Mục lục
Long Đế Bất Diệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4596 Tự sát (2)
Tiểu Bạch xua tay nói: - Cứ như thế đi, chúng ta cần về Đông Cảnh gấp, đi Đông Linh Thành trước, từ biệt ở đây. Tiểu Bạch lười dây dưa với Tất tộc, không thèm nể nang, trực tiếp bay về chiến thuyền. Nhóm Vũ đại nhân về theo, chiến thuyền cắt qua không gian trực tiếp bay đi, rất nhanh biến mất phía cuối trời xa. - Hừ! Tiểu Bạch ngạo mạn vô lễ như vậy chọc giận mấy trưởng lão Tất tộc. Lúc ở Đông Linh Thành, Tiểu Bạch không từ mà biệt đã khiến Tất tộc cực kỳ bất mãn, giờ phút này mấy trưởng lão khó chịu rủa thầm. - Cái thứ gì, có phụ thân tốt mà thôi, không có phụ thân của hắn thì hắn là cái thá gì? - Đúng vậy! Không có Đông Cảnh Chi Vương mà thái độ kiểu đó thì hắn đã sớm bị giết mấy vạn lần, lên mặt cái gì! - Ha ha, bộ dạng như thế thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, đến lúc đó Đông Cảnh Chi Vương e rằng sẽ đầu bạc tiễn đầu xanh. - Đông Cảnh Chi Vương không sống được bao nhiêu năm nữa, chờ coi. Đông Cảnh Chi Vương mà chết, hắn chắc chắn không sống yên được. Đông Cảnh Chi Vương có nhiều kẻ thù, cuối cùng hắn chắc chắn sẽ bị loạn đao phân thây. - ... Mấy trưởng lão đều hậm hực, nói chuyện cũng cực kỳ khó nghe, nhưng âm thanh không lớn, thỉnh toảng nhìn phương hướng nhóm Lục Ly, Tiểu Bạch rời đi, dường như sợ bị Tiểu Bạch nghe được. Sắc mặt của đại trưởng lão của Tất tộc cũng khó coi, chờ đám trưởng lão nói một lúc thì hắn khoát tay nói: - Thôi, đừng nói mấy lời vô dụng này nữa. Nên rụt cổ vẫn phải rụt cổ, đừng nói cái gì dựa vào phụ thân, nói thẳng ra bằng vào sức chiến đấu của các ngươi đi đấu một mình với Lục Tiểu Bạch cũng chẳng tên nào sống được. Ngạo mạn là nguyên tội, đố kỵ cũng là nguyên tội, không nhịn được cơn tức này thì nỗ lực tu luyện, đạt đến cảnh giới Đại Viên Mãn thì hắn còn dám khinh thường các ngươi? Mấy trưởng lão im lặng không nói, đại trưởng lão nói không sai. Bọn họ đắc tội không nổi, chỉ có thể mồm mép trút giận. Đây cũng là biểu hiện của kẻ yếu, cường giả thật sự sẽ không nói nhiều, chỉ lặng lẽ làm. Bọn họ đều biết đạo lý đó, phải có thực lực, thực lực bình đẳng mới nhận được đối đãi ngang hàng. Vấn đề là bọn họ đời này đều không có khả năng tiến bộ, vô hạn đến gần Đại Viên Mãn và Đại Viên Mãn thoạt trông chỉ cách nửa bước, nhưng cực kỳ khó vượt qua ải. Một vạn cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn phỏng chừng mới có một người có thể đột phá, còn là vì có cơ duyên cực tốt. Bọn họ lớn tuổi rồi, nhiều năm qua không thấy chút xíu hy vọng, cho nên gần như buông bỏ. - Nhưng có một điều các ngươi nói đúng! Đại trưởng lão trầm ngâm giây lát, nói: - Ta dự cảm con đường về sau của Lục Tiểu Bạch rất khó đi, hắn dù sao quá trẻ tuổi. Sức chiến đấu hiện tại ước chừng là nhổ chồi trợ mọc ra, muốn đột phá Đại Viên Mãn trong vòng mấy nghìn năm thì khó như lên trời. - Sau mấy ngìn năm, Đông Cảnh Chi Vương quy tiên, e rằng Đông Cảnh sẽ bị cường giả san bằng. Đông Cảnh Chi Vương tắm máu vô số tộc quần, gây ra vô số kẻ thù. Không nói ai khác, gia tộc Cảnh Vương chúng ta chắc chắn sẽ tẩy rửa sỉ nhục năm xưa. Lục Tiểu Bạch đột phá Đại Viên Mãn thì còn cơ hội sống sót, nếu không thì chết chắc! Chặng đường sau rất thuận lợi, không xuất hiện cường giả chặn đường nữa. Mất hai ngày đến Đông Linh Thành. Nguyệt Cơ còn ở bên này, Lục Tiểu Bạch tìm nàng, khiến nàng sắp xếp truyền tống trận, hắn phải quay về Đông Cảnh. Chuyện nhóm Lục Ly làm sớm truyền về Đông Linh Thành, Tất tộc vờ như không biết, các trưởng lão, công tử, tiểu thư Tất tộc đều rất nhiệt tình, bọn họ rất rõ ràng một việc —— bọn họ đắc tội Tiểu Bạch không nổi. Hiện tại chỉ là giết một ít võ giả Thiên Hà Hội, chẳng đáng gì đối với Tất tộc. Vị tiểu gia này sắp đi, bọn họ ước gì nhanh lên, ai dám gây sự với Lục Tiểu Bạch? Lỡ như Lục Tiểu Bạch tức giận muốn đánh với Tất tộc, chẳng lẽ tộc vương Tất tộc ra tay đối phó Tiểu Bạch? Nếu chọc giận Đông Cảnh Chi Vương, Tất tộc tuyệt đối sẽ bị diệt tộc, không có bất cứ ngoài ý muốn. Tất tộc nhiệt tình mời Tiểu Bạch ở lâu vài ngày, Tiểu Bạch khăng khăng phải đi, Tất tộc ‘lưu luyến không nỡ’ mở ra tế đàn truyền tống, đưa nhóm Tiểu Bạch đi. Tiểu Bạch và Lục Ly không mang đi toàn bộ quân sĩ, để bọn họ lại Tất tộc. Trưởng lão của Tất tộc bảo chứng sẽ chăm sóc bồi dưỡng thật tốt, Lục Ly chỉ mang sáu người Lê Hành, Vũ Dương, Mạc Thiên Thiên đi cùng. Truyền tống cần hao phí trận thạch quý giá, càng nhiều người thì hao phí càng nhiều, một, hai trăm quân sĩ bình thường kia không liên quan nhiều với Lục Ly, hắn tự nhiên sẽ không mang đi Đông Cảnh. Hắn tin tưởng Tất tộc sẽ không khó xử một ít quân sĩ bình thường, dù sao đám quân sĩ vô tội, để lại bọn họ góp sức cho Tất tộc. Ít nhất thời gian ngắn sẽ không hố chết bọn họ, nếu không thì đó là khiêu khích Tiểu Bạch. Lục Ly truyền tống đi Nam Vương Thành, lần này một công tử Nguyệt gia đi ra, là đệ nhất công tử. Lúc trước bảo là bận bế quan, nhóm Tiểu Bạch mới đi Tất tộc vài ngày, đệ nhất công tử này trùng hợp xuất quan. Lục Ly mơ hồ đoán được là vì hắn và Tiểu Bạch xằng bậy trong Đông Linh Thành, Nguyệt gia sợ Tiểu Bạch tiếp tục quậy phá. Cho nên đệ nhất công tử ra mặt cho Tiểu Bạch đủ tôn trọng, cũng hy vọng Tiểu Bạch đừng tiếp tục gây sự nữa. Ta cho ngươi mặt mũi, ngươi còn gây sự thì là lỗi của ngươi. Tiểu Bạch vốn không muốn gây sự, ở trong Nam Vương Thành một ngày rồi kêu Nguyệt gia mở ra tế đàn truyền tống, muốn về Đông Vương Thành. Nhưng Nguyệt gia không lập tức chuẩn bị tế đàn truyền tống, xác định Tiểu Bạch sắp đi, bọn họ an tâm, không muốn mất lễ độ. Cho nên bọn họ viện cớ nói phải chuẩn bị hai, ba ngày, mỗi ngày mở tiệc, nhiều công tử, tiểu thư Nguyệt gia đi ra, còn đi ra mấy trưởng lão thực quyền, mỗi ngày mở tiệc hai lần. Lục Ly cũng là đối tượng được mời dự tiệc, Nguyệt gia còn bắt đầu điều tra thân phận của hắn. Tiểu Bạch đối với Lục Ly không phải khách sáo ngoài mặt, mà là tôn kính từ tận đáy lòng, nhiều lúc nhường cho Lục Ly quyết định, bộ dạng xem Lục Ly như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Chương 4597 Đãi ngộ của trưởng lão
Đông Cảnh thiếu chủ! Đó là công tử đứng đầu nhất toàn bộ Tiên Vực, đệ nhất công tử Nguyệt gia đều không sánh bằng Tiểu Bạch. Hơn nữa Tiểu Bạch là Thôn Thiên Thú, một khi đột phá Đại Viên Mãn thì là tồn tại đứng đầu Tiên Vực. Lục Tiểu Bạch tôn kính một nhân tộc như vậy, có thể không dẫn tới chú ý sao? Tình báo cũng rất nhanh điều tra ra một ít, khi Nguyệt gia biết Lục Ly là theo Nam Cảnh đi vào Tiên Vực, còn ở trong Vấn Tiên Cung một thời gian thì cao tầng Nguyệt gia không quan tâm về hắn nữa. Lục Ly không có lai lịch gì lớn, vậy chỉ có một lời giải thích, Lục Ly quen Tiểu Bạch trước khi Tiểu Bạch về Tiên Vực, chỉ là tiểu võ giả trong giới diện thấp kém ở bên ngoài. Nhưng sức chiến đấu của Lục Ly tăng tiến nhanh khiến cao tầng Nguyệt gia có chút ngoài ý muốn. Đặc biệt là thuật tiềm ẩn của hắn, còn có lửa màu đen khủng bố rất biến thái. Đương nhiên, cao tầng Nguyệt gia không để ý nhiều đến những thủ đoạn này. Nguyệt gia là Nam Cảnh Chi Vương, có nhiều cường giả Đại Viên Mãn, vô số cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, chút thủ đoạn của Lục Ly có đáng gì? Ngày thứ ba, Tiểu Bạch không kiên nhẫn, Nguyệt Cơ đành tự mình tiễn nhóm Tiểu Bạch rời đi. Khôi phục mấy ngày, tình trạng vết thương của Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương khá hơn nhiều, đều là linh hồn Thánh Hoàng nên không bị thương tổn gì, có thể truyền tống. Lần này truyền tống suốt nửa tháng, nhóm Lục Ly trở lại Đông Vương Thành. Tiểu Bạch mang theo nhóm Lục Ly vào ở trong phủ đệ của mình. Bọn họ không ở lại lâu, qua một đêm Tiểu Bạch liền mang bọn họ trở lại Thần Khải Thành. Tiểu Bạch biết Lục Ly rất để ý Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương, cho nên dàn xếp tốt cho bọn họ trước, sau đó mới cùng Lục Ly lên bắc. Đối với Tiểu Bạch thì thu xếp mấy Thánh Hoàng là việc nhỏ. Sau khi thương nghị với Lục Ly, Tiểu Bạch quyết định sắp xếp nhóm Mạc Thiên Thiên, Vũ Dương vào Thành Vệ Quân trong Thần Khải Thành, cho nhậm chức thống lĩnh. Khác nhau là, ba người Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương ở Thần Khải Thành, nhóm Lê Hành thì đi tiểu thành gần đó. Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương hưởng thụ đãi ngộ của trưởng lão, đương nhiên, việc này không thể lộ ra ngoài, nếu không thì Đông Vương khó mà kiểm soát thuộc hạ. Đông Vương không còn nhiều thọ nguyên, cho nên chia một khối địa bàn to cho Tiểu Bạch tự quản lý. Làm như vậy cũng là để sớm rèn luyện Tiểu Bạch, lót đường cho hắn, nếu không như vậy thì đã chẳng để hắn ở Thần Khải Thành. Tiểu Bạch có rất nhiều thuộc hạ, chỉ có cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn mới có tư cách trở thành trưởng lão. Nhóm Vũ Dương chỉ là Thánh Hoàng nhưng được hưởng đãi ngộ của trưởng lão, nếu đồn ra ngoài, thuộc hạ của hắn chắc chắn không phục. Lục Ly cũng không có khiến Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương hưởng không, ăn ở miễn phí còn lấy tài nguyên của Tiểu Bạch, như vậy sẽ khiến ba người khó chịu. Cho bọn họ một vị trí, một ít tài nguyên tốt đã là tạo bình đài và khởi điểm rất tốt cho bọn họ, tương lai có thể đi được bao xa phải xem thiên phú và vận may của bọn họ. Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương rất vừa lòng sắp xếp của Lục Ly, đến giờ phút này bọn họ đã biết thân phận của Tiểu Bạch. Bọn họ cũng không có bởi vậy mà kiêu ngạo tự đắc, bọn họ rất rõ ràng, khi sức chiến đấu không đủ thì dù Đông Cảnh Chi Vương tự mình nâng đỡ họ cũng vô dụng. Dù tặng một thanh thần binh Chí Tôn cho ngươi thì có ích lợi gì? Không có thực lực, ngươi giữ được thần binh Chí Tôn này không? Thật ra Lục Ly có thể kêu Tiểu Bạch cho Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương rất nhiều tài nguyên, nhưng nếu làm như vậy thì ngược lại cảm giác sẽ hại bọn họ. Cho bọn họ làm chút chuyện, dựa vào sức lao động đổi lấy thù lao, tuy thù lao... nhiều hơn bọn họ trả giá rất nhiều. Tiểu Bạch mang theo Lục Ly, Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương đi chơi khắp nơi, không đi quá xa, đến mấy chỗ phong cảnh đặc biệt tốt ở quanh đây, hoặc là nơi rất thần kỳ, vào một số bí cảnh kỳ dị. Tiểu Bạch ước gì đưa tất cả thứ tốt trên thế giới này cho Lục Ly. Giống như một nhi tử giàu lên thì chỉ muốn mua hết đồ tốt trên đời mang về cho phụ mẫu. Đi dạo nửa tháng, ngắm vô số cảnh vật mà nhóm Lục Ly chưa từng gặp, ăn đồ tốt bọn họ chưa ăn bao giờ, trong lòng Lục Ly nhớ nhà, thúc giục Tiểu Bạch nhanh chóng đi làm việc chính. Tiểu Bạch mang theo mọi người về Thần Khải Thành, cho nhóm Lục Ly ở phủ thành chủ, Tiểu Bạch thì đi Đông Vương Thành. Tiểu Bạch cần đi xin phép Đông Vương, tiện thể sắp xếp một chút. Nghé con mới sinh không sợ cọp, không đại biểu Tiểu Bạch ngốc. Cho dù hắn ngốc, Đông Vương cũng sẽ không để hắn đi Bắc Cảnh mạo hiểm trong tình huống không nắm chắc. - Lão đại, chờ ta một tháng! Tiểu Bạch để lại một câu rồi truyền tống đi: - Tối đa một tháng liền có thể bố trí tốt, đến lúc đó chúng ta cùng nhau giết đi Bắc Cảnh, làm thịt Bối Áo! Tiểu Bạch đi, Lục Ly rốt cuộc có thời gian ở riêng với Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch. Một canh giờ từ sau khi Tiểu Bạch đi, Mạc Thiên Thiên chui vào phòng của Lục Ly, nàng mặc váy dài hoa văn màu đen, dựa vào cửa, yêu kiều thướt tha, cảm xúc trong mắt rất phức tạp. Lục Ly nhìn nàng, thấy nàng không tiến vào, cười híp mắt nói: - Chậc, tiểu yêu tinh không sợ trời không sợ đất của ta cũng biết ngại ngùng? - Hi hi! Mạc Thiên Thiên tinh nghịch thè lưỡi, sau đó lướt tới như bươm bướm, nhảy vọt lên, hai tay ôm cổ Lục Ly, hai chân thon dài kẹp hông của hắn, nàng trợn to mắt nhìn Lục Ly, không nói lời nào. Hai người nhìn nhau thật lâu sau, Mạc Thiên Thiên mỉm cười nói: - Có ngươi... thật tốt! - Ta cũng giống như vậy! Lục Ly gật đầu, hắn rất nghiêm túc nói: - Ta luôn rất lo lắng các ngươi, các ngươi đều có thể sống, ta rất vui vẻ! - Không có ngươi, chúng ta không sống được! Mạc Thiên Thiên mím môi có chút làm nũng nói: - Về sau ngươi có thể đừng bỏ lại ta không? Không có ngươi, ta cảm giác hết thảy dường như đều không còn gì vui. Lục lang, muốn ta đi!
Chương 4598 Đi Bắc Cảnh
Lời tâm tình động lòng người như vậy khiến Lục Ly rất là cảm động, hắn không nói nhiều, lập tức hôn lên. Hai người rất nhanh quấn lấy nhau, áo rơi đầy đất, thân thể trắng quấn vào nhau rồi lăn lộn rồi hòa thành một. Triền miên với Mạc Thiên Thiên cả buổi chiều, đến tối, nàng đứng lên ăn mặc chỉnh. Lục Ly nhíu mày hỏi: - Nàng muốn đi đâu? - Tự nhiên đi nơi ta nên đi! Mạc Thiên Thiên quay đầu cười nói: - Ta đã bá chiếm ngươi một buổi chiều, nên chừa chỗ. Ngươi đừng cho rằng ta không biết, cô nương Loan Tịch cũng lên giường của ngươi rồi đúng không? Ta cá là ta rời đi nửa canh giờ, nàng ta sẽ lén lút lại đây. - Ha ha ha ha! Lục Ly cười to, vươn tay bắt lấy Mạc Thiên Thiên nói: - Nàng chạy cái gì? Mọi người cùng nhau tụ lại, nàng là yêu tinh mà sao vậy? Không được tự nhiên? Ba người chơi càng vui. - Chết đi! Hôn quân, hoang dâm vô đạo! Mạc Thiên Thiên đỏ mặt, nhanh chóng bỏ chạy, Lục Ly cười híp mắt ngồi chờ. Quả nhiên không đợi nửa canh giờ, một bóng người lén lút đi tới, lắc người xông vào, lập tức đóng kín cửa phòng, mở ra thần văn trong phòng. - Ha ha ha! Lục Ly cười to, nói: - Thiên Thiên nói trong vòng nửa canh giờ nàng sẽ đến, bị nàng ta đoán trúng rồi. - Ngươi còn giễu cợt ta, chết đi! Loan Tịch nhảy lên ngồi đè hông Lục Ly, đỏ mặt nói: - Nàng ta buổi chiều đã đến, thèm khát như thế còn dám nói ta? Hừ. Cả căn phòng đều là mùi kia, đừng nói là ngươi bị ép khô rồi nhé? - He he! Lục Ly cười khẽ, vươn tay ôm Loan Tịch: - Có bị ép khô hay không thì nàng thử liền biết. Mới nãy ta nói với Thiên Thiên cả ba cùng nhau tụ hợp, nàng ta nói không có ý kiến, chỉ sợ nàng ngại ngùng. - Cái gì? Loan Tịch trợn to mắt, không phục nói: - Ta sợ cái gì? Loan Tịch này mà sợ nàng ta sao? Nàng ta... không ngại thì ta... cũng không ngại! Nàng ta hư trương thanh thế mà thôi, không tin thì ngươi kêu nàng ta tới, nhìn xem ai sợ ai? - Tốt! Lục Ly nhếch môi lộ nụ cười gian kế thành công, miệng rộng in lên cần cổ trắng nõn của Loan Tịch, nói: - Lần sau sẽ kêu nàng ta đến, để xem nàng ta có lợi hại như cái miệng nói không. Còn đêm nay chúng ta không kêu nàng ta, tối nay thuộc về hai chúng ta, ta muốn ôm Loan Tịch nhà ta ngủ đến trời sáng. - Ưm... Mắt Loan Tịch trở nên mê ly, rất nhanh không khí trong phòng kiều diễm, diệu không thể tả. ... Mấy ngày kế tiếp, Lục Ly hoàn toàn biến thành hôn quân, buổi sáng cùng Vũ Dương uống trà tán gẫu, buổi chiều cùng Mạc Thiên Thiên, buổi tối cùng Loan Tịch, sinh hoạt quá hoang dâm vô đạo. Đến ngày thứ năm, Lục Ly kích tướng thành công, hai người biến thành ba người vui vẻ. Những ngày sau đó Vũ Dương không biết nên nói cái gì, âm thầm khuyên bảo Lục Ly đừng để tổn thương căn nguyên, kiềm chế một chút. Lục Ly cười lớn bảo Vũ Dương ghen tỵ mình, đợi về sau sẽ tìm một giai ngẫu cho Vũ Dương. Thân là thống lĩnh của Thành Vệ Quân, còn được vào ở trong phủ thành chủ của Tiểu Bạch, sức chiến đấu của Vũ Dương không kém, lại là võ giả trẻ tuổi, muốn tìm một giai ngẫu đây không tính là việc khó, nhưng Vũ Dương không muốn tìm, định tu luyện mấy nghìn năm trong Thần Khải Thành, xem thử có thể trùng kích cảnh giới vô hạn đến gần Đại Viên Mãn không. Không đạt đến cảnh giới này thì không có tư cách kế thừa vị trí tộc vương Vũ gia. Tuy Vũ Dương là đệ nhất công tử thế hệ trẻ Vũ gia, nhưng các huynh đệ, đường huynh, đường đệ khác cũng không kém, nếu hắn không đột phá, mà huynh đệ khác đột phá, vị trí Tử Thần Đầu Sỏ sẽ không có phần của Vũ Dương. Với độ cứng thân thể của Lục Ly, phóng túng một khoảng thời gian cũng không sao cả, không có chuyện thân thể thiếu hụt. Có nhiều thiên địa linh dược, nhiều thứ bổ sung về chuyện đó, nhiều cường giả có trên vạn kiều thê mỹ thiếp, nếu không có năng lực về mặt này e rằng đã sớm bị hút thành bộ xương. Mạc Thiên Thiên cũng biết điểm này, bọn họ còn biết Lục Ly sắp lên bắc. Chuyến đi này cũng không biết mất bao lâu, hơn nữa Lục Ly trở về sẽ quay về Thiên Loạn Tinh Vực, các nàng thì chưa muốn về. Thực lực của Lục Ly tăng mạnh, trở lại xem như áo gấm về nhà. Bọn họ tuy rằng có đột phá nhỏ, nhưng tiến bộ không lớn. Xám xịt trở về làm gì? Hơn nữa Lục Ly cho bọn họ bình đài và khởi điểm tốt như vậy, đây là một phần cơ duyên cực kỳ lớn, sao bọn họ có thể không quý trọng? Mạc Thiên Thiên từng hỏi Lục Ly có định dời Lục gia qua không. Lục Ly nói cho bọn họ quyết định, cũng nói không muốn nợ Đông Cảnh Chi Vương quá nhiều. Cho nên hai người biết cơ duyên này không dễ, tự nhiên phải cố gắng gấp đôi. - Năm nghìn năm! Lục Ly nói cho bọn họ, cơ hội tối đa năm nghìn năm, năm nghìn năm sau Đông Cảnh Chi Vương có lẽ sẽ quy tiên. Đến lúc đó nếu Tiểu Bạch không đột phá cảnh giới Đại Viên Mãn, Đông Cảnh chắc chắn sẽ loạn. Một khi náo động thì bọn họ không có cơ hội, cho nên trong vòng năm nghìn năm mà ba người không thể đột phá cảnh giới cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, vậy thì phải trở về hoặc buộc phải rời khỏi Đông Cảnh. Lục Ly không lo cho Tiểu Bạch. Thật sự không được, đến lúc đó hắn đi một chuyến, dựa vào vô ngân đạo hắn có thể mang theo Tiểu Bạch trốn chạy. Cùng lắm thì tìm một chỗ ẩn khuất tiềm ẩn, đợi Tiểu Bạch đột phá Đại Viên Mãn rồi giết trở về. Thời gian một tháng rất nhanh qua đi. Sinh hoạt tốt đẹp của Lục Ly cũng kết thúc, Tiểu Bạch trở về. Đông Cảnh Chi Vương sắp xếp xong, Tiểu Bạch lại đây mang theo Lục Ly đi Đông Vương Thành. - Lần này mang bao nhiêu cường giả đi? Có cường giả Đại Viên Mãn đi theo không? Lục Ly từ biệt ba người Mạc Thiên Thiên, cùng Tiểu Bạch đi hướng truyền tống trận. Thuộc hạ của Đông Cảnh Chi Vương có Đại Viên Mãn, Lục Ly nghĩ rằng lần này đi Bắc Cảnh nguy hiểm như vậy, Đông Cảnh Chi Vương chắc chắn sẽ sắp xếp cường giả Đại Viên Mãn bảo hộ chứ? Tiểu Bạch đáp lại: - Mười, không có cường giả Đại Viên Mãn. Đây là giao hẹn của phụ thân và Bắc Cảnh Chi Vương, cường giả Đại Viên Mãn không thể ra tay. Một khi có cường giả Đại Viên Mãn nhúng tay, vậy chúng ta có nhiều cường giả hơn nữa cũng nguy hiểm, trừ phi hai cảnh khai chiến toàn diện. - Mười?
Chương 4599 Sồ ưng giương cánh
Lục Ly nhíu mày, cho dù Bắc Cảnh Chi Vương đồng ý không nhúng tay vào chiến tranh giữa Tiểu Bạch và Bối Áo, Bối gia không ủng hộ hắn. Nhưng Bối Áo dù sao là một trong những thiếu chủ của Bắc Cảnh, hắn vung tay hô một cái là có đầy cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn cho hắn sai khiến. Bắc Cảnh to như vậy, Bối Áo có thể tùy tiện triệu tập tám mươi, một trăm cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, Tiểu Bạch chỉ mang mười chí cường giả đi qua, đây không phải là chịu chết sao? Lục Ly nói ra thắc mắc, Tiểu Bạch hoàn toàn không quan tâm nói: - Ngươi yên tâm đi, Bối gia có nhiều công tử, có bốn, năm công tử ưu tú, đều tranh đoạt vị trí thiếu tộc trưởng, cho nên... Bối Áo lần này cũng không có quá nhiều người ủng hộ. Hơn nữa, cường giả hầu hết ở thế lực lớn, những thế lực lớn này không dám mạo muội giúp hắn, một là sợ đắc tội phụ thân của ta, hai là sợ đứng sai đội, đến lúc đó công tử khác lên ngôi sẽ tính sổ với họ. Lục Ly đã hiểu. Nghe nói Bối gia có mấy công tử ưu tú, không giống Tiểu Bạch chỉ có con một, vững chắc một lòng. Khi tộc vương Bối gia tỏ rõ không ủng hộ, rất nhiều đại tộc phỏng chừng đều sẽ đứng xem. Tiểu Bạch chỉ mang theo Lục Ly và cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn đi qua, đại tộc bên kia có cái cớ không giúp đỡ. Nếu xuất động quá nhiều cường giả, có lẽ sẽ bị cường giả trong thiên hạ coi thường. Bối Áo muốn lên ngôi thì phải chứng minh chính mình, nếu như dựa vào nhiều cường giả vây công Lục Tiểu Bạch giành chiến thắng, đây không phải chuyện sáng rọi gì. - Không tệ! Lục Ly càng nghĩ càng cảm thấy làm như vậy là đúng, chỉ mang theo mười cường giả không khác gì vác đao một mình đến gặp. Phỏng chừng bên Đông Cảnh sẽ thúc đẩy khiến tất cả người Tiên Vực biết chuyện này. Làm vậy thì bên Bối gia sẽ càng giảm mức độ ủng hộ, Bối Áo không thể nào triệu tập quá nhiều cường giả, thế hệ trẻ tranh vương giả, người đời chú ý, Bối Áo nhất định phải dựa vào thực lực tuyệt đối thắng trận chiến tranh này, mới có thể danh dương thiên hạ, mới có thể leo lên vị trí Bắc Cảnh Chi Vương. Cuộc chiến vương giả chú trọng là sức chiến đấu tuyệt đối, cũng chú trọng khí thế và danh dự. Tiểu Bạch mang theo mười chí cường giả mà dám đi giết Bắc Cảnh, bản thân là đại khí phách, khí thế đã đè đầu Bối Áo. Lục Ly cùng Tiểu Bạch đi Đông Vương Thành, đám cường giả đã chờ xuất phát. Vô số võ giả trong thành đến đưa tiễn, việc này đã sớm truyền ra, những võ giả đều vẻ mặt kích động, bất luận trận chiến đấu này ai thắng ai thua, ít nhất dũng khí của Tiểu Bạch đáng khen. Bọn họ vốn đã rất thích tiểu chủ tử Tiểu Bạch, bây giờ càng cuồng yêu. Chí cường giả đi theo Tiểu Bạch lần này hơi khác với lần trước, Vũ đại nhân tự nhiên là đi theo, còn có hai chí cường giả khác như cũ, bảy người còn lại đều là gương mặt mới. - Đều rất mạnh! Lục Ly nhẹ gật đầu, hắn cảm giác mấy chí cường giả này khí thế đều rất mạnh, ngang ngửa Vũ đại nhân. Bọn họ rõ ràng là cường giả do Đông Cảnh Chi Vương cố ý chọn ra, chuyên hộ giá hộ tống cho Tiểu Bạch. - Lần này đi thế nào? Lục Ly đứng ở trên quảng trường, nhìn thấy một truyền tống trận to lớn sáng lên, có chút nghi hoặc. Lục Ly vốn tưởng sẽ trực tiếp truyền tống đi Bắc Vương Thành, hiện tại xem tình huống không phải? - Truyền tống đi Tinh Diệu Thành trước! Tiểu Bạch truyền âm giải thích: - Truyền tống đi Tinh Diệu Thành rồi cưỡi chiến thuyền đi vào Bắc Cảnh. Tiếp đó đi đất phong của Bối Áo, Cô Nguyệt Lĩnh. Bối Áo chờ ta trong Cô Nguyệt Thành. - Cưỡi chiến thuyền? Cần bao nhiêu thời gian? Lục Ly hơi nhăn chân mày, Bắc Cảnh lớn như vậy, này đi rồi về phỏng chừng ít nhất phải mấy năm đi? Tiểu Bạch suy nghĩ một hồi đáp lại: - Hết thảy thuận lợi thì phỏng chừng ba năm đi và về. Lão đại, không phải ta không muốn truyền tống đi qua, đây là phụ thân nói, là phải đường đường chính chính giết qua, đánh ra uy phong của Đông Cảnh chúng ta, cũng khiến Bối Áo không dám giở âm mưu quỷ kế. - Ừm, tốt! Lục Ly nhẹ gật đầu, thời gian ba năm cũng không dài, đã đi nhiều năm như vậy, hắn cũng không để ý ba năm này. Tiểu Bạch mang theo Lục Ly đi đến trong quảng trường, trên quảng trường rộ lên tiếng hò reo. Vô số võ giả hoan hô Tiểu Bạch, quỳ xuống vái chào. Lục Ly theo phía sau Tiểu Bạch. Tiểu Bạch cười híp mắt phất tay ra ý, trong quảng trường lại lần nữa bộc phát ra tiếng reo hò như sóng thần. Uy vọng của Tiểu Bạch trong Đông Cảnh cực kỳ cao, nếu như có thể đột phá Đại Viên Mãn thì vị trí Đông Cảnh Chi Vương đã ổn. - Đi thôi! Tiểu Bạch khoe mẽ phất tay mấy hướng, theo sau rất khí phái vung tay lên, mang theo Lục Ly cùng mười chí cường giả đi hướng tế đàn truyền tống. Lục Ly thấy Tiểu Bạch nhìn thoáng qua một tòa lầu cao, hắn cũng nhìn theo, thấy một cái bóng mờ trên lầu cao. - Đông Cảnh Chi Vương? Lục Ly tỉnh ngộ lại đây, có thể khiến Tiểu Bạch có điều cảm ứng, còn có thể khiến Lục Ly không tra xét được vẻ ngoài thì rất có thể là Đông Cảnh Chi Vương. Lục Ly nhìn một cái rồi không xem nữa. Oong! Tế đàn truyền tống sáng lên, một cột sáng bắn thẳng lên trời, nhóm Lục Ly biến mất trong truyền tống trận. - Sồ ưng giương cánh! Trên cao lầu vọng ra tiếng thở dài: - Chuyến đi này nếu thành công thì đường Đại Viên Mãn sẽ thuận lợi rất nhiều. Còn nếu thua thì không giữ được vị trí Đông Cảnh Chi Vương, Tiểu Bạch, con của ta, tất cả xem mạng của ngươi. ... Nhóm Lục Ly truyền tống đi Tinh Diệu Thành rồi không dừng lại, mà là trực tiếp lấy ra chiến thuyền bay hướng mạn bắc. Tốc độ của chiến thuyền không quá nhanh, còn treo cờ xí, bên trên viết chữ ‘lục’ lớn. Không kiêng nể gì, nghênh ngang! Đây là Đông Cảnh Chi Vương sách lược mà Đông Cảnh Chi Vương cung cấp, càng như vậy Tiểu Bạch ngược lại càng là an toàn. Đại Viên Mãn có ai dám công khai công kích Tiểu Bạch? Chẳng khác nào tìm cái chết, chẳng những chính mình chết, nguyên tộc quần đều sẽ bị Đông Cảnh Chi Vương nổi giận đánh chết.
Chương 4600 Ngựa xe lộ rõ
Tinh Diệu Thành nằm ở khu vực ngăn cách Đông Cảnh và Bắc Cảnh, cho nên không lâu sau đã vào khu vực Bắc Cảnh. Nhóm Vũ đại nhân cực kỳ căng thẳng, luôn chú ý tình hình xung quanh. Ngược lại Tiểu Bạch không quan tâm chút nào, cùng Lục Ly ngồi trên sàn thuyền, nhàn nhã nằm trên cái ghế dài, tay trái bưng một ly quỳnh nhưỡng, tay phải cầm linh quả, thần thái thích ý. Lục Ly ngồi bên cạnh, hắn cũng không quá khẩn trương, bởi vì hắn có vô ngân đạo, chỉ cần không có Đại Viên Mãn truy sát, cục diện tệ nhất là hắn có thể mang theo Tiểu Bạch chạy trốn. Lục Ly cầm một tấm bản đồ, đó là bản đồ của Bắc Cảnh, Tiểu Bạch cho hắn. Hắn tìm được Cô Nguyệt Thành, nằm ở đông bắc trong Bắc Cảnh, cách Bắc Vương Thành hơi xa. Lục Ly nhìn một lúc rồi hỏi: - Tiểu Bạch, ngươi có kế hoạch gì không? Phụ thân của ngươi có nói cho ngươi nên đánh trận chiến này thế nào không? - Kế hoạch? Tiểu Bạch nhíu mày, nói: - Cần kế hoạch gì? Trực tiếp đi Cô Nguyệt Thành giết Bối Áo là xong, việc này cần kế hoạch làm gì? Không giết chết Bối Áo thì kế hoạch gì cũng vô dụng. Lục Ly ngại ngùng vuốt trán, từ đây đi Cô Nguyệt Thành hơn một năm, Bối Áo đã sớm nhận được tin tức, không thể nào ngồi yên một năm chờ Tiểu Bạch tìm tới cửa, chắc chắn sẽ nghĩ tất cả biện pháp bố trí một phen. Tiểu Bạch xông thẳng qua như vậy có khác gì chui đầu vô lưới? Lục Ly nói ra đăm chiêu của mình, Tiểu Bạch nhún mũi nói: - Ta không hiểu những việc này, lão đại, ngươi nói xem phải làm sao đi? Ta nghe lời ngươi, dù sao ngươi có nhiều ý tưởng, lợi hại. - Ta có cái gì lợi hại... Lục Ly trợn trắng mắt, đám cường giả Vũ đại nhân đi ra từ núi thây biển máu, bọn họ rất lớn tuổi, kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn Lục Ly nhiều, còn cần hắn chỉ huy? - Lão đại đương nhiên lợi hại! Tiểu Bạch nói với giọng không thể nghi ngờ: - Năm xưa lão đại từ một bộ lạc nhỏ trong Phàm Nhân Giới đi ra, chúng ta cùng nhau huyết chiến bao nhiêu lần? Có lần nào không phải dựa vào sức chiến đấu và trí tuệ của ngươi mới biến nguy thành an? Ở trong lòng ta, lão đại là lợi hại nhất! - Chuyện đó khác... Lục Ly cười gượng gạo nói: - Lúc ấy chúng ta ở Phàm Nhân Giới, gặp phải kẻ địch rất yếu. Lần này khác, đối thủ của chúng ta rất mạnh, hơn nữa ta hoàn toàn không biết gì về tình huống của Bắc Cảnh. - Đối thủ là rất mạnh! Tiểu Bạch hoàn toàn không quan tâm nói: - Nhưng chúng ta cũng không yếu, còn về tình huống của Bắc Cảnh thì ngươi yên tâm đi, phụ thân sớm có sắp xếp. Sẽ có tình báo liên tục không ngừng đưa qua, Đông Cảnh chúng ta đều có nội ứng ở các cảnh, chúng ta nắm rõ tình huống Bắc Cảnh như lòng bàn tay. - Ừm! Lục Ly hơi an tâm, sắp xếp nội ứng thì đơn giản rồi, phỏng chừng trong Đông Cảnh cũng đầy rẫy thám báo, gian tế của các cảnh. Tiên Vực có nhiều võ giả, tính lưu động lớn, căn bản không cách nào phân biệt. Chốc lát sau, đằng trước mé trái đột nhiên xuất hiện một tòa tiểu thành, Tiểu Bạch nhìn thấy, khoát tay nói: - Đi tòa tiểu thành kia! - Rõ! Võ giả điều khiển chiến thuyền hơi lệch phương hướng, Lục Ly nhìn qua Tiểu Bạch, không nói chuyện, chỉ là một tòa tiểu thành, hẳn là sẽ không có quá nhiều cường giả. Chiến thuyền rất nhanh tới gần tiểu thành, trong thành có vô số thần niệm quét qua, phát hiện bên này nhiều cường giả như vậy, trong thành như gặp kẻ địch lớn. Một số cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn trong thành chuẩn bị sẵn sàng. Chiến thuyền đến đằng trước tiểu thành, thần niệm của Tiểu Bạch nhìn quét một phen, đùa cợt cười nói: - Tất cả đừng căng thẳng quá, tiểu gia không phải đến công thành. Vèo! Ba chí cường chí cường giả chắp tay nói: - Tại hạ là thành chủ của Yến Lâm Thành, Yến Phi, các hạ chính là Lục Tiểu Bạch Lục công tử? Tiểu Bạch không có đứng lên, vẫn lười biếng nằm, hắn nói: - Ngươi nhận thức ta? Yến Phi nhẹ gật đầu nói: - Yến Lâm Thành ta gần Đông Cảnh, làm sao có thể không nhận biết Đông Cảnh thiếu chủ? Tiểu Bạch công tử vào Bắc Cảnh ta có chuyện gì quan trọng? - Không có việc gì! Lục Tiểu Bạch liếc qua Yến Phi, nói: - Ta đến giết Bối Áo, ngươi giúp ta truyền một câu ra ngoài, khiến Bối Áo ngoan ngoãn chờ trong Cô Nguyệt Thành, tiểu gia đi qua lấy đầu của hắn. Xôn xao! Trong thành thoáng chốc một mảnh xáo động, Đông Cảnh Chi Vương và Bắc Cảnh Chi Vương đã giao hẹn, cao tầng Bắc Cảnh cũng biết Lục Tiểu Bạch sẽ đến, nhưng võ giả bên dưới không biết. Cho nên trong thành lập tức sôi chảo dầu, Lục Tiểu Bạch chỉ mang theo mười cường giả cùng một cấp Đế đã dám xông Bắc Cảnh? Còn muốn quang minh chính đại giết đi Cô Nguyệt Thành, đây là kiêu ngạo đến mức nào? Trong Bắc Cảnh mà lộ rõ xe ngựa nói thẳng muốn đánh chết một trong những Bắc Cảnh thiếu chủ, hành động quá cuồng. - Đi! Tiểu Bạch vung tay lên, chiến thuyền phá không mà đi, bay thẳng về phía mạn bắc, rất nhanh biến mất ở phía cuối trời mạn bắc. Lục Ly xem hiểu, nhẹ gật đầu, Tiểu Bạch làm như vậy là đúng, phỏng chừng không bao lâu sau, toàn bộ Bắc Cảnh đều sẽ truyền khắp chuyện này, kế đó truyền khắp toàn bộ Tiên Vực. Đông Cảnh cũng sẽ âm thầm truyền bá, dù sao việc này phải làm lớn ra cho mọi người đều biết, phải dẫn tới toàn bộ Tiên Vực chú ý. Chỉ cần việc này ảnh hưởng lớn thì cường giả Đại Viên Mãn càng sẽ không ra tay. Vương giả trẻ tuổi tranh phong, sao cường giả Đại Viên Mãn được phép nhúng tay? Chỉ cần cường giả Đại Viên Mãn bất động, Lục Tiểu Bạch ít nhất sẽ không có nguy hiểm tính mạng, tối đa gục ngã, xám xịt từ Bắc Cảnh trở về. Nếu thua trận thật sẽ ảnh hưởng rất lớn với Tiểu Bạch, đừng nói mấy nghìn năm, e rằng mấy vạn năm đều không thể đột phá Đại Viên Mãn. Đồng dạng, nếu Bối Áo thua, hoặc là bị giết, hoặc là cũng sẽ sa sút một khoảng thời gian. Việc này gây ồn ào như vậy, kẻ thất bại sẽ thành trò cười của Tiên Vực, niềm tin với võ đạo cũng sẽ bị ảnh hưởng. Hễ gần đó có thành trì là Tiểu Bạch sẽ khiến cho chiến thuyền bay qua, không lớn tiếng nói cái gì, mà là từ phía trên xé gió lao đi. Đây là cố ý cho võ giả xung quanh biết hành tung của hắn, khiến võ giả Bắc Cảnh truyền bá thật nhanh. Quả nhiên...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK