Hai quân giao chiến, không chém sứ giả! Nếu đến đây không phải sứ giả, hoặc nên nói không phải Thánh Hoàng mà là chí cường giả, e rằng sơn chủ của Long Cốt Sơn sẽ trực tiếp đập chết Thiên Hà Hội quá kiêu ngạo, đòi một nửa tài nguyên bảo địa của Long Cốt Sơn. Thế này mới qua bao lâu? Lúc trước Thiên Hà Hội ở trong mắt sơn chủ của Long Cốt Sơn chẳng là cái thá gì, hiện tại dám tấn công bọn họ? Còn đưa ra điều kiện quá mức như vậy? Phe bốn thế lực lớn có đông cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn hơn, nhiều Thánh Hoàng hơn, quân đội đông hơn gấp đôi. Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, cho dù lần trước thua thì chưa chắc lần này vẫn thua. Sơn chủ của Long Cốt Sơn biết rõ Thiên Hà Hội dựa vào là cái gì, mấy trăm cường giả của Vấn Tiên Cung, một chiến trận kỳ dị mà thôi. Lần này sơn chủ của Long Cốt Sơn quyết định dù chết một cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn cũng quyết đánh chết võ giả sở hữu chiến trận đó. Nếu không thể đồng ý thì đành khai chiến! Ba ngày sau, nhưng phát sinh sự tình khiến bốn thế lực lớn ngạc nhiên nghi ngờ, lần này đại quân Thiên Hà Hội chưa hành động, tất cả cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn dưới trướng đã động, trực tiếp giết lại đây. Phe sơn chủ của Long Cốt Sơn không còn cách nào, đối phương xuất động vũ khí hạt nhân, cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn của bọn họ buộc phải nghênh chiến, nếu không thì quân đội phe ta sẽ bị giết sạch. Hai bên để lại hai chí cường giả trấn giữ, chí cường giả khác đánh nhau trên trời. Bên Thiên Hà Hội ít hơn hai chí cường giả, cho nên nếu muốn chiến thì phe Loạn Dương Thành chiếm lợi. Vèo! Khi khai chiến, phía đông đột nhiên bay tới ba luồng sáng đỏ, ba hơi thở cường đại ập đến. Cường giả phe Loạn Dương Thành quét qua, biểu cảm trở nên nghiêm túc. Ba lão ma đến, họ tiềm tu trong một chỗ tuyệt địa gần đó. Bọn họ không thể nào vô duyên vô cớ lại đây, Loạn Dương Thành hoàn toàn không hay biết gì, vậy thì chỉ có một khả năng... Thiên Hà Hội tiêu phí đại giá đắt mời được ba lão ma này để đối phó Loạn Dương Thành. Vốn bên Loạn Dương Thành đông hơn hai chí cường giả, hiện tại ngược lại thiếu một, hơn nữa sức chiến đấu của ba lão ma này cực kỳ khủng bố. Quả nhiên! Ba lão ma gia nhập bên Thiên Hà Hội, bắt đầu công kích chí cường giả phe Loạn Dương Thành. Cường giả phe Loạn Dương Thành cảm giác được áp lực, bởi vì chí cường giả bên họ không chiếm ưu thế. Đại quân bên dưới bắt đầu tiến công, đại quân của Thiên Hà Hội tiến tới trước, rồi đến đại quân của Diễn Vũ Điện, đại quân Vấn Tiên Cung xuất động cuối cùng, từ một góc đâm vào, hơn nữa là ba nghìn quân sĩ đồng thời xuất động. Ba nghìn quân sĩ nghe như rất nhiều, thật ra đối với toàn bộ chiến trường thì như một chiếc thuyền nhỏ trong sông lớn, chẳng chút bắt mắt. Nhưng chiếc thuyền con này cực kỳ sắc bén, giống như thanh đao chọn đâm mạnh vào. Ba nghìn đại quân cùng ba trăm võ giả không là một khái niệm, ba nghìn đại quân có thể làm nhiều thứ hơn. Ba nghìn đại quân như một chiếc siêu cấp xe tăng nghiền nát qua. Lúc trước là ba trăm quân sĩ tranh ra một con đường máu, ba nghìn quân sĩ trực tiếp khiến một khu vực biến thành chân không. Chiến trận lần này khác với lúc trước, uy lực tăng lên nhiều, quân sĩ của Loạn Dương Thành sao chống đỡ nổi? Ba nghìn quân sĩ đi tới đâu là bên kia bị xóa sổ. Quân sĩ của Loạn Dương Thành vẫn giống như lúc trước, một Thánh Hoàng mang theo một đám quân sĩ, quân đội như vậy sao ngăn nổi Vấn Tiên Cung? Thế không thể đỡ! Chỉ riêng là thời gian ba nén nhang, đại quân của Vấn Tiên Cung đã xuyên qua lại phía đông bộ đại quân Loạn Dương Thành, đồ sát gần mười vạn quân sĩ. Đồ sát quá dễ dàng, giống như một con voi to đạp qua đàn kiến. - Trùng kích đằng trước mé trái, đằng trước mé trái đang tổ chức cường giả! - Quay đầu, đánh tan trận hình phía sau! - Tăng nhanh tốc độ, tiến lên, mục tiêu ngay phía trước vạn dặm! Từng đợt mệnh lệnh lặng lẽ vang lên trong tai Vũ Dương, đó là mệnh lệnh của Lục Ly. Vũ Dương lần đầu tiên chỉ huy, năng lực phản ứng có chút sai sót. Nếu không phải Lục Ly âm thầm chỉ huy, tuy rằng sẽ không xảy ra chuyện lớn, nhưng chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy. Nếu đại quân Vấn Tiên Cung bị chặn lại thì sẽ rơi vào vũng bùn, tổn thất một ít quân sĩ là việc nhỏ, sức sát thương chắc chắn không hung tàn như hiện giờ, sẽ ảnh hưởng đại cục. - Tiếp tục như vậy không được Sơn chủ của Long Cốt Sơn ở bên trên luôn lặng lẽ tra xét tình huống bên dưới, trông thấy đại quân Vấn Tiên Cung hùng dũng như thế. Nếu không nghĩ biện pháp, e rằng không cần vài canh giờ, hơn một trăm vạn quân đội không còn một cọng lông. Đến lúc đó tất cả đại quân đều bị diệt, bọn họ sống có ý nghĩa gì? Hơn nữa cục diện trên trời cũng không được tốt. Ba lão ma gia nhập khiến bên Thiên Hà Hội chiếm ưu thế, tùy theo quân sĩ bên dưới bị đồ sát càng nhiều, lòng quân trên trời cũng bất ổn, sĩ khí trượt dốc, sơ sẩy một cái là trên trời sẽ có chí cường giả bị giết. - Lão Tứ, Lão Lục! Mắt sơn chủ của Long Cốt Sơn lóe tia sáng tàn khốc, truyền âm: - Các ngươi đi xuống đánh lén quân sĩ của Vấn Tiên Cung, dù chết thì các ngươi cũng phải tàn sát hơn phân nửa quân đội đó. Sơn chủ của Long Cốt Sơn không cam lòng thua như vậy, hắn định liều một phen, chỉ cần đồ sát quân đội của Vấn Tiên Cung thì bọn họ còn có cơ hội chuyển bại thành thắng. Hai chí cường giả của Long Cốt Sơn nhìn nhau một cái, trong mắt cũng lộ ra quyết tuyệt. Quỷ Vấn của Vấn Tiên Cung vẫn chưa lộ mặt, khỏi hỏi, chắc đang âm thầm bảo hộ quân đội của Vấn Tiên Cung. Cho nên bọn họ xuống dưới sẽ bị Quỷ Vấn ngăn chặn, thậm chí có lẽ sẽ bị giết, nhưng bọn họ bất chấp. Vì cơ nghiệp của Long Cốt Sơn, bọn họ không thể không liều mạng. Ầm ầm ầm! Sơn chủ của Long Cốt Sơn và đám chí cường giả đột nhiên công kích mãnh liệt, đẩy lùi cường giả bên Thiên Hà Hội. Hai chí cường giả của Long Cốt Sơn điên cuồng lao xuống dưới, giết hướng đại quân của Vấn Tiên Cung. - Ha ha!
Chương 4482 Làm một hơi
Quỷ Vấn như u linh lắc người bay ra, xuất hiện bên trên đại quân Vấn Tiên Cung, thả ra một mảnh màn đen bao trùm đại quân Vấn Tiên Cung. Quỷ Vấn không ra tay chủ động tiến công hai cường giả này, lạnh lùng cười nhìn bọn họ, giống như là nhìn hai tên ngốc. Một chí cường giả của Long Cốt Sơn hừ lạnh một tiếng: - Quỷ Vấn, ngươi cho rằng bằng vào ngươi liền có thể chống đỡ được chúng ta? Quỷ Vấn khoanh tay mà đứng, cười híp mắt nói: - Ta có ngăn được các ngươi hay không thì không trọng yếu, quan trọng là lão đại của các ngươi giờ phút này còn sống không? Bùm! Trên trời đột nhiên vang tiếng nổ điếc tai, một luồng sáng chói mắt sáng lên, tiếp đó là tiếng gầm thê lương: - Lục Bàn Lão Quỷ, ngươi... Hai chí cường giả của Long Cốt Sơn lập tức nhìn qua, trông thấy thân thể sơn chủ của Long Cốt Sơn nổ tung, năm cường giả đồng thời tấn công mãnh liệt vào hắn, thân thể của hắn nháy mắt nổ tung, biến thành huyết vụ. Võ giả bình thường nhờ cậy lực lượng thiên địa, vô hạn đến gần Đại Viên Mãn điều động lực lượng thiên địa, cường giả Đại Viên Mãn điều khiển lực lượng thiên địa. Đây là ba loại cảnh giới khác nhau, tới cấp bậc cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn liền có thể điều động lực lượng thiên địa, sức chiến đấu cũng sẽ tăng mảng lớn, xác suất chết giảm thấp nhiều. Sơn chủ của Long Cốt Sơn có thể trở thành lão đại thì sức chiến đấu chắc chắn cao hơn đám chí cường giả của Long Cốt Sơn, cường giả như vậy giả đừng nói chết trận, cho dù bị thương cũng rất khó. Nhưng hiện tại sơn chủ của Long Cốt Sơn đã chết, bị diệt gọn, hai chí cường giả của Long Cốt Sơn làm sao tin được? - Lục Bàn Lão Quỷ! Hai chí cường giả rất nhanh phát hiện ra vấn đề nằm ở đâu. Điện chủ của Lục Bàn Điện đứng phía sau sơn chủ của Long Cốt Sơn, trường kiếm trong tay giờ phút này còn phát sáng lập lòe, rất rõ ràng hắn cũng ra tay. Gián điệp! Hai chí cường giả trong mắt bắt đầu phun hỏa, không chỉ riêng bọn họ, trong mắt vô số quân sĩ và cường giả đều lóe tia sáng thù hận. Trong Tiên Vực có thể đối địch lẫn nhau, công kích nhau, nhưng căm thù nhất là phản đồ, đặc biệt cái loại trước đó còn là chiến hữu, chớp mắt đã đâm dao sau lưng. - Giết! Bên dưới vang lên một chuỗi tiếng la giết, hai chí cường giả của Long Cốt Sơn quét thần niệm qua, trong lòng nổi giận đến cực độ. Võ giả của Lục Bàn Điện trở quẻ, đại quân của bọn họ tiến công đại quân của Long Cốt Sơn. Hơn nữa võ giả của Lục Bàn Điện rõ ràng có dự mưu, đại quân của họ rải rác, mấy vạn người một phương trận, giờ phút này đột nhiên công kích ngược, thoáng chốc một đống đại quân chỗ này bị chém giết. Trên trời cũng vang tiếng rống kinh thiên: - Giết! Chí cường giả của Thiên Hà Hội, cộng thêm mấy chí cường giả bên Lục Bàn Điện cùng ra tay, điên cuồng lao về phía chí cường giả của Long Cốt Sơn và hai thế lực lớn khác. Trên trời rối loạn, chí cường giả của Lục Bàn Điện phản bội khiến thực lực phe địch giảm bớt, Thiên Hà Hội thì thực lực tăng nhiều, cứ thế tiêu hao dần, bên kia hoàn toàn không phải đối thủ. Đại thế đã mất! Đây là ý nghĩ nổi lên trong lòng chí cường giả của Long Cốt Sơn và hai thế lực lớn khác, quân sĩ dưới đất cũng thấp thỏm lo âu. Quân đội của Vấn Tiên Cung vốn khiến bên dưới suýt thua, bây giờ Lục Bàn Điện phản bội thì thế cục càng hỏng bét. - A!!! Bên trên vang tiếng hét thảm, lại một cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn chết đi, chí cường giả còn sống hoàn toàn luống cuống. Nếu còn chưa rút thì tập thể hoặc là chết ở đây, hoặc là bị bắt. - Rút! Một cường giả của Long Cốt Sơn đau buồn giận dữ rống lên, hắn dẫn đầu trốn hướng mạn bắc, người này là cường giả rất có sức nặng trong Long Cốt Sơn, hắn rút lui thì những người khác cũng rút theo. Đại quân ở bên dưới điên cuồng trốn đi bốn phương tám hướng, giờ phút này họ bất chấp tất cả, chạy trốn là ưu tiên hàng đầu. Rất nhiều quân sĩ thậm chí không dám trốn hướng mạn bắc, bởi vì bọn họ rất rõ ràng không giữ nổi Loạn Dương Thành, nếu đi Loạn Dương Thành thì rất có thể trốn thoát lần này nhưng không trốn được lần sau. Đại quân tán loạn! Chạy lung tung không có đường lối gì, hội trưởng của Thiên Hà Hội cũng không có mang theo chí cường giả đuổi theo giết chí cường giả của ba thế lực lớn, chỉ để lại một phần đại quân thu dọn chiến trường, đại quân khác tiến hướng mạn bắc, tấn công Loạn Dương Thành. Làm một hơi! Long Cốt Sơn hiện tại như rắn mất đầu, không chỉ quân đội, cường giả cũng không còn sĩ khí, giờ phút này mà không thừa dịp đánh hạ Loạn Dương Thành thì còn chờ lúc nào? Đại quân cuốn theo thế thiên địa mênh mông hùng dũng giết hướng mạn bắc. Nơi này cách Loạn Dương Thành có một khoảng cách, đại quân chạy qua đại khái cần nửa tháng. Đại quân của Long Cốt Sơn trốn trở về, cho dù lấy tốc độ nhanh nhất cũng cần nửa tháng. Cho nên bên này căn bản không lo lắng cái gì, có thể thoải mái bắt lấy Loạn Dương Thành. Thắng đại chiến nhưng Lục Ly không lập tức rời đi, mà là âm thầm đi theo đại quân, ngụy trang thân phận là thám báo của Vấn Tiên Cung. Hắn phải chờ Loạn Dương Thành bị đánh hạ mới xem như hoàn toàn không có việc gì. Đại quân một đường dễ dàng nghiền nát qua, dọc đường gặp được mấy tài nguyên bảo địa, nhẹ nhàng đánh chiếm. Nửa tháng sau đến Loạn Dương Thành. Loạn Dương Thành to lớn vậy mà biến thành một tòa thành trống, cường giả Long Cốt Sơn chạy hết, không còn bao nhiêu Thánh Hoàng, có khá đông quân sĩ, trong thành treo cờ trắng tro rõ ngừng chiến, đầu hàng. Loại tình huống này ngược lại rất thường thấy, sau khi võ giả bình thường đầu hàng sẽ không bị cấp trên truy cứu, bởi vì bọn họ cũng cần binh lính bổ sung. Nhiều quân sĩ của Thiên Hà Hội hiện giờ từng là quân sĩ của thế lực thứ hai bị diệt, vẫn được đối xử bình đẳng. Cường giả của Loạn Dương Thành dọn trống cả thành, bảo bối hữu dụng đều bị chuyển đi hết. Long Cốt Sơn còn có rất nhiều chí cường giả, bọn họ đổi một nơi vẫn có thể làm lại từ đầu, nhiều cường giả như vậy, rất nhanh lại có thể cấp tốc nổi lên. Chuyện kế tiếp đơn giản, một đám cường giả chia nhau hành động, mang theo đại quân đi công chiếm những tài nguyên bảo địa, chiếm lĩnh nguyên khu vực lân cận.
Chương 4483 Quý trọng hiện tại
Nửa tháng sau, địa bàn gần Loạn Dương Thành đều bị đánh hạ, Thiên Hà Hội tương đương chiếm cứ đất hai tòa thành. Lục Ly xem như hoàn toàn an tâm, đại quân của Vấn Tiên Cung bắt đầu khải hoàn về triều, chỉ để lại Quỷ Vấn ở bên này phân chia ích lợi và địa bàn với các thế lực lớn. Không thể nghi ngờ, công thần lớn nhất lần này không phải Vấn Tiên Cung mà là Lục Bàn Điện. Lục Bàn Điện phản bội mới là mấu chốt dẫn đến đại thắng. Đương nhiên, công lao của Vấn Tiên Cung rất lớn, đặc biệt là Vấn Tiên Cung hiện tại thực lực tăng nhiều, lần này phân chia ích lợi chắc chắn sẽ khiến Quỷ Vấn vừa lòng. Nhị cung chủ cùng tam cung chủ đi theo đại quân trở lại, bọn họ phải trông chừng đại quân bảo bối này, không để cường giả quân địch ám sát, lỡ có cường giả Long Cốt Sơn bí mật ẩn nấp trở về báo thù thì sao? Đại quân một đường rất thuận lợi trở về, toàn bộ đều về Thiên Hà Thành, nhị cung chủ lại lần nữa phát trọng thưởng, tiếp đó tuyên bố cho đại quân Vấn Tiên Cung nghỉ ngơi mười ngày. Một số quân sĩ của Diễn Vũ Điện cũng trở về, Thiên Hà Thành thoáng chốc phi thường náo nhiệt, đặc biệt là những tửu quán, tiệm ăn, thanh lâu càng chật ních. Nhiều quân sĩ được trọng thưởng, khoảng thời gian trước chịu áp lực lớn, hiện tại đại thắng rồi thì tội gì không đến chúc mừng, thả lỏng? Lục Ly không có đi những chỗ này, mà là cùng Vũ Dương, Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch uống rượu trong một tòa trang viên, đây là trang viên của Vũ Dương. Lục Ly dự định mấy hôm nữa sẽ đi, mấy ngày này hắn chuẩn bị tìm hiểu tình báo, lựa chọn tuyến đường là đi được. Bữa tiệc này xem như tiệc tiễn biệt, bốn người uống cả đêm, uống mấy chục vò rượu ngon. Sau khi uống xong Mạc Thiên Thiên vào phòng của Lục Ly, hai người lăn giường một đêm, tình hình chiến đấu cực kỳ kịch liệt. Ngày thứ hai, Lục Ly đi trong thành tìm hiểu tình báo, tiêu phí rất nhiều Thiên Thạch, tìm hiểu rất nhiều tình báo. Hắn trở về, đi vào phòng của mình, sửa sang tình báo, đồng thời quy hoạch phương thức và tuyến đường rời đi. Cốc cốc cốc! Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Lục Ly hơi ngẩn ra, dường như ba người Vũ Dương đã bị nhị cung chủ kêu đi? Còn ai sẽ đến quấy rầy chính mình? Lục Ly mở cửa ra, trông thấy bóng dáng màu tím xinh đẹp đứng bên ngoài, cười tủm tỉm nhìn hắn. - Loan Tịch? Lục Ly hơi kinh ngạc, hỏi: - Chẳng phải nàng đã bị nhị cung chủ kêu đi rồi sao? - Không có chuyện liên quan tới ta. Loan Tịch chắp tay sau lưng, có chút bướng bỉnh nhón chân đi vào, cười nói: - Ngươi sắp sửa đi, ta đến tiễn ngươi. Lục Ly còn chưa đi, hơn nữa cho dù đi cũng không nên là tiễn trong phòng đúng không? Loan Tịch làm vậy hơi ái muội, Lục Ly vốn cảm giác nàng là lạ, giờ phút này càng cảm giác không thích hợp. Nhưng Loan Tịch đã đi vào, Lục Ly còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể đi vào theo. Rót tách trà cho Loan Tịch, nàng liếc hướng cái bàn, phát hiện Lục Ly đang xem tư liệu, nàng hỏi: - Tuần Tra Sử, tìm được tuyến đường chưa? Đi như thế nào mới an toàn nhất? - Đi kiểu nào đều không an toàn! Lục Ly cười gượng lắc đầu nói: - Tuy rằng có một ít thương hội cung cấp một ít chiến thuyền, cũng có cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn hộ tống, nhưng hao phí to lớn. Quan trọng nhất là thương hội không bảo chứng an toàn tuyệt đối, đặc biệt là đi Đông Cảnh thì càng thêm không an toàn. Có rất ít tế đàn truyền tống, bởi vì rất nhiều thế lực đều là đối địch, không có truyền tống trận liên thông. Trừ mấy chủ thành mới có kết nối tế đàn truyền tống ra, nhưng với tài lực và thân phận của ta thì căn bản không có tư cách khiến Nam Cảnh Chi Vương mở ra tế đàn truyền tống. - Ừm! Loan Tịch nhíu mày hỏi: - Vậy ngươi trực tiếp bay đi Đông Cảnh? Vậy phải mất bao nhiêu năm? - Không! Lục Ly lắc đầu nói: - Ta sẽ đi một tòa thành lớn ở lân cận, sau đó cưỡi chiến thuyền của thương hội đến biên giới Nam Cảnh và Đông Cảnh, tiếp đó mới một mình bay vào Đông Cảnh. Trong Nam Cảnh khá an toàn, cưỡi chiến thuyền đi Đông Cảnh là không cần thiết. Thật ra trước đó Lục Ly đã tìm hiểu phương pháp đi Đông Cảnh, Vũ Dương cũng hỗ trợ tìm hiểu. Tiên Vực quá loạn, cho nên thương hội lớn cỡ nào đều vô nghĩa, e rằng chiến thuyền của gia tộc Nam Cảnh Chi Vương cũng vẫn có cường giả dám đánh lén giết, sau đó bỏ chạy đến Đông Cảnh, chẳng lẽ Nam Cảnh Chi Vương có thể cắn hung thủ sao? Xây dựng tế đàn truyền tống vô dụng, bởi vì giữa hai tòa thành trì thường xuyên khai chiến, xây dựng truyền tống trận chẳng lẽ cho đối phương công kích sao? Cho nên rất nhiều tế đàn truyền tống bị phá hủy thì không xây lại nữa. Chỉ có mấy tòa Vương Thành giữa các Cảnh Vương là có tế đàn truyền tống đến chỗ đối phương, nhưng đó là cường giả siêu cấp hoặc là con cháu đại tộc, thân phận như Lục Ly dù đưa vạn ức Thiên Thạch phỏng chừng cũng không hữu dụng. Cho nên Lục Ly nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể trước tiên cưỡi thương thuyền đi Đông Cảnh, tiếp đó dựa vào chính mình bay đi Thần Khải Thành. Tính chặng đường nếu thuận lợi thì phỏng chừng ba, bốn năm sẽ đến Thần Khải Thành. Nếu không thuận lợi thì không biết mất bao lâu. Loan Tịch đột nhiên mở miệng hỏi: - Chỗ ngươi có rượu không? Lục Ly sửng sốt, sâu thẳm nhìn Loan Tịch, nhẫn trên tay hắn lóe tia sáng, lấy một vò rượu ngon ra, nói: - Tự nhiên có rượu, Loan Tịch, tâm trạng của nàng không tốt? - Đúng vậy! Loan Tịch tự rót một ly rượu, sau đó rót cho Lục Ly, nàng có chút cay đắng nói: - Ngươi muốn đi, ta cảm giác cực kỳ không an toàn, cho nên tâm trạng hơi ủ rũ, ly biệt luôn thương cảm, không phải sao? - Ha ha! Lục Ly cười cười nói: - Đời người luôn có tám, chín phần không như ý, hơn nữa nàng tạm thời rời khỏi người nhà nên hơi không thói quen thôi. Nàng cũng là một cường giả, còn là một thiên tài tuyệt thế, chỉ cần nàng cố gắng thì có cơ hội rất lớn trở thành cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn. Có lẽ lần sau gặp lại, ta cần nàng che chở. - Ngươi cất nhắc ta!
Chương 4484 Quý trọng hiện tại (2)
Loan Tịch lại lần nữa uống một ly, nói: - Bản thân ta tự biết, Mạc Thiên Thiên có khả năng đột phá cảnh giới vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, nhưng ta thì rất khó đột phá, cho dù có thể đột phá ít nhất cũng cần trên vạn năm. Có dã tâm là chuyện tốt, nhưng quá mức cố chấp thì dã tâm đó sẽ biến thành ma niệm, đến lúc đó đời này đều không có hy vọng đạp phá một bước kia. Cho nên... ta không bao giờ mong đợi tương lai, ta thói quen quý trọng hiện tại. Loan Tịch nói đến câu nói sau cùng thì đột nhiên nhìn thẳng vào Lục Ly, tia sáng trong mắt lấp lánh như làn nước, giống mèo con dụ người. Có lẽ là bởi vì uống rượu, sắc mặt của nàng ửng hồng, miệng thở ra mùi hương say lòng người. Trong lòng Lục Ly có chút phức tạp, rõ rành rành Loan Tịch đang cầu hoan. Một đại mỹ nhân yểu điệu, còn là một đóa Kim Hoa của Tử Thần, nữ thần trong lòng vô số nam nhân, giờ phút này lại chủ động dụ hoặc hắn, tán tỉnh hắn. Quan trọng nhất Loan Tịch không giống kiểu tán chơi như Mạc Thiên Thiên, cảm giác nàng thật lòng, thật sự muốn có gì đó với Lục Ly. Lục Ly sắp đi rồi, dù hai người ngủ thì cảm giác như một đêm tình bạn. Lỡ như Lục Ly chết rồi thì coi như Loan Tịch miễn phí hiến dâng, xem bộ dạng của nàng giống xữ nử, cứ dâng hiến như vậy phải chăng hơi qua loa? Nếu là Lục Ly ngày xưa e rằng đã vồ lấy, mỹ nhân như ngọc, đổi lại bất cứ nam nhân đều sẽ động lòng, Lục Ly cũng rất động lòng. Nhưng Lục Ly hiện tại không dám ngủ bậy, vì hắn đã cõng quá nhiều nợ tình, khiến hắn không chịu nổi gánh nặng. Vui thích một lúc, nhưng phải cõng nợ tình cả đời! Lục Ly trầm mặc giây lát nói: - Loan Tịch tiểu thư, nàng còn trẻ tuổi, đời người còn con đường rất dài phải đi. Có lẽ phong cảnh bây giờ nàng nhìn thấy không phải tốt nhất, tương lai nàng sẽ gặp gỡ phong cảnh tốt hơn thì sao? Loan Tịch lắc đầu, rất kiên định nói: - Ta là một người cảm tính, Lục Ly, ta nói thẳng vậy. Thật ra ta không chắc mình yêu ngươi, có lẽ có chút thiện cảm với ngươi, một chút biết ơn, hoặc một khoảnh khắc xung động. Tóm lại... ta rất muốn trao lần đầu tiên của đời mình cho ngươi, muốn tận hưởng trong vòng tay của ngươi. Có lẽ là do ở trong Tiên Vực không có cảm giác an toàn, sợ tùy thời bị thất thân, cho nên ta muốn cho chính mình để lại hồi ức tốt đẹp. Lục Tuần Tra Sử của ta ơi, ngươi... chịu cho ta hồi ức tốt đẹp được không? Loan Tịch thâm tình nhìn hắn, trong ánh mắt đều là mong đợi cùng khát vọng, thậm chí mang theo chút cầu xin. Biểu cảm như vậy trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, đủ để bất kỳ nam nhân lòng dạ sắt đá bị hòa tan. Trong lòng Lục Ly cũng hòa tan, nhưng còn cắn răng kiên trì. Tuy rằng Loan Tịch nói rất rõ ràng, Lục Ly vẫn có chút do dự. Loan Tịch lại uống một hớp rượu, trong tay đột nhiên đánh ra một luồng Nguyên Lực, mở ra thần văn trong phòng. Nàng vươn tay chậm rãi kéo dây lưng cột eo, áo chậm rãi rơi xuống lộ ra áo lót màu đỏ ở bên trong, bờ vai trắng nõn và tay chân như làm từ dương chi ngọc lộ ra ngoài, bầu ngực cao vút suýt xé rách áo lót. Nàng có chút xấu hổ, mặt đỏ ứng, khép hờ mắt, cứ như thế yên lặng đứng. Đã đến mức này mà Lục Ly còn do dự thì đó là Liễu Hạ Huệ, hắn bước nhanh đi qua, ôm eo bế Loan Tịch lên, đi hướng giường. Đặt Loan Tịch xuống giường, nàng mở mắt ra, vẻ mặt tình động nhìn Lục Ly nói: - Lục lang, Loan Tịch còn chưa có kinh nghiệm, mong quân thương tiếc nhiều... Câu nói này giống như tình dược mãnh liệt nhất chớp mắt đốt cháy kích tình và lửa dục trong Lục Ly. Hắn leo lên giường lớn, không còn băn khoăn gì nữa, dùng thân phận kinh nghiệm tình trường cho Loan Tịch thể nghiệm đầu tiên dịu dàng tuyệt vời nhất. Qua một loạt thao tác, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng ấm lên, tiếng thở dốc kiều diễm ngân vang, trong phòng nháy mắt trở nên xuân ý ảm đạm, đẹp không sao tả xiết. Đông Linh Thành! Đây là một tòa thành lớn bên Nam Cảnh, bị một siêu cấp thế lực chiếm cứ, tòa thành bị thế lực này chiếm cứ đã đã hơn vạn năm, phi thường ổn định. Thế lực này cực kỳ mạnh, hơn nữa nghe nói có chút quan hệ với Nam Cảnh Chi Vương, cho nên cơ hồ không có thế lực lớn nào dám đến cướp đoạt Đông Linh Thành. Hôm nay một võ giả đến bên ngoài Đông Linh Thành, đây là một cấp Đế chẳng chút bắt mắt, còn là một tiểu lão nhân. Có quá nhiều võ giả cấp Đế, căn bản không có võ giả để ý tới, tiểu lão nhân dễ dàng đi vào Đông Linh Thành. Lão nhân ở trong thành đi dạo một vòng, rất nhanh tìm được một tòa thành bảo, đây là một thương hội quy mô lớn. Thương hội này thuộc siêu cấp thế lực, bọn họ có chiến thuyền chuyên nghiệp hộ tống võ giả, nhưng giá cả cực kỳ đắt. Tiểu lão nhân là Lục Ly ngụy trang, sau khi hắn đi vào, một thị nữ lập tức nghênh đón, nàng không có bởi vì Lục Ly là cấp Đế mà xem nhẹ hắn, rất khách khí hỏi thăm Lục Ly cần cái gì. Khi Lục Ly nói muốn cưỡi chiến thuyền thì, thị nữ mang theo Lục Ly đi vào một thiên điện ở bên cạnh, một lão nhân đang ngồi. Lão nhân thái độ cũng rất khách khí, hỏi thăm: - Các hạ muốn đi nơi nào? - Vân Vương Thành! Lục Ly nói ra đích đến của chính mình. Vân Vương Thành là đại thành đệ nhất phía đông Nam Cảnh, qua Vân Vương Thành là Đông Cảnh. Bên này là tận cùng phía nam Nam Cảnh, Vân Vương Thành là tận cùng phía đông Nam Cảnh, chặng đường khá xa, nếu chiến thuyền di chuyển thuận lợi thì hẳn là mất nửa năm sẽ đến nơi. - Vân Vương Thành? Lão già nhẹ gật đầu, ném qua một tấm bản đồ nói: - Có hai tuyến đường, thu phí giá khác nhau, tính an toàn cũng khác biệt, các hạ nhìn xem xem thử. Lục Ly nhận lấy, cẩn thận lật xem, hai tuyến đường một cái ngắn một cái dài, cái dài phải đi đường vòng, đến trung bộ trước rồi đi đông bộ. Con đường thứ hai giống như chạy thẳng. Thu phí giá cao khác, một đường cần nghìn ức Thiên Thạch, đường kia cần năm nghìn ức Thiên Thạch, không ngờ ngắn càng đắt hơn.
Chương 4485 Vân Vương Thành
Lão nhân giải thích rằng: - Ngắn thì tốc độ nhanh hơn, chỉ cần thời gian nửa năm, hơn nữa chiến thuyền khá nhỏ, không nhiều khách nhân đi, cho nên thu phí phải cao một chút. Chiếc chiến thuyền này có ba cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn trấn giữ, so sánh thì an toàn hơn, nhưng chúng ta cũng không bảo chứng an toàn tuyệt đối. Lục Ly hỏi: - Vậy còn chiếc chiến thuyền khác thì cần thời gian bao lâu? Tính an toàn thế nào? Lão nhân đáp: - Chiếc chiến thuyền khác cần một năm, tính an toàn giống nhau, không ai biết sẽ xảy ra vấn đề gì, ngươi cũng biết trong Tiên Vực bất cứ nơi nào đều không an toàn. Lục Ly nhẹ gật gù, cuối cùng gật đầu nói: - Ta lựa chọn tuyến đường ngắn, khi nào thì đi? Thanh toán Thiên Thạch như thế nào? - Đại khái hơn một tháng sau khởi hành! Lão già giải thích: - Về thanh toán Thiên Thạch thì tạm thanh toán hai nghìn ức Thiên Thạch, đi đến nửa đường sẽ thanh toán hai nghìn ức Thiên Thạch, đến Vân Vương Thành thanh toán hết số Thiên Thạch còn lại. - Rất hợp lý! Lục Ly vừa lòng gật đầu, điều này xem như rất có lương tâm. Lục Ly không có gì phải do dự, hắn rất sảng khoái giao hai nghìn ức Thiên Thạch. Hắn có rất nhiều Thiên Thạch, Vũ Dương cho hắn một ít, nhị cung chủ cho hắn một đống, đây là vốn phòng thân nhị cung chủ ban cho Lục Ly trước khi hắn đi, còn cho hắn rất nhiều thần tài. Bởi vậy dù bị lừa hai nghìn ức Thiên Thạch thì Lục Ly cũng không để bụng, thế lực lớn như vậy chắc không đến mức làm loạn? Dù sao bị đồn tiếng xấu thì về sau không có người tin tưởng bọn họ. Lục Ly giao Thiên Thạch, lĩnh một tấm lệnh bài, hắn ra ngoài tìm khách điếm ở lại, bắt đầu bế quan tu luyện, chờ đợi ngày xuất phát. Trong thành rất náo nhiệt, cũng có nhiều chỗ kỳ lạ, nhưng Lục Ly không hứng thú đi dạo, Đông Linh Thành hỗn tạp cá rồng, rất dễ dàng xảy ra chuyện. - Không biết những ngày sắp tới nhóm Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương sẽ sống như thế nào? Trong đầu Lục Ly hiện ra khuôn mặt của ba người, trong lòng có chút phiền muộn. Đặc biệt là Mạc Thiên Thiên cùng Loan Tịch, hai đại mỹ nhân yểu điệu lỡ như bị chí cường giả nào theo dõi thì xác suất xảy ra chuyên là rất lớn. Tuy rằng Mạc Thiên Thiên cùng Loan Tịch đều cảm giác giống như cá nước thân mật, hai bên lên giường nhưng không có tình cảm sâu đậm gì, thế nhưng con người của Lục Ly rất trọng tình nghĩa, có câu lâu ngày sinh tình cũng có đạo lý. Nhưng Lục Ly đã đi rồi, suy nghĩ quá nhiều cũng không có ý nghĩa, muốn quản cũng không quản được, đành tùy theo số phận của mỗi người. Hơn nữa hắn cũng không phải vạn năng, đụng phải cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn thì bản thân hắn cũng không chịu đựng nổi. Nếu lựa chọn đi tới Tiên Vực thì phải chịu trách nhiệm với hành vi của chính mình, Lục Ly đi chuyến này cũng có nhiều nguy cơ, nên lo cho bản thân là hơn. Lục Ly không tiếp tục suy nghĩ lung tung, bắt đầu bế quan tu luyện. Hơn một tháng qua nhanh, hai ngày trước khi xuất hiện, Lục Ly ngừng tu luyện, hắn ra ngoài sưu tập tình báo, tiêu phí nhiều Thiên Thạch, hắn mua đến rất nhiều tình báo. Là tình báo dọc đường đi Đông Cảnh và Nam Cảnh. Nhưng những tình báo này không có tác dụng quá lớn, bởi vì tình huống tùy thời thay đổi, có lẽ bên này mới vừa thu được tình báo, chưa qua vài ngày lại đổi. Cũng giống như Lục Ly đi Nam Cảnh, giữa đường có mấy ma quật rất nổi tiếng, một số lão ma cường đại ở trong đó, nhưng ai biết sau khi đi qua thì những ma quật này có còn lão ma ở không? Lỡ như mấy lão ma đổi chỗ khác thì sao? Những lão ma này không phải thời gian dài định cư ở một chỗ, bởi vì... kẻ thù quá nhiều. Tính lưu động của cường giả Tiên Vực rất mạnh, giống như Loạn Dương Thành, đám cường giả chạy trốn hết, bọn họ sẽ tìm một nơi, rất nhanh sẽ lại lần nữa nổi lên. Nếu bọn họ nổi lên thì chắc chắn có một ít tiểu thế lực bị bọn họ diệt, hoặc là bị bọn họ ép buộc rời đi. Cường giả bị buộc rời đi sẽ đến nơi khác. Còn có một ít lão ma, bọn họ đi khắp nơi, tính phá hoại của bọn họ rất mạnh, tính cách cũng rất bạo ngược. Thường thì mỗi khi đến một nơi sẽ đốt giết cướp, rất nhanh sẽ dẫn tới thế lực lớn chú ý, ở một khoảng thời gian lại sẽ bị ép buộc rời đi hoặc là đánh chết. Tra xét mấy ngày, thời gian cũng tới rồi, Lục Ly đi thành bảo kia, bị sắp xếp đi ngoài thành. Bên kia đã sớm có mấy trăm võ giả tụ tập chờ, đa số đều là Thánh Hoàng, chỉ có chút ít cấp Đế, còn có mấy công tử, tiểu thư, bên người còn đi theo hộ vệ. Bên trong còn có một cô bé phấn điêu ngọc mài, bên người đi theo mấy hộ vệ. Mấy trăm võ giả này đa số đều là chủng tộc kỳ dị, cũng có số ít nhân tộc, trong Tiên Vực có hơi ít nhân tộc, nhưng không phải không có. Lại lần nữa đợi thời gian mấy nén hương, mấy trăm võ giả đến, cường giả của Đông Linh Thành cũng tới, ba cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, còn có năm Thánh Hoàng. Một Thánh Hoàng lấy ra một chiếc chiến thuyền, chiến thuyền quả nhiên không lớn, nhưng nhìn liền biết là phi thường cấp cao. Ba cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn chợt lóe biến mất, đi lên tầng cao nhất. Chiến thuyền này chỉ có hai tầng, tầng trên không có nhiều khoang thuyền, tầng dưới có hơn một ngàn khoang thuyền, nhóm Lục Ly xếp hàng đi lên, mỗi võ giả được chia cho một khoang thuyền. - Không có việc gì thì đừng ra khỏi khoang thuyền đi lung tung, đừng dùng thần niệm tra xét lung tung, có bất kỳ tình huống gì chúng ta đều sẽ lập tức thông báo! Truyền âm của một Thánh Hoàng vang lên trong đầu nhóm Lục Ly: - Nếu gặp sét đánh và Ngạc Dạ thì mọi người tự cầu nhiều phúc đi, chúng ta không giúp gì được trong mấy chuyện này. Được rồi, xuất phát! Chiến thuyền ánh sáng chợt lóe, theo sau hóa thành một luồng sáng bay hướng phương xa, rất nhanh biến mất ở chân trời phía đông. Lục Ly vào chiến thuyền liền mở ra thần văn của khoang thuyền, theo sau trực tiếp bế quan. Tuy rằng trong khoang thuyền có trà lâu tửu quán, nhưng Lục Ly không hứng thú chút nào. Nếu muốn uống trà thì hắn có lá trà hàng đầu được Quỷ Vấn tặng, rượu ngon cũng có một đống, căn bản không cần đi bên ngoài.