu xuống phản xạ ánh sáng đỏ mông lung, sắc đỏ xanh cho người cảm giác như quỷ mị, khiếp hồn người.
Chương 1669 Hư không thú
Nhưng cự thú không toát ra hơi thở hung dữ, đám người đều không có cảm giác được nguy hiểm, ba quân sĩ giáp xanh cũng không có bất cứ hành động, điểm này khiến mọi người rất là nghi hoặc. Cự thú màu lam không ngừng tới gần, mọi người khó tránh có chút khẩn trương, một quân sĩ giáp xanh mở miệng nói: - Đừng nhúc nhích, đây là hư không thú của Thương Viêm Phủ chúng ta, không có sức tấn công, đây là đến tiếp dẫn các ngươi. Quân sĩ giáp xanh nói, mọi người hơi tiêu sầu, lại vẫn như cũ không dám sơ ý. Dù sao cự thú này hình thể quá lớn, bay không phát ra tiếng động, lỡ tới gần rồi đột nhiên nuốt trọn mọi người thì sao? Hư không thú bay đến trước mặt mọi người mấy chục dặm thì ngừng lại, cự thú miệng rộng đột nhiên mở ra, khiến mọi người kinh ngạc là bên trong bay ra mười người, còn là mười quân sĩ giáp xanh. Mười quân sĩ giáp xanh đạp không khí bay tới, đến bên trên mọi người, một lão giả tóc nâu nhìn lướt qua mọi người, nói: - Ta là tiếp dẫn sử Thương Viêm Phủ Bộ Thiên Diệp, các ngươi đến bên dưới hư không thú, ta tiếp dẫn các ngươi đi Thương Viêm Phủ. Đương nhiên nếu các ngươi tự lang bạt Thần Giới, vậy không cần theo chúng ta. Bên ngoài thành trì Thần Giới khắp nơi đều là hoang thú. Nhắc nhở các ngươi một câu, cho dù là hoang thú yếu nhất đều có thể nhẹ nhàng xé xác các ngươi, đã nói hết lời, tự chọn đi. Mọi người nhìn nhau một cái, đều không dám mạo hiểm, đặc biệt là nhóm người Lục Ly. Vừa rồi họ đã thấy sự cường đại của hoang thú trong biển, thanh niên đẹp trai dễ dàng bị hoang thú cắn nuốt, ngay cả cơ hội phản kích đều không có. Có mười mấy người đứng lên đi hướng hư không thú, Lục Ly cũng đứng lên theo. Người phía sau do dự một lúc, đều đứng dậy đi tới gần hư không thú. - Không gian ở đây quả nhiên rất ổn cố, có một loại lực lượng đặc biệt, hẳn là rất khó bay lên. Lục Ly đi vài bước, cảm ứng một chút, hắn muốn bay lên một chút nhưng phát hiện thân thể bị lực lượng kỳ dị bao phủ, cảm giác như bị núi cao đè. Rất kỳ lạ là, chỉ cần hai chân đạp đất thì sức mạnh này sẽ không xuất hiện. Mấy người khác cũng phát hiện vấn đề này, đều không dám hỏi thăm, một đám người trầm mặc bước đi. Mười quân sĩ giáp xanh chậm rãi bay theo, biểu cảm lạnh lùng như băng giá vạn năm, giống như từng con dã thú máu lạnh. Đến dưới hư không thú, mọi người dừng bước chân. Lục Ly tò mò nhìn hư không thú ở trên cao, không biết lát nữa mọi người đi lên như thế nào? Đi vào trong bụng hư không thú sẽ không bị nó xem như thực vật rồi tiêu hóa luôn chứ? - Đều đừng kháng cự! Bộ Thiên Diệp của Thương Viêm Phủ ở bên trên lạnh lùng nói. Sau đó hư không thú tỏa ánh sáng lam, phần bụng mở ra một cánh cửa, ánh sáng xanh chiếu xuống, bao phủ mọi người vào trong. - Ồ! Đám người Lục Ly hơi kinh ngạc, bởi vì bị ánh sáng lam bao phủ, bọn họ bay lên, một lực hút nhẹ bao trùm mọi người, đám người bay hướng cánh cửa lớn. Có người lo lắng là cạm bẫy, thân thể giãy giụa, chống cự lại lực hút. Bộ Thiên Diệp lạnh lùng liếc qua, nói: - Nếu còn kháng cự thì ngươi tự lang bạt Thần Giới đi. Lục Ly không kháng cự, bởi vì hắn không cảm giác được nguy hiểm, hư không thú này không có bất cứ thú uy, càng giống như một phi thuyền giáp sắt. Lục Ly lo lắng bị đám người Bộ Thiên Diệp hố chết, bởi vì muốn giết bọn họ không cần mười người Bộ Thiên Diệp, ba quân sĩ giáp xanh Phi Thăng Nhai đủ xử lý họ rồi. Oong! Sau khi bị hút vào cửa lớn, Lục Ly cảm giác ánh sáng trắng chợt lóe, hắn xuất hiện trong một đại điện. Đại điện rất lớn, trống rỗng, bên trong rải rác tụ tập một nhóm người, đại khái trên nghìn người. Có đủ loại người, thoạt nhìn đều là người mới phi thăng. Oong! Một cánh cửa trong đại điện phát sáng, mười người Bộ Thiên Diệp đi vào trong đại điện, hắn quét mắt qua, bên trong vốn có một số người đang nói chuyện, đều yên tĩnh trở lại. - Nhiệm vụ tiếp dẫn lần này hoàn thành, chúng ta sắp đi Thương Viêm Sơn Mạch. Bộ Thiên Diệp lạnh lùng mở miệng nói: - Hoan nghênh chư vị đi tới Thần Giới, làm Thần Linh mới phi thăng, các ngươi hiện tại có ba lựa chọn: Thứ nhất, tự lang bạt Thần Giới, sinh tử tự chịu trách nhiệm. Thứ hai, đi Thương Viêm Sơn Mạch phục dịch một năm, các ngươi có thể kiếm số Thần Nguyên nhất định, cũng có thể lấy được tư cách làm phủ dân Thương Viêm Phủ, có thể tự do ra vào các thành trì lớn của Thương Viêm Phủ, có quyền mua chỗ ở trong các đại thành trì, ở lại vĩnh cửu. Thứ ba, các ngươi có thể gia nhập Thương Viêm Phủ chúng ta, nhưng chỉ có thể trở thành Thần phó cấp thấp nhất. Thực lực đạt đến tình trạng nhất định các ngươi mới có thể trở thành một thành viên phủ quân của Thương Viêm Phủ chúng ta. Đi Thương Viêm Sơn Mạch cần nửa tháng, các ngươi có thể từ từ suy xét. Trên mặt đất mênh mông, mặt trăng máu chiếu ánh sáng đỏ nhạt khắp mặt đất, khiến mảnh đất vốn đã cổ xưa thê lương trông càng thêm trong trẻo lạnh lùng mà lại tịch liêu. Một con cự thú im hơi lặng tiếng bay, cự thú này toàn thân đều là màu lam, bên ngoài trông như làm bằng kim loại. Mặt trăng máu chiếu xuống, ánh sáng đỏ xanh hình thành vầng sáng mông lung, thoạt trông đặc biệt khiếp hồn người. Cự thú tốc độ rất nhanh, nếu Lục Ly ở bên ngoài chắc chắn sẽ bị dọa sợ. Tốc độ của cự thú một giây có thể vượt qua vạn dặm, nhanh hơn tốc độ của hắn không biết bao nhiêu lần. Lục Ly đang ở trong bụng cự thú, nhưng bên trong hư không thú có vùng trời khác. Lục Ly không có cảm giác ở trong bụng cự thú, ngược lại giống như ngồi ở thành bảo, ở bên trong không có một chút chấn động. Đã ở trong hư không thú năm, sáu ngày, nghe Bộ Thiên Diệp giải thích, mấy Thần Linh ở bên cạnh biết chút ít về Thần Giới, Lục Ly cơ bản hiểu tình huống của Thần Giới. Thần Linh mới phi thăng có địa vị cực kỳ thấp trong Thần Giới, Thần Giới quả thực rất nguy hiểm, nếu tự đi lang bạt thì mười người hết chín chết ở bên ngoài. Thần Linh bình thường gặp hoang thú ngoài thành trì Thần Giới là chết chắc. Cho nên Bộ Thiên Diệp cung cấp ba lựa chọn nhưng thật ra chỉ có hai.
Chương 1670 Quy tắc của Thần Giới
Một là đi Thương Viêm Phủ phục dịch, kiếm tiền Thần Nguyên, đạt được tư cách phủ dân Thương Viêm Phủ, thứ hai là gia nhập Thương Viêm Phủ. Sau khi biết được tình huống cụ thể, cơ hồ đa số người cắt đứt ý nghĩ gia nhập Thương Viêm Phủ. Bởi vì muốn gia nhập Thương Viêm Phủ phải trở thành Thần phó nghìn năm, tức là làm nô lệ nghìn năm cho Thương Viêm Phủ. Trong nghìn năm này, thực lực của ngươi không được tăng tiến, ngươi vẫn không có tư cách trở thành phủ quân, vẫn phải tiếp tục làm Thần phó. Thần phó là người hầu của Thần, tự nhiên làm việc của người hầu, chủ nhân không hài lòng, tùy ý có thể đánh chửi ngươi, cũng có thể tùy ý hành hạ đến chết ngươi. Bọn họ đều là Thần Linh mới phi thăng, ở Phàm Nhân Giới đó là tồn tại đỉnh cao nhất, làm sao có thể cam tâm nô cho người khác? Sao chịu giao sự sống chết của mình vào tay người khác? Cho nên mọi người thật ra chỉ có một lựa chọn, đó là đi Thương Viêm Sơn Mạch phục dịch, làm lao dịch một năm, được tư cách phủ nhân rồi có thể tùy ý đi lại, tự do lang bạt. Có thể phi thăng thành Thần đều là người thông minh lanh lợi, trước khi tìm hiểu rõ ràng tình huống, đi Thương Viêm Sơn Mạch phục dịch một năm là lựa chọn tốt nhất. Một năm nói dài không dài, vừa lúc tìm hiểu rõ tình huống của Thần Giới, thích ứng sinh hoạt trong Thần Giới, có quy hoạch và ý nghĩ cho việc sau này phát triển trong Thần Giới. Trên nghìn người trong đại điện, trừ nhóm người Lục Ly ra, những người khác đều là từ Phi Thăng Nhai phủ vực xung quanh tiếp dẫn đến. Dường như phủ vực phương nam Thần Giới có một giao hẹn, mỗi phủ vực tiếp dẫn người mới một khoảng thời gian, bổ sung vào phủ vực của chính mình, như vậy có thể liên tục không ngừng có sức sống mới tuôn vào. Lục Ly ngồi xếp bằng ở góc, thoạt trông giống như đang bế quan nghỉ ngơi, thật ra luôn luôn lặng lẽ nghe Thần Linh mới trong đại điện nói chuyện. Bên trong có một ít Thần Linh có tiền bối tổ tiên từng đến Thần Giới, hoặc hiện vẫn ở Thần Giới, hơi hiểu rõ về Thần Giới, bọn họ biết nhiều tình huống và tin tức của Thần Giới. Thần Giới chia làm các đại phủ vực, phủ vực là lực lượng của quan phương, là thế lực mạnh nhất trong phủ vực, có thực lực mạnh nhất, nhiều phủ quân, có tài nguyên tốt nhất. Nhưng trong phủ vực còn có vô số thế lực tông phái, cùng với một ít chi nhánh của thế lực lớn ẩn tàng, một số đại tông phái không tranh bá lặng lẽ phát triển, quan hệ bên trong rất phức tạp, Thần Linh bình thường không rõ ràng tình huống cụ thể. Có thể xác định một điều, Lung đạo nhân nói tứ đại thế lực siêu Thần quả thực phi thường cường, bởi vì mấy ngày nay Lục Ly nghe nhắc tên của bốn thế lực siêu Thần không ít hơn trăm lần. Thì Không Phủ, Thần Tượng Tông, Thiên Cơ Các, Sinh Tử Điện! Bốn thế lực này là thế lực siêu Thần ở trên tất cả phủ vực, là thế lực đứng đầu nhất Thần Giới. Dù là một phủ chủ, chọc vào bốn thế lực lớn đó sẽ thành tro bụi trong tích tắc. Lục Ly nghe được một việc khá thú vị. Thì Không Phủ nắm giữ thời không, chỉ cần ngươi thanh toán đủ Thần Nguyên, Thì Không Phủ có thể đưa ngươi đi bất cứ nơi nào. Tức là, chỉ cần Lục Ly có đầy đủ Thần Nguyên, có thể tìm Thì Không Phủ, yêu cầu bọn họ đưa chính mình về... Phàm Nhân Giới, Địa Hoàng Giới. Đương nhiên! Muốn về Phàm Nhân Giới phải trả giá rất lớn, cần tiêu phí Thần Nguyên là giá trên trời. Cho dù đại năng Thần Giới cũng không trả nổi số tiền đó, trừ phi ngươi có thể đạt đến thực lực siêu cấp đại năng Thần Giới. Cảnh giới của Thần Giới có chút mơ hồ, điểm này khiến Lục Ly rất là nghi hoặc. Trong Đấu Thiên Giới, cảnh giới có chế độ đẳng cấp phân biệt rõ ràng, nhưng lên Thần cấp thì không có đẳng cấp chính xác. Tiêu chuẩn phân chia thực lực duy nhất của Thần Giới là bảng Thần. Có thể đi vào bảng Thần là Thần Linh bình thường, vào bảng Thần liền tính là cường giả. Đi vào mười vạn thứ hạng bảng Thần là đại năng Thần Giới. Có thể xếp vào một vạn thứ hạng là siêu cấp đại năng Thần Giới, hào cường một phương. Không nói ngồi trên một phủ, nhưng ít nhất là cường giả hàng đầu trong phủ vực, khai tông lập phái đều rất đơn giản. Trên siêu cấp đại năng Thần Giới là Chí Tôn Thần Giới, nhất định phải đi vào một trăm hạng đầu bảng Thần. Mỗi vị Chí Tôn Thần Giới đều là nhân vật đứng ngạo nghễ một phương, là nhân vật đứng đầu nhất Thần Giới, tung hoành Thần Giới, kêu mưa gọi gió, dễ dàng trấn áp một phủ vực. Trở thành Chí Tôn Thần Giới, ngươi còn có thể trở thành khách quý của tứ đại thế lực siêu Thần, phủ chủ thấy ngươi đều phải quỳ xuống. - Ha ha, tằng tổ phụ của ta đang ở Thiên Yêu Phủ, còn là Trấn Phủ Trưởng Lão của Thiên Yêu Phủ. Có lẽ các ngươi không biết, phủ chủ của Thiên Yêu Phủ từng đi theo một vị Chí Tôn Thần Giới, giờ phút này vị Chí Tôn Thần Giới kia đã gia nhập một trong tứ đại thế lực Siêu Thần, Sinh Tử Điện! - Tằng tổ phụ đã biết địa điểm phi thăng của ta, rất nhanh liền sẽ phái người đến tiếp dẫn ta. Chư vị hãy phục dịch cho Thương Viêm Sơn Mạch, nếu có cơ hội đến Thiên Yêu Phủ có thể tìm ta, ta có thể chăm sóc các ngươi, tuyệt đối không chối từ. - Tằng tổ phụ của ta nói có cơ hội sẽ xin thỉnh cầu phủ chủ mang ta đi viếng thăm vị Chí Tôn Thần Giới kia, nếu như có thể được hắn thu làm đồ đệ thì... he he, ta lời to. Một thanh niên tóc xanh ở gần Lục Ly vênh váo huyên thuyên suốt, một đám Thần Linh vây quanh, trong mắt tràn ngập mong ước. Tuy thanh niên tóc xanh này dáng vẻ rất kiêu căng, nói chuyện có lẽ thêm phần thổi phồng, nhưng có tổ tiên trong Thần Giới thì con đường sau này của thanh niên tóc xanh đi dễ dàng hơn, sẽ không luôn luôn lo lắng chết đi. - Chí Tôn Thần Giới? Trong đầu Lục Ly hiện ra hình dáng một thiếu niên tóc trắng, nỗi lòng dao động, Sát Đế rất có thể là một Chí Tôn Thần Giới. Hắn tham ngộ chân ý Sát Đế, nếu như có thể tiếp tục tham ngộ mãi, đạt đến thực lực của sát chiêu của Sát Đế thì hắn có thể tung hoành Thần Giới, nhẹ nhàng tìm được Lục Linh rồi trở về Địa Hoàng Giới. - Grào!