Trong sơn cốc có mười mấy nơi dược thiên linh địa, Lục Ly còn phát hiện mấy nơi sơn động, bên ngoài có cường đại cấm chế và quân sĩ trấn thủ, không biết bên trong chứa cái gì... Rất nhiều người Phá Thiên Cung hiếu kì với Lục Ly, hôm qua phó cung chủ đích thân đi ra nghênh đón, hôm nay lại được mấy trưởng lão bồi cùng đi dạo trong cốc. Khiến bọn hắn càng kinh nghi hơn chính là, khí tức Lục Ly không mạnh, chỉ cỡ Thần Linh Thượng Bảng, lại có được lễ ngộ như thế, chẳng lẽ là công tử đại thế lực siêu cấp nào đó? Lục Ly dạo quanh suốt một ngày, sau đó về lại trong gian phòng, bắt đầu tô tô vẽ vẽ, dựa theo địa hình Phá Thiên Cốc từ từ phác họa ra trận nhãn, trận văn, trận tuyến ... Hắn bận rộn trọn một ngày hai đêm mới đình chỉ phác hoạ, lại không lập tức đi bày trận mà lần nữa mang theo Nguyên Thường Thường vòng quanh trong sơn cốc hai ngày, đi hết lượt này tới lượt khác, cứ thế lượn quanh hai ngày, sau đó hắn lại đi về tô tô vẽ vẽ... Thực ra bày trận không cần phiền toái như vậy, trước đó Lục Ly đã từng bố trí ra Vạn Long Tỏa Khung đại trận, rất có kinh nghiệm. Nếu làm nhanh, cùng làm chỉ mất một ngày là xong, hắn làm vậy chỉ là muốn mang đến giả tượng cho người Phá Thiên Cung, rằng đại trận này rất rất lợi hại, rất khó bố trí! Thứ dễ dàng đến tay thường thường sẽ khiến người ta không trân quý. Ngươi càng tỏ ra nghiêm túc cẩn thận, người ta lại càng coi trọng ngươi. Chính ngươi coi trọng, người khác mới sẽ càng thêm coi trọng. Chính như câu, đến bản thân cũng xem thường chính mình, người khác làm sao nhìn được nổi ngươi? Lục Ly làm xong đây hết thảy, sau đó nghỉ ngơi thêm một đêm, đến sáng sớm hôm sau mới truyền lời đi ra, nói có thể bày trận, chẳng qua hắn cần an tĩnh tuyệt đối, trong lúc bày trận không được có bất kỳ ai đến quấy rầy, nếu không thất bại hắn không chịu trách nhiệm. Đối với chuyện lần này, Nguyên Ngọc Ngọc coi trọng dị thường, xuất động gần như toàn bộ trưởng lão, tập trung đệ tử Phá Thiên Cung lại, không có lệnh tuyệt đối không thể đi ra, ai quấy nhiễu bày trận, giết không cần luận. Vì sợ đám quân sĩ làm phiền, Nguyên Ngọc Ngọc rút hết quân sĩ đi, chỉ để Lộ Trường Hà đích thân dẫn theo mấy vị trưởng lão canh chừng cho Lục Ly, tránh miễn xuất hiện tình huống ngoài ý. Đồng thời Nguyên Ngọc Ngọc còn tự mình hầu ở bên cạnh Lục Ly, đương nhiên là nàng có tư tâm khác, bởi vì ở phương diện pháp trận nàng cũng hơi có nghiên cứu, nên muốn học trộm chút gì đó trên thân Lục Ly. Muốn bày trận, trước phải phá trận! Trước kia Phá Thiên Cốc vốn đã có một cái trận, hơn nữa thoạt nhìn còn không sai, đương nhiên so với Vạn Long Tỏa Khung đại trận thì kém xa. Lấy kinh nghiệm của Lục Ly, đại trận này cùng lắm chỉ chống đỡ được mười tên Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới công kích chừng mười ngày nửa tháng. Đầu tiên, Lục Ly đứng trên tường thành ở miệng sơn cốc, Nguyên Ngọc Ngọc hộ pháp bên cạnh, bốn phía nơi xa là Lộ Trường Hà và mười mấy tên trưởng lão cảnh giới. - Nguyên cung chủ! Lục Ly chỉ vào vòng hộ tráo bán trong suốt bên ngoài, nói: - Ta phải phá pháp trận này của các ngươi, chỉ như vậy mới có thể lần nữa bố trí đại trận, bằng không hai đại trận sẽ có xung đột, ngươi xem... - Phá? Nguyên Ngọc Ngọc khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh sau đó liền thoải mái, hai đại trận thuộc tính khác nhau tất sẽ có xung đột, nếu nghiêm trọng có thể khiến hai đại trận đồng thời mất đi hiệu lực. Nàng trầm ngâm thoáng chốc, sau đó dò hỏi: - Phá trận có phiền toái lắm không? Hay là ta sai người đóng lại đại trận, móc ra trận thạch bên trong, như vậy sẽ không ảnh hưởng ngươi bày trận. - Không cần phiền phức vậy đâu! Lục Ly khẽ cười, trong tay sáng lên một đạo thần lực, chỉ lên hư không trước mặt, tia sáng màu trắng bắn ra, chui vào trong hộ tráo. Ông! Một cảnh khiến đám người Nguyên Ngọc Ngọc Lộ Trường Hà kinh hãi diễn ra, hộ tráo trên không trung Phá Thiên Cốc đột nhiên sáng lên quang mang vạn trượng, chói lòa khiến rất nhiều người không mở mắt ra được, sau đó đại trận kia bỗng chợt tan vỡ như bong bóng xà phong, chớp mắt liền biến mất giữa không trung Phanh phanh phanh phanh... Đồng thời với đó, từng viên trận thạch được chôn xuống trước kia lần lượt nổ tung theo một cách cực kỳ quy luật. Có thể cảm ứng được mặt đất rất nhiều nơi khẽ chấn động, tất cả trận văn trận tuyến trận nhãn đồng loạt biến mất, đại trận vốn bảo hộ Phá Thiên Cốc cứ thế triệt để phế bỏ ngay dưới mắt bao người. - Chuyện gì xảy ra? - Sao thế? Có kẻ địch tập kích à? - Không biết, không thấy các trưởng lão hạ lệnh gì cả! - Tất cả chớ động, cung chủ và các trưởng lão đang đứng ngay trên tường thành... Lập tức, trong Phá Thiên Cốc ồ lên, cũng may bên kia có thống lĩnh áp chế, đám người Nguyên Ngọc Ngọc lại hiện diện ở đây nên không ai dám loạn động. Bọn Nguyên Ngọc Ngọc không để ý tới đám đệ tử bên dưới, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Nguyên Ngọc Ngọc và Lộ Trường Hà vốn có thành phủ rất sâu đều không khỏi ngơ ngác. Chỉ tay một cái liền phá trận! Đại trận Phá Thiên Cốc tên là Ứng Long trận, đại trận này đã tồn tại mấy vạn năm, là năm đó một vị lão cung chủ mời đại sự bày trận bố trí ra, còn tiêu tốn đại giá không nhỏ. Mấy vạn năm qua, đại trận này từng bị công kích qua rất nhiều lần, thậm chí còn bị phá mở ba lần, song sau cùng đều được chữa trị. Trong cung có ghi chép rõ ràng, đại trận này có thể gánh chịu mười tên Siêu Cấp Đại Năng công kích mười ngày nửa tháng. Lần bị người phá mở nhanh nhất là hơn ba ngàn năm trước, bị mười lăm tên Thần giới Đại Năng và mấy vạn võ giả đồng loạt tấn công, tiêu tốn chín ngày mới nện ra được... Đại trận này không tính quá mạnh, nhưng trong mắt đám người Nguyên Ngọc Ngọc, thế đã là không sai. Bây giờ, Lục Ly tiện tay chỉ một cái liền bị phá toang... Hơn nữa khí tức Lục Ly chỉ tương đương với Thần Linh Thượng Bảng, chiến lực tổng hợp chắc chỉ mạnh hơn Đại Năng Thần Giới bình thường một chút. Vừa rồi Lục Ly chỉ tới, Nguyên Ngọc Ngọc quan sát được rất rõ ràng, chỉ là thần lực ngoại phóng bình thường, không hề cất chứa chân ý hay sát chiêu đặc biệt nào cả...
Chương 1972 Không lấy một xu
Tương phản quá rõ rệt, khiến cho đám người Nguyên Ngọc Ngọc Lộ Trường Hà không khỏi chấn kinh. Nếu không phải Lục Ly nhìn thế nào đều không giống cường giả chí tôn, tất cả mọi người ở đây chắc đã hoài nghi Lục Ly là Thần Giới Chí Tôn. - Tuyệt đối không thể nào là Thần Giới Chí Tôn! Điểm này Nguyên Ngọc Ngọc rất vững tin, Thần Giới Chí Tôn ở U Yến chi địa nàng đều có thu thập tư liệu, quan trọng hơn cả chính là khí tức sinh mệnh của Lục Ly. Khí tức sinh mệnh trẻ như vậy, nếu Lục Ly là Thần Giới Chí Tôn, hẳn đã sớm dẫn lên oanh động mới đúng. Nếu không phải Thần Giới Chí Tôn, vậy chỉ còn một khả năng, ở phương diện nghiên cứu pháp trận, Lục Ly đã đạt đến trình độ vô cùng khủng bố. Hắn tìm được thiếu sót của Ứng Long Trận, sau đó nhẹ nhàng chỉ tay phá tan. - Nhân tài... Nguyên Ngọc Ngọc cũng có chút nghiên cứu đối với pháp trận, nhưng nàng cảm thấy so với Lục Ly, bản thân chỉ như một đứa trẻ nít. Ánh mắt nàng nhìn Lục Ly bất giác trở nên nóng rực, như thể đang nhìn một thanh bảo kiếm tuyệt thế vô song! Không sai, bảo kiếm! Ở trong lòng Nguyên Ngọc Ngọc, Lục Ly chính là một thanh bảo kiếm sắc bén, nếu nàng có thể dùng người này, về sau muốn đi tấn công thế lực nào, phá mở đại trận sẽ là điều vô cùng đơn giản. Nếu Lục Ly bố trí một ít huyễn trận sát trận hoặc đại trận phụ trợ giết địch, vậy sau này Phá Thiên Cung có thể tiến lui tùy ý, cấp tốc phát triển, lớn mạnh thành thế lực siêu phẩm không còn là giấc mơ... - Phải nghĩ hết mọi cách mời chào hắn! Nguyên Ngọc Ngọc nhìn Lục Ly đứng chắp tay nơi đó, thần sắc đạm mạc, bộ dạng như là cao nhân đắc đạo, trong lòng ngấm ngầm quyết định, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải mời chào người này, dù phải hi sinh chính nàng cũng không tiếc! Đại trận bị phá mở, kéo theo một trận cuồng phong tứ ngược, trường bào Lục Ly bị thổi bay phất phới. Hắn đứng chắp tay, mái tóc dài trắng xóa tung bay theo gió, thần sắc bình tĩnh mang theo chút cao ngạo lạnh lùng rất có sức xung kích thị giác. Đương nhiên hết thảy đều phải được xây dựng trên tiền đề là vừa rồi Lục Ly vung tay phá trận, chứ nếu Lục Ly chỉ là một tên tiểu võ giả, lúc này lại đứng đó với thần thái như vậy, phỏng chừng sẽ bị người khác cho là đứa ngớ ngẩn. Hết thảy thật ra đều là do Lục Ly cố ý, hắn tự nhiên không có năng lực chỉ tay một cái liền phá trận, dù Thần Tượng tông sư chắc cũng không có được năng lực như thế. Lần này hắn không sử dụng Huyết Tiên Đằng, rốt cuộc tại trường đang có hai tên Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, Huyết Tiên Đằng dù kín đáo đến mấy cũng sẽ bị phát hiện. Sở dĩ Lục Ly có thể chỉ tay phá trận được là vì trước đó hắn đã động chút tay chân. Trước kia khi di chuyển vòng quanh Lục Ly đã để Huyết Linh Nhi yên ắng cải biến đại trận, khiến cho đại trận xuất hiện một lỗ thủng rất lớn, cộng thêm hắn âm thầm bố trí, muốn phá trận còn không đơn giản? Sở dĩ làm vậy không phải là vì Lục Ly muốn trang bức, mà là vì giữ mạng. Vì để gia tăng ý định chào mời trong lòng Nguyên Ngọc Ngọc, chỉ cần Nguyên Ngọc Ngọc không nỡ giết hắn, hắn liền được an toàn. Rất rõ ràng! Lục Ly bố trí rất thành công, từ ánh mắt nóng rực mà Nguyên Ngọc Ngọc và Lộ Trường Hà nhìn về phía hắn liền có thể thấy được phần nào. Hắn ngấm ngầm thở phào một hơi, chí ít trước khi hắn triệt để cự tuyệt gia nhập Phá Thiên Cung, hắn vẫn được an toàn. - Nguyên cung chủ, ta bắt đầu bày trận! Lục Ly quay sang Nguyên Ngọc Ngọc khẽ gật đầu, trong tay bắn ra vô số trận thạch, trận thạch liên tiếp chui sâu xuống lòng đất, tốc độ cực nhanh, khiến người nhìn hoa cả mắt. Hơn nữa Lục Ly ném ra trận thạch hoàn toàn không có quy luật, bên này ném mấy viên bên kia ném mấy viên. Khiến người hoàn toàn xem không hiểu, cũng rất khó nhớ kỹ trình tự. Đương nhiên, dù có thể nhớ kỹ lại đã làm sao? Bố trí đại trận đâu phải chỉ đơn giản có vậy, không phải cứ nhìn qua người khác bố trí một lần là có thể bắt chước được. Mỗi một cái trận thạch được an trí, mỗi lần trận văn được nối liền, mỗi lần góc độ trận tuyến, mỗi một vị trí trận nhãn đều có học vấn trong đó cả. Chỉ cần ngươi làm thiếu hoặc làm sai một chi tiết nhỏ, liền sẽ sai một ly đi một dặm, công sức trước đó đổ xuống sông xuống biển hết cả. Vậy nên Nguyên Ngọc Ngọc cũng không định đi học trộm cách bố trí Vạn Long Tỏa Khung đại trận. Nàng chỉ muốn quan sát thủ pháp và ý tưởng bày trận của Lục Ly. Quan sát một lúc, nàng càng thêm bội phục Lục Ly, bất luận Lục Ly có thể bố trí ra Vạn Long Tỏa Khung trận hay không, bất luận đại trận này là lợi hại như Nguyên Thường Thường miêu tả hay không. Chí ít ở phương diện bày trận, Lục Ly đích thật là đại sư, nàng cảm thấy không bằng, thậm chí còn kém xa, như là trời với đất. Lục Ly bày trận không ngừng nghỉ, không ngừng di động quanh sơn cốc, vô số trận thạch được ném ra, rất nhiều trận tuyến nối liền với nhau, vị trí trận nhãn cũng sớm được chọn xong, hết thảy đều đâu ra đấy, chỉ là tiêu tốn thời gian tương đối dài. Mới đầu Nguyên Ngọc Ngọc còn một mực đi theo Lục Ly, đến sau không khỏi có chút mệt mỏi, bởi vì bày trận không phải tuỳ ý nhìn xem liền có thể học được, nàng liền quyết định từ bỏ học lỏm. Thuật nghiệp có chuyên công! Tinh lực cá nhân luôn luôn có hạn, không khả năng mỗi phương diện đều có thể đạt tới cảnh giới rất cao. Nếu nàng muốn đạt được thành tựu rất cao ở phương diện pháp trận, vậy tất sẽ ảnh hưởng đến võ đạo tiến bộ. Điều này cũng tương tự như Lục Ly năm đó, sở dĩ Lục Ly không mê đắm nghiên cứu pháp trận, chính là bởi vì hắn muốn đi con đường võ đạo, hắn cũng không muốn cả đời chỉ biết luyện khí. Vậy nên sau khi cảm giác được chênh lệch quá lớn giữa và Lục Ly, nàng liền quả quyết từ bỏ đi học lỏm, chuyển sang nghĩ cách làm sao mời chào Lục Ly, làm sao thu nhập nhân tài này về dưới trướng. - Thật phải hi sinh nhan sắc tiện nghi tiểu tử này? Nguyên Ngọc Ngọc sa vào trầm tư, nàng thân là một Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, cung chủ Phá Thiên Cung, lại phải đi uốn lượn cầu toàn, điều này khó miễn khiến trong lòng nàng có chút không thoải mái.
Chương 1973 Không lấy một xu
Hơn nữa chuyện này mà truyền ra, đối với uy vọng sau này của nàng cũng sẽ có ảnh hưởng, cung chủ là một nữ tử mà ai cũng có thể cưỡi lên được, kẻ dưới làm sao tuân phục? Làm sao có được lực ngưng tụ và độ trung thành? Lục Ly không quản Nguyên Ngọc Ngọc, tập trung chăm chú bày trận. Bày trận không phải chuyện đùa, chỉ cần phạm chút sai lầm, toàn bộ công sức đều sẽ đổ sông đổ biển, lãng phí mấy ngàn vạn thần nguyên. Bởi thế đến sau, Lục Ly cái gì cũng không quản, thậm chí nếu có người muốn giết hắn, hắn cũng nhận, lúc này hắn tuyệt đối không thể phân tâm. Bọn Lộ Trường Hà Nguyên Thường Thường một mực đi theo Lục Ly, xung quanh đều có người, miễn cho xuất hiện bất kỳ ngoài ý nào kinh nhiễu đến Lục Ly. Tỷ như vạn nhất có đệ tử lao ra, khiến cho Lục Ly kinh hãi, đến lúc đó Lục Ly đẩy hết trách nhiệm sang cho Phá Thiên Cung, không chừng còn giở công phu sư tử ngoạm, đòi Phá Thiên Cung đền bù vài ức thần nguyên cũng nên... Lúc bố trí đại trận ở Côn Luân Sơn chỉ mất ba bốn ngày, đại trận bên này lại bố trí suốt bảy ngày bảy đêm, càng về sau Lục Ly bày trận càng chậm, đôi khi một viên trận thạch phải mất mấy canh giờ mới bố trí xuống được. Rõ ràng là Lục Ly đang cố ý, cố ý để người Phá Thiên Cung cảm thấy bố trí đại trận này cần tiêu tốn rất nhiều thời gian, rất nhiều tinh lực. Khiến người ngoài thấy được hắn bày trận vất vả, không phải tùy tiện là có thể thành công. Nguyên Ngọc Ngọc sớm đã trở về, đám người Lộ trưởng lão lại một mực đi theo, đối với Thần Linh ở cấp bậc này mà nói, dù không ngủ không nghỉ một hai năm đều vô sự, thời gian mấy ngày đối với bọn hắn thì chỉ như cái chớp mắt mà thôi. Tảng sáng ngày thứ mười, Lục Ly rốt cục dừng bước. Thần niệm hắn vươn ra cảm ứng một phen, sau đó trong tay sáng lên thần lực, đánh tới mặt đất phía trước mặt, đồng thời quát khẽ: - Lên! Tựa như đốm lửa thiêu đốt đồng cỏ, đạo thần lực kia lập tức dẫn lên vô số trận tuyến dưới mặt đất sáng bừng lấp lánh, rất nhanh khuếch tán ra khắp bốn phương tám hướng. Tiếp đó trọn cả Phá Thiên Cốc đồng loạt sáng lên, một cỗ khí tức thần thánh bao phủ Phá Thiên Cốc, kinh động tất cả mọi người. - Mọi người bình tĩnh đừng hoảng, đứng yên tại chỗ đợi lệnh, ai dám loạn động giết không cần luận! Lộ Trường Hà tung người bay vụt lên, miệng gầm quát. Trước đó Lục Ly đã dặn, dù có bất kỳ dị động nào cũng không được kinh hoảng, càng không được lộn xộn, nếu không đại trận xảy ra vấn đề, Phá Thiên Cung phải chịu trách nhiệm. Hưu! Nguyên Ngọc Ngọc cũng bị kinh động, tung người bay lên sừng sững giữa không trung. Chứng kiến cảnh Kim Long gào thét bay lượn đầy trời, quấn quít lấy nhau, rất nhanh liền kết thành một tấm lưới màu vàng giữa không trung, nàng không nhịn được ngấm ngầm động dung. Lục Ly quả nhiên không gạt người, từ uy thế này liền có thể nhìn ra đại trận quả thực rất cường đại, so với đại trận ban đầu thì không biết mạnh hơn bao nhiêu lần. Mấy vạn con Kim Long không ngừng du tẩu vờn quanh, cuối cùng dung hợp thành một đạo Thiên Võng, bao trùm toàn bộ Phá Thiên Cốc. Kim quang vạn trượng chiếu cho sơn cốc sáng bừng, cũng phủ một màu vàng rực lên mấy vạn thân ảnh phía dưới. Qua mấy chục giây, kim quang dần yếu đi, vòng hộ tráo giữa không trung cũng triệt để định hình. Lục Ly nhắm mắt cảm ứng chừng một nén hương, sau đó mới khẽ gật đầu nói: - Vạn Long Tỏa Khung trận đã thành, Nguyên cung chủ Lộ cung chủ, các ngươi có thể ra ngoài công kích thử xem, nếu các ngươi có thể nện phá đại trận, lần này ta không lấy một xu. - Được, chúng ta ra ngoài thử xem! Nguyên Ngọc Ngọc nóng lòng muốn thử, trận nhìn có vẻ rất lợi hại, khí tức dọa người, tráng quan hùng vĩ. Nhưng đến cùng có hữu dụng hay không thì vẫn phải qua khảo thí mới biết, tiêu tốn ba mươi ức mà bố trí ra một phế trận chỉ có mẽ ngoài, vậy chẳng phải sẽ thành trò cười. Rầm rầm rầm... Hai tên Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới ở bên ngoài cuồng oanh loạn tạc, cả hai đều lấy ra binh khí, chỉ là không dám phóng thích công kích mạnh nhất. Rốt cuộc đây không phải sống chết quan đầu, không cần phải liều mạng, hai người cũng sẽ không phóng thích tuyệt kỹ áp đáy rương ngay trước mặt bao nhiêu người như vậy. Dù thế, đòn tấn công của hai người vẫn cường hoành phi thường, nhất là từng đạo lưu quang màu bạc do Lộ Trường Hà đánh ra, như Ngân Hà rủ xuống, uy thế kinh thiên, dọa cho rất nhiều đệ tử kinh hãi từ tận sâu trong linh hồn. Công kích của Nguyên Ngọc Ngọc thì lại có vẻ rất tùy ý, nàng quơ tay áo, đánh ra từng đạo hồng quang, những hồng quang này ngưng tụ thành từng con Hỏa Phượng, mãnh liệt đánh thẳng lên hộ tráo. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy cung chủ phóng thích công kích, rất nhiều đệ tử vẫn không giấu được vẻ sùng bái. Ở trong lòng các đệ tử, cung chủ chính là nữ thần, hội tụ tất cả mọi ưu điểm từ mỹ mạo trí tuệ cho đến thực lực. Với bọn họ, Nguyên Ngọc Ngọc là tồn tại rất có khả năng xung kích Thần Giới Chí Tôn, đến lúc đó Phá Thiên Cung sẽ thành thế lực siêu phẩm, thậm chí thay vào một trong Cửu Đại Thần Vương! Hai đại cường giả liên tục công kích suốt một canh giờ, Vạn Long Tỏa Khung đại trận không chỉ không có phá mở, thậm chí không có lấy một tia ba động, màu sắc cũng chẳng có bất kỳ biến ảo nào. - Tốt! Nguyên Ngọc Ngọc tử tế cảm ứng Vạn Long Tỏa Khung đại trận một phen, sau đó khoát tay nói: - Lộ thúc, được rồi. Chúng ta không phá nổi đại trận này đâu, ta cảm thấy dù có đến bao nhiêu Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới cũng không phá nổi, trừ phi là Thần Giới Chí Tôn xuất thủ. Lộ Trường Hà khẽ gật đầu, hắn cũng có cảm giác tương tự. Công kích của hai ngươi không cách nào đạt đến điểm tới hạn của đại trận này, bởi thế đừng nói công kích một canh giờ, dù là công kích trăm vạn năm đại trận đều vẫn không suy chuyển. - Không sai! Nguyên Ngọc Ngọc và Lộ Trường Hà đều không khỏi mừng thầm, có được đại trận này, chỉ cần không đắc tội thế lực siêu phẩm hay Cửu Đại Thần Vương, về sau Phá Thiên cung liền có thể kê cao gối mà ngủ.
Chương 1974 Cởi giày rửa chân
Bất luận thế lực thượng phẩm nào cũng đều không thể tạo thành uy hiếp đối với Phá Thiên Cung, Phá Thiên Cung tiến có thể công, lui có thể thủ, rất có lợi cho phát triển sau này. Ông! Lục Ly đánh ra một đạo lưu quang, Vạn Long Tỏa Khung đại trận tan biến giữa trời, Nguyên Ngọc Ngọc và Lộ Trường Hà bay vụt đi vào. Lục Ly lần nữa đánh ra một đạo lưu quang, đại trận lại xuất hiện, chẳng qua rất nhanh liền ẩn vào không trung. - Bình thường đại trận này sẽ ẩn đi, một khi có người công kích liền lập tức hiển hiện! Lục Ly giải thích, sau đó bổ sung thêm: - Đại trận này còn cần mười ngày để đi vào ổn định, mười ngày sau ta sẽ tăng thêm một chút trận thạch, đến lúc đó khả năng phòng ngự của đại trận còn có thể đề thăng hai thành. Tê tê! Mấy tên trưởng lão đồng loạt hít sâu một hơi khí lạnh, khả năng phòng ngự của đại trận còn có thể tăng lên? Giờ đã mạnh vậy rồi, lại đề thăng hai thành thì sẽ còn khủng khiếp thế nào? Nguyên Thường Thường hỏi thay băn khoăn trong lòng chúng nhân: - Lục điện chủ, cuối cùng khả năng phòng ngự có thể đạt tới cấp bậc nào? Lục Ly liếc nhìn chúng nhân một lượt, khẽ cười nói: - Không tính quá mạnh, chắc chỉ chống đỡ được Thần Giới Chí Tôn công kích mười ngày liên tục thôi, còn nếu là Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, có đến một vạn tên cũng không thành vấn đề. Tê tê! Hiện trường lần nữa vang lên từng hồi tiếng hít thở sâu, Thần Giới Chí Tôn, đó chính là tối cường giả tại Thần Giới, một chiêu từ Thần Giới Chí Tôn có thể diệt đi toàn bộ người Phá Thiên Cung. Mà nghe ngữ khí Lục Ly, đây có vẻ còn chưa phải trận pháp cường đại nhất hắn có thể bố trí ra. Trên mặt Nguyên Ngọc Ngọc chớp qua một tia đỏ ửng, trong mắt lưu chuyển quang mang, càng thêm phần mỹ lệ động người, nàng cười tủm tỉm hỏi: - Lục điện chủ, nghe ngữ khí thì ngươi còn có thể bố trí đại trận mạnh hơn. - Có lẽ vậy. Lục Ly nhún vai nói: - Gần đây ta đang nghiên cứu một loại đại trận, nếu có thể kiến tạo thành công, hẳn là có khả năng chống đỡ được Thần Giới Chí Tôn công kích mười năm mà không bị phá! - Ách! Chúng nhân cả kinh, nếu thật có thể nghiên cứu ra trận pháp phòng ngự chống đỡ được Thần Giới Chí Tôn công kích mười năm mà không phá, một khi bố trí ở Phá Thiên Cốc, dự tính có thể bảo chứng cho Phá Thiên Cung hưng thịnh muôn đời. Rốt cuộc Thần Giới Chí Tôn đâu thể không ngừng công kích nơi này suốt mười năm? - Hắc hắc! Lục Ly khẽ cười nói: - Loại đại trận như thế mới chỉ nằm trong ý tưởng, khả năng bố trí được ra không lớn, độ khó cũng quá cao, ta chỉ mới đang nghiên cứu mà thôi. Nếu không có Vạn Long Tỏa Khung đại trận, lời này Lục Ly nói ra chắc chẳng ai tin, nhưng giờ rất nhiều người lại đều tín nhiệm hắn. Lục Ly nói khả năng bố trí ra được đại trận loại này không lớn, nhưng chúng nhân lại chỉ cảm thấy hắn đang khiêm tốn, khả năng bố trí ra được không phải là không có! - Lục điện chủ vất vả, đi, trước đi nghỉ ngơi, ta đã thiết yến sẵn rồi! Nguyên Ngọc Ngọc mở miệng, trên mặt nhiều thêm một phần nhu quang. - Được! Lục Ly quả thực đã rất mệt, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: - Đại trận này trước cứ bóc mở thế đã, nó cần thêm mười ngày để đi vào ổn định. Nếu mười ngày sau không có vấn đề, vậy liền ổn. Mười ngày sau, ta truyền phương pháp khống chế cho các ngươi. Mười ngày với cả có thể đề thăng thêm hai thành uy lực, đấy đều là Lục Ly cố ý bậy bạ... Hiện tại đại trận đã được bố trí thành công, triệt để không còn bất cứ vấn đề gì. Lục Ly nói như vậy tự nhiên là có nguyên nhân, hắn làm vậy là xuất phát từ khía cạnh an toàn, nói đại trận còn chưa triệt để thành công, như vậy bọn Nguyên Ngọc Ngọc mới không dám ra tay với hắn. Mục đích cuối cùng của Lục Ly chỉ có một, cầm thần nguyên an toàn rời đi, hết thảy thủ đoạn và sách lược đều là vì phục vụ mục đích này. Tiến vào trong cung điện bạch ngọc, yến hội sớm đã được dọn sẵn, chỗ ngồi vẫn được bố trí như trước, chẳng qua lần này bên người Lục Ly quỳ thêm hai tên thị nữ. Lần này trên mặt Nguyên Ngọc Ngọc nhiều thêm một phần ý cười, liên tiếp tìm Lục Ly mời rượu, bọn Lộ Trường Hà cũng tương tự, thái độ khi nói chuyện với Lục Ly đều cung kính hơn mấy phần. Nguyên Ngọc Ngọc bắt đầu hành động, toàn lực mời chào Lục Ly! Một nhân tài như vậy, thực lực lại không đặc biệt mạnh, chỉ cần mời chào gia nhập liền rất dễ khống chế. Người như thế biết đi đâu để tìm? Giờ xuất hiện một tên, các nàng còn không cố sống cố chết mời gọi cho bằng được? Đồ ăn đêm nay có chút khác thường, rất nhiều món Lục Ly chưa từng nghe qua, một ít thịt ăn vào khiến Lục Ly cảm giác như có dòng nước nóng chảy khắp toàn thân, từ đầu đến chân đều vô cùng thoải mái. Lục Ly không tiện dùng thần lực bức ra tửu dịch, bị cả đám người cuồng oanh loạn tạc, thay nhau mời rượu. Dù nhục thân hắn có mạnh đến mấy cũng khó mà chống nổi, cuối cùng được hai tên thị nữ dìu trở về phòng. Đợi thị nữ đi xuống, Lục Ly đang chuẩn bị bức hơi rượu đi ra, có làn gió thơm mát thổi tới, tiếp đó, một thân ảnh yểu điệu đi vào. Nguyên Ngọc Ngọc tháo xuống trang phục khi nãy, đổi một thân váy dài màu hồng phấn. Đêm nay nàng cũng uống không ít rượu, gương mặt xinh đẹp ráng hồng, dưới ánh nến chiếu rọi càng thêm vẻ mê người. Hai mắt hàm xuân, lúc đi đường eo rắn vặn vẹo, bờ mông đầy đã lay động trái phải, phong tình vô hạn. - Lục điện chủ, ta giúp ngươi cởi giày. Nàng đi đến bên giường, bất ngờ chủ động ngồi xuống, đưa tay muốn cởi giày cho Lục Ly. Lục Ly tỉnh rượu mấy phần, vội vàng ngồi xuống nói: - Nguyên cung chủ, ngươi muốn ta giảm thọ ư? Không được, không được! Nguyên Ngọc Ngọc đưa tay bắt lấy chân Lục Ly, ngước mắt lên, mặt đầy xuân tình nhìn Lục Ly nói: - Lục điện chủ giúp Phá Thiên Cung chúng ta kiến tạo tuyệt thế đại trận, bằng với giúp chúng ta đặt vững cơ nghiệp muôn đời. Đừng nói chỉ là cởi giày rửa chân, dù Ngọc Ngọc có phải làm gì báo đáp cũng là điều hẳn nên. - Đến rồi! Trong lòng Lục Ly hơi lạnh, biết Nguyên Ngọc Ngọc đã vung đi ra, chuẩn bị không tiếc bất cứ giá nào nắm xuống chính mình.
Chương 1975 Thật giả lẫn lộn
Lục Ly không khỏi nhức đầu! Nếu là mỹ nữ nào khác thì cũng thôi, ủi liền ủi, không có di chứng gì cả. Nhưng mỹ nữ này lại không thể ủi được, ủi sẽ xảy ra chuyện. Con người Lục Ly trước nay luôn đối xử với nữ nhân của mình rất tốt, nếu lên giường với Nguyên Ngọc Ngọc, lương tâm hắn sẽ bất an, khoan nói không lấy hai mươi ức thần nguyên còn lại, thậm chí khả năng sau này còn sẽ ở lại Phá Thiên Cung. Bởi thế nữ nhân này không thể dính, Lục Ly cũng không làm được chuyện ăn xong liền trở mặt. Lại nói nữ tử này rõ ràng không đứng đắn, là một đôi giày nát, sâu trong thâm tâm Lục Ly cũng chẳng ưa gì nàng. Không thể lên giường, vậy chỉ có thể cự tuyệt! Vấn đề là nếu cự tuyệt, liệu có khiến cho Nguyên Ngọc Ngọc thẹn quá hoá giận, liệu có khiến cho Nguyên Ngọc Ngọc phát hiện thực tế, rằng hắn không muốn gia nhập Phá Thiên Cung mà chỉ đang cố ý kéo dài thời gian. Vạn nhất Nguyên Ngọc Ngọc thẹn quá hoá giận, hắn không chỉ không được đến hai mươi ức thần nguyên còn lại, phỏng chừng đến cả mạng nhỏ đều khó mà giữ được. Nếu Nguyên Ngọc Ngọc dùng tới thủ đoạn đặc thù, tỷ như nhốt hắn lại, hoặc động tay động chân với linh hồn hắn, vậy e rằng cả đời này hắn chỉ còn nước ở lại Phá Thiên Cung. Trong lúc trầm tư, Nguyên Ngọc Ngọc đã cởi giày cho Lục Ly, còn lấy ra một chậu nước từ trong không gian giới chỉ, định chuẩn bị rửa chân cho Lục Ly. Lúc này Lục Ly đang ngồi, từ trên nhìn xuống có thể thấy được gương mặt mang theo một tia ngượng ngùng, một tia vũ mị của Nguyên Ngọc Ngọc, còn có thể nhìn thấy mảnh tuyết trắng cao ngất nơi ngực. Lục Ly vẫn chưa bức hơi rượu ra, đầu óc có chút mơ hồ, cảm giác được chân mình bị hai cánh tay bắt lấy, nhẹ nhàng xoa vuốt tẩy rửa. Trong lòng hắn khẽ thở dài, nếu là người khác, được Nguyên Ngọc Ngọc hầu hạ như vậy, chắc sớm đã lệ rơi đầy mặt, quỳ xuống tuyên thệ trung thành với nàng. Rốt cuộc một Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới rửa chân cho ngươi, đây là vinh hạnh cỡ nào? Trong lòng Lục Ly lại không chút gợn sóng, thậm chí còn cảm thấy con người Nguyên Ngọc Ngọc tâm cơ quá nặng. Nếu hắn là người bình thường, đừng nói Nguyên Ngọc Ngọc rửa chân cho hắn, dù hắn có muốn xách giày cho Nguyên Ngọc Ngọc thì cũng không xứng. Một cung chủ thế lực thượng phẩm, một Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, lại đi rửa chân cho một đại sư pháp trận, chuyện này đặt ở đâu cũng đều hơi quá. Không hợp với thân phận và địa vị của Nguyên Ngọc Ngọc, trừ phi trước kia Lục Ly vốn chính là nam nhân của nàng, vậy thì mới không gì chê trách. Vì lôi kéo người, không tiếc rửa chân hiến thân cho người khác. Hôm nay nàng có thể làm vậy cho Lục Ly, ngày mai nàng liền cũng có thể làm vậy vì những người khác. - Nguyên cung chủ, ngươi làm thế này là muốn chiết sát Lục mỗ?! Đợi sắp rửa chân xong rồi, Lục Ly mới cười khổ nói, trong lòng lại đã có chủ ý. Bên kia Nguyên Ngọc Ngọc lấy ra khăn mặt lau chùi sạch sẽ cho Lục Ly, đặt hai chân hắn lên giường, sau đó nói: - Lục công tử nằm đi, Ngọc Ngọc bóp chân giúp ngươi, ngươi có đại ân với Phá Thiên Cung chúng ta, Ngọc Ngọc làm chút chuyện thế này có tính là gì. Nguyên Ngọc Ngọc đưa tay đè Lục Ly xuống, sau đó ngồi lại bên giường, mỉm cười nhìn Lục Ly, hai tay nhẹ nhàng nắn bóp đùi hắn. Mỹ nhân như ngọc, trên thân tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, thỉnh thoảng lại liếc mắt đưa tình, hai ngọn song phong cao thẳng bởi vì cánh tay lay động là lắc lư không ngừng. Đối diện mỹ cảnh như thế, nếu là người bình thường e rằng đã sớm không cách nào bình tĩnh, nhào tới như ngạ lang sắc quỷ. Then chốt là thân phận của Nguyên Ngọc Ngọc, nếu chỉ là một mỹ nữ bình thường, mị lực chưa hẳn đã lớn đến vậy. Một cung nữ với một đế hậu, dù tư sắc tương đương, cảm giác lại sẽ như trời với đất. Phải biết, đối với rất nhiều võ giả mà nói, Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới chính là tồn tại chí cao vô thượng, chỉ có thể ngưỡng vọng, không cách nào tới gần... Nội tâm Lục Ly khó tránh khỏi có chút xao động, từ lúc tới Thần Giới, hắn luôn phải đối mặt với áp lực cực lớn, lại thêm đã lâu chưa hoan hảo với nữ tử khác. Nguyên Ngọc Ngọc không nghi ngờ là mỹ nhân cực có lực hấp dẫn với nam nhân, nếu không phải ý chí Lục Ly ý cường đại, lúc này e rằng đã luân hãm... - Mẹ kiếp Lúc bóp đùi cho Lục Ly, không biết Nguyên Ngọc Ngọc không cẩn thận hay là cố ý mà khẽ vuốt qua dưới háng Lục Ly một cái. Mặc dù không động tới nơi đó, lại thiêu đốt lên tà hỏa trong người Lục Ly, khiến hắn rõ ràng có chút phản ứng. - Hì hì! Nguyên Ngọc Ngọc khẽ cười, nghịch ngợm thè lưỡi, đầu lưỡi màu hồng phấn vươn ra nhìn càng thêm chọc người, lúc này Lục Ly thiếu chút nhịn hết nổi, đưa tay muốn kéo lấy Nguyên Ngọc Ngọc. Chẳng qua đến giây phút sau cùng, Lục Ly vẫn nhịn được, Nguyên Ngọc Ngọc thấy cánh tay Lục Ly khẽ nhúc nhích, ánh mắt chớp qua một tia vẻ giảo hoạt. Nàng đột nhiên lách người ngồi giữa hai chân Lục Ly, tươi cười quyến rũ nhìn Lục Ly nói: - Lục điện chủ, cần nô gia hầu hạ ngươi không? Bờ mông đẫy đà trực tiếp ngồi cưỡi trên thân Lục Ly, còn đang khe khẽ vặn vẹo, tròng mắt Lục Ly thoáng đỏ ngầu, hô hấp cũng trở nên dồn dập. - Ha ha ha! Cảm nhận được tình tự đè nén trong lòng Lục Ly, tay ngọc của Nguyên Ngọc Ngọc nhẹ nhàng mơn trớn khắp cơ bắp Lục Ly, sau đó một tay kéo xuống đai lưng, dây váy trượt xuống, lộ ra bả vai, xương quai xanh và chiếc yếm mỏng, đôi song phòng đầy đặn hiện rõ trước mắt, căng tròn đến độ thiếu chút bật cả ra. Hống... Lục Ly cũng nhịn hết nổi, bỗng chợt ngồi bật dậy, một tay bắt lấy yếm đỏ kéo mạnh khiến Nguyên Ngọc Ngọc hoàn toàn lõa thể. Đồng thời tay chân miệng hắn đồng loạt hoạt động không ngừng nghỉ, bắt đầu tùy ý đùa bỡn thân thể hoàn mỹ mềm mại của Nguyên Ngọc Ngọc. Không biết là vô tình hay cố ý, lúc Lục Ly ngồi dậy, chiếc ngọc phù trên lưng bị nện vụn. Nguyên Ngọc Ngọc lại cũng động tình, không để ý tới chi tiết này. Lục Ly không phải tay mơ hoan trường, các loại thủ đoạn đều rất thuần thục, hôn hít nắn bóp nhất tề xuất ra. Hắn còn chưa bắt đầu làm thật, Nguyên Ngọc Ngọc đã cảm thấy