Mục lục
Long Đế Bất Diệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5006 Cung hậu đại giá (2)
Nếu Bối Huyền có thể trong thời gian ngắn lần nữa ngưng tố nhục thân, lộ diện ở Bắc Cảnh, thực lực nhìn qua cũng không suy giảm quá nhiều, như vậy Bắc Cảnh may ra còn giữ được, bằng không chắc cũng tiêu đời. Lượng lớn đại tộc và cường giả tiến vào Khôn Cảnh, phía Khôn Cảnh sẽ lần nữa tẩy bài, cũng như Nguyên Cảnh năm đó, đoán chừng phải hỗn loạn một thời gian tương đối lâu, chờ đợi tân Cảnh Vương xuất hiện. Rất nhiều đại tộc cũng đang nhìn chằm chằm Bắc Cảnh, thậm chí một ít đại tộc Đông Cảnh đều muốn giết vào Bắc Cảnh. Chẳng qua Bối Huyền chưa chắc đã chết, cộng thêm đại bộ phận đại tộc muốn thượng vị đều đi Khôn Cảnh, bởi thế phía Bắc Cảnh tạm thời vẫn được an toàn. Qua trận đại chiến lần này, uy danh Đông Cảnh chi vương đạt đến đỉnh phong, thậm chí có võ giả tung hô hắn thành chiến lực số một Tiên Vực, đệ nhất cường giả dưới Chủ Thần. Đám đại viên mãn không nguyện ý cùng theo Đông Cảnh chi vương xuất chiến đều hối tiếc không thôi, đợi sau khi Đông Cảnh chi vương trở về, bọn hắn rất có thể sẽ bị chế áp. Đông Cảnh chi vương đoán chừng sẽ luận công hành thưởng, địa bàn của bọn hắn tất bị co rút, dùng làm ban thưởng cho những đại viên mãn xuất chiến. Ba tháng sau, đại hỗn chiến ở Khôn Cảnh bắt đầu, Khôn Cảnh không chỉ mỗi Khôn tộc có đại viên mãn, rất nhiều tộc quần khác cũng có đại viên mãn. Bây giờ vô số đại tộc tràn vào, muốn trở thành tân Cảnh Vương tại Khôn Cảnh, tự nhiên sẽ phát sinh xung đột với bọn hắn. Bọn hắn là người vừa được đến lợi ích, lại có đại tộc muốn tới cướp đoạt, bọn hắn còn biết làm sao? Chỉ có thể liều chết chống lại thôi. Tranh đoạt ở Nguyên Cảnh đã hạ màn, rất nhiều đại tộc đại thế lực thất bại tràn vào Khôn Cảnh, bên này bỗng chốc trở nên náo nhiệt dị thường. Những đại tộc và đại thế lực tràn vào kia không chỉ khai chiến với thế lực bản thổ, chính bọn hắn cũng đấu đá lẫn nhau. Hệt như một đám sư tử muốn tranh đoạt vị trí ông vua rừng xanh, ai muốn ngồi lên, vậy thì nhất định phải áp đảo tất cả sư tử khác. Lại qua một tháng, phía Bắc Cảnh lần nữa phát bố thông cáo, nói Cảnh Vương của bọn hắn sắp quay về, bất kỳ đại tộc hay đại thế lực nào âm mưu làm loạn ở Bắc Cảnh, vậy tức là kẻ địch của Bắc Cảnh. Thông cáo này vừa ra, những đại tộc có ý đồ với Bắc Cảnh đều thành thật, đại bộ phận đại tộc đại thế lực đều đi Khôn Cảnh, bọn hắn thế đơn lực bạc không dám tùy tiện gây hấn, vạn nhất Bối Huyền thật quay về thì sao? Lại hai tháng qua đi, một đạo khí tức cường đại ngưng hiện trong Bối Vương Thành, tiếp đó một thân ảnh xung thiên mà lên, đứng giữa không trung quát lạnh nói: - Bản vương đã quay về, bất cứ thế lực nào dám làm loạn ở Bắc Cảnh, giết không cần luận! Bối Huyền hiện thân, đây là cho trinh sát gian tế các tộc tiềm phục trong Bối Vương Thành xem. Những trinh sát gian tế kia tử tế cảm ứng một phen, phát hiện đích thật là khí tức Bối Huyền, không thể giả được. Đại viên mãn không phải là ai cũng đều có thể ngụy trang, mỗi đại viên mãn đều có Bản Nguyên Thần Lực khác nhau, bởi thế khí tức cũng hoàn toàn khác biệt, muốn bắt chước là điều quá khó. Thân hình Bối Huyền lóe lên một cái rồi tan biến, về lại trong thành bảo, đây đích xác là bản tôn của hắn, hắn một đường chạy trốn, lần nữa ngưng tố nhục thân giữa hư không. Linh hồn hắn quả thực cũng bị thương, thương thế còn vô cùng nghiêm trọng, cộng thêm Bản Nguyên Thần Lực tiêu hao quá nhiều, sau khi hiện thân hắn lập tức truyền tống rời đi, tới một nơi bí mật để tu dưỡng. Hắn rất rõ ràng, chỉ cần hắn lộ diện, như vậy Bắc Cảnh về cơ bản liền ổn. Hiện tại đại bộ phận đại tộc và thế lực đều đi Khôn Cảnh, một ít đại tộc đại thế lực còn lại sau khi thấy hắn đi về, tuyệt đối sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bởi vì sự hiện diện của hắn không chỉ đại biểu cho chiến lực cường hoành, còn đại biểu cho lực ngưng tụ siêu cường, chủ soái còn đó, đại viên mãn Bắc Cảnh đều sẽ tụ lại dưới trướng hắn, muốn đánh xuống Bắc Cảnh không phải chuyện dễ. Lại một tháng qua đi, phía Đông Cảnh phát ra thông cáo, Đông Cảnh chi vương yêu cầu Bối gia dâng lên đầu lâu Bối Huyền, hắn có thể tha cho tộc nhân Bối gia còn lại. Ngoài ra, hắn yêu cầu Tây Cảnh chi vương và Nam Cảnh chi vương đưa ra lời giải thích. Thông cáo này là do Vẫn đại nhân phát bố, đây cũng là sách lược Đông Cảnh chi vương lưu lại trước khi chết. Dọa Bắc Cảnh chi vương Nam Cảnh chi vương Tây Cảnh chi vương một phen, như thế sẽ càng không có đại tộc hay cường giả nào dám đánh chủ ý lên đầu Đông Cảnh. Thông cáo này vừa ra, các đại tộc Tiên Vực đều không rét mà run, nhất là Tây Cảnh và Nam Cảnh, sao lại kéo bọn hắn vào? Chẳng lẽ Đông Cảnh chi vương còn muốn huyết tẩy Nam Cảnh và Tây Cảnh chắc? Nửa tháng sau khi phát ra thông cáo, một chuyện khiến tất cả võ giả Tiên Vực kinh hãi diễn ra... Bối Huyền bất ngờ lần nữa hiện thân, trực tiếp khiêu chiến, thỉnh mời Đông Cảnh chi vương đến tân Bắc Vương Thành mới xây để đánh một trận, hắn ở Bắc Vương Thành cung hậu đại giá. … Bối Huyền khiêu chiến khiến cho trọn cả Tiên Vực đều nghi hoặc không hiểu, Bối Huyền đây là điên rồi ư? Hắn chán sống rồi sao? Hay là hắn nhục thân bị hủy, sau khi tái tạo thực lực tăng vọt? Án theo lẽ thường mà nói, giờ hắn trốn tránh Đông Cảnh chi vương còn không kịp, ai ngờ lại chủ động khiêu chiến? Vốn phía Nam Cảnh và Tây Cảnh đều đang hoảng loạn, nhưng sau khi nghe được tin tức này, hai cảnh không hoảng nữa, hai tên Cảnh Vương cũng tạm thời bình tĩnh lại. Bối Huyền đứng ra, như vậy trước khi Bối Huyền chết, Đông Cảnh chi vương sẽ tạm thời không tìm bọn hắn gây hấn. Thông cáo này của Bối Huyền khiến các đại thế lực Tiên Vực chuyển dời chú ý sang đây, đối với phía Khôn Cảnh ngược lại không còn lưu tâm như trước. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Đông Cảnh, muốn xem xem Đông Cảnh chi vương sẽ có phản ứng gì? Hay nói cách khác, muốn xem xem Bối Huyền sẽ chết thế nào. Phản ứng từ phía Đông Vương Thành quá lớn, khiến bọn Vẫn đại nhân hơi hoảng! Bối Huyền không án lẽ thường ra bài, hay là Bối Huyền biết Đông Cảnh chi vương đã chết? Nếu không sao lại to gan đến vậy?
Chương 5007 Xuất chiến
Bọn hắn vốn chỉ muốn dọa Bối Huyền, dọa Nam Cảnh chi vương và Tây Cảnh chi vương một phen, như vậy liền có thể bảo đảm cho Đông Cảnh rất nhiều năm ổn định và an nhàn, Tiểu Bạch cũng sẽ cơ hội thuận lợi đột phá. Hiện tại Bối Huyền phát ra khiêu chiến, bên này ngược lại không biết nên làm thế nào cho phải. Theo như tính khí Đông Cảnh chi vương, nếu không chết, bị khiêu hấn như thế, ắt tất sẽ lập tức xuất kích, đánh tới Bắc Cảnh. Vấn đề là Đông Cảnh chi vương đã chết, còn làm sao đánh tới Bắc Cảnh? Đông Cảnh chi vương “không xuất động”, vậy chuyện này liền bại lộ, một khi bên ngoài biết được tin tức Đông Cảnh chi vương đã qua đời, Đông Cảnh liền đi đứt, Tiểu Bạch cũng sẽ nguy hiểm. Vô số cừu gia sẽ điên cuồng giết tới, không đánh chết Tiểu Bạch thề không bỏ qua, bọn hắn sẽ không cho phép một Thôn Thiên Thú mới trưởng thành. Vẫn đại nhân vội vàng triệu tập bọn lão Bệ thương nghị, sau nửa ngày bàn luận, bọn hắn phát hiện giờ chỉ có hai con đường để đi. Hoặc là bọn hắn bí mật đánh tới Bắc Cảnh, giết chết Bối Huyền, như vậy không quản Đông Cảnh chi vương có lộ diện hay không, chuyện này đều có thể chấn nhiếp toàn bộ Tiên Vực. Hoặc là đành phải triệt thoái, chắp tay nhường ra Đông Cảnh, học theo Khôn tộc ẩn lui. Đông Cảnh chi vương đã bố trí sẵn đường lui, ở trong đó tiềm ẩn. Thẳng đến khi Tiểu Bạch đột phá, có đầy đủ thực lực quét ngang cừu gia, lại giết trở lại Tiên Vực, đoạt về Đông Cảnh. Mười lăm tên đại viên mãn đều cầm ra quan điểm, bỏ phiếu, cuối cùng quyết định, lựa chọn phương án thứ nhất, bọn hắn cùng lúc đánh tới Bắc Cảnh, xử lý Bối Huyền. Bọn hắn không bỏ được địa bàn Đông Cảnh, nhiều tộc nhân như vậy chuyển dời vào trong bí cảnh, cuộc sống tiếp sau đó sẽ rất kham khổ, hơn nữa vạn nhất Tiểu Bạch cả đời không cách nào đột phá đại viên mãn thì sao? Vậy chẳng phải bọn hắn sẽ không còn hi vọng quật khởi? Ra quyết định xong, đám đại viên mãn lập tức bắt tay bố trí, triệu tập lượng lớn tinh anh trong tộc, chuẩn bị bí mật đưa vào trong bí cảnh. Nếu trận chiến này thua, bọn hắn không đến nỗi toàn quân lật chìm, phải lưu lại cho tộc quần một ít hỏa chủng. Ngoài ra, Vẫn đại nhân không xuất chiến, mà mang theo Tiểu Bạch tiến vào bí cảnh, chiến lực Vẫn đại nhân rất mạnh, nhưng có hay không có hắn đều chẳng ảnh hưởng quá nhiều đến chiến cuộc. Bối Huyền nhục thân bị hủy, linh hồn bị thương, chiến lực chắc chắn giảm mạnh, còn nữa, lần này đại viên mãn Bắc Cảnh bị giết nhiều như vậy, chỉnh thể chiến lực Bắc Cảnh cũng sẽ giảm mạnh, đại viên mãn trung thành dưới tay Bối Huyền tử thương gần sạch. Bọn hắn đánh lấy cờ hiệu Đông Cảnh chi vương, đại viên mãn Bắc Cảnh còn lại há dám làm loạn? Bởi thế xác suất thành công chuyến này vẫn tương đối cao, thêm một người như Vẫn đại nhân không nhiều, thiếu hắn cũng không ít. Bọn lão Bệ đi về an bài, Vẫn đại nhân cũng chuẩn bị đưa Tiểu Bạch một mực trầm mặc ít nói vào trong bí cảnh. Bí cảnh là do Đông Cảnh chi vương phát hiện, chỉ có số ít mấy tên đại viên mãn biết được, trừ phi những đại viên mãn này phản bội, bằng không không khả năng bị phát hiện. Sau khi trở về từ Thiên Vũ Tinh Vực, Tiểu Bạch một mực khô tọa, không thốt nửa lời, nếu để cho đám người Kỳ Sư Sư Bạch Hạ Sương thấy được, chắc sẽ tưởng biến thành người khác. Trước kia tính cách hắn vô cùng hoạt bát, một khắc đều ngồi không yên, giờ lại một mực khô tọa, cứ thế ngẩn người. Trên mặt hắn không có bi thống, chỉ có chút hoảng hốt, tựa hồ vẫn không thể tiếp nhận sự thật rằng Đông Cảnh chi vương đã chết. Ầm! Vẫn đại nhân đi tới, không nói nhảm, trực tiếp vung chưởng vỗ lên ót Tiểu Bạch, đánh ngất hắn đi, sau đó thu vào không gian thần khí. Hắn rất rõ ràng tính cách Tiểu Bạch, cũng lười phải đi giải thích nhiều lời, vạn nhất Tiểu Bạch náo lên muốn đi tìm Bối Huyền thì phiền phức to, trước cứ trực tiếp đánh bất tỉnh rồi mang đi là được. Vẫn đại nhân ở lại an bài một ít chuyện, năm ngày sau, bọn lão Bệ tới Đông Vương Thành, giao cho Vẫn đại nhân rất nhiều không gian thần khí, bên trong những không gian thần khí này đều là tinh anh tộc nhân bọn hắn, đây là có ý uỷ thác hậu sự cho Vẫn đại nhân. - Ta đi. Vẫn đại nhân quét nhìn bọn lão Bệ một lượt, trầm giọng nói: - Lưu lại núi xanh, không lo không có củi đốt, các ngươi đừng quá liều mạng, chuyện không thể làm liền lui đi, tiến vào Vĩnh Dạ Giới, ta tin tưởng Tiểu Bạch sẽ không khiến mọi người thất vọng. - Ừm! Bọn lão Bệ khẽ gật đầu, Lão Bệ thoáng ngập ngừng một lát rồi nói: - Lão Vẫn, vạn nhất không thể gặp lại, quay đầu nếu có cơ hội, ngươi giúp chúng ta thu liễm hài cốt, mang về an táng bên cạnh mộ Cảnh Vương. Sở dĩ bọn lão Bệ muốn đánh tới Bắc Cảnh là vì còn có một nguyên nhân quan trọng khác, bọn hắn muốn đi giết Bối Huyền, báo thù cho Đông Cảnh chi vương. Chuyện này là Bối Huyền gây ra, Đông Cảnh chi vương vốn có thể sống thêm mấy ngàn năm, bởi vì Bối Huyền mới về cõi tiên sớm một bước. Khôn Ma chết rồi, Bối Huyền lại vẫn còn sống, bọn hắn muốn đi tru sát Bối Huyền, báo thù cho Đông Cảnh chi vương. - Được! Vẫn đại nhân không nhiều lời, chỉ khẽ gật đầu, bọn lão Bệ tiến vào tế đàn truyền tống, tổng cộng mười bốn người, chính là mười bốn đại viên mãn sống sót trong phế giới kia. Bọn hắn không thông báo cho các đại viên mãn còn lại, lần trước không cùng theo Đông Cảnh chi vương xuất chiến, lần này bọn hắn cũng không muốn đi gọi làm gì. Truyền tống trận sáng lên, mười bốn đại viên mãn biến mất trong tế đàn, Vẫn đại nhân quay đầu nhìn thoáng qua Đông Vương Thành, sau đó dứt khoát tiến vào một tế đàn truyền tống khác, cứ thế rời đi. Bọn lão Bệ truyền tống tới một thành trì xa xôi phía bắc Đông Cảnh, sau đó lấy ra chiến thuyền, cứ vậy nghênh ngang bay tới Bắc Cảnh. Bọn hắn có U Linh thuyền, nhưng không sử dụng, bọn hắn muốn cho cả Tiên Vực đều biết, có một nhóm đại viên mãn Đông Cảnh đánh tới Bắc Cảnh. Làm vậy có rất nhiều chỗ tốt, một là có thể chấn nhiếp một ít đại viên mãn Bắc Cảnh, dù sao tin tức Đông Cảnh chi vương về cõi tiên vẫn chưa truyền ra. Mặt khác cũng có thể chấn nhiếp toàn bộ Tiên Vực, phía Đông Cảnh xuất chiến, như vậy tất cả cường giả khác đều sẽ cho rằng Đông Cảnh chi vương còn sống, dẫn đội đánh tới Bắc Cảnh.
Chương 5008 Ký thác
Tin tức truyền ra, toàn bộ Tiên Vực đều chấn động, vô số trinh sát khoái tốc truyền tống đến Bắc Cảnh, chờ đợi trận Cảnh Vương chi chiến sắp tới, chẳng lẽ lần này lại phải chết đi thêm một Cảnh Vương? Bối Huyền đây là tự tìm đường chết, Đông Cảnh chi vương ngay cả Khôn Ma đều có thể thịt, lần trước hắn may mắn thoát được linh hồn, không tìm nơi nào đó giấu mình, lại dám đi ra nghênh ngang phách lối. Đúng là tự gây nghiệt không thể sống. Rất nhiều đại thế lực đại tộc ngo ngoe muốn động, chỉ chờ Bắc Cảnh chi vương xử lý Bối Huyền, sau đó bắt đầu mưu đoạt Bắc Cảnh, trở thành tân Bắc Cảnh chi vương. Trận chiến này hấp dẫn vô số ánh mắt, phía Khôn Cảnh ngược lại đã không mấy đại tộc chú ý tới nữa. Đại chiến ở Khôn Cảnh đã khai màn, nên thượng trận đều thượng trận, tiếp theo chỉ là hỗn chiến thôi, chẳng có gì để xem cả. Từ mặt nam Bắc Cảnh, một chiếc chiến thuyền phá không lao về hướng bắc, mang theo quyết tâm đập nồi dìm thuyền, đám người lão Bệ đứng trên boong thuyền, nét mặt trang nghiêm, sát khí ngút trời. … Thiên Vũ Tinh Vực, Tê Cổ Giới, Băng Hà Cốc. Lê Hoàng và Dư Hoàng rất thất vọng, có chút không biết phải làm sao. Bọn Khôn Ma và Bối Huyền đều đi cả, nói là đi chặt Đông Cảnh chi vương, chỉ lưu lại một tên đại viên mãn trông giữ bên này. Sau đó đại viên mãn kia cũng đi, bọn hắn lại bị lưu lại, bị nhốt ở trong Thần Văn đại trận. Cũng không phải đại viên mãn kia tâm địa thiện lương, không đồ sát đám con tin trong đây, mà là đại viên mãn kia sau khi nghe được tin tức chiến bại, bị dọa cho cái gì cũng không dám làm, lập tức cút thẳng. Nếu Đông Cảnh chi vương thắng, vậy Lục Tiểu Bạch chắc chắn sẽ đến giải cứu con tin. Hắn đánh giết những võ giả phổ thông này lại được ích gì? Như thế sẽ chỉ kéo cừu hận, sẽ chỉ mang đến tai họa bất tận cho tộc quần hắn, bởi thế đại viên mãn kia mới không động thủ là tức tốc trốn đi. Thần Văn ở đây là do Cương Nhạc bố trí, ở phương diện bố trí Thần Văn, Cương Nhạc khá là cường đại, Lê Hoàng và Dư Hoàng muốn phá giải là điều rất khó. Bởi thế nguyên một đám võ giả đều bị nhốt ở trong này, cũng may đại bộ phận cường giả đều thuộc phái hệ Lê Hoàng và Dư Hoàng, nên vẫn có thể khống chế được trường diện. Đại chiến đã qua đi mấy tháng, bọn Bối Huyền lại không thấy trở về, một tên đại viên mãn đều không thấy. Trong lòng đám người Lê Hoàng rất hoảng loạn. Bởi vì bọn hắn nghe nói Lục Ly đang ở ngay trong Băng Hà Cốc, nếu đám đại viên mãn Bối Huyền mãi không đi về, vạn nhất Lục Ly từ bên trong đi ra thì sao? - Trước nghĩ cách phá giải Thần Văn! Lê Hoàng càng nghĩ càng sợ hãi, hắn đã không nghĩ được quá nhiều, trước cứ phá giải Thần Văn rời khỏi chỗ này cái đã. Quân tử không đứng dưới tường sắp sập, giữ lại mạng nhỏ mới quan trọng, không quản sau cùng là Lục Ly thắng, hay là đại tộc Tiên Vực thắng, hắn đều phải nghĩ cách giữ mạng trước. Mấy tên cường giả tiệm cận đại viên mãn tập trung đi nghiên cứu Thần Văn, nghĩ cách phá giải. Sau mấy ngày nghiên cứu, bọn Lê Hoàng không khỏi đau đầu, Thần Văn nơi này quá phức tạp, bọn hắn muốn phá giải sợ rằng không mất mấy năm thì đừng hòng làm được. - Ồ... Trong một nơi sơn động, Thiên Tàn lão nhân thấy bọn Lê Hoàng tụ lại một chỗ, sắc mặt ai nấy đều rất khó coi, chụm đầu lại thầm thì, hắn và một vị trưởng lão Lục Minh khác liếc nhau, trong mắt hai người đều hiện ra một tia hi vọng. Tựa hồ mấy tháng gần đây đã không thấy đại viên mãn xuất hiện, bọn Lê Hoàng hình như đang nghĩ cách phá giải Thần Văn? Vậy có phải đồng nghĩa với thế cục bắt đầu nghịch chuyển, phía Lục Ly có hi vọng thắng? - Hắc hắc! Nghĩ đến Lục Ly, Thiên Tàn lão nhân bất giác có được lòng tin cực mạnh, tiểu tử đi ra từ Đấu Thiên Giới này mang đến cho hắn quá nhiều kinh hỉ, bây giờ cục diện biến hóa như thế, không chừng Lục Ly sẽ có hi vọng phá cục. Bọn Thiên Tàn lão nhân ngược lại không nghĩ qua đến chuyện giết ngược đi ra, cường giả tiệm cận đại viên mãn Lục Minh đều không ở đây, bọn hắn chẳng có một tên cường giả nào cả, giết ngược đi ra, vậy khác gì tìm chết đâu? Bọn hắn chỉ cần thành thành thật thật, chỉ cần Lục Ly không chết, an toàn của bọn hắn hẳn sẽ không thành vấn đề. - Lục Ly, ngươi đừng khiến lão phu thất vọng, sống chết của nhiều đệ tử Lục Minh thế này đều ký thác trên người ngươi. Thiên Tàn lão nhân khẽ thở dài thì thào, sau đó nhắm mắt tiếp tục tu luyện. … Lục Ly lại khiến Thiên Tàn lão nhân thất vọng rồ, tinh thần hắn càng lúc càng mơ hồ, trạng thái vô cùng hỏng bét, hắn vẫn cứ thế tiếp tục chạy trong thế giới băng tuyết. Trong thế giới băng tuyết này tựa hồ có một loại ma lực thần kỳ, có thể vô thanh vô tức khống chế linh hồn người tiến vào đây. Có thể khiến cho võ giả bất giác bôn tẩu, bất giác đi tìm cánh cửa có lẽ vĩnh viễn không tồn tại kia. Mấy tháng đi qua, băng tuyết bên người Lục Ly càng lúc càng nồng đậm, nhiệt độ bốn phía xung quanh hắn cũng càng lúc càng thấp, còn nữa, pháp giới hắn cũng đều bị băng tuyết bao trùm, nhiệt độ thấp đến đáng thương. Nếu Lục Ly tỉnh táo, hắn sẽ phát hiện nhiệt độ trong pháp giới thấp đến đáng sợ, e rằng Thánh Hoàng bình thường đi vào đều không trụ được. Tựa hồ... Trong pháp giới hắn phát sinh dị trạng như thế là bởi vì liên hệ nào đó với nhiệt độ và gió quyết quanh người. Có lẽ gió tuyết trong pháp giới chính là bay vào từ trên người hắn, những gió tuyết kia bay trúng người hắn liền trực tiếp biến mất, tựa như bay vào pháp giới. Đây là cảnh tượng rất quỷ dị, chuyện xảy ra trong pháp giới cũng vô cùng quỷ dị, dù Lục Ly có thanh tỉnh, sợ rằng chính hắn đều không cách nào giải thích. Pháp giới và thế giới này vốn không có liên hệ, chúng là hai thế giới hoàn toàn tách biệt, điểm kết nối duy nhất chính là Lục Ly. Gió tuyết có thể thông qua Lục Ly bay vào trong pháp giới, điều này thực sự quá mức quỷ dị, càng giống như chuyện hoang đường.
Chương 5009 Ký thác (2)
Trải qua nhiều năm không ngừng khuếch trương, pháp giới Lục Ly đã trở nên rất lớn, phương viên chừng mấy trăm vạn dặm, chẳng khác gì một tiểu thế giới cả. Pháp giới này không có gì, chỉ có một ít năng lượng được Lục Ly chứa đựng trước đỏ, hỏa diễm màu đen, Hủy Diệt Thần Dịch, rồi thì mấy thứ như Chí Tôn thần binh.... Bây giờ trọn cả pháp giới đã biến thành một mảnh trắng xóa, nương theo gió tuyết không ngừng rơi xuống, mặt đất trong khắp pháp giới đều hiện ra tầng băng, cảm giác pháp giới Lục Ly đã hoàn toàn biến thành một thế giới băng tuyết khác. Những băng tuyết này rơi xuống có ảnh hưởng rất lớn đối với hỏa diễm, đám hỏa diễm màu đen kia không ngừng giảm bớt, còn Hủy Diệt Thần Dịch hay hàn khí thì đều không bị ảnh hưởng, hàn khí thậm chí còn đang chậm rãi tăng nhiều. Nếu băng tuyết tiếp tục rớt xuống, hỏa diễm màu đen trong pháp giới Lục Ly sẽ hoàn toàn biến mất, chẳng qua vậy cũng không sao, hiện tại thủ đoạn mạnh nhất của Lục Ly là hàn khí, hỏa diễm biến mất, hàn khí vẫn còn, thậm chí tăng nhiều. Hưu! Lục Ly vẫn một mực bôn tẩu, ánh mắt mông lung, trong tầm mắt tựa hồ không thấy được cảnh vật gì cả, hắn chỉ đang mù quáng đi đường, mù quáng tìm kiếm, hi vọng có thể tìm tới cánh cửa kia, đẩy ra cánh cửa kia. … Tiên Vực, Bắc Cảnh! Đại chiến bạo phát rất nhanh, chiến tranh là do bọn lão Bệ dẫn lên trước, bọn hắn bay thẳng tới Bắc Vương Thành, trên đường phàm là gặp phải thành trì có Bối tộc, bọn hắn sẽ dừng lại. Sau đó xuất động mấy tên đại viên mãn, đồ thành, san thành trì thành bình địa. Thành viên Bối tộc cư trú trong những tiểu thành này đều là kẻ yếu, thậm chí đa phần là hỗn huyết giữa Bối tộc và các tộc quần khác. Nhưng bọn lão Bệ không quản được nhiều như vậy, mười bốn đại viên mãn này có quá nửa là Tiên Thú, thiên tính bạo ngược hung tàn. Trong lòng bọn hắn, lần này tới Bắc Cảnh không chỉ để giải quyết sự tình, mà còn để báo thù thay cho Đông Cảnh chi vương. Hơn nữa lần này bọn hắn rất có thể một đi không về, bởi thế bọn hắn đã không có quá nhiều cố kỵ, cứ thế một đường huyết tẩy đi qua. Tàn bạo! Chỉ sau hai tháng phi hành, trên đường đi bọn hắn đã đồ hơn ba mươi tòa thành, rất nhiều thành trì võ giả Bối tộc trong đó vốn không nhiều, nhưng vẫn cứ bị diệt. Không chừa một mống, thành trì cũng bị hủy, biến thành một đống phế tích. Tin tức truyền ra, Bắc Cảnh tạc nồi, Tiên Vực cũng là ồ lên xôn xao. Chiến tranh giữa cao tầng với nhau, trước nay đều là phân ra thắng bại, sau đó mới tới diệt tộc. Giờ thắng bại còn chưa phân, bên này lại đã bắt đầu tiến hành diệt tộc? Hơn nữa cũng quá tàn bạo... Rất nhiều người tuy không phải tộc nhân Bối tộc, lại cũng bị huyết tẩy, Đông Cảnh chi vương đây là muốn làm gì? Chém tận giết tuyệt toàn bộ Bắc Cảnh ư? Vô số thành trì Bắc Cảnh rơi vào khung cảnh hoảng loạn, chỉ cần là võ giả thuộc thành trì nằm trên lộ tuyến chiến thuyền đi qua, bất kể có phải Bối tộc hay không, ai nấy đều nhanh chân trốn sạch. Thậm chí rất nhiều tiểu gia tộc trực tiếp di dời sang tận Đấu Cảnh, sợ trọn cả Bắc Cảnh đều không an toàn. Bối gia không có bất kỳ phản ứng nào, Bối Huyền cũng chẳng hề lộ diện, càng không phát ra thông cáo. Rất nhiều võ giả kinh nghi bất định, cường giả Bối gia đang làm gì? Thậm chí có người hoài nghi, liệu có phải Bối Huyền đã chạy rồi không? … Bối Huyền không chạy mà ở ngay trong Bắc Vương Thành, hắn đang khôi phục, đang thích ứng với nhục thân mới, đồng thời làm chuẩn bị cho đại chiến sắp tới. Không sai! Hắn đang chuẩn bị đại chiến, hắn chuẩn bị chiến một trận, hắn chuẩn bị chém giết cường giả Đông Cảnh đến đây tập kích. Hắn có dã vọng, cũng có lòng tin, bởi vì... trực giác mách bảo hắn, Đông Cảnh chi vương đã chết. Trực giác này không phải tự nhiên sinh ra, mà là hắn căn cứ đủ loại tình huống mới làm ra phán đoán. Lúc ấy Đông Cảnh chi vương và Khôn Ma đại chiến, hắn ở ngay sát bên cạnh, hơn nữa còn một mực lưu ý chiến cuộc, không chú ý không được, hắn sợ Đông Cảnh chi vương đột nhiên tập kích mình. Căn cứ phán đoán của hắn, mặc dù bị Diệt Ma đại trận áp chế, chiến lực Đông Cảnh chi vương và Khôn Ma chiến lực về cơ bản là ngang nhau. Đánh lâu vậy rồi, song phương ai đều không làm gì được ai, chỉ là ngươi khiến ta bị thương, ta khiến ngươi bị thương, chứ hai bên đều không cách nào tạo ra được tổn thương trí mạng, bằng không cũng sẽ không đến nỗi đánh lâu như vậy. Đánh hơn một ngày, Đông Cảnh chi vương đứt mất một cánh tay, Khôn Ma bị chặt mấy đao, Đông Cảnh chi vương có vẻ còn bị thương nặng hơn chút. Sau đó liền là một đao sau cùng kia, Diệt Ma đại trận tựa hồ đã sắp không gánh được, thế là Khôn Ma tìm tới cơ hội oanh phá đại trận. Nhưng cơ hội này thật ra là do Đông Cảnh chi vương cố ý đưa cho, đúng vào thời khắc ấy, Đông Cảnh chi vương đánh ra một đao kia, một đao kia rõ ràng lớn gấp mấy lần trước đó, thậm chí không chỉ mười lần. Đông Cảnh chi vương một đao giết đi Khôn Ma, điều này quá không hợp lí. Nếu trước đó Đông Cảnh chi vương có thể phóng thích một đao kia, vậy cần gì phải chờ đợi thời gian dài thế, vừa đối mặt liền ra tay miểu sát chẳng phải càng tốt? Nếu vừa khai chiến liền tìm cơ hội phóng thích một đao kia, vậy bọn hắn đừng hòng chạy được một ai, tất cả đều phải chết sạch. Thời điểm bổ ra một đao kia, Bối Huyền cảm thấy trong thân thể Đông Cảnh chi vương có gì đó không đúng, nháy mắt ấy hắn cảm giác khí tức trên thân Đông Cảnh chi vương đột nhiên biến mất, như thể hết thảy mọi thứ trong thân thể đều bị đào rỗng. Còn nữa, ngay cả đến sau phóng thích Thôn Thiên Thần Kỹ, lúc ấy Bối Huyền bị dọa sợ, nhưng sau này tử tế hồi ức lại cảm thấy tựa hồ không mạnh như trong truyền thuyết. Lúc ấy linh hồn hắn thoát ly thân thể, nếu Đông Cảnh chi vương ở trong trạng thái bình thường, hắn tin tưởng linh hồn đều trốn không thoát. Bối Huyền tự nhận chiến lực bản thân không tính quá mạnh, so Nguyên Cảnh chi vương còn yếu thua một chút, năm đó Nguyên Cảnh chi vương đều không thể chạy thoát, hắn có thể chạy thoát được ư? Dù có thể chạy thoát, đến sau nếu Đông Cảnh chi vương muốn truy sát, hắn ở trong trạng thái linh hồn có thể chạy được đi đâu? Nhưng đến sau Đông Cảnh chi vương lại không truy sát.
Chương 5010 Quả nhiên chết rồi
Điều này quá không phù hợp với tính cách Đông Cảnh chi vương! Tính cách Đông Cảnh chi vương là có thù tất báo, huống hồ một trận chiến diệt sát hai đại Cảnh Vương, chiến tích vang dội cổ kim, Đông Cảnh chi vương dù bị thương cũng sẽ liều một phen. Thế mà sau cùng hắn lại không truy sát, điều này chứng tỏ, rất có thể hắn muốn truy sát cũng không được. Trừ những điều kể trên thì còn có rất nhiều điểm đáng ngờ, tỉ như gian tế cao cấp của bọn hắn tiềm phục trong Đông Vương Phủ báo tin về, nói không nhìn thấy Đông Cảnh chi vương. Rồi thì sau đó Đông Cảnh phát ra thông cáo, tất cả đều khiến Bối Huyền cảm thấy tựa hồ không giống phong cách của Đông Cảnh chi vương. Nếu là Đông Cảnh chi vương, hắn sẽ không phát ra loại thông cáo kiểu này mà sẽ trực tiếp giết đến tận cửa. Dù muốn Tây Cảnh chi vương và Nam Cảnh chi vương đưa ra giải thích, hắn cũng sẽ giết tới Tây Vương Thành và Nam Vương Thành, ngay mặt yêu cầu hai tên Cảnh Vương giải thích rõ ràng, loại chuyện này trước kia hắn không phải chưa từng làm qua. Bởi thế Bối Huyền hoài nghi, Đông Cảnh chi vương đã chết, hắn vì đánh giết Khôn Ma mà hao hết thọ nguyên còn lại, hoặc là bị thương quá nặng, không cầm cự được nữa. Nói đến đây thì còn có một nghi điểm, nếu Đông Cảnh chi vương không chết, vậy hắn tất phải ở bên ngoài dưỡng thương cho tốt cái đã, thương thế này đoán chừng không có một năm nửa năm thì đừng hòng khôi phục lại được, bởi thế hắn không thể trở về nhanh vậy được. Đủ loại nghi điểm khiến Bối Huyền có bảy thành hoài nghi Đông Cảnh chi vương đã chết. Thế nên hắn phát ra thông cáo chủ động ước chiến, cũng là muốn thử chứng minh xem, liệu Đông Cảnh chi vương đã chết hay chưa. Sau khi được đến tin tức đại viên mãn Đông Cảnh chính đang tiến hành đồ thành, hắn càng thêm an tâm. Rất rõ ràng, đây là đang hư trương thanh thế, nếu Đông Cảnh chi vương còn sống, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện đồ sát con dân bình thường. ... - Quả nhiên chết rồi! Lại qua nửa tháng, trên ngọn núi lớn mặt bắc Bắc Vương Phủ, sâu trong một tòa thành bảo bí mật, Bối Huyền nghe được thông báo từ Bối Luân, không khỏi nhếch môi cười lạnh. Vừa rồi nội gián cao cấp ở Đông Vương Phủ truyền đến tin tức, Vẫn đại nhân và Lục Tiểu Bạch mất tích, ngoài ra còn có rất nhiều tinh anh tộc quần các đại viên mãn cũng mất dấu. Điều này chứng tỏ khả năng Đông Cảnh chi vương chết đi đã cao đến chín thành, nếu không sao Lục Tiểu Bạch lại mất tích? Sao những tinh anh đại tộc kia cũng trùng hợp mất dấu? - Truyền lời đi! Tròng mắt Bối Huyền khẽ sáng lên lấp lánh, nói: - Truyền lời cho Tây Cảnh chi vương và Nam Cảnh chi vương, nói cho bọn hắn Đông Cảnh chi vương đã chết, để bọn hắn tới hỗ trợ, ta sẽ chắn ở trước mặt, dặn bọn hắn có thể nhìn tình hình rồi hẵng động thủ. Ngoài ra, truyền lời cho đám đại viên mãn Bắc Cảnh, nói cho bọn hắn ta có nắm chắc tuyệt đối, lần này có thể thắng. Để tất cả bọn hắn truyền tống đến Bắc Vương Thành, bằng không sau này giết không cần luận! Lần này Bắc Cảnh tổn thất thảm trọng, nhất là đại viên mãn thuộc hệ phái hắn, nếu thực lực hắn vẫn ở thời kỳ đỉnh thịnh thì không sao cả, nhưng giờ nhất định phải dựa vào đám đại viên mãn Bắc Cảnh còn lại liên thủ, bằng không đến cả mười bốn tên đại viên mãn này bọn hắn đều đánh không lại. Bối Luân lập tức đi truyền tin, đám đại viên mãn Bắc Cảnh sau khi nhận được tin không khỏi ngập ngừng một phen, sau cùng đa phần đều quyết định truyền tống đến Bắc Vương Thành. Bởi vì nếu không tới, Bối Huyền chết rồi, Bắc Cảnh liền đi đứt, bọn hắn tự nhiên cũng xong đời. Bắc Cảnh vẫn còn một ít đại viên mãn, tổng cộng chừng hơn hai mươi người, mấy ngày này lần lượt có mười mấy người truyền tống tới, cộng thêm đại viên mãn phía Bối gia liền có hai mươi người, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vậy là đủ rồi. Đương nhiên, nếu Đông Cảnh chi vương còn sống, vậy thì đám đại viên mãn này đều phải chết. Đám đại viên mãn này tới, Bối Huyền đích thân tiếp kiến bọn hắn, cho bọn hắn thuốc an thần.... Hắn thề thốt nói trăm phần trăm xác định Đông Cảnh chi vương đã chết, bọn hắn cứ an tâm xuất chiến, đến lúc ấy Bối Huyền cũng sẽ đích thân dẫn đội xuất chiến. Bối Luân giải thích một phần nguyên nhân, đám đại viên mãn này nửa tin nửa ngờ, chẳng qua nếu Bối Huyền đã dám lấy tính mạng bản thân, lấy tiền đồ Bối tộc ra cược, bọn hắn cũng chuẩn bị cược một phen. Nếu có thể thắng, địa bàn của bọn hắn liền được bảo vệ, thậm chí sẽ càng được khuếch đại. Nam Cảnh chi vương và Tây Cảnh chi vương không tới! Lần trước hai người này thiếu chút bị Bối Huyền gài thảm, làm sao còn có thể mạo hiểm tới? Dù sao Bối Huyền cũng đã lên tiếng, cường giả Đông Cảnh đều xuất động, trận chiến này không thể tránh né, đợi chiến đấu kết thúc xem chiến cuộc rồi hẵng tính sau cũng không muộn. Lại một tháng nữa đi qua, chiến thuyền Đông Cảnh kia đã cách Bắc Vương Thành không xa, trên đường đi, đại viên mãn Đông Cảnh tru diệt tối thiểu mấy ngàn vạn con dân, con em Bối tộc ngược lại chỉ chừng mấy trăm vạn, đa phần còn lại đều là bị liên lụy. Chiến thuyền đột nhiên biến mất, tiếp đó mười mấy tên đại viên mãn cũng biến mất, võ giả phía Bắc Vương Thành lập tức triệt thoái. Võ giả bên này đã không nhiều, bởi vì lần trước võ giả Bắc Vương Thành đã bị đồ qua một lượt, số bây giờ cũng là đến sau mới tới. Bọn hắn biết đại chiến sắp sửa khai màn, nếu còn không đi, rất có thể sẽ bồi táng với Bắc Vương Thành như lần trước. ... - Bối Huyền có lẽ ở nơi này! Trong một sơn động, lão Bệ cầm một bức bản đồ nói, hắn dừng một chút tiếp tục nói: - Lần này không biết cao bao nhiêu đại viên mãn, nhưng ta tính ra, phía Bắc Cảnh có lẽ có hai mươi đại viên mãn. Cho nên lần này chúng ta phải nhanh. không cần lo cho đại viên mãn còn lại, chỉ cần đánh chết Bối Huyền, trận chiến này sẽ thắng. Bối Huyền vừa chết, Bắc Cảnh sẽ loạn. Đại viên mãn này cũng không dám dừng lại, Đông Cảnh chúng ta sẽ an toàn. Ừm! Một đám đại viên mãn gật đầu, đích thật là đạo lý này. Chỉ cần diệt Bối Huyền, hết thảy vấn đề đều không còn là vấn đề. Nếu giết không được Bối Huyền, vậy bọn họ đều phải chết ở đây. Bọn họ lần này sẽ tử chiến đến cùng, không thắng sẽ chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK