Đi ra Quyết Đầu Trường, Lục Ly nhìn lên bầu trời, thở dài một hơi. Đối thủ lần này quá mạnh, hắn đi trên lằn ranh sinh tử một chuyến, cuối cùng may mắn sống sót. - Ai... Về tới sơn động, Lục Ly lại không lập tức chữa thương, trên mặt hiện đầy vẻ ngưng trọng, Cam Lâm nhíu mày hỏi: - Lục Ly, không phải đã thắng rồi ư? Sao cứ phải mặt ủ mày chau thế? Tần Chiến lại nhìn ra chút manh mối, nói: - Lục Ly thắng thì đúng là thắng, nhưng con đường tiếp theo, e rằng không dễ đi. - Đúng vậy! Lục Ly gật đầu nói: - Nhị gia muốn gài chúng ta, đối thủ lần này quá mạnh, vốn là định giết chết ta. Các ngươi cũng thấy số tiền cược rồi đấy, lần này Nhị gia thiệt to, hắn đều không gặp ta, có thể tưởng tượng hắn đang phẫn nộ thế nào! - Cũng phải! Nét mặt Cam Lâm cũng trở nên khó coi, nghe nói Nhị gia có quan hệ với người Băng Phong Cốc, vậy bọn hắn còn có thể rời cốc được ư? Rời cốc liệu có bị truy sát? Hắn trầm tư suy nghĩ một lúc, sau đó có chút gấp gáp hỏi: - Thế giờ làm phải làm sao? Lúc nào thì chúng ta rời Băng Phong Cốc? - Không gấp được! Lục Ly trầm ngâm một lát rồi nói: - Hiện tại không thể tùy tiện xuất cốc, thương thế ta quá nặng, tuỳ tiện đến một tên Tam Kiếp đỉnh phong đều có thể chém giết chúng ta. Ta phải trị liệu trước cái đã, các ngươi tận lực ít đi ra ngoài, Tần Chiến, ngươi đi nghe ngóng phong thanh, hết thảy đợi ta khôi khục thương thế rồi tính. - Được! Hai người Tần Chiến khẽ gật đầu, bọn hắn đều biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, đây không phải Nhị trọng thiên, nơi này không có ai bảo hộ bọn hắn, không cẩn thận liền sẽ chết không có chỗ chôn. Lục Ly khoanh chân ngồi xếp bằng chữa thương, một tay bị phế, đoán chừng chí ít phải dưỡng thương một tháng mới có thể hoàn toàn khôi phục. Ngoài ra còn cần tu luyện thần lực, dùng một lần Thần Thiết, thần lực hắn đã không còn nhiều. Hai người Tần Chiến đều ở lại trong sơn động, năm ngày sau Tần Chiến mới đi ra thăm dò tin tức. Vừa đi một ngày liền đã trở về, lại không nghe ngóng được quá nhiều. Nhị gia không có bất cứ dị động nào, Quyết Đấu Trường vẫn rất náo nhiệt, đám con bạc kia ngày ngày say mê cá cược, không thấy có hỗn loạn phát sinh. Được cái Tần Chiến đã tìm hiểu rõ ràng về chuyện Hồn Thiên Huyết Ưng, càng rõ ràng, trong lòng hắn lại càng thêm phần trầm trọng. Thập Đại Thần Tộc viễn cổ! Thời kỳ viễn cổ, Tam trọng thiên có ngàn vạn chủng tộc, cường giả dị tộc từ vô số giới diện đi lên, tranh bá trên phiến đại địa này. Sau vô số trường quyết chiến, đản sinh ra Thập Đại Thần Tộc, đây là mười thần tộc được công nhận mạnh nhất Tam trọng thiên. Hồn Thiên Huyết Ưng chính là một trong số đó. Tuy Hồn Thiên Huyết Ưng tộc sa sút, còn thiếu chút bị diệt tộc, chỉ một bộ phận tộc nhân đào thoát được, nhưng qua nhiều năm nghỉ ngơi dưỡng sức, Hồn Thiên Huyết Ưng tộc hẳn đã khôi phục phần nào nguyên khí. Dù chỉ khôi phục được một tia nguyên khí, tộc quần này cũng vô cùng khủng bố, từ chiến lực Ưng Thần có thể thấy được phần nào. Lục Ly đánh chết Ưng Thần, nếu bị tộc nhân Hồn Thiên Huyết Ưng biết được, e là có chạy tới đâu cũng khó thoát được chữ “chết”! Lục Ly vẫn chưa xuất quan, Tần Chiến không tiện quấy rầy, cục diện đã thành thế rồi, chỉ còn nước đi một bước xem một bước. Tần Chiến ngây ngốc trong sơn động bảy tám ngày, sau đó lần nữa ra ngoài thăm dò tin tức, Nhị gia đưa cho ba trăm vạn Thần Thạch, chừng đó thừa đủ để Tần Chiến thu mua rất nhiều người, được đến rất nhiều tin tức. Tần Chiến là thiếu tộc trưởng Tần gia, đối với những chuyện thế này có thể nói là thông thuộc như lòng bàn tay, rất dễ để nghe ngóng tin tức cần thiết. Lần này hắn đi ra suốt hơn ba ngày mới trở về, lúc về sắc mặt lại càng thêm khó coi. - Chúng ta e là rất khó đi! Vừa đi vào, câu đầu tiên đã khiến tròng mắt Cam Lâm co rụt lại, hắn thở dài một hơi rồi nói tiếp: - Nhị gia phái người tới xung quanh giám thị chúng ta, đoán chừng chúng ta vừa ra sơn cốc liền sẽ bị đuổi giết. Cái chết của Hồn Thiên Huyết Ưng khiến Nhị Gia rất bị động, nếu chúng ta lưu lại đây, vạn nhất cường giả Hồn Thiên Huyết Ưng tộc tới, Băng Phong Cốc và Nhị gia tuyệt đối sẽ đẩy Lục Ly ra gánh tội thay. Đi, bị đuổi giết! Lưu lại, khả năng cao sẽ bị cầm đi gánh tội! Tần Chiến thực sự không biết phải làm sao, Cam Lâm cũng sầu đến mặt ủ mày chau. Thực lực bọn hắn quá yếu, ở Tam trọng thiên chỉ là tồn tại lót đáy, dù có trăm loại kế sách, cũng không bột đố gột nên hồ. Thương thế Lục Ly đã khôi phục nhiều, cánh tay cũng mọc lại, chỉ còn còn chưa triệt để phục hồi như cũ, thần lực cũng tu luyện gần đến trạng thái toàn thịnh, đoán chừng nhiều nhất ba bốn ngày sau liền có thể xuất quan. Năm ngày sau, Lục Ly đi ra, hắn thấy hai người ủ rũ như gà mắc mưa bèn nhếch môi cười nói: - Đừng quá bi quan, Lục Ly ta có chín cái mạng, sẽ không chết dễ vậy đâu. Nói đi, đã thăm dò được tin tức gì rồi? Tần Chiến thông báo qua một lượt về tin tức tìm hiểu được, Lục Ly trầm ngâm suốt một nén hương, sau cùng trong mắt chớp qua một tia hung tàn, nói: - Đi, trời sáng liền đi, nhất định phải đi ngay! Chỉ là chúng ta tách ra, ta đi trước một bước, các ngươi theo ở phía sau, ước định hội hợp trong một thành trì nào đó.
Chương 2922 Còn sống
Lục Ly đã nghe ra rất nhiều tin tức từ những thông tin ít ỏi Tần Chiến đưa ra, kinh nghiệm nhiều năm khiến hắn ý thức được nếu tiếp tục lưu lại, bọn họ sẽ có phiền toái lớn. Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc quá cường đại, tin tức khẳng định giấu không được. Nếu gần đó có cường giả của Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc, hoặc là bộ tộc bọn họ có cảm ứng đặc thù, chờ cường giả Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc đến, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Cho dù cường giả của Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc không đến, hắn khiến Nhị gia thiếu các ngươi nhiều Băng Tâm Tinh, Nhị gia cũng sẽ không buông tha cho hắn. Cho nên, bọn họ phải mau chóng đi, hiện tại đi thì còn một đường sống sót, không đi sẽ hoàn toàn xong đời. Xác định đi rồi, trong đầu Lục Ly chuyển động, tự hỏi lộ tuyến và sách lược thoát chết. Tần Chiến và Cam Lâm lại nóng nảy, Tần Chiến nói đầu tiên: - Lục Ly, ngươi như vậy thật không nghĩa khí, chúng ta cùng ngươi xông pha, ngươi lại bỏ rơi chúng ta? Này còn là huynh đệ gì chứ? Vẻ mặt Cam Lâm kiên định nói: - Muốn đi thì cùng nhau đi, nếu không chúng ta sẽ không đi, Lục Ly, ngươi không phải quá coi thường chúng ta rồi chứ? - Ta không có ý này! Lục Ly phất tay áo nói: - Họa là ta gây ra, không thể khiến các ngươi cùng chấp nhận phiêu lưu mạo hiểm. Hơn nữa, ta một mình đào tẩu thì thuận lợi hơn. Tốc độ của ta các ngươi cũng biết, tốc độ ta nhanh hơn trước kia vài lần, Tứ Kiếp sơ kỳ đều không đuổi kịp ta. Lục Ly nhìn bản đồ phụ cận, chỉ vào một thành trì, nói: - Chúng ta tập hợp ở thành trì này, đây không phải địa bàn Sâm Gia. Cho dù Nhị gia ở Sâm gia có chỗ dựa vững chắc cũng sẽ không đến nơi này. Tần Chiến, Cam Lâm, các ngươi đừng nói nữa, các ngươi tách ra cũng không phải không có mạo hiểm. An bài như vậy giảm mạo hiểm các ngươi xuống mức thấp nhất. Các ngươi đừng lo lắng, đời này của Lục Ly ta, cục diện nguy hiểm hơn cũng từng gặp qua rất nhiều lần, ta không chết được. Ánh mắt Lục Ly dị thường kiên định, ngữ khí chân thật, đáng tin, thậm chí hơi bá đạo. Cam Lâm nhìn thoáng qua, thở dài, không nhiều lời nữa. Tần Chiến lại phản bác: - Cái gì gọi là họa do ngươi gây ra? Ngươi không phải vì kiếm Băng Tâm Tinh cho chúng ta sao? Lục Ly, nếu là huynh đệ sẽ không nói vậy, có phúc cường hưởng, có họa cùng chịu, đây mới là huynh đệ chân chính! - Tần Chiến đừng nói nữa! Lục Ly bá đạo phất tay, nhẫn trong tay sáng ngời, lấy ra một trăm năm mươi vạn thần thạch đưa bọn họ, nói: - Trên đường các ngươi cẩn thận, nếu vạn bất đắc dĩ thì đầu hàng. Bị người ta bắt cũng được, chỉ cần không chết thì còn cơ hội sống sót. Nếu ta bị bắt, về sau các ngươi cũng có cơ hội cứu ta, không phải sao? Các ngươi bị bắt, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp cứu các ngươi, hiểu không? - Được rồi! Tần Chiến khe khẽ thở dài, không cần nhiều lời nữa, Lục Ly đứng dậy, đi ra ngoài, hắn ở cửa giải thích: - Ta đi gặp Nhị gia, trước ổn định hắn, chúng ta dễ dàng đào tẩu. Lục Ly đi đến quyết đấu trường, tìm quản sự hắc bào, thỉnh cầu gặp mặt Nhị gia. Nhị gia ở quyết đấu trường, võ giả hắc bào tiến vào bẩm báo. Trong mắt Nhị gia phun lửa, cái chén trong tay lại rớt vỡ. Lục Ly giết Ưng Thần, mang lại phiền toái lớn cho hắn. Trong thời gian này là dày vò với hắn. Bởi vì đại nhân vật sau lưng hắn nói, việc này hắn tốt nhất cầu nguyện trời cao phù hộ, đừng để cường giả Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc biết được. Nếu tộc đàn bọn họ tìm đến cửa, khả năng hắn chết đạt tám phần. Đương ngươi, người sau lưng vẫn ra sức, giúp hắn phong tỏa tin tức, tạm thời tin tức hẳn không truyền đi. Nhưng nếu người của Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc có cảm ứng, tự mình đến cửa, vậy thì phiền toái lớn rồi… Trong khoảng thời gian này, cả ngày hắn đều hoảng sợ không chịu nổi, sầu thảm vô cùng. Lục Ly lại tự đồng tìm đến cửa? Điều này khiến hắn nổi giận lôi đình, nếu không phải sợ ảnh hưởng, hắn hận không thể một chưởng đấm chết Lục Ly. - Không gặp, không gặp, để hắn cút! Nhị gia bực bội phất tay áo, võ giả hắc bào chần chờ một chút, nói: - Hắn nói nguyện ý đánh thêm mấy trận đền tội… - Đánh thêm mấy trận đền tội? Ha hả! Nhị gia cười lạnh, nói: - Tội này hắn đền nổi không? Hắn cũng biết sợ? Ừm… để hắn vào đi. Nghĩ đến bồi tội, trong lòng Nhị gia nảy ra một ý tưởng, Lục Ly hắn khẳng định phải giết, chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi. Bây giờ còn giữ hắn lại là đang chờ cường giả của Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc tìm đến cửa. Nhưng trước khi chết, để Lục Ly thay hắn kiếm ít Băng Tâm Tinh và thần thạch vẫn là không tồi, lần trước hắn lỗ nhiều như vậy. Rất nhanh Lục Ly đi đến, Nhị gia ngồi xếp bằng trên sư ghế, giống như một con mãnh hổ. Tuy hắn ra sức áp chế tức giân trong lòng, nhưng khí thế vẫn phi thường khủng bố, khiến Lục Ly cảm giác phi thường áp lực. Nhị gia là Tứ Kiếp Cảnh, cụ thể mạnh thế nào hắn cũng không biết, nhưng có thể ở Đại Lý này, tự nhiên không phải kẻ yếu, nếu không cũng không trấn áp được toàn cảnh. Nhị gia vẫn giống trước, nhìn chằm chằm Lục Ly không nói chuyện, không nói lời nào càng đáng sợ hơn nói chuyện, khiến người ta cảm giác thêm áp lực. Lục Ly hô một hơi, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, khom người nói: - Bái kiến Nhị gia! - Hừ! Nhị gia hừ một tiếng, vẫn không nói gì, Lục Ly nghĩ nghĩ, nói: - Nhị gia, ta đã suy nghĩ một thời gian, cảm thấy thần thạch lần trước lấy… có hơi nhiều. Cho nên, ta đánh thêm ba trận, thắng thua không quan hệ. Nhị gia muốn ta thua thì ta thua, muốn ta thắng thì ta thắng. Lục Ly biểu diễn không tồi, thành công khiến Nhị gia cảm giác là hắn sợ hãi, nghĩ muốn đánh thêm ba trận đền tội, để Nhị gia đừng giết hắn. Lục Ly cũng không vạch trần trận chiến với Ưng Thần, Nhị gia muốn chơi hắn, Nhị gia tự nhiên không biết, hắn trầm mặc một lát, gật đầu nói: - Được, vậy đánh thêm ba trận đi. Nhưng ngươi chỉ được nghe mệnh lệnh của ta, ta vẫn sẽ trả thù lao cho ngươi. Lại đánh thêm ba trận, ta cho ngươi một vạn Băng Tâm Tinh. Nhị gia rõ ràng muốn trấn an Lục Ly, một là giúp hắn kiếm tiền, hai là an ổn Băng Tâm Cốc không trở nên hỗn loạn, như vậy, về sau khi Lục Ly ra ngoài gánh tội thay, tùy thời có thể giao nộp.
Chương 2923 Ra khỏi cốc
- Tạ ơn Nhị gia! Trên mặt Lục Ly lộ vẻ mừng, cúi đầu thật sâu, lúc này mới hỏi: - Nhị gia, khi nào thì ra trận? - Không cần gấp! Nhị gia phất tay nói: - Ngươi lui xuống trước đi, sau này ta sẽ an bài người thông tri ngươi. - Dạ! Lục Ly lui ra, vào trong sơn động. Tần Chiến và Cam Lâm xông tới, Lục Ly đơn giản nói: - Đợi vài ngày nữa, Tần chiến ngươi có quen biết người biết dịch dung không? Nếu có, tiêu thần thạch để hắn dịch dung thành bộ dáng của ta, hấp dẫn lực chú ý. - Có! Tần Chiến nghĩ nghĩ, nói: - Lục Ly, ngươi còn nhớ lão Quý kia không? Hắn tinh thông thuật dịch dung, hơn nữa cũng dễ dàng thu mua. - Đi, ngươi an bài đi! Lục Ly phất tay, hạ quyết tâm nói: - Ba ngày sau trước khi ta rời đi, ngươi để lão Quý dịch dung thành bộ dáng của ta, chuyển một vòng quanh sơn cốc. Ta đi nửa ngày, các ngươi lập tức rời đi, nếu không Nhị gia phát hiện ta đi rồi, phỏng chừng sẽ phái người giải quyết các ngươi. - Ừm, ngươi yên tâm đi, chúng ta xem tình huống mà hành sự! Tần Chiến hơi gật đầu, vỗ mạnh lên vai Lục Ly, nói: - Lục Ly, mọi chuyện cũng đừng xúc động, theo ngươi nói… còn sống mới còn hy vọng. Chúng ta đều phải còn sống, phải sống thật tốt, Tam Trọng Thiên mênh mông còn chờ chúng ta chinh phục nữa. Thu mua lão Quý thật dễ dàng, nghe nói chỉ cần ngụy trang Lục Ly ở trong sơn cốc hành tẩu một vòng là có thể được mười vạn thần thạch, lão Quý lập tức đáp ứng. Sau ba ngày, Lục Ly hành động, hắn cũng không bay thẳng ra ngoài, mà đáp xuống quặng mỏ. Hắn biết có người theo dõi hắn, trước hết, hắn phải thoát khỏi theo dõi của người này. Người theo dõi hắn rất lợi hại, thực lực cũng không phải quá mạnh, nhưng thần thức đặc biệt lợi hại. Lục Ly thúc giục Đại Đạo Chi Ngân, mơ hồ cảm giác có một làn gió mát như ẩn như hiện quấn quanh hắn. Nếu không phải cẩn thận cảm ứng, hắn tuyệt đối không phát hiện được. Cho dù phát hiện cũng không đoán được là ai truy tung hắn. Lục Ly ra khỏi quặng mỏ, lao xuống dưới mười vạn lý, tìm được địa điểm hẹn trước với lão Quý. Phía dưới hắn thấy được chính mình, gần như giống nhau như đúc, thuật ngụy trang của lão Quý rất lợi hại. - Giúp ta dịch dung, sau đó ngươi ở trong quặng mỏ này nửa ngày là có thể đi lãnh thần thạch còn lại! Lục Ly nói một câu, trong tay lão Quý xuất hiện một loại nước thuốc, đưa cho Lục Ly, nói: - Sờ lên chỗ muốn thay đổi, nước thuốc này chỉ có thể giữ nửa ngày, sau nửa ngày sẽ không còn tác dụng. Hơn nữa, sau khi dùng nước dịch dung này, không nhất định có thể tránh khỏi tra xét của võ giả cường đại, phải xem vận khí của ngươi. - Đã hiểu! Lục Ly hơi gật đầu, cầm nước thuốc lên, vẫy lên mặt, rất nhanh biến thành một đại hán bưu hãn. Hắn thay chiến giáp màu đen, rất nhanh phóng ra khỏi quặng mỏ. Đi được một lát, hắn đi vào Thiên Tà Châu, khống chế Thiên Tà Châu phi hành bên ngoài. Cho dù có người truy tung được hắn, có thể tập trung khí tức của hắn. Nhưng sau khi hắn tiến vào Thiên Tà Châu, khẳng định sẽ không thể đuổi theo nữa. Hắn ở trong Thiên Tà Châu bay một đoạn, người truy tung hắn chỉ có thể tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng tìm được hắn do lão Quý dịch dung. Đương nhiên, sự tình cũng không phải tuyệt đối, lỡ như người truy tung này thật lợi hại, dễ dàng xuyên thấu ngụy trang của lão Quý, hơn nữa tiếp tục truy đuổi hắn, vậy không có biện pháp nào. Tìm lão Quý thế thân dịch dung, đây chỉ là một thủ đoạn của Lục Ly, có tác dụng hay không hắn cũng không quản. Hắn khống chế Thiên Tà Châu, rất nhanh xoay tròn bên trong, sau khi vòng vo một nén nhang, phóng lên mặt trên. Vận khí hắn không tồi, khống chế phi hành ngàn dặm, chỉ gặp hai võ giả, hơn nữa hai võ giả chỉ là Tam Kiếp sơ kì, nhìn thấy Thiên Tà Châu bay đến, đều bị dọa, đừng nói công kích, đều bị dọa chạy rồi. Vù vù! Thân ảnh Lục Ly lao ra từ trong Thiên Tà Châu, lại đi vào trong thần sơn, khống chế Thần Sơn phi hành mấy trăm dặm, lúc này mới vọt ra, cuồng bạo phóng lên trên. - Được, không còn rồi! Lục Ly vừa chạy, vừa thúc giục Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng, phát hiện bên người kia dường như có khí tức như có như không tiêu thất, hắn nhất thời vui mừng quá đỗi, phóng lên trên với tốc độ nhanh nhất. - Hừ! Khi hắn phóng vào quặng mỏ, nơi đó truyền ra tiếng hừ lạnh, sau đó một luồng bạch quang bay vụt ra, là một luồng kiếm khí. Trong quặng mỏ này có một lão giả, Lục Ly chạy như điên, giống như chọc giận lão giả này, không nói được một lời, trực tiếp công kích Lục Ly. Lục Ly nào có tâm tư khai chiến với lão giả này? Hắn tiêu dao di chuyển, thân mình rút lui rất nhanh, từ quặng mỏ khác bay nhanh đi. Lão giả kia đuổi theo đến đây, nhưng cảm nhận được tốc độ của Lục Ly, hắn không dám đuổi theo. Chạy như điên một đường, bởi vì tốc độ Lục Ly đạt cực hạn, cho nên thường xuyên gặp người, còn bị vài người công kích. Nhưng hắn không khai chiến với ai, trực tiếp đào tẩu với tốc độ nhanh nhất, có hai lần gắng chống lại công kích hai người để đào tẩu. Chạy ra khỏi quặng mỏ, Lục Ly đi đến một tòa thành trên núi, sơn cốc này muốn ra ngoài là không thể nào, chỉ có thể cưỡi Truyền Tống Trận ra bên ngoài. Hắn đến tòa thành, hai hộ vệ nhìn hắn, không thèm để ý, bên trong có một quản sự, nhìn thấy Lục Ly đến, đều không phản ứng hắn. Lục Ly lấy ra một không gian giới, đưa qua, cung kính nói: - Đại nhân, ta phải ra khỏi cốc! Băng Phong Cốc nhiều người như vậy, còn có người thường xuyên ra ra vào vào. Quản sự này cũng không để ý, nhìn lướt qua, phát hiện Băng Tâm Tính cũng đủ, đưa ngọc phù thân phận cho hắn, nói: - Được rồi, ngươi tự do rồi, đi Thiên Điện bên cạnh, truyền tống ra ngoài đi. Lục Ly lập tức đi đến bên cạnh, Thiên Điện kia có một Truyền Tống Trận, có hai cường giả bảo hộ, đều là Tam Kiếp đỉnh phong. Lục Ly cầm ngọc phù tuyết trắng kia, hai cường giả này cũng không nói chuyện, trực tiếp mở ra Truyền Tống Trận. Một luồng bạch quang hiện lên, Lục Ly xuất hiện ở một cánh đồng hoang vu. Hắn nhìn ngọn núi bị mây mù che phủ, trên mặt cũng không có vui sướng gì.
Chương 2924 Ra khỏi cốc
Hắn hít sâu một hơi, lấy ra ngọc phù, bóp nát, phóng ra Long Dực, bay về phía tây bắc với tốc độ nhanh nhất. Đi ra khỏi sơn cốc phi thường thuận lợi, cũng không đại biểu đã an toàn thật sự! Nơi này rời đi thành trì gần nhất mất nửa ngày, hắn tin Nhị gia sẽ rất nhanh phản ứng lại, lập tức có truy binh đuổi theo. Hơn nữa vào thành trì cũng không nhất định sẽ an toàn, bởi vì gần đây đều là địa bàn của Sâm gia. Sâm gia rất mạnh, cũng không đại biểu nguyện ý đắc tội Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc. Cho nên Lục Ly đào tẩu, Sâm gia cũng không muốn nhìn thấy. Lỡ như đại nhân vật Sâm gia lên tiếng, phỏng chừng quân đội thành trì phụ cận đều sẽ tìm kiếm hắn. Cho nên Lục Ly không tính toán tiến vào thành trì gần nhất, mà là đại thành phía tây bắc. Đám người Nhị gia khẳng định sẽ nghĩ rằng hắn đi thành nhỏ, chờ người của Nhị gia đuổi đến thành nhỏ, tìm không thấy hắn, quay đầu đuổi theo cũng đã muộn. Hắn có thể tính toán thời gian, khả năng đào tẩu sẽ càng lớn hơn. Vù! Hắn phóng thích Long Dực, tiêu dao di chuyển, tốc độ cực hạn. Tốc độ hiện tại của hắn nhanh hơn năm đó mấy lần, võ giả Tứ Kiếp bình thường khẳng định không đuổi kịp. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã biến mất ở phương xa. - Được! Sau khi hắn bóp nát ngọc phù, một miếng ngọc phù trong tay Tần Chiến vỡ nát, thần tình của hắn và Cam Lâm đều tươi cười. Đây là tín hiệu tốt Lục Ly ước định với bọn họ. Ngọc phù vỡ vụn, đại biểu Lục Ly đã thành đi ra khỏi cốc. Lục Ly thành công thoát thân, áp lực của hai người cũng giảm đi. Bởi vì mục tiêu của Nhị gia là Lục Ly. Người giết chết Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc là Lục Ly. Cho dù Nhị gia bắt bọn họ, cũng không thể bàn giao cho Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc. Cho nên, sau khi Nhị gia được tin tức, khẳng định sẽ lập tức đuổi giết Lục Ly, cũng sẽ không có người để ý bọn họ. Hai người không ra ngoài, lẳng lặng chờ đợi trong sơn động. Hai người âm thầm cầu nguyện, hy vọng Nhị gia có thể phát hiện chậm lại, phát hiện càng trễ, Lục Ly càng an toàn, bọn họ cũng sẽ càng an toàn. Vù! Sau hai canh giờ, một tiếng phá không vang lên, một người nhảy vào trong sơn động, Tần Chiến vốn tưởng đây là người của Nhị gia, lại không ngờ rằng là lão Quý… - Chúng ta phải lập tức rời đi! Lão Quý vừa tiến vào, thần tình khổ sở, nói: - Lần này bị các ngươi hại thảm rồi, ta không nghĩ đến Lục Sát Thần lại chạy trốn khỏi cốc? Nhị gia đã tự mình dẫn người đuổi giết, chúng ta đều còn không đi, không lâu nữa ai cũng không đi được. - Nhị gia xuất động rồi? Khóe miệng Tần Chiến lộ vẻ chua sót, không nghĩ đến Nhị gia xuất động nhanh như vậy? Lục Ly vẫn có nguy hiểm thật lớn. Cam Lâm lạnh lùng nhìn lão Quý nói: - Chúng ta là chúng ta, ngươi là ngươi, vì sao phải đi cùng nhau? - Bây giờ còn phân ngươi với chúng ta làm cái gì? Vẻ mặt lão Quý như mất cha ruột, nói: - Ta giúp các ngươi ngụy trang thành Lục Sát Thần, hiện tại Nhị gia cho rằng ta và các ngươi cùng một giuộc, hiện tại ta chỉ có thể đi theo các ngươi… Lão Quý không ngờ rằng Lục Ly sẽ bỏ đi, bởi vì hắn vẫn chú ý đến đấu trường kia, mấy ngày nay, đấu trường vẫn truyền ra tin tức, Lục Ly sẽ tiếp tục ra trận. Đây là sách lược cá cược đấu trường, tạo uy thế trước, khiến đám cá cược chờ mong, đến lúc đó Lục Ly sẽ ra trận, bọn họ có thể thắng trở về những gì thua trước kia. Lục Ly muốn ra sân, lão Quý nghĩ rằng Lục Ly đã đầu phục Nhị gia, cho nên không nghĩ hắn sẽ đi. Thế lực của Nhị gia ở Băng Phong Cốc thật lớn. hắn nghĩ cho dù Lục Ly muốn chạy cũng chạy không thoát, đi rồi khẳng định cũng chỉ là tử lộ. Sau khi rời khỏi Băng Phong Cốc, mất nửa ngày mới đến thành trì. Không ngờ rằng Lục Ly thật sự đi rồi, đi phi thường quả quyết rõ ràng. Đồng bạn của hắn hắn cũng không lo lắng, một mình bỏ đi. Lần này hại chết lão Quý rồi, bởi vì Nhị gia sẽ cho rằng hắn và bọn Lục Ly là một giuộc. Chiến lực của hắn không quá mạnh, Nhị gia bóp chết hắn đơn giản như bóp chết một con kiến. Cho nên, lão Quý suy xét rõ ràng xong, quyết định đi cùng Cam Lâm và Tần Chiến. Một là chiến lực hai người miễn cưỡng thông qua, đi với nhau có thể chiếu ứng lẫn nhau. Thứ hai là quan trọng nhất, thời khắc mấu chốt hắn có thể trốn trước, mục tiêu của địch nhân khẳng định sẽ tập trung lên Tần Chiến và Cam Lâm, cơ hội hắn đào tẩu sẽ lớn hơn. Tần Chiến trở nên trầm ngâm, ở cùng lão Quý thật ra có chút ưu đãi, chiến lực lão Quý rất mạnh, mặt khác hắn hiểu biết tình huống phụ cận. Hiện tại hắn đắc tội Nhị gia, xem như cùng chiến tuyến với bọn họ, mang theo hắn thật cũng không tệ. Cam Lâm hơi khó chịu, hừ nói: - Mang ngươi đi theo? Ai biết ngươi có bán chúng ta không? Vẻ mặt lão Quý cạn lời nói: - Bán các ngươi có thể có ưu đãi gì? Muốn bán, ta hiện tại có người tìm người của Nhị gia bán các ngươi, đừng nhiều lời, các ngươi có đi hay không? Không đi ta đi một mình, còn trễ nữa là không đi được. Nhị gia sắp tỉnh ngộ, khống chế hết chúng ta. - Đi! Tần Chiến vung tay lên, nói: - Lão Quý, đi cùng đi, nhưng hy vọng ngươi hiểu được, chúng ta vinh quang thì cùng vinh quang, tổn hại thì cùng tổn hại, đừng đùa giỡn tâm cơ, nếu không chúng ta sẽ liều mạng với ngươi. - Được! Lão Quý gật đầu, ba người ra khỏi sơn động, vọt vào tòa thành. Lục Ly cho hai người mỗi người môt vạn Băng Tâm Tinh, ba người giao ra Băng Tâm Tinh, lập tức truyền tống ra khỏi Thiên Điện. Cả đường đi đều thật thuận lợi, ba người cũng thuận lợi ra khỏi cốc. Nhị gia dẫn người đuổi theo Lục Ly, còn không nghĩ đến mấy người bọn họ, cho nên không mời đại nhân vật Băng Phong Cốc khống chế bọn họ, ba người thoải mái đi ra ngoài. - Chúng ta qua bên đó? Vừa ra ngoài, ánh mắt Tần Chiến nhìn sang lão Quý, lão Quý không trả lời, hỏi ngược lại: - Lục Sát Thần trốn bên đó? - Không biết nữa! Tần Chiến đương nhiên sẽ không ngốc như vậy, nói ra hành tung của Lục Ly, hắn nói: - Lục Ly đi rất vội vàng, không nói gì cả, chúng ta cũng không biết hắn đi đâu. - Chúng ta đi bên này đi, đi Thanh Hoàng Thành!
Chương 2925 Băng Sơn Thành
Lão Quý nghĩ nghĩ, chỉ một phương hướng, lại là lộ tuyến Lục Ly trốn đi, hắn giải thích: - Chúng ta không thể đi Băng Sơn Thành. Bọn Nhị gia rất có thể truy tung bên này. Lục Sát Thần có thể cũng đi Băng Sơn Thành, chúng ta đi Băng Sơn Thành là phải chui đầu vào lưới. Băng Sơn Thành là thành trì gần Băng Phong Cốc nhất, lão Quý rất quen thuộc, cũng thật thông minh, lựa chọn lộ tuyến giống hệt Lục Ly. Tần Chiến và Cam Lộ hơi xấu hổ, ban đầu thương thảo với Lục Ly lộ tuyến nên đi, bọn họ muốn đi Thái An Thành. Tần Chiến nghĩ nghĩ, chỉ có thể lấy ra bản đồ, nói: - Chúng ta không bằng đi Thái An Thành phía nam, đi vòng một vòng, như vậy sẽ an toàn hơn. - Cũng đúng! Lão Quý không chần chờ, phất tay nói: - Chỉ cần không đi Băng Sơn Thành, đi đâu cũng được, đi thôi, trước rời khỏi phụ cận! Tốc độ ba người đạt cực hạn, đi vòng qua phía nam Băng Phong Cốc, ngay lập tức biến mất ở phương xa. ... Nhị gia thật phẫn nộ, hắn mang theo mười mấy người chạy như điên về phía Băng Sơn Thành, hắn và hai võ giả Tứ Kiếp phóng nhanh như điên, muốn sớm đến Băng Sơn Thành, ngăn cản Lục Ly. Hắn phái một người truy tung Lục Ly, thật không ngờ Lục Ly chơi chiêu kim thiền thoát xác. Lúc trước Lục Ly muốn đi quyết đấu tràng, đáp ứng hắn đánh ba trận, hắn liền sơ suất, không dặn dò người trấn thủ chỗ xuất cốc, khiến Lục Ly thành công đào tẩu. Quan trọng nhất là, hắn nghĩ Lục Ly không dám đi. Dù sao sau khi xuất cốc phải mất nửa ngày mới có thể đến thành trì. Ở Băng Phong Cốc hắn còn cố ý, nhưng ra khỏi cốc, hắn sẽ giết người như trảm chó. Thời gian trước, Lục Ly không đi, bởi vì chuyện tình Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc mà hắn sứt đầu mẻ trán, thật sự là sơ suất rồi. Lục Ly vừa trốn, hắn lập tức trở nên luống cuống. Cường giả của Hồn Thiên Tuyết Ưng Tộc gần nhất, hỏi hắn người đánh chết Ưng Thần đang ở đâu? Chẳng lẽ hắn nói chạy thoát rồi? Sợ là cường giả Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc sẽ trực tiếp chấn sát hắn. Hắn chạy nhanh như điên, trên người đều là sát khí nồng đậm, đi được hơn hai canh giờ, hắn chợt ngừng lại. Hai cường giả Tứ Kiếp bên cạnh hắn ngẩn ra, một người hỏi: - Nhị gia, làm sao vậy? - Các ngươi nói xem Lục Sát Thần sẽ bay đi Băng Sơn Thành chứ? Đôi mắt Nhị gia lóe sáng, sau đó thì thào: - Lần này hắn chạy trốn là chủ mưu từ lâu, còn tìm người ngụy trang hắn. Nếu hắn có dự mưu, sao lại ngốc nghếch chạy trốn đến Băng Sơn Thành? - Có đạo lý! Một lão giả Tứ Kiếp gật đầu nói: - Gần Băng Phong Cốc có bốn thành trì, chúng ta không thể chỉ đuổi một đường. Chiến lực của hắn cũng không quá mạnh, ba người chúng ta tùy tiện ai đều có thể đánh chết hắn. Nhị gia, chúng ta tách ra đuổi theo? - Tách ra! Nhị gia gật gật đầu: - Lão Lưu, ngươi đi Thanh Hoàng Thành, lão Dương ngươi đi Thái An Thành. Mặt khác, ta gửi tin cho bọn Hắc Dương, để bọn họ phân ra ít người đi Trung Long Thành! - Được! Bốn võ giả Tứ Kiếp khác gật đầu. Lục Ly chỉ có Nhị Kiếp, tổng hợp lại chiến lực hẳn là Tam Kiếp đỉnh phong. Ba người bọn họ chỉ cần đuổi theo, bắt hay giết Lục Ly đều thật nhẹ nhàng. - Hai người các ngươi nhớ lấy! Nhị gia dặn dò: - Chỉ cần truy ra hành tung của Lục Sát Thần, lập tức phái người truyền tin. Nếu đuổi theo hắn, tận lực bắt sống. Không bắt sống được, vậy đánh chết hắn. mang thi thể về. Nếu tiểu tử này chạy thoát, cường giả Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc tìm đến, chúng ta đều phải chết! - Chúng ta hiểu được! Lão giả Tứ Kiếp gật đầu nói: - Hắn trốn không xa, cho dù vào thành trì, với quan hệ của chúng ta là Sâm gia, trong thành cũng có thể đánh chết hắn. Nhị gia, nếu hắn thật sự lẩn trốn, ngươi vẫn nên nói một tiếng với người Sâm gia, để người Sâm gia truy tung hắn. - Được! Nhị gia vung tay lên, hai người đuổi theo hai tuyến. Nhị gia tiếp tục đuổi đi Băng Sơn Thành. Tốc độ của hắn quá nhanh, người bình thường đi Băng Sơn Thành cần nửa ngày, hắn chỉ cần đi mấy canh giờ. Nhưng thời gian chuyển dời, nội tâm hắn càng an tĩnh, dọc đường đi, hắn không phát hiện ra manh mối, cũng không phát hiện Lục Ly. Nói rõ Lục Ly quả thật không đi Băng Sơn Thành. Lại qua hai canh giời, hắn rốt cục đến cửa thành Băng Sơn Thành, hắn xem như quen thuộc thống lĩnh quân đội nơi này, tùy tiện hỏi thử, xác định Lục Ly quả thật không đến Băng Sơn Thành. - Tiểu tặc thật biết trốn! Nhị gia nghiến răng nghiến lợi, hừ lạnh: - Đợi thêm một ngày, không có tin tức, vậy chỉ có thể mời người của Sâm gia hỗ trợ tìm kiếm. Hừ muốn chạy trốn cũng không dễ như vậy. Nếu bổn tọa tìm ra ngươi, nhất định phải để ngươi nếm thử tư vị của mười tám loại khổ hình. Khi Nhị gia đến Băng Sơn Thành, Lục Ly đã sắp đến Thanh Hoàng Thành. Hắn đến sớm hơn Nhị gia hai canh giờ. Thanh Hoàng Thành xa hơn Băng Sơ Thành một chút, nhưng tốc độ của Lục Ly thật nhanh, nhanh hơn cả võ giả Tứ Kiếp bình thường, giờ đây cách Thanh Hoàng Thành chỉ còn lộ trình nửa canh giờ. Cách thành càng ngày càng gần, nội tâm của hắn càng khẩn trương. Lỡ như quân đội trong thành trì thu được tin tức, hắn vào thành sẽ bị bắt, một khi bị bắt, người khác cũng không cứu được hắn. Một đường này hắn cũng không phải không gặp ai nhưng cũng không gặp cường giả quá mạnh mẽ, với tốc độ của hắn, người bình thường căn bản không dám tập kích hắn. Sau nửa canh giờ, một tòa cự thành xa xa như một con cự thú chiếm lấy đại địa, khí tức tang thương, cổ xưa tràn ngập đến. Thành trì này rõ ràng phi thường cổ xưa, cũng không biết tồn tại bao nhiêu vạn năm. Bộ dáng thành trì không sai biệt lắm với Nhị Trọng Thiên. Bất đồng chính là nội ứng thành trì này ắt hẳn có Tụ Linh Đại Trận, từ xa nhìn lại, bên trong có làn sương mù mỏng manh tràn ngập, khiến người ta cảm giác như thành tiên. Phía trên thành trì có một thiết thuyền chậm rãi trôi nổi. Trên thiết thuyền đều là quân sĩ mặc chiến giáp hoa lệ, thoạt nhìn như thiên binh thiên tướng. Lục Ly không dám mạo muội bay vào thành, hắn thu hồi Long Dực từ xa, thay một thân chiến giáp, bao phủ đầu, thu lại hơi thở, chậm rãi đi vào cửa thành. Mười quân sĩ đứng ở cửa thành, thực lực không tính quá cao, võ giả Tam Kiếp, thống lĩnh hẳn là Tam Kiếp đỉnh phong.