Hắn để Tiểu Bạch khống chế rắn độc lui ra, một chân dẫm lên cái chân gãy của võ giả Triệu gia, lạnh lùng nói:
- Lần này có tổng cộng bao nhiêu người truy sát ta? Triệu Duệ ở đâu?
Lần này Triệu Duệ không hiện thân, Lục Ly rất không an tâm. Người nọ bị cắt đứt một chân, bởi vì toàn thân đau nhức nên đang run rẩy, trong đôi mắt người này hiện lên một chút hận ý, cắn răng nói:
- Muốn giết cứ giết, nếu ta nói người nhà của ta cũng phải chết, nếu như ngươi một hán tử, thì cho ta thoải mái đi.
Xem ra thân nhân người này đều ở Vũ Lăng thành, sợ Triệu gia trả thù, cho nên chết cũng không nói.
Lục Ly trầm ngâm trong chốc lát, lạnh lùng nói:
- Ta không nói, không ai biết ngươi để lộ bí mật, làm sao Triệu gia có thể tìm người nhà ngươi gây phiền toái? Mà... nếu như ngươi không nói, sau khi ta trở về thành nhất định giết cả nhà ngươi, ta nói được là làm được.
- Ngươi...
Người nọ phun ra một ngụm máu tươi, con ngươi lấp lánh trong chốc lát, bất đắc dĩ nói ra:
- Duệ thiếu cùng Ba Thúc ở dưới chân Hàn Vân Sơn chặn đường ngươi. Bên bọn họ còn có bốn năm người, Duệ thiếu cùng Ba Thúc đều là Thần Hải cảnh sơ kỳ. Ta đã nói tất cả, cho ta một cái thoải mái đi.
- Xoẹt!
Lục Ly vung Thiên Lân đao lên, cho người này một cái chết thống khoái.
Hắn cau ngươi, nội tâm trầm trọng, lúc trước hắn đoán không sai, quả nhiên lần này có hai tên Thần Hải cảnh tới, hơn nữa còn đang ở dưới chân Hàn Vân Sơn ôm cây đợi thỏ. Nói không chừng có thể triệu tập võ giả Triệu gia trong Hàn Vân Sơn, nếu như hắn còn muốn đi Hồng Nham Sơn mà nói lành ít dữ nhiều.
- Hí hí…
Tiểu Bạch khoan khoái chạy tới, cầm lấy một thanh huyền khí gặm gặm, thuần thục biến thanh huyền khí này thành thức ăn.
- Đừng gặm cái này, những... cái này đều là huyền khí, rất đáng tiền đó.
Lục Ly hết sức đau sót, nhìn tình hình huyền khí những người này mang theo đều là Nhân Giai tam phẩm trở lên, có lẽ đáng không ít vàng lá đấy.
Hắn thu thập toàn bộ huyền khí lại, lục lọi trong thi thể một phen, lấy được một ít vàng lá cùng hai bản bí tịch.
Sau đó hắn lại cẩn thận thu thập toàn bộ mũi tên lại, những mũi tên này chế tạo không dễ, độc dược quá ít, Lục Linh chỉ chế tạo được bốn cái. Ở Địch Long bộ lạc bắn giết Địch Hãn đã dùng một cái, hiện tại chỉ còn lại ba cái, tự nhiên Lục Ly muốn thu hồi lại toàn bộ,
Phía đông, bầu trời bắt đầu hửng sáng, sắc trời từ từ trở nên sáng rực, Lục Ly hướng về phía ánh sáng mờ nhìn hai bản bí tịch mấy lần, phát hiện chẳng qua là hai bản huyền kỹ cấp thấp liền mất đi hứng thú, ném vào trong bao mặc kệ.
Sau khi buộc chặt huyền khí vào trong bao, Lục Ly khẽ nói với Tiểu Bạch:
- Triệu tập một ít rắn độc tới đây, ăn hết toàn bộ thi thể đi, đừng lưu lại dấu vết.
Tiểu Bạch kêu lên mấy tiếng, vô số rắn độc chen chúc nhau mà đến gặm thi thể, rất nhanh tất cả thi thể đều biến thành vô số xương trắng. Chiến giáp cũng bị cắn rách tung toé, mới đầu rất nhiều chiến giáp đều là hoàn chỉnh, thế nhưng đó là chiến giáp Triệu gia, Lục Ly sẽ không lấy.
- Làm sao bây giờ?
Sau khi rời khỏi chiến trường, trở lại đồng hoang, Lục Ly liền ngồi ở trên tảng đá uống nước ăn thịt khô, cầm lấy bản đồ Nhiệm Vụ Đường cấp cho rơi vào trầm tư.
Nếu như đi đường vòng trở về mà nói... Hẳn sẽ an toàn, nhưng không cách nào hoàn thành nhiệm vụ lần này, có thể bị mất một trăm điểm cống hiến, Tiểu Bạch cũng không có đồ ăn. Đi Hàn Vân Sơn mà nói... Khẳng định vô cùng hung hiểm, rất có thể sẽ chết ở trong núi lớn.
- Đi!
Cuối cùng Lục Ly nhìn Tiểu Bạch một cái, cắn răng hướng về phương bắc chạy đi. Con tiểu thú này quá thần kỳ, hiện tại đã có thể khống chế Huyền Thú nhất phẩm, một khi trưởng thành, trình độ mạnh mẽ tuyệt đối vượt qua tưởng tượng của hắn.
Vì Tiểu Bạch, hắn lựa chọn mạo hiểm.
Hàn Vân Sơn là cửa phía nam của Hàn Băng Thâm Uyên, muốn đi Hàn Băng Thâm Uyên, trừ phi ngồi trên thượng cổ chiến xa hoặc thiết giáp phi thuyền, còn không từ phía nam đi nhất định phải đi qua Hàn Vân Sơn.
Bởi vì hai bên Hàn Vân Sơn đều là ao đầm, bên trong có độc trùng ngủ đông, độc chướng giăng đầy, cho dù võ giả Hồn Đàm cảnh cũng không dám xông loạn, loại cảnh giới như Lục Ly tiến vào tuyệt đối là hữu tử vô sinh.
Cho nên Lục Ly chỉ có thể hướng Hàn Vân Sơn một đường chạy đi, ở trên đường rất an toàn, chỉ gặp mấy con Huyền Thú cấp thấp lạc đàn, nên Lục Ly ung dung giải quyết.
Chạy hơn nửa ngày, tại lúc xế chiều rốt cục Lục Ly đã tới gần Hàn Vân Sơn. Hắn không dám tới quá gần, nên tìm một cái sơn động nghỉ ngơi một canh giờ, đợi đến lúc hoàng hôn mới lặng lẽ lẻn vào Hàn Vân Sơn.
Hắn lẻn vào trong một rừng cây, tiếp tục hướng chân núi Hàn Vân tới gần, sau khi đi được mấy dặm hắn liền leo lên một cây đại thụ, lợi dụng lá cây ám hồng che chở quan sát Hàn Vân Sơn bên kia.
- Có người!
Hàn Vân Sơn cao chót vót, chỉ có một đường độc đạo có thể lên núi, Lục Ly thấy mấy điểm đen ở lối vào độc đạo, bên cạnh còn có một cái lều.
- Mẹ kiếp!
Lục Ly lặng lẽ bò xuống thầm mắng một câu, rất rõ ràng Triệu Duệ đã ở đầu đường ôm cây đợi thỏ. Muốn lên núi chỉ có thể khai chiến với bọn họ, trừ phi Lục Ly không muốn lên núi nữa.
Có lẽ trong lòng Triệu Duệ nghĩ, Lục Ly đơn thương độc mã khẳng định không phải đối thủ của đám người Địch Hoả, chỉ có thể chật vật chạy trốn về hướng Bắc. Cho dù không bị đám người Địch Hoả chém giết, thì tới bên này bọn họ xuất thủ cũng có thể ung dung giết chết, cho nên bọn hắn ngay cả lều cũng dựng lên, nói rõ không để ở trong lòng.
Lục Ly tụt xuống cây, một bên gặm lương khô một bên rơi vào trầm tư. Đường đi lên Hàn Vân Sơn quá dốc, trừ con đường này ra, chỉ có từ hai bên vách đứng trèo mà lên mà thôi.
Leo trèo ngược lại không thành vấn đề, nhưng Triệu Duệ cùng Ba Thúc đều là Thần Hải cảnh, một khi có bất kỳ dấu hiệu gió thổi cỏ lay gì cũng sẽ bị phát hiện. Lúc leo trèo trên vách đá mà bị phát hiện, thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Chương 72 Thất bại trong gang tấc
- Sử dụng thần kỹ huyết mạch mạnh mẽ xông tới?
Nội tâm Lục Ly hơi động, sau đó lập tức bác bỏ. Sử dụng thần kỹ huyết mạch cũng không nắm chắc đánh giết được võ giả Thần Hải cảnh, thần kỹ huyết mạch của hắn chỉ có thể duy trì nửa nén hương, sau nửa nén hương hắn có thể suy yếu đến mức không mở nổi mắt, đến lúc đó sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Thời gian từ từ trôi qua, trời sắp tối rồi, sau khi trời tối leo trèo vách đá càng khó khăn, không cẩn thận sẽ từ trên vách vách đá rơi xuống...
Sa sa sa!
Đúng lúc này, nơi xa vang lên một đạo thanh âm yếu ớt, Lục Ly cảnh giác nhìn về hướng Tây Bắc. Hắn nhìn ra ngoài một hồi, rất nhanh đôi mắt sáng lên.
Bên trong một cái hang động ở phía Tây có từng con kiến to lớn chui ra, những con kiến này toàn thân ánh vàng, mỗi một con đều lớn như nắm tay, khóe miệng còn có răng nanh màu hoàng kim, phản xạ ra đạo đạo hàn quang.
Hoàng Kim Nghĩ!
Đây là một loại Huyền Thú nhất phẩm thường gặp trong núi lớn.
Lực phòng ngự cường đại, đi lại như gió, hơn nữa vừa xuất hiện nhất định là một đám, hàng trăm hàng nghìn con.
Trong đầu Lục Ly hiện lên một cái ý niệm, hắn chủ động nhích tới gần Hoàng Kim Nghĩ, gọi Tiểu Bạch tới. Những con Hoàng Kim Nghĩ kia vốn đang cuồng bạo tiến tới chỗ Lục Ly, dưới một hơi thở của Tiểu Bạch toàn bộ đều sợ hãi bò lổm ngổm, không dám làm ra một cử động nhỏ nào.
Trong động không ngừng có Hoàng Kim Nghĩ chui ra, tất cả đều bị Tiểu Bạch áp chế, càng ngày càng nhiều, chờ đến lúc sắc trời bắt đầu đen, Hoàng Kim Nghĩ đã đạt đến hơn ngàn con.
- Tốt lắm, Tiểu Bạch khống chế bọn chúng hướng về con đường kia, tấn công toàn bộ nhân loại gặp phải!
Lục Ly hạ lệnh cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch kêu lên mấy tiếng, từng bầy Hoàng Kim Nghĩ phóng lên Hàn Vân Sơn như thiên quân vạn mã, từ xa nhìn lại chỉ thấy một mảnh hoàng kim, vô cùng tráng lệ.
Lục Ly không có lập tức ra tay, mà bò lên một cái cây đại thụ quan sát. Tốc độ Hoàng Kim Nghĩ rất nhanh, thoáng cái đã lao ra khỏi rừng cây phóng lên con đường nhỏ, chỉ mất thời gian hai nén hương đã xông vào sơn đạo, hướng mấy người nơi xa phóng đi.
- Duệ thiếu, có Huyền Thú!
- Ba thúc, rất nhiều Hoàng Kim Nghĩ...
Trong lúc mơ hồ Lục Ly nghe thấy những người kia gọi Duệ thiếu cùng Ba Thúc, đôi mắt hắn trở nên lạnh lẽo, đúng là Triệu Duệ dẫn người ngăn chặn hắn.
Rất nhanh bên kia đã bộc phát chiến đấu, có hai vị Thần Hải cảnh ở đây, hơn ngàn con Hoàng Kim Nghĩ này căn bản không đủ nhìn, chém giết chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.
- Đi...
Lục Ly chọn đúng thời cơ nhanh chóng hướng bên trái đi đường vòng, có Hoàng Kim Nghĩ kiềm chế đám người Triệu Duệ, nên hắn có đầy đủ thời gian từ vách núi bên cạnh trèo lên.
Hắn nhanh chóng tiềm hành, đi vòng mười dặm đường, lại lặng lẽ hướng phương hướng Hàn Vân Sơn đi vòng, tìm kiếm một chỗ tương đối dễ leo trèo, hít thở mấy hơi thật sâu rồi leo lên phía trên như khỉ.
Vách đá ở đây cao ít nhất mấy ngàn mét, sắc trời u ám khiến Lục Ly không dám leo trèo quá nhanh, lại không dám làm ra động tĩnh quá lớn. Đám người Triệu Duệ cách đây hơn nửa dặm, rất dễ dàng kinh động bọn họ. Một khi bị phát hiện, bọn họ phân ra một người lên đỉnh núi, hai đường giáp công thì...
Cũng may Hoàng Kim Nghĩ đang trùng kích mọi người, căn bản không ai để ý bên này, tiếng kêu kỳ quái của Hoàng Kim Nghĩ và tiếng võ giả gầm lên đan vào nhau, đoán chừng bên này gây ra một ít động tĩnh nhỏ cũng không nghe được.
Lục Ly không có sử dụng huyền lực, dựa vào lực lượng nhục thân đừng nói là leo trèo mấy ngàn mét, mấy vạn mét cũng không thành vấn đề.
Hắn quét nhìn chung quanh, tìm kiếm điểm dừng chân, thỉnh thoảng dùng sức nhảy lên vượt qua đá lớn, như một con khỉ linh hoạt nhanh chóng leo lên.
Một nghìn mét, hai nghìn mét, ba nghìn mét!
Lục Ly đứng ở trên một tảng đá lớn thở dốc từng ngụm từng ngụm, nhìn lên đỉnh đầu một cái, còn không tới nghìn mét nữa. Chiến đấu bên kia vẫn chưa kết thúc, hắn hơi hơi bớt lo, chỉ cần bò lên được Hàn Vân Sơn, trong địa hình rắc rối phức tạp muốn tìm đến hắn khả năng rất nhỏ.
Lục Ly lặng lẽ nhìn về bên kia, có thể mơ hồ nhìn thấy tia sáng huyền lực lấp lánh, âm thanh Hoàng Kim Nghĩ gào thét. Lục Ly hít lấy vài hơi leo trèo lần nữa, hắn tìm được một con đường không tồi, không có bất ngờ gì xảy ra thì trong khoảng thời gian hai nén hương nữa là hắn có thể ung dung trèo lên vách đá.
- Két...
Hết lần này tới lần khác tại thời điểm hắn trèo được một nén hương, khoảng cách tới đỉnh núi chỉ còn mấy trăm mét, thì từ nơi xa có một con đại ưng màu xanh bay tới, nó nhìn thấy Lục Ly vậy mà dám lao xuống, giống như cho rằng hắn là bữa ăn tối.
Lục Ly thầm mắng không ngớt, lúc này hai tay hắn nắm lấy cự thạch, nào có cơ hội xuất đao? Bây giờ hắn cách mặt đất mấy ngàn mét, nên không dám gọi Tiểu Bạch đi ra, ngộ nhỡ không cẩn thận ngã xuống chết thì sao?
- Nhanh nhanh!
Hắn chỉ có thể cắn răng đoạt mệnh trèo lên, tranh thủ lúc đại ưng màu xanh tới gần leo lên đỉnh vách đá trước. Hắn dùng hết toàn lực, lấy tốc độ nhanh nhất leo trèo, vậy mà chuyện bất ngờ lại xảy ra lần nữa.
- Oanh!
Một hòn đá đột nhiên buông lỏng, thiếu chút nữa Lục Ly té xuống, may là ở thời khắc mấu chốt tay hắn vẫn nắm được một mỏm đá ở bên cạnh. Nhưng tảng đá kia lại lăn xuống phía dưới, phát ra thanh âm to lớn.
- Tiếng gì vậy? Bên kia có người!
Một tiếng hô vang lên, tiếp theo một giọng nam hùng hậu lại truyền ra:
- Hình như là Lục Ly? Mau đuổi theo, đừng động tới đám Hoàng Kim Nghĩ này.
- Mẹ kiếp!
Lục Ly chửi ầm lên, con đại ưng màu xanh kia đã bay tới, thân thể hắn chuyển hướng đứng trên một tảng đá lớn ở bên cạnh, từ phía sau lưng rút ra Thiên Lân đao hướng về phía đại ưng màu xanh tầng tầng lớp lớp bổ tới.
- Éc.
Đại ưng màu xanh phát ra một tiếng gào thét, thân thể to lớn bị Lục Ly nện bay ra ngoài, máu nhuộm trường không. Lục Ly xác định uy hiếp từ đại ưng màu xanh được giải trừ, cũng không dám dừng lại nữa, lấy tốc độ nhanh nhất trèo lên phía trên.
Chương 73 Chiến Thần Hải
- Thật là xui xẻo!
Trên đỉnh núi, Lục Ly thấy vài bóng người điên cuồng chạy trong sơn đạo nơi xa, thì khuôn mặt ủ rũ xuống. Mắt thấy sắp thành công vượt qua đám người Triệu Duệ lẻn vào trong núi lớn, nhưng bây giờ lại thất bại trong gang tấc, hai tên cường giả Thần Hải cảnh đuổi giết hắn, làm không tốt liền phải chôn xương trên Hàn Vân Sơn.
Sắc trời càng thêm u ám, Lục Ly chạy như điên ở bên trong sơn lĩnh, tầm mắt càng ngày càng kém, chạy trốn càng lúc càng khó khăn, dọc theo đường đi có mấy lần rơi vào bên trong khe suối.
Thế nhưng hắn lên đường khó khăn, đám người Triệu Duệ cũng giống như thế, hắn chỉ có một người, đối phương thì có sáu bảy người, chuyện này đối với hắn có lợi.
Đám người Triệu Duệ điên cuồng đuổi theo ở phía sau, đã phát hiện ra cái vấn đề này, đường núi thì khó đi mà hắn sống an nhàn sung sướng, nên trên người có nhiều chỗ bị bụi gai làm tổn thương, còn ngã xuống mấy lần, nện đến sưng mặt sưng mũi, khổ không thể tả.
Hắn suy nghĩ một chút nói:
- Ba thúc, chúng ta cứ như vậy sẽ không đuổi kịp hắn. Nếu không một mình thúc đuổi theo, làm thịt tên tạp chủng này.
Lông mày Ba thúc nhíu lại, lắc đầu nói:
- Không được, nhiệm vụ của ta là phải bảo hộ thiếu gia, một khắc cũng không thể rời khỏi thiếu gia. Nơi này chính là Hàn Vân Sơn, ngộ nhỡ xuất hiện một con Huyền Thú cường đại thì sao?
Triệu Duệ chẳng hề để ý nói:
- Chính vì nơi này là Hàn Vân Sơn nên mới không có nguy hiểm, cường giả các gia tộc hợp thành bao nhiêu phòng tuyến? Tên tiểu tạp chủng kia vẫn chưa có chạy xa, thúc toàn lực đuổi theo rất nhanh sẽ chém giết được hắn, chúng tôi ở đây chờ thúc trở lại, sẽ không chạy loạn.
Ba thúc vẫn có chút do dự, lão không để ý có thể đánh giết Lục Ly hay không, lão chỉ lưu ý đến sự an toàn của Triệu Duệ. Triệu Duệ trở nên nóng nảy, sắc mặt trầm xuống nói:
- Lần này ta tới truy sát Lục Ly, thiếu gia mấy cái gia tộc kia đều biết, nếu để Lục Ly thành công chạy trốn trở về thành, thể diện của ta ném đi đâu? Đối với uy nghiêm Triệu gia cũng có ảnh hưởng, Ba thúc cầu xin thúc.
- Được rồi...
Ba thúc bất đắc dĩ thở dài, dặn dò mấy câu để đám người Triệu Duệ chờ ở chỗ này, không cần đi theo, sau đó huyền lực lấp lánh lấy tốc độ nhanh nhất chạy về phía trước.
Mặc dù Ba thúc và Triệu Duệ cùng là Thần Hải cảnh sơ kỳ, nhưng rõ ràng chiến lực chênh lệch rất lớn, một mình Ba thúc chạy như điên trên đường núi, giống như một con cự viên không ngừng nhảy đi, chưa bao giờ xuất hiện vấn đề đặt chân không vững ngã xuống núi.
Lão men theo phương hướng Lục Ly chạy trốn, có thể ung dung tìm được dấu vết Lục Ly đi qua. Tốc độ của lão nhanh gấp đôi so với Lục Ly, chỉ cần thời gian ba nén hương đã loáng thoáng nghe được tiếng Lục Ly chạy phía trước.
- Tiểu tạp chủng, trốn chỗ nào?
Lão gầm lên một tiếng, tốc độ lại tăng lên vài phần, Lục Ly ở phía trước giống như nghe được một tiếng lôi hống, trong nháy mắt sắc mặt biến đổi, có thể nhanh chóng đuổi theo như thế, chỉ có võ giả Thần Hải cảnh.
Thần Hải cảnh!
Võ giả Huyền Vũ cảnh nhất định phải đả thông mười hai cái kinh mạch mới có thể ngưng tụ Thần Hải, trăm vạn võ giả Huyền Vũ cảnh trong bộ lạc có thể thành công ngưng tụ Thần Hải không cao hơn một ngàn người, từ đó có thể thấy Thần Hải khó ngưng tụ cỡ nào.
Một khi ngưng tụ thành công, thực lực võ giả sẽ nâng cao gấp bội, bởi vì Thần Hải vô cùng thần kỳ, có thể tồn trữ đại lượng huyền lực.
Lục Ly tu luyện ra huyền lực, hiện tại chỉ có thể tồn trữ ở trong kinh mạch, kinh mạch có thể tồn trữ bao nhiêu huyền lực chứ? Hơn nữa huyền lực trong kinh mạch còn dễ dàng tản vào bên trong cốt nhục.
Thần Hải thì khác!
Có được Thần Hải, lượng huyền lực võ giả có thể tồn trữ tăng thêm gấp mười lần, thậm chí gấp trăm gấp ngàn lần. Quan trọng hơn chính là... huyền lực ở trong Thần Hải sẽ được tôi luyện, trở nên càng thêm ngưng luyện, uy lực nâng cao gấp bội.
Ở Bắc Mạc có câu nói, cảnh giới đè chết người, võ giả cao hơn một cảnh giới có thể ung dung trấn áp hơn trăm người có cảnh giới thấp hơn. Nếu như không có tình huống ngoài ý muốn, thì không thể nào xuất hiện chuyện vượt cấp khiêu chiến.
Lục Ly có được một thân thần lực, không yếu hơn võ giả Thần Hải cảnh sơ kỳ, thậm chí còn có khả năng mạnh hơn một ít. Nhưng vấn đề là lúc chiến đấu không chỉ nhìn lực lượng, còn phải nhìn tốc độ, năng lực phản ứng, huyền kỹ, kinh nghiệm chiến đấu và vô số nhân tố khác.
Giờ khắc này tâm thần Lục Ly chìm xuống, nghe tiếng rít phía sau, cảm thụ hơi thở cường đại trên người Ba thúc, trong đầu hắn hiện lên ý nghĩ tuyệt vọng.
- Không thể buông bỏ, cho dù biết rõ phải chết cũng không thể buông tha, nếu mình chết rồi, tỷ tỷ cũng sẽ không sống một mình.
Trước sự sống chết, Lục Ly nhớ lại Lục Linh, vậy mà nội tâm của hắn từ từ trở nên tỉnh táo, đầu óc vận chuyển thật nhanh, tìm kiếm biện pháp phá địch.
Xung quanh không có Huyền Thú, Tiểu Bạch không dùng được, cũng không phát hiện có người, trông cậy vào viện quân cũng không được, Lục Ly suy nghĩ một chút phát hiện chỉ có thể dựa vào chính mình.
- Liều mạng!
Lục Ly suy nghĩ một chút, cắn răng dừng bước lại không chạy trốn nữa, hắn cầm cái bọc nhét vào một bên, một cánh tay nắm lấy Đoạt Mệnh Nỏ, một tay khác cầm Thiên Lân đao, hít một hơi thật sâu đợi kẻ địch tới gần.
Nếu không trốn thoát, vậy không bằng liều chết chiến một trận, còn có thể có một đường sinh cơ.
- Xì xì...
Cái đầu Tiểu Bạch từ trong bao chui ra, Lục Ly liếc mắt nhìn nó một cái, nói:
- Tiểu Bạch, ta sắp phải khai chiến cùng một kẻ địch cường đại, nếu như lát nữa ta chiến tử, ngươi hãy lập tức chạy trốn. Nếu có kiếp sau, ta sẽ giúp ngươi tìm đồ ăn ngon nhất trong thiên hạ.
- Xì xì...
Mắt Tiểu Bạch lộ ra vẻ lo lắng, nơi xa có một bóng người chạy nhanh mà đến, Lục Ly không hề để ý tới Tiểu Bạch nữa, lập tức cầm đao nhảy lên trên một tảng đá lớn lẳng lặng đợi chờ.
Chương 74 Lấy mạng đổi mạng
- Hưu!
Ba thúc đứng yên ở trước Lục Ly mười thước, con mắt lạnh lẽo quét nhìn bốn phía một cái, sau khi xác định không có mai phục, mới cười lạnh khiến vết đao trên mặt không ngừng co giật, lộ ra vẻ dữ tợn dị thường, lão trầm giọng nói:
- Tại sao không chạy nữa? Tiểu tử, không phải ngươi rất biết trốn sao?
Lúc này nội tâm Lục Ly trở nên vô cùng yên tĩnh, có lẽ biết rõ phải chết, nên hắn bất chấp tất cả, lạnh như băng nói:
- Ông là Thần Hải cảnh, tôi là Huyền Vũ cảnh, ông so với tôi lớn hơn mười mấy tuổi, làm sao tôi có thể thoát được? Triệu gia các người đều không biết xấu hổ giống nhau sao? Không thể để Triệu Duệ tự mình chiến với tôi?
Lục Linh bảo Lục Ly phải động não, không được một mực dùng vũ lực, cho nên Lục Ly muốn khích tướng thử một chút. Trước kia chiến đấu cùng dã thú hắn vẫn thường xuyên dùng chiêu này, triệt để chọc giận dã thú, như vậy có thể tìm ra sơ hở đánh giết.
Thế nhưng, thủ đoạn của hắn rõ ràng còn non một chút, khóe miệng Ba thúc co lại một chút rồi không suy chuyển chút nào, ngược lại đùa cợt nói:
- Tiểu tử, mười ba tuổi ta gia nhập Triệu gia, kiếm sống trên mũi đao hơn hai mươi năm, ngươi không nên dùng chút thủ đoạn này. Ngươi tự mình theo ta đi gặp Duệ thiếu, hay là ta mang thi thể của ngươi trở về?
- Theo ông trở về?
Lục Ly nhướng ngươi, mắt lộ ra một chút hi vọng nói:
- Tôi theo ông ngươi đi gặp Duệ thiếu, ta có thể sống sao?
- Không biết!
Mặt Ba thúc không biểu cảm nói:
- Nhưng nếu ngươi không theo ta mà nói, hiện tại người sẽ phải chết, ngươi tự mình lựa chọn đi.
Lục Ly trầm ngâm chốc lát, cắn răng hỏi lần nữa:
- Ta ở Liễu gia chẳng qua chỉ là khách khanh, nếu như ta rời khỏi Liễu gia, gia nhập Triệu gia các ngươi, các ngươi có thể không giết ta không?
- Không biết!
Trả lời Lục Ly là ba chữ lạnh như băng, lão dừng một chút rồi bổ sung thêm một câu:
- Ngươi sống hay chết, phải nhìn tâm tình Duệ thiếu.
Lục Ly trầm mặc lần nữa, chờ đến khi Ba thúc không còn kiên nhẫn, trên mặt hắn lộ ra một chút kiên định, gật đầu nói:
- Được, ta theo ngươi đi gặp Duệ thiếu, ngươi là Thần Hải cảnh, giao chiến cùng ngươi ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Lục Ly nhảy xuống cự thạch, đưa cái bọc ra, cắm Thiên Lân đao vào sau lưng, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ đi tới chỗ Ba thúc.
- Coi như thức thời.
Ba thúc cười lạnh một tiếng, nhìn Lục Ly châm chọc nói:
- Ngươi còn muốn thắng ta? Nếu như ta xuất thủ chỉ một chiêu đã có thể chém giết ngươi. Ngươi đi ở phía trước, không nên có bất kỳ dị động gì, nếu không đừng trách ta lòng dạ độc ác.
- Vậy sao?
Vào thời khắc này, Lục Ly ngẩng đầu lên, cầm cái bọc hung hăng ném về phía Ba thúc, Đoạt Mệnh Nỏ giấu ở trong tay áo bắn ra. Đồng thời cánh tay còn lại cũng cầm lấy Thiên Lân đao, vận chuyển toàn bộ huyền lực bổ xuống Ba thúc.
Từ đầu tới đuôi Lục Ly đều không nghĩ đầu hàng, Địch Bá là trưởng lão Triệu gia, hắn đã giết mười mấy người Triệu gia, làm sao Triệu gia có thể chấp nhận hắn?
Đường sống duy nhất của hắn, chính là chém giết người đàn ông mặt sẹo này!
Khoảng cách giữa Lục Ly và Ba thúc chỉ có năm thước, lúc vừa mới bắt đầu hắn ném cái bọc ra ngoài, rồi mới bắn tên, nếu như Ba thúc không cẩn thận bị bắn trúng mà nói, tất cả sẽ hoàn mỹ.
Nhưng mà, hắn vẫn đánh giá thấp tốc độ phản ứng của võ giả Thần Hải cảnh, thời điểm Lục Ly vừa động Ba thúc đã kịp phản ứng. Hơn nữa hắn bắn ra mũi tên, khiến Ba Thúc cảm giác có cái gì đó không đúng, nên tránh né sang bên trái trước tiên.
Cái bọc và mũi tên đều rơi vào khoảng không, Thiên Lân đao của Lục Ly vốn bổ dọc xuống, lúc này chỉ có thể thay đổi phương hướng quét ngang mà đi.
- Keng...
Ba thúc rút trường kiếm ra khỏi vỏ, quét ngang một cái, nhưng góc độ quét ngang của lão vô cùng tốt, đánh trúng lưỡi Thiên Lân đao của Lục Ly, một loạt thanh âm nặng nề vang lên, tia lửa văng khắp nơi, Lục Ly cảm thấy một luồng lực lượng to lớn truyền đến, chấn động đến mức tay phải tê dại, khí huyết trong ngực quay cuồng, thân thể liên tục rút lui.
- Tiểu tử, đây là ngươi tự tìm đường chết.
Ba thúc giận dữ, hai chân chớp động như một con cự thú chạy nhanh mà đến, trường kiếm huyễn hóa ra đầy trời kiếm ảnh, nhanh đến mức Lục Ly căn bản thấy không rõ, chỉ thấy bầu trời lốm đa lốm đốm bao phủ chính mình vào, không ai biết các đốm sáng kia là kiếm thật, cảm giác trái phải trước sau đều không có đường để trốn.
Lục Ly chỉ có thể không ngừng bạo lui, nhưng tốc độ của hắn làm sao mà có thể vượt qua Ba thúc? Mắt thấy mình sắp bị đâm trúng, Lục Ly nảy sinh ra ý nghĩ ác độc, hai tay nắm chặt Thiên Lân đao, không quản kiếm của đối phương, đột nhiên vung đao mang theo lực lượng vạn quân hung hăng bổ về phía đầu Ba thúc.
Lấy mạng đổi mạng!
Lục Ly áp dụng phương pháp thô bạo nhất, đao của hắn rất nhanh, khoảng cách hai người gần như vậy. Cho dù Ba thúc có thể đâm chết hắn, hắn cũng có thể nắm chắc bổ trúng Ba thúc, ít nhất khiến lão ta thiệt hại nặng.
Nhưng hắn suy nghĩ nhiều rồi...
Cảnh giới đè chết người, võ giả Thần Hải cảnh đối chiến Huyền Vũ cảnh có ưu thế rất lớn, hơn nữa Ba thúc sống trên lưỡi kiếm hơn hai mươi năm, có cái tình cảnh gì chưa từng thấy?
- Keng keng...
Ba thúc vũ động trường kiếm, chém một cái lên Thiên Lân đao, khiến tia lửa bay tán loạn, thân thể hắn chuyển động trường kiếm thuận thế đi vòng, tước gọt tay phải Lục Ly.
Rõ ràng huyền khí của hắn rất cao cấp, không đến huyền khí Địa giai, ít nhất cũng là Nhân giai tám chín phẩm, một khi bị hắn đánh trúng, một cánh tay Lục Ly sẽ phân rã...
- Thật lợi hại!
Lục Ly âm thầm kinh hãi, tốc độ của hắn với tốc độ phản ứng của Ba thúc thực sự kém quá xa, tiếp tục như vậy nữa hắn sẽ bị Ba thúc ung dung đùa chết.
Tại thời điểm sống còn, Lục Ly không dám bảo tồn thực lực nữa, hắn gầm lên giận dữ:
- Nhiên Huyết!
Không sai!
Hắn vận dụng thần kỹ huyết mạch, nếu như bây giờ không sử dụng, hắn sẽ không có cơ hội vận dụng nữa.
Chương 75 Nghe rợn cả người
- Oanh!
Phía sau lưng hắn hơi hơi phát sáng, ngân sắc long văn lóe lên, bắp thịt toàn thân hắn đều phồng lên, một cỗ lực lượng mênh mông tràn vào trong cơ thể hắn. Đôi mắt cũng trở thành màu bạc.
Hắn cảm giác huyết dịch toàn thân đang sôi trào, thân thể có khí lực dùng không hết, hơn nữa khí tức trên người đột nhiên trở nên vô cùng cuồng bạo hung ác.
- Ồ?
Ba thúc kinh hãi, lão có thể cảm thụ được khí tức trên người Lục Ly trở nên khủng bố, cảm giác lúc này khí huyết trên người Lục Ly mạnh hơn so với lão.
Trước kia Lục Ly ở trong mắt của lão chỉ như một con kiến hôi, nhưng lúc này con kiến hôi đột nhiên biến thành sư tử to lớn, làm sao không khiến lão kinh sợ?
Có ba loại biện pháp có thể nâng cao chiến lực của một võ giả trong thời gian ngắn, đầu tiên là nuốt đan dược kỳ lạ, thứ hai là sử dụng bí thuật cường đại nào đó, thứ ba là phóng thích thần kỹ huyết mạch.
Rất rõ ràng Lục Ly không có nuốt đan dược, cũng không có khả năng có được bí thuật cường đại, Liễu gia hắn cũng không thể có được. Giải thích duy nhất nhất chính là phóng ra thần kỹ huyết mạch.
Cho nên Ba thúc nhìn về phía cổ Lục Ly theo bản năng, nhưng lại càng thêm kinh dị, bởi vì trên cổ Lục Ly không hề có ấn ký huyết mạch!
- Oanh!
Ba thúc chần chờ, nhưng Lục Ly không chần chờ chút nào, cự đao vung lên đẩy trường kiếm của Ba thúc ra, sau đó vung Thiên Lân đao chém mấy cái về phía cổ Ba thúc.
Ba thúc tỉnh ngộ lại, trong nháy mắt bỏ qua nghi hoặc trong đầu chuyên tâm đối chiến, lão giơ trường kiếm lên đón đỡ, đồng thời thân thể chuẩn bị bạo lui.
Nhưng khi đón đỡ liền có vấn đề...
Cái thần kỹ huyết mạch này của Lục Ly rất biến thái, trước kia đã phóng thích qua một lần, hắn rõ ràng cảm giác khí lực của mình tăng lên gấp ba lần.
Gấp ba là cái khái niệm gì?
Hiện tại lực lượng nhục thân Lục Ly đạt hơn ba vạn cân, gấp ba chính là mười vạn cân, lực lượng Thần Hải cảnh đỉnh phong cũng chỉ có trên dưới mười vạn cân.
Nếu như nói lúc trước Lục Ly bổ ra một đao, đối với Ba thúc mà nói chẳng qua chỉ là tráng hán cầm lấy côn gỗ nện xuống, thì hiện tại lại cảm giác một đao kia giống như cự long quẫy cái đuôi lớn.
- Oanh!
Trường kiếm của Ba thúc lập tức bị đánh bay, trường đao Lục Ly thuận thế đánh xuống, thẳng đến đầu Ba thúc, muốn chém đầu Ba thúc thành hai nửa.
Ba thúc không hổ là bách chiến võ giả, ở thời điểm sống còn thân thể mạnh mẽ né tránh sang bên phải rời đi, sau đó lộn vài vòng ngay tại chỗ, khó khăn tránh thoát một đao trí mạng của Lục Ly.
- Tốc độ phản ứng thật nhanh.
Lục Ly lại cảm khái sự cường đại của Thần Hải cảnh, hắn không dám dừng lại nghỉ ngơi, hai chân đạp mạnh một cái, cả người bắn tới như cự thú, vung Thiên Lân đao liên tục chém về phía Ba thúc.
Thần kỹ huyết mạch của hắn chỉ có thể duy trì thời gian nửa nén hương, hắn nhất định phải ở trong thời gian nửa nén hương chém giết Ba thúc, nếu không người chết chính là hắn.
- Tại sao tiểu tử này lại đột nhiên trở nên mạnh như thế?
Nội tâm Ba thúc hoảng hốt, cánh tay cầm kiếm kia bị chấn động đến mức đau đớn, ở dưới thế công liên tục của Lục Ly lão chỉ có thể chật vật quay cuồng tránh né trên mặt đất. Lão mất đi vũ khí, một thân huyền kỹ không cách nào phóng thích ra, dù sao cũng không thể dùng nắm tay đi liều mạng cùng Thiên Lân đao được?
- A...
Đao của Lục Ly trở nên quá nhanh, lúc này sắc trời lại tối đen, tầm mắt cực kém, Ba thúc không cẩn thận bị Lục Ly bổ trúng bắp đùi, một miếng thịt bị chém bay ra, có thể thấy được xương trắng.
Lão đau đến mức quay cuồng trên mặt đất vài vòng, thoát được công kích của Lục Ly. Lúc lão bò dậy không dám do dự nữa, xoay người chuẩn bị chạy trốn.
- Phiền toái!
Lục Ly âm thầm cuống lên, mặc dù lực lượng cơ thể hắn gia tăng gấp ba, nhưng tốc độ không có gia tăng gấp ba, nếu như để cho Ba thúc trốn, mà hắn lại suy yếu ngất đi, thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
- Xì xì...
Đúng lúc này, bên trái đằng trước có một con tiểu thú từ trong hang chui ra, Tiểu Bạch ở trong cái bao quý giá bị Lục Ly ném đi, cũng bị vung bay ra ngoài, vừa lúc chui ra.
Đôi mắt Lục Ly hơi chuyển, nghĩ đến tốc độ khủng bố của Tiểu Bạch, lại nhìn chằm chằm bắp đùi đổ máu của Ba Thúc, liền quát khẽ:
- Tiểu Bạch, cắn bắp đùi của lão!
Chỉ cần Tiểu Bạch trì hoãn một chút thời gian, Lục Ly sẽ có thể đuổi theo Ba thúc chém giết lão. Tiểu Bạch nghe thấy mệnh lệnh của Lục Ly, không có chút do dự, hóa thành một cái bóng trắng bắn thẳng đến chỗ Ba thúc.
Nhưng mà!
Tiếp theo phát sinh một màn, khiến cả người Lục Ly kịch liệt run lên, thân thể bỗng nhiên đứng tại chỗ, trong mắt đều là vẻ kinh hãi...
Tiểu Bạch hóa thành một luồng bạch quang ung dung đuổi theo Ba thúc, sau đó há ra cái miệng nhỏ nhắn ra gặm chân của lão, chỉ trong thời gian một cái nháy mắt, huyết nhục trên đùi phải Ba thúc đã không còn nữa, chỉ còn lại xương trắng.
- A...
Ba thúc phát ra một tiếng rống tê tâm phế liệt, đột nhiên một tay chộp tới Tiểu Bạch, nhưng thân thể Tiểu Bạch chợt lóe, lại chạy sang một cái chân khác của Ba thúc, nháy mắt sau cái chân kia đã biến thành xương trắng...
- Này, này, này!
Lục ly có phần choáng váng, võ giả Thần Hải cảnh mạnh mẽ như thế, vậy mà lại bị Tiểu Bạch làm cho thương nặng? Chỉ trong nháy mắt hai cái chân biến thành xương trắng, chuyện này nghe cũng quá rợn người đi.
Thế nhưng, Lục Ly nghĩ lại ngay cả Thiên Lân đao cũng bị Tiểu Bạch coi là thức ăn gặm, thì còn có cái gì hàm răng của nó không thể gặm đây? Ung dung hai chân của Ba thúc gặm cũng rất bình thường.
- Hưu!
Rất nhanh Lục Ly đã tỉnh ngộ lại, thân thể chạy nhanh mà đi, nhảy lên thật cao vung Thiên Lân đao, chém bay đầu Ba thúc đang bị thương nặng.
Thần Hải cảnh Ba thúc, chết!
- Vù vù!
Sau khi chém chết Ba Thúc, Lục Ly hít thở từng ngụm khí, mở to hai mắt nhìn đầu Ba Thúc lăn xuống, có chút không dám tin tưởng.
Vậy mà hắn lại chém chết được một võ giả Thần Hải cảnh?