Vậy nên hắn mới cảm thấy ba chữ đó quen thuộc, thế là thần niệm Lục Ly bèn quét vào trong Thanh Y Các một phen. - Hả? Lúc thần niệm quét vào trong thành bảo, hắn lần nữa phát hiện vấn đề: Một tên thị nữ trong nội viện thành bảo tay cầm trâm gỗ, mắt nhìn Thiên Tà Châu, tay giơ cao trâm gỗ, không ngừng lắc đầu. Đồng thời, tay còn lại của thị nữ kia cầm một trang giấy, trên đó viết bốn chữ Thiên Tàn Sơn Mạch! Chiếc trâm này nhìn rất là quen mắt! Không Gian Giới Chỉ sáng lên, trong tay Lục Ly cũng xuất hiện một chiếc trâm gỗ, lại bất ngờ giống hệt với chiếc trâm của thị nữ phía dưới, đây là trâm gỗ Doãn Thanh Ti từng đưa cho hắn. - Có vấn đề! Lục Ly tức thì cả kinh, Doãn Thanh Ti sẽ không vô duyên vô cớ sai người đến cảnh báo, thị nữ kia không ngừng lắc đầu, ngụ ý rất rõ ràng, nơi đây không an toàn, mau mau đi đến Thiên Tàn Sơn Mạch. - Đi! Hắn đã từng cứu Doãn Thanh Ti, quan trọng nhất chính là Lục Ly rất tín nhiệm nữ tử mù trời sinh kia, bởi thế hắn gần như không chút do dự, lập tức điều khiển Thiên Tà Châu bay ra ngoài thành. Thiên Tà Châu đột nhiên bay ra ngoài thành, trên mặt sáu tên Địa Tiên truy tung đuổi theo xuất hiện vẻ kinh ngạc. Bọn hắn một mực khóa chặt hạt châu, bởi thế không để ý tới tình hình bên dưới, cộng thêm Thiên Tà Châu bay quá nhanh, Lục Ly căn bản không dừng lại, tự nhiên không phát hiện ra được manh mối. Tốc độ Thiên Tà Châu cực nhanh, chỉ mấy cái chớp mắt liền đã sắp bay ra ngoài thành, sáu tên Địa Tiên không biết chỗ nào có vấn đề, một người trong đó cắn răng bóp nát ngọc phù trong tay, đồng thời kêu to mấy tiếng! Ông! Sau khi ngọc phù bị bóp nát, một loạt truyền tống trận nối liền với Hỗn Độn Luyện Ngục chợt phát sáng lên, tám lão gia hỏa khí thế như núi xuất hiện ở trong truyền tống trận. Hưu hưu hưu! Đồng thời với đó, mấy nơi thành bảo trong thành cũng lấp lánh quang mang, mười mấy nhân ảnh bắn ra, đi ở phía trước nhất rõ ràng là Trần Vô Tiên và Ngô Quảng Đức. - Quả nhiên có mai phục! Thông qua Thiên Tà Châu, Lục Ly thấy được nhiều cường giả như vậy đi ra, trong lòng không khỏi hoảng hốt, ai ngờ đến trong thành lại được bố trí huyễn trận cường đại, che giấu được cả Hóa Thần. Hơn nữa phía Hỗn Độn Luyện Ngục còn có cường giả mai phục, nếu hắn truyền tống tới Hỗn Độn Luyện Ngục, hậu quả thế nào chắc không tưởng tượng cũng biết. - May mà Doãn Thanh Ti phái người cảnh báo! Trên trán Lục Ly bất giác rịn ra mồ hôi lạnh, đám kia chắc phải siêu quá hai mươi tên Hóa Thần, một khi hắn ra khỏi Thiên Tà Châu, lập tức liền sẽ bị giết. Hắn bị khát vọng về nhà làm cho váng đầu, trong lòng một mực ôm theo huyễn tưởng, trạng thái như thế thường sẽ rất dễ dẫn đến sai lầm. - Đi! Lục Ly không dám dừng lại chỗ này lâu, lập tức điều khiển Thiên Tà Châu bay về nơi xa. Trong lòng hắn không khỏi có chút hiếu kỳ về lai lịch Doãn Thanh Ti? Không ngờ nàng lại dám phái người cảnh báo cho hắn? Chẳng lẽ nàng không sợ cường giả Ma Hoàng Giới hủy diệt gia tộc mình? Hơn nữa Doãn Thanh Ti còn nhắn hắn đi Thiên Tàn Sơn Mạch? Chẳng lẽ tới Thiên Tàn Sơn Mạch, hắn liền có thể giữ mạng? Ầm ầm ầm ầm! Ngô Quảng Đức và Trần Vô Tiên dẫn theo hai mươi ba tên Hóa Thần lao đến, bắt đầu nhắm tới hạt châu cuồng oanh loạn tạc. Trên mặt hai người không giấu được vẻ phẫn nộ, mắt thấy Lục Ly sắp tiến vào Hỗn Độn Luyện Ngục, vì sao đảo mắt lại thay đổi ý định? Rốt cục đã xảy ra vấn đề ở đâu? Chẳng qua Ngô Quảng Đức và Trần Vô Tiên vẫn không hề gấp gáp, bởi vì lần này Ma Hoàng Giới đã dốc toàn lực, tổng cộng hai mươi lăm Hóa Thần tụ lại một nơi. Chiến lực như vậy hoàn toàn nằm ở thế áp đảo, bọn hắn có thể nhẹ nhàng đánh hạ Trung Hoàng Giới, sau đó chậm rãi nắm xuống Thiên Tà Châu. Hơn hai mươi tên Hóa Thần đồng thời oanh kích hạt châu, Lục Ly bỗng chốc cảm giác áp lực đè nặng. Năng lượng cấp tốc tiêu hao, nếu cứ tiếp tục tiêu hao với tốc độ thế này, cùng lắm chỉ sau ba bốn tháng Thiên Tà Châu liền sẽ bị phá ra. - Thiên Tàn Sơn Mạch … Lục Ly đảo mắt quay sang Lãnh Vô Hinh hỏi: - Thiên Tàn Sơn Mạch ở đâu? Lãnh Vô Hinh khẽ nhíu mày, không hiểu vì sao Lục Ly lại muốn hỏi điều này. Không phải hắn muốn tiến vào Hỗn Độn Luyện Ngục ư? Sao giờ lại hỏi Thiên Tàn Sơn Mạch? Nàng nghĩ nghĩ rồi sau đó lấy ra một tấm địa đồ, đi đến bên người Lục Ly nói: - Ở chỗ này, cách Hỗn Độn Thành không quá xa. Thiên Tàn Sơn Mạch nằm ở giao giới giữa Tề Hoàng triều và Phùng Hoàng triều, cách Hỗn Độn Thành chừng mấy vạn dặm đường. Lục Ly quét nhìn một lượt, sau đó điều khiển Thiên Tà Châu chuyển hướng bay tới Thiên Tàn Sơn Mạch. Hắn có chút gấp gáp hỏi: - Ngươi biết gì về Thiên Tàn Sơn Mạch? Có nghe nói qua về Doãn Thanh Ti không? - Doãn Thanh Ti? Thiên Manh Nữ! Lãnh Vô Hinh biết rất nhiều, địa vị nàng trong gia tộc không kém, đệ nhất tiểu thư tự nhiên có thể biết được không ít bí mật. Huống hồn nàng còn đã từng giao thủ qua với Doãn Thanh Ti, gia tộc sớm đã dặn dò nàng một ít nàng. Nàng nghĩ nghĩ rồi nói: - Lục Ly, ngươi quen biết Doãn Thanh Ti? Nếu nàng có thể mời được Thiên Tàn lão nhân giúp người, như vậy không ai ở Trung Hoàng Giới dám động đến ngươi, chỉ bằng một mình Thiên Tàn lão nhân liền có thể quét ngang toàn bộ cường giả Trung Hoàng Giới. Doãn Thanh Ti là bé gái mồ côi được Thiên Tàn lão nhân thu dưỡng từ nhỏ, có thể được tính là hậu nhân của ông ta. - Một mình quét ngang Trung Hoàng Giới? Nét mặt Lục Ly khẽ động, thần sắc tràn đầy phấn chấn hỏi tiếp: - Nói rõ chi tiết xem nào. Lãnh Vô Hinh biết không nhiều cũng không ít, nàng nhặt những tin mình biết nói qua một lần, có thể xác định một điều chính là Thiên Tàn lão nhân rất cường đại, hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất nhân Trung Hoàng Giới, thậm chí ở mấy giới diện còn lại cũng có uy danh rất lớn. Sau khi nghe xong, Lục Ly liền không chút chần chờ, trực tiếp điều khiển Thiên Tà Châu bay vút đi. Theo như lời kể của Lãnh Vô Hinh, Thiên Tàn lão nhân đã là người sắp chết, ba ngàn năm trước đã rất già, dù vẫn sống đến hiện tại song liệu còn tồn tại được mấy năm?
Chương 1072 Cổ Thần Trận 2
Hắn không có hậu nhân, chỉ thu dưỡng một mình Doãn Thanh Ti, bởi thế hẳn hẳn sẽ không tham muốn Thiên Tà Châu. Doãn Thanh Ti để hắn tới Thiên Tàn Sơn Mạch, không lẽ là vì muốn giúp hắn? Lục Ly rất có cảm giác tín nhiệm đối với nữ tử mù trời sinh kia, nàng cũng tín nhiệm Lục Ly, giữa hai người là tình nghĩa rất đặc thù. Đằng sau có hơn hai mươi tên Hóa Thần bám theo sát gót, Lục Ly đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ còn cách đi Thiên Tàn Sơn Mạch. Mấy vạn dặm đường, đối với tốc độ Thiên Tà Châu mà nói thì chẳng mất bao lâu, vẻn vẹn ba nén hương Lục Ly liền đã thấy được một dãy sơn mạch nguy nga liên miên chập trùng hiện ra trước mắt. Thiên Tà Châu như một ngôi sao băng lao vút vào trong Thiên Tàn Sơn Mạch, ngay thời khắc hạt châu tiến vào, trọn cả toà sơn mạch đột nhiên cuộn lện sương trắng nồng đậm, cảnh vật bốn phía bỗng trở nên mơ hồ, thần niệm tản ra đều không cách nào thăm dò được. - Hay lắm! Nét mặt Lục Ly không giấu được vẻ vui mừng, cấm chế này cường đại như thế, tuyệt không yếu thua huyễn trận của Thiên Huyễn Tộc. Không cần nói cũng biết cấm chế này nhất định là do Thiên Tàn lão nhân đích thân bố trí, lúc này cấm chế được mở ra chính là để nghênh đón hắn, bảo hộ hắn. Hắn gần như không chút do dự, lập tức điều khiển Thiên Tà Châu phóng thẳng vào trong sương mù dày đặc, cũng không quản phương hướng cứ thế xông loạn, thoáng chốc liền đã không thấy đâu. - Hả? Bọn Ngô Quảng Đức đuổi theo phía sau không khỏi biến sắc, bởi vì lấy thần niệm cường đại như của bọn hắn mà vẫn không cách nào dò xét được tình hình trong sương mù. Sương mù này là do ai bố trí? Làm sao lại cường đại vậy được? Trần Vô Tiên liếc nhìn vài lần, sau đó lấy ra địa đồ quan sát một lúc, sắc mặt thoáng chốc trở nên khó coi, lẩm nhẩm nói: - Nơi này là Thiên Tàn Sơn Mạch, Thiên Tàn lão quỷ ở bên trong. - Thiên Tàn… Vừa nghe đến cái tên này, bọn Ngô Quảng Đức và đám Hóa Thần còn lại bất giác quay sang nhìn nhau, trên mặt ai nấy đều lộ ra một tia ngưng trọng. Nghe tới cường giả đệ nhất Trung Hoàng Giới, đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy vô cùng vướng tay. - Hừ! Một tên lão giả tóc hừ lạnh nói: - Bất kể hắn là Thiên Tàn Địa Tàn gì, dám giành ăn trên miệng hổ, ta liền khiến hắn phải đi xuống Địa Ngục. Tách ra mấy người bao vây chỗ này, đừng để tiểu tử kia thừa loạn trốn mất, những người còn lại tập trung oanh mở cấm chế. Sương trắng quá nồng đậm, tình hình bên trong thế nào căn bản không thấy rõ được, nếu bọn hắn cứ thế lao vào, rất có thể sẽ bị Thiên Tàn lão nhân ám toán từng người một. Bọn Ngô Quảng Đức Trần Vô Tiên khẽ gật đầu, lần này Ma Hoàng Giới đã dốc hết toàn lực, nếu chỉ bởi vì một tên lão quỷ liền rụt rè không tiến, thảm đạm quay về, vậy sau này Ma Hoàng Giới biết để mặt vào đâu? Hưu! Bốn tên Hóa Thần bay tán ra, tuần tra quanh bốn phía Thiên Tàn Sơn Mạch, tránh cho Lục Ly đào tẩu. Những người còn lại thì đều đứng ngạo nghễ giữa trời, Ngô Quảng Đức trầm tư một lát, sau đó trầm giọng quát: - Thiên Tàn, chúng ta không có ý mạo phạm, tới đây chỉ là vì muốn truy sát Lục Ly, ngươi đóng lại cấm chế, chúng ta bắt người xong liền đi! Trong sơn mạch hoàn toàn yên tĩnh, không có bất kỳ thanh âm nào truyền ra, chúng nhân nhìn xuống sương trắng nồng đậm bên dưới, chờ mười mấy giây, sau đó trên mặt ai nấy đều không giấu được vẻ phẫn nộ. Thiên Tàn lão nhân không đáp lời, hệt như là đang im ắng đánh mặt bọn hắn. - Tấn công, oanh sơn mạch này thành đất bằng! Lão giả tóc đỏ tính nóng như lửa, nhịn không được hét lên, vung ra một đạo quang mang kinh thiên, trùng trùng đánh xuống sơn mạch. Những người còn lại cũng đều không chút cố kỵ, nhắm xuống phía dưới cuồng oanh loạn tạc, đủ loại huyết mạch áo nghĩa bí thuật đồng loạt phóng thích, như thể muốn san bằng trọn cả sơn mạch thành bình địa. Nhưng mà … Một cảnh khiến chúng nhân chấn kinh diễn ra... Công kích của bọn hắn hung tàn cỡ nào? Tiện tay liền có thể hủy diệt một tòa thành trì, san bằng cả một ngọn núi. Nhưng công kích khủng bố như thế đánh vào trong sương mù khói trắng bên dưới, lại tựa như trọng quyền đánh vào trong nước, thậm chí đến cả bọt nước đều không thấy sủi tăm! Cả đám Ngô Quảng Đức đều trợn mắt líu lưỡi sửng sốt mất một lúc, lát sau Trần Vô Tiên mới kinh nghi bất định lẩm bẩm nói: - Chẳng lẽ đây là Cổ Thần Trận trong truyền thuyết? Cổ Thần Trận, tên như ý nghĩa, chính là thần trận từ thời kỳ Thượng Cổ! Thứ này sớm đã thất truyền, nếu không cũng sẽ không khiến người Ma Hoàng Giới khiếp sợ đến vậy. Trong cái tên Cổ Thần Trận có mang chữ Thần, tự nhiên phải rất cường đại mới được gọi như thế. Ở trong một số tuyệt địa và di tích ở các đại giới diện thỉnh thoảng lại có Cổ Thần Trận, những trận này gần như không cách nào phá mở. Trừ phi trải qua năm tháng dài dằng dặc, cuối cùng tự động tiêu tán, bằng không nếu chỉ dựa vào sức người thì căn bản không phá nổi. Nếu dưới kia đúng là Cổ Thần Trận, tỉ lệ chúng nhân phá mở được là vô cùng thấp, trừ phi bọn hắn liên tục oanh kích mấy chục, mấy trăm năm. Đám Hóa Thần Ma Hoàng Giới lại không tin tà, cả đám dừng lại, không ngừng cuồng oanh loạn tạc xuống dưới, ai nấy đều phóng thích áo nghĩa khủng bố nhất của bản thân. Nhưng mà, bất luận công kích khủng bố đến đâu đều chỉ như trâu đất xuống biển. Vừa đánh vào trong sương trắng liền tan biến không thấy đâu, không có nổ tung, không có ba động, thậm chí sương trắng vẫn chẳng mỏng đi dù chỉ chút mảy may. - Tiếp tục! Lão giả tóc đỏ cắn răng hô lên, nguyên cả đám công kích suốt một nén hương, sương trắng lại vẫn không thấy có bất cứ động tĩnh nào. Chúng nhân ngơ ngác nhìn nhau, không biết phải làm gì tiếp theo. Thối lui? Ma Hoàng Giới dốc toàn bộ cường giả về đây, nếu cứ vậy thối lui chẳng phải sẽ thành trò cười cho bốn đại giới năm tiểu giới, bọn hắn làm sao chấp nhận thất bại như vậy được. Không lùi? Thế phải làm sao mới phá được Cổ Thần Trận này? Chúng nhân trầm ngâm, một tên lão giả sau một hồi suy tư chợt quát khẽ nói: - Chẳng phải Linh Huyễn Giới có một lão bất tử hiểu rất rõ về Cổ Thần Trận ư? Chi bằng mới hắn tới thử một phen...
Chương 1073 Ta tin ngươi
Ngô Quảng Đức cũng nhớ ra, tròng mắt sáng rực nói: - Ngươi là chỉ Vô Cực lão tổ? - Đúng rồi! Lão giả gật đầu nói: - Lão bất tử này chiến lực không được, nhưng lại đã nghiên cứu các loại cấm chế trận pháp suốt hai ngàn năm. Nếu hắn đều không phá nổi Cổ Thần Trận này, vậy thì hết cách. - Được! Ngô Quảng Đức quay sang một người khác bên cạnh, khua tay nói: - Ngươi đi tìm Vô Cực lão tổ nói chuyện, chỉ cần giá cả thích hợp, không ngại trước đáp ứng hắn, đợi phá trận xong lại tính tiếp. Tên Hóa Thần kia bay đi, nơi này mặc dù cách Hỗn Độn Thành tương đối gần, nhưng muốn đi Linh Huyễn Giới vẫn phải cần chút thời gian. Đám người Ngô Quảng Đức không lo lắng Vô Cực lão tổ sẽ cự tuyệt, Linh Huyễn Giới chỉ là một tiểu thế giới, còn chưa đủ tư cách dám cự tuyệt Ma Hoàng Giới. - Tiếp tục oanh kích! Ngô Quảng Đức vung tay lên, mọi người đứng đây cũng vô sự, thế là bèn dứt khoát tiếp tục cuồng oanh loạn tạc xuống dưới, vạn nhất oanh mở được Cổ Thần Trận thì sao? .... Bên ngoài và bên trong sương trắng là hai tầng thế giới hoàn toàn tách biệt! Sau khi bay vào trong sương trắng, Lục Ly phát hiện bên trong lại chẳng hề có chút sương mù nào, hắn có thể thấy được rõ ràng hết thảy cảnh vật ở nơi này. Hắn điều khiển Thiên Tà Châu phi hành một vòng trong Thiên Tàn Sơn Mạch, chẳng mấy chốc liền đã nhẹ nhàng tìm tới Thiên Tàn Cốc. Thiên Tàn cốc quá đẹp, phong cảnh như vẽ, rừng trúc, biển hoa, đầm nước, suối nhỏ, đình hóng mát, nhà gỗ. Nơi này chính là một thế ngoại đào nguyên, trong đào nguyên còn có mỹ nhân đang ngồi đánh đàn tranh, tiếng đàn du dương uyển chuyển như hạt châu gõ đánh lên khay ngọc, vang vọng quanh quẩn trong sơn cốc. - Doãn Thanh Ti. Thấy được khuôn mặt tuyệt mỹ kia, nội tâm Lục Ly bất giác tĩnh lặng mấy phần, trên mặt hiện ra ý cười. Sau đó hắn hướng lên không trung tìm kiếm một phen, thấy không có bất kỳ Hóa Thần nào tiến vào, trong lòng lại càng thêm yên tâm. Nhìn Doãn Thanh Ti thản nhiên ngồi đánh đàn trong đình, trong lòng hắn không khỏi suy nghĩ vẩn vơ, chẳng lẽ đám Hóa Thần kia không phá được cấm chế bên ngoài? Chẳng lẽ Thiên Tàn lão nhân này cường đại đến thế? Lục Ly điều khiển Thiên Tà Châu hạ xuống, lơ lửng bên ngoài phong đình, hắn không lập tức đi ra, mà trước phóng thích thần niệm thăm dò sơn cốc một lượt. Đây là phản ứng bản năng xuất phát từ sự của cẩn thận của hắn, tình cảnh hiện tại quá mức nguy hiểm, nếu chủ quan sẽ rất dễ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. - Lục công tử! Doãn Thanh Ti ngừng đánh đàn, ngẩng đầu nhìn Thiên Tà Châu, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt, đứng lên nói: - Hoan nghênh ngươi đến Thiên Tàn Cốc làm khách, nơi này rất an toàn, tin tưởng ta. Lục Ly thoáng ngừng lại, sau đó trực tiếp truyền tống đi ra từ bên trong Thiên Tà Châu, đứng ở bên ngoài phong đình, khẽ gật đầu nói: - Doãn tiểu thư, đã lâu không gặp. Thấy Lục Ly cứ vậy đi ra, hoàn toàn không thấy có vẻ gì là lo lắng, ý cười trên mặt Doãn Thanh Ti càng đậm. Nàng vung tay để một nam tử áo xanh thu lại đàn tranh, sau đó vẫy mấy tên thị nữ dâng lên rượu thịt, đưa tay làm tư thế thỉnh mời nói: - Lục công tử, Thanh Ti còn thiếu ngươi một bữa rượu. Mời ngồi, nếm thử Hoa Mai Tửu Thanh Ti đích thân ủ. Lục Ly ngồi xuống phía đối diện bàn đá, bưng lên chén rượu màu đỏ nhạt, ngửi một lát sau đó tán thán nói: - Quả đúng là có mùi hương hoa mai, có thể thưởng thức rượu Doãn tiểu thư đích thân ủ nấu, Lục mỗ rất vinh hạnh. - Rượu ngon! Nhấp một miếng, trên mặt Lục Ly thoáng hiện vẻ say mê, cứ thế thản nhiên nhấp môi thưởng thức, bộ dạng rất là mãn ý. Tựa như nơi đây là hậu viện nhà hắn, hoàn toàn quên mất trên không trung còn có hơn hai mươi tên Hóa Thần chính đang thời thời khắc khắc cuồng oanh loạn tạc. Cấm chế sương trăng trên không quả nhiên rất cường đại, một đám Hóa Thần không ngừng oanh kích sương trắng, nhưng bên trong lại chẳng nghe thấy được tiếng vang nào, ngồi ở đây chỉ có thể nghe được tiếng nước chảy rì rào đều đều. Thần niệm dò xét thấy Lục Ly thản nhiên uống rượu, thần sắc ra chiều say mê, khóe miệng Doãn Thanh Ti khẽ động, lộ ra nụ cười tuyệt mỹ, nói: - Lục công tử quả nhiên là diệu nhân, chẳng lẽ ngươi không sợ cấm chế Thiên Tàn Cốc không ngăn được đám người ngoài kia? Cũng không sợ Thanh Ti hại ngươi? Lục Ly không chút khách khí, tự vươn tay rót rượu cho mình, lại uống một chén, sau đó mới nhổ ra ba chữ: - Ta tin ngươi! Chỉ vẻn vẹn ba chữ lại đã nói ra hết thảy, trên khuôn mặt xinh đẹp của Doãn Thanh Ti chớp qua một mạt đỏ ửng, hai tay bưng chén rượu lên nói: - Vì câu nói này của Lục công tử, Thanh Ti kính ngươi một chén. Hai chén khẽ đụng một cái, cả hai dốc một hơi cạn sạch, Lục Ly đảo mắt nhìn quanh bốn phía, tán dương nói: - Sơn thủy hữu tình người tuyệt mỹ, chắc cũng chỉ có thế ngoại đào viên như Thiên Tàn Cốc này mới có thể dưỡng dục ra được mỹ nhân tuyệt thế như Doãn cô nương. Trên mặt Doãn Thanh Ti lần nữa hiện lên một tia ửng đỏ, khẽ cười lắc đầu nói: - Đẹp hay không đẹp thì cũng chỉ là bộ túi da mà thôi. Chẳng lẽ nếu ta không xinh, Lục công tử liền sẽ không nguyện ý làm bạn với ta? - Đẹp mà ta nói ở đây không chỉ là vẻ bề ngoài! Lục Ly nhìn chằm chằm Doãn Thanh Ti nói: - Mà còn cả tâm linh, tỷ như tiểu thư Lãnh gia Lãnh Vô Hinh, nàng ta cũng rất xinh đẹp, song tâm linh lại không đẹp được như Doãn tiểu thư. Nói đi thì cũng phải nói lại … truy cầu cái đẹp là thiên tính của con người, ví dụ sơn cốc này tươi đẹp như thế, các ngươi ở lại đây cũng sẽ thoải mái, đúng không nào? Nếu phải chọn giữa một bộ túi da xấu và một bộ túi da đẹp, chẳng lẽ Doãn tiểu thư lại đi chọn cái xấu? Doãn Thanh Ti thoáng trầm ngâm một lát, rót rượu nhấp một ngụm rồi nói: - Là Thanh Ti hiểu lầm, ta tự phạt một chén. Lục Ly bồi nàng uống cạn, sau đó mới nghiêm mặt nói: - Doãn tiểu thư, nghe nói Thiên Tàn Cốc có một thế ngoại cao nhân? Lục mỗ liệu có vinh hạnh bái kiến một phen? Doãn Thanh Ti lắc đầu nói: - Lão tổ đã rất nhiều năm không tiếp khách, Lục công tử không cần câu thúc, ngươi cứ an tâm ở lại đây là được.
Chương 1074 Ngươi không thể động tình
- Nhóm người bên ngoài kia cũng không cần để ý, bằng vào bọn hắn thì vẫn không phá nổi vụ trận trong núi đâu. - Lợi hại vậy ư?! Lục Ly ngấm ngầm líu lưỡi, hơn hai mươi tên Hóa Thần mà vẫn không phá nổi đại trận, chẳng lẽ đại trận này cũng là thần trận? Lục Ly suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: - Doãn tiểu thư lại cứu ta một mạng, giữa chúng ta ai thiếu nợ ai, giờ thật nói không rõ. - Nói không rõ vậy thì đừng nói nữa. Doãn Thanh Ti khẽ cười lắc đầu nói: - Giữa bằng hữu với nhau, ai giúp ai có gì mà phải so bì khác biệt, từ nhỏ đến lớn Thanh Ti không có người bạn thực sự nào, Lục công tử tính là người duy nhất. Lục Ly nâng chén dốc cạn một hơi, cười nói: - Lục mỗ rất vinh hạnh. Doãn Thanh Ti rất thần bí, Thiên Tàn lão nhân lại càng thần bí. Trong Thiên Tàn Cốc này cất giấu rất nhiều bí mật, chẳng qua Doãn Thanh Ti không nói, Lục Ly cũng sẽ không hỏi, càng sẽ không phóng thích thần niệm đi thăm dò. Lục Ly và Doãn Thanh Ti ngồi uống rượu trong phong đình suốt hơn nửa canh giờ, hơn hai mươi tên Hóa Thần phía ngoài vẫn không thấy tiến vào, điều này khiến Lục Ly triệt để yên tâm. Con đường tiếp theo nên đi như thế nào? Lục Ly chưa nghĩ ra, song chí ít trước mắt hắn đã an toàn, Doãn Thanh Ti giúp hắn tranh thủ thời gian đủ để luyện hóa Thiên Tà Châu, nếu có thể phá mở thêm mấy tầng phong ấn Thiên Tà Châu, thực lực Lục Ly nhất định sẽ tăng mạnh. - Lục công tử! Doãn Thanh Ti chỉ vào gian nhà gỗ nói: - Ngươi có thể an tâm ở lại đây, tuỳ ý ở bao lâu cũng được. Thiên Tàn Cốc tuyệt đối an toàn, điểm này ngươi có thể yên tâm. Doãn Thanh Ti lần nữa nhấn mạnh điểm này, khiến Lục Ly càng thêm an tâm, hắn khẽ gật đầu, bước theo Doãn Thanh Ti tiến vào nhà gỗ. Nhà gỗ rất đơn sơ, bên trong chỉ có một chiếc giường và một gian phòng tắm, ngoài ra còn một chiếc ghế, một chiếc bồ đoàn. Dù đơn sơ song lại rất sạch sẽ, Lục Ly nhìn lướt qua một phen, mãn ý nói: - Đa tạ Doãn tiểu thư, ngươi cứ bận việc của mình ta, ta phải tiếp tục luyện hóa Thiên Tà Châu. Lục Ly không chút kiêng dè, lấy ra Thiên Tà Châu ngay trước mặt Doãn Thanh Ti, kẻ sau quay đầu nhìn sang, mỉm cười nói: - Hằng Đế thiên tư tung hoành, ngạo thị quần hùng, tới Thần giới rất nhanh liền cũng quật khởi. Ánh mắt của hắn rất cao, Lục công tử, ngươi có thể thông qua khảo nghiệm của hắn được đến thần khí này, quả thực không dễ. Lục Ly không thấy tia hâm mộ hay đố kỵ nào trên mặt Doãn Thanh Ti, có chẳng chỉ là mừng thay cho hắn, trong lòng hắn không khỏi càng thêm tò mò về Doãn Thanh Ti. Võ giả có ai mà không động tâm đối với Thần khí? Trừ phi chính bản thân Doãn Thanh Ti cũng có được Thần khí. Lần trước ở Hỗn Độn Luyện Ngục, Doãn Thanh Ti bị người đuổi giết thiếu chút chết đi, cho nên trên thân nàng không khả năng có được Thần khí. Như vậy chỉ có thể giải thích, Doãn Thanh Ti là thật coi hắn làm bằng hữu, bằng hữu còn hơn cả người thân ruột thịt. Trong lòng Lục Ly dâng lên cảm giác ấm áp, mỉm cười nói: - Ta chỉ là có chút may mắn, cảm ngộ ra được một loại áo nghĩa trong cấm địa Cổ Thần. Áo nghĩa kia có thể khống chế Linh Phong, ta thông qua khống chế Linh Phong mới tiến vào được trong một đại điện dưới lòng đất, nhờ đó cơ duyên xảo hợp được đến hạt châu này. - Linh Phong? Trên mặt Doãn Thanh Ti chớp qua một tia dị sắc, nàng cũng đã từng tiến vào cấm địa Cổ Thần, biết được sự lợi hại của Linh Phong, không khỏi giơ ngón tay cái tán thưởng nói: - Đấy không phải may mắn, có thể khống chế Linh Phong liền bằng với thông qua được tầng khảo nghiệm đầu tiên của Hằng Đế. Hạt châu này chỉ ngươi mới có thể được đến, những người còn lại căn bản không khả năng lấy được. Điểm này Lục Ly cũng nghĩ tới, hắn mỉm cười ôn hòa, nhìn vào mắt Doãn Thanh Ti hỏi: - Doãn tiểu thư, tròng mắt ngươi có khả năng chữa khỏi được không? Nếu cần linh tài gì, quay đầu ta sẽ nghĩ cách tìm giúp ngươi. - Có! Doãn Thanh Ti trầm tư một lát rồi đáp: - Lão tổ nói chỉ cần được đến một loại linh thảo liền có thể chữa lành, loại linh thảo kia tên là Quân Thiệt Lan, chẳng qua các đại giới diện hẳn là không có loại linh dược này. - Đúng rồi … Nói đến đây thần niệm Doãn Thanh Ti thăm dò vào trong cốt tủy Lục Ly, nói: - Kịch độc trong người ngươi còn chưa được giải? Ta đã tìm hiểu được bí phương giải độc, đợi sau này sẽ luyện chế giải dược giúp ngươi. - Không cần. Lục Ly lắc đầu nói: - Độc này là do Lãnh Vô Hinh hạ, hiện tại Lãnh Vô Hinh cũng ở ngay trong Thiên Tà Châu, chính đang giúp ta luyện chế giải dược. - Vậy là tốt rồi! Doãn Thanh Ti gật đầu nói: - Vậy Lục công tử nghỉ ngơi trước đi, ta tu luyện ngay trong phòng bên cạnh. Nếu có gì cần, cứ việc sai thị nữ bên ngoài gọi ta. - Được rồi! Lục Ly đưa mắt nhìn Doãn Thanh Ti rời đi, sau đó ngồi lại trong phòng, lấy ra Thiên Tà châu bắt đầu luyện hóa. Hắn cứ thế khoanh chân tu luyện, rất nhanh liền phát hiện ra một vấn đề. Thiên địa Huyền khí ở trong Thiên Tàn Cốc này không ngờ lại chẳng hề yếu thua trong Thiên Tà Châu, nơi đây nhất định phải có Tụ Linh đại trận. Lại nghĩ đến sự khủng bố của vụ trận bên ngoài, Lục Ly liền cũng thoải mái, Thiên Tàn lão nhân hẳn phải rất tinh thông các loại thần trận kinh thiên. Lớp phong ấn thứ nhất đã được luyện hóa một nửa, lấy tốc độ luyện hóa như bây giờ của Lục Ly, cùng lắm chỉ khoảng nửa năm sau là có thể luyện hóa xong hết thảy. - Vẫn nên vào trong Thiên Tà Châu thì hơn. Lục Ly nghĩ nghĩ, sau đó thân thể lóe lên tiến vào trong tiểu điện Thiên Tà Châu, ở bên trong hay bên ngoài đều có thể luyện hóa, nhưng trong Thiên Tà Châu sẽ càng thêm an toàn. Hắn để Lãnh Vô Hinh tiếp tục luyện chế giải dược, những người còn lại thì nhập định tu luyện, hắn cũng khoanh chân ngồi xuống bế quan. ... Doãn Thanh Ti không về lại nhà gỗ của mình ngay mà tiến vào nhà gỗ của Thiên Tàn lão nhân, đi tới dưới gốc đại thụ phía sau hậu viện. Thiên Tàn lão nhân đang chơi cờ một mình, mí mắt khép hờ, nước trong ấm trà bên cạnh sớm đã lạnh ngắt, tay hắn lại vẫn lơ lửng giữa trời, nhìn hệt như một pho tượng.
Chương 1075 Vô Cực lão tổ (1/40)
Doãn Thanh Ti tiến lại, giúp hắn hâm nóng ấm trà. Sau đó mới ngồi xuống bên cạnh, mí mắt Thiên Tàn lão nhân thoáng khẽ run rẩy, nói: - Cô bé, ngươi thích thiếu niên kia? Mặt Doãn Thanh Ti thoáng đỏ lên, ngập ngừng mất một lát mới lắc đầu nói: - Ta chỉ coi hắn là bằng hữu, hắn từng cứu mạng ta. - À … Thiên Tàn lão nhân nhàn nhạt nhìn Doãn Thanh Ti một cái, thanh âm bỗng chuyển lạnh, nói: - Tốt nhất ngươi đừng nên động tình, bằng không sẽ hại đến thiếu niên kia! - Hại Lục Ly? Doãn Thanh Ti cả kinh, hỏi ngược lại: - Sao lại nói thế? Thiên Tàn lão nhân trầm mặc, mãi sau nửa nén hương mới thở dài đáp: - Có chút chuyện vốn không muốn nói cho ngươi, nhưng giờ chắc phải nói cho ngươi biết một chút. Sắc mặt Doãn Thanh Ti thoáng có chút động dung, nín thở lắng nghe, Thiên Tàn lão nhân hơi ngừng một lát mới nói tiếp: - Cô bé, trước kia ta từng kể nói ngươi là cô nhi, thật ra là ta đã lừa ngươi. - Hả? Trên mặt Doãn Thanh Ti lộ ra vẻ kinh hãi và nghi hoặc, nàng nhìn sang Thiên Tàn lão nhân hỏi: - Lão tổ, sao ngươi phải gạt ta? Nói như vậy ta có phụ mẫu và người thân … - Có! Thiên Tàn Lão Tổ gật đầu, thở dài nói: - Nhưng hiện tại ta vẫn chưa thể nói cho ngươi về tình hình gia tộc của ngươi được, ta lừa ngươi tự nhiên là có nguyên nhân. Chờ ngươi tu luyện tới Hóa Thần Cảnh, ta sẽ kể ra hết thảy mọi chuyện cho ngươi. Trên mặt Doãn Thanh Ti lộ ra một tia thất vọng, đầu cúi gằm xuống, Thiên Tàn lão tổ nói ngày sau sẽ kể cho nàng, như vậy giờ có hỏi cũng hỏi không ra được. Thần sắc Thiên Tàn lão nhân thoáng phần trang nghiêm, trầm giọng nói: - Gia tộc ngươi rất cường đại, xuất thân của ngươi rất không tầm thường, bởi thế … ngươi không thể thích người bình thường. Tỷ như nếu ngươi yêu thiếu niên kia, ta sẽ không chút do dự chém giết hắn, bất kỳ người nào đều không thể ngăn cản ta. - Hả? Doãn Thanh Ti đột ngột ngẩng đầu, nàng có thể nghe ra được rất nhiều tin tức từ trong lời này của Thiên Tàn lão tổ, đồng thời còn có thể cảm nhận được sát ý nhàn nhạt. Nàng đối tốt với Lục Ly như vậy, lại khiến Thiên Tàn lão nhân nổi sát tâm, nếu nàng thật động tình, Lục Ly tất chết không nghi ngờ. - Gia tộc rất cường đại? Xuất thân rất không tầm thường? Câu này lại càng khiến Doãn Thanh Ti cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, các đại gia tộc ở bốn đại giới năm tiểu giới đều đếm được trên đầu ngón tay, có gia tộc nào mà có thể khiến Thiên Tàn lão nhân phải dùng hai chữ “cường đại” để đánh giá? Không có! Thiên Tàn lão nhân là đệ nhất nhân Trung Hoàng Giới, ở trong mắt hắn hắn, bốn đại giới không có cường giả tuyệt đỉnh. Dù có là gia tộc số một Thần Hoàng Giới, ở trong lòng Thiên Tàn lão nhân đều không được tính là cường đại. Hơn nữa trong bốn đại giới diện cũng không có đại gia tộc nào họ Doãn cả. - Chẳng lẽ … Doãn Thanh Ti đột nhiên nghĩ đến một khả năng, cả người khẽ run lên, quay mắt nhìn về phía Thiên Tàn lão nhân hỏi: - Lão tổ, chẳng lẽ gia tộc của ta nằm ở Thần giới? Ở trong trí nhớ của Doãn Thanh Ti, Thiên Tàn lão nhân một mực rất thần bí. Cộng thêm một vài tình huống tìm hiểu được từ bên ngoài, khiến nàng không khỏi hoài nghi đối với thân phận Thiên Tàn lão nhân. Ba ngàn năm trước Thiên Tàn lão nhân đột nhiên bật đi ra, trước kia chưa từng ai nghe nói qua về con người này, hơn nữa ngay lần đầu xuất hiện ở Thiên Tàn Sơn Mạch, hắn đã là cường giả Hóa Thần Cảnh. Một thân một mình quét ngang quần hùng, trở thành đệ nhất nhân Thiên Tàn Sơn Mạch. Mấy chục năm sau đó, hắn kết thù với Phùng Hoàng triều và Tề Hoàng triều, hai đại Hoàng triều đều phái ra cường giả cấp bậc Địa Tiên và Hóa Thần, song rốt cục cường giả hai nhà tiến vào Thiên Tàn Sơn Mạch lại không thấy đi ra. Nói cách khác … Lúc Thiên Tàn lão nhân xuất hiện ở Thiên Tàn Sơn Mạch, thực lực hắn đã là số một Trung Hoàng Giới. Cường giả tuyệt thế như vậy, vì sao trước kia không thấy có bất kỳ đồn đại nào? Muốn thành cường giả tuyệt đối phải tu luyện từng bước từng bước một, nhất định phải có lượng lớn linh tài chống đỡ, không khả năng một hơi liền thành. Song không ai biết về lai lịch Thiên Tàn lão nhân, Lãnh gia Phùng gia Tề gia từng phái vô số người đi điều tra, song rốt cục đều không tra ra được bất cứ tin tức gì. Cộng thêm hết thảy những gì Doãn Thanh Ti chứng kiến suốt mười mấy năm qua, trong lòng nàng kỳ thực sớm đã hoài nghi rằng Thiên Tàn lão nhân không phải người bốn đại giới năm tiểu giới, mà rất có thể là đến từ giới diện cường đại nào khác … hoặc cũng có thể là … Thần giới. Ba ngàn năm trước, Thiên Tàn lão nhân đã rất già nua, nhưng sau ba ngàn năm vẫn mãi không thấy có dấu hiệu chết già, điều này rất không tầm thường. Kết hợp với Cổ Thần Trận ở Thiên Tàn Sơn Mạch hay là lượng linh tài dùng cho nàng tu luyện, Thiên Tàn lão nhân chưa từng đi ra bên ngoài, những linh tài kia từ đâu mà ra? Đủ loại nghi hoặc tràn ngập trong đầu Doãn Thanh Ti, Thiên Tàn lão nhân lại vẫn trầm mặc không nói. Nàng đợi thoáng chốc, cuối cùng nhịn không được hỏi: - Lão tổ, thật không thể nói cho ta biết chút ít? - Không thể! Tròng mắt Thiên Tàn lão nhân lần nữa khép hờ, không đáp lời Doãn Thanh Ti mà chỉ lạnh lùng nói: - Ngươi chỉ cần biết một điều, trước mắt ngươi không thể động tình với bất cứ nam tử nào, bằng không ta sẽ lập tức giết kẻ đó, hiểu không? Doãn Thanh Ti thấy Thiên Tàn lão nhân nhắm mắt lại, tiếp tục nắm lấy quân cờ nhập định. Nàng biết sẽ chẳng hỏi thêm được gì, đành u ám thở dài một tiếng, sau đó quay người đi ra ngoài. Thực ra nàng không động tình với Lục Ly mà chỉ xem hắn là bằng hữu, là bằng hữu duy nhất được nàng công nhận. Trong lòng thiếu nữ tuy cũng có chút rung động, song lại bị lời này vô tình kia của Thiên Tàn lão nhân dọa sợ, Doãn Thanh Ti đành phải chặt đứt tia cảm tình kia, về lại trong nhà gỗ tiếp tục tu luyện. ... Thiên Tàn Cốc về lại với bầu không khí thanh bình, bên ngoài lại náo nhiệt dị thường. Hai mươi mấy tên Hóa Thần điên cuồng oanh kích vào trong sương trắng, đại sự như thế tự nhiên không khả năng ẩn tàng đi đâu được. Lời editor: Huhu chân thành cảm ơn đại thần Derworld đã đẩy 500KP cho Bất Diệt Long Đế!!!! Bộ truyện đã nghênh đón đại thần thứ hai sau huynh hoanggiang731989!!! Mừng rớt nước mắt!!! Bạo ngay 40c trong ngày nữa nha!!!! Các huynh yên tâm, sau những kinh nghiệm đào hố lấp chậm trước đây, hiện tại cho dù truyện lỗ cỡ nào muội cũng sẽ cố gắng lấp cho nhanh. Mỗi ngày 10c+++, hôm nào muội rảnh sẽ lên tới 20-30c, mong các đại thần ủng hộ muội càng nhiều hơn nha!!!