Mục lục
Long Đế Bất Diệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1961 Chờ ca trở về
Trong lòng Lục Ly có một mộng tưởng to lớn, đó chính là mang theo một nhóm người giết về Thần Giới, trấn áp tứ đại thế lực siêu thần, sau đó trở thành chúa tể Thần Giới. Nhân sinh như thế mới không đáng tiếc, như thế mới có thể không để cho người khác chủ tể vận mệnh mình, mới có thể muốn làm gì thì làm, mới có thể tiêu dao thống khoái. Bởi vậy Lục Ly một mực nghĩ cách để bản thân càng thêm cường đại, để thế lực mình lớn mạnh, dựa vào sức cá nhân thì có thể làm gì? Có thể giết được bao nhiêu người? Hắn tất yếu phải gây dựng thế lực, giờ có cơ hội phát triển lớn mạnh như thế, đương nhiên Lục Ly không muốn lỡ qua. Vấn đề bây giờ là... Thần nguyên này phải kiếm thế nào? Kiếm thần nguyên không khó, nhưng nếu không có sách lược thỏa đáng, kiếm được thần nguyên lại chưa chắc đã có mạng để tiêu. Tỷ như hắn đi Phá Thiên Cung bày trận, nếu sau khi hoàn thành bố trí, Siêu Cấp Đại Năng đối phương chỉ bằng một chiêu liền bắt hắn lại rồi miểu sát thì sao? Đến lúc đó không chỉ không kiếm được thần nguyên, bảo vật trên người cũng sẽ bị Phá Thiên Cung lấy đi. Còn nữa, Phá Thiên Cung cách bên này tương đối xa, dù Phá Thiên Cung không ra tay, vạn nhất trên đường bị người khác để mắt tới thì sao? Tỷ như cung chủ Thiên Đế Cung đích thân ra tay chẳng hạn... Bởi thế Lục Ly không thể không đề phòng, rời khỏi Côn Luân Sơn, bằng với tứ phía đều là nguy cơ, lúc nào cũng có thể bị giết. Ngoài ra, hắn kiếm nhiều thần nguyên như vậy, khẳng định sẽ có người hữu tâm để mắt tới, hắn đi Bàn Vương Thành mua thần bia, vừa đi ra liền rất có khả năng lập tức bị diệt... Chuyện Đồ Thần Điện kiếm lời mấy chục ức thần nguyên nhất định sẽ truyền ra, đến lúc đó đám người Triệu Hỉ đi Bàn Vương Thành mua vật liệu tất sẽ bị để mắt, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện. - Trước cứ làm rồi tính sau! Lục Ly trầm tư nửa canh giờ, sau đó thình lình đứng dậy, cứ lo trước lo sau thì cuối cùng chẳng làm được gì cả. Một thế lực muốn phát triển lớn mạnh, vậy nhất định phải trải qua gió tanh mưa máu, trải qua vô số trường chiến đấu. Năm đó ở Đấu Thiên Giới hắn chẳng phải cũng một đường giết đi ra? Bây giờ hắn còn có một tấm vương bài, đó chính là Phi Độ Hư Không, thấy thời cơ không đúng liền tùy thời có thể thoát đi, dù Thần giới Chí Tôn cũng chưa hẳn có thể giết chết hắn. Đàm phán xong điều kiện, nửa tháng sau người Phá Thiên Cung tới, Đường trưởng lão có chút hối hận. Giờ Phá Thiên Cung cướp trước một bước, Lục Ly lần đầu bày trận nhất định sẽ toàn lực hoàn thành tốt, đại trận Phá Thiên Cung hẳn sẽ không có vấn đề. Đại trận đầu tiên không vấn đề, đại trận thứ hai liền khả năng sẽ có vấn đề. Tại sao lại nói như vậy? Bởi vì sau khi đại trận đầu tiên được bố trí thành công, Lục Ly rất có thể sẽ bị giết, trên người mang theo ba mươi ức thần nguyên, Phá Thiên Cung há lại không có tâm tư? Các thế lực khác há lại không có ý đồ? Thất phu vô tội, mang ngọc có tội! Lục Ly không chỉ có được ba mươi ức thần nguyên mà còn có một loại kỹ nghệ cường đại. Năng lực bố trận của Lục Ly mạnh như vậy, bất kỳ thế lực nào cũng đều muốn thu phục hắn. Nếu mình không dùng được, vậy thì tuyệt đối không thể để người khác dùng... Bởi vậy Đường trưởng lão không khỏi ngấm ngầm tức giận, nếu giáo chủ bọn hắn quyết đoán thêm một chút, tổng bộ bọn hắn liền có thể thêm một đại trận cường đại, còn rất có thể bắt Lục Ly phục vụ tông phái bên mình. Lục Ly lại không đi quản Đường trưởng lão đang nghĩ cái gì, hắn vốn định lấy ra một ít thần nguyên để đám người Triệu Hỉ đi mua sắm thần tài, đến sau suy nghĩ lại, cuối cùng quyết định đích thân đi Bàn Vương Thành một chuyến. Lần trước bọn Triệu Hỉ đã bị người để mắt tới, lần này hắn chuẩn bị mua sắm mấy phần vật liệu tương tự, phải tiêu tốn tận vài ức thần nguyên. Nếu phái bọn Triệu Hỉ đi, vậy thì càng dễ bị người để mắt, đến lúc đó không chỉ thần nguyên, vật liệu không còn, người đều chưa hẳn đã về được. Phá Thiên Cung tới hai tên trưởng lão, cộng thêm Nguyên trưởng lão, đây chính là ba tên tay chân miễn phí. Mang ba người này đi Bàn Vương Thành mua sắm thần tài, sau đó đến thẳng Phá Thiên Cung, như vậy hiệu suất sẽ càng cao, bọn Triệu Hỉ cũng đỡ phải vất vả. Lục Ly gọi bốn tên trưởng lão và Trì Hi Nhi tới, dặn dò chút chuyện, đồng thời đưa cho Triệu trưởng lão một ức thần nguyên, để hắn tiếp tục quản lý Đồ Thần Điện. Hắn còn nói cho Triệu Hỉ biết phương pháp khống chế Vạn Long Tỏa Khung đại trận, để tránh miễn có người đến công chiếm Côn Luân Sơn trong thời gian hắn không hiện diện ở đây. - Ca, ta muốn đi theo ngươi! Nghe nói Lục Ly muốn đi Phá Thiên cung, Trì Hi Nhi gần như không chút do dự mở miệng nói, hơn nữa thần sắc còn vô cùng kiên nghị. Đối với nàng mà nói, hiện tại người thân nhất trên thế giới này chính là Lục Ly và Triệu Hỉ. Đặc biệt là Lục Ly, nàng đã chuyển dời tình cảm với Trì Tuấn Phong lên thân Lục Ly, lúc này Lục Ly muốn đi xa như vậy, hơn nữa ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nàng làm sao có thể yên tâm? - Hồ nháo! Lục Ly lạnh giọng trách mắng: - Ta ra ngoài làm việc, ngươi đi theo làm gì? Cứ ngoan ngoãn ở lại Côn Luân Sơn, tập trung tu luyện. Côn Luân Sơn vô cùng an toàn, ngươi không thể đi đâu cả. - Ta muốn đi! Trì Hi Nhi quật cường ngước mắt nói: - Ca đi đâu, ta theo đó. Nếu ca không mang theo ta, ta liền len lén đến Phá Thiên Cung. Lục Ly tức giận, nghiêm mặt nói: - Không được, việc này không có gì để thương lượng cả, ngươi không thể đi đâu hết. Lần này ta không phải đi chơi, trên đường có thể sẽ gặp nguy hiểm, mang theo ngươi chỉ vướng tay vướng chân, ngươi không nghe lời, ta không nhận ngươi làm muội muội nữa. - Ca! Trì Hi Nhi lập tức hoảng, gục xuống đưa tay ôm lấy chân Lục Ly nói: - Ca ca, ngươi đừng không cần ta, ta nghe ngươi, ta nghe ngươi hết. Thấy Trì Hi Nhi nước mắt như mưa, Lục Ly cũng hoảng, thần sắc hoà hoãn lại. Hắn ngồi xuống ôm lấy Trì Hi Nhi nói: - Đừng khóc, đừng khóc, ca cần ngươi, chỉ là ngươi phải nghe ca. Tin tưởng ta, rất nhanh ta sẽ trở lại, ở U Yến chi địa người có thể đánh giết ta không tới năm mươi người đâu!
Chương 1962 Bàn Vương Thành
Luyện hóa nửa canh giờ, mặt nạ sáng lên quang mang nhỏ yếu, Lục Ly ấn nhẹ nó lên mặt, mặt nạ lập tức bám lấy mặt Lục Ly. Chẳng qua mặt nạ vô cùng nhẹ nhàng, hắn không có chút cảm giác dị thường nào cả. Hắn lấy ra gương đồng nhìn một lúc, phát hiện mặt nạ này rất dễ nhìn, không hề giống loại mặt nạ kim loại cứng rắn, khiến cho khí chất Lục Ly hoàn toàn biến dạng, trở nên có chút tà khí. - Không biết hiệu quả thế nào? Liệu có được như Nguyên trưởng lão giới thiệu, Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới bình thường đều không thể thăm dò ra được? Lục Ly không quá xác định, lại cũng không nghĩ nhiều, mà bắt đầu bế quan tiếp tục tham ngộ không gian sát chiêu. Đoạn thời gian Lục Ly bế quan trong tiểu thế giới dưới long mạch, sát chiêu này lại có tiến bộ rõ ràng. Từ lần thử nghiệm chỉ bằng hai chiêu liền thiếu chút nữa giết chết Lý trưởng lão thì thấy, lúc này chiến lực Lục Ly đã siêu việt Đại Năng Thần Giới. Chỉ là thần lực Lục Ly còn chưa tu luyện đủ, linh hồn dự tính cũng không đạt yêu cầu, bởi thế thực lực tổng hợp còn chưa được thăng hoa toàn diện, khí tức cảm ứng được chỉ tương đương với Thần Linh Thượng Bảng. - Giảo? Đặt tên sát chiêu này là Không Gian Giảo đi, vừa khéo hợp với Không Gian Liệt! Lục Ly tự mình cảm ngộ sát chiêu, tùy ý đặt cho một cái tên. Sát chiêu này không giống như là chân ý, nhưng bên trong lại ẩn chứa một ít pháp tắc chân ý, hơn nữa Lục Ly cảm thấy nó còn xa mới đạt đến cực hạn, sát chiêu này hẳn là còn không gian rất lớn để tiến bộ. Bế quan tu luyện, trên đường một mực rất bình tĩnh, trên Phi Loan có tiêu ký Phá Thiên Cung, bởi thế dọc đường bay đi không thấy lão quái nào ra tay. Bằng không Phi Loan bình thường mà bay kiểu này, đoán chừng sẽ bị bọn hắn một chưởng vỗ nát. Mười ngày sau, Phi Loan dừng ở bên ngoài một tòa cự thành, Nguyên trưởng lão kêu Lục Ly đi ra. Vừa ra ngoài, thần niệm Lục Ly lập tức quét xuống cổ thành bên dưới, khẽ gật đầu. Xem ra Bàn Vương Thành được kiến tạo cách đây rất lâu, trên tường thành có rất nhiều vết cắt, bên trong rất nhiều kiến trúc xa xưa, trọn cả tòa thành trì mang đến cho người cảm giác rất đặc thù, thành trì này hẳn là đã tồn tại chí ít trăm vạn năm. Tường thành vô cùng cao lớn, phải cao tới chừng ngàn trượng, cách mỗi trăm trượng lại đứng một tên quân sĩ khoác chiến giáp màu đỏ. Phía trên thành trì có một vòng hộ tráo bán trong suốt cũng màu đỏ, muốn tiến thành chỉ có cách đi vào từ cửa thành. Cửa thành đứng hơn trăm người, ra vào đều cần lệnh bài, không có lệnh bài thì phải nộp một lượng thần nguyên nhất định. Nếu là cường giả muốn vào thành, đoán chừng sẽ bị xét duyệt thân phận vô cùng nghiêm ngặt, Bàn Vương phủ cũng sẽ âm thầm phái người theo dõi, miễn cho cường giả quấy rối trong thành. Phi Loan tự nhiên không thể bay vào, Lục Ly và đám người Nguyên trưởng lão bay xuống Phi Loan. Nguyên trưởng lão thu hồi Phi Loan, sau đó dẫn theo bọn Lục Ly bước tới chỗ một tên thống lĩnh nơi cửa thành. - Diệp thống lĩnh! Từ đằng xa Nguyên trưởng lão đã nở nụ cười, vòng eo vặn vẹo giống như rắn, khiến Lục Ly nhìn mà không khỏi lắc đầu. Nữ tử này quả nhiên là giao tế hoa, khó trách Phá Thiên Cung sẽ phái nàng đi ra. - Nguyên trưởng lão! Diệp thống lĩnh khẽ cười, mặc dù nhìn rất khách khí, trên thân lại luôn có cảm giác cao cao tại thượng. Lục Ly ngược lại có thể hiểu được phần nào, dù gì cũng là người Bàn Vương Phủ, đây chính là một trong chín đại bá chủ của U Yến chi địa. Hai tên trưởng lão còn lại cũng đi qua chào hỏi, Nguyên trưởng lão chỉ vào Lục Ly giới thiệu nói: - Diệp thống lĩnh, vị này là điện chủ Đồ Thần Điện, Lục Lẫm. Lục điện chủ, vị này là Diệp thống lĩnh Bàn Vương Phủ. Lục Ly vội vàng chắp tay nói: - Gặp qua Diệp thống lĩnh. Diệp thống lĩnh nhàn nhạt nhìn Lục Ly một cái, khẽ gật đầu, không thốt nửa lời. Đồ Thần Điện chỉ là tiểu thế lực, loại thế lực như này ở tây nam bộ U Yến chi địa không có một vạn cũng có tám ngàn, Diệp thống lĩnh há lại sẽ đi nhớ kỹ? Đoạn thời gian trước sáu đại thế lực vây công Đồ Thần Điện, mặc dù nhìn có vẻ huyên náo tương đối lớn, nhưng thật ra đối với Bàn Vương Phủ mà nói thì căn bản không phải chuyện to tát gì. Bên ngoài náo thế nào bọn hắn không quản, chỉ cần đừng trêu chọc đến Bàn Vương Phủ là được. Nguyên trưởng lão và Diệp thống lĩnh lại hàn huyên mấy câu, sau đó dẫn theo ba người Lục Ly tiến vào trong. Bàn Vương Thành không có khác biệt gì quá lớn với các đại thành ở Thần Giới, chỉ là người tương đối nhiều, hơn nữa trên thân mỗi người đều có khí tức hung hãn, nhìn qua liền biết thường xuyên huyết chiến... Võ giả ở U Yến chi địa là như thế, thường niên đi bên lằn ranh sinh tử, bởi thế khí chất ai nấy đều rất bưu hãn, sát khí trên người cũng đặc biệt nồng đậm. Trong thành Lục Ly gặp được rất nhiều cường giả, cấp bậc Thần Linh Thượng Bảng đâu đâu cũng có. Đại Năng Thần Giới cũng thường xuyên gặp được, Lục Ly còn phát hiện xa xa có một tên Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới bị một đám người vây quanh. Tiến vào trong thành, bên này có một quảng trường cực lớn, bốn phía là các đại thành bảo, hiển nhiên nơi đây là khu vực thương mậu trung tâm. Nguyên trưởng lão dẫn ba người Lục Ly đi đến một khách sạn rất lớn, mỗi người được bố trí ở trong một tiểu viện. Tính cách hai tên trưởng lão còn lại khá là lãnh đạm, gần như không mấy khi bắt chuyện với Lục Ly. Chỉ có Nguyên trưởng lão là đi tới cười nói với Lục Ly: - Lúc nào đi mua vật liệu? Có cần ta bồi cùng không? - Không cần, ngươi cứ làm việc của mình đi! Lục Ly khoát tay nói: - Ta chỉ cần một ngày là có thể mua xong, quay đầu chúng ta xuất phát đi Phá Thiên Cung luôn. Lục Ly làm sao có thể để Nguyên trưởng lão đi cùng? Đến lúc đó chẳng phải mọi chuyện đều lộ hết? Mua vật liệu chỉ cần mấy ngàn vạn thần nguyên, lại thu của Phá Thiên Cung ba mươi ức, cung chủ Phá Thiên Cung biết được sẽ nghĩ thế nào? - Được rồi! Nguyên trưởng lão lắc lắc mông đít rời đi, đến cửa còn không quên quay đầu cười nói: - Nếu đêm xuống quá tịch mịch, cứ gọi ta, ta tới uống rượu với ngươi, đúng rồi, họ tên đầy đủ của ta là Nguyên Thường Thường.
Chương 1963 Băng Linh Thảo
- Được! Lục Ly khẽ cười, đưa mắt nhìn Nguyên Thường Thường rời đi, trong lòng lại âm thầm lắc đầu. - Nghỉ ngơi chút, sau đó trực tiếp đi Bàn Vương Điện! Triệu Hỉ đã nói cho Lục Ly biết chỗ mua sắm vật liệu, chính là thương hội lớn nhất trong Bàn Vương Thành, Bàn Vương Điện, nghe tên liền biết là do gia tộc Bàn Vương kinh doanh. Nơi đó có đủ các loại thần tài bảo vật, nếu Bàn Vương Điện không có, các thương hội khác trong thành cũng rất khó mua được. Nghỉ ngơi nửa canh giờ, Lục Ly một mình đi ra, tuỳ ý quét qua liền phát hiện Bàn Vương Điện. Nơi này quá rõ ràng, nằm ngay mặt chính bắc quảng trường, là một tòa thành bảo siêu cấp, dài phải đến một dặm, muốn không tìm thấy cũng khó. Lục Ly đến nơi, bên ngoài có hộ vệ, nghe Lục Ly nói muốn đến mua thần tài, lập tức có người chỉ dẫn Lục Ly tiến vào một đại điện. Sau đó Lục Ly nói tên các loại tài liệu cần mua, một tên phục vụ khác liền dẫn hắn đi đến trong một thiền điện. Bên trong thiền điện có một lão giả, xem ra là quản sự ở đây, khí tức không yếu, cấp bậc Đại Năng Thần Giới. Chẳng qua người này không vì khí tức Lục Ly yếu mà lên mặt, rất khách khí chắp tay nói: - Lão hủ Diệp Khai, xin hỏi quý khách cần mua gì? Lục Ly một mực đeo lên mặt nạ Ngân Hồ, người Bàn Vương Điện cũng không mấy để ý, chuyện thế này bọn hắn gặp nhiều. Lục Ly lấy ra một tờ danh sách, đưa đi qua nói: - Ta muốn năm phần những tài liệu này! Đây đều là vật liệu bố trí Vạn Long Tỏa Khung Trận, một phần cần mấy ngàn vạn thần nguyên. Lục Ly vốn định chỉ bán năm bộ đại trận, hơn nữa đi Phá Thiên Cung chưa hẳn đã một lần bố trí thành công, thế nên chuẩn bị nhiều thêm một chút. - Năm phần? Diệp Khai thần sắc trịnh trọng nhìn qua một lượt, đây chính là giao dịch giá trị năm sáu ức thần nguyên. Hắn khẽ quét mắt nhìn Lục Ly, trong lòng không khỏi có chút ngạc nhiên, khí tức Lục Ly không mạnh, ai ngờ lại có nhiều thần nguyên như vậy? - Khách nhân chờ một lát! Chẳng qua hắn cũng không hỏi dò Lục Ly liệu có nhiều thần nguyên như vậy không, mà chỉ khẽ gật đầu, khác khí nói: - Ta đi hỏi thăm xem có đủ tài liệu không, khách nhân chắc chắn là cần năm phần chứ? Lục Ly biết lão giả này đang lo hắn không đủ thần nguyên, bèn mỉm cười gật đầu nói: - Chắc chắn, về chuyện thần nguyên Diệp đại nhân không cần lo lắng. - Được rồi! Diệp Khai yên tâm, chắp tay với Lục Ly sau đó xoay người đi ra, Lục Ly thản nhiên ngồi ở bên trong uống trà chờ đợi. Chỉ sau chừng hai nén hương, Diệp Khai quay lại, rất khẳng định nói: - Lão hủ đã xác định, tất cả vật liệu đều không vấn đề, chỉ là cần chờ nửa canh giờ, bởi vì có vật liệu cần phải rút ra từ trong nội khố. - Không sao! Lục Ly khẽ gật đầu, nửa canh giờ cũng không tính quá lâu. - Hay là quý khách đi nghỉ ngơi một lúc? Diệp Khai rất có thành ý nói: - Nữ tử trong Phong Nguyệt Lâu của chúng ta rất không sai, nếu cần, ta bố trí giúp ngươi. Nghe cái tên Lục Ly liền biết đây là thể loại thanh lâu, hắn không nửa điểm hứng thú, lắc đầu nói: - Không cần, ta chờ ở đây được rồi! - Đúng rồi! Lục Ly nhớ ra một chuyện bèn dò hỏi: - Diệp đại nhân, chỗ này của ngươi có Tử Diễm Diệp không? Lần trước bọn Triệu Hỉ tới mà không mua được Tử Diễm Diệp, linh dược này là vật phẩm khan hiếm, có tiền chưa hẳn đã mua được, muốn mua được còn phải dựa vào may mắn. - Hình như không có! Diệp Khai nghĩ nghĩ, còn tra xét tư liệu một phen, rất khẳng định nói: - Nơi sản xuất Tử Diễm Diệp nằm ở Thần Giới, cho nên bên này của chúng ta một mực rất khan hiếm, ngươi cũng biết muốn mua thần tài từ Thần Giới không phải là chuyện dễ dàng gì. - Đánh rắm! Lục Ly âm thầm chửi đổng trong lòng một tiếng, U Yến chi địa trước nay luôn có mậu dịch vãng lai với các đại thế lực bên phía Thần Giới, việc này Lục Ly không cần nghĩ đều có thể đoán được. Thần tài ở Thần Giới dù trân quý đến đâu, chỉ cần có đủ thần nguyên hẳn đều có thể mua được. Nếu đã không có, Lục Ly cũng không tiện nhiều lời, chỉ là trong lòng hơi có chút tiếc nuối, Tiểu Bạch đã ngủ say lâu vậy rồi, mong là đừng xảy ra vấn đề gì. - Quý khách muốn mua Tử Diễm Diệp là để cứu trị người nào à? Diệp Khai hỏi thăm một câu, sau đó lại bổ sung: - Linh dược tương tự chúng ta cũng có, ngươi xem có thể dùng thay thế được không? - Có thể thay thế? Lục Ly tinh thần khẽ rung, nói: - Ta là muốn cứu một con linh thú, nếu có linh dược thay thế, ta cũng có thể mua. - Ngươi mang linh thú kia đến không? Diệp Khai thấy có sinh ý có thể làm, vội vàng nhiệt tình nói: - Chỗ chúng ta có mấy vị Dược Sư cường đại, hay là để bọn hắn nhìn xem? - Cũng được! Lục Ly đứng bật dậy nói: - Ngươi nhanh đi mời mấy vị Dược Sư kia đến, chỉ cần có thể chữa khỏi linh thú cho ta, bao nhiêu thần nguyên đều có thể thương lượng. - Ông! Lục Ly lấy ra Thiên Tà Châu, truyền tống Tiểu Bạch đi ra, sau đó ôm vào trong ngực, Diệp Khai đứng dậy nói: - Tới, mời quý khách đi theo ta, ta dẫn ngươi đi tìm Dược Sư. Lục Ly đi theo Diệp Khai ra khỏi thiền điện, qua bảy tám khúc quanh, cuối cùng tiến vào trong một đại điện. Đại điện này có mấy phân điện, Diệp Khai nói một tiếng với thị nữ, thị nữ lập tức tiến vào phân điện, rất nhanh liền mời ra ba vị lão giả. Lục Ly đặt Tiểu Bạch lên bàn, mấy lão giả kia bắt đầu vây quanh thám tra, Lục Ly thì khẩn trương đứng chờ ở bên. Sa sa sa… Lúc này từ trong thiền điện đi ra một nữ tử, thân khoác áo bào xanh, nhìn quan còn rất trẻ. Chỉ là mặt đeo diện sa, nhìn không rõ dung mạo, hệt như là Thần Tượng Tông Lạc Hoàng khi trước. Lục Ly nhàn nhạt quét mắt nhìn nữ tử một cái, cũng không quá để ý, lúc này tâm tư hắn đều đặt hết lên thân Tiểu Bạch. Hắn không để ý, đám người Diệp Khai lại rất để ý, vừa thấy nữ tử này, cả người Diệp Khai lập tức căng cứng, trên mặt cũng hiện ý cười nịnh nọt. Nữ tử nhàn nhạt khoát tay, Diệp Khai liền hiểu, không dám nhìn nàng nữa. Mấy vị Dược Sư còn lại cũng bị nữ tử quét mắt nhìn qua, lập tức đều giả như nữ tử không tồn tại, tiếp tục thăm dò tình hình Tiểu Bạch.
Chương 1964 Bàn Vũ Thấm
Nữ tử an tĩnh đứng sau lưng chúng nhân, giống như một tên tùy tùng, nàng cũng đang dùng thần niệm thăm dò Tiểu Bạch, xem ra có vẻ rất hứng thú với việc cứu trị Tiểu Bạch. - Đây là thương đến sinh mệnh bản nguyên, dẫn đến linh hồn kích hoạt trạng thái tự bảo hộ nên mới một mực ngủ say bất tỉnh! Mấy tên Dược Sư thay phiên thăm dò một phen, một tên lão giả đưa ra suy đoán. Nữ tử kia yên ắng đi tới, đưa tay lên thân Tiểu Bạch kiểm tra một phen, sau đó lại an tĩnh đứng ở một bên. - Ừm! Suy đoán này giống hệt suy đoán của Tuyết Thánh Nữ năm đó, Lục Ly vội lo lắng dò hỏi: - Có thể cứu trị không? Có thể khiến nó lập tức tỉnh lại không? - Cái này... Một tên lão giả lông tóc bạc trắng nhíu mày nói: - Ngươi là người trước kia muốn mua Tử Diễm Diệp đúng không? Nếu dùng loại linh dược này đúng là có tỉ lệ rất lớn khiến nó tỉnh lại. Chẳng qua hiện tại chỗ chúng ta không có loại linh dược này, nếu muốn cứu trị, chỉ có thể sử dụng Băng Linh Thảo. Nhưng Băng Linh Thảo rất đắt, dùng để cứu chữa một con linh thú, cá nhân ta cảm thấy không đáng... Tiểu Bạch được Lục Ly mang tới từ nhân gian, không giống linh thú mà càng giống như là sủng vật. Tử Diễm Diệp giá trị mấy ngàn vạn thần nguyên, Băng Linh Thảo khẳng định sẽ càng đắt, ở trong mắt đám Dược Sư này, dùng nhiều thần nguyên như vậy đi cứu chữa một con linh thú không mấy giá trị, khó miễn cảm thấy không đáng... Lại nói, khí tức Lục Ly không mạnh, nhìn cũng không giống là công tử đại thế lực, khí tức sinh mệnh còn rất trẻ, có thể mang trong người bao nhiêu thần nguyên? - Băng Linh Thảo? Lục Ly nhíu mày, trong lòng lại đang suy tính liệu có phải Bàn Vương Điện muốn gài mình? Chẳng qua hắn không chần chờ quá lâu, nhìn sang lão giả kia hỏi: - Băng Linh Thảo cần bao nhiêu thần nguyên? Ngươi có thể bảo đảm cứu sống được nó? - Chỉ cần dùng Băng Linh Thảo, khẳng định không vấn đề! Lão giả rất xác định nói, sau đó nhìn sang Diệp Khai nói: - Còn về giá cả Băng Linh Thảo, ngươi phải hỏi Diệp quản sự. - Băng Linh Thảo rất trân quý, là linh dược siêu phẩm! Diệp Khai thoáng chút ngập ngừng, nói: - Loại linh dược này tối thiểu cũng phải năm ức thần nguyên trở lên, vị tiểu ca này, ta cảm thấy đây chỉ là một con sủng vật mà thôi, thực sự không đáng bỏ ra năm ức thần nguyên. Nếu là muốn cứu thân nhân hoặc một con linh thú đặc biệt cường đại, tiêu tốn mấy ức thần nguyên cũng là điều có thể hiểu được. Nhưng Tiểu Bạch rõ ràng chỉ là một con sủng vật, lại cần tiêu tốn năm ức thần nguyên đi cứu trị, có là ai cũng đều cảm thấy không đáng giá. - Cứu! Lục Ly khua tay, quả quyết nói: - Tiểu Bạch không phải sủng vật, mà là huynh đệ cùng trưởng thành, cùng chiến đấu với ta. Năm ức thần nguyên... ta ra, đừng nói năm ức, nếu được, chỉ cần cứu sống Tiểu Bạch, năm trăm ức hay năm ngàn ức ta đều đưa! Nghe được lời chém đinh chặt sắt này của Lục Ly, chúng nhân không khỏi động dung. Rốt cuộc nếu đổi lại là bọn hắn, khẳng định sẽ không quyết đoán được như Lục Ly, phải biết, năm ức thần nguyên có thể mua được rất nhiều bảo vật... - Vị công tử này thật khí phách, Diệp quản sự, ngươi chiết khấu cho hắn ba mươi phần trăm đi. Một tiếng nói mềm nhẹ khẽ vang lên, nữ tử áo xanh một mực đứng ở bên cạnh đột nhiên mở miệng. Lục Ly có chút kinh ngạc, ánh mắt quét qua, trong lòng ngấm ngầm kinh hãi, nữ tử này là ai? Vừa mở miệng liền chiết khấu ba mươi phần trăm? Đây chính là cho không hắn hơn một ức thần nguyên. - Được rồi! Chuyện khiến Lục Ly càng thêm chấn kinh chính là, Diệp Khai lại gật đầu đáp ứng. Lúc này Lục Ly mới chăm chú đánh giá nữ tử trước mắt, mới đầu hắn không quá đặc biệt chú ý, nhưng giờ nhìn kỹ mới phát hiện, khí chất người này cực kỳ đặc biệt. Ôn uyển như ngọc! Đây chính là đánh giá mà Lục Ly cảm giác được, nữ tử này đứng đó, như là một đóa thược dược, mới nhìn qua có lẽ sẽ không để ý, phải nhìn kỹ mới phát hiện ra sự mỹ lệ của nàng. Người này mang khăn che mặt, dáng người không nóng bỏng được như Lạc Hoàng, song cũng rất cân xứng, càng nhìn càng quyến rũ. Quan trọng nhất là khí chất của nàng, chỉ cần nhìn kỹ một chút liền sẽ cảm thấy rất thoải mái, tựa hồ mang đến cho người ta cảm giác an nhàn từ tận sâu trong linh hồn. - Xem ra người này rất có thể là tiểu thư gia tộc Bàn Vương, bằng không không khả năng vừa mở miệng liền chiết khấu cho ta hơn một ức thần nguyên được. Lục Ly dần đoán ra được, hắn chân thành khom lưng, nghĩ nghĩ một lát sau đó lấy xuống mặt nạ, lộ ra chân dung lần nữa chắp tay nói: - Lục Lẫm đa tạ tiểu thư. - Lục Lẫm? Vị tiểu thư kia nhìn Lục Ly mấy lần, hai hàng chân mày khẽ nhíu lại, nói: - Ta nhớ có một người tên Lục Ly cũng tóc trắng, đoạn thời gian trước từng dẫn lên huyên náo rất lớn ở Thần Giới, người đó có quan hệ gì với ngươi không? Giọng vị tiểu thư này rất êm tai, mềm nhẹ như chim sơn ca ngâm xướng, nghe ngữ khí tựa hồ chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, chứ không phải thật hoài nghi Lục Ly chính là cái tên Lục Ly ở Thần Giới kia. Chẳng qua nghe nàng nói vậy, Diệp Khai lại nghi hoặc nhìn sang Lục Ly. Rốt cuộc khí tức Lục Ly không mạnh, hơn nữa trước giờ còn chưa từng gặp qua ở tây nam bộ U Yến chi địa. Cũng chưa nghe nói qua về cái tên Lục Lẫm, càng không phải là công tử đại gia tộc gì cả, lại có được nhiều thần nguyên như thế, tất cả điều đó khiến cho Diệp Khai khó tránh khỏi có chút hoài nghi - Ha ha! Lục Ly khẽ cười một tiếng, hờ hững nói: - Ngươi cảm thấy với chút thực lực này của ta liệu có thể đại náo Thần Giới được ư? Tiểu thư nói đùa. Diệp Khai nghĩ nghĩ, lập tức thầm nhủ mình hồ đồ, cái tên Lục Ly kia hắn cũng nghe nói qua, ở Thần Giới từng dẫn lên huyên náo đến độ Thần Tượng Tông đều không xuống đài được, thậm chí mấy Thần Giới Chí Tôn truy sát đều không giết được. Khí tức sinh mệnh tên thanh niên trước mắt này yếu như vậy, làm sao có thể là Lục Ly đại danh đỉnh đỉnh ở Thần Giới? - Lục Lẫm đúng không... Diệp Khai khoát tay nói: - Phiền ngươi giao trước thần nguyên, ta lập tức phái người đi lấy Băng Linh Thảo.
Chương 1965 Bàn Vũ Thấm
- Yên tâm, nếu không cứu sống được, toàn bộ thần nguyên sẽ được trả lại, ngươi chỉ cần giao ba ức thần nguyên là đủ. - Ừm! Lục Ly dứt khoát lấy ra giới chỉ, sau đó từng đống thần nguyên hiện ra, chất đầy một góc. Diệp Khai phất tay một cái, cấp tốc thu hồi những thần nguyên kia rồi đi ra bên ngoài lấy Băng Linh Thảo. - Vị công tử này, mời sang đây ngồi một lúc, khả năng Diệp quản sự phải cần thêm chút thời gian, Băng Linh Thảo chắc đang ở trong kho. Vị tiểu thư kia đột nhiên mở miệng, Lục Ly nghĩ nghĩ liền đi theo nàng tới một nơi thiền điện. Vừa rồi vị tiểu thư này chỉ bằng một câu đã giúp hắn miễn tiết kiệm hơn ức thần nguyên, sao hắn có thể không nể mặt? Hơn nữa khí tức vị tiểu thư này cực kỳ đặc biệt, khiến người cảm thấy thoải mái, rất dễ khiến người thân cận. Tiến vào thiền điện, thị nữ dâng nước trà, vị tiểu thư kia đột nhiên đưa tay đánh ra một đạo thần lực, trong thiền điện mở ra cấm chế. Lục Ly hơi ngớ, theo bản năng ngấm ngầm giới bị, nơi này chính là Bàn Vương Phủ, vị tiểu thư đây lại là người gia tộc Bàn Vương, mong là đừng xảy ra chuyện gì. - Lục công tử chớ cẳng thẳng, Vũ Thấm không có ý khác, chỉ là không muốn để người ngoài nghe được chúng ta nói chuyện thôi. Tiểu thư mở miệng ôn nhu nói, khiến giới bị trong lòng Lục Ly giảm đi ít nhiều. Sau đó tiểu thư đứng dậy, lấy xuống lụa mỏng che mặt, cúi người thi lễ một cái rồi nói: - Bàn Vũ Thấm gặp qua Lục Ly công tử! Tiểu thư lấy đi lụa mỏng, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, gương mặt này tương đồng với khí chất của nàng. Nhìn lần đầu tiên không cảm thấy kinh diễm, nhưng nhìn lần thứ hai ngươi sẽ phát hiện nữ tử này đặc biệt dễ nhìn, hơn nữa càng nhìn càng có phong thái riêng. Như là một khối mỹ ngọc sáng óng ánh, càng quan sát càng cảm nhận được vẻ đẹp ẩn sâu bên trong. Lục Ly nhìn mấy lần, ánh mắt dần bình tĩnh lại, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc, không ngờ Bàn Vũ Thấm lại nhận ra thân phận hắn? Hơn nữa ngữ khí còn kiên định như thế. Chẳng qua nghĩ đến nữ tử này mở ra cấm chế, không muốn cho người ngoài nghe được hai người nói chuyện, lại còn chủ động gỡ xuống khăn che mặt, chính thức hành lễ với mình, đồng thời báo ra tên họ, hẳn là sẽ không có ác ý. Hắn định thần lại, cười khổ chắp tay nói: - Cừu gia của Lục mỗ quá nhiều, không thể không dùng tên giả, hy vọng Bàn tiểu thư đừng trách. À, sao Bàn tiểu thư nhận ra tại hại? - Bởi vì ta từng xem qua chân dung ngươi. Bàn Vũ Thấm khẽ cười, giải thích nói: - Bàn Vương Phủ một mực rất chú ý chuyện ở Thần Giới, ngươi lại náo ra động tĩnh lớn như vậy, bên này tự nhiên sẽ thu thập tư liệu về ngươi. Vừa khéo ta từng nhìn qua chân dung, chẳng qua ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nói với người thứ hai, cũng sẽ dặn dò Diệp Khai và ba vị Dược Sư kia. Ánh mắt Bàn Vũ Thấm rất chân thành, trong lòng Lục Ly bất giác nảy sinh tín nhiệm với nàng, gật đầu nói: - Đa tạ Bàn tiểu thư, tại hạ cừu gia quá nhiều, thực lực lại không mạnh, tình cảnh thực sự như giẫm trên băng mỏng... - Thực lực không mạnh? Khóe miệng Bàn Vũ Thấm nhếch lên ý cười như thể giễu cợt, nói: - Có thể đào tẩu dưới sự truy sát của hai tên Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, còn có thể đánh chết hai tên Đại Năng Thần Giới, nếu Lục công tử nói ngươi thực lực không mạnh, vậy chẳng phải quá nửa người Thần Giới cũng thực lực không mạnh. Lục công tử không cần quá căng thẳng, kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, đúng không nào? Nghe được câu kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, Lục Ly không khỏi yên tâm phần nào, có lẽ chính bởi vì khí chất đặc biệt trên thân Bàn tiểu thư khiến hắn bất giác sinh lòng tín nhiệm. Lục Ly cười cười không muốn giải thích, rốt cuộc có giải thích thế nào cũng khó mà rõ được. Bàn Vũ Thấm đã truyền đạt đầy đủ thiện ý, thân là tiểu thư Bàn gia, dù không biết có phải tiểu thư trực hệ hay không, nhưng đã nể mặt thế rồi, nếu Lục Ly còn quấn quít, vậy thì quá không biết điều. Bởi thế sau một hồi trầm ngâm, Lục Ly gật đầu nói: - Có thể trở thành bằng hữu của Bàn tiểu thư, Lục Ly rất vinh hạnh. - Không, hẳn là ta nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng. Bàn Vũ Thấm nghiêm túc nói: - Ta có được thân phận địa vị bây giờ là nhờ gia tộc. Còn ngươi thì lại hoàn toàn dựa vào chính bản thân để giành được thành tựu uy danh, bởi thế tính ra vẫn là Vũ Thấm trèo cao. Lục Ly lắc đầu nói: - Nếu đã là bằng hữu, vậy đừng nói tới hai chữ trèo cao, đúng không nào? - Ừm! Bàn Vũ Thấm lần nữa khẽ cười, hỏi ngược lại: - Vậy ngươi cũng không thể nói hai chữ vinh hạnh, được chứ? Lục Ly tròn mắt nói: - Đó là ta khách khí, là lễ tiết, biết không? - Hì hì, ta chỉ lấy ví dụ vậy thôi! Bàn Vũ Thấm nghịch ngợm lè lưỡi, sau đó đột nhiên bừng tỉnh, trên mặt hiện lên hai mạt đỏ ửng. Nàng và Lục Ly mới quen nhau chưa được bao lâu, không ngờ lại có thể làm ra động tác bất nhã như thế, hơn nữa đối thoại vừa rồi cũng quá mức thân cận, như thể hai người không phải vừa mới quen, mà là bạn cũ quen biết hiểu nhau rất nhiều năm. Nghĩ tới đây, Bàn Vũ Thấm ngước mắt nhìn Lục Ly. Hai người nhìn nhau một lát, đột nhiên đều khẽ cười, một cảm giác khó nói bằng lời nảy sinh trong lòng cả hai. Cảm giác này rất khó dùng ngôn từ để diễn tả, nhưng lại tồn tại chân thực, đây không phải hấp dẫn giữa dị tính với nhau, mà càng giống quân tử chi giao đạm mạc như nước… Con người là một loại động vật rất kì lạ, có đôi khi người với người quen biết nhau rất nhiều năm, lại không khác gì kẻ lạ. Thậm chí ngày ngày ngủ chung trên một chiếc giường, song vẫn hoàn toàn không hiểu được trái tim đối phương. Trong khi có vài người chỉ mới lần đầu gặp mặt, chỉ sau lác đác mấy câu, lại cảm giác như là tri kỷ, như là bạn cũ nhiều năm... Lúc này, tình cảnh giữa Lục Ly và Bàn Vũ Thấm chính là như vậy. Đối với Lục Ly mà nói, trên thân tiểu thư Bàn gia này có một loại cảm giác rất đặc biệt, có thể khiến người bất giác thân cận nàng, tín nhiệm nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK