Bởi vì những năng lượng trắng ngà kia không ngờ lại trực tiếp dung hợp với lực lượng linh hồn của hắn, khiến Hồn Đàm hắn dần trở nên cường đại, cường đại với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Lục Ly nín thở, không dám có chút cử động nào, sợ cắt ngang quá trình tuôn ra năng lượng của ấn ký Ngân Long.
Thời gian từ từ trôi qua, trong ấn ký Ngân Long không ngừng phóng thích năng lượng màu trắng, Hồn Đàm theo đó không ngừng trở nên cường đại. Sau gần nửa canh giờ, ấn ký Ngân Long rốt cục ảm đạm, đã không còn bất luận động tĩnh nào nữa.
- Trời ạ...
Lục Ly nội thị trong người một lượt, sau đó lại nội thị tiếp một lượt nữa, xác định Hồn Đàm quả nhiên biến lớn mấy lần, lực lượng linh hồn cũng được gia tăng gấp mười, lúc này mới mở mắt ra, hít một hơi thật sâu.
Hắn hung hăng vuốt vuốt mặt, nhìn Khương Khinh Linh đang ngủ say bên người, xác định đây không phải là mơ, cuối cùng mới nhếch miệng cười lớn.
Mặc dù hắn không biết cụ thể đã xảy ra điều gì, nhưng có thể xác định một điều, hiện tại linh hồn hắn đã rất cường đại, tuyệt đối đạt tới Quân Hầu Cảnh trở lên, thậm chí càng mạnh!
Hơn nữa hắn còn cảm giác sau khi lực lượng linh hồn dung hợp với loại năng lượng màu trắng kia liền có được khác biệt với lực lượng linh hồn bình thường, tựa hồ có bước nhảy vọt về chất.
- Ấn ký Ngân Long hấp thu thần lực, sau đó luyện hóa thần lực, đổi thành một loại năng lượng khác, truyền ngược lại cho ta...
Trong đầu Lục Ly phù hiện ra một suy đoán, cũng chỉ có suy đoán này mới có thể giải thích được thông. Hắn ẩn ẩn hiểu ra vì sao Khương Khinh Linh không cách nào sử dụng thần lực, phải chăng thần lực là thứ người bình thường không cách nào vận dụng? Ấn ký Ngân Long biết hắn không dùng được, lúc này mới hấp thu, sau đó giúp hắn luyện hóa.
- Thử công kích linh hồn thử xem, sau đó lại đi lĩnh hội thủ đoạn công kích linh hồn cường đại!
Bất luận là vì nguyên cớ gì, thực ra cũng đã không quan trọng. Lục Ly ngồi xuống nguyên một nén hương để bình phục tâm tình kích động, sau đó nhập định bế quan.
…
Trên một nơi bình địa trong tiểu thế giới, lúc này đã tụ tập hơn một ngàn năm trăm võ giả, đồng thời còn không ngừng có võ giả hội tụ về đây.
Xung quanh dựng lên rất nhiều doanh trướng, ở trung tâm nhất chính là doanh trướng của đám người Cơ Mộng Điềm, Dương Hiên, Điệp Phi Vũ, Lục Toan Lục Nghê. Dạ Lạc lại không thấy tăm hơi, cũng không biết đã đi đâu.
Võ giả các gia tộc bắc bộ Trung Châu không ngừng đi qua cầu kiến mấy vị công tử tiểu thư, thỉnh cầu bọn hắn xuất binh, dẫn mọi người đi cứu viện Khương Khinh Linh, song đều bị Dương Hiên dùng lý do nhân số quá ít để cự tuyệt.
Dương Hiên nói hắn đã phái người thăm dò qua, bên kia số lượng võ giả tứ tộc lên tới bốn ngàn người. Bên này hiện tại mới chỉ có hơn ngàn người, đi qua chỉ có chịu chết, bởi thế đành phải chờ võ giả Nhân tộc tụ tập tới càng nhiều mới hẵng hành động.
Võ giả các gia tộc bắc bộ Trung Châu đành chỉ biết kiên nhẫn chờ đợi, đồng thời phái người tản ra tứ xứ, đi tìm võ giả Nhân tộc cầu viện, ai nấy ở lại trong doanh đều như ngồi bàn chông, một ngày bằng với một năm.
Mỗi qua một ngày, nội tâm chúng nhân lại trầm xuống thêm một phần, mặc dù võ giả Nhân tộc vẫn đang không ngừng hội tụ về đây, nhưng mỗi ngày lại chỉ có chừng hai, ba trăm người tới. Muốn hội tụ đủ bốn ngàn người, sợ rằng chí ít cũng phải mất mười ngày nửa tháng.
Khương Khinh Linh chính là thiên kiêu tương lai, nếu nàng vẫn lạc trong này. Đợi khi bọn hắn đi ra, Khương Vô Ngã chắc sẽ xé xác bọn hắn mất.
Bốn ngày sau, phía Nhân tộc đã hội tụ được hơn hai ngàn người, đám Dương Hiên Cơ Mộng Điềm Điệp Phi Vũ Lục Toan Lục Nghê rốt cục đi ra đại doanh, Dương Hiên vung tay lên nói:
- Đi ra, không đợi nữa, nhân số dù ít chút, nhưng chúng ta không thể trơ mắt nhìn Khương tiểu thư vẫn lạc. Chư vị, mong chư vị toàn lực ứng phó, đánh lui liên quân tứ tộc, giải cứu Khương tiểu thư!
- Đi!
Võ giả các gia tộc bắc bộ Trung Châu lập tức cuồng chạy mà đi, đại quân trùng trùng điệp điệp tiến lên hướng bắc, hơn hai ngàn người mà khí thế cứ như đại quân trên vạn.
- Ha ha!
Lục Lân và Lục Hồng Ngư chính ngay trong đại quân, hai người nhìn đám người Lục Toan Lục Nghê Dương Hiên chạy vội trước mặt, khóe miệng chất đầy vẻ giễu cợt.
Từ nơi này tới chỗ Lục Ly Khương Khinh Linh ít nhất cũng phải mất hai ba ngày, khi ấy Lục Ly Khương Khinh Linh đã bị vây chín ngày rồi, chờ lúc đến được bên kia, sợ rằng thi thể Lục Lân và Khương Khinh Linh sớm đã lạnh mất.
- Đứa ngu Lục Ly này!
Lục Hồng Ngư thầm thì một tiếng, có chút khó chịu nói:
- Không phải đã để Dạ Lạc đi nhắc nhở hắn rồi ư? Sao cuối cùng vẫn bị vây lại? Chẳng lẽ đứa ngu Dạ Lạc kia không nhắc kịp?
- Đừng trách Dạ công tử.
Lục Lân khe khẽ thở dài nói:
- Hắn có thể bốc lên phong hiểm lớn như vậy đi cảnh báo, đã là hết lòng hết dạ. Nếu không phải hắn ái mộ ngươi, làm sao có thể không tiếc đắc tội Dương Hiên Lục Toan Cơ Mộng Điềm Điệp Phi Vũ đi giúp Lục Ly? Những gì nên làm chúng ta đều đã làm, Lục Ly có thể sống sót được hay không, liền phải xem ý trời.
Trên mặt Lục Hồng Ngư vẫn không giấu được vẻ tức giận, nàng nhìn đám người Lục Toan nơi xa một cái, thấp giọng nói:
- Lục Toan tưởng là lần này làm được kín không kẽ hở, hừ hừ! Nếu ngày sau Nhân Hoàng thúc thúc trở về, hoặc là Tộc Vương tỉnh lại, Lục Toan tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết.
- Đừng nói nữa!
Lục Lân lạnh giọng nhắc nhở một tiếng, sau đó nói:
- Chuyện này không có bất kỳ chứng cứ nào, nói nhiều vô ích, nếu để cho Lục Toan biết được, chúng ta cũng đừng hòng đi ra tiểu chiến trường.
Lục Hồng Ngư bất bình hừ hừ hai tiếng, ngước mắt nhìn về phương bắc, lần nữa nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Lục Ly, ngươi nhất định phải sống sót. Ta không hy vọng sau này Lục gia nằm dưới sự dẫn dắt của loại người ác độc như Lục Toan, cuối cùng đi tới kết cục tộc phá người vong.
Phanh phanh phanh!
Công kích bên ngoài Linh Lung Tháp càng lúc càng mãnh liệt, bởi vì quang mang trên Linh Lung Tháp đã rất ảm đạm, mắt thấy sắp bị phá mở.
Chương 707 Còn lại cứ giao cho ta
Ngày thường võ giả tứ tộc một mực rất lười nhác, lúc này lại đều có vẻ khẩn trương, ai nấy lăm lăm binh khí nơi tay, tùy thời chuẩn bị ra tay tấn công.
Bảo tháp vừa mở, người bên trong nhất định sẽ đột vây, Vương tộc dẫn đội lần này đã hạ lệnh, tuyệt đối không cho phép đào tẩu một ai, không tiếc đại giá giết sạch hết thảy.
Không sai!
Vốn tranh đấu ở tiểu chiến trường lần này con em Vương tộc tứ tộc cũng không tiến vào. Nhưng lúc này mỗi tộc đều tới một vị, mục đích chính là tiêu diệt Khương Khinh Linh. Lục Ly đoán không sai, tứ tộc tuyệt không cho phép thiên kiêu Nhân tộc trưởng thành.
Hưu.
Từ hướng nam, một tên Vũ tộc bay tới, đi đến bên tai tên vương tử Vũ tộc đầu đội vương miện nói vài câu, tên vương tử Vũ tộc kia lập tức rống to, lần nữa phái ra mấy cường giả Vũ tộc gia tăng lực độ công kích.
Tin tức rất nhanh truyền tới ba tộc còn lại, con em Vương tộc ba tộc kia lập tức phái ra mấy tên thủ hạ cường đại ra tay, tăng mạnh cường độ tấn công Linh Lung Tháp.
Thám báo Vũ tộc đã thăm dò ra được, có lượng lớn võ giả Nhân tộc đang tiến tới bên này. Mặc dù cự ly còn rất xa, không mất hai ba ngày thì khó mà đuổi tới kịp, nhưng con em Vương tộc tứ tộc vẫn không muốn sự tình thêm phức tạp.
Tứ tộc đều phái ra mấy tên cường giả, lực độ công kích bỗng chốc tăng mạnh, mỗi lần tấn công bảo tháp đều chấn rung không ngừng.
- Sao vẫn chưa đi ra?
Ánh mắt đám người Khương Hỗ không ngừng nhìn về phía gian phòng, Lục Ly và Khương Khinh Linh đã ở bên trong chín ngày. Hiện tại hi vọng duy nhất đều nằm ở hai người, mắt thấy cấm chế trên bảo tháp sắp bị phá, hai người lại vẫn không thấy có bất cứ động tĩnh nào, chúng nhân làm sao có thể không sốt ruột.
Oanh!
Bảo tháp đột nhiên chấn động kịch liệt, mọi người bị dọa cho mặt trắng bệch không một tia huyết sắc, ai nấy đều lấp lánh Huyền lực, ấn ký huyết mạch hiển hiện trên cổ, chuẩn bị đi ra liều mạng.
Chẳng qua bảo tháp chỉ thoáng lung lay một cái chứ không hề bị phá mở hay nổ tung, lo lắng trong lòng chúng nhân dần lắng xuống. Lát sau, cửa gian phòng nhỏ từ từ hé mở, Khương Khinh Linh một mình đi ra.
Ngủ say mấy ngày, sắc mặt Khương Khinh Linh vẫn rất là trắng bệch, bộ dạng như vừa ngã bệnh, đi đường đều có chút phiêu, tựa hồ có thể té ngã bất cứ lúc nào.
- Khinh tiểu thư!
Một vị tiểu thư Thái Thiên Điện vội vàng tiến lại đỡ lấy Khương Khinh Linh, Khương Hỗ nhíu mày hỏi:
- Tiểu thư, ngươi sao thế?
- Không sao!
Khương Khinh Linh miễn cưỡng khẽ cười, nói:
- Không cẩn thận bị phản phệ, thương tổn ít nhiều, Khinh Linh sợ là phải để mọi người thất vọng rồi.
Nét mặt chúng nhân không giấu được vẻ thê lương, xem ra không dựa vào được Khương Khinh Linh rồi, ánh mắt Khương Hỗ chớp qua một tia quyết tuyệt, cắn răng nói:
- Tiểu thư, ngươi thả chúng ta đi ra, chúng ta giết ra một con đường máu, hấp dẫn kẻ địch, ngươi để Lục công tử mang theo đào tẩu. Hỗ mỗ chết không có gì đáng tiếc, chỉ cầu tiểu thư có thể còn sống, như thế Hỗ mỗ chết cũng an tâm.
- Đúng vậy!
Một tên võ giả Tần gia gật đầu tán đồng:
- Chúng ta phân tán ra, liều mình tử chiến một trận, hấp dẫn hỏa lực quân địch, để Lục công tử mang theo Khinh tiểu thư đào tẩu. Tốc độ Lục công tử nhanh như vậy, nhất định có thể phá vây đi ra.
- Đúng!
Chúng nhân trầm ngâm một lát liền đều gật đầu tán đồng, ánh mắt lộ ra chí khí khẳng khái hi sinh. Đằng nào cũng chết, vậy sao không oanh oanh liệt liệt tử chiến một trận, nếu có thể giữ được mạng cho Khương Khinh Linh, chí ít cái chết của bọn họ cũng có giá trị, thanh thủ chút lợi ích cho gia tộc.
Con người là một loại động vật rất kỳ quái, rõ ràng đều sợ chết, nhưng thật đến khi rơi vào cảnh tất phải chết, ngược lại càng dễ dàng vung đi ra. Trước mấy ngày ai nấy đều sống trong sợ hãi, những ngày qua quả thực sống còn không bằng chết, lúc này đưa ra quyết định, ngược lại như được giải thoát.
Khương Khinh Linh không cất tiếng, nàng nhắm mắt lại cảm ứng một phen, lát sau mới mở mắt nói:
- Đợi thêm một ngày, một ngày sau Linh Lung Tháp liền không chống nổi, nếu đến lúc đó Lục Ly vẫn không có cách gì, cứ làm theo ý các ngươi.
- Được rồi!
Mọi người dồn dập gật đầu, sau đó đều khoanh chân ngồi xếp bằng tu luyện Huyền lực, để tinh khí thần bản thân đạt tới trạng thái đỉnh phong, chuẩn bị sẵn sàng cho đại chiến vào ngày mai.
Khương Khinh Linh nhìn chúng nhân một lượt, sau đó bước nhẹ về lại trong phòng. Lục Ly vẫn đang bế quan, Khương Khinh Linh đi ra tiến vào hắn đều hoàn toàn không biết.
Khương Khinh Linh ngồi xếp bằng bên cạnh hắn, trong mắt toàn là yêu thương, nàng nuốt hai viên đan dược bồi bổ linh hồn, tiếp sau lại không tu luyện mà cứ ngồi đó, lẳng lặng nhìn Lục Ly, tựa hồ vĩnh viễn nhìn không biết chán, nhìn không biết đủ.
Tùy theo thời gian đẩy dời, bảo tháp chấn động càng lúc càng rõ ràng, tần suất cũng càng lúc càng dồn dập, đám người Khương Hỗ đã không thể nào tu luyện Huyền lực tiếp được. Đành chỉ biết an tĩnh ngồi đó, toàn thần giới bị, tùy thời chuẩn bị công kích.
Khương Khinh Linh thỉnh thoảng lại cảm ứng Linh Lung Tháp một phen, nàng rất rõ ràng năng lượng trong tháp càng lúc càng ít, chẳng bao lâu sau liền sẽ triệt để phá mở.
Sau hơn nửa ngày, Khương Khinh Linh đi ra ngoài, nàng đưa cho mỗi người một viên đan dược, giải thích nói:
- Đây là Tị Độc Đan, trong vòng một canh giờ vu độc của Vu tộc không cách nào tổn hại được các ngươi. Chẳng qua vẫn phải cẩn thận trùng cổ của Vu tộc, đan dược có thể tránh độc, nhưng không cách nào tránh được trùng cổ.
Chúng nhân trầm mặc tiếp lấy đan dược, trong lòng cũng dần hiểu được, xem ra Lục Ly cũng không có hi vọng, mọi người chỉ còn nước khẳng khái chịu chết.
- Tử chiến!
Khương Hỗ đặt tay lên trước ngực, nét mặt trang nghiêm trầm hống, những người còn lại cũng tương tự, ai nấy yên ắng đứng lên, đưa mắt nhìn về phía Khương Khinh Linh.
Khương Hỗ nói:
- Tiểu thư, chúng ta đã chuẩn bị xong, có thể tùy thời truyền tống chúng ta ra ngoài.
- Được rồi!
Khương Khinh Linh gật đầu nói:
- Sau này cha mẹ của các ngươi sẽ là cha mẹ của Khinh Linh, tiền đề là... ta có thể thoát ra được.
Chương 708 Thế không thể ngăn
Chúng nhân khẽ gật đầu, không nói gì thêm, Khương Khinh Linh lần nữa quay người tiến vào trong phòng. Nếu Lục Ly còn không tỉnh lại, nàng chỉ còn cách mang theo Lục Ly liều chết phá vây, năng lượng Linh Lung Tháp đã sắp cạn.
Oanh!
Đúng lúc này, giới chỉ trong tay Lục Ly đột nhiên lóe lên quang mang, sau đó một chiếc quan tài cực lớn xuất hiện trong phòng. Bởi vì quan tài quá lớn, còn đóng lại, khiến Khương Khinh Linh bị dọa nhảy dựng.
- Lục Ly, ngươi làm gì đấy? Làm ta sợ muốn chết?
Khương Khinh Linh kinh hô, Lục Ly mở mắt, áy náy nhìn Khương Khinh Linh một cái, sau đó trên tay hắn lấp lánh quang mang, dùng sức bắt lấy thanh chiến đao trên quan tài Long Đế, rồi bất thần rút ra.
Ông!
Chiến đao lóe lên quang mang, bất ngờ bị Lục Ly nhẹ nhàng rút ra. Giới chỉ trong tay Lục Ly lần nữa sáng lên, quan tài Long Đế tan biến, Lục Ly đưa tay vuốt nhẹ mũi đao, ngấm ngầm gật đầu nói:
- Đao tốt!
Ánh mắt Khương Khinh Linh không sai, nhìn lướt qua một lượt, nói:
- Huyền khí Thánh giai? Lục Ly, thế nào? Có nắm chắc đột vây được không?
- Để sau hãy nói!
Lục Ly không trả lời mà khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu luyện hóa thần binh Long Đế, Huyền lực vận chuyển trong tay, chiến đao dần lấp lánh quang mang, càng lúc càng sáng rực.
Nửa canh giờ sau, Lục Ly mở mắt ra, trong mắt toàn là tinh mang, hắn thở ra một hơi thật dài, đứng lên hỏi:
- Khinh Linh, ngươi đỡ hơn chút nào chưa?
Trên mặt Khương Khinh Linh chớp qua một tia đỏ ửng, ngượng ngùng không dám đối mặt thẳng với Lục Ly, cúi đầu thấp giọng nói:
- Không sao!
- Ừm!
Lục Ly thu lại thần binh Long Đế vào trong giới chỉ, nắm lấy tay Khương Khinh Linh đi ra bên ngoài. Vừa đi ra, hắn quét mắt nhìn mọi người một lượt, nói:
- Tất cả mọi người chuẩn bị xong chưa? Nếu chuẩn bị xong rồi, mời đi theo ta, ta dẫn các ngươi giết ra một con đường máu, thoát khỏi trùng vây!
Tròng mắt chúng nhân bất giác sáng lên, thấy thần sắc Lục Ly tự tin như vậy, trong lòng ai nấy không khỏi cháy lên một tia hy vọng, tựa như thấy được một cánh cửa mở ra từ dưới Địa Ngục, nối thẳng đến nhân gian.
Oanh!
Linh Lung Các lần nữa chấn rung kịch liệt, thân thể mọi người đều lay động theo, trong mắt Lục Ly chớp lóe hàn quang, quát khẽ nói:
- Khương Khinh Linh, truyền tống chúng ta ra ngoài, sau đó lập tức thu lại Linh Lung Tháp. Tất cả mọi người đi lên trên Mệnh Luân của ta, nấp ở đằng sau, các ngươi chỉ cần bảo vệ tốt chính mình là được, còn lại cứ giao cho ta!
Rầm rầm rầm!
Trên đất bằng, hơn trăm tên dị tộc làm thành một vòng, vẫn đang liều mạng công kích Linh Lung Tháp. Lúc này ngoài mặt tháp đã không còn quang mang lóng lánh, mỗi lần tấn công đều khiến cho Linh Lung Tháp chấn động kịch liệt.
Võ giả tứ tộc tấn công càng thêm mãnh liệt, công kích nhiều ngày như vậy, mắt thấy Linh Lung Tháp sắp phá, bọn hắn tự nhiên hưng phấn không thôi. Xung quanh còn có mấy trăm võ giả ùn ùn vây tới, trong tay lăm lăm binh khí, tùy thời chuẩn bị tấn công Nhân tộc xông ra.
Ông!
Đúng lúc này, Linh Lung Tháp lóe lên quang mang, mười hai tên Nhân tộc xuất hiện giữa không trung, sau đó Linh Lung Tháp biến mất ngay tại chỗ.
Đi ra!
Dị tộc bên ngoài Linh Lung Tháp tức thì cuộn lên sát ý, trên trăm tên dị tộc gần đó nhất lập tức khua binh khí, phóng ra đủ loại công kích, khóa chặt lấy mười hai người này.
Hưu!
Một chiếc Mệnh Luân bốn tầng cực lớn hiện ra, tất cả mọi người đứng lên trên Mệnh Luân, sau đó trên cổ một nữ tử sắc mặt trắng bệch sáng lên ấn ký màu đen, hồ điệp bay khắp đầy trời, tứ tán ra bốn phương tám hướng, thoáng chốc liền đã xông vào trong đầu trên trăm tên dị tộc.
- Tấn công!
Lục Ly bạo rống một tiếng, trong tay cũng xuất hiện một thanh chiến đao, Huyền lực quán chú vào trong, lưỡi đao bất ngờ biến dài biến lớn, cuối cùng hóa thành cự đao dài mười trượng, lưỡi đao cũng rộng lên thành một trượng, chuôi đao ngược lại không có biến hóa gì quá lớn, trên rộng dưới hẹp, nhìn rất không cân đối.
Tựa như một đứa trẻ vung lên một thanh Phương Thiên Họa Kích.
Hây!
Lục Ly bạo rống một tiếng, chiến đao đột nhiên quét ngang mà đi, Mệnh Luân dưới chân cấp tốc xoay tròn, chiến đao cũng theo đó xoay tròn, toàn bộ võ giả bốn phía bị nện bay ra ngoài. Trừ Man tộc ra, Vũ tộc Ma tộc Vu tộc đều bị chặt đứt ngang eo, trước ngực mười mấy tên Man tộc cũng be bét máu thịt, bay ngược ra sau.
Hưu hưu hưu!
Đám người Khương Hỗ dồn dập phóng thích công kích, bọn hắn làm thành một vòng tròn, vây quanh Khương Khinh Linh, mặt hướng ra phía ngoài phóng thích Huyền lực tấn công, làm vậy vừa bảo vệ được Khương Khinh Linh, vừa không đánh nhầm lên người mình.
- Ầm ầm ầm ầm!
Trên trăm tên dị tộc bên ngoài Linh Lung Tháp, hoặc là thân thể bị chém đứt, hoặc là bị Huyền lực công kích nện bay ra sau, đụng lây sang cả võ giả tứ tộc ở ngoại vi, nhất thời khiến cho tình hình càng thêm hỗn loạn.
- Hừ!
Nơi xa đám vương tử tứ tộc đồng loạt hừ lạnh một tiếng, đám người Lục Ly vừa đi ra liền chém giết mấy chục người, bọn hắn lại không quá để ý. Bởi vì bên này có tận mấy ngàn người hợp nhau vây công, nhúm người phía Lục Ly lại có thể giết được bao nhiêu?
- Giết!
Lục Ly khua múa chiến đao cự đại, tựa như một tên Ma Thần, trong mắt đằng đằng sát khí, phát ra một tiếng quát kinh thiên. Tiếng quát này được phát ra bằng Long Ngâm thần kỹ, chấn cho màng nhĩ võ giả tứ tộc vọt tới rung lên, ngay cả đám người Khương Hỗ cũng bị chấn cho toàn thân run rẩy, màng nhĩ đau nhói.
Hưu
Mệnh Luân xoay tròn lướt đi, trường đao trong tay Lục Ly tung bay, trùng trùng chém xuống một tên Man tộc trước mặt. Tên Man tộc kia không cam tâm yếu thế, khua múa chùy đồng, trùng trùng nện lên chiến đao của Lục Ly.
Cứng đối cứng?
Lực lượng Man tộc cường đại, bọn hắn sợ qua ai? Tên Nhân tộc cỏn con này lại dám dùng binh khí cứng đối cứng với hắn? Thế không phải tìm chết thì là gì?
Ầm!
Chiến đao to lớn hẹp dài va chạm với chùy đồng, sau đó, một điều khiến cho vô số người bao gồm cả đám Khương Hỗ không khỏi chấn kinh xảy ra, chùy đồng của tên Man tộc bị nhẹ nhàng đánh bay, tiếp sau chiến đao một mạch chém thẳng xuống, nện bay luôn tên Man tộc.
Chương 709 Thế không thể ngăn
Đầu tên Man tộc nổ tung, thoáng chốc liền đã chết thảm đương trường.
Hưu!
Chiến đao không ngừng lấy một nhịp, lại quét tới tên Ma tộc gần đó, tên Ma tộc kia cắn răng lấy ra hai thanh chủy thủ ngăn trở chiến đao, đồng thời thân hình cấp tốc lùi nhanh ra sau.
- Chết đi!
Chỉ là tên Ma tộc kia không biết vì sao mà đột nhiên lại không lùi, cả người đứng ngây ra đó, chiến đao nhẹ nhàng phá không chém tới, trực tiếp chặt đứt tên Ma tộc ra làm hai đoạn.
Phanh phanh phanh phanh.
Trường đao tung bay, quét ngang, đâm chọc, phách chặt, một mảnh bóng trắng tung hoành trong mưa máu, phàm là dị tộc bị trường đao quét trúng đều không ngoại lệ, lập tức chết thảm đương trường.
Lục Ly thế không thể ngăn, điều khiển Mệnh Luân điên cuồng bay tới, gặp Phật giết Phật, gặp Thần giết Thần, không ai địch lại nổi dù chỉ một chiêu dưới tay hắn.
- Cái này, cái này, cái này...
- A…
Trong mắt đám người Khương Hỗ chất đầy vẻ chấn kinh, bọn họ thực sự không ngờ được, vì sao Lục Ly lại có thể hung mãnh như thế? Hoặc nói cách khác... vì sao tứ tộc lại yếu đến vậy? Bị Lục Ly quét ngang như là chặt dưa thái rau, điều này quá không bình thường.
- Công kích linh hồn!
Khương Hỗ bất giác hiểu ra, vừa rồi tên Ma tộc muốn trốn, thân thể lại đột nhiên bất động, sau đó bị Lục Ly nhẹ nhàng chém giết, rất có thể là bị Lục Ly tấn công linh hồn.
Liên tưởng đến Lục Ly một mực lấy Ma tộc làm thí nghiệm để mò mẫm phương thức công kích linh hồn, tròng mắt Khương Hỗ không khỏi trợn tròn, quát lớn:
- Tấn công, chúng ta có thể xông ra được.
Bốn phía không ngừng có võ giả tứ tộc vọt tới, Lục Ly điều khiển Mệnh Luân xoay tròn, một mình phải để ý khắp bốn phía, chiến đao gần như không chút ngừng nghỉ, quét ngang bổ thẳng, chém giết từng tên dị tộc áp sát lại gần.
Bởi thế áp lực mà Lục Ly đang phải nhận là rất lớn, mọi người đều muốn giúp hắn một tay, dù không cách nào chém giết dị tộc thì cũng có thể hỗ trợ chế tạo hỗn loạn, áp chế kẻ địch.
Ông!
Có người thả ra Bản Mệnh Châu, Lục Ly lập tức quát:
- Phóng thích Huyền lực công kích và huyết mạch thần kỹ là được rồi, đừng thả ra Bản Mệnh Châu, sẽ quấy nhiễu đến công kích của ta.
Lúc này Mệnh Luân chính đang xoay tròn trên cao, nếu chúng nhân thả ra Bản Mệnh Châu bay loạn đầy trời, Lục Ly làm sao tấn công được? Bản Mệnh Châu có lẽ nện chết được rất nhiều dị tộc, song sẽ khiến trường diện đại loạn, căn bản không cách nào khống chế toàn cục.
- Được rồi!
Khương Hỗ phóng ra Phệ Hồn Ma Điệp, mấy tên võ giả cũng phóng thích các loại huyết mạch thần kỹ, có băng tiễn, có cột nước, cũng có từng chiếc gai nhọn... vân vân, huyết mạch thần kỹ của những người này đều là lục phẩm thất phẩm, uy lực thật ra đều không lớn, chỉ Khương Hỗ có được huyết mạch bát phẩm, miễn cưỡng tính là không sai.
Khương Khinh Linh muốn thả ra Phệ Hồn Ma Điệp, Lục Ly lại quát ngừng, nói:
- Khinh Linh, ngươi đừng nhúc nhích, lát nữa nghe theo lệnh ta.
Khương Khinh Linh ngoan ngoãn đứng nép sau lưng Lục Ly, nhìn Lục Ly vung lên chiến đao một đường chém giết mà đi, phàm là bị chiến đao trong tay hắn bổ trúng, lập tức không chết cũng bị thương, trên khuôn mặt tái nhợt bất giác lộ ra ý cười xán lạn.
Đám người Khương Hỗ không hiểu vì sao, Khương Khinh Linh lại rất rõ ràng, sở dĩ Lục Ly có thể chém giết dị tộc nhẹ nhàng như vậy, phần nhiều là dựa vào công kích linh hồn cường đại.
Thần niệm Lục Ly một mực khóa chặt kẻ địch xung quanh, một khi tới gần lập tức sẽ bị công kích linh hồn của hắn nhắm tới. Công kích linh hồn này vô cùng khủng bố, chỉ cần tới gần lập tức trúng chiêu. Kết hợp với thần binh Long Đế vươn dài hơn mười trượng, nhẹ nhàng đánh chết hoặc trọng thương từng tên dị tộc áp sát đến gần.
Ô ô ô...
Phía Vu tộc chợt vọng tới một tiếng quái khiếu trầm thấp, tiếp đó sương mù sặc sỡ nhanh chóng bay tới, như ráng mây thoáng chốc liền bao trùm đám người Lục Ly.
Ba tộc còn lại nhìn thấy khói mù kia, lập tức dồn dập lui lại, sợ bị tao ương. Thần niệm Lục Ly quét qua, miệng quát khẽ nói:
- Mọi người cẩn thận, trong vu độc có trùng cổ, đừng để trùng cổ lại gần.
Khương Thiên Thuận đưa cho Khương Khinh Linh một ít đan dược tránh độc, những đan dược này có thể ngăn cản vu độc, lại không ngăn được trùng cổ. Một khi bị trùng cổ tiến vào thân thể, người đó lập tức sẽ biến thành nô lệ của Vu tộc, bị Vu tộc khống chế.
Nhất thời chúng nhân như lâm đại địch, Lục Ly lắc tay áo bên còn lại một cái, nói:
- Tiểu Bạch, đừng ngủ nữa, nhìn xem có thể áp chế đám côn trùng kia không.
Trùng cổ quá nhiều, nếu Tiểu Bạch không thể áp chế liền sẽ phiền phức to, bản thân Lục Ly thì không sợ, huyết trảo vừa ra, hoàn toàn có thể nhẹ nhàng bóp vụn đám côn trùng này, chỉ sợ đám người Khương Hỗ.
A...
Một vị tiểu thư đột nhiên ra tiếng kinh hô, một con côn trùng tốc độ quá nhanh, hóa thành bóng xanh xông vào trong mũi nàng, cả người nàng lập tức run lên, trong mắt dần lấp lánh ánh sáng xanh.
Ầm!
Thần niệm Lục Ly quét tới, không chút do dự, vung cước đạp tiểu thư kia xuống khỏi Mệnh Luân. Đám người Khương Hỗ kinh hãi, mấy tên Thái Thiên Điện lập tức phẫn nộ, một người kêu to nói:
- Linh muội, Lục Ly, ngươi làm gì đấy?
- Đấy không còn là Linh muội của ngươi, nàng đã trúng trùng cổ, ngươi nhìn tròng mắt nàng xem!
Lục Ly lạnh lùng nói:
- Nếu các ngươi trúng trùng cổ, ta cũng sẽ không chút lưu tình đạp xuống, trúng trùng cổ rồi liền thành cái xác không hồn, đã không phải đồng bạn của chúng ta.
Thần niệm chúng nhân quét tới, quả nhiên thấy được tròng mắt tiểu thư Thái Thiên Điện kia sáng lên lục quang, nét mặt dữ tợn, làn da trên người hiện ra từng đạo hình xăm màu xanh, nhìn rất là khủng bố.
Hí hí!
Trong tay áo Lục Ly truyền đến tiếng quái khiếu, tiếp đó một luồng uy áp vô danh phóng thích ra, trùng cổ trong sương khói bất ngờ không dám tới gần.
Hưu!
Lục Ly tiện tay nhét một viên Tị Độc Đan vào trong miệng Tiểu Bạch, Tiểu Bạch rất là bất mãn nhai nuốt hai hồi liền nuốt xuống, mắt nhỏ khống đáng trừng nhìn sương mù bốn phía, tựa hồ không chút sợ sệt những vu độc kia.
- Được rồi , chúng ta chém giết Vu tộc trước cái đã!
Chương 710 Quét ngang
Lục Ly lòng tin tăng nhiều, thứ khủng bố nhất trong tay Vu tộc chính là vu độc và trùng cổ, giờ bọn hắn lại đã không sợ, đối với bọn hắn, uy hiếp đến từ Vu tộc thành là nhỏ nhất.
Hưu
Mệnh Luân hóa thành một đạo lưu quang phóng về phía Vu tộc, thần niệm Lục Ly hóa thành ngàn vạn mũi kim châm thoáng chốc liền bao phủ mười mấy tên Vu tộc ở trước mặt.
Ầm!
Chiến đao Lục Ly không có quá nhiều chương pháp, hắn từng tự mình sáng tạo ra một bộ đao pháp, bộ đao pháp kia không có chỗ nào thần kỳ, chỉ có một chữ, nhanh!
Võ công thiên hạ, duy nhanh không phá.
Nhục thân Lục Ly rất cường đại, hắn đã sớm phóng thích Nhiên Huyết thần kỹ, lực lượng nhục thân khủng bố đến không cách nào tưởng tượng. Vung lấy thanh chiến đao to lớn dài hơn mười trượng, lại vẫn nhẹ nhõm như thường, tựa như vung lên sài đao đốn cây chặt củi.
Lục Ly vừa xông tới Vu tộc, Vu tộc lập tức xui xẻo, vu độc của bọn hắn rất khủng bố, nhưng trước khi tới đây Khương Thiên Thuận đã chuẩn bị sẵn cho đám người Lục Ly Tị Độc đan, đó là thứ tốt mà Thí Ma Điện phải nghiên cứu rất nhiều năm mới chế tạo ra được.
Khương Thiên Thuận nói Vu tộc trong tiểu chiến trường sẽ không biết được vu độc quá cường đại, dù sao cảnh giới cũng chỉ cao đến thế. Vu độc của Vu tộc cường đại hay không có liên quan trực tiếp đến cảnh giới, chỉ cần có Tị Độc Đan, trong tiểu chiến trường, bất luận là vu độc gì đều sẽ không tổn hại được đến đám người Lục Ly.
Vu độc không có hiệu quả, trùng cổ bị Tiểu Bạch áp chế, hai loại thủ đoạn mạnh nhất của Vu tộc đều vô dụng, Vu tộc lại phòng ngự rất yếu, linh hồn cũng không mạnh, kết cục tự nhiên liền thảm...
Xoẹt!
Long Đế Thần binh như lưỡi hái tử thần vạch phá bầu trời, trường đao đi qua đâu, từng mảnh từng mảnh Vu tộc nơi đó liền bị chém giết, tay tàn chân cụt bay tứ tung, máu tươi bắn tung tóe, những Vu tộc kia thậm chí đến chết đều không kịp phát ra tiếng kêu thảm, Lục Ly cứ như chặt dưa thái rau, quét ngang một mảng lớn.
- Bắn tên!
- Tấn công kích!
Vũ tộc và Ma tộc ngồi không yên, từng mảnh từng mảnh Vu tộc bị chém giết, đám người Lục Ly hoàn toàn có thể nhẹ nhàng phá vây đi ra. Bọn hắn không khả năng trơ mắt nhìn Lục Ly và Khương Khinh Linh đào tẩu. Riêng Man tộc lại không có động tác gì quá lớn, bởi vì bọn hắn không cách nào tiến hành công kích từ xa, đồng thời cũng không miễn nhiễm với vu độc như Ma tộc.
Vô số Vũ tộc chớp động hai cánh, mi tâm sáng lên một đạo thái dương bùng cháy, bay vụt đến, bọn hắn có bắn ra cung tiễn, có quăng ném chủy thủ, cứ vậy ùn ùn phóng tới chỗ Lục Ly, thậm chí rất nhiều Vu tộc đều nằm trong vùng công kích.
Hưu!
Một số Ma tộc chui người xuống dưới đất, biến mất không thấy, rõ ràng là định chuẩn bị đánh lén. Còn có một ít Ma tộc khua múa quyền trượng trong tay, bốn phía lập tức cuộn lên từng trận âm phong, đủ loại rắn rết độc vật từ dưới đất bay lên, như thiêu thân trực tiếp nhắm thẳng tới đám người Lục Ly.
Lục Ly không sợ độc vật, bởi vì Tiểu Bạch có thể chế áp, nhưng tên nhọn và phi đao đầy trời kia thì hơi có chút phiền phức, còn cả Ma tộc ẩn nấp dưới mặt đất cũng khá là phiền toái.
- Khương Khinh Linh, thả ra thuẫn bài, ngăn trở đằng sau!
Bản thân Lục Ly thì không sợ, chỉ sợ đám người Khương Hỗ không gánh được. Hắn quát khẽ một tiếng, giới chỉ trên tay Khương Khinh Linh sáng lên, một mặt thuẫn bài to lớn bay ra, chặn ngang sau lưng mấy người Lục Ly.
Phanh phanh phanh phanh!
Tên nhọn và phi đao không ngừng bay tới, đa phần đều bị thuẫn bài chặn lại, thuẫn bài là Huyền khí Thánh giai, cung tiễn và phi đao chủy thủ tự nhiên không cách nào bắn thủng.
Ầm!
Lục Ly điên cuồng quét ngang trường đao, mỗi lần đều có thể lật tung mười mấy tên Vu tộc, chỉ sau mười mấy giây ngắn ngủi, Vu tộc đã bị hắn chém giết mấy trăm tên.
Vu tộc sợ!
Công kích của bọn hắn gần như không có hiệu quả, chỉ có thể đánh ra một ít lưu quang màu xanh, lại bị công kích Huyền lực của đám người Khương Hỗ triệt tiêu. Trùng cổ không dám tới gần, bọn hắn cứ tiếp tục ở lại đây thì chỉ có nước bị Lục Ly vô tình đồ sát, tên vương tử Vu tộc gầm lên một tiếng không cam tâm, sau đó bắt đầu cấp tốc triệt thoái.
- Tốt lắm!
Vu tộc vừa lui, lấy tốc độ của Lục Ly hoàn toàn có thể nhẹ nhàng phá vây ra ngoài. Đến khi ấy biển rộng mặc cá bơi, trời cao mặc chim bay, Lục Ly còn có phân thân thần kỹ, ai có thể đuổi được bọn hắn?
Đám người Khương Hỗ đại hỉ, chẳng qua ý cười trên mặt vẫn chưa hoàn toàn giãn ra, tầng tầng mặt đất dưới chân bất chợt nổ tung, tiếp đó mấy chục tên Ma tộc bay vụt lên. Tốc độ đều vô cùng khủng bố, thoáng chốc liền đã áp sát tới gần Mệnh Luân, trong tay tất cả Ma tộc đều có một chiếc gai nhọn chớp hiện u quang, hung hăng đâm về phía Mệnh Luân.
Chiến thuật của Ma tộc là trước phá Mệnh Luân, chỉ cần phá vỡ Mệnh Luân, Lục Ly tuyệt đối sẽ đại thương nguyên khí, những người còn lại chỉ còn nước ngoan ngoãn chờ chết.
- Hừ! Tự gây nghiệt, không thể sống!
Lục Ly cười lạnh, thần niệm hóa thành ngàn vạn kim châm linh hồn trút xuống như mưa rào, Ma tộc xông tới từ phía dưới đều không động được, Lục Ly cứ thế điều khiển Mệnh Luân trùng trùng nghiền ép đi xuống.
Oanh!
Mười mấy tên Ma tộc đều bị nghiền thành thịt vụn, Lục Ly quét mắt qua, lại không trốn mà bay ngược trở về. Đồng thời thân thể hắn lóe lên quang mang, huyễn hóa ra mười mấy phân thân, bay đi khắp bốn phương tám hướng.
- Các ngươi có gan theo ta giết vào trong đại quân Vũ tộc Ma tộc không?
Lục Ly quát lớn, đám người Khương Hỗ nhiệt huyết dâng trào, dồn dập quát nói:
- Giết, giết, giết!
Khương Khinh Linh không lên tiếng, nàng hiểu được phần nào dụng ý của Lục Ly, tốc độ Vũ tộc Ma quá nhanh, hơn nữa trường tiễn bắn lén cứ liên miên không ngừng. Điệp Phi Vũ lại không có ở đây, bằng vào thuẫn bài Thánh giai của nàng thì ngăn không được quá lâu, nếu muốn thuận lợi đào tẩu, vậy thì trước phải đánh tan đại quân Vũ tộc Ma tộc cái đã.
Ánh mắt Lục Ly khóa chặt tên vương tử Vũ tộc đội vương miện nơi xa, sát khí cuộn trào, gầm rống một tiếng:
- Vương tử Vũ tộc, chết đi...