Mục lục
Long Đế Bất Diệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3616 Lĩnh ngộ
Bây giờ trên người hắn toàn là vết thương, muốn giải phóng đòn tấn công chắc chắn phải tập trung thần lực, nếu cơ thể hoạt động, tất nhiên sẽ đụnh chạm đến vết thương. Ầm ầm ầm! Bởi vì bị thương, tốc độ phản ứng của hắn đương nhiên giảm đi rất nhiều, hơn nữa tốc độ ngưng tụ dị thú của Quan Thiên Thu quá nhanh, hắn không thể đánh trả. Rất nhiều dị thú đang nổ tung ở phạm vi gần hắn, gây ra một làn sóng xung kích mạnh, khiến chấn thương của hắn càng thêm trầm trọng. Mặc dù cơ thể hắn có khả năng tự phục hồi rất mạnh, hắn cũng đã luyện hóa thần dược, nhưng muốn vết thương hồi phục thì cần phải có quá trình, phải có thời gian. Bây giờ Quan Thiên Thu không cho hắn thời gian, kết quả là vết thương của Lục Ly không ngừng ác hóa, càng ngày càng nặng... Chiến thuật của Quan Thiên Thu rất phù hợp, hắn không tung ra đòn tấn công nào, chỉ là không ngừng lướt quanh Lục Ly, tránh né Thất Thái Lưu Ly Tháp và Huyết Linh Nhi, sau đó liên tục giải phóng ra dị thú hệ phong. Hắn không cần dị thú đánh trúng Lục Ly, chỉ cần nổ tung xung quanh Lục Ly, sóng xung kích không gian sẽ tiếp tục làm thương tích của Lục Ly thêm trầm trọng. Lúc Lục Ly bị thương nặng đến mức tay cũng không nhấc lên nổi, đương nhiên Lục Ly sẽ không thể làm được gì nữa cả. Thất bại của Mông An khiến Quan Thiên Thu đặc biệt cảnh giác, tinh thần hắn căng thẳng, Lục Ly có bất kỳ hành động lạ nào cũng không qua khỏi tầm mắt của hắn. Chỉ cần không để Thất Thái Lưu Ly Tháp và Lục Ly có cơ hội đến gần mình, thì hắn có thể thắng chắc rồi. Sở dĩ hắn ra sân, thứ nhất là để chiếm được lợi, đánh bại Lục Ly có lẽ sẽ không hao phí quá nhiều tinh lực của hắn, đánh bại Lục Ly rồi đồng nghĩa nắm chắc được chiến thắng trong tay. Ngoài ra còn một điều nữa, hắn muốn xem thử có thể tìm được cơ hội cướp đế binh về được hay không, điều thứ ba đương nhiên là muốn rửa nhục, trước đó bị Lục Ly trấn áp, khiến danh tiếng hắn tan tành, hắn muốn đoạt lại vinh quang đó, rửa mối nhục này. Cho nên trong trận chiến này, hắn phải hết sức cẩn thận, chỉ có thể thắng chứ không thể bại! Trong lòng Lục Ly rất lo lắng, cũng rất bất lực, hắn đã thử nhiều cách, Thánh Hoàng Chi Nữ cũng được phái ra rồi, muốn cố gắng đến gần, còn nhờ Huyết Linh Nhi bố trí mấy cái thần văn. Đáng tiếc là chỗ này quá rộng, thần văn cũng vô ích, Quan Thiên Thu lại rất cẩn trọng, căn bản không cho hắn bất kỳ cơ hội nào. Thương thế của hắn càng lúc càng nặng, máu trong miệng nôn ra càng ngày càng nhiều, ánh mắt hắn trở nên ảm đạm, thân thể vẫn còn run rẩy, nhưng hắn vẫn chưa thể bỏ cuộc. Sau nửa nén hương, Lục Ly đã bị trọng thương rồi, nếu tiếp tục đánh thì chỉ có thể chết dần thôi. Hắn bất lực thở dài, truyền âm đến Huyết Sát Hoàng: “Sát Hoàng tiền bối, ta hết cách rồi, chỉ đành cầu xin người giúp ta, ta phải vào được Thiên Đế Tông.” Cầu cứu Huyết Sát Hoàng chính là cách trong lúc hết cách, con người hắn không đến đường cùng sẽ không cầu xin người khác. Lúc này hắn đã tài hèn sức mòn rồi, chỉ còn biết hạ mình cầu xin người khác, đây cũng chính là cơ hội cuối cùng của hắn. “Ta không thể giúp ngươi.” Huyết Sát Hoàng truyền âm đến khiến cho Lục Ly hoàn toàn tuyệt vọng, Huyết Sát Hoàng giải thích: “Trên đó có năm đế cấp, chỉ cần ta hành động, bọn họ sẽ lập tức phát hiện ra. Không biết có nhắm vào ta hay không, chí ít… là ngươi cũng đã phạm quy, sẽ bị phán là gian lận, ngươi sẽ hoàn toàn mất hết tư cách.” Lòng Lục Ly chùng xuống, hắn nghĩ lại biết Huyết Sát Hoàng không phải là đang tìm cớ, năm đế cấp bên trên vẫn luôn quan sát mấy chiến trường, bất kỳ biến động nhỏ nào cũng không thoát khỏi tầm mắt bọn họ. Một khi Huyết Sát Hoàng ra tay, tàn hồn mạnh mẽ như thế sao có thể che giấu được mắt họ? Mặc dù Lục Ly không biết dùng tàn hồn trợ giúp có bị tính là gian lận hay không, nhưng đây không phải là sức mạnh của hắn, nhiều công tử như thế nhà nào mà không có tàn hồn lão tổ để lại chứ? Nếu không tính là gian lận, thì ai ai cũng có thể lợi dụng tàn hồn của lão tổ để tấn công rồi. - Thôi bỏ vậy! Lục Ly thở dài một hơi, hắn đã cố gắng hết sức, thất bại là do số trời định rồi, không phải hắn không muốn liều, mà vốn dĩ không có cơ hội. Lúc này trong lòng hắn ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi, chuẩn bị chống cự một lúc thì nhận thua là xong. Trong đầu hắn lóe lên từng suy nghĩ, phân tích đủ loại sát chiêu thần thông của hắn, xem thử có thần thông nào có thể phá vỡ thế cục này không, “Ài, nếu có thể hiểu thấu bí thuật linh hồn đó của ta, may ra còn một tia cơ hội.” Lục Ly có hơi tiếc nuối, hắn đã lĩnh hội được bí thuật linh hồn cách đây một thời gian, nhưng đáng tiếc là lại mắc kẹt ngay gần đến đích, nên không thể đạt thành. Theo miêu tả, bí thuật linh hồn là một bí thuật rất bá đạo, có thể ngưng tụ linh lực thành một luồng gió, tấn công linh hồn của kẻ địch từ xa ngàn dặm, giết người trong vô hình, sức tấn công của nó cũng vô cùng hung hãn. - Gió. Lục Ly lúc này mới sững sờ, xung quanh hắn đều là dị thú, những dị thú này đều có sức mạnh ngưng tụ từ gió mà nhỉ? Hắn nhìn đám dị thú xung quanh, lúc này linh hồn khẽ nhói lên, có chút cảm giác mông lung, giống như sắp phá vỡ một tầng giấy mỏng manh, nhìn thấy được khung cảnh bị chắn phía sau nó. Vậy mà lúc này hắn mới đột nhiên ngộ ra! Vấn đề là – lúc này tứ phương tám hướng đều là dị thú, làm gì có thời gian để hắn lĩnh ngộ? Trong lúc tinh thần hoảng loạn, cũng không ngừng giải phóng kiếm mang và Vô Vọng Thần Phù tấn công đám dị thú đó. Ầm ầm ầm. Ba con dị thú gầm lên, tấn công về phía Lục Ly, Lục Ly lập tức bị đánh bay ra ngoài, một cánh tay bị nổ tung. Cả người Lục Ly lăn lộn dưới đất, đôi mắt nhắm chặt, dường như sắp ngất đi. - Dịch chuyển hắn ra ngoài đi, hắn đã hôn mê rồi, hắn thua rồi! Vũ Đế phía trên cong môi nói. Một vị trưởng lão đang định điều khiển thần văn đưa Lục Ly ra ngoài, nhưng Nhuế Đế đã xua tay nói: - Chờ đã, hắn không phải hôn mê, mà là... đã lĩnh ngộ.
Chương 3617 Cá chết lưới rách
Lục Ly thật sự đã lĩnh ngộ rồi, lúc này hắn buộc chính mình phải quên đi tất cả, cho dù có bị giết hắn cũng chịu. Hắn cố gắng chọc thủng lớp giấy đó, để có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, bí thuật linh hồn mới có thể thành công. Giác ngộ một lúc, hơn cả tu luyện vạn năm! Cơ hội lĩnh ngộ rất hiếm có, ước chừng một giờ lĩnh ngộ có thể so với tu luyện trăm năm. Chính vì vậy mà Lục Ly không quan tâm đến bất cứ thứ gì, chỉ cần có thể lĩnh ngộ thành công, cho dù hắn có bị thương nặng, cũng vẫn có cơ hội lật kèo. Đương nhiên, nếu Quan Thiên Thu bất chấp mọi thứ, hắn cũng có thể sẽ bị giết ngay. Quan Thiên Thu không hạ độc thủ, sau khi hắn thấy Lục Ly hôn mê, cả người lập tức lao về phía Lục Ly, ánh mắt nhìn chằm chằm đế binh trong tay hắn. Đây chính là trấn tộc chi bảo của gia tộc bọn họ, tuy lúc này là có ý cường đoạt, truyền ra ngoài danh tiếng sẽ không hay, nhưng Quan Thiên Thu cũng không để tâm nhiều như vậy nữa. - Vù. Hắn nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Lục Ly, cầm đế binh trong tay, vẻ mặt như trút được gánh nặng, lấy lại được đế binh rồi, bất luận lần này có thể trở thành đệ tử Thiên Đế Tông hay không, chí ít cũng không bị tổn thất quá lớn. - Ể. Hắn đã sớm phát hiện có gì đó không ổn, bởi vì Lục Ly vẫn chưa bị đưa ra ngoài? Lục Ly không phải đã hôn mê rồi sao? Theo quy định của cuộc thi đấu võ, hôn mê thì phải bị đưa ra ngoài, bị loại thẳng. Lục Ly không bị dịch chuyển ra ngoài, điều này có nghĩa là hắn chưa bị loại? Một tia dữ dội lóe lên trong mắt hắn? Lục Ly đã thành như thế này rồi mà vẫn không bị dịch chuyển ra ngoài, lẽ nào là muốn hắn phế Lục Ly luôn sao? Quy định không được phép giết người, nhưng không nói không được phế người đó, Quan Thiên Thu hừ lạnh một tiếng, kiếm trong tay sáng lên, kiếm mang lóe sáng, đâm vào bụng dưới của Lục Ly. Hắn định phế bỏ thần đan của Lục Ly, như thế chí ít Lục Ly sẽ không có sức uy hiếp quá lớn, hơn nữa, Lục Ly cũng sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào tham gia trận chiến. Bịch. Kiếm mang đánh vào bụng dưới của Lục Ly, âm thanh nặng nề vang lên, da bụng dưới của Lục Ly nứt ra, nhưng kiếm này chỉ xuyên qua da, không có đâm lủng bụng dưới của Lục Ly. - Hừ. Quan Thiên Thu tức giận, lại tung ra mấy kiếm, liên tục tấn công vào bụng dưới của Lục Ly, vết thương ở bụng dưới của Lục Ly càng lúc càng nghiêm trọng. Nếu đâm thêm vài nhát nữa, ước chừng có thể xuyên qua, lúc đó thần đan chắc chắn sẽ bị nổ tung. Nhưng lúc này Quan Thiên Thu đã dừng lại, chém ra nhiều kiếm như vậy mà Lục Ly không có phản ứng gì, hắn nghi ngờ là Lục Ly đã hôn mê, đã hôn mê rồi sao không đưa hắn ra ngoài? Trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, hắn hét lớn: - Cốc trưởng lão, ta muốn hỏi, tại sao Lục Ly không bị loại? Không chỉ Quan Thiên Thu, mà những người bên ngoài, cùng những người vây xung quanh xem cũng không hiểu, Lục Ly bị thương như thế này, cũng hôn mê rồi, tại sao lại không đưa ra ngoài? Lẽ nào muốn Quan Thiên Thu giết Lục Ly sao? Giọng của Cốc trưởng lão vang lên bên tai mọi người: - Bởi vì hắn không có hôn mê, cũng không nhận thua, cho nên theo quy định, ta không thể dịch chuyển hắn ra ngoài. - Sao? Không hôn mê? Mọi người có chút bối rối, còn Quan Thiên Thu thì hai mắt co rút lại, cả người đằng đằng sát khí. Hắn trầm tư một lát, thân hình lao tới như một cơn gió, binh khí trong tay nặng nề đâm vào bụng Lục Ly. Mặc kệ tình huống như thế nào, phải phế thần đan của Lục Ly đã, như thế ít ra sẽ không xảy ra chuyện gì nữa. - Ầm. Một kiếm này của Quan Thiên Thu đầy uy lực, hơn nữa còn giải phóng chân ý hệ kim, sức tấn công vô cùng hung bạo, bụng dưới của Lục Ly bị đâm xuyên qua. Bụng dưới bị xuyên thủng, nhưng hai mắt Lục Ly vẫn chưa mở ra, nhưng mà thần đan của Lục Ly đã cứng rắn đến mức không bị kiếm xuyên qua. Quan Thiên Thu không chút do dự, cầm trường kiếm trong tay đâm liên tục, không ngừng tấn công thần đan của Lục Ly. Lục Ly bất động như người chết, mặc cho Quan Thiên Thu liên tục tấn công thần đan của hắn, bên ngoài có người lộ vẻ không nhịn nổi, Lục Ly đã như thế này rồi, vậy mà còn ra tay nặng vậy. - Ầm. Thần đan của Lục Ly cuối cùng cũng nổ tung, Quan Thiên Thu như trút được căng thẳng, thấy Lục Ly vẫn chưa được đưa ra ngoài, hắn cau mày, định chặt đứt tay chân của Lục Ly, như thế, Lục Ly sẽ không còn chút uy hiếp nào nữa. Lúc này, hai mắt Lục Ly mở ra, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, giống như một con dã thú đang chọn người để ăn thịt, ánh mắt nhìn thấy Quan Thiên Thu trong lòng lại rung lên một trận. - Ầm. Gần như lúc đó, ánh mắt của Lục Ly sáng lên, tỏa ra hai luồng sáng màu xanh lạnh lẽo, bỗng chốc thu vào trong mắt Quan Thiên Thu. Quan Thiên Thu kinh hãi, cả người lùi lại, đồng thời cũng nhanh chóng nội thị linh hồn. Linh hồn của hắn không phải là mạnh lắm, không thì trước đây cũng sẽ không bị Hào Giác ảnh hưởng. - Linh hồn này tấn công lạ quá! Hắn nhanh chóng nhận ra vấn đề, linh hồn đó tấn công giống như một con độc xà, xuyên vào linh hồn của hắn. Yêu Hồn của hắn muốn thôn tính nó, nhưng linh hồn đó cứ trơn trượt giống như con cá trạch vậy, Yêu Hồn của hắn khó mà đuổi theo. - Ầm. Đôi mắt Lục Ly không ngừng lóe ra ánh sáng xanh lục, đằng kia sau khi luồng sáng thứ ba của Quan Thiên Thu cũng đã chui vào trong người hắn, cơ thể cũng không cử động nữa. Năng lượng ba linh hồn đang tấn công hắn, Yêu Hồn của hắn không chống cự được, hắn cũng chỉ có thể dốc toàn lực bảo vệ linh hồn, nếu không linh hồn hắn sẽ vỡ nát. - Ầm! Lục Ly liên tục tung ra đòn đánh linh hồn, hiện tại hắn bị thương rất nặng, linh hồn cũng rất yếu, nhưng hắn không lo nhiều như vậy nữa, dù hắn có thua cũng không để Quan Thiên Thu dễ chịu. - Ầm! Hắn thấy Quan Thiên Thu không nhúc nhích nữa, liền truyền âm cho Huyết Linh Nhi, để Huyết Linh Nhi điều khiển Thánh Hoàng Chi Nữ đưa Thất Thái Lưu Ly Tháp đến. Đợi Thất Thái Lưu Ly Thái bay tới, Lục Ly tức giận hét lên: “Quan Thiên Thu, ngươi xong đời rồi!”
Chương 3618 đại điển chiêu sinh kết thúc
Cánh cửa dưới Thất Thái Lưu Ly Tháp mở ra, sau đó từng ngọn lửa bùng lên, bao trùm lấy Quan Thiên Thu. Khắp người Quan Thiên Thu bỗng chốc bốc cháy dữ dội, may mà bên ngoài người hắn có một bộ giáp cực mạnh, nếu không đã bị thiêu thành tro bụi. - A! Quan Thiên Thu bừng tỉnh vì cơn đau dữ dội, hắn phát hiện trên người mình lửa cháy dữ dội, biết mình sắp xong rồi, cho dù hắn có thế giết chết Lục Ly, thì hắn cũng sẽ bị thương nặng, không còn cơ hội thăng cấp nữa. Nghĩ đến mình không còn cơ hội thăng cấp, trong mắt hắn lại lộ ra vẻ tức giận, trước giờ hắn luôn có hận ý với Lục Ly, lúc này hắn sắp bị loại rồi, sao có thể để cho Lục Ly thăng cấp được? Quan Thiên Thu gầm lên, thân hình lao vụt về phía Lục Ly, hắn đứng cách Lục Ly không xa, chỉ chốc lát là đã lao tới, trực tiếp vung trường kiếm trong tay đánh về phía Lục Ly. - Ầm! Lục Ly bị thương quá nặng, muốn tránh nhưng không tránh được, đành phải chống cự. Một kiếm này vốn không có phóng ra chân ý khi nãy, nhưng lại lóe lên ánh sáng màu vàng đất, một kiếm này cảm giác đặc biệt nặng nề, Lục Ly có cảm giác đầu mình như bị một ngọn núi đè bẹp xuống. - Ầm! Vết thương của Lục Ly khá nặng, trực tiếp ngất đi, lần này không ngoài dự đoán, hắn bị đưa ra ngoài. Nhìn thấy Lục Ly bị đưa đi, Quan Thiên Thu nhếch miệng cười, trầm giọng nói: - Ta cũng nhận thua! - Ầm. Lục Ly vừa bị dịch chuyển ra ngoài, Quan Thiên Thu cũng bị dịch chuyển theo, võ đài đột nhiên trống trãi. Khán giả bên ngoài thấy hai người dường như bị đưa ra ngoài cùng một lúc thì có hơi sững sờ, vậy rốt cuộc là ai thắng? Lục Ly hôn mê, vừa ra ngoài thì được người của Thiên Đế Tông đưa đi trị thương, Thất Thái Lưu Ly Tháp và Thánh Hoàng Chi Nữ Huyết Linh Nhi đều bị dịch chuyển ra ngoài. Huyết Linh Nhi rất thông minh cầm Thất Thái Lưu Ly Tháp, khống chế Thánh Hoàng Chi Nữ không rời Lục Ly một bước. Quan Thiên Thu bị dịch chuyển ra cũng lập tức được đưa đi cứu chữa, võ đài nơi đó trống không, nhưng không có ai tiến vào, ánh mắt đều tập trung về phía Cốc trưởng lão. Không chỉ bọn họ, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Cốc trưởng lão, chờ đợi quyết định của lão ta, xem thử liệu có phải Lục Ly đã thăng cấp hay không? Cốc trưởng lão cũng hơi bối rối, suy cho cùng Lục Ly và Quan Thiên Thu dường như đều bị dịch chuyển ra ngoài cùng một lúc, hơn nữa Quan Thiên Thu còn nhận thua, rốt cuộc nên cho là ai thắng đây? Nếu Lục Ly thắng, thế thì Lục Ly được thăng cấp rồi. Hắn đưa mắt nhìn về phía ngũ Đại Đế, Hằng đế suy tư một chút, mới nói: - Hay là cho Lục Ly thăng cấp? Dù sao Quan Thiên Thu cũng nhận thua rồi! Nhuế Đế lập tức cất giọng nói: - Ta cũng thấy vậy, Lục Ly dựa vào thực lực của bản thân khiến Quan Thiên Thu không thể không nhận thua, tuy là đã hôn mê, nhưng cũng có thể coi là hắn thắng. Hằng đế và Nhuế Đế thấy hài lòng về Lục Ly hơn, cho nên mới mở lời nói giúp Lục Ly. Lục Ly chỉ là cảnh giới Tứ Kiếp đỉnh phong, vậy mà có thể địch lại được Ngũ Kiếp đỉnh phong, hắn cũng là một hạt giống tốt, bồi dưỡng đàng hoàng, nói không chừng có thể trở thành trụ cột vững chắc của Thiên Đế Tông sau này. - Ha ha! Vũ Đế cười khẩy nói: - Hai vị, hai vị ra tay bênh vực lộ liễu quá đấy? Rõ ràng Lục Ly trọng thương trước sau khi hôn mê mới bị dịch chuyển ra ngoài, Quan Thiên Thu quả thật là sau khi Lục Ly bị dịch chuyển ra ngoài mới nhận thua. Theo quy tắc người được dịch chuyển ra trước thì coi như thua. Lục Ly hôn mê trước, chứng tỏ hắn đã bị loại rồi. Điểm này không cần phải tranh luận, nếu các người nhất định muốn thiên vị Lục Ly, ta chỉ còn cách thỉnh cầu tông chủ phán quyết."" Lời nói của Vũ Đế khiến cho vẻ mặt của Nhuế Đế và Hằng đế có chút mất tự nhiên. Chỉ là một vị trí thăng cấp thôi mà, vậy mà Vũ Đế lại nghiêm túc coi trọng nó thế? Mọi người đều là đế cấp, ngươi nể mặt ta một phần, sau này ta có thể nể mặt ngươi ba phần. Đều là cấp cao trong Thiên Đế Tông, không ngờ Vũ Đế lại chẳng chừa cho họ chút thể diện nào. Vũ Đế là một tên võ si cố chấp, điểm này bọn họ cũng biết, nhưng cũng không đến nỗi vì một Lục Ly mà gây lộn thành thế này chứ? Kỳ thực Vũ Đế cũng không hoàn toàn không ưa Lục Ly, mà quan trọng hơn là vì Quan Thiên Thu. Vũ Đế có quan hệ với gia đình của Quan Thiên Thu. Mặc dù vợ lão ta không phải họ Quan nhưng là con gái nuôi của nhà họ Quan, nghiêm túc mà nói Quan Thiên Thu cũng được coi là con cháu của lão ta, trước đây cũng có người nhà họ Quan đến tìm lão ta, mong lão ta có thể chiếu cố giùm. Bây giờ muốn chiếu cố cũng không thể chiếu cố được nữa, Quan Thiên Thu chắc chắn không lọt vào tốp mười được rồi, cho nên hắn chỉ còn biết trút cơn tức giận lên người Lục Ly. Vốn theo quy định, Lục Ly phải bị loại, lão ta cứ khăng khăng giữ điều này cũng không có gì là sai. Hai Đại Đế khác không nói gì, bọn họ không nói chuyện thật ra cũng thể hiện rõ thái độ nào đó, cho thấy bọn họ đã nhìn nhận cách nói của Vũ Đế. Hằng đế suy nghĩ một lúc rồi nói: - Được, vậy thì cứ theo Vũ Đế nói đi, hai người đều bị loại, tỉ võ tiếp tục tiến hành. Cốc trưởng lão vừa công bố quyết định, đám người tham gia tỉ võ còn lại lập tức thở phào nhẹ nhõm, Nếu như Lục Ly được thăng cấp, thế thì sẽ mất bớt một vị trí, bây giờ cả Lục Ly và Quan Thiên Thu đều bị trọng thương, đồng nghĩa thiếu đi hai đối thủ mạnh cạnh tranh, vị trí thăng cấp lại tăng thêm một chỗ, sao mọi người không vui cho được? Đám người bên ngoài thì bắt đầu chửi mắng, rất nhiều người cược Quan Thiên Thu, cũng nhiều người cược Lục Ly, bây giờ hai người đều không có hi vọng thăng cấp nữa, thần thạch của bọn họ cũng đồng nghĩa lại ném xuống nước. Đương nhiên cũng có người cảm thấy vui, bọn họ cược Lục Ly không vào tốp mười, có thể kiếm được không ít thần thạch. Cốc trưởng lão tuyên bố kết thúc, tương đương với việc tuyên bố án tử cho cả Lục Ly và Quan Thiên Thu, một khi quyết định này đưa ra không ai có thể thay đổi được.
Chương 3619 đại điển chiêu sinh kết thúc
Những người vẫn ôm hy vọng Lục Ly trở thành hắc mã xông pha suốt chặng đường lúc này đều ra chiều thất vọng, con hắc mã này cuối cùng cũng phải dừng lại ở tốp mười rồi. Cuộc thi vẫn tiếp tục, rất nhanh đã có người được thăng cấp. Những người ở phía sau coi như đã nhặt được món hời lớn, thiếu mất hai đối thủ mạnh, một số cường giả ngư ông đắc lợi, trước khi Lục Ly và Quan Thiên Thu còn chưa tỉnh, thì đã có người thứ bảy, thứ tám rồi thứ chín được thăng cấp. Một canh giờ rưỡi sau, cuối cùng Quan Thiên Thu cũng tỉnh dậy, hắn lập tức dùng thần niệm kiểm tra, đúng lúc lúc này người thứ mười cũng đã thăng cấp thành công, đại điển chiêu sinh cũng kết thúc. - Đại điển chiêu sinh chính thức kết thúc, danh sách mười người đứng đầu cũng đã được công bố, đó là Vương Ngưng Tuyết, Hồ Thạch Mãnh... Sau khi Cốc trưởng lão đọc xong danh sách đó, mười người vui mừng khôn xiết, cuối cùng bọn họ cũng đã trở thành đệ tử của Thiên Đế Tông, giống như một bước lên mây vậy. Gia nhập Thiên Đế Tông tương đương với sở hữu đại đạo thông thiên, chỉ cần bọn họ cố gắng, trở thành cường giả là chuyện chắc như đinh đóng cột, thậm chí còn có cơ hội trở thành chí cao xem thường cả Vô Tận Thần Khư này. Sau khi Cốc trưởng lão đọc danh sách xong, lão ta lấy ra một cuốn sổ tay và nói: - Mười người sẽ trực tiếp trở thành đệ tử của Thiên Đế Tông, tiếp theo đây ta sẽ công bố danh sách đệ tử ký danh. Mười đệ tử ký danh có thời gian ba năm để thử thách, nếu biểu hiện tốt, đệ tử ký danh không phải không có hy vọng trở thành đệ tử chính thức. Danh sách để tử ghi danh lần này là Quan Thiên Thu, Lư Sơn Hà, Dương Văn Nhạc, Lục Ly... "" Quan Thiên Thu nghe được danh sách này thì cười khổ, hắn đứng đầu trong số các đệ tử được ghi danh, nhưng số một này chẳng có ý nghĩa gì cả. Bản thân đệ tử ký danh cũng không có ý nghĩa gì lớn, sự thực chứng minh nhiều năm nay đệ tử ký danh chỉ là cái giải an ủi. Sau ba năm thử thạch, nếu may mắn thì có thể chuyển chính, nếu kém may thì mười người này chẳng một ai được ở lại cả. Bản thân Quan Thiên Thu hắn là một người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ ở Vô Tận Thần Khư, hắn vẫn tự cho mình là người mạnh nhất trong khóa chiêu sinh này, nhưng không ngờ Quan Thiên Thu hắn lại trở thành đệ tử ký danh? Những người trông có vẻ yếu hơn hắn, lại trở thành đệ tử chính thức, bảo hắn biết để mặt mũi ở đâu đây? Thậm chí ngay lúc này đây Quan Thiên Thu cũng muốn bỏ cuộc, quay về tộc tu luyện đàng hoàng, không gia nhập Thiên Đế Tông thì với thiên tư thiên phú của hắn cũng có thể vượt hẳn mọi người, đồng nghĩa có thể trở thành một thứ đẳng cấp nhất Vô Tận Thần Khư. - Không Quan Thiên Thu tự dưng lại lắc đầu, đưa mắt nhìn Lục Ly trong một gian nhà nhỏ cách đó không xa, sau khi nhìn thấy Lục Ly thì hắn đã thay đổi ý định. Hắn quyết định gia nhập Thiên Đế Tông, hắn muốn trở thành đệ tử ký danh, không vì gì khác, chính là muốn tìm cơ hội giết chết Lục Ly. Nếu không vì Lục Ly, trận đấu bán kết của hắn đâu có nhiều cam go như vậy, nếu có được đế binh, e là hắn đã sớm thăng cấp rồi, cuối cùng còn bị Lục Ly thiêu bị thương, hoàn toàn cắt đứt hi vọng. Cái tên rác rưởi không biết từ đâu chui ra hết lần này đến lần khác phá vỡ việc tốt của hắn, nếu không giết Lục Ly thì làm sao hắn có thể nuốt trôi cơn tức này? Lục Ly chắc chắn sẽ ở lại Thiên Đế Tông, cho nên nếu hắn từ chối trở thành đệ tử ký danh, muốn giết Lục Ly sẽ càng khó hơn. Ba năm này, bọn họ sẽ phải trải qua rất nhiều thử thách, có nhiều cơ hội giết chết Lục Ly… - Hộc hộc! Quan Thiên Thu ánh mắt lóe lên, hắn lầm bầm vài câu mà chỉ có mình hắn mới nghe được: - Tên rác rưởi, phá chuyện tốt của ta, không băm nát ngươi ra cho hung thú ăn, Quan Thiên Thu ta thề không làm người. Đợi Lục Ly tỉnh lại đã là ba ngày sau, hắn tỉnh lại cảm thấy toàn thân mình đều đau nhức, một cánh tay còn chưa mọc ra, thần đan cũng bị nát. Hắn dùng thần niệm kiểm tra một chút, phát hiện Thánh Hoàng Chi Nữ đang đứng bên cạnh trong một tòa thành, nơi này chắc chắn rất an toàn, hắn cũng không nghĩ ngợi gì nữa, lấy đan dược trị thương ra uống rồi ngủ thiếp đi. Lại ngủ thêm ba ngày, sau khi tỉnh lại Lục Ly đã tốt hơn rất nhiều, cánh tay cũng đã mọc ra lại, vết thương trên người cũng đã lành rất nhiều, thần đan đương nhiên vẫn chưa hồi phục. Thần đan đó đã bị phế, cần phải dùng siêu cấp thần dược ngưng tụ thành, không phải tự sinh ra. Lục Ly cũng không vội ngưng tụ thần đan, mà dùng thần niệm kiểm tra tình hình xung quanh. Hắn phát hiện bên ngoài có hai thị nữ, lập tức truyền âm sang: “Các ngươi vào đây!” Một thị nữ bước vào, Lục Ly hỏi: - Đây là nơi nào? - Bẩm Lục công tử, đây là Cổ Ngọc Phong! Thị nữ giải thích: - Đây là một ngọn núi trong phạm vi Thiên Đế Giới, Cốc trưởng lão đã phái người đưa ngươi đến đây, bảo bọn ta phải chăm sóc tốt cho ngươi. Nói đợi ngươi dưỡng thương xong rồi mới đến Thiên Đế Phong báo cáo. ""Thiên Đế Giới?"" Lục Ly sửng sốt, sau đó trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, hỏi: - Ta thăng cấp rồi sao? Ta bây giờ là đệ tử chính thức của Thiên Đế Tông sao? - Không có! Thị nữ tỏ vẻ khó xử nói: - Công tử, ngươi được nhận là đệ tử ký danh! - Đệ tử ký danh? Trên mặt Lục Ly lộ ý chua xót, mơ hồ nhớ tới mình hình như đã bị Quan Thiên Thu làm cho hôn mê, bình thường sau khi hôn mê sẽ bị dịch chuyển ra ngoài, chính thức bị loại. Nói cách khác, hắn không thắng năm trận liên tiếp, chỉ thắng bốn trận liên tiếp, không thể trở thành đệ tử chính thức, mà là thành đệ tử ký danh. Đệ tử ký danh... Được một giải an ủi, hơn nữa giải an ủi này cũng không có ý nghĩa lớn lắm, mười đệ tử ký danh có một người có thể trở thành đệ tử chính thức cũng coi là khá lắm rồi. Nếu như xui xẻo, thì ba năm sau tất cả đều phải phủi mông ra khỏi môn phái. Thiên Đế Tông quá khắt khe trong việc tuyển chọn đệ tử, hơn nữa còn là thà ít chứ không chọn ẩu, mỗi một đệ tử chính thức đều sẽ bỏ ra tài nguyên khổng lồ để tu luyện.
Chương 3620 Đi theo lão phu
Không ngoài ý muốn, tất cả đều trở thành cường giả, chí ít có thể trở thành chuẩn đế, may mắn hơn nữa có thể trở thành Đại Đế cũng không phải chuyện khó. Bọn họ sẽ cho tất cả đệ tử rất nhiều tài nguyên, tài nguyên cũng không phải vô cùng vô tận, đương nhiên sẽ không hoang phí tài nguyên cho những người dư thừa. Bản thân đệ tử ký danh là kẻ thất bại, là sản phẩm sau khi đào thải. Dù có mạnh đến đâu, tài giỏi đến đâu thì kẻ thất bại vẫn là kẻ thất bại, sẽ không có ai thèm đếm xỉa đến một kẻ thất bại, đa phần ánh mắt của những nhân vật lớn trong môn phái chỉ chú ý đến những đệ tử chính thức mà thôi. - Ngươi đi xuống trước đi, ta nghỉ ngơi một lát! Nghĩ đến đây, Lục Ly có chút kinh ngạc, chạy đến Thiên Đế Tông xa xôi, liều mạng như thế, hắn đang ở rất gần mục tiêu rồi, nhưng không ngờ cuối cùng lại thất bại, chỉ nhận được một giải thưởng an ủi. Ở trên Thiên Đế Phong này ba năm, học hỏi sức mạnh của Thiên Đế đệ nhất tông, rồi lại bị đuổi đi một cách chua xót? Đây không phải là cái kết mà hắn muốn. - Cũng là ta nghĩ quá nhiều rồi… Một lúc sau, Lục Ly cười khổ, chiến lực của hắn vừa vặn có thể lọt vào chung kết, suýt chút nữa lọt vào tốp mười đã là may mắn lắm rồi. Đổi lại là người khác, sợ là còn không vào được bán kết, hắn nên hài lòng rồi. Lục Ly có một số công pháp đặc biệt, nhưng cảnh giới của hắn có khuyết điểm, nền tảng quá yếu cũng là một vấn đề rất lớn, khi cảnh giới của hắn thấp, có lẽ những thứ này sẽ không thành vấn đề với hắn. Nhưng khi đối mặt với cường giả thật sự, đôi khi những vấn đề này có thể gây tử vong. Lục Ly suy nghĩ lung tung một hồi, luyện chế ra một ít đan dược, rồi lại chìm vào giấc ngủ. Lần này ngủ hết ba ngày mới tỉnh lại, vết thương trên người Lục Ly đã cơ bản lành lại, chỉ còn thần đan vẫn chưa ngưng tụ xong. Trước đây Lục Ly cũng đã bị phế thần đan một lần, lần ngưng tụ này coi như cũng có kinh nghiệm, hắn lật tìm thần dược trong nhẫn không gian, vừa hay tìm thấy được một loại thần dược có thể ngưng tụ thần đan. Hắn cũng không đến Thiên Đế Phong nữa, cứ bế quan trong phòng, hồi phục thần đan trước, khôi phục sức chiến đấu rồi mới tính. Không có thần lực, không thể thi triển nhiều thần thông, cũng không thể sử dụng đế binh. Bởi vì trước đó hắn đã từng ngưng tụ thần đan, Lục Ly cũng coi như rất có kinh nghiệm, cho nên lần này hắn đã ngưng tụ rất nhanh, chỉ cần bảy tám ngày là Lục Ly đã có thể ngưng tụ thành công thần đan. Thần đan vừa ngưng tụ hoàn toàn không có chút thần lực nào, thần lực mà Lục Ly tích lũy được khá nhiều trước đó đã hoàn toàn mất hết, hắn phải tu luyện thần lực ba ngày sau mới xuất quan. - Làm phiền đưa ta đến Thiên Đế Phong! Lục Ly bước ra nói với thị nữ, thị nữ lắc đầu nói: - Xin lỗi công tử, Thiên Đế Phong không phải nơi những hạ nhân như bọn ta có thể đến. Nơi đó có một truyền tống trận, ngươi khởi động truyền tống trận thì có thể trực tiếp đến bên dưới Thiên Đế Phong. - Được! Lục Ly cũng không do dự nhiều, sải bước đi đến truyền tống trận bên ngoài, truyền tống trận đó chỉ là một truyền tống trận đơn giản, hắn có thể dễ dàng khởi động. Một tia bạch quang lóe sáng, Lục Ly tới được phía dưới một ngọn núi lớn, hắn đang đứng ở trong một quảng trường. Quảng trường không lớn lắm, trên đó có một bức tượng, là một lão giả mặc áo tơi, tay cầm cần câu, bức tượng sống động như người thật. Lục Ly nhìn về phía ngọn núi, thấy trên ngọn núi này đâu đâu cũng là thành lũy, nhưng chỉ là thành lũy kiểu nhỏ, giống như những đóa hoa mai, rơi lả tả khắp đỉnh núi này. Đỉnh núi có sương mù mờ ảo, ở đây linh khí của trời đất vô cùng dày đặc, vì vậy cây cối hoa lá ở đây tươi tốt lạ thường, như bước vào chốn bồng lai tiên cảnh. Không có quân đội trong quảng trường, chỉ có một mái đình, trong đình có một lão giả, lão già bày một tàn cục, Lục Ly đi tới, lão ta cũng chẳng để tâm tới. Ở chỗ này, Lục Ly cũng không dám kiêu ngạo, hắn thành thật bước tới, cúi đầu nói: - Lục Ly bái kiến đại nhân! Lão giả ngẩng đầu nhìn Lục Ly, xua tay nói: - Lên núi đi, chỉ có thể đi đường nhỏ để lên núi, không được nhìn lung tung, không được dò xét lung tung, không được đi lung tung, nếu không chết thì đừng có trách ta. Đi đến sườn núi tìm một tòa thành di động lớn nhất, Cốc trưởng lão đang ở đó. Ngoài ra, đừng gọi ta là đại nhân, gọi ta là quỷ lão đầu được rồi. - Cám ơn quỷ lão đầu đại nhân. Lục Ly lại chắp tay, sau đó nhìn lại ngọn núi này, phân biệt kỹ đường đi, hắn nhớ rất rõ lời của quỷ lão đầu. Trong ngọn núi này có ít nhất mấy trăm tòa thành, chắc chắn đều là nơi ở của cường giả trong Thiên Đế Tông. Một đệ tử ký danh như hắn, nếu dám làm loạn sợ là mình chết như thế nào cũng không biết. Hắn đi dọc theo con đường nhỏ, không dám nhìn xung quanh, không dám đi lung tung, cũng không dám dùng thần niệm dò thám, thành thật mà từng bước từng bước đi về phía sườn núi. Đi một hồi, đi qua mấy chục tòa thành nhỏ, hắn cũng không dám nhìn vào. Sau khi rẽ vào một góc, phía chính diện có một toàn thành, hắn vô thức liếc qua thì thấy một lão giả đang ngồi dưới gốc cây lớn đằng kia. Lão giả có mái tóc đỏ rực, đôi mắt lồi và bộ râu quai nón, tuy không để lộ khí tức nhưng thoạt nhìn là một cường giả. - Vũ Đế! Lục Ly quen biết người này, không ngờ Vũ Đế lại sống ở chỗ này? Khi hắn nhìn sang, Vũ Đế chỉ hơi ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau, Lục Ly trong lòng chợt rùng mình, dự cảm không lành. - Tiểu tử, lại đây! Vũ Đế đột nhiên ra hiệu, Lục Ly chỉ có thể gồng mình đi về phía Vũ Đế, đến bên cạnh Vũ Đế thì chắp tay nói: - Đệ tử tham kiến Vũ Đế đại nhân. - Vết thương khỏi rồi sao? Thần đan cũng đã ngưng tụ lại, tốc độ nhanh đấy! Vũ Đế trên mặt mang theo ý cười, nhưng nhìn thế nào cũng có chút dữ tợn đáng sợ, lão ta giống như một ông chú quái lạ nhìn thấy người đẹp, lão ta mỉm cười nói: - Vừa hay chỗ lão phu thiếu một hạ nhân, ngươi đi nói với Cốc trưởng lão một tiếng, ba năm này đi theo lão phu đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK