Chân ý Tinh Biến tương đối nổi danh ở Tam trọng thiên, có thể xếp vào hàng lục phẩm đủ thấy chân ý này cường đại cỡ nào. Đây là một loại chân ý dung hợp, có thể không ngừng thuấn di, không ngừng tấn công, tối đa có thể một hơi công kích mấy vạn lần. Móc câu Dã Lang đâm ra là bí bảo, tấm chắn trong tay Lục Ly mặc dù nhìn rất không sai, nhưng có thể trụ được trước công kích liên miên không ngừng kia ư? Chân ý Tinh Biến này một khi đã phóng thích, công kích liền mãnh liệt như sóng thủy triều, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng hung tàn... Rầm rầm rầm! Dã Lang không ngừng thoáng hiện bên người Lục Ly, khi thì xuất hiện bên trái, khi thì xuất hiện bên phải, khi thì xuất hiện trên đầu, gần như mỗi giây lại có mấy chục đâm đâm ra. Lục Ly và Thiên Biến Đỉnh không ngừng biến hóa vị trí, lấy cứng đối cứng ngăn đỡ công kích từ Dã Lang, móc câu và tấm chắn do Thiên Biến Đỉnh hóa thành luân phiên đụng nhau, tóe ra từng đạo tia lửa. - Thực lực quả nhiên không sai! Lục Ly khẽ gật đầu, nếu không phải hắn thúc giục đại đạo chi ngấn, cảm giác lực nhạy cảm gấp mấy chục lần bình thường, đoán chừng khó mà phản ứng kịp. Chẳng qua nếu thủ đoạn Dã Lang chỉ dừng lại ở đó, vậy thì tất bại không nghi ngờ. Rầm rầm rầm Dã Lang liên tục công kích hơn trăm lần, hắn không chỉ không ngừng, ngược lại công kích càng lúc càng mãnh liệt, lực đạo cũng theo đó mạnh lên. Lục Ly nhẹ nhàng đề kháng, hắn thúc giục đại đạo chi ngấn, cảm giác lực nhạy bén gấp mấy chục lần bình thường, Dã Lang vừa hiện ra hắn liền đã cảm giác được, tùy tiện giơ lên tấm chắn liền có thể ngăn lại công kích từ Dã Lang. Tấm chắn rất lớn, có thể hoàn toàn che đi phần mặt, bởi thế công kích từ Dã Lang tuy có vẻ thiên biến vạn hóa, thực ra lại chỉ cần phòng ngự năm hướng là đủ. Sau khi ngăn đỡ hơn trăm lượt công kích, tiếng truyền âm của Huyết Linh Nhi vang lên: - Chủ nhân, bố trí xong, cần khởi động ngay không? Thần Văn đạo trường đã bố trí xong, Lục Ly lại không định khởi động, rốt cuộc hiện tại công kích của Dã Lang nhìn có vẻ rất hung tàn, song thực tế không tổn thương được đến hắn, liền không nhất thiết phải lộ ra Thần Văn đạo trường. Ông! Lục Ly bắt đầu phóng côn trùng, mấy trăm Hư Không Trùng yên ắng chui xuống lòng đất, đợi Dã Lang lần nữa công kích xong, Lục Ly đột nhiên phóng tới, tấm chắn trùng trùng nện lên thân Dã Lang. Oanh! Cả người Dã Lang bị Lục Ly đụng bay, đồng thời với đó, Hư Không Trùng dưới lòng đất cũng bay ra, Dã Lang mới bị nện cho liểng xiểng, tốc độ Hư Không Trùng lại quá nhanh, bởi thế căn bản không kịp phản ứng, thoáng chốc mấy trăm Hư Không Trùng đã nhập thể. Hây! Lúc này, Dã Lang căn bản không để ý tới Hư Không Trùng, trên mặt chớp ra một tia tàn nhẫn, thân hình đột nhiên tan biến giữa trời, một giây sau lại chợt xuất hiện trên đỉnh đầu Lục Ly, sau đó một cảnh khiến Lục Ly chấn kinh xảy ra. Oanh! Thân thể Dã Lang nổ tung, hóa thành một mảnh mư máu, mưa máu kia bao phủ phương viên trăm trượng quanh Lục Ly, Hư Không Trùng tiến vào trong người hắn mất đi mục tiêu thôn phệ, chỉ biết ngơ ngác phi hành giữa trời. - Tự bạo? Không giống! Lục Ly thúc giục đại đạo chi ngân cảm ứng, rất nhanh, sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng dị thường, bởi vì hắn phát hiện những mưa máu kia đã dần ngưng tụ thành một vực trường, tiếp sau là uy áp khủng bố truyền ra từ trong vực trường khiến hắn cảm nhận được nguy cơ trí mạng. - Đây là thần thuật gì? Lục Ly nhíu mày, khoái tốc giật lùi ra sau, nhưng bất luận di động thế nào, mưa máu quay chung quanh hắn cũng di động theo, mưa máu này quanh quẩn người thân, khiến huyết dịch trong người Lục Ly theo đó cuộn trào. - Tà thuật! Lục Ly hoảng hốt, Dã Lang chắc chắn không phải tự bạo, mà là phóng thích một loại tà thuật cực kỳ quỷ dị, ý đồ hút sạch huyết dịch trong thân thể hắn. Huyết dịch hút sạch sẽ không chết, nhưng Lục Ly tất bị trọng thương, đến lúc đó sẽ bị Dã Lang nhẹ nhàng giết chết. - Thị Huyết tà trận! Bên ngoài một lão giả kinh hô, ánh mắt hiện rõ vẻ kiêng sợ, rất nhiều người cũng lộ vẻ ngạc nhiên. Tà thuật này bọn hắn đều từng nghe qua, có thể hút khô huyết dịch kẻ địch, người bình thường căn bản không thể phá giải. - Thua, lần này mất sạch Băng Tâm Tinh rồi! - Tên Dã Lang này đến từ đâu? Không ngờ lại có được tà thuật khủng bố như thế, xem ra phen này bị hắn lừa thảm! - Xong, ba ngàn Băng Tâm Tinh của ta. Người bên ngoài lớn tiếng chửi thở, lần này rất nhiều người đều đặt cửa Lục Ly, thậm chí còn cược rất lớn. Chứng kiến cảnh đó, ai nấy đều phẫn nộ, cảm thấy bị lừa gạt, chỉ là có chơi có chịu, muốn trách chỉ có thể trách bọn hắn không có mắt nhìn. - Lục Ly không sao chứ? Thần sắc Tần Chiến thoáng mất tự nhiên, thấp giọng truyền âm hỏi Cam Lâm. Cam Lâm cũng không chắc, nghĩ nghĩ rồi nói: - Tin tưởng Lục Ly, kinh nghiệm chiến đấu của hắn phong phú hơn chúng ta nhiều, hắn còn có thủ đoạn chưa dùng. - Huyết Linh Nhi, phóng thích Thần Văn đạo trường! Bên kia Lục Ly lại xông tới, đồng thời để Huyết Linh Nhi phóng thích Thần Văn đạo trường, hắn tin tưởng tuy Dã Lang phóng thích tà thuật, nhưng bản thể chắc chắn sẽ không biến thành mưa máu, nhất định còn đang tiềm phục giữa trời. Chỉ cần áp chế thần lực, đối phương liền không cách nào duy trì tà thuật, đến lúc đó muốn đối phó sẽ dễ dàng hơn nhiều. Ông! Không gian nổi gió, Huyết Linh Nhi khởi động Thần Văn đạo trường, Thần Văn đạo trường này là hai loại đồng thời khai mở, cùng lúc áp chế thần lực và công kích linh hồn. Một lực trường vô hình xuất hiện, bao phủ toàn bộ không gian nơi đây, nhưng điều khiến Lục Ly kinh ngạc chính là bản thể Dã Lang vẫn không lộ diện, mưa máu một mực bao quanh, huyết dịch trong thân thể đã áp chế không nổi, bắt đầu tuôn ra theo đường lỗ chân lông. - Đừng hốt hoảng! Lục Ly cưỡng bách chính mình tỉnh táo, Dã Lang không khả năng biến thành mưa máu, thân xác máu thịt làm sao có thể biến mất được? Dù có là tà thuật biến thái đến đâu cũng không có khả năng biến bản thân thành mưa máu, sau đó lại biến ngược trở về. Ông!
Chương 2912 Đánh giả quyền
Lục Ly lấy ra Quỷ Châu, hạt châu phát sáng, sau đó một đạo Quỷ Ảnh gào thét bay ra. Quỷ Châu này không có tác dụng gì lớn, chỉ là Quỷ Ảnh rất lợi hại, Lục Ly khống chế Quỷ Ảnh tìm kiếm công kích hết thảy sinh linh xung quanh. Quỷ Ảnh là hư thể, cực kỳ mẫn cảm đối với sinh linh tiềm phục trong hư không. Quỷ Ảnh gào thét đảo quanh một lượt, sau đó bất ngờ tan biến, tròng mắt Lục Ly lập tức sáng rực, khóa chặt một hướng, đột nhiên tung quyền. Oanh! Hư không chấn động, hạt châu chấn ra từ trong hư không, sau đó một thân ảnh ngưng hiện giữa trời, Lục Ly không tiếp tục bảo lưu thực lực, tung quyền bất ngờ đánh lên thân Dã Lang. Oanh! Cả người Dã Lang bị nện bay, tiếng xương cốt đứt gãy vang lên, Dã Lang kêu thảm một tiếng, mưa máu bắn ra đầy trời, đồng thời với đó, huyết dịch toàn thân Lục Ly cũng bị hút ra. Tiếng cười âm lãnh của Dã Lang vang lên: - Lục Sát Thần, nhận thua đi, nếu không ngươi sẽ chết rất thảm! - Vậy ư? Lục Ly cười lạnh, trong thân thể bay ra vô số Hư Không Trùng và con Cổ Vương kia, cả đám gào thét bay tới Dã Lang, đồng thời hắn tung mình lao vút đến, dùng thân thể hất văng song câu, hai quyền đánh lên thân Dã Lang. Lấy mạng đổi mạng! Lục Ly nhục thân cường đại, khí huyết sung túc, tổn thất chút huyết dịch không đáng là gì, hắn không tin Dã Lang có thể đỡ được đòn tấn công này của mình. - Ách? Dã Lang phát hiện móc câu đâm ra chỉ có thể làm tróc da thịt Lục Ly chứ không chạm được tới xương cốt, lập tức không khỏi ngạc nhiên. Xoạt! Bên ngoài cũng rộ lên một mảnh tiếng xôn xao, móc câu Dã Lang đâm ra rõ ràng là bí bảo, không ngờ nhục thân Lục Ly lại cường đại đến vậy? Ánh mắt vô số người sáng rực lên, Lục Ly thắng đồng nghĩa bọn hắn cũng thắng, vốn tưởng tất thua không nghi ngờ, giờ lại có thể chuyển bại thành thắng, ai nấy đều cảm thấy như từ Địa Ngục về lại Thiên Đường. Rầm rầm rầm! Lục Ly không ngừng oanh kích, Dã Lang cũng liều mạng đâm ra móc câu, hai người đều đánh theo kiểu lấy mạng đổi mạng, xem ai chết trước. Đương nhiên, là người sáng suốt đều có thể nhìn ra, tình trạng Lục Ly đỡ hơn Dã Lang nhiều, trên thân Dã Lang đã xuất hiện mấy huyết động, đoán chừng đánh tiếp liền phải chết. - Lục Sát Thần! Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng truyền âm vang lên trong đầu Lục Ly, đây là giọng một nam tử xa lạ: - Ngươi nhận thua trận này, một vạn năm ngàn Băng Tâm Tinh các ngươi đặt, ta bồi hai vạn, được không? Nhà cái rốt cục lộ diện! Chẳng qua Lục Ly lại không có ý hợp tác với nhà cái, bởi vì thắng trận này bọn hắn cũng đủ Băng Tâm Tinh. Hắn không muốn đánh giả quyền, lại nói giờ đã đánh đến bước này, nếu hắn nhận thua, người bên ngoài đều sẽ ghi hận hắn. Bởi thế hắn lần nữa oanh ra một quyền, nhìn Dã Lang nói: - Nhận thua, hoặc là, chết! … Chứng kiến ánh mắt lạnh lùng kia của Lục Ly, Dã Lang biết nếu còn không đầu hàng, Lục Ly tuyệt đối không ngại tiễn hắn xuống Địa Ngục. Rõ ràng Lục Ly là kẻ hai tay nhuộm đầy máu tươi, nhìn quen sinh tử. Hắn không giết được Lục Ly, cứ tiếp tục chắc chắn sẽ bị Lục Ly oanh sát, phòng ngự của hắn rất mạnh, lại gánh không được công kích từ Lục Ly. Thị Huyết tà trận của hắn đúng là rất lợi hại, nhưng nhục thân Lục Ly cường đại đến biến thái, hắn không so được. Oanh! Lại vung lên một quyền đánh lên đầu đối phương, ánh mắt Dã Lang dần có chút mơ hồ, hắn cắn răng rống lên: - Ta nhận thua! Tiếng rống rất lớn, bên ngoài đều nghe được, giờ đã không còn dư địa để xoay vần, quản sự phía ngoài vội quát khẽ: - Quyết đấu kết thúc, Lục Sát Thần thắng! - Hay lắm! Bên ngoài vang lên một mảnh tiếng khen hay, vô số người vui mừng quá đỗi, vốn tất thua không thể nghi ngờ, giờ lại bỗng chốc nghịch chuyển, đây chính là niềm vui ngoài ý muốn a. Ánh mắt đám đông nhìn Lục Ly cũng trở nên nhu hòa, người có thể giúp bọn hắn kiếm được Băng Tâm Tinh, bọn hắn tự nhiên rất thích. Bên kia Tần Chiến và Cam Lâm cũng không giấu được vui mừng, thắng một vạn năm ngàn, ba người có thể lập tức đi ra Băng Phong Cốc. Trên mặt Lục Ly lại không có quá nhiều vui sướng, bởi vì vừa rồi nhà cái muốn hắn thua, hắn lại không nhận thua, điều này bằng với đắc tội nhà cái. Nghe nói nhà cái có quan hệ với Băng Phong Cốc, ba người muốn đi ra bên ngoài chắc sẽ được đáp ứng, nhưng nhiều khả năng sẽ bị người Băng Phong Cốc truy sát. Hắn đi ra quang tráo, khoanh chân ngồi xếp bằng, nuốt mấy viên đan dược chữa thương, trước mắt bàn dân thiên hạ thế này, không ai dám động hắn, tự nhiên hắn phải nghĩ cách khôi phục thương thế trước cái đã. Nhà cái không dám biển thủ tiền đặt cược của Tần Chiến, rốt nhiều nhiều người nhìn vào như vậy, bọn hắn cũng cần tín dự. Tín dự không còn, sau này ai còn dám cược? - Lục Ly, ngươi không có sao? Hai người Tần Chiến lấy được Băng Tâm Tinh, vội vàng đi tới hỏi dò, Lục Ly khoát tay, để hai người trước chờ, hai người cũng không vội, ngồi xuống ngay bên cạnh. Lục Ly ngồi xếp bằng tu luyện suốt hai canh giờ, lại có mấy người xuất trường đánh cược, bản thân Lục Ly chỉ bị chút thương ngoài da và tổn thất một phần huyết dịch, trị liệu thoáng chốc liền khôi phục hơn phân nửa. Xương cốt hắn không gãy bất kỳ đoạn nào, hiện tại xương cốt đã biến thành màu đen cứng rắn, công kích bình thường rất khó đánh gãy. Hắn lấy nước sạch xoa xoa mặt, khua tay nói: - Đi thôi. Hai người Cam Lâm cùng theo Lục Ly đi ra bên ngoài, vừa tới cửa, Lục Ly chợt híp mắt lại, bởi vì nơi cửa ra có người, hai tên áo đen đứng ở kia, rõ ràng là đang đợi bọn hắn. - Lục Sát Thần, Nhị gia nhà ta cho mời! Một tên áo đen mở miệng nói, động tác và ngữ điệu vẫn rất khách khí, thoạt nhìn như là đến mời Lục Ly đi làm khách. Chẳng qua đối phương tới hai người, rõ ràng có ý uy hiếp, bằng không chỉ cần một người đi mời là đủ rồi. - Hừ! Tần Chiến rời khỏi Nhị trọng thiên, bản tính cũng theo đó được phóng thích, trùng trùng hừ lạnh một cái, trên thân cuộn trào sát khí, quát lạnh nói: - Nếu chúng ta không đi, có phải các ngươi sẽ cường hành mời cho bằng được? Lục Ly khoát tay nói: - Tần Chiến, các ngươi chờ ở đây, ta đi gặp Nhị gia.
Chương 2913 Đánh ba trường
- Lục Ly! Tần Chiến hoảng, Lục Ly đi một mình, vạn nhất xảy ra chuyện thì sao? Lục Ly lại bá đạo vung tay lên, quay sang tên áo đen kia nói: - Dẫn đường! Tên áo đen mang theo Lục Ly đi tới hành lang bên cạnh, sau đó tiến vào một thiền điện, diện kiến người được gọi là Nhị gia. Nhị gia bộ dáng khôi ngô, người khoác trường bào màu đen, ngồi trên ghế dựa, như một con rồng cuộn mình, mắt hổ liếc nhìn Lục Ly, không thấy được hỉ nộ, đối mặt khách nhân lại không có nửa điểm ý cười, điều này chứng tỏ trong lòng hắn đang rất bất mãn. - Cảnh giới Tứ Kiếp! Lục Ly tuỳ ý cảm ứng một phen, chỉ thấy khí tức lão giả này sâu không lường được, rõ ràng là một cường giả. Hắn nghĩ nghĩ rồi chắp tay nói: - Gặp qua Nhị gia. - Lục Sát Thần đúng không? Trong tay Nhị gia cầm hai trái hạch đào rất lớn, không ngừng chuyển động, tròng mắt cũng chuyển động, lại không thốt nửa lời, cứ vậy nhìn chằm chằm Lục Ly, trong vô hình phóng thích ra một loại uy áp vô danh. Lục Ly đợi một lúc, thấy Nhị gia mãi không lên tiếng bèn chắp tay nói: - Nhị gia, nếu không có chuyện gì, Lục mỗ cáo từ trước. - Thật to gan! Tên áo đen đứng bên cạnh phát nộ, gằn giọng trách mắng: - Ở Băng Phong Cốc, không ai dám vô lễ như thế với Nhị gia. - Vậy ư? Lục Ly khẽ cười nói: - Lễ là tương hỗ, con người ta trước nay luôn là như thế, người kính ta một phần, ta kính người mười phần. Lời không nói hết, ý tứ lại rất rõ ràng, Lục Ly bất mãn với thái độ của Nhị gia, nếu Nhị gia vẫn hành xử kiểu thế, vậy liền trở mặt. - Không sai! Trên mặt Nhị gia lộ ra ý cười nhàn nhạt, tên áo đen bên cạnh co người lại, hắn biết Nhị gia lộ ra nụ cười tức là đang bạo nộ. Nhị gia liếc nhìn Lục Ly một lượt, nói: - Thanh niên, có nhuệ khí là tốt, nhưng nơi này là Tam trọng thiên, không phải giới diện kia của các ngươi. Lục Ly khẽ cười nói thẳng: - Thanh niên sở dĩ gọi là thanh niên, chính là vì có nhuệ khí. Nếu không có nhuệ khí, sao gọi là thanh niên. Nhị gia, lúc trẻ chắc ngài còn càng có nhuệ khí hơn cả ta? - Thú vị! Nhị gia thoáng chuyển động hạch đào trong tay, trầm ngâm một lát rồi nói: - Trận đấu vừa rồi, ngươi khiến ta thua mấy chục vạn Băng Tâm Tinh, ta không quanh co lòng vòng nữa, ngươi giúp ta đánh ba trường, ta phân ngươi ba vạn Băng Tâm Tinh, hoặc quy ra Thần Thạch, thế nào? - Đánh ba trận? Lục Ly nhíu mày, trầm tư một lúc mới hỏi? - Ba trận này thắng hay thua? - Thua! Nhị gia đưa ra đáp án, bổ sung nói: - Ta không bắt ngươi thua quá khó coi, cũng sẽ không để ngươi bị thương nặng, thế nào? - Thắng thì được! Lục Ly đáp gần như không chút do dự: - Bố trí thế nào là chuyện của Nhị gia ngài, ta chỉ cần thắng. Lục Ly vốn đã mâu thuẫn với chuyện đánh giả quyền, nếu đánh thua, hắn sẽ bị rất nhiều người ghi hận, số người đánh cược tại trường nhiều như vậy, ai biết liệu có người sẽ nhớ kỹ hắn, đến lúc đó sẽ mang đến rất nhiều phiền phức. Dân cờ bạc, thua thường thường sẽ giận chó đánh mèo, trút phẫn nộ lên đối tượng đặt cược, nếu thắng thì còn dễ nói. Nếu thua, bọn hắn lại sẽ ghi hận mình, chỉ vì ba vạn Băng Tâm Tinh, Lục Ly không muốn mạo hiểm. Lục Ly không cần Băng Tâm Tinh, thứ này không tiện mang theo, Lục Ly định quy ra Thần Thạch, rời khỏi Băng Phong Cốc bọn hắn cũng cần tiêu tốn, rất nhiều thành trì đều cần Thần Thạch mới có thể tiến vào. - Cũng được! Nhị gia nhíu mày, đáp ứng điều kiện của Lục Ly, chẳng qua hắn lại bổ sung thêm: - Việc này không nên chậm trễ, trời sáng ngươi liền đi ra đánh một trận, ta sẽ an bài cho ngươi một võ giả tiếng tăm, cảnh giới Tam Kiếp đỉnh phong. Ngươi cứ dùng hết thủ đoạn, phải thắng thật mãn nhãn, đừng để người nhìn ra vấn đề. - Được! Lục Ly hài lòng gật đầu, đưa tay nói: - Có thể dự chi một vạn Thần Thanh không? Nhị gia khoát tay, tên áo đen lấy ra một chiếc không gian giới chỉ, Lục Ly tiếp lấy rồi đi ra, hai người Tần Chiến thấy Lục Ly trở về, lập tức yên tâm. Lục Ly chính là chủ tâm cốt của bọn họ, nếu Lục Ly gặp bất trắc, hai người thực sự không biết nên làm gì mới phải. - Về trước đi! Lục Ly không nói gì, mang theo hai người về lại sơn động, hắn kể qua một lượt chuyện với Nhị gia, sau đó ném một vạn Thần Thạch cho Tần Chiến, nói: - Tần Chiến, ta cần trị liệu, ngươi cầm một vạn Thần Thạch này đi nghe ngóng tin tức, chúng ta đánh xong ba trường liền lập tức rời đi, cách Băng Phong Cốc càng xa càng tốt. Thần Thạch của Nhị gia không dễ cầm, cầm rồi nhất định phải rời khỏi Băng Phong Cốc, bằng không sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Sau một ngày đi về nghỉ ngơi, Lục Ly lần nữa xuất trường, Nhị gia bố trí rất không sai, phái ra một tên cường giả thành danh đã lâu, người này thường xuyên đăng trường, phòng ngự được xưng Tam Kiếp vô địch. Hắn có một loại chân ý hệ Thổ, lú phóng thích chân ý, bên ngoài cơ thể xuất hiện một quang tráo màu vàng đất, quang tráo kia cộng hưởng với nhịp đập đại địa, thỉnh thoảng lại nhảy lên. Chân ý liên hợp với đại địa, mượn nhờ lực lượng đại địa, khả năng phòng ngự vô cùng cường đại. Người này đã từng lên trường hơn ba mươi lần, trừ phi gặp phải cường giả Tứ Kiếp, còn thì chưa thua bất kỳ trận nào, bằng vào phòng ngự cường đại ngạnh kháng địch nhân, từ từ mài chết kéo chết địch thủ. Công kích của hắn không sắc bén, lại có thể chậm rãi ăn mòn thần lực đối phương, chiến đấu với hắn càng lâu lại càng nguy hiểm, đến sau thần lực gần như bị ăn mòn sạch, còn chiến đấu thế nào được nữa? Lục Ly lên đây là để diễn kịch, bởi thế hoàn toàn không chút áp lực, trước lúc xuất trường Nhị gia đã phái người nói qua một lần về tình huống người này, trong lòng Lục Ly sớm có đối sách, trận này không khó đánh. - Điền Chân, xin chỉ giáo. Một tên hán tử cao gầy lên đài, Lục Ly nghe qua về thủ đoạn đối phương, trong lòng rất mong đợi, có thể kiến thức chân ý cường đại, tự nhiên có trợ giúp rất lớn đối với kinh nghiệm chiến đấu. - Lục Sát Thần! Lục Ly chắp tay, hắn quyết định sau này sẽ dùng tên Lục Sát Thần, vừa có khí thế, lại vừa thông dụng, mấy cái tên đại loại như Sát Thần, Ác Ma, Thần Vương thì đâu đâu cũng có.
Chương 2914 Xử lý Lục Ly
Bên ngoài có mấy ngàn người, vừa thấy Lục Ly xuất trường, mắt lập tức sáng rực lên, nhưng sau khi thấy đối thủ hắn là Điền Chân, không mấy người xem trọng Lục Ly nữa. Chiến lực Điền Chân thế nào, bọn hắn quá quen thuộc, cảnh giới Tam Kiếp trở xuống, phòng ngự gần như vô địch, trước mắt còn chưa thấy ai phá được phòng ngự của hắn. Ngoài mặt Lục Ly lại chỉ có cảnh giới Nhị Kiếp, chiến lực tổng hợp không sai, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng sánh ngang Tam Kiếp đỉnh phong, hẳn là không phá nổi phòng ngự của Điền Chân. Hai người Lục Ly chắp tay hành lễ sau đó lập tức khai chiến, dù sao hai người cũng không dễ dàng quyết ra thắng bại, người bên ngoài có đủ nhiều thời gian để đặt cược. Chỉ cần không phân ra thắng bại, không có dấu hiệu bị thua rõ ràng, nhà cái vẫn sẽ tiếp nhận đặt cược. Như thế cũng có đủ thời gian cho khách cược quan sát chiến lực song phương, chỉ là không đến thời khắc sau cùng, song phương đều sẽ không tung ra sát chiêu, bất kỳ ngoài ý nào cũng có thể diễn ra. Tỉ lệ đặt cược của Lục Ly là một bồi hai, tỉ lệ đặt cược của Điền Chân là hai bồi một, nhưng không ngoài Nhị gia dự liệu, về cơ bản khách cược đều đặt cửa Điền Chân. Chiến tích Điền Chân thế nào, tất cả mọi người tại trường đều hiểu rất rõ, thắng nhiều bại ít, Lục Ly hẳn không phá nổi phòng ngự của hắn. Ông! Điền Chân phóng thích chân ý phòng ngự, một quang tráo màu vàng đất bao phủ thân mình, chỉ thấy được một quang ảnh màu vàng. Sau khi phóng thích chân ý, Điền Chân lại không nhúc nhích, cứ thế đứng giữa Quyết Đấu Trường, trong tay cầm một chiếc Kim Cương Xử, quang tráo lấp lánh, thoạt nhìn như một tôn Phật Đà. Hây! Lục Ly chân đạp Tiêu Dao Bộ, tung người bay vụt lên, song quyền cuốn theo tiếng xé gió bất thần nện tới đầu Điền Chân. Điền Chân không di động, mặc cho Lục Ly tấn công, tay vung mạnh Kim Cương Xử quét tới hai chân Lục Ly. Oanh! Một tiếng trầm muộn vang lên, quang tráo màu vàng đất thoáng ba động, quyền Lục Ly như nện xuống nước, lõm vào trong quang tráo mấy tấc, lại không cách nào tiến thêm. Ầm! Điền Chân vung Kim Cương Xử quét tới, hai chân Lục Ly tê rần, cả người bị quét bay. Lực đạo không lớn, lại cảm giác như có từng sợi tơ cuốn tới, một tia năng lượng kỳ dị tràn vào trong kinh mạch. - Ách! Lực lượng không quá lớn, không tạo nên thương tổn đáng kể, chỉ là lực lượng này lại như độc tố xâm nhập vào trong kinh mạch, bắt đầu ăn mòn thần lực. Những lực lượng này rất ôn hòa, tiềm phục rất sâu, hòa lẫn với thần lực. Nếu không phải Nhị gia phái người báo trước, hắn liền sẽ không để ý. Người bình thường khai chiến với Điền Chân, đoán chừng cũng sẽ không quá để tâm tình hình trong thân thể, cứ thế một mực tấn công mãnh liệt, cuối cùng đợi khi thần lực bị hủ thực hơn phân nửa mới giật mình hồi thần, khi ấy thì đã vô lực cứu vãn. Hây! Lục Ly không quản thần lực bị ăn mòn, tung người bay vụt lên, tiếp tục mãnh công Điền Chân, nắm đấm hắn không ngừng nện lên thân Điền Chân. Lại không thể cho mang đến bất kỳ chút thương tích nào, ngược lại còn liên tục bị Kim Cương Xử trong tay Điền Chân đánh văng. Thấy cảnh này, số đông đặt cược lần nữa đặt cửa Điền Chân thắng, trước đây đối thủ nào của Điền Chân mà mãnh công như vậy, sau cùng đều chuốc lấy thất bại thê thảm. - Huyết Linh Nhi, ngươi đi bố trí Thần Văn đạo trường, cái loại nhìn qua rất huyễn lệ, uy thế kinh thiên, lại không có uy lực quá lớn ấy... Lục Ly câu thông với Huyết Linh Nhi, Nhị gia dặn nhất định phải thắng thật mãn nhãn, Điền Chân lại là người của Nhị gia, bởi thế trận này hắn thắng chắc, giờ chỉ phải xem thắng thế nào mới thật mãn nhãn. Phải khiến khách cược bên ngoài tin tưởng, hắn thắng là nhờ chiến lực cường hoành, không thể để khách cược bên ngoài nhìn ra vấn đề. - Cái này thì đơn giản! Huyết Linh Nhi nghiên cứu về Thần Văn rất nhiều năm, bố trí loại Thần Văn như thế là điều hết sức dễ dàng, nó lẻn ra từ trong người Lục Ly, chui xuống lòng đất. Nếu là lúc bình thường, Huyết Linh Nhi đi ra từ trong người Lục Ly, người bên ngoài khó mà thấy được. Nhưng lần này Lục Ly cố ý để Huyết Linh Nhi hiển lộ, không cho Điền Chân nhìn thấy, lại để khách cược bên ngoài thấy được. - Ồ... Bên ngoài có người thoáng thấy Huyết Linh Nhi, biết là một loại Mị Linh, đáng tiếc thần thức không cách nào thăm dò tình hình dưới lòng đất, bởi thế Huyết Linh Nhi chui xuống, người bên ngoài không khỏi có chút ngập ngừng. Ông! Lục Ly lại thả ra một ít Hư Không Trùng, lần này không chui xuống đất, mà vô cùng rêu rao phóng thích ra. Thậm chí còn phóng thích Hư Không Trùng màu ám kim, bên trong quang tráo toàn là Hư Không Trùng, cảnh tượng nhìn rất dọa người. Hư Không Trùng có thể biến thành hư thể, nhẹ nhàng đâm xuyên quang tráo phòng ngự, tiến vào trong người Điền Chân. Nương theo từng mảnh Hư Không Trùng tan biến, rất nhiều khách cược bên ngoài dần biến sắc. Nhiều côn trùng như vậy tiến vào trong người Điền Chân, dù một con côn trùng chỉ gặm một cái, nhục thân Điền Chân cũng sẽ bị gặm sạch. Điền Chân mà bại, bọn hắn liền thua. Ong ong! Trong quang báo đột nhiên tràn ngập sương trắng nhàn nhạt, ánh lửa chớp hiện, ẩn ẩn có Lôi Long lao vút bên trong, rồi thì từng con Chân Long màu vàng chui ra từ dưới lòng đất, khung cảnh vô cùng tráng quan. Thần Văn đạo trường do Huyết Linh Nhi bố trí được khởi động, Thần Văn đạo trường này thật ra là một huyễn trận, nhìn có vẻ dọa người, thực tế lại bất kỳ sức sát thương nào. Chỉ là thần thức người bên ngoài không thể thăm dò trong đây, bởi thế nhìn rất đáng sợ, tưởng là một loại sát chiêu vô cùng lợi hại. Thân ảnh Lục Ly chớp hiện, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng quát lớn, tuy ngẫu nhiên Lục Ly lại bị đánh bay, nhưng có thể thấy thần sắc hắn rất tự tin, tựa hồ tất thắng. Bởi vì bên trong có sương trắng, thế nên đám đông khó mà thấy rõ bộ dạng Điền Chân, lâu lâu lại nghe được tiếng Điền Chân rên rỉ, xen lẫn với đó là tiếng kêu thảm thiết. Từng chút từng chút, màn kịch Lục Ly và Điền Chân chung tay diễn xuất dần đi đến đoạn kết, thành công khiến người bên ngoài tin tưởng Lục Ly có được thủ đoạn vô cùng cường đại, Điền Chân bại không oan! Ông! Lại qua nửa canh giờ, tiếng Lục Ly quát khẽ vang lên: - Điền Chân, nhận thua đi, nếu không ngươi tất chết không nghi ngờ!
Chương 2915 Viêm Tộc
- Ta nhận thua! Điền Chân rống lên, tiếng kêu chất đầy vẻ không cam tâm, tiếp đó sương trắng tan biến, tình cảnh bên trong quang tráo cũng dần hiện ra trong mắt chúng nhân. Quang tráo ngoài thân Điền Chân bị phá tan tành, bộ dạng vô cùng thê thảm, một tay trơ xương, nửa chân lộ ra xương trắng, trên xương cốt có rất nhiều côn trùng đang ngọ nguậy gặm cắn... - Không sai! Nhị Gia đứng trước cửa thiền điện, chứng kiến cảnh này không khỏi gật đầu dặn dò tên áo đen bên cạnh một câu, sau đó xoay người tiến vào: - Khoái tốc bố trí Lục Sát Thần đi đánh thêm một trận, trận cuối cùng phái Ưng Thần đi ra, để hắn xử lý Lục Sát Thần! - Xử lý? Võ giả áo đen thoáng sửng sốt, sau đó trên mặt lộ ra ý cười âm lãnh, trận cuối cùng xử lý Lục Ly, như thế liền không cần đưa thêm cho hắn ba vạn Băng Tâm Tinh... Ngày thứ hai Lục Ly lại tiếp tục đăng trường, lần này Nhị gia bố trí cho hắn đối thủ càng nổi danh hơn trước, là một tên cường giả chủng tộc kỳ dị, trời sinh thao túng hỏa diễm, hỏa diễm được phóng thích ra vô cùng khủng bố, người bình thường khó mà đương cự được. Cường giả này chuỗi trận thắng rất ấn tượng, bởi thế tuy Lục Ly chiến thắng Điền Chân, nhưng vẫn rất nhiều người chọn đặt cửa cường giả chủng tộc kỳ dị thắng. Rốt cuộc điểm mạnh của Điền Chân chỉ là phòng ngự, điểm mạnh của người này lại là tấn công, người bình thường căn bản không trụ được trong hỏa diễm hắn phóng thích quá hai nén hương, nếu không nhận thua liền sẽ bị đốt chết tươi. Cường giả này tên là Hình Duệ, tộc bọn hắn tên Viêm Tộc, từng là đại tộc tiếng tăm lừng lẫy ở Tam trọng thiên, còn đản sinh qua một vị Đại Đế. Đáng tiếc sau cùng đắc tội một vị Đại Đế càng thêm cường đại, tộc quần bị diệt, chỉ sót lại số ít tộc nhân phân tán lang bạt khắp nơi. Ngay khi Hình Duệ phóng thích hỏa diễm, Lục Ly lập tức cảm nhận được sự bá đạo của đối phương, hỏa diễm này quả thực rất khủng bố, không có màu lam giống như hỏa diễm bình thường mà có màu đen. Hỏa diễm cuốn tới, cảm giác mọi thứ xung quanh đều tan biến, bị đốt sạch thành cặn bã. Toàn thân Lục Ly bắt đầu bốc khói, từng mảnh từng mảnh da thịt bị đốt hủy, cơ bắp biến thành thịt nướng. Lục Ly không động thủ mà vận chuyển năng lượng trong huyệt đạo đi khắp toàn thân để phòng ngự, mặc cho hỏa diễm tôi luyện thân thể. Lôi điện hỏa diễm đều có thể tôi luyện thân thể, hỏa diễm này bá đạo như vậy, chính là cơ hội cực tốt để tôi luyện. Lục Ly không ngừng rú thảm, cả người lại bất động, ngồi xếp bằng trên mặt đất. Tay thỉnh thoảng đánh ra từng đạo thần lực, thoạt nhìn như đang phản kích. - Chịu không được thì nói một tiếng với ta. Phía đối diện, Hình Duệ truyền âm tới, hắn thu được mệnh lệnh nhất định phải để Lục Ly thắng, bởi thế tuy nắm trong tay hỏa diễm càng khủng bố, nhưng hắn không phóng thích ra. Hắn còn sợ Lục Ly chết đi, lập tức truyền âm hỏi dò. - Được rồi, vẫn trụ được, ta sẽ tận lực kiên trì lâu chút. Cơ hội Thối Thể tốt như vậy, Lục Ly há sẽ bỏ qua? Hắn truyền âm đáp, sau đó tiếp tục kêu thảm, tiếp tục Thối Thể. Bên ngoài không thấy được tình hình bên trong, chỉ nghe được tiếng kêu thảm thiết không ngừng, vô số người dồn dập đặt cược. Phía Nhị gia đặt bao nhiêu nhận bấy nhiêu, dù sao Hình Duệ cũng là người của bọn hắn. Chẳng qua Nhị gia không dám làm quá rõ ràng, sau một nén hương, hắn liền quyết đoán đóng cược. Rất nhiều người hối hận không thôi, sớm biết thế đã đặt cửa Hình Duệ nhiều hơn một chút. Lục Ly bị hỏa diễm bao phủ, người bên ngoài không nhìn thấy, chỉ nghe được tiếng Lục Ly kêu thảm, thỉnh thoảng còn rộ lên từng hồi tiếng rền vang, như thể Lục Ly đang vùng vẫy giãy chết. Tiếng ầm ầm càng lúc càng lớn, Lục Ly lại vẫn bất động, khoanh chân ngồi xếp bằng trên đất, không ngừng phóng ra từng đạo thần lực phản kích. Đồng thời để Huyết Linh Nhi đi ra, bố trí huyễn trận càng thêm hoành tráng. Diễn kịch cũng phải diễn cho thật chút, bằng không làm sao khiến người bên ngoài thua tâm phục khẩu phục? Làm sao ăn nói với Nhị gia? Lục Ly kháng cự một lát, phát hiện nhục thân tuy bị thương nghiêm trọng, năng lực đề kháng hỏa diễm lại được tăng cường rõ ràng. Hắn cầm cự thêm một nén hương, chỉ bằng nhục thân đã đủ chống lại hỏa diễm này. Hưu! Hắn tung mình bay vụt lên, không ngừng lấp lóe chuyển dời, khiến người ngoài chỉ ẩn ẩn thấy được thân ảnh hắn chớp nháy. Lại qua một nén hương, Huyết Linh Nhi bố trí xong huyễn trận, sương trắng nồng đậm khuếch tán, sau đó từng con Lôi Long Hỏa Long Thổ Long lao đi, bên trong cũng đồng thời truyền tới tiếng phong lôi rít gào. Người bên ngoài bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, thường thường chỉ sau một nén hương, người bên trong sớm đã bị thiêu chết, Lục Ly lại vẫn cứ nhảy nhót tưng bừng. Hơn nữa còn phóng thích sát chiêu khủng khiếp khi trước, phải biết Điền Chân chính là bị loại sát chiêu này đánh bại. Rầm rầm rầm! Lục Ly còn phóng thích Sát Đế Quỷ Trảm, từng đạo đao mang hình bán nguyệt lộn vòng giữa trời, sau đó ùn ùn trút xuống, thiên địa uy áp cũng trút xuống theo, người bên ngoài đều có thể cảm ứng được ràng. Cảnh này khiến trong lòng đám người đặt cược không khỏi trầm trọng, chẳng lẽ bọn hắn lại lần nữa nhìn lầm tên Thiên Thần Nhị Kiếp nhãi ranh này? Oanh! Lại qua một nén hương, tâm tình chúng nhân tại trường trầm xuống, sát chiêu lợi hại nhất của Viêm Tộc chính là hỏa diễm, nếu hỏa diễm đều không đốt chết được Lục Ly, vậy liền bó tay hết cách với Lục Ly, trận chiến này Lục Ly tất thắng. Oanh! Lại qua nửa nén hương, hỏa diễm trong quang tráo tan biến, Hình Duệ bị đánh bay, nửa người bị nện nát, ngã nhào trong vũng máu. Lục Ly càng thêm thảm hại, cả người bị đốt thành than đen, cơ thịt toàn thân bốc khói đen mù mịt, cháy khét hết cả. Chẳng qua Lục Ly vẫn đứng vững, Thiên Biến Đỉnh nơi tay hóa thành trường đao. Trong mắt chất đầy chiến ý, tuy bộ dạng có vẻ rất thảm, nhưng rõ ràng vẫn đủ sức đánh thêm một trận. - Ta nhận thua! Hình Duệ thấy kịch diễn rất đạt, hắn đã thương nặng, đương nhiên sẽ không tiếp tục diễn tiếp. Hắn quát khẽ một tiếng, bên ngoài lập tức rộ lên từng hồi tiếng mắng chửi. Ánh mắt đám đông nhìn Hình Duệ không mấy hữu hảo, cũng có người nhìn Lục Ly không thuận mắt, Lục Ly thở dài đành chịu, mặc dù số người ghi hận Hình Duệ rất nhiều, nhưng hắn vẫn khó tránh khỏi bị người hận lên.