Mục lục
Long Đế Bất Diệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3231 Vây giết
Doãn Thiên Phạn đi vào miệng núi lửa, một đám người trái tim treo cao, sợ hắn chết ở bên trong. Nếu Doãn Thiên Phạn chết thì bọn họ rất có thể sẽ bị nhốt chết ở đây, bởi vì bọn họ không có cổ đồng. Doãn Thiên Phạn đi vào khoảng nửa nén hương, khi hắn đi ra, mọi người đều như trút được gánh nặng. Doãn Thiên Phạn vẻ mặt hưng phấn nói: - Tìm được lối ra, quả thực ở dưới núi lửa! Đã tìm được lối ra, nhưng Doãn Thiên Phạn không lập tức mang người đi vào, bởi vì hắn một lần chỉ có thể mang một người đi vào. Ở đây ai cũng không dám đi vào Thần Khí không gian, bởi vì không ai biết Thần Khí không gian có thể dùng trong tầng tiếp theo hay không, nếu không thể dùng thì chỉ có thể dựa vào một mình Doãn Thiên Phạn. Doãn Thiên Phạn mà chết là cả đám chết luôn. Đi vào không phải việc khó, chỉ cần mang người đi tới lối ra là lập tức truyền tống đi, tiếp đó Doãn Thiên Phạn trở về tiếp tục mang người đi vào. Vấn đề ở chỗ người của Thương gia đã đi vào, nếu bọn họ chờ sẵn ở bên trong, người nào đi vào là chết người đó. Đó cũng là nguyên nhân không ai dám đi vào Thần Khí không gian, lỡ như vào trong đó không thể dùng Thần Khí không gian thì mọi người phải chết. Người của Thương gia đi vào trước tự nhiên biết nơi này không thể nào nhiều người vào cùng một lúc, cho nên chỉ cần bọn họ canh giữ ngay lối ra thì người nào vào là chết người đó. Chắc chắn phải vào, nhưng cần xem ai đi vào trước. Nếu bên trong có người vây giết thì người đi vào ít nhất chống cự vài giây. Doãn Nhược Lan ưỡn ngực giành trước: - Ta đi vào trước! Đám công tử không chịu. Doãn Thành Duệ nói: - Lan tỷ, ta đi vào trước cho, tỷ đi vào thứ hai. - Làm sao có thể khiến Lan tiểu thư đi vào trước? Để ta! - Ta đi, lỡ như bên trong có thần văn, các ngươi đi vào rất nguy hiểm! Đám người giành nhau phát ngôn, Lư Hải cũng lên tiếng. Vốn nếu Doãn Thiên Phạn không mang người thì hắn sẽ vào trước nhất, dù sao sức chiến đấu của hắn mạnh nhất. Doãn Thiên Phạn xua tay nói: - Thôi để ta đi trước, Lan muội, chúng ta trao đổi một mảnh nhỏ thánh binh, muội mang người vào, ta vào đầu tiên sẽ an toàn hơn. Doãn Thiên Phạn nói như vậy, những người khác phản đối. Doãn Nhược Lan cũng biết sức chiến đấu của nàng hơi yếu hơn Doãn Thiên Phạn. - Được rồi, đừng giành! Lục Ly suy nghĩ một hồi rồi bảo: - Ta đi vào đầu tiên, Thiên Phạn vào thứ hai, Thành Duệ thứ ba, những người khác vào tiếp theo. Doãn Thiên Phạn vội vàng từ chối: - Làm vậy không được! Lục Ly bá đạo phất tay nói: - Ta hiểu thần văn, ta có hơn một trăm con chiến thú, nếu Thần Khí không gian có thể dùng thì ta đi vào có thể so sánh với thiên quân vạn mã. - Cái này... Lục Ly đã nói như vậy, Doãn Thiên Phạn khó mà cãi lại. Hơn một trăm con chiến thú của Lục Ly quả thực có thể so sánh thiên quân vạn mã, hắn còn hiểu thần văn, đi vào chống đỡ giây lát hẳn là không có vấn đề. - Được! Doãn Thiên Phạn suy nghĩ một hồi, cởi chiến giáp ra đưa cho Lục Ly nói: - Ngươi luyện hóa chiến giáp này đi, nó có lực phòng ngự rất mạnh. - Không cần! - Phòng ngự của ta ngang ngửa chiến giáp của ngươi, thậm chí càng mạnh, có mặc hay không đều như nhau thôi. Mọi người nhớ lại mấy vạn con bạch tiểu thú không thể phá vỡ phòng ngự của Lục Ly, nhẹ gật đầu công nhận. Vào thời khắc này mọi người nhìn Lục Ly với cặp mắt khác, bởi vì bọn họ đột nhiên phát hiện Nhị Kiếp đỉnh phong này dường như biến thành người có sức chiến đấu mạnh nhất trong nhóm, nếu hắn có mảnh nhỏ thánh binh thì có lẽ Doãn Thiên Phạn cũng không đánh lại hắn. Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ vẩn vơ, nếu Lục Ly thật sự đánh nhau với Doãn Thiên Phạn thì chưa biết lộc về tay ai, rất có thể Doãn Thiên Phạn một chiêu giây giết Lục Ly. Bàn bạc xong, chuyện tiếp theo dễ tính, Doãn Nhược Lan cùng Doãn Thiên Phạn trao đổi mảnh nhỏ thánh binh, giải trừ liên kết tinh thần rồi bắt đầu luyện hóa. Lục Ly thì nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị lát nữa đi vào. Trong đầu hắn lặp đi lặp lại thôi diễn, phỏng đoán các loại trạng huống có thể xảy ra và phương pháp ứng đối. Ba ngày sau, Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan luyện hóa thành công. Doãn Nhược Lan bắt đầu đi dạo một vòng trong biển, lại lôi kéo một ít mãnh thú lại đây, tru sát tất cả chúng nó, sau đó Doãn Nhược Lan đi vào miệng núi lửa. Giây lát sau Doãn Nhược Lan bay ra, nhưng nàng bay một vòng trên biển rồi lại bay vào, qua vài giây thì bay ra. Doãn Nhược Lan gật đầu, nói: - Được rồi! Lục Ly đứng lên nói: - Đi thôi! Lục Ly và Doãn Nhược Lan bay lên, Doãn Nhược Lan một tay bắt lấy vai của Lục Ly, tay kia vận dụng cổ đồng. Khi đến gần Doãn Nhược Lan, Lục Ly ngửi được mùi thơm. Một ít công tử nhìn thấy Doãn Nhược Lan bắt lấy Lục Ly, mắt đều nóng rực lên, bởi vì lát nữa Doãn Nhược Lan cũng sẽ mang bọn họ đi vào, bọn họ cũng sẽ được vinh hạnh cùng nàng. Vèo! Ban đầu Doãn Nhược Lan không dám quá nhanh, bay từ từ, hai người đi vào miệng núi lửa. Miệng núi lửa tràn ngập dung nham, hai người dựa vào màn sáng của cổ đồng dạt mở dung nham, đi vào trong. Một hơi bay xuống đáy núi lửa, nơi này quả nhiên có một cửa hang nhỏ, mặt trên có thần văn lấp lánh dạt mở dung nham, chắc chắn là lối ra. Doãn Nhược Lan sâu thẳm nhìn Lục Ly, dặn dò: - Cẩn thận, phải hết sức cẩn thận! Lục Ly cười khẽ nói: - Yên tâm đi, Lục Ly này mạng mèo, có chín cái mạng, không chết được. Doãn Nhược Lan đưa Lục Ly vào màn sáng thần văn, Lục Ly phất tay, xông vào. Doãn Nhược Lan lập tức lui ra ngoài, đưa Doãn Thiên Phạn vào. Tốc độ của Doãn Nhược Lan nhanh đến tột độ, nàng mang người vào càng nhanh thì người đi trước càng an toàn. Oong! Một luồng sáng trắng vụt qua, Lục Ly phát hiện đi tới một đại điện đen ngòm, trong đại điện đen thui không chút ánh sáng. “Có người!” Lục Ly vừa đi vào liền cảm giác nguy cơ, hắn thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân, cảm ứng được gần đó có hơi thở của con người, không quá nhiều, chỉ có năm, sáu người. Oong! Hắn không có bất cứ do dự, lập tức thả ra vô số Phong Ma Thú, để chúng nó
Chương 3232 Cánh cửa kho báu
Cùng lúc đó, Lục Ly thả Huyết Linh Nhi ra đi tra xét thần văn ở tận cùng, bởi vì hắn cảm ứng được xung quanh có thần văn. “May mắn!” Trong này có thể sử dụng Thần Khí không gian, Lục Ly an tâm rất nhiều, có nhiều Phong Ma Thú vây quanh mình thì ít nhất sẽ không nháy mắt bị đánh chết. Oong! Quả nhiên, những sợi chỉ đỏ dưới chân Lục Ly sáng lên, vô số tia sáng bắn lên cao hình thành cái cũi lớn, Lục Ly và Phong Ma Thú bị nhốt ở bên trong. Nương ánh sáng mờ, Lục Ly loáng thoáng thấy vài người ở bên trong, đúng là nhóm Thương Cáp, Thương Viêm, có năm người, bọn họ trông thấy Lục Ly đi vào thì lộ ánh mắt thất vọng. - Giết! Mặc kệ là ai, nếu có người vào thì tự nhiên phải giết ngay. Nhóm Doãn Thiên Phạn chắc chắn sẽ lục tục vào nhau, giết Lục Ly trước, những người khác tiến vào cũng đều phải chết thôi. Mảnh nhỏ thánh binh bay ra khỏi tay Thương Cáp, bốn người khác cũng thả ra các loại thần thông công kích đánh về phía Lục Ly. - Hú hú hú! Lục Ly tấn công trước, Phong Ma Thú cùng thả ra thần thông phong hệ, gió to thổi ngập trời, thoáng chốc làm mọi người giảm tốc độ. Tiếp đó một sừng của mấy chục con Phong Ma Thú phát sáng, mấy chục cột sáng bắn thẳng tới. Ầm ầm ầm! Từng mảnh sứ vỡ bay tới, không gian chấn động từng lớp, thần uy mênh mông khuếch tán ra, cảm giác nguyên đại điện rung rinh. - Chỉ có ngươi có mảnh nhỏ thánh binh sao? Mảnh nhỏ thánh binh xuất hiện trong tay Lục Ly, nhanh chóng lấy ra, cố gắng hết sức vận dụng. Lục Ly không thể để mảnh nhỏ thánh binh đến gần mình, nếu không thì dù là cơ thể của hắn phỏng chừng cũng không chịu đựng nổi. Bùm! Hai mảnh nhỏ thánh binh va chạm vào nhau, bộc phát ra dao động không gian khủng bố lạ thường, nguyên đại điện rung bần bật, thần văn dưới đất lấp lánh, lao tù thần văn do Thương Viêm bố trí rung mạnh, suýt chút bị trực tiếp phá hủy. Nhiều Phong Ma Thú bị hất văng đập vào cũi thần văn, mấy chục con Phong Ma Thú đều bị chấn thương, còn có ba con Phong Ma Thú bị chấn chết. Nhưng Phong Ma Thú bắn ra cột sáng đánh bay đám người Thương Viêm. Trừ Thương Cáp ra, những người khác đều bị thương, nếu không phải Thương Viêm bố trí thần văn phòng ngự ở bên kia thì e rằng trừ hắn ra, tập thể chết rồi. - Lùi! Thương Cáp nhìn thấy Lục Ly tuy rằng bị đánh bay, nhưng tình trạng vết thương không phải đặc biệt nghiêm trọng, Lục Ly lại có mảnh nhỏ thánh binh, trong thời gian ngắn hắn không giết chết Lục Ly được. Thời gian lâu, nhóm Doãn Thiên Phạn tiến vào, hắn sẽ gặp rắc rối lớn. Thế là Thương Cáp mang theo mấy người cấp tốc rút đi, rất nhanh biến mất trong hành lang phía trước. Lục Ly thu về thần thiết, lau vết máu bên khóe môi, may mắn nơi này có thể vận dụng Thần Khí không gian, nếu không thì hắn gặp rắc rối to. Thương Long cũng không ở bên này, nếu hai người hợp sức thì vừa rồi Lục Ly đã chết, cho dù có nhiều Phong Ma Thú cũng không chịu nổi. Oong! Vài giây sau, bên người Lục Ly lóe tia sáng, Doãn Thiên Phạn đi vào. Doãn Thiên Phạn vừa vào trông thấy đại điện mờ tối, Phong Ma Thú ngã trái ngã phải, chết ba con Phong Ma Thú, hắn vội tìm kiếm, mãi đến khi nhìn thấy Lục Ly mới như trút được gánh nặng. - Không sao chứ? Bọn họ đâu? Doãn Thiên Phạn lắc người đến bên cạnh Lục Ly. Lục Ly cười gượng nói: - Đi rồi, chỉ có vài người phục kích, ta chống cự một đợt công kích, tiếp đó bọn họ rời đi. - Vậy may quá. Doãn Thiên Phạn có chút hổ thẹn nói: - Nên để ta vào trước, đã khiến ngươi mạo hiểm. - Không nói những điều này! Lục Ly phất tay, ngồi xếp bằng tại chỗ, đồng thời chờ đợi Huyết Linh Nhi phá giải thần văn. Giây lát sau Doãn Thành Duệ tiến vào, Lục Ly thu Phong Ma Thú vào, võ giả phe mình liên tục vào, không còn sợ bị nhóm Thương Long đánh lén. Oong! Mỗi lần cách vài giây sẽ có một người tiến vào, mọi người nhìn thấy xác chết của Phong Ma Thú đều thầm giật mình, xem ra Lục Ly tiến vào thì gặp phục kích. Đợi một nén nhang sau, Doãn Nhược Lan cũng tiến vào, thấy mọi người còn sống thì thở hắt ra, bộ ngực cao vút lên xuống cực kỳ dụ dỗ. Bùm! Lục Ly cùng Doãn Thiên Phạn truyền âm một câu, Doãn Thiên Phạn lấy ra mảnh nhỏ thánh binh đột nhiên đập mấy cái, cũi thần văn lập tức nổ tung. Huyết Linh Nhi vốn phá giải gần hết, Doãn Thiên Phạn công kích một phát cũi tự nhiên sẽ nổ tung. Đại điện vốn không có một chút tia sáng, mới rồi bởi vì có thần văn phát ra chút ánh sáng, giờ phút này thần văn bị phá giải, trong đại điện trở lại đen ngòm. Oong! Có người lấy ra dạ minh châu, nhưng chỗ này dường như có thể cắn nuốt ánh sáng, cho dù có dạ minh châu thì ánh sáng cũng mờ mờ. Đương nhiên, đối với mọi người thì dù tối thui cũng chẳng sao cả, có chủt tia sáng đã đủ. Doãn Thiên Phạn hừng hực chiến ý: - Đi! Đám người Thương Cáp ở phía trước, Doãn Thiên Phạn ước gì lập tức đuổi theo kịp, giải quyết hết đám người Thương Long, Thương Cáp. Tòa đại điện này có hai hành lang ở hai bên trái và phải, trong đại điện có một số vật trang sức. Doãn Thiên Phạn lười đi xem, nhóm Thương Long đã đi vào thì chắc chắn báu vật ở đây bị lấy đi hết. Mọi người đi hướng hành lang mà nhóm Thương Long đã đi, Lục Ly cho Huyết Linh Nhi đi đằng trước dò đường, tránh cho bị đám người Thương Long phục kích. Doãn Thiên Phạn không có phái người đi tra xét, một mình hắn đi ở phía trước nhất. Hành lang này rất dài, đi mấy dặm thì phía trước xuất hiện một cánh cửa, cửa lớn mở rộng, từ bên ngoài có thể trông thấy ánh sáng chói mắt. Thần niệm của nhóm Lục Ly lập tức vươn ra ngoài, phát hiện bên ngoài là một sơn cốc to lớn, trong sơn cốc có năm tòa nhà, trong đó có một tòa thần miếu, còn có bốn thành bảo đen như mực. - Bảo điện! Mắt mọi người trở nên nóng cháy, năm tòa bảo điện này chắc chắn có trọng bảo, không chừng nơi này là khu vực trung tâm nhất của Thất Âm Điện. Bởi vì phong cảnh ở đây đặc biệt nên thơ, trừ năm tòa bảo điện ra còn có rất nhiều đình đài thủy tạ, vườn hoa, hồ nước, nơi này rõ ràng được thiết kế tỉ mỉ. Quan trọng nhất là tòa thần miếu ở chính giữa, nhìn thoáng qua đã bị rung động cõi lòng, giống như phàm nhân nhìn thấy Thần Linh, xúc động muốn quỳ lạy.
Chương 3233 Cánh cửa kho báu
Cảnh vật đẹp như vậy, thần miếu thần thánh như thế, bố trí tỉ mỉ đến vậy, nơi này rất có thể là chỗ ở của chủ nhân Thất Âm Điện, vậy thì có xác suất cao có trọng bảo. - Đi! Tuy không thấy một bóng người nào ở bên trong, nhưng nhóm Doãn Thiên Phạn bất chấp, lập tức lao ra hành lang, đi vào bên trong. Vừa đi vào, thần niệm của mọi người lập tức tra xét khắp nơi, tìm tung tích của nhóm Thương Cáp. Bên trong im ắng, không nhìn đến bất cứ bóng người nào, yên lặng giống như một mảnh đất chết. Doãn Thiên Phạn phất tay, mọi người tản ra tra xét khắp nơi, rất nhanh nhận được báo cáo, nơi này trừ lối vào thì không có lối ra khác, bốn phía là vách vực, đều có thần văn. Đám người đều vây quanh bên ngoài tòa thần miếu và thành bảo bốn phía, nhóm Doãn Thiên Phạn, Lục Ly đứng ngoài thần miếu. Tòa thần miếu này cũng đen như mực, mặt trên điêu khắc rất nhiều hoa chim cá sâu. Tòa thần miếu rộng cỡ nghìn trượng, khiến nhóm Lục Ly giật mình là... thần miếu không có cửa. Phương xa vọng lại tiếng kêu lên: - Bốn tòa thành bảo cũng không có cửa! Đám người ngệch mặt ra, không có cửa thì sao đi vào? Nhóm Thương Long, Thương Cáp đi đâu? Tại sao không thấy một người nào? Mặt khác còn một điều nữa... Bọn họ làm cách nào truyền tống ra Thất Âm Điện? Nếu không thể đi vào thần miếu và thành bảo bốn phía, bên trong không có lối ra thì bọn họ rất có thể vĩnh viễn nhốt chết trong Thất Âm Điện. - Lối ra hẳn là ở trong bốn tòa thành bảo hoặc là thần miếu. Lục Ly quan sát giây lát, trong lòng có chút phán đoán, đám người Thương Long chắc chắn đi vào một trong những nơi này, bây giờ phải tìm cách vào. Lục Ly khiến Huyết Linh Nhi đi tra xét, bản thân hắn đi dạo xung quanh, quan sát những thành bảo. Trên thành bảo cũng có một ít hoa chim sâu cá, một vài ký hiệu kỳ lạ, Lục Ly thấy hơi quen mắt. “Âm phù!” Giây lát sau, Lục Ly đột nhiên bừng tỉnh, những ký hiệu kỳ dị này là âm phù! Chỗ này tên Thất Âm Điện, rõ ràng âm phù có tác dụng đặc biệt. “Chẳng lẽ là chìa khóa mở ra thành bảo?” Lục Ly nhướng mày, cẩn thận dạo quanh thành bảo mấy vòng, theo sau hắn ngồi xếp bằng tại chỗ, trong đầu hiện ra những âm phù kỳ dị. - Lục Ly có phát hiện! Nhóm Doãn Thiên Phạn đến gần, trông thấy Lục Ly đưa mặt hướng một tòa thành bảo, bọn họ xúm lại quan sát thành bảo kia. Nhưng bọn họ không nhìn ra cái gì, cho dù nhìn thấy những âm phù cũng không suy nghĩ nhiều. Qua nửa canh giờ, Lục Ly mở mắt ra: - Ai có cầm cổ? Doãn Nhược Lan sửng sốt, sau đó lấy ra một cây cầm cổ đưa qua. Lục Ly nhận lấy, đặt dưới đất, thử âm thanh, sau đó bắt đầu đàn. Hắn đàn hơi gập ghềnh, nghe rất thê lương, khiến lòng người sầu bi, mọi người dần chìm đắm vào, trong đầu hiện ra một bức tranh. Hoàng hôn cát vàng, thành trì biến thành phế tích, vô số xác chết, cả thành máu tươi, còn có vô số chủng tộc kỳ dị, quan trọng nhất là trong một trang viên rách nát, một thiếu nữ đang đau thương đánh đàn, trước mặt nàng đặt một xác chết cường đại. Hình ảnh rất kỳ dị, đột nhiên xuất hiện trong đầu mọi người, mỗi người đều giống nhau, cảm giác như trông thấy tận mắt cảnh này. Oong! Thành bảo phía trước Lục Ly đột nhiên thần văn ánh sáng lấp lánh, tiếp đó xuất hiện một cánh cửa lớn màu đen, cho tới giờ khắc này mọi người mới bị bừng tỉnh, cả đám người vẻ mặt mừng như điên. Cánh cửa kho báu bị mở ra dễ vậy sao? Cánh cửa kho báu không phải rất dễ dàng bị mở ra, mà là bởi vì Lục Ly phá giải những âm phù đó. Cũng là nhờ tham ngộ pháp tắc Thần Âm trong Thần Âm Thủy. Tuy đến bây giờ Lục Ly chưa đại thành pháp tắc Thần Âm, nhưng cho hắn đặt một ít nền móng. Cộng thêm kinh nghiệm với thần văn, mới khiến hắn phá giải dễ dàng. Thần văn và pháp tắc Thần Âm, không thể thiếu một thứ, đổi lại người bình thường có thể dễ dàng phá giải sao? Cánh cửa kho báu mở ra, nhưng Lục Ly không có đứng lên, hắn nhìn thấy mọi người nóng lòng muốn thử, hắn phất tay nói: - Các ngươi đi vào tra xét một lần đi, ta cảm giác... bên trong không có báu vật, hẳn là đã bị lấy đi. Lục Ly không muốn đi vào, Doãn Thiên Phạn suy nghĩ một hồi mang người đi vào, Doãn Nhược Lan ngẫm nghĩ, cũng vào theo. Lục Ly đứng lên, đi dạo thành bảo bên cạnh. Lục Ly không biết bên trong có báu vật hay không, nhưng hắn có một loại trực giác, cửa này hẳn là đã bị mở ra. Nếu bị mở rồi thì chắc chắn đồ vật bên trong bị lấy sạch. Lục Ly bước tới bên ngoài tòa thành bảo thứ hai, dạo một vòng rồi ngồi khoanh chân, phá giải âm phù ở đây. Chỗ này cũng có âm phù nhưng khác với cái vừa rồi. Tham ngộ nửa canh giờ, bảy, tám người lao ra khỏi thành bảo thứ nhất, vẻ mặt chán nản buồn rầu. Doãn Thiên Phạn cười gượng nói: - Bên trong quả thực bị lấy sạch, không còn lại gì. - Đi tòa kia xem thử đi, nhưng ta phỏng chừng cũng không có! Lục Ly bắt đầu đàn cầm cổ, khi hắn đàn thì trong đầu mọi người lại xuất hiện một hình ảnh, đó là một thiếu nữ mỹ miều một mình trong hoang dã đấu kịch liệt với bầy mãnh thú, thiếu nữ rất cường đại, mãnh thú càng cường đại, từng con cự thú kinh thiên so với vóc dáng của thiếu nữ thì như con kiến với cự long. Đàn xong một bài, cửa lớn màu vàng mở ra, Lục Ly lắc đầu thở dài, đi hướng tòa thành bảo thứ ba. Doãn Thiên Phạn thấy thế thì vẻ mặt ủ rũ, nhưng vẫn mang người đi vào. Lần này Doãn Nhược Lan không có đi vào, đi theo Lục Ly hướng tới tòa thành bảo thứ ba. Lục Ly đi vòng quanh thành bảo thứ ba khoảng ba vòng, ghi nhớ tất cả âm phù rồi nhắm mắt ngồi xếp bằng, đợi hắn tham ngộ xong, Doãn Thiên Phạn đã sớm mang người đi ra. Đúng như dự đoán của Lục Ly, trong tòa thành bảo thứ hai không có bất cứ thu hoạch, bên trong trống rỗng, thậm chí gia cụ cũng bị dọn sạch, chỉ còn lại mấy tòa cung điện trống rỗng. Tòa thành bảo thứ ba mở ra, Lục Ly vẫn không đi vào, bước hướng tòa thành bảo cuối cùng, trong lòng hắn thật ra đã buông bỏ. Bốn tòa thành bảo dễ phá giải nhất, Thương Viêm là cao thủ thần văn, phỏng chừng đã phá mở hết, báu vật bên trong bị lấy sạch rồi. Quả nhiên!
Chương 3234 Không phải con người
Chờ nhóm Doãn Thiên Phạn đi ra, Lục Ly phá giải tòa thành bảo thứ bốn, mọi người đi vào dạo một vòng rồi đi ra. Mắt Doãn Thiên Phạn tràn ngập buồn rầu, nhìn chằm chằm thần miếu. Bốn tòa thành bảo trống rỗng, đám người Thương Long chắc chắn ở trong thần miếu, bọn họ đã lấy được báu vật của bốn tòa thành bảo, rất có thể thực lực tăng nhiều, cho dù nhóm Doãn Thiên Phạn đi vào thần miếu thì rất có thể sẽ bị phe Thương Long đánh chết. Đương nhiên, báu vật ở đây đều là báu vật thượng cổ, rất có thể đều có thần văn thượng cổ, đám người Thương Long dù lấy được báu vật cũng chưa chắc dùng được. Giống như bọn họ lấy Hào Giác, cổ kiếm, bây giờ cũng không dùng được. Mọi người nhìn qua cổ miếu, Lục Ly bắt đầu tìm kiếm, quả nhiên cũng có thể tìm được một ít âm phù thần bí. Nhưng những âm phù giấu rất sâu, giấu trong hoa chim sâu cá và phù điêu, thoạt nhìn không nối liền, không nguyên vẹn như thành bảo. Lục Ly khép mắt lại, thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân đi cảm ứng, lần này quan sát dễ dàng hơn nhiều. Lục Ly quan sát một canh giờ mới tìm được hơn một nghìn âm phù ẩn bên trong. Lục Ly nhíu chặt chân mày, bởi vì hơn một nghìn âm phù rối loạn, cảm giác giống như có ba bài. Tức là, hắn nhất định phải chia hơn một nghìn âm phù thành ba bài, diễn tấu hoàn chỉnh mới có thể mở ra cánh cửa thần miếu. “Bốn thành bảo, bốn bài nhạc, cộng thêm ba bài ở đây vừa đủ bảy bài, Thất Âm Điện!” Lục Ly nhẹ gật đầu, hắn ngồi xếp bằng tại chỗ, tĩnh tâm tham ngộ. Tham ngộ những bài nhạc này, Lục Ly cảm giác dường như có chút trợ giúp cho việc tham ngộ pháp tắc Thần Âm, phía trước có rất nhiều đạo lý không nghĩ thông, giờ phút này cảm giác rộng mở sáng sủa. Hắn không có thời gian tham ngộ pháp tắc Thần Âm, hắn nhất định phải cố gắng nhanh chóng phá giải thần miếu để đi vào. Nếu không thì bị nhóm Thương Long lấy hết báu vật, đến lúc đó là ngày tàn của phe bọn họ. Mặt khác còn một điều nữa, lối ra Thất Âm Điện rất có thể nằm trong thần miếu, cho nên muốn ra ngoài thì phải mở ra thần miếu. Đám người vây quanh trong thần miếu, cũng đang yên lặng suy tư, có lẽ có thể từ hoa chim sâu cá và phù điêu hình người tham ngộ ra một ít pháp tắc chân ý thì sao? Lục Ly tham ngộ suốt ba ngày ba đêm, khi hắn mở mắt ra thì trong con ngươi đều là đau thương. Hắn lấy ra cổ cầm gảy đàn, ban đầu nhạc không nối liền, cực kỳ chói tai. Nhưng đàn một nén hương sau, bài hát mượt mà hơn, trong đầu mọi người lại hiện ra hình ảnh quá khứ. Những hình ảnh nhuốm sắc màu bi tình, hình ảnh cuối cùng làm Doãn Nhược Lan rơi lệ. Trong hình ảnh, thiếu nữ và một nam nhân nắm tay nhau chạy nhanh trong vườn hoa, hai người trên mặt tràn đầy nụ cười vui vẻ, trong mắt tràn ngập tình yêu. Nhưng đổi hình ảnh khác, nam nhân nằm trong quan tài, ngực cắm một thanh trường kiếm màu đỏ máu. Thiếu nữ xinh đẹp vuốt nhẹ khuôn mặt nam nhân, nàng leo vào quan tài, rúc vào ngực xác chết, nàng chậm rãi kéo nắp quan tài đóng lại. Oong! Thần miếu ánh sáng lấp lánh, tiếp đó một cánh cửa lớn màu đen xuất hiện, cả đám người tinh thần rung lên. Nhưng mọi người không vội vàng đi vào, mà là ánh mắt nhìn qua Lục Ly. Lục Ly trầm ngâm giây lát, vẻ mặt nghiêm túc nói: - Đám người Thương Long hẳn là ở bên trong, tất cả phải cẩn thận. - Đi! Doãn Thiên Phạn lấy ra cổ đồng, trên người hiện ra chiến giáp. Doãn Nhược Lan cũng lấy ra mảnh nhỏ thánh binh, hai người đồng thời xông vào, Lục Ly cùng Doãn Thành Duệ xếp thứ hai, người phía sau lần lượt xông vào. Một luồng sáng trắng lấp lánh, mọi người xuất hiện trong một tòa đại điện, đại điện cực kỳ khí phái, trang nghiêm túc mục, giống như một tòa thần điện. Trong đại điện trống rỗng, bốn phía không có gì cả, chỉ có một chiếc quan tài đặt ở chính giữa. Không sai! Là một cỗ quan tài, khiến mọi người chấn kinh ngạc nhiên là quan tài kia giống hệt trong hình ảnh bọn họ nhìn thấy, rất có thể là quan tài mà thiếu nữ xinh đẹp và nam nhân mà nàng yêu chôn cùng. Nhưng mà... Nắp quan tài mở ra, mọi người thần niệm quét qua, phát hiện bên trong trống rỗng, không có gì cả. - Nắp quan tài có dấu bị hư hao rõ rệt! Một người đi qua, nhìn quét vài lần rồi quay đầu nói: - Quan tài này hẳn là bị phá vỡ, xác chết bên trong có lẽ bị lấy đi. - Thương Long không phải con người! Doãn Nhược Lan còn chìm đắm trong chuyện tình lâm li bi đát, nàng hậm hực nói: - Lấy báu vật thì thôi đi, còn không chịu bỏ qua di thể, rất đáng hận! Nếu có cơ hội, ta nhất định phải lấy đầu Thương Long! - Đi đi! Lục Ly cười cay đắng nói: - Nếu còn không vào thì tất cả báu vật ở bên trong sẽ bị lấy hết, có lẽ bọn họ đã ra Thất Âm Điện. Bên trái đại điện này có một hành lang, mọi người theo hành lang đi tới, rất nhanh vào một thiên điện. Thiên điện này cũng bị quét sạch, bên trong trống rỗng, mọi thứ bị cướp đoạt hết. Thiên điện có ba cửa, trái và phải nối với thiên điện khác, đám người Doãn Thiên Phạn đi vào tra xét một lần, bên trái vẫn không có gì. Trên vách tường của thiên điện bên trái có một bức tranh, rõ ràng đã bị tháo xuống. Mọi người đành đi dọc theo đường hầm phía trước, toàn gặp thiên điện, trong chỗ này có rất nhiều thiên điện, bên trong một vài thiên điện có gia cụ bằng gỗ. Trừ những thứ đó ra không có một món báu vật, hẳn là đều bị cướp đoạt. Đi ba nén nhang, mọi người lục soát khắp mấy chục thiên điện, không có bất cứ thu hoạch, cuối cùng mọi người đến bên ngoài một cánh cửa. Cửa này đóng kín, trên cửa lấp lánh thần văn. Đám người Doãn Thiên Phạn lập tức căng thẳng, cảnh giác cao độ, tùy thời chuẩn bị công kích. Cửa đại điện này thần văn dao động, việc này chứng minh đám người Thương Long rất có thể ở bên trong. Doãn Thiên Phạn nhìn Lục Ly, Lục Ly đã sớm khiến Huyết Linh Nhi đi tra xét, Lư Hải cũng cẩn thận quan sát thần văn trên cửa lớn. Giây lát sau, Lục Ly nói: - Cửa này mở ra rất dễ, nhưng sau khi đi vào mọi người phải cẩn thận, tùy thời chuẩn bị chiến đấu. Oong! Lục Ly đánh ra từng đợt Thần Lực, thần văn ánh sáng lấp lánh, tiếp đó hai cánh cửa to lớn lặng lẽ mở ra hai bên.
Chương 3235 Chủ thần văn mở ra
Thần niệm của mọi người thăm dò vào, nhưng như bùn chảy vào biển, thần niệm tra xét bên trong giống như một mảnh hỗn độn, cái gì đều không tra xét được. Lục Ly khiến Huyết Linh Nhi vào trước. Giây lát sau, Huyết Linh Nhi truyền âm: “Bên trong là một đại điện, nhưng có thần văn cường đại, ta tra xét không được, không rõ tình huống cụ thể.” “Tra xét không được?” Lục Ly hoang mang, hỏi dồn: “Tại sao tra xét không được? Là có người bố trí thần văn, hay thần văn có sẵn trong đại điện?” “Là chủ thần văn của Thất Âm Điện mở ra!” Huyết Linh Nhi truyền âm: “Không biết là vì chủ thần văn Thất Âm Điện bị kích phát hay do người của bọn họ mở ra chủ thần văn, nếu là cái thứ hai thì các ngươi đi vào rất phiền phức.” Lục Ly nhẹ gật đầu, theo sau nói cho đám người Doãn Thiên Phạn biết tình huống mà Huyết Linh Nhi tra xét. Đám người Doãn Thiên Phạn nhìn nhau một cái, rất nhanh ánh mắt lộ ra kiên định. Đã đến nơi này, bọn họ không có đường lui, cho dù đằng trước là núi đao biển lửa, bọn họ cũng phải xông vào, nếu không thì bọn họ sẽ bị nhốt chết ở đây. - Vào đi! Doãn Thiên Phạn trầm giọng quát một tiếng, cùng mọi người nhìn nhau một cái, cả đám người chuẩn bị sẵn sàng. Doãn Thiên Phạn và Doãn Nhược Lan đi đằng trước nhất, hai người bay vọt vào trong cửa lớn màu đen, một luồng sáng trắng vụt qua, hai người biến mất. - Đi! Lục Ly cùng Doãn Thành Duệ vào theo, người phía sau lục tục theo sau. Đám người mang vũ khí, sát khí đằng đằng, chuẩn bị đi vào đại chiến một trận. Oong! Một luồng sáng trắng vụt qua, Lục Ly phát hiện đi vào một đại điện. Đại điện này rất lớn, có sương trắng mờ, không thấy được giới hạn, chỉ có thể nhìn thấy rất nhiều cây cột đá thấp thoáng trong sương trắng. - Thiên Phạn và Nhược Lan đâu? Lục Ly đột nhiên giật mình tỉnh lại, bởi vì hắn phát hiện chỗ này chỉ có một mình Doãn Thành Duệ, Doãn Thiên Phạn và Doãn Nhược Lan đi vào trước thì không thấy bóng dáng. Lục Ly chờ một giây, không thấy người phía sau đi vào, hắn biết xảy ra vấn đề. - Không thấy người! Doãn Thành Duệ giật mình kêu lên, trên mặt hắn xuất hiện một ít vẻ hoảng loạn. Dù sao đám người Thương Long ở bên trong, nếu mọi người bị tách ra truyền tống đi thì dễ bị xử từng người. - Đừng gấp! Lục Ly trầm giọng quát một tiếng, khiến Huyết Linh Nhi lập tức đi tra xét, bản thân hắn cẩn thận quan sát tình huống bốn phía. Nếu xảy ra chuyện thì dù sốt ruột cũng vô dụng, chỉ có thể bình tĩnh, nếu không thì rất dễ dàng bị giết. - Đi xung quanh xem xét đã. Xem giây lát không nhìn ra vấn đề, Lục Ly suy nghĩ một hồi rồi bước tới trước, trong Thiên Ly Châu của hắn phát sáng, thả ra mười mấy con Phong Ma Thú vây quanh bọn họ. Như vậy cho dù có người công kích, Phong Ma Thú cũng có thể ngăn trở giây lát. Bốn phía im ắng, không có bất cứ thần văn dao động, cảm giác giống như một điện trống không. Lục Ly mang theo Doãn Thành Duệ chậm rãi tiến lên, Huyết Linh Nhi luôn dò tìm, chưa hồi âm. Đại điện này thật sự rất lớn, Lục Ly và Doãn Thành Duệ đi tới đi lui, bên trong không có bất cứ nguy hiểm, chỉ có cột đá đếm không hết. Mỗi một cây cột đá đều giống y như đúc, hai người đi lòng vòng muốn chóng mặt, mãi không tìm được tận cùng, không thấy vách tường đâu. Sau nửa nén hương, Lục Ly khoát tay nói: - Không đi nữa, nơi này có siêu cấp ảo cảnh, đi kiểu này không ra ngoài được. Biểu cảm của Doãn Thành Duệ càng thêm luống cuống, không phải sợ chính mình xảy ra chuyện, mà là lo lắng cho Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan. Nếu huyễn trận ở đây thật sự do đám người Thương Long khống chế, vậy thì nhóm người Doãn Thiên Phạn sẽ bị giết. Lục Ly ngồi xếp bằng tại chỗ, chờ kết quả tra xét của Huyết Linh Nhi. Lục Ly không cách nào phá trận, nếu Huyết Linh Nhi không phá mở được thì phiền phức. “Chủ nhân.” Qua nửa nén hương, Huyết Linh Nhi truyền âm nói: “Nơi này có một siêu cấp huyễn trận, là chủ thần văn của Thất Âm Điện, ta tạm thời phá giải không được, nhưng ta có thể mang ngươi đi tìm mấy người khác!” “Tốt, lập tức dẫn đường, đi tìm Doãn Thiên Phạn và Doãn Nhược Lan trước!” Lục Ly đứng bật dậy, nếu đám người Thương Long muốn tấn công thì chắc chắn sẽ giết Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan trước. Hắn tìm được hai người, tụ lại với nhau thì năng lực tự bảo vệ mình của cả đám sẽ tăng lên mảng lớn. Lục Ly không báo cho Doãn Thành Duệ, hắn lao thẳng đi xa, Doãn Thành Duệ vội vàng đuổi theo. Doãn Thành Duệ biết chắc chắn Lục Ly có điều phát hiện, nếu không thì không thể nào đi vội vàng như vậy. Huyết Linh Nhi mang theo Lục Ly rẽ trái rẽ phải, đánh vòng, đi suốt một nén hương, đằng trước đột nhiên truyền đến từng tiếng nổ, rõ ràng còn có thể cảm thụ được thần uy cùng sát khí ngập trời. Oong oong oong! Lục Ly thả các con Phong Ma Thú ra khỏi Thiên Ly Châu, thả ra luôn U Linh Vương và quỷ ảnh, tốc độ của hắn đạt đến mức tận cùng cuồng bạo vọt tới. Bên kia quả nhiên đang kịch chiến, Doãn Nhược Lan và Doãn Thiên Phạn bị mười mấy người vây công, hai người toàn thân đẫm máu, hơi thở sinh mệnh của Doãn Thiên Phạn cực kỳ yếu ớt, rất rõ ràng bị tổn hại nặng, đang khổ sở chống đỡ. - Ủa? Bên kia vang tiếng kêu ngạc nhiên, sau đó là tiếng Đại Ma Vương trầm giọng quát: - Lùi! Vù vù vù! Lục Ly mang theo hơn một trăm con Phong Ma Thú, U Linh Vương, quỷ ảnh xông đến, chờ khi đến gần thì phát hiện đám người Thương Long ẩn vào sương trắng, thần niệm đều không cách nào truy tung. - Phạn ca, Lan tỷ! Doãn Thành Duệ lao qua, Lục Ly thì đi vòng quanh đề phòng, tránh cho đám người Thương Long quay về đánh bất ngờ. Lục Ly trông thấy bộ dạng thê thảm của Doãn Thiên Phạn và Doãn Nhược Lan thì thầm giật mình, nếu hắn chậm hơn nửa nén hương, phỏng chừng hai người đã chết. Hai người mà chết thì số phận của những người khác cũng chỉ có chết. Doãn Thành Duệ chữa thương cho hai người. Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan không quan tâm thứ khác, ngồi xếp bằng khôi phục tại chỗ. Chờ sau nửa nén hương, Doãn Nhược Lan miễn cường mở mắt ra nói: - Lục Ly, thu chúng ta vào Thần Khí không gian, đi tìm mấy người khác trước, nếu không thì những người khác đều sẽ bị giết chết. Lục Ly gật đầu: - Ừm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK