Mục lục
Long Đế Bất Diệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4166 Sinh linh hùng mạnh
“Nói cách khác, đạo mà ta cảm ngộ, thực ra là do tổ tiên truyền lại, cho nên cảm ngộ không sâu sắc lắm."" ""Kiếm chi đạo?"" Lục Ly trầm ngâm, hắn hỏi: ""Ngươi cảm ngộ về kiếm, có phải năng lực khống chế kiếm mạnh hơn không?"" ""Tất nhiên!"" Ly tiểu thư gật đầu nói: ""Cảm ngộ về phương diện nào, thì sẽ mạnh hơn về phương diện đó. Chẳng hạn như cảm ngộ về Lôi Điện, thì năng lực khống chế lôi điện sẽ mạnh hơn."" Lục Ly hỏi: ""Lôi Điện? Thế có phải còn có Phong chi đạo? Hỏa chi đạo? Đại Địa chi đạo? Đao chi đạo, Cung chi đạo không?"" ""Có chứ!"" Ly tiểu thư gật đầu nói: “Đại đạo tam thiên, chọn một mà theo. Thế gian này, cấp Đế cường nhiều như thế, rất nhiều người đã cảm nhận được đạo của mình. Mấy đạo quái lạ cũng có hàng nghìn hàng vạn. Bất cứ thứ gì cũng có thể là đạo, chỉ là có một số thứ không thể tăng chiến lực mà thôi. Rất nhiều đạo nhau khi cảm ngộ rồi lại chẳng tăng cường gì nhiều về chiến lực, nhưng lại có thể sở hữu một số năng lực kỳ dị. Chẳng hạn trước đây Thiên Hoang Tinh Vực có một lão ma, đã lĩnh hội Tình chi đạo. Sau đó, hắn ta tung hoành khắp Thiên Hoang Tinh Vực, rất nhiều tiểu thư đẳng cấp đều hiến thân si mê vì hắn ta, nhưng tiếp đó lại khiến mọi người tức giận, bị quần chúng công kích, cuối cùng bị phân thây rồi.” ""Tình chi đạo?"" Lục Ly có chút không nói nên lời, cảm ngộ loại đạo này có ý nghĩa gì chứ? Chỉ để tán tỉnh những nữ nhân khác thôi sao? Cũng quá quái lạ rồi đấy… Lục Ly hỏi Ly tiểu thư, Ly tiểu thư có gì nói nấy, kiến thức lý luận của nàng về võ đạo rất ổn. Bởi vì từ nhỏ Hoang tộc đã đối đãi nàng như là người kế thừa trẻ tuổi, rất nhiều chí cường giả đều chỉ dẫn cho nàng, bên cạnh nàng vẫn luôn có hai nguyên lão đi theo, không chỉ để bảo vệ cho nàng, mà cũng coi như là giúp đỡ nàng tu luyện. Cho nên, kiến thức của Ly tiểu thư về võ đạo rất là phong phú, Lục Ly hỏi rất nhiều, Ly tiểu thư đang bị hắn giam cầm đương nhiên không thể không trả lời hắn, hai người vừa hỏi vừa đáp mất hết cả buổi sáng. ""Được chưa?"" Ly tiểu thư hơi bực bội rồi, thấy Lục Ly cả một lúc chẳng nói gì, nàng liền truyền âm hỏi. Lục Ly thờ ơ nhìn nàng một cái, truyền âm đáp lại: “Ngươi đúng là không có tính nhẫn nại gì cả? Có vẻ như ngươi quên mất thân phận của mình rồi nhỉ. Ta khuyên ngươi nên thông minh một chút, nếu không người thiệt thòi sẽ là ngươi.” Ly tiểu thư khụt khịt cái mũi xinh của nàng, muốn cự lại vài câu nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, Lục Ly chẳng nói gì nữa, hắn xua tay nhắm mắt bắt đầu chìm vào trầm tư. Đạo rốt cuộc là cái gì? Tại sao nhất định phải lĩnh ngộ Đạo cảnh giới mới có thể thăng cấp? Lục Ly không có hỏi cụ thể cái gì là đạo, bởi vì Thiên Tội Chân Nhân từng nói đạo là do bản thân tự cảm ngộ ra, người khác dạy cho ngươi thì đó không còn lại đạo của chính ngươi nữa. Thánh sơn tiếp tục bay đi, pháp giới của Lục Ly liên tục hấp thu sương độc, Lục Ly thì đang suy nghĩ về đạo của mình, sẵn tiện luyện hóa thần dược và thần dược bổ dưỡng linh hồn. Thời gian như nước chảy, trôi đi chẳng chút lưu tình, thấm thoát đã nửa năm nữa qua đi. Trong pháp giới của Lục Ly đã xuất hiện ba trăm giọt chất lỏng kịch độc rồi, sở hữu được nhiều chất lỏng kịch độc như thế, sức mạnh của Lục Ly lại tăng cao, đây đúng là thứ tốt để chôn sống Thánh Hoàng. Trong khoảng thời gian này, Huyết Linh Nhi thu thập được rất nhiều thần dược, đương nhiên cũng có thể là chất lỏng kịch độc, thu thập ít nhất cũng hơn trăm cây. Lục Ly cũng xem không hiểu, cho nên vứt ở trong nhẫn không gian, đợi về có cơ hội nhờ người khác kiểm định giúp. Sương độc bên ngoài đầm lầy cổ độc đã được hấp thu khá nhiều, bây giờ nó đã trở nên vô cùng loãng, tiếp tục nữa thì sẽ đi sâu vào trong, Huyết Linh Nhi hỏi ý kiến Lục Ly có nên đi tiếp không. “Cứ đi! Từ từ tiếp cận nó!” Lục Ly nghiến răng hạ lệnh, sương độc bình thường đã có thể hấp thu được, vậy sương độc khủng khiếp hơn một chút cũng có thể hấp thu được. Lục Ly tin chắc chắn pháp giới có thể chống chịu được, đây là một lò luyện vô địch mà. Quả nhiên! Thánh Sơn bay vào trong, sương độc bên trong bắt đầu dày hơn, sắc mặt cũng sa sầm đi vài phần. Trong lòng Lục Ly bắt đầu căng thẳng, đợi Thánh Sơn hoàn toàn tiến vào trong khu vực sương độc dày đặc đó thì hắn vội vàng bảo Huyết Linh Nhi dừng lại. Vòng xoáy trong pháp giới điên cuồng xoay chuyển, sương độc đó nhanh chóng thâm nhập vào bên trong cơ thể của Lục Ly, sau đó không ngừng tràn vào bên trong pháp giới. “Rất tốt!” Lúc cảm ứng được, sắc mặt Lục Ly tỏ vẻ vui mừng, sương độc chẳng hề làm gì được hắn, pháp giới cũng chẳng có bất kỳ thay đổi nào, có vẻ như lò luyện vô địch này có thể luyện ra đủ loại năng lượng. Đương nhiên, Lục Ly không dám học theo Huyết Linh Nhi bay lung tung, chỉ có thể di chuyển từng bước nhỏ, sau khi hấp thu sương độc xung quanh rồi mới bay vào trong, đồng thời hắn vẫn luôn quan sát, sợ cơ thể xuất hiện những vấn đề khác. Sau một tháng, Thánh Sơn đã di chuyển được mấy mươi dặm, Lục Ly cũng hấp thu không ít sương độc dày đặc xung quanh đó, thân thể và pháp giới cũng không xuất hiện vấn đề gì, Lục Ly cảm thấy rất là an tâm. Lục Ly vẫn đang cấp tốc luyện chế chất lỏng kịch độc, hắn đang nghĩ có nên hấp thu hết những độc tố trong đầm lầy cổ độc này, đến lúc đó có thể luyện ra được mấy ngàn giọt chất lỏng kịch độc, nếu có Thánh Hoàng đến tấn công hắn, hắn chỉ cần rắc đống chất lỏng kịch độc này ra, nếu Thánh Hoàng đó không có chiến giáp đẳng cấp giống như trên người Ly tiểu thư thì nhất định sẽ chết chắc. “Nơi này có lẽ vẫn chưa phải là nơi sâu nhất của đầm lầy cổ độc?” Lục Ly nghĩ đến một vấn đề, nếu đây là nơi sâu nhất của đầm lầy cổ độc, thì sương độc ở đây có thể giết chết một cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn! Còn hắn lại luyện chế độc dịch ở đây, uy lực chắc chắn sẽ tăng lên gấp trăm lần. Nếu sương độc ở đây đã giết chết cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn đó, thế thì chất lỏng kịch độc mà hắn luyện ra không phải có thể dễ dàng độc chết cường giả Đại Viên Mãn sao?
Chương 4167 Sinh linh hùng mạnh
Hơn nữa hắn đã hấp thu không ít sương độc rồi, làm gì còn nhiều sương độc mạnh như thế nữa? Cho nên Lục Ly đoán có thể nơi này không phải là nơi sâu nhất, sương độc ở nơi sâu nhất có lẽ còn khủng khiếp hơn nữa. Thời gian tiếp tục trôi đi, sau ba tháng, sương độc quanh đây cơ bản đều đã bị Lục Ly hấp thu hết, thần dược sinh ra ở đây cũng có tới mấy trăm cây, Lục Ly đều thu thập hết toàn bộ, quay về mới kiểm định sau. Trong pháp giới cũng luyện ra rất nhiều phiên bản mạnh hơn của chất lỏng kịch độc, màu sắc đều là màu đen xám, bên trong cũng toát ra những luồng khí tức khiến người ta phải run sợ, Lục Ly không ngờ độc dịch này lại đáng sợ như thế. Hôm nay Lục Ly cuối cùng cũng phát hiện, có lẽ hắn đã đến nơi sâu nhất của đầm lầy cổ độc rồi. Hắn nhìn thấy bên trong có một sơn cốc, phía ngoài sơn cốc đó không có sương độc, nhưng hiện ra một vùng ngăn cách. Còn phía bên trong sơn cốc có một màn sương độc màu đỏ, cùng với những luồng khí tức kinh khủng rợn người. Lục Ly không dám lại gần, cảm giác nguy hiểm quá lớn, hắn cảm thấy bên đó tiềm tàng một sự tồn tại vô cùng khủng khiếp, đó vốn không phải là sương độc, rất có thể bên trong đang nuôi dưỡng một sinh linh nào đó rất mạnh mẽ. Lục Ly cảm ứng từ xa, nội tâm không ngừng tranh đấu, hắn tin nếu có thể hấp thu hết số sương độc màu đỏ này, luyện ra một giọt chất lỏng kịch độc màu đỏ dự chắc có thể giết được một Thánh Hoàng cường đại. Nhưng nếu hắn đến gần hơn, lỡ như cái thứ mạnh mẽ bên trong phá vỡ Thánh Sơn của hắn thì sao? Thánh Sơn này là một món báu vật, nhưng cũng không phải vạn năng, thứ đáng gờm đó có thể phá vỡ lớp phòng ngự của Thánh Sơn. Lục Ly trầm ngâm suy nghĩ suốt nửa canh giờ, cuối cùng nghiến răng nói: ""Huyết Linh Nhi, từ từ bay vào trong sơn cốc, sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào!"" Vù. Thánh Sơn biến thành một hòn đá cực nhỏ, chậm rãi tiếp cận vào trong sơn cốc, Lục Ly còn bảo Thánh Sơn bay cao một chút, từ từ tiếp cận độc tố màu đỏ đó. Vạn trượng, nghìn trượng, mười trượng! Thánh Sương vừa tiếp cận sương độc màu đỏ đó, chỉ mới hấp thu được một ít sương độc thì bên dưới đã vang lên một tiếng gầm kinh thiên động địa, sau đó xuất hiện một cái đuôi cực lớn quất về phía Thánh Sơn. Lục Ly liếc nhìn một cái đuôi rộng mười thước, trên nó phủ đầy vảy nhỏ màu đen, mang theo một luồng khí tức có thể hủy diệt mọi thứ, giống như roi thần của chủ thần lướt tới. Bỗng chốc một lực ép đáng sợ trấn áp linh hồn đang run rẩy của Lục Ly, khiến hắn không thể nhúc nhích. ""A, đây là cái gì?"" Ly tiểu thư bị đánh thức, nàng ngẩng đầu lên, cũng nhìn thấy cái đuổi khổng lồ đó, nàng bị dọa đến mặt mày trắng bệch. Loại cảm giác này giống như một chiêu dùng hết toàn lực của Phù Tổ, nếu ngọn núi này không thể chịu đựng nổi, nàng và Lục Ly sẽ bị đè đến nát xương. Ầm! Thánh Sơn bị đánh bay ra ngoài, một hơi bay ra xa mấy vạn trượng, Huyết Linh Nhi truyền âm nói: “Không hay rồi chủ nhân, Thánh Sơn bị phá rồi, thần văn cũng bị hủy không ít, phải lập tức rời khỏi đây thôi.” ""Đi!"" Lục Ly sợ tới mức cơ thể hắn lúc này vẫn còn đang run rẩy, hắn quát to một tiếng, Huyết Linh Nhi điều khiển Thánh Sơn dùng tốc độ phá không bay đi thật nhanh. Lục Ly quay đầu nhìn lại, thấy cái đuôi kia đang ẩn vào trong màn sương độc màu đỏ, Thánh Sơn bay xa mấy vạn dặm, sinh vật trong màn sương độc đó cũng không đuổi theo, Lục Ly như trút được gánh nặng thở phào một hơi thật dài. ""Đây là quái vật gì thế? Mạnh quá!"" Lục Ly nuốt vài ngụm nước bọt rồi lẩm bẩm, con quái vật này là sinh vật mạnh nhất mà hắn từng thấy trong đời, nếu không nhờ có Thánh Sơn, cho dù phòng ngự của hắn có ở trạng thái mạnh nhất, cũng sẽ bị đánh thành một vũng máu. Lục Ly có thể coi là đã từng gặp qua rất nhiều cường giả, Ngao Việt chắc vẫn còn là Thánh Hoàng hậu kỳ, nhưng so với khí tức của loại quái thú này hoàn toàn không phải là cùng một cấp bậc. Đương nhiên khí tức của con quái thú này có lẽ đã mạnh hơn võ giả một chút, nhưng chỉ với thực lực của quái thú tuyệt đối có thể sánh ngang với cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn. ""Đi, đi, đi!"" Lục Ly không dám ở lại, để cho Huyết Linh Nhi điều khiển Thánh Sơn bay nhanh đi, một hơi bay xa mấy trăm vạn dặm Lục Ly mới chịu dừng lại. Để Thánh Sơn bay xuống, Lục Ly thu Thánh Sơn lại, hắn hỏi: “Thần văn Thánh Sơn bị phá hủy rất nghiêm trọng sao?” ""Ừm…"" Huyết Linh Nhi vẫn còn cảm thấy run sợ, truyền âm: ""Nếu sức mạnh của con quái thú vừa rồi mạnh hơn một chút nữa thì Thánh Sơn đã nổ rồi. Bây giờ lớp phòng ngự của Thánh Sơn đã không còn nữa, cho dù là một Thánh Hoàng bình thường cũng có thể đập nát."" ""Cái này..."" Lục Lỵ nhỏ giọng hỏi, ""Những cái thần văn bị tổn hại kia có thể hồi phục lại được không?"" Huyết Linh Nhi trầm ngâm một lúc rồi nói: ""Ta không chắc, ta có thể thử, chắc có cơ hội sửa được, ta cần nghiên cứu một lúc. Chủ nhân, khoảng thời gian này ngươi nên cẩn thận một chút, tạm thời không thể dùng Thánh Sơn được nữa.” ""Ta biết rồi!"" Lục Ly khẽ gật đầu, hắn cũng không giải thích chuyện kỳ quái vừa xảy ra với Ly tiểu thư, mà nhanh chóng bay về gần thành trì. Khi đến thành trì, Lục Ly dịch chuyển đến Tần Vân Sơn, trên đường đi không ngừng biến đổi hình dạng, trách để bị kẻ địch đuổi theo. Sau nửa tháng di chuyển, Lục Ly cũng về đến Tần Vân Sơn, hắn lặng lẽ đi vào lòng đất, dùng thần niệm kiểm tra một lần ở bên ngoài, phát hiện đám người Quan Dương vẫn rất ngoan ngoãn, không có làm loạn. Vù! Khi Lục Ly bước ra ngoài, đám người Quan Dương bỗng chốc giật mình, Quan Dương liền đưa người đến, quan tâm hỏi han hắn: - Chủ nhân, khoảng thời gian trước ngươi đi đâu vậy? Ta truyền tin cũng không thấy ngươi hồi đáp. ""Bổn tọa đang bế quan!"" Lục Ly thản nhiên đáp một câu rồi khoan thai ngồi xuống, hỏi: - Gần đây có chuyện gì không? - Cũng không có gì to tát! Quan Dương bẩm báo nói: - Cường giả chủng tộc mà đại nhân bảo bọn ta thăm dò không có phát hiện gì mới, gần đây Thanh Hổ Giới cũng không xảy ra chuyện lớn gì.
Chương 4168 Huyết tộc
- Chỉ là dường như… bên phía đầm lầy cổ độc xảy ra chuyện lạ, sương độc tan đi rất nhiều, hình như lúc đó trong đầm lầy cổ độc còn phát ra một tiếng gầm rất lớn. - Ồ? Lục Ly không ngờ tin tức lại lan nhanh như vậy, từ đợt tấn công của con quái thú đó đến bây giờ cũng đã nửa tháng rồi, vậy mà lại truyền đến tai Quan Dương? Chỉ là ở mỗi thành trì Quan Dương đều có mật thám, nhanh chóng biết được tin tức cũng là bình thường. Lục Ly khẽ gật đầu, cũng không nói nhiều, Quan Dương dường như nghĩ ra gì đó, hắn nói: - Một giới diện gần đây hình như đã xảy ra chuyện lớn, bên đó phát hiện ra một bảo địa, nghe nói là khu mộ của cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn. Rất nhiều lão ma lũ lượt kéo đến, chỗ đó trở thành một mớ hỗn độn, mấy thành trì gần đây cũng bị phá hủy. - Ồ ồ! Lục Ly cũng không có hứng thú với những thứ đó, cho dù là khu một của cường giả Đại Viên Mãn hắn cũng không có hứng thú, hắn lại hỏi một lúc, sau đó đi vào trong tu luyện. Thánh Sơn thần văn chưa khôi phục Lục Ly cũng chẳng dám đi đâu, hắn sẽ ngoan ngoãn chờ yên ở đây, sẵn tiện lĩnh ngộ đạo, tu luyện linh hồn và cơ thể. Chất lỏng kịch độc trong pháp giới vẫn không ngừng được sinh ra, lúc này đã có khoảng sáu, bảy trăm giọt rồi, chất lỏng kịch độc bình thường thì có hơn năm trăm giọt, chất lỏng kịch độc màu đen phiên bản mạnh hơn thì có hơn một trăm giọt. Thời gian một tháng lại nhanh chóng trôi qua, pháp giới vẫn không ngừng luyện chế chất lỏng kịch độc, điều khiến Lục Ly vui mừng hơn là giọt chất lỏng kịch độc cuối cùng luyện ra lại có màu đen đỏ. Lục Ly đã hấp thu một số sương độc màu đỏ ở nơi sâu nhất trong đầm lầy cổ độc, có lẽ là do hấp thu quá ít, cho nên không thể luyện ra một giọt chất lỏng kịch độc màu đỏ, mà xuất hiện một giọt chất lỏng kịch độc màu đỏ đen. - Độc dịch này... mạnh quá! Thần niệm của Lục Ly lia qua giọt chất lỏng kịch độc đó, cảm giác linh hồn đang run lên, một luồng khí tức cực kỳ khủng khiếp thẩm thấu vâò, khiến linh hồn của hắn như muốn đông cứng lại, luồng khí tức đó cho hắn cảm giác như đang đối diện với con cự thú trong đầm lầy kia. ""Giọt chất lỏng kịch độc này quá mạnh, không chừng cũng có thể dễ dàng giết chết Ngao Việt bằng một đòn tấn công bất ngờ?"" Trong lòng Lục Lỵ trở nên kích động, cũng có chút tiếc nuối, nếu có thể hấp thụ thêm sương độc màu đỏ và ngưng tụ ra một giọt chất lỏng độc màu đỏ tinh khiết, vậy kẻ mạnh vô cùng thân cận với Tiêu Dao cũng có thể bị trúng độc? Ba ngày sau, ngọc phù trong tay Lục Ly lại sáng lên, hắn cau mày thật chặt, cả người phi thân bay vào trong đại điện bên ngoài. Thần niệm của hắn quét qua một lượt, phát hiện đám người Quan Dương đang tụ tập cùng nhau, ai nấy cũng đều tức giận, sát khí đằng đằng. - Chuyện gì thế? Lục Ly bước vào đại sảnh, nhẹ giọng hỏi. Quan Dương chắp tay cung kính nói: - Đại nhân, bọn ta phải xuống núi một chuyến, lần này có thể sẽ không trở về được, cho nên bẩm báo đại nhân một tiếng. - Không trở về được? Lục Ly đưa mắt nhìn mọi người một lượt, phát hiện mười ba huynh đệ bị thiếu mất một người, trong lòng hắn như biết được chuyện gì, liền hỏi: - Thập nhất xảy ra chuyện rồi sao? - Ừm! Quan Dương đau buồn gật đầu hỏi: - Hôm nay thập nhất đệ đến Địa Hổ Giới thu thập tin tức, xung đột với một công tử Huyết tộc, sau đó bị một đám cấp Đế Huyết tộc bao vây tấn công, giết chết ngay tại chỗ, thi thể không còn. Bọn ta định đi báo thù, không giết được tên công tử Huyết tộc đó bọn ta sẽ không trở về. Lục Ly trầm giọng hỏi: - Huyết tộc? Mạnh lắm sao? - Cũng không phải là mạnh lắm! Quan Dương lạnh lùng nói: - Xem như là gần đây có quần tộc trung đẳng, trong tộc có ba cấp Đế đỉnh phong . Nhưng cấp Đế của huyết tộc nhiều hơn một chút, chắc cũng phải mười mấy người, nhưng bọn chúng đã dám giết huynh đệ của ta, bọn ta dù có liều chết cũng phải giết được chúng. - Ba cấp Đế đỉnh phong ? Lục Ly vừa nghe nói chỉ là cấp Đế thì cũng chẳng mấy để tâm, bây giờ hắn có nhiều chất lỏng kịch độc như vậy, cho dù bọn họ có xông lên hết hắn cũng có thể độc chết họ một cách dễ dàng. Hắn trầm ngâm một lúc rồi nói: ""Các ngươi đi đi, báo được thù thì lập tức trở về, đừng làm liều."" Lục Ly không có ý định đi giúp Quan Dương, hắn đến đây một cách âm thầm, vốn không phải đến đây xưng bá chiếm địa bàn, nếu không phải có người chọc giận hắn, thì hắn cũng không muốn quản nhiều chuyện làm gì. ""Vâng, đại nhân!"" Quan Dương chắp tay, dẫn theo huynh đệ của hắn sát khí đằng đằng rời đi, Lục Ly tiếp tục quay trở vào tầng hầm tu luyện, tiếp tục mài giũa đạo của hắn. Thời gian thấm thoát lại một tháng nữa trôi qua, Lục Ly đang tu luyện bỗng dưng bừng tỉnh. Hắn có chút bực bội bay lên, nhưng lại nhìn thấy Quan Dương một thân đầy máu, theo sau chỉ có năm cấp Đế, còn có một người đang bị thương nặng, có vẻ như đang hấp hối. Bịch. Quan Dương quỳ dưới đất dập đầu lạy Lục Ly: - Đại nhân, xin ngươi hãy báo thù giúp huynh đệ bọn ta, chỉ cần ngươi giúp bọn ta lần này, sau này huynh đệ bọn ta sẽ thần phục ngươi cả đời, an tiền mã hậu, tuyệt đối không hai lòng. Lục Ly vẫn im lặng, trầm mặc một lát mới hỏi: - Tình huống cụ thể như thế nào? - Chúng tôi đã giết Huyết Vô Ngọc, ai ngờ Huyết Vô Ngọc là cháu trai của đại trưởng lão Huyết tộc, tình cờ đại trưởng lão bọn họ cũng đang ở gần đó, liền đuổi giết sáu huynh đệ bọn ta. Lúc này cường giả của Huyết tộc vẫn đang xông về phía này, chắc nửa canh giờ nữa sẽ đến Tần Vân Sơn, bọn họ có tới ba mươi mấy cấp Đế, còn có mấy ngàn tộc nhân, bọn ta… không chống đỡ nổi. ""Xông tới đây rồi sao?"" Sắc mặt Lục Ly hơi trầm xuống, nếu không đến đây, hắn cũng không muốn quản chuyện này, tuy đám người Quan Dương thần phục hắn, hắn cũng sẽ không mấy chú tâm. Nhưng Huyết tộc đã đến Tần Vân Sơn rồi, vậy hắn không thể khoanh tay ngồi yên được nữa, nơi này hắn đã ở quen, tạm thời không định đổi đi chỗ khác. Hắn suy tư một lúc, rồi xua tay nói: ""Các ngươi đi chữa trị trước, lát nữa ta sẽ đến ứng phó.""
Chương 4169 Lần đầu được thấy
Vân Vụ Sơn rất nổi tiếng ở Vân Thủy Vực, dãy núi này cao trùng điệp, thường bị mây mù bao phủ, phong cảnh bên trên cũng không tệ, giống như tiên cảnh. Hai gia tộc của Vân Thủy Điện đều đang xây dựng biệt viện, trước đây có rất nhiều nữ quyến đều sông ở đó, cùng với một số đứa trẻ khác, bởi vì trên núi có huyền thú, có thể giúp bọn họ trải nghiệm. Đại chiến vừa xảy ra, huyền thú bên trong Vân Vụ Sơn dường như đã không còn nhìn thấy bóng dáng nữa, ngọn núi này sương mù dày đặc, lại ở chính giữa ba tòa thành lớn, đương nhiên trở thành lạc viên cho các thám tử trinh sát rồi. Ba đại thế lực ở Ngân Lang Sơn phái rất nhiều thám tử mai phục bên trên ngọn núi, Vân Thủy Điện không còn cách nào chỉ đành phái người quét sạch, cho nên Vân Vụ Sơn mới trở thành chiến trường của hai phe. Hôm nay, trong Vân Vụ Sơn lại có thêm một nhóm khách lạ! Năm người Lục Ly ẩn nấp trên núi, chỉ sau một canh giờ đi bộ đã đụng phải ít nhất mười đội do thám. Bởi vì tình huống không rõ ràng, Dạ Tra không dám giết người bừa bãi, chỉ nhanh chóng dẫn đám người Lục Ly trốn đi. Suốt chặng đường về phía trước, cục diện càng lúc càng khó khăn, Dạ Tra có chút khổ sở không nói nên lời. Nếu so sánh đám người do thám đó như lũ chuột thì Vân Vụ Sơn này đã biết thành cái ổ chuột rồi, đâu đâu cũng đều là chuột chạy tứ tung. Nhưng mà phát hiện một điều khiến Lục Ly vào Dạ Tra đều thở phào một hơi! Trên núi không phải chỉ có một ổ chuột mà là hai ổ, chuột ở hai phe đó không ngừng đánh nhau. Sau hai lần gặp phải sự giao chiến của người do thám, còn nhìn thấy rất nhiều thi thể, Lục Ly an tâm hơn rồi, hắn vung tay hạ lệnh, nếu thực sự không trốn được, thì trực tiếp giết chết. Dạ Tra vẫn hết sức cẩn thận, coi như giết chết mấy tên do thám, hắn cũng tiện ngụy trang một chút, nếu không một người ở cảnh giới Quân Hầu như hắn ra tay thì rất dễ bị phát hiện, đám người do thám của hai phe rất ít ai là cảnh giới Quân Hầu. Cứ như vậy, một đám người xông thẳng vào sâu bên trong ngọn núi, Dạ Tra vừa tiện tìm được một sơn động ẩn nấp. Điều thú vị là, trong sơn động đó lại có mấy tên do thám mai phục, là người của ba đại thế lực, tất cả đều bị Dạ Tra giết chết. - Kha Mang, giao cho ngươi! Mông Thần dùng thần niệm lướt qua một lượt, quyết định đóng doanh ở đây, hắn vẫy tay Kha Mang bắt đầu hành động, bày ra một số thạch trận, bắt đầu bố trí ảo cảnh. Hắn bố trí ảo cảnh rất nhanh, chỉ trong hai nén hương, cửa động đã bị mây mù tràn vào, dựa vào mắt thường chắc chắn không thể nhìn rõ nơi này có sơn động. - Không tệ! Bố trí xong xuôi, Mộng Thần xem qua một lượt rồi hài lòng gật đầu: - Quả nhiên là hậu sinh khả úy, Kha Mang ngươi giỏi hơn gia gia của ngươi rồi đấy. Kha Mang có chút hưng phấn, hai mắt hắn sáng lên, nét mặt có vẻ như đang kìm chế, chỉ mỉm cười ngượng ngùng. Lục Ly dùng thần niệm thăm dò một chút, phát hiện ngoài mây mù có thêm một số thứ, nhưng cũng không khác biệt mấy, ánh mắt hắn liền lộ rõ vẻ nghi ngờ. Mông Thần liếc nhìn hắn rồi mỉm cười nhàn nhạt nói: - Thánh chủ, ngươi ra ngoài đi vài vòng, chắc chắn sẽ không tìm được cửa động. - Có chuyện này sao? Lục Ly không tin, linh hồn của hắn rất mạnh, hắn nhắm mắt cũng có thể ra vào hang động này, sao có thể không tìm được cửa động chứ? Hắn bay lên, xuyên qua lớp sương mù ở cửa động, đi về phía trước khoảng nghìn mét rồi quay đầu nhìn lại. - Ủa? Lúc Lục Ly quay lại, phát hiện cảnh sắc quanh đó thay đổi rất lớn, vốn dĩ địa hình quanh đó rất gồ ghề, nhưng bây giờ lại trở nên bằng phẳng. Hơn nữa, thần niệm của hắn tiến hành do thám trong lớp sương mù cũng không tìm được cửa động, quan trọng nhất là… hắn không cảm nhận được bất cứ xung động cấm chế được. Hơn nữa quanh đây còn có một khối đá lớn, nhưng bây giờ đã không thấy đâu nữa, không thấy sơn động, chỉ còn lại một vùng bằng phảng mà thôi. Lục Ly vẫn có chút không tin, sơn động chỉ ở một nghìn mét phía trước, sao hắn lại không thể tìm được cửa động? Hắn nhắm mắt cũng không thèm nhìn, không sử dụng thần niệm, cứ thế đi thẳng về phía trước. Năm trăm mét, bảy trăm mét, một nghìn mét! Lục Ly đột nhiên mở mắt ra, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, vậy mà vẫn chưa đến cửa động, hơn nữa hắn vẫn không ngừng đi về phía trước, cũng chẳng chạm được một phiến đá nào, sơn động đó đã biến mất một cách thần kỳ. - Không thể nào! Lục Ly mở to mắt nhìn chung quanh, hắn đi lung tung về phía trước, không ngừng thay đổi lộ trình. Sơn động và đỉnh núi đều thật sự tồn tại, không thể biến mất như không khí được, quơ đại cũng có thể đâm phải. Chuyện khiến hắn kinh hãi cũng đã xảy ra rồi. Hắn đi lòng vòng quanh đấy cũng đã được một nén hương, cuối cùng vẫn không tìm được vách đá đó, sơn động cứ như bị biến mất một cách thần kỳ. ""Đúng là thần kỳ..."" Lục Ly lại một lần nữa được chiêm ngưỡng vẻ lợi hại thiên phú thần thông của chủng tộc viễn cổ rồi, nhưng mà hắn vẫn chưa mở miệng hỏi, lặng lẽ đứng suy nghĩ giữa màn sương mù. Tảng đá và sơn động không thể biến mất, hắn đi ra theo đường thẳng, cũng quay về theo đường thẳng, sao lại không tìm ra sơn động! Lúc hắn trở về không phải đi theo đường thẳng, mà ảo cảnh đó đã ảnh hưởng đến linh hồn của hắn, ảnh hưởng đến phán đoán của hắn, khiến cảm giác của hắn có vấn đề. Thậm chí ... Vừa rồi, hắn còn đi loanh quanh mãi một khu vực nhỏ. Sau khi tìm ra nguyên lý, trong lòng Lục Ly đã có một dự tính, hắn thả Mệnh Luân ra cho nó từ từ quay quanh hắn, đồng thời không ngừng mở rộng nó ra bên ngoài, đỉnh đá ở gần đây, chắc chắn có thể chạm phải. ""Được rồi, thánh chủ, vào đi!"" Giọng của Mông Thần vang lên, Lục Ly thu Mệnh Luân lại, lần theo âm thanh dễ dàng đi vào trong sơn động. Mặc dù đã phá được ảo cảnh, nhưng đây là do Lục Ly biết sơn động ở gần đây. Nếu không biết chỗ này có tảng đá và sơn động, hắn tuyệt đối sẽ không tìm được sơn động này. Lục Ly nhìn Kha Mang bằng ánh mắt kỳ lạ, nói: - Thần thông của tộc trưởng Kha thiếu khiến ta mở rộng tầm mắt, lần đầu được chứng kiến, đúng là rất mạnh!”
Chương 4170 Lấy ngài làm đầu
- Công tử quá khen rồi. Kha Mang khiêm tốn nói: - Thiên Huyễn Tộc chỉ có mỗi bản lĩnh này, rất ít cường giả có chiến lực thông thiên xuất hiện, suy cho cùng là hỗ trợ thần thông, không phải vương đạo.” Lục Lỵ không tiếp tục khách sáo với Kha Mang, nhìn Dạ Tra nói: - Chuyện còn lại giao cho ngươi, đi bắt người tra hỏi thông tin!"" ""Thánh chủ an tọa, mọi việc để ta làm!"" Dạ Tra gật đầu, dẫn theo tam trưởng lão ra ngoài, Lục Ly biết lo lắng cũng vô dụng, chỉ nghiêm túc ngồi yên trong sơn động tiếp tục tu luyện huyền lực, ổn định cảnh giới. Mông Thần cũng vậy, nhưng Kha Mang lúc nào cũng cần chú ý tình hình xung quanh, không thể để bất kỳ người do thám nào xông vào được. Chỉ cần không vào sơn động, ngoài trừ Nhân Hoàng có thể dựa vào thần niệm để do thám, không thì chẳng có ai phát hiện ra được bọn họ. Chỉ nửa giờ sau, Dạ Tra và tam trưởng lão mỗi người mang theo một người do thám đi vào, không cần tra hỏi, Dạ Tra trực tiếp bắt đầu sưu hồn. Khi Dạ Tra sưu hồn xong, Lục Ly mở mắt ra, nhưng Dạ Tra lại lắc đầu rồi đi ra ngoài, tam trưởng lão cũng như vậy. Lần này mất hết nửa ngày, Dạ Tra và tam trưởng lão cũng chỉ mang một người do thám về, nhưng người này lại là Quân Hầu cảnh tiền kỳ, hiển nhiên là thủ lĩnh. Lần này Lục Ly có chút căng thẳng, vẫn chăm chú nhìn Dạ Tra sưu hồn, qua nửa canh giờ, cái tên Quân Hầu cảnh đó trực tiếp ngã xuống đất, linh hồn sụp đổ tử vong. Dạ Tra mở mắt ra, có chút mệt mỏi, cũng có chút thất vọng, hắn thở dài nói: - Có chút phiền phức rồi đây, theo như ký ức của người này, thánh nữ là người thần bí nhất trong Vân Thủy Điện, trong trí nhớ của hắn thánh nữ chỉ xuất hiện hai lần. Lần thứ nhất là lúc được phong làm thánh nữ, lần thứ hai là nửa năm trước khi đánh gãy chân công tử của một gia tộc trong Vân Thủy Điện, công tử đó còn là con cháu trực hệ, Quân Hầu cảnh tiền kỳ! Chuyện này đã dấy lên động tĩnh rất lớn trong Vân Thủy Điện, sau đó cũng phai dần đi. Sau khi đại chiến bắt đầu, hắn cũng không còn bất cứ thông tin nào về thánh nữ nữa. ""Quân Hầu cảnh tiền kỳ? Sao có thể?"" Lục Ly mở to mắt, có thể đánh gãy chân một công tử trực hệ Quân Hầu cảnh, lẽ nào cảnh giới của Lục Dương đã đạt đến Quân Hầu cảnh? Hơn nữa chuyện này còn bị bỏ mặc, lẽ nào tỷ tỷ hắn có địa vị rất cao trong Vân Thủy Điện sao? Trong Huyết tộc đột nhiên nhiều thêm một địch nhân, ngụy trang thành Huyết tộc, nhìn qua giống hệt không khác gì, công kích sắc bén dị thường, tuỳ ý phóng thích một chiêu liền có thể khiến cấp Đế biến thành hài cốt. Điều này khiến đám cấp Đế còn lại không khỏi hoảng loạn, nếu đao thật thương thật làm một trận, bọn hắn không sợ. Then chốt là công kích của Lục Ly quá mức quỷ dị, quỷ dị đến độ khiến đám cấp Đế đều hoảng hốt. - Lui. Đám cấp Đế còn lại dồn dập tháo lui ra sau, sinh tử của bọn tộc nhân bình thường kia, bọn hắn cũng mặc kệ, cứ tiếp tục mặc cho Lục Ly tấn công thế này, e rằng tất cả cấp Đế đều bất minh bất bạch bỏ mạng ở đây. - Ha ha! Lục Ly khẽ cười, thân hình đột nhiên hóa thành bạch quang chớp hiện, áo bào nổ tung, cả người mọc đầy vảy rồng, cánh và đuôi cũng mọc ra, đồng thời phóng thích Bác Long Thuật, khí huyết lần nữa tăng vọt, hắn ngửa mặt lên trời gầm gào một tiếng, cả người hóa thành lợi kiếm phóng vút tới. - Ách? Đây là chủng tộc gì? Sao chưa thấy qua? Đám cấp Đế Huyết tộc ngơ ngác nhìn nhau, Lục Ly đã xông đến, bọn hắn đành phải tử chiến đến cùng. Lục Ly còn chưa lao tới đã bắt đầu phóng thích Linh Trận Thuật, Linh Trận Thuật của hắn vô cùng cường đại, cấp Đế phổ thông căn bản không gánh được. Tên cấp Đế ở hàng đầu trúng chiêu, Lục Ly không dùng tới Ung Hoàng Kích, rốt cuộc thanh binh khí này quá nổi tiếng, hắn sợ bị lộ ra. Hắn cũng không dùng Trật Tự Thần Liên, mà phóng thích một giọt kịch độc, hỗn hợp trong công kích Nguyên lực. Oanh! Cấp Đế kia bị Linh Trận Thuật phong ấn linh hồn, sau đó công kích Nguyên lực từ Lục Ly nhẹ nhàng đánh trúng, bị nổ bay ra ngoài. Cả người bay lên giữa không trung, hóa thành xương trắng, cuối cùng nện xuống dưới đất. - Ách? Đám cấp Đế còn lại biến sắc, thế này thì còn đánh kiểu gì? Từng tên từng tên bị nhẹ nhàng miểu sát, đây căn bản đâu cùng một cấp bậc. Chẳng lẽ Lục Ly là một lão ma tuyệt thế trong truyền thuyết? Rầm rầm rầm! Cũng có mấy tên cấp Đế bắt đầu phản kích, Lục Ly tung người lóe lên tránh đi, sau đó đột nhiên tan biến giữa trời, biến mất vô tung vô ảnh, thần niệm đều không cảm ứng được. Hưu! Không gian bên trái có chút ba động, tiếp đó một đạo Nguyên lực công kích xuất hiện, nhẹ nhàng đánh trúng một tên cấp Đế khác. Chúng cấp Đế còn lại không biết tên này đã bị Lục Ly yên ắng phong ấn linh hồn, sau khi đánh trúng, tên cấp Đế đó lập tức cũng biến thành xương trắng. - Cái này, cái này... Chúng cấp Đế còn lại triệt để bị dọa sợ, trong mắt hiện đầy vẻ sợ hãi, cảm giác hệt như ban ngày gặp quỷ. Trong đầu toàn là chấn kinh, hoài nghi, sợ hãi, ai cũng không biết một giây sau, người chết đi sẽ là ai? Vô số cấp Đế quét mắt nhìn sang Đại trưởng lão Huyết tộc, nhưng bên kia Đại trưởng lão đến thân mình còn lo chưa xong, bị Quan Dương và mấy tên cấp Đế khác vây công, Quan Dương cũng là cấp Đế đỉnh phong, hắn há có thời gian phân tâm? Nếu dám phân tâm, e rằng chớp mắt sẽ bị bọn Quan Dương chém giết. Hưu hưu hưu! Lục Ly liên tục công kích bốn năm lần, lại có bốn năm tên cấp Đế bị giết, đám cấp Đế còn lại rốt cục chịu hết nổi. Đại bộ phận cấp Đế chạy trốn về nơi xa, song vẫn có mấy tên cấp Đế điên cuồng công kích bốn phía, ý đồ bức ép Lục Ly lộ diện. - Đại trưởng lão, triệt thoái thôi, còn không rút, tất cả đều sẽ chiến tử ở chỗ này! - Đại trưởng lão, ta rút lui trước, quá khủng bố, chúng ta lưu lại chỉ có con đường chết! Mấy tên cấp Đế rống lên, Đại Nguyên lão rốt cục hồi thần, vội vàng đảo mắt nhìn lại, sau đó lập tức biến sắc, bởi vì hắn phát hiện giờ này ba mươi tên cấp Đế chỉ còn sót lại mười sáu tên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK