Chương 1021: Quân Mộng Trần
Tự nhiên Tiêu Vạn Quân không dám tranh bảo cùng Lãnh gia, Lãnh Vô Hinh hạ lệnh đuổi khách, bọn họ không thể mặt dầy ở lại, chỉ có thể chắp tay rời đi.
- Vù vù.
Sau khi bốn người rời đi, lúc này Lãnh Vô Mật mới phun ra từng ngụm khí, sau lưng đều đã ướt đẫm rồi. Lần này vận may quá kém, hai người đã chuẩn bị gần nửa canh giờ mới đi ra, vậy mà lại gặp phải chuyện như vậy.
- Còn muốn tắm rửa không?
Lãnh Vô Hinh nhìn Lãnh Vô Mật, người sau lắc đầu, vậy còn có tâm tư tắm sao? Ngộ nhỡ lại gặp phải người thì sao? Hiện tại các nàng không bằng trước kia, có Địa Tiên đi theo.
Lần này vận may tốt, gặp phải gia tộc tiểu giới diện, nếu như gặp phải kẻ địch, nhất định kết cục hai người sẽ rất thảm.
Lãnh Vô Hinh lấy cung điện ra, để Lãnh Vô Mật mặc áo lót vào, sau đó vội vã đi đến sơn động, tiếp tục tiềm tu.
Bên trong sơn động một mảnh yên lặng vui vẻ, tất cả mọi người đều đang bế quan. Trong lòng Lãnh Vô Mật vẫn còn sợ hãi, nhưng cũng không dám nói với Lãnh Vô Thương, chỉ có thể bắt buộc chính mình không đi suy nghĩ nhiều, bế quan tu luyện.
Một ngày sau, bên ngoài vẫn rất bình tĩnh, Lãnh Vô Hinh và Lãnh Vô Mật yên tâm lại, xem ra Tiêu Vạn Quân và Đào Địch không dám động tâm tư.
Hai ngày trôi qua, đột nhiên bên ngoài vang lên rất nhiều tiếng bước chân, tiếng bước chân kia vừa gấp vừa vội, có ở khắp nơi, đang không ngừng tới gần sơn động.
- Không tốt!
Lãnh Vô Thương, Lãnh Vô Hinh, Lãnh Bất Ky đồng thời bị thức tỉnh, trên mặt mọi người đều lộ ra một chút ngưng trọng, rõ ràng những bước chân này đang tìm kiếm ở xung quanh, chẳng lẽ đối phương có chuẩn bị đến? Nói một cách khác là đang tìm kiếm bọn họ?
Lãnh Vô Hinh và Lãnh Vô Mật nhớ lại chuyện gặp phải Tiêu Vạn Quân và Đào Địch mấy ngày trước, chẳng lẽ hai người này tiết lộ hành tung của các nàng ra ngoài? Có đại gia tộc cho rằng bên này thật sự có bảo vật, tới đây đoạt bảo sao?
Bất kể là có người không cẩn thận đi tới, hay là cố ý tìm đến các nàng, tất cả mọi người đều gặp phiền toái lớn rồi.
Lục Ly tỉnh táo lại, sau khi bế quan gần bốn tháng ở trong cái sơn động này, quả nhiên phong hệ áo nghĩa của hắn đã nhập môn, mặc dù còn không có đại thành, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Khiến hắn vô cùng thất vọng chính là cái áo nghĩa này thoạt nhìn rất cao cấp, nhưng chẳng qua chỉ là áo nghĩa phong hệ đơn giản, dường như chỉ có thể dẫn dắt gió, vận dụng lực lượng của gió.
Lục Ly biết một ít áo nghĩa cấp thấp, ví dụ như hỏa chi lực, thủy chi lực, thổ chi lực, không gian chi lực vân... vân, cũng có thể sử dụng các loại lực lượng thiên địa, nhưng uy lực lại vô cùng yếu, là áo nghĩa cấp thấp nhất.
Tiếng bước chân từ bên ngoài tiếp tục truyền đến, Lục Ly không dám suy nghĩ nhiều, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Lãnh Vô Thương hỏi:
- Tình huống nào?
- Xuỵt.
Lãnh Vô Thương làm động tác đừng gây tiếng động, ánh mắt nhìn về phía cửa sơn động, nghiêng tai lắng nghe. Tiếng bước chân càng lúc càng lớn, rõ ràng có bốn năm người, tiếng bước chân từ từ tiến tới gần, tâm thần mọi người cũng căng lên theo.
- Ở đây có một cái sơn động!
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến quát to, sắc mặt đám người Lãnh Vô Thương hoàn toàn trở nên trắng bệch, bị phát hiện rồi!
Nơi đây không có chỗ để trốn, cho dù tạo ra lối đi, thì bọn họ có thể thoát khỏi Địa Tiên sao? Người có thể đi vào nơi này, làm gì có ai không mang một hai Địa Tiên?
Lãnh Vô Thương hít một hơi thật sâu, cắn răng đứng dậy. Thân phận của hắn rất đặc thù, là thái tử tương lai Lãnh hoàng triều, người bình thường sẽ phải cho hắn một chút thể diện, dù sao đánh chết hắn, Lãnh gia cũng sẽ điên cuồng trả thù.
Hắn nhìn thoáng qua đám người Lãnh Bất Ky, chiến giáp bán thần khí màu trắng hiện lên trên người, trong tay xuất hiện một thanh kiếm, thấp giọng nói:
- Các ngươi hành sự tùy theo hoàn cảnh, ta đi ra ngoài ứng phó một thoáng trước.
Một mình Lãnh Vô Thương đi ra phía ngoài, Lục Ly âm thầm cảm khái, không hổ là thái tử tương lai của Lãnh gia, rất có dũng khí, gặp phải chuyện không sợ chết, đây mới là phong thái của con cháu thế gia chân chính.
- Đi!
Lãnh Vô Hinh và Lãnh Bất Ky gần như không có gì do dự, nếu quả thật khai chiến, các nàng cũng trốn không thoát, không bằng cùng đi ra đối mặt.
Lục Ly và Lãnh Vô Mật đi theo cuối cùng, không phải là Lục Ly không muốn trốn, vấn đề là hắn không có giải dược, nếu chạy trốn cuối cùng cũng chỉ có một chữ chết, hiện tại hắn chỉ có thể cố gắng thôi.
Bên ngoài có sáu người, hai vị Địa Tiên, ba nam một nữ, sau khi Lục Ly đi ra quan sát một phen cũng hơi tiêu sầu, hắn không nhận ra mấy người này, không phải là kẻ địch.
Sau khi Lãnh Vô Mật thấy mấy người này, sắc mặt lại có chút khó coi, Lục Ly nhìn nàng đưa ra một cái ánh mắt dò hỏi, Lãnh Vô Mật thấp giọng giải thích:
- Người của một trong hai đại gia tộc Địa Hoàng Giới, Quân gia, Quân Mộng Trần và Vô Thương ca ca có thù, lần trước bị Vô Thương ca ca cắt đứt chân.
Tình huống như thế cũng rất rõ ràng!
Hẳn là Tiêu Vạn Quân và Đào Địch làm lộ hành tung của Lãnh Vô Hinh, Lãnh Vô Mật, Quân Mộng Trần Địa Hoàng Giới mới tìm tới báo thù.
Mặc kệ nguyên nhân cụ thể là gì, Lục Ly thấy sắc mặt vị công tử mặc hoàng bào đứng phía trước nhất lạnh lùng, thì cũng biết hôm nay rất khó hoà giải rồi.
Ánh mắt Quân Mộng Trần quét qua trên người Lãnh Vô Hinh Lãnh Vô Mật, rồi đến Lục Ly, cuối cùng nhìn về phía sơn động ở sau lưng, cười nhạt nói:
- Lãnh Vô Thương, Địa Tiên nhà ngươi đâu? Gọi bọn hắn đi ra đùa vui với hai vị thúc bá nhà ta một chút đi? Bốn người bọn ta cũng có thể chơi với năm người nhà ngươi.
Lãnh Vô Thương lãnh ngạo, không nhìn ra nửa điểm sợ hãi và chột dạ, hắn cười lạnh nói:
- Ba vị thúc thúc nhà ta nên đi ra lúc nào sẽ đi ra lúc đó! Làm sao? Chân của Quân Mộng Trần ngươi khỏi rồi à? Ngươi thật sự là nhiều vết sẹo nên quên đau, chà chà, chỉ với điểm này người đã dám tìm tới cửa?
Lãnh Vô Thương bắt đầu phô trương thanh thế. Lúc hắn nói ba vị thúc thúc, trong mắt đám người Quân Mộng Trần đều lộ ra một chút kinh sợ.
Chương 1022 Quân Mộng Trần
Chương 1022: Quân Mộng Trần
Vậy mà lần này Lãnh gia phái ra ba vị Địa Tiên đi vào? Đây không phải là vi phạm quy tắc các giới diện định ra sao? Không phải mỗi một gia tộc chỉ có thể mang hai vị Địa Tiên tiến vào Cổ Thần Cấm Địa ư.
- Ha ha, sợ rồi sao?
Lãnh Vô Thương tiếp tục quát lạnh:
- Nói thật cho ngươi biết, trong cái bảo khố này còn có hai vị Địa Tiên Tề gia Trung Hoàng Giới, Địa Tiên Phùng gia cũng đang chạy tới. Nếu Quân Mộng Trần ngươi muốn vui đùa một chút? Hôm nay Lãnh Vô Thương ta phụng bồi đến cùng, muốn đoạt bảo, cũng phải xem các ngươi có cái khả năng này hay không!
- Hả?
Lời nói của Lãnh Vô Thương hoàn toàn khiến sắc mặt đám người Quân Mộng Trần thay đổi, nếu có nhiều Địa Tiên như vậy mà nói... Đám người bọn họ tìm tới cửa không phải tự tìm đường chết sao? Mặc dù Lãnh Vô Thương không dám giết chết hắn, nhưng hai vị Địa Tiên và ba người hắn mang theo thì khó nói.
Khí thế trên người Lãnh Vô Thương nổi lên, từng bước đi về phía trước, đồng thời quát lên:
- Bất Ky, báo cho Vô Song thúc, để bọn họ trước đừng đoạt bảo, đi ra vui đùa một chút với người Quân gia.
- Được!
Lãnh Bất Ky quay người phóng vào bên trong sơn động, trong sơn động vang lên tiếng rít gầm, sơn động vốn nhỏ, cho nên tiếng vang đặc biệt lớn.
- Hưu hưu hưu.
Lúc này phía bắc truyền đến thanh âm xé gió, Lãnh Vô Thương nhìn lướt qua, nhất thời vui vẻ lên:
- Rất tốt, người Phùng gia cũng tới rồi! Quân Mộng Trần, hôm nay các ngươi một người cũng đừng nghĩ chạy, giết!
Trường kiếm trong tay Lãnh Vô Thương loé sáng, phóng về phía đám người Quân Mộng Trần. Bên kia có hai vị Địa Tiên, Lãnh Vô Thương chỉ là một Nhân Hoàng lại có gan lớn như vậy.
- Đi!
Người Quân gia bị doạ rồi, một vị Địa Tiên mang theo Quân Mộng Trần chạy như điên. Một người khác tiện tay đánh một chưởng về phía Lãnh Vô Thương, hắn không dám sử dụng áo nghĩa mạnh mẽ, chỉ dám đánh bay Lãnh Vô Thương.
- Hoàn mỹ!
Lục Ly âm thầm hoan hô Lãnh Vô Thương, tiểu tử này mười sáu tuổi đột phá Nhân Hoàng, còn được dự định là thái tử gia, quả nhiên rất lợi hại, mấy câu nói đã dọa chạy đám người Quân gia.
- Đi!
Lãnh Vô Thương bị đánh bay, khóe miệng tuôn ra máu tươi, hắn quay cuồng trên mặt đất một vòng, lập tức quát khẽ lên. Lãnh Bất Ky từ bên trong sơn động lao ra, mọi người lấy ra Bản Mạng Châu, ép sát mặt đất điên cuồng bay theo dòng sông về phía hạ du.
Người Quân gia không phải kẻ ngủ, nhất định sẽ tỉnh ngộ lại.
Bên cạnh Lãnh Vô Thương không có Địa Tiên đi theo, đây chính là một cái sơ hở trí mạng. Thân phận Lãnh Vô Thương quá tôn quý, Địa Tiên Lãnh gia không có khả năng không đi theo, ngộ nhỡ bị người giết, cho dù đoạt được mười kiện bán thần khí cũng lỗ.
Cho nên tất cả mọi người lấy ra Bản Mạng Châu, tốc độ đạt đến cực hạn, không sợ xúc động cấm chế, lấy tốc độ nhanh nhất bay đi, muốn thừa dịp người Quân gia không phản ứng kịp thoát đi trước.
Cũng giống như Quân Mộng Trần không sợ người Lãnh gia giết hắn, Lãnh Vô Thương cũng không sợ người Quân gia giết hắn. Nhưng Lãnh Vô Hinh, Lãnh Vô Mật, Lãnh Bất Ky, Lục Ly lại không chắc, giữa các đại gia tộc đều có giới hạn, không thể giết người nối nghiệp và con cháu ưu tú nhất của các gia tộc, còn lại giết cũng sẽ không gây xáo trộn quá lớn.
Ví dụ như giết Lãnh Vô Hinh và Lãnh Vô Mật, nhiều nhất lần sau Lãnh gia tìm cơ hội trả thù. Nhưng nếu như giết Lãnh Vô Thươn, khả năng Lãnh gia sẽ phái ra đại quân và cường giả, tiến vào Địa Hoàng Giới báo thù Quân gia.
Đây chính là giới hạn của các đại gia tộc!
Mặc dù Lãnh Vô Thương không sợ bị giết, nhưng hắn sợ bị lăng nhục, lần trước hắn đã hung hăng nhục nhã Quân Mộng Trần ở trong Kim Ngục một phen, cắt đứt chân Quân Mộng Trần, còn hành hạ mấy canh giờ, khiến hắn chết đi sống lại.
- Ồ?
Tốc độ Lãnh Vô Thương đạt được cực hạn, gần như có thể sánh ngang Nhân Hoàng hậu kỳ, hắn lo lắng Lãnh Vô Mật không theo kịp, sau khi phát hiện Lãnh Vô Hinh mang nàng theo mới yên tâm lại. Hắn nhìn về phía sau một cái, phát hiện Lục Ly vẫn luôn đi theo không tụt lại, trong mắt lập tức tràn đầy kinh ngạc.
Lục Ly chỉ là một võ giả Quân Hầu cảnh sơ kỳ, lại có thể đuổi theo bọn họ? Chẳng lẽ đây là thần thuật Huyết Hoàng truyền cho hắn?
Lãnh Bất Ky và Lãnh Vô Mật cũng chú ý tới tốc độ của Lục Ly, Lãnh Vô Hinh biết tốc độ Lục Ly rất nhanh, nhưng không nghĩ rằng nhanh đến mức này.
Đương nhiên, lúc này không ai quá để ý Lục Ly có học được một cái thần thuật tốc độ mạnh mẽ từ Huyết Hoàng hay không, mọi người chạy như điên, hận không thể chắp cánh khiến tốc độ nhanh hơn mấy lần.
Hai vị Địa Tiên Quân gia, phía bắc lại có người tới, ai biết là người gia tộc nào? Bọn họ chỉ biết chạy ra xa, thừa dịp Quân gia chưa kịp phản ứng, thoát được càng xa càng an toàn.
Điên cuồng bay hơn hai canh giờ, không thấy người đuổi theo phía sau, rốt cục mọi người như trút được gánh nặng.
Hai canh giờ đã đủ kéo ra khoảng cách rất dài, cho dù người Quân gia kịp phản ứng, cũng không thể nhanh chóng đuổi theo.
- Cứ tiếp tục bay đi!
Lãnh Vô Thương vẫn chưa yên tâm, nhìn rừng cây Phong bên cạnh, suy nghĩ một chút tiếp tục bay dọc theo dòng sông xuống hạ du.
Trong lòng Lãnh Vô Thương còn có một chút hy vọng xa vời, hi vọng Lãnh Vô Song và Lãnh Thiên Bá có thể đi ra. Tiếp tục bay xuống hạ du sẽ có thể tới cái phong động kia, ngộ nhỡ hai người đi ra? Lưu lại dấu hiệu thì sao?
Mọi người tiếp tục bay dọc theo dòng sông, ở bờ sông không có rừng cây, sẽ không xúc động cấm chế, nếu như tiến vào trong rừng Phong bay như vậy mà nói... sẽ không an toàn.
Tiếp tục bay hơn một nén hương, mọi người sắp đến cái phong động kia, phía sau vẫn không có bất luận kẻ nào đuổi theo, mọi người hoàn toàn yên tâm.
Xem ra người Quân gia bị dọa lùi rồi, đám người từ phía bắc tới thì đi vào bên trong sơn động dò xét không có đuổi theo, lần này bọn họ đã hóa hiểm thành an.
- Vù vù.
Lục Ly quan sát cảnh sắc xung quanh, xác định không lâu nữa sẽ tới phong động, hắn cũng hoàn toàn yên tâm. Cho dù có kẻ địch truy sát đến, hắn cũng không sợ, bởi vì Địa Tiên không chống đỡ được Linh Phong bên trong phong động, nhưng hắn lại có thể chống đỡ, đối với hắn mà nói phong động là chỗ tuyệt đối an toàn.
Chương 1023 Phong động
Chương 1023: Phong động
- Nghỉ ngơi chốc lát đi!
Lãnh Vô Thương phất tay, có lẽ thân thể mọi người không quá mệt mỏi, nhưng khẳng định tinh thần sẽ rất mệt mỏi. Linh hồn luôn luôn căng thẳng, không thư giãn một tí nếu như gặp phải tình hình nguy hiểm khác, sẽ dễ dàng gặp chuyện không may.
Mọi người thu hồi Bản Mạng Châu, lấy nước và lương khô ra ngồi trên cỏ ăn, vừa mới ăn xong một miếng thịt khô, phía bắc đã truyền đến tiếng xé gió rất nhỏ.
- Đi!
Nhất thời mọi người bị kinh sợ bay lên giống như thỏ, Bản Mạng Châu ngưng hiện, thân thể gào thét bay về phía nam như lợi kiếm.
- Ha ha ha!
Chỉ một nén hương thời gian, phía sau đã truyền đến tiếng cười lớn:
- Lãnh Vô Thương, ngươi không chạy được đâu, nếu hôm nay để các ngươi trốn tiếp, tên Quân Mộng Trần ta sẽ viết ngược!
Bên trong lời nói của Quân Mộng Trần tràn ngập sát ý, bọn họ cũng ngồi Bản Mạng Châu bay tới, tốc độ đều đạt tới Nhân Hoàng hậu kỳ. Hai vị Địa Tiên phân biệt mang theo một người, cho nên tốc độ rất nhanh.
Lục Ly cũng không quá gấp gáp, cho dù tốc độ người phía sau nhanh hơn một so với bọn hắn một ít, thì cũng sắp tới phong động rồi, hắn sợ gì chứ?
Thấy Lãnh Vô Thương đã hoàn toàn luống cuống, hai mắt hắn chuyển động, trong đầu hiện lên từng cái ý niệm, một lát sau hắn quát khẽ:
- Vô Thương công tử chúng ta đi vào trong phong động, cho dù các ngươi chết ngất ở bên trong, ta cũng có biện pháp giữ được mạng của các ngươi. Nếu dám bọn họ đi vào, ta có thể làm cho bọn họ chịu không nổi.
- Hả?
Lãnh Vô Thương liếc mắt nhìn Lục Ly một cái, lúc này mới nhớ tới Lục Ly không e ngại Linh Phong? Ít nhất có thể đi vào bên trong phong động rất xa, khẳng định Địa Tiên không chống đỡ được.
Chẳng qua là
Nếu như tiến vào phong động, bọn hắn cũng không trụ được? Côn kích linh hồn của Linh Phong rất hung tàn, ngộ nhỡ mọi người không trụ được linh hồn sụp đổ thì sao?
Nội tâm Lãnh Vô Hinh hơi động, đây cũng là cơ hội vô cùng tốt, ở bên trong phong động Lục Ly có thể nhẹ nhàng thủ tiêu Lãnh Vô Thương. Lãnh Vô Hinh không sợ Lục Ly thủ tiêu chính mình, dù sao nàng chết rồi hắn cũng không có giải dược, lúc đó hắn chỉ thể chết theo.
Lãnh Vô Hinh trầm ngâm chốc lát, tiếp lời:
- Đúng, hiện tại trừ phong động ra, không còn đường nào khác. Lục công tử, nếu như lần này ngươi có thể cứu chúng ta, nhất định Vô Hinh sẽ có hậu báo!
Lãnh Vô Thương thấy hai mắt Lục Ly sáng lên, vẻ mặt như sẵ quỷ, thì nội tâm đề phòng cũng buông xuống không ít. Hắn đánh mắt với Lãnh Vô Mật, Lãnh Vô Mật lập tức tỏ vẻ đáng thương nhìn Lục Ly nói:
- Lục ca ca, nếu như ngươi có thể bảo vệ chúng ta sống sót, Vô Mật làm nô tỳ hầu hạ ngươi.
Vẻ mặt Lục Ly nhất thời hồng hào, vỗ ngực nói:
- Yên tâm, yên tâm, có ta ở đây, các ngươi tuyệt đối sẽ không gặp chuyện không may!
- Được, đi phong động, sau khi chuyện này Vô Thương tất có hậu báo!
Lãnh Vô Thương yên tâm, nếu như lần này Lục Ly có thể giúp bọn hắn vượt qua kiếp nạn, gả Lãnh Vô Hinh hoặc là Lãnh Vô Mật cho Lục Ly thì có làm sao?
Nhóm người tiếp tục bay về phía trước, lúc tới bên ngoài phong động, Lãnh Vô Thương quan sát bên ngoài động khẩu một chút, nhưng không thấy có bất kỳ dấu hiệu nào, hai mắt hắn ảm đạm xuống, thời gian đã trôi qua mấy tháng, xem ra Lãnh Vô Song và Lãnh Thiên Bá chết đến không thể chết lại rồi.
Xung quanh có dấu vết người từng tấn công qua phong động, xem ra có người tới đây dò xét, cuối cùng không vào được, nổi giận muốn nện vỡ phong động.
- Đi!
Mấy chấm đen đã xuất hiện phía sau, nhiều nhất là mười mấy tức thời gian nữa sẽ chạy đến, tất cả mọi người không dám dừng lại, thu hồi Bản Mạng Châu chạy như điên vào trong phong động.
- Đi vào bên trong, đừng sợ, có ta ở đây, các ngươi không chết được!
Lục Ly làm đầu tầu gương mẫu gầm lên, mọi người đi theo Lục Ly chạy như điên, lần này cùng giống lần trước, sau khi xông vào ba ngàn trượng, Linh Phong lại từ bên trong thổi ra.
Nếu là lúc trước mọi người sẽ quay đầu bỏ chạy, nhưung lúc này lại không có cách nào, họ chỉ có thể cắn răng tiếp tục đi về phía trước.
- A
Linh Phong thổi qua, Lãnh Vô Mật là người đầu tiên không trụ được, nàng ôm lấy đầu quay cuồng trên mặt đất. Đám người Lãnh Vô Hinh cũng đi không nổi, mặt đầy vẻ thống khổ đứng yên, Lãnh Bất Ky tựa vào vách tường, giống như tùy thời đều có thể ngã xuống.
- Nơi đây Địa Tiên vẫn có thể ung dung tấn công các ngươi, ta mang các ngươi đi vào bên trong, các ngươi chịu đựng, nếu như thật sự không được thì cứ ngất đi.
Lục Ly quát khẽ, nhưng nội tâm lại vui mừng, chỉ cần mang nhóm người này vào bên trong, đợi tất cả ngất đi, là sẽ hoàn mỹ.
Hắn vươn tay ôm Lãnh Vô Mật lên, cánh tay còn lại đỡ Lãnh Vô Thương chạy như điên vào bên trong. Sau khi đi về phía trước mấy ngàn trượng, Lãnh Vô Mật không trụ được kêu thảm thiết mấy tiếng, ngất đi.
Lãnh Vô Thương đau đến mức ôm lấy đầu không ngừng tru lên, Lục Ly tiện tay vứt hai người trên mặt đất, lại trở về mang Lãnh Bất Ky và Lãnh Vô Hinh đi vào.
Lãnh Vô Hinh ôm lấy đầu thống khổ kêu rên, thấy tay Lục Ly nắm lất cánh tay của nàng, nàng liền đưa ra một ánh mắt, bên trong toàn là cảnh cáo của nàng với Lục Ly, nếu như hắn dám làm xằng làm bậy vậy thì mọi người cùng nhau chết.
- Phù phù...
Bên trong sơn động truyền đến rất nhiều tiếng bước chân, một vị Địa Tiên bắn thẳng đến, giọng nói đằng đằng sát khí của Quân Mộng Trần vang lên ở phía sau:
- Cửu thúc, trừ Lãnh Vô Thương ra, thủ tiêu toàn bộ! À giữ lại Lãnh Vô Hinh, ta muốn vui đùa với nàng một chút.
- Linh Phong thật mạnh?
Địa Tiên xông tới, đi về phía trước mấy trăm trượng, Linh Phong đã thổi qua. Sắc mặt hắn hơi thay đổi, mơ hồ thấy thân ảnh Lục Ly ở nơi xa, tay của hắn loé sáng, dùng thiên địa huyền khí ngưng tụ thành một cây trường thương, vung phía trước, phẫn nộ quát:
- Chết.
- Xì xì.
Thiên địa huyền khí hóa thành trường thương phá không bay đi, tốc độ nhanh như hồng quang, trong nháy mắt đã tới phía sau lưng Lục Ly.
- Lãnh công tử, xin lỗi rồi!
Lục Ly không quay đầu, cảm thụ không gian phía sau kịch liệt dao động, hắn tiện tay ném Lãnh Bất Ky ra sau, còn mình mang theo Lãnh Vô Hinh tiếp tục đi về phía trước.
Chương 1024 Bị chơi xỏ?
Chương 1024: Bị chơi xỏ?
- Phanh!
Trên người Lãnh Bất Ky có chiến giáp bán thần khí, nhưng công kích của Địa Tiên khủng bố bực nào? Trường thương do thiên địa huyền khí ngưng tụ thành đánh lên chiến giáp của Lãnh Bất Ky, một tiếng nổ lớn vang lên, Lãnh Bất Ky bị nện bay ra ngoài, miệng mũi tai mắt đều có máu tươi tràn ra, không chết phỏng chừng cũng bị thiệt hại nghiêm trọng.
Sóng khí cồng bạo đẩy Lục Ly và Lãnh Vô Hinh tiến vào bên trong sơn động, hai người lăn trên mặt đất vài vòng. Lãnh Vô Hinh tự động vươn hai tay ra ôm lấy Lục Ly, hai người bị đánh bay ra ngoài mấy trăm trượng xa, quay cuồng chung một chỗ, nhưng thật ra không bị thương thế gì quá nặng.
Lãnh Vô Thương nghe thấy tiếng kêu thảm thiết sau cùng của Lãnh Bất Ky, thì cắn răng gầm lên giận dữ:
- Bất Ky, ngươi sao rồi?
Lãnh Vô Hinh bị Lục Ly đè ở phía dưới, gương mặt toàn là máu do Lục Ly phun ra. Nàng cảm ứng hơi thở Lãnh Bất Ky dần dần yếu đi, mắt hạnh trợn tròn, phẫn nộ nói:
- Lục Ly, ngươi dám xằng bậy, muốn chết phải không?
Lục Ly nhếch miệng cười lạnh một tiếng, thấp giọng nói:
- Không dùng Lãnh Bất Ky đi ngăn chặn, dùng ngươi ngăn chặn à?
Linh Phong nơi đây rất khủng bố, Lãnh Vô Hinh không có sức nói nhiều, kêu rên hai tiếng, ngược lại hiểu cách làm của Lục Ly. Vừa rồi quá nguy hiểm, nếu như Lục Ly không dùng Lãnh Bất Ky đi ngăn cản, Lục Ly hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Lục Ly chết rồi các nàng cũng phải chết.
- Hưu!
Phía sau vang lên tiếng xé gió, Địa Tiên Quân gia cường hoành xông tới. Lục Ly không dám dừng lại, không đi quản Lãnh Bất Ky, bò dậy tiện tay đánh ra một cái đại thủ ấn về phía sau, sau đó ôm Lãnh Vô Hinh chạy như điên về phía trước, tốc độ đạt đến cực hạn.
- Ầm!
Đại thủ ấn của Lục Ly bị Địa Tiên nhẹ nhàng chấn tan, nhưng đại thủ ấn của hắn ấn dẫn dắt rất nhiều Linh Phong ra, khiến tốc độ vị Địa Tiên kia hơi chậm lại. Linh hồn Địa Tiên rất mạnh, nhưng cũng không trụ được công kích linh hồn mạnh mẽ của Linh Phong.
- A ...
Lãnh Vô Hinh không ngừng kêu thảm thiết, ôm lấy đầu, Lục Ly càng điên cuồng chạy vào bên trong, linh hồn nàng càng bị tấn công mạnh mẽ. Vì quá đau đớn khó chịu nên nàng dứt khoát giơ tay lên vỗ một cái về phía đầu, khiến mình ngất đi, như vậy sẽ không đau khổ nữa.
Lục Ly điên cuồng chạy đi rất nhanh đã tới gần Lãnh Vô Thương, Lãnh Vô Thương vẫn đang cường hoành chống đỡ, gương mặt tuấn tú đã bị bóp méo, hắn trợn mắt nhìn Lục Ly gầm lên:
- Lục Ly, Bất Ky đâu?
- Chết rồi!
Lục Ly không biểu cảm nói:
- Bị Địa Tiên Quân gia giết, ta không cứu được hắn.
- Quân Mộng Trần, ta thề giết ngươi!
Lãnh Vô Thương nổi giận gào lên, bởi vì lửa giận công tâm, nên không cách nào chú ý linh hồn, đau đến mức lăn lộn trên mặt đất. Lục Ly không nói lời thừa, nơi đây còn chưa tính là tuyệt đối an toàn, một tay ôm Lãnh Vô Mật, Lãnh Vô Hinh, tay còn lại đỡ Lãnh Vô Thương phóng vào phía trong.
- Chuyện lạ!
Địa Tiên phía sau tiến tới, thấy Lục Ly vô tư chạy trốn, trong mắt toàn là vẻ kinh nghi. Linh Phong nơi đây đã vô cùng khủng bố rồi, tại sao một tên Quân Hầu cảnh nho nhỏ như Lục Ly lại không xảy ra chuyện gì?
- Bỏ đi ...
Tiếp tục truy sát ngàn trượng, Địa Tiên không dám đi sâu vào nữa, công kích Linh Phong nơi đây đã rất hung tàn rồi, nếu như hắn tiếp tục đi vào bên trong, sẽ dễ dàng bị ám toán.
Hắn quay người lui ra ngoài, mang theo thi thể Lãnh Bất Ky, một cánh tay nắm chiến giáp bán thần khí tự động thoát khỏi Lãnh Bất Ky. Lần này không tính là thất thu, ít nhất cũng được một món chiến giáp bán thần khí.
Lục Ly nghe tiếng bước chân phía sau bắt đầu rút lui, thở ra một hơi, hắn tiếp tục đi về phía trước mặt mấy trăm trượng, ngừng lại.
Lãnh Vô Thương vẫn còn đang kêu thảm thiết, ý chí của hắn không tồi, lúc này vẫn chưa ngất đi. Thế nhưng vẻ mặt đã hoàn toàn bị bóp méo, nhìn dáng vẻ giống như nhận công kích linh hồn vô cùng cường đại.
Lục Ly đặt Lãnh Vô Hinh và Lãnh Vô Mật ở trên mặt đất, hắn ngồi ở bên cạnh, bắt đầu suy tư xử lý chuyện về sau thế nào đây.
Hiện tại Lãnh Vô Thương ở trong tay của hắn như con kiến hôi, tiện tay có thể bóp chết, Lãnh Vô Hinh cũng có thể tùy ý bóp chết. Hiện tại vấn đề là ... giết chết Lãnh Vô Thương, Lãnh Vô Hinh có giúp hắn giải độc hay không.
Bởi vì Lục Ly không xác định điểm này, nên hiện tại mới không có lập tức động thủ chấn giết Lãnh Vô Thương. Thế nhưng bây giờ cũng là cục diện tốt nhất, Lãnh Vô Hinh trong tay hắn, hắn có thể tùy ý giết chết nàng.
Lục Ly trầm tư chốc lát, đưa tay vỗ một chưởng lên gáy Lãnh Vô Thương, đánh ngất Lãnh Vô Thương, hắn tiếp tục ngồi một lát, lấy nước ra tưới lên mặt Lãnh Vô Hinh.
Tưới hết một bình nước nhưng Lãnh Vô Hinh không tỉnh lại, Lục Ly chỉ có thể tiếp tục tưới, một lát sau Lãnh Vô Hinh mới lơ mơ tỉnh. Sau khi Lục Ly lấy ra một viên đan dược bồi bổ linh hồn cho nàng ăn, lúc này mới ngưng tiếng hỏi:
- Hiện tại Lãnh Vô Thương đã bị ta nắm ở trong tay, có giết hay không?
Lãnh Vô Hinh không ngừng kêu rên, đầu cũng chưa quá thanh tỉnh, nghe thấy Lục Ly nói... Nàng dừng một thoáng, điên cuồng gầm lên:
- Giết, lập tức giết chết Lãnh Vô Thương!
- Giải dược!
Lục Ly đưa tay nói:
- Đưa giải dược cho ta trước, ta không có ngu như vậy.
Giới chỉ Lãnh Vô Hinh phát sáng, tám chín viên thuốc xuất hiện, nàng đưa tay vung loạn một trận, kêu lên:
- Đều cho ngươi, mau ra tay!
Lục Ly nhặt bảy tám viên thuốc lên, nhìn thoáng qua một chút cau mày nói:
- Đây chỉ là giải dược nửa năm phục dụng một lần, ta muốn giải dược giải độc hoàn toàn.
- Không có!
Dáng vẻ Lãnh Vô Hinh như không còn chút sức sống, thân thể xụi lơ trên mặt đất, ôm lấy đầu hữu khí vô lực nói:
- Giải dược chân chính phải ra ngoài mới có thể điều chế, ngươi giết hắn trước, tự nhiên trở về ta sẽ giúp ngươi điều chế.
- Không có?
Sắc mặt Lục Ly lập tức trầm xuống, cảm giác bị chơi xỏ!
Không thể hoàn toàn giải độc, mạng của hắn vẫn bị Lãnh Vô Hinh nắm chặt, cảm giác như vậy vô cùng không tốt, khiến Lục Ly có xung động cuồng bạo.
- Phanh!
Chương 1025 Bị Lục Ly hố rồi?
Chương 1025: Bị Lục Ly hố rồi?
Đầu óc hắn hơi chuyển, vung tay nặng nề nện cho Lãnh Vô Hinh một quyền, tươi sống nện ngất Lãnh Vô Hinh. Hắn không muốn chịu đựng cảm giác mạng nhỏ bị người nắm trong lòng bàn tay, hắn quyết định bí quá hoá liều, muốn phản khống chế Lãnh Vô Hinh.
Không sai!
Hắn muốn khống chế Lãnh Vô Hinh, như vậy cái mạng nhỏ của hắn sẽ không bị người nắm trong tay, hắn nhớ lại trước kia từng xem một loại bí thuật.
Đoạt hồn!
Tổ thần Thanh Loan tộc đã từng cất giấu hai loại bí thuật thượng cổ, một loại là Toái Hồn Bí Thuật, một loại khoác chính là Đoạt Hồn.
Toái Hồn Bí Thuật của Lục Ly vẫn chưa đại thành, mặc dù lực lượng sóng chấn động đạt được năm mươi tầng, sóng chấn động linh hồn đạt được ba mươi tầng, nhưng Lục Ly lại cảm giác xa xa không tới đỉnh, vẫn còn có thể tiếp tục tham ngộ tiếp.
Cho nên Lục Ly vẫn không có đi tu luyện Đoạt Hồn Bí Thuật, hơn nữa Lục Linh còn có Hỏa Phượng Thi Hồn Đan, đều có thể ung dung khống chế con rối, Lục Ly cảm thấy tìm hiểu không có ý nghĩa.
Hiện tại Lục Ly chuẩn bị tìm hiểu rồi!
Hắn muốn khống chế Lãnh Vô Hinh, khiến Lãnh Vô Hinh biến thành hồn nô của hắn, như vậy cái mạng nhỏ của hắn sẽ biến về trong tay chính hắn.
- Đi!
Hắn suy nghĩ một chút cảm thấy không an toàn, tiếp tục mang Lãnh Vô Hinh, Lãnh Vô Mật, Lãnh Vô Thương vào bên trong, hắn muốn sau khi ba người tỉnh lại ngay cả động cũng động không được, như vậy sẽ không xuất hiện bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào. Hắn tìm hiểu Đoạt Hồn Bí Thuật cần có thời gian, cần hoàn cảnh an tĩnh, không thể để người ta quấy rầy hoặc là đánh lén.
Sau khi đi về phía trước ngàn trượng, Lục Ly cảm thấy đã đủ, nếu như tiếp tục đi vào bên trong, sợ là linh hồn ba người sẽ trực tiếp hỏng mất.
Hắn cho Lãnh Vô Mật dùng mấy viên linh dược bồi bổ linh hồn, sau đó dò xét Lãnh Vô Hinh, Lãnh Vô Thương một thoáng. Xác định hai người sẽ không chết đi, hắn mới sải bước đi vào trong, sau khi đi ngàn trượng liền ngồi xếp bằng ngay tại chỗ.
- Tìm hiểu!
Bên trong phong động tuyệt đối an toàn, Địa Tiên cũng không dám đi vào, còn hắn không bị Linh Phong ảnh hưởng, cho nên hết sức yên tâm bế quan.
Hắn đã sớm ghi tạc Đoạt Hồn Bí Thuật trong đầu, đây là một loại bí thuật tương tự Vu Cổ Bí Thuật. Muốn tu luyện phải dẫn hồn ra, sau đó dùng Hồn Dẫn xâm nhập linh hồn kẻ địch, nảy mầm mọc rễ ở bên trong, cuối cùng hoàn toàn khống chế linh hồn kẻ địch, khiến hắn biến thành hồn nô của mình.
- Ồ?
Lục Ly ngồi xếp bằng tu luyện lập tức cảm giác khác thường, quả nhiên phong động này là một chỗ tuyệt thế bảo địa. Thiên địa huyền khí còn nồng nặc hơn hai lần so với hòn đảo giữa sông, tốc độ tu luyện ở đây giống như ngồi hỏa tiễn vậy.
- Tìm hiểu!
Lục Ly tĩnh tâm xuống, cái gì cũng không quản, trước tiên tìm hiểu Đoạt Hồn Bí Thuật rồi hãy nói.
Một vị Địa Tiên mang theo thi thể Lãnh Bất Ky đi ra ngoài phong động, trên tay cầm một món chiến giáp bán thần khí.
Quân Mộng Trần đã sớm đứng ở bên ngoài, thấy Địa Tiên đi ra, hắn dò hỏi:
- Cửu thúc, những người còn lại đâu?
Cửu thúc lắc đầu thở dài nói:
- Linh Phong bên trong quá kinh khủng, ta không dám đi vào sâu. Chuyện này quá kỳ lạ... Trong bọn họ có một tên Quân Hầu cảnh, rõ ràng không sợ Linh Phong, mang theo đám người Lãnh Vô Thương đi sâu vào trong sơn động rồi.
- Quân Hầu cảnh?
Mọi người hơi kinh ngạc, lúc trước đám người Lãnh Vô Thương mang theo một tên Quân Hầu cảnh sơ kỳ, khiến bọn họ cảm thấy hơi kỳ quái, không nghĩ tới hắn lại có năng lực kỳ lạ như này?
- Bổ ngọn núi này ra!
Quân Mộng Trần quan sát mấy lần, tàn bạo lấy ra một thanh chiến phủ bán thần khí nói:
- Mọi người cùng nhau động thủ, bổ tiểu sơn ra, hôm nay ta phải cắt đứt tứ chi Lãnh Vô Thương, khiến hắn thử nghiệm tư vị sống không bằng chết một chút.
Hai vị Địa Tiên quan sát tiểu sơn mấy lần, khẽ cười khổ lắc đầu, hai vị công tử và một tiểu thư khác bắt đầu vui vẻ phóng thích tấn công.
- Rầm rầm rầm ...
Nhóm người công kích lên ngọn núi nhỏ, trừ bụi đất tung bay ra, ngọn núi nhỏ chỉ hơi rung động, bên trong ngọn núi toàn là hắc sắc kỳ thạch, kiên cố không thể phá vỡ.
- Chuyện này...
Sau khi Quân Mộng Trần công kích một trận liền ngừng lại, con ngươi loé lên, trầm giọng nói:
- Nhất định trong hang đá này có trọng bảo, nếu không ngọn núi nhỏ không có khả năng kiên cố như thế, bên trong còn có khủng bố Linh Phong. Nói không chừng... Thần binh thần giáp đang ở bên trong, dựa theo quy luật trước kia đến xem, địa phương càng nguy hiểm càng nhiều bảo vật.
Mọi người dồn dập gật đầu đồng ý, nhưng Linh Phong khủng bố như vậy, ai cũng vào không được, cho dù biết thần binh thần giáp ở bên trong thì có thể làm cái gì?
- Thập Nhất thúc, hình như ngươi có một cái áo nghĩa thổ hệ mạnh mẽ phải không? Nếu không ngươi thử một chút xem có thể chấn sụp ngọn núi nhỏ này được không? Nếu như có thể chấn sập, chúng ta sẽ có thể phá vỡ hang đá từng chút từng chút.
Quân Mộng Trần quăng ánh mắt sang một vị Địa Tiên khác, trong mắt mang theo vẻ hi vọng. Người sau suy nghĩ một chút phất tay kết ấn, thiên địa huyền khí ở bốn phía tụ tập đến chỗ hắn, trong tay của hắn xuất hiện một thanh trọng kiếm, không ngừng lấp lánh ra màu vàng, nơi mũi kiếm càng ngày càng sáng.
- Uống!
Thập Nhất thúc vung trọng kiếm lên nặng nề bổ về phía mặt đất, toàn bộ mặt đất nhất thời chấn động, tiếp theo mặt đất như dâng lên sóng lớn ngập trời, tầng tầng lớp lớp vỡ ra. Chấn động khủng bố lan đến chỗ ngọn núi nhỏ, toàn bộ ngọn núi rung động kịch liệt, cửa động cũng có vài hòn đá rơi xuống.
- Đúng rồi!
Ánh mắt mọi người đều hơi phát sáng, mặc dù không có lập tức chấn sập núi nhỏ, nhưng ít ra có thể khiến nó chấn động kịch liệt. Nếu như liên tục công kích, cũng không phải là không có khả năng chấn sụp nó.
Một khi ngọn núi sụp đổ, nhất định đá bên trong ngọn núi sẽ xuất hiện vết nứt, đến lúc đó bất kỳ một ai công kích cũng có thể phá vỡ phong động, sau đó tiếp tục một đường đi xuống, sớm muộn cũng có thể đi đến đáy hang.
- Thập Nhất thúc cực khổ ngươi.