Mục lục
Long Đế Bất Diệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 946 Thú hoàng bạo động?

Thú hoàng bạo động?

Lúc bọn họ rời đi Tiểu Bạch vẫn đang ở bên trong lôi hải, không biết lúc này đang ở khu vực nào rồi, ngộ nhỡ Tiểu Bạch đi lạc thì phiền toái, biển cả mờ mịt biết đi đâu mà tìm kiếm?

Hắn vốn có tâm để Hồ Lang đi tìm, nhưng sau khi suy nghĩ một chút vẫn là quên đi. Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, nếu như Tiểu Bạch luôn đi theo trưởng lão Cổ gia ở xung quanh Cửu U Đảo, qua một thời gian ngắn sẽ vẫn ở đó như cũ, nếu như không có ở đấy, hiện tại đi tìm cũng không tìm được.

Thân thể hắn rất suy yếu, mặc dù lúc này khống chế hai con thú hoàng, nhưng ngộ nhỡ gặp phải mấy tên Nhân Hoàng mai phục thì sao? Hắn không có bất kỳ sức chống trả nào, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.

Hai con thú hoàng này bị hắn tạm thời khống chế, không phải là linh thú của hắn, mà khống chế cũng rất phiền phức, có đôi lúc sẽ không nghe lời.

Thực ra hắn cũng không tính là khống chế chúng, chẳng qua là tạm thời áp chế hai con thú hoàng mà thôi!

Hồ Lang đoán không sai, Lục Ly chính là dựa vào thú thần chi uy áp chế hai con thú hoàng này. Hắn luyện hóa cái thú trảo kia, khiến trên người hắn có một luồng uy áp không tên, luồng uy áp này rất khủng bố, hắn cảm giác bất kỳ Huyền Thú nào hắn cũng có thể áp chế.

Huyền Thú đẳng cấp sâm nghiêm, cao cấp Huyền Thú có thể ung dung áp chế Huyền Thú cấp thấp, khống chế bọn chúng làm việc, nhất định là Lục Ly dựa vào thú uy áp chế thú hoàng.

Thú hoàng có sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của mình, nó không thể bị nhân loại khống chế, bởi vì bọn chúng cảm thấy nhân loại là sinh vật nhỏ bé. Nhưng lúc này Lục Ly ở trong mắt bọn chúng không phải là nhân loại nữa rồi, mà là một con thú thần hình người, nên hắn mới có thể áp chế được bọn chúng.

Về phần Thăng Long Thuật, đó là một cái thần kỹ huyết mạch lấy được sau khi luyện hóa thú trảo và bổn nguyên tinh huyết, thần kỹ huyết mạch này rất khủng bố, hai lần phóng thích liền diệt sát hai tên Nhân Hoàng. Đây chính là sự bá đạo của bổn nguyên tinh huyết thú thần, bổn nguyên tinh huyết và thú thần chi huyết Lục Ly luyện hóa trước đây kém xa.

Thế nhưng lấy thể chất hiện tại của Lục Ly phóng thích Thăng Long Thuật vẫn còn rất miễn cưỡng, hai lần mạnh mẽ phóng thích, đều khiến nguyên khí của Lục Ly tổn thương nặng nề, không có mấy ngày thì không thể khôi phục như cũ.

Sau khi Lục Ly phóng thích Thăng Long Thuật, cảm giác toàn bộ thân thể đều bị rút hết lực. Thậm chí cảm giác một khắc kia ngay cả đứng cũng không vững, trong cung điện dưới mặt đất hắn vì hù dọa hai người chạy, mà mạnh mẽ phóng thích Thăng Long Thuật một lần nữa, kết quả trực tiếp ngất đi, ngủ mê ba ngày ba đêm. Nếu như không phải bị thú hoàng thức tỉnh, hắn vẫn còn ngủ mấy ngày...

- Tiếp tục đuổi theo, cho dù đuổi đến Trung Châu cũng phải chém giết Long Dương lão cẩu!

Lục Ly lắc đầu không suy nghĩ nhiều nữa, hắn nhắm mắt lại ngồi xếp bằng khôi phục thể lực chữa thương. Lúc này Long Dương cư sĩ nhắm thẳng hướng đông chạy đi, mục tiêu rất rõ ràng là muốn vào Trung Châu, Lục Ly nảy sinh ỹ nghĩ ác độc, không giết Long Dương thề không bỏ qua.

...

Ba ngày, năm ngày, nửa tháng!

Đuổi theo nửa tháng, Long Dương cư sĩ cũng chạy trốn nửa tháng, rõ ràng không có ngừng lại. Lục Ly và Hồ Lang luôn luôn đi theo phía sau, thế nhưng lúc này thú hoàng đi theo Lục Ly đã lên đến ba con, cộng thêm một đầu Hải Hoàng Xà.

- Nhất định phía trước là Trung Châu rồi...

Hồ Lang đã sớm khôi phục thương thế, hắn từ xa nhìn thấy một mảnh đại lục, trên mặt hơi có chút gấp gáp nói:

- Con rùa này thật biết chạy trốn, ròng ra nửa tháng vậy mà tốc độ không chậm một chút, Ly thiếu? Tiếp tục đuổi theo sao?

- Đuổi theo!

Lục Ly nhún vai, nửa tháng thời gian qua đi hắn cũng hoàn toàn khôi phục rồi, phía sau có ba con thú hoàng đi theo hắn có cái gì phải sợ? Đám Vương Tộc Trung Châu dám đến chặn hắn sao? Định quang minh chính đại làm địch với hắn à?

- Phía trước là lãnh địa nhà ai?

Lục Ly không còn cảm giác phương hướng nữa rồi, không biết đuổi tới chỗ nào Trung Châu nữa, Hồ Lang suy nghĩ một chút nói:

- Hình như là địa bàn U Minh Giáo!

U Minh Giáo nằm ở hướng tây bắc Trung Châu, Lục Ly hơi kinh ngạc, vậy mà bọn họ lệch hướng xa như vậy, đã tới tây bắc Trung Châu rồi?

Thấy sắp tiến nhập đại lục, ba con thú hoàng có một ít chần chờ. Linh trí thú hoàng rất cao, không thua gì nhân loại. Bọn chúng rất rõ ràng kết cục đợi chờ bọn chúng khi tiến vào Trung Châu là bị cường giả nhân tộc tru diệt, bọn chúng sẽ biến thành linh tài tu luyện của cường giả nhân tộc...

- Sợ cái gì?

Sau khi Lục Ly thấy tốc độ của Hải Hoàng Xà chậm lại, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, trên người phóng thích uy áp không tên, tức giận quát:

- Đi theo ta, không ai dám giết các ngươi. Ai dám lui về phía sau, ta diệt nhất tộc người đó.

Có lẽ những thú hoàng này không thể nghe hiểu lời nói của Lục Ly, nhưng bọn chúng lại hiểu ý tứ của Lục Ly. Cảm thụ được khí tức trên người Lục Ly, bọn chúng chỉ biết ngoan ngoãn chạy về phía đại lục, ba con thú hoàng đều bay lên trời, lơ lửng giữa không trung, tiếp tục bay về phía đại lục.

Long Dương cư sĩ làm đầu tầu gương mẫu, bước lên đại lục. Nơi xa có một cái thành nhỏ, Long Dương cư sĩ bay đi, muốn xông vào bên trong thành truyền tống rời đi.

- Hừ!

Lục Ly và Hồ Lang phân biệt ngồi trên một con thú hoàng bay đi, không có bất kỳ dừng lại, Long Dương cư sĩ cắn răng, không dám truyền tống nữa. Bởi vì quân sĩ truyền tống trận bên trong thành bị thú hoàng chi uy hù doạ, nếu như hắn muốn truyền tống rời đi, sẽ phải chậm trễ một ít thời gian. Không chừng đến lúc đó còn chưa truyền tống đi, đã bị Lục Ly dùng một chiêu tiêu diệt.

Cho nên Long Dương cư sĩ chỉ có thể nhanh chóng xuyên qua thành, tiếp tục cuồng bay về nơi xa. Hắn ngược lại đi rất nhẹ nhàng, bởi vì toàn bộ người bên trong thành sợ tới mức tim đập chân run, rất nhiều người nhát gan sợ tới mức ngất đi. Ba con thú hoàng tùy tiện đánh một kích, cái thành trì nho nhỏ này có thể bị san bằng thành bình địa trong nháy mắt?

- Hưu...
Chương 947 Thú hoàng muốn tàn sát đồ thành

Thú hoàng muốn tàn sát đồ thành

Cũng may Lục Ly khống chế ba con thú hoàng, không có phóng thích bất kỳ đòn tấn công nào lạm sát người vô tội, chỉ gào thét bay qua bầu trời phía trên thành trì.

Đợi đến khi ba con thú hoàng biến mất ở chân trời phương xa, trong thành nhất thời tán loạn. Vô số người bắt đầu đưa tin, bọn họ không nhìn thấy Lục Ly và Hồ Lang phía trên thú hoàng, cho rằng thú hoàng trong nước bạo động rồi...

So sánh với ba con thú hoàng, hình thể Lục Ly và Hồ Lang quá nhỏ, hơn nữa hai người đều ở trên đầu Huyền Thú. Tốc độ thú hoàng lại quá nhanh, nên nhìn từ dưới không dễ dàng thấy.

Bên trong cái thành nhỏ này không có cường giả, Mệnh Luân cảnh cũng không quá nhiều, không dám khuếch tán thần niệm, cho nên không nhìn thấy hai người.

Trong vân hải có thú hoàng, Huyền Thú mạnh mẽ càng là đếm không hết, nhưng Huyền Thú trong vân hải không dám đặt chân lên Trung Châu. Bởi vì đám thú hoàng đều biết, Trung Châu quá nhiều cường giả, đi vào sẽ mang đến cho bọn chúng tai hoạ ngập đầu, bọn chúng chỉ có thể ước thúc Huyền Thú cấp thấp làm xằng làm bậy.

Cũng không biết đã bao nhiêu năm, không có thú hoàng dám đến Trung Châu làm loạn? Thành nhỏ hỗn loạn, vô số người ngồi truyền tống trận rời đi, vô số người thông qua phương thức đưa tin đặc thù truyền tin tức này ra.

Xung quanh đây đúng là địa bàn U Minh Giáo, nhưng phía nam cái đại vực này chính là địa bàn Đại Phật Tự, vừa vặn tiếp giáp.

Tin tức lấy tốc độ khủng bố truyền khắp đại vực, thế lực chiếm lĩnh cái đại vực này chỉ là thế lực lục phẩm, chỉ có một vị Nhân Hoàng. Làm sao bọn họ dám đối kháng thú hoàng, cuối cùng tin tức truyền đến U Minh Giáo như tuyết hoa...

Chỉ tốn nửa canh giờ, tin tức đã truyền ra, U Minh Giáo và mấy cái gia tộc lớn đều nhận được tin tức.

U Minh Giáo lập tức xuất động cường giả, nhanh chóng truyền tống đến bên này, còn kinh động đến một vị phó giáo chủ Địa Tiên cảnh. Rất nhanh mệnh lệnh U Minh Giáo đã truyền tới, yêu cầu võ giả thành trì bên này nhanh nhanh chóng dời đi, không có nắm chắc không được chọc giận thú hoàng, tránh gây tai họa đến người vô tội.

...

Lục Ly và Hồ Lang không biết hai người mang theo ba con thú hoàng truy sát Long Dương cư sĩ, gây lên động tĩnh lớn như vậy. Đương nhiên, cho dù Lục Ly biết cũng sẽ không để ý, không phải hắn đối phó U Minh Giáo, mà chỉ truy sát một lão biến thái mà thôi.

Long Dương cư sĩ còn đang điên cuồng bay đi, dưới nguy cơ sinh tử, Long Dương cư sĩ bộc phát ra toàn bộ tiềm lực. Liên tục bay nửa tháng, mặc dù tinh thần và thể lực tiêu hao vô cùng nghiêm trọng, nhưng hắn vẫn khiến tốc độ của mình giữ vững ở mức cực hạn.

Cảm nhận được phía sau có ba đạo khí tức cường đại, theo sát không nghỉ, trong lòng Long Dương cư sĩ chửi má nó. Vậy mà cái thằng nhóc Lục Ly này không sợ U Minh Giáo tìm hắn gây phiền toái, dám mang theo ba con thú hoàng tiến vào Trung Châu, tên này thật sự là một thằng điên.

- Nhanh, nhanh, nhanh...

Long Dương cư sĩ quát to trong lòng, trong mắt dấy lên một chút hy vọng sống sót. Hắn biết rất nhanh U Minh Giáo sẽ phái cường giả đến đây, chỉ cần có cường giả ngăn cản đám người Lục Ly, là hắn có thể ung dung chạy trốn.

Tiếp tục bay hai canh giờ, phía trước xuất hiện một tòa đại thành, mắt Long Dương cư sĩ lộ ra một chút hung tàn, bay vào bên trong thành. Hắn hi vọng bên trong thành có cường giả bay ra ngăn cản thú hoàng một thoáng, hắn thật sự quá mệt mỏi rồi, cần nghỉ ngơi chốc lát.

- Hưu, hưu, hưu!

Hắn còn không có bay vào trong thành, mấy trăm người trong thành đã bay lên không trung, toàn bộ như lâm đại địch, nhìn thấy nơi xa có ba con vật khổng lồ thả ra khí tức khủng bố thì trong mắt đều là vẻ sợ hãi.

- Ba con súc sinh này muốn đồ thành, các ngươi mau chạy đi!

Long Dương cư sĩ hét lớn một tiếng, thân thể gào thét bay qua thành, nhất thời sắc mặt mấy trăm võ giả bên trong thành bay lên thay đổi, bên trong thành thì loạn thành một đoàn, rất nhiều quân sĩ theo sát bay lên trời.

Cái thành trì này không phải vực thành, chỉ là một tòa thành lớn trong đại vực, bên trong có hai ba mươi tên Quân Hầu cảnh, hơn năm trăm Bất Diệt cảnh. Bọn họ không nhận ra Long Dương cư sĩ, cho là người vô tội bị thú hoàng truy sát.

- Giết...

Nghe thấy thú hoàng muốn đồ thành, theo bản năng bọn họ muốn ngăn cản trong chốc lát, tạo cơ hội cho người bên trong thành chạy trốn. Một tên Quân Hầu cảnh đỉnh phong nổi giận gầm lên một tiếng, mang theo mấy trăm người bắn về phía ba con thú hoàng.

Từ xa Hồ Lang đã thấy mấy trăm người bên này tiến tới, hắn nhướng mày, trong tay xuất hiện cự phủ, nếu như đám người kia dám công kích, khẳng định hắn sẽ không lưu tình phản kích.

- Không được giết người!

Lục Ly lắc đầu, suy nghĩ một chút nói:

- Hồ Lang ngươi sử dụng vực trường, đánh bay những này người, sau đó lập tức đuổi theo, không nên lãng phí thời gian cùng bọn họ.

Lục Ly không biết hiện tại là địa bàn U Minh Giáo? Hay là địa bàn Đại Phật Tự. Bất kể ở địa phương nào, thì những quân sĩ phổ thông này đều là người vô tội, có thể không giết thì không giết.

- Được rồi!

Hồ Lang từ trên Lam Sư bay vụt lên, hóa thành một đạo lưu quang phóng vào giữa đám võ giả. Còn chưa tới gần phóng thích vực trường, đã trấn áp một nhóm người ở giữa không trung, sau đó hắn đánh ra từng đại thủ ấn, đánh bay mọi người ra ngoài. Mặc dù rất nhiều Bất Diệt cảnh bị chấn thương, nhưng không có chết, Hồ Lang đã hạ thủ lưu tình rồi.

Lục Ly đứng ở trên đầu một con mãng xà to lớn, mang theo hai thú hoàng khác gào thét bay qua đỉnh đầu mọi người, không có dừng lại, thẳng tắp bay qua thành trì.

- Hưu...

Sau khi Hồ Lang đánh bay nhóm người, cơ thể chợt phát sáng, tăng tốc độ đuổi theo ba con thú hoàng, lại đứng ở phía trên Lam Sư, rất nhanh phá không rời đi biến mất ở phương xa.

- Xôn xao...

Lúc này vô số người trong thành còn đang run rẩy, có người phía dưới quần đều là đồ vật màu vàng, bị dọa không nhẹ. Thời điểm Hồ Lang bay vụt lên trên Lam Sư biến mất ở phương xa, bên trong thành mới ồn ào huyên náo lên.

Phía trên thú hoàng có người? Hơn nữa còn là hai người, hai người này có thể đứng ở trên đầu thú hoàng sao? Thú hoàng không có tấn công nhân loại à?
Chương 948 Ăn tên Nhân Hoàng này

Vô số nghi hoặc quanh quẩn trong đầu trăm vạn con dân thành nhỏ, bọn họ đều không hiểu tình huống. Không phải Huyền Thú và con người là thiên địch sao? Vì sao ba con thú hoàng này không công kích thành trì, không chém giết con dân bên trong thành?

Còn nữa, hai người kia là ai?

Vì sao có thể đứng ở trên đầu thú hoàng? Chẳng lẽ ba con thú hoàng này bị hai người thu phục rồi sao? Nhưng... Điều này sao có thể?

Sau khi huyên náo một trận, truyền tống trận bên trong thành trì không ngừng sáng lên, một ít mật trận đưa tin sáng lên, một ít linh thú phi hành đưa tin phá không bay đi, mang tình huống của nơi này truyền đi bốn phương tám hướng.

- Chuyện gì xảy ra?

Bên kia Long Dương cư sĩ cảm ứng được khí tức ba con thú hoàng phía sau gần như không có ngừng lại, thì trong đầu đầy nghi hoặc. Cho dù ba con thú hoàng phóng thích ra đòn tấn công mạnh mẽ, thoáng cái giết chết mấy trăm người kia, cũng sẽ dừng lại một hai tức thời gian chứ, chút thời gian này đã đủ cho hắn kéo ra khoảng cách vài chục dặm.

Nhưng bây giờ vẫn như cũ, hai mắt Long Dương cư sĩ loé lên, giới chỉ hắn phát sáng lấy ra một bộ bản đồ Trung Châu, nhìn mấy lần thay đổi phương hướng, bay về phương bắc.

Nếu Quân Hầu cảnh phổ thông không cách nào ngăn trở ba con thú hoàng, hắn chỉ có cách đi tìm Nhân Hoàng rồi.

Cứ bay về phương bắc gần nửa ngày là có thể tới vực thành của cái đại vực này, theo đạo lý mà nói, trong một cái đại vực của Trung Châu ít nhất có một Nhân Hoàng.

Tiếp tục chạy trốn, tiếp tục đuổi giết!

Long Dương cư sĩ nhiều lần đi ngang qua thành nhỏ, Lục Ly cũng không để cho thú hoàng và Hồ Lang giết người, chỉ khiến Hồ Lang dùng vực trường khiếp sợ, nhiều nhất là đánh bay.

Thoáng cái gần nửa ngày thời gian qua đi, khi Long Dương cư sĩ thấy phía trước có một tòa đại thành cổ xưa, rốt cục nội tâm của hắn như trút được gánh nặng, hắn đã tới vực thành của cái đại vực này rồi.

Nếu như bên trong cái thành trì này không có Nhân Hoàng, hoặc là Nhân Hoàng bên trong thành trì không thể giúp hắn trì hoãn thời gian. Nhiều nhất nửa ngày tốc độ của hắn sẽ phải giảm bớt, sau đó bị ba con thú hoàng xé thành một đám thịt vụn.

Hắn làm lại trò cũ, từ xa đã gầm lên:

- Người bên trong thành mau chạy đi, ba con thú hoàng bạo động rồi, muốn đồ thành, bên kia đã có bốn cái thành trì bị tàn sát rồi.

Tiếng hô của hắn vô cùng lớn, khiến vô số võ giả bên trong thành bị kinh động. Một vị Nhân Hoàng mang theo hơn trăm Quân Hầu cảnh và mấy vạn quân sĩ bay lên trời, quả nhiên lực lượng phòng giữ vực thành và thành trì bình thường khác nhau.

Sau khi Long Dương hét lên một tiếng, hai bên trái phải thành trì có vô số người quăng tới ánh mắt chất vấn. Lục Ly cảm ứng được bên trong thành có một vị Nhân Hoàng thì khẽ cau mày, hét to lên:

- Người phía trước nghe đây, chúng ta chỉ truy sát Long Dương cư sĩ, sẽ không thương tổn bất luận kẻ nào bên trong thành, nếu cả gan ngăn trở, đừng trách chúng ta không khách khí!

Một đường truy sát đến, Lục Ly cũng không nhớ được đã bay qua bao nhiêu thành trì lớn nhỏ nữa, nhưng hắn không có giết hại một bình dân, thậm chí võ giả nào.

Cho nên trong lòng hắn cho rằng, chỉ cần hắn kêu gọi đầu hàng, Nhân Hoàng phía trước chắc chắn sẽ không ngăn trở. Dù sao bên hắn cũng có một vị Nhân Hoàng và ba con thú hoàng, nếu như Nhân Hoàng phía trước không phải ngớ ngẩn, sao có thể chọn châu chấu đá xe?

Hết lần này tới lần khác chuyện như vậy đã xảy ra...

Nhân Hoàng phía trước cũng không có nhường đường, ngược lại cười lạnh nói:

- Cút ngay, lão tử là Thạch Quân, nơi này là Thiên Hà Vực, địa bàn của U Minh Giáo. Phó giáo chủ sẽ lập tức dẫn người tới, các ngươi máu chóng cút ra khỏi Trung Châu còn có thể giữ được một mạng, nếu không các ngươi cũng sẽ chết không có chỗ chôn.

Hồ Lang nhướng mày, có phải cái tên Nhân Hoàng gọi là Thạch Quân này bị ngốc hay không? Hoặc là Phó giáo chủ U Minh Giáo thật sự sắp tới đây? Cho nên hắn cảm thấy lực lượng của mình rất mạnh?

Lục Ly không có thời gian nói nhảm nhiều với hắn, mà tức giận nói với Hồ Lang:

- Đánh bay hắn, ta đi truy sát Long Dương cư sĩ trước, sau đó ngươi lại đuổi theo, đừng làm bừa.

Nhân Hoàng phía trước chẳng qua là Nhân Hoàng sơ kỳ, Lục Ly và Hồ Lang đều không có quá để ý, nếu cái tên ngu xuẩn này muốn tìm khổ, vậy sẽ khiến hắn thoải mái một trận.

Hồ Lang từ trên đầu Lam Sư bay vụt lên, cự phủ chợt lóe lên, bổ ra mấy trăm đạo phủ ảnh. Những phủ ảnh kia còn quỷ dị uốn éo trái phải, thoạt nhìn hết sức bất thường, có chút buồn nôn. Tốc độ rìu rất nhanh, thoáng cái đã vạch phá trường không bổ tới mấy trăm người phía trước.

- Lui!

Thạch Quân dùng thần niệm quan sát, phát hiện mấy trăm đạo phủ ảnh này không phải hư ảnh, mà là dùng bí thuật đặc thù ngưng tụ huyền lực biến thành. Làm sao các võ giả Bất Diệt cảnh Quân Hầu cảnh có thể đỡ được công kích của Nhân Hoàng?

Hắn gầm lên một tiếng, trong cổ lấp lánh tia sáng, ánh sánh tử sắc loé lên, từng con nhện từ trong cổ hắn bắn ra. Những con nhện này bay ra bốn phương tám hướng, nhả tơ đan thành từng cái lưới lớn, bao phủ về phía Hồ Lang.

- Ồ?

Hồ Lang hơi kinh ngạc, vậy mà những con nhện phun ra lưới kia lại không thèm để ý công kích của hắn, cho dù cự phủ của hắn có chém qua mạng nhện, cũng không thể phá vỡ mạng nhện. Những mạng nhện này giống như khí lưu vậy, lúc va chạm với phủ ảnh do huyền lực hắn tạo thành không xảy ra nổ tung?

Năng lượng và năng lượng chạm vào nhau có thể sản sinh tiếng nổ kịch liệt, rõ ràng cái mạng nhện này là loại năng lượng đặc thù nào đó, nếu không rìu sẽ không trực tiếp xuyên qua rồi.

- Chẳng lẽ là ảo giác?

Trong lòng Hồ Lang chần chờ, lúc này rìu đã bổ về phía trước, hắn nên rút lui về sau, hay là bất chấp những thứ mạng nhện này tiếp tục công kích Thạch Quân.

Tại thời điểm hắn chần chờ, mạng nhện kia đột nhiên sáng lên, gia tăng tốc độ, nhanh chóng bay về phía thân thể hắn, sau đó dính ở trên người của hắn, quấn lấy toàn thân trên dưới hắn.

- Chuyện này…

Hồ Lang phát hiện toàn thân đều bị năng lượng không tên trói buộc, hơn nữa bên trong cái mạng nhện kia còn có dịch nhờn kỳ lạ, đang ăn mòn chiến giáp của hắn.
Chương 949 Ăn tên Nhân Hoàng này

Ăn tên Nhân Hoàng này

Hắn nhất thời cực kỳ hoảng sợ, trên cái thế giới này lại có huyết mạch thần kỹ thần kỳ như thế? Cái này là thần kỹ huyết mạch thất phẩm sao? Tại sao lại biến thái như vậy!

- Hả?

Lục Ly vừa mới vòng qua mọi người, bay được mấy dặm quay đầu nhìn lại, thấy Hồ Lang vậy mà bị trói buộc rồi. Trong mắt của hắn hiện lên một chút kinh ngạc, sau đó giận tím mặt, cái tên Thạch Quân này tưởng mình có một ít bản lĩnh, là thành thiên hạ đệ nhất sao?

Tự nhiên hắn không có khả năng bỏ lại Hồ Lang, nếu không người U Minh Giáo chạy tới, Hồ Lang có thể sẽ bị giết chết. Cho nên Lục Ly giận dữ khống chế con thú hoàng to lớn bay trở lại đường cũ, hắn chỉ vào Thạch Quân cùng một đám cường giả hét lớn:

- Tiêu diệt bọn họ cho ta!

- Ngao...

Lam Sư ngửa mặt lên trời gầm to một tiếng, khiến mấy vạn quân sĩ phía trên thành trì sợ tới mức rơi xuống, rất nhiều màng nhĩ bình dân bên trong thành đều bị chấn phá, ôm lấy đầu quay cuồng gào thét trên mặt đất.

Ba con thú hoàng phóng ra thú uy khủng bố bên trong thân thể, giờ khắc này toàn thành cảm giác như rơi vào hầm băng, ngay cả thở mạnh cũng không dám, người nhát gan thì sợ tới mức ngất đi.

- Xì xì...

Chín cái xúc tu của bạch tuộc vương đập tới như tia chớp, cuốn lấy từng đám Bất Diệt cảnh Quân Hầu cảnh lơ lửng ở giữa không trung, dứt khoát ném vào bên trong miệng rộng cắn nuốt.

Lam Sư há mồm phun ra một ngụm hàn khí, dòng nước lạnh phân tán ra, những nơi đi qua đều bị đông lại. Có mấy tên Quân Hầu cảnh muốn chạy trốn, bỗng chốc bị dòng nước lạnh đông lại, biến thành tượng đá, đứng sừng sững ở giữa không trung.

- To gan!

Thạch Quân giận dữ gầm lên, trên cổ hắn lấp lánh tia sáng, từng con nhện hiện ra, mạng nhện vô hình bắn về phía ba con thú hoàng, muốn trói buộc ba con thú hoàng lại.

- Xì xì...

Cái sừng trên đầu Hải Hoàng Xà dưới chân Lục Ly sáng lên, tiếp theo từng đạo sương trắng theo cái sừng này tràn ngập ra, phân tán vào cái mạng nhện đang bay tới.

Sự tình quỷ dị xuất hiện, sau khi khói trắng và mạng nhện va chạm, bộc phát ra dao động không gian khủng bố, tiếp theo khói trắng và mạng nhện đều nhanh chóng tan rã, hiển nhiên tiêu hao triệt tiêu lẫn nhau rồi.

- Đóng băng hắn lại!

Lục Ly thấy một màn như vậy, cũng không có chuẩn bị sử dụng Thăng Long Thuật nữa. Hắn chỉ vào Thạch Quân rồi rống to lên với Lam Sư, thân thể Lam Sư chợt lóe lên bay tới phía trước Thạch Quân, há mồm phun ra một dòng nước lạnh, Thạch Quân không kịp né tránh, bị đóng băng lại, biến thành tượng đá.

- Cuốn lấy hắn!

Lục Ly lại chỉ vào Thạch Quân rồi rống to lên với bạch tuộc vương, xúc tu của bạch tuộc vương vạch phá trường không, phá vỡ băng cứng nhanh chóng cuốn lấy thân thể Thạch Quân, một vòng lại một vòng. Xúc tua bắt đầu co bóp lại, dùng lực lượng khủng bố ý đồ bóp chết Thạch Quân.

- Oanh!

Cổ Thạch Quân lại sáng lên, mắt Hải Hoàng Xà dưới chân Lục Ly loé sáng, bắn ra hai cột sáng, chìm vào trong đầu Thạch Quân. Cái này rõ ràng là công kích linh hồn, Hải Hoàng Xà có được hai đại thần thông, công kích linh hồn cũng không yếu.

Mắt Thạch Quân lập tức trở nên mờ trắng, bạch tuộc vương tiếp tục dùng lực co thắt xúc tu lại, từng tiếng xương rạn nứt vang lên, một vài cái xương của Thạch Quân đã bị cắt đứt.

- Tộc trưởng!

Rất nhiều tiếng hô vang lên, một ít Quân Hầu cảnh và Bất Diệt cảnh nổi giận tiến tới, muốn giải cứu Thạch Quân ra. Nhưng Quân Hầu cảnh phổ thông đối với thú hoàng mà nói không khác biệt con kiến hôi, cái đuôi Hải Hoàng Xà đảo qua, mấy tên Bất Diệt cảnh đã bị nện thành thịt vụn lộn xộn, không chịu nổi một kích.

Lục Ly lạnh nhạt nhìn từng đám Bất Diệt cảnh Quân Hầu cảnh bị giết, trong lòng không có một chút gợn sóng. Bất kể là ai cũng phải vì quyết định sai lầm của mình mà gánh lấy hậu quả, nếu Thạch Quân lựa chọn là địch với hắn, vậy thì phải làm tốt chuẩn bị toàn tộc bị giết.

- Oanh!

Đúng lúc này, đột nhiên truyền tống trận bên trong thành loé sáng, tia sáng truyền tống bắn thẳng lên trời, chiếu sáng vô số gương mặt kinh hoàng.

Năm bóng người ngưng hiện ở trong truyền tống trận, sau khi năm người xuất hiện thân thể gần như không có ngừng lại, đồng thời bay lên trời, giọng nói nổi giận của một lão giả vang lên:

- Dừng tay, Lục Ly, ngươi muốn là địch với U Minh Giáo chúng ta sao?

- Địa Tiên?

Hồ Lang vừa mới thoát khỏi mạng nhện trói buộc, thần niệm đã quét qua năm người, sắc mặt lập tức thay đổi. Năm người này rõ ràng là cường giả U Minh Giáo, lão giả nói chuyện lại càng là Địa Tiên cảnh.

Một Lục Địa Thần Tiên, bốn nhân trung chi hoàng tới, nhưng Lục Ly vẫn không thèm để ý, lạnh lẽo quát lên với bạch tuộc vương:

- Ăn tên Nhân Hoàng này đi, cho ngươi bồi bổ!

- Răng rắc...

Xương toàn thân Thạch Quân đều bị cắt đứt, căn bản không thể nhúc nhích, bị bạch tuộc vương thuận miệng ném vào trong miệng rộng, nhai mấy cái nuốt xuống...

- Xoạt xoạt xoạt...

Sắc mặt mọi người thay đổi, Hồ Lang sợ tới mức hít một hơi lãnh khí. Lục Ly thật to gan, vậy mà dám tiêu diệt Thạch Quân ngay trước mặt Địa Tiên U Minh Giáo, đây là hắn chuẩn bị khai chiến cùng U Minh Giáo sao?

Sau khi Thạch Quân bị ăn, ánh mắt Lục Ly mới dời khỏi người bạch tuộc vương, nhẹ nhàng phất phất tay. Hồ Lang lập tức bay lên trên đầu Lam Sư, Lam Sư và bạch tuộc vương trở lại bên cạnh Lục Ly, một trái một phải song song đứng yên.

Lục Ly đứng ở trên đầu Hải Hoàng Xà, ánh mắt bình tĩnh nhìn phó giáo chủ U Minh Giáo nói:

- Ngươi là ai? Ta và U Minh Giáo có là địch hay không không quan trọng, ta chỉ muốn biết U Minh Giáo các ngươi muốn làm địch với Lục Ly ta? Hoặc là... Ngươi muốn giết ta à?

Lời nói của Lục Ly có một chút khó hiểu, nhưng mấy người U Minh Giáo vẫn hiểu ra, bên trong lời nói của Lục Ly toàn là uy hiếp, hắn dùng uy thế của điện chủ Thí Ma Điện ép U Minh Giáo.

Trước mắt bao người, làm sao U Minh Giáo dám giết Lục Ly?

Hiện tại Lục Ly chỉ giết tộc trưởng một cái tiểu gia tộc dưới trướng U Minh Giáo, cho dù giết trưởng lão U Minh Giáo, U Minh Giáo cũng không dám ở trước mặt mọi người giết Lục Ly.
Chương 950 Lão Dương

Phó giáo chủ U Minh Giáo, Dương Thiên Thành, giận đến mức râu vểnh lên, hắn lạnh lùng nhìn Lục Ly nói:

- Lão phu là Dương Thiên Thành U Minh Giáo, Lục Ly ngươi có ý gì? Vì sao mang theo ba con thú hoàng tiến vào địa bàn U Minh Giáo chúng ta, còn dám tàn sát giết người của chúng ta? Ngươi không nói rõ ràng chuyện này, U Minh Giáo chúng ta quyết không bỏ qua.

- Không bỏ qua? Ngươi định không bỏ qua như thế nào?

Lục Ly lạnh nhạt nhìn Dương Thiên Thành, hừ lạnh nói:

- Ta còn đang muốn tìm U Minh Giáo các ngươi gây phiền toái đây này, Long Dương cư sĩ, Triệu Mặc Dương và Lực Ương vây giết bọn ta. Triệu Mặc Dương và Lực Ương bị chúng ta giết chết, một mình Long Dương cư sĩ trốn vào địa bàn của các ngươi, hắn còn nói mình là người U Minh Giáo. Lúc này Thạch Quân lại trợ giúp Long Dương cư sĩ chạy trốn, còn muốn động thủ giết ta. Xem ra ba người Long Dương cư sĩ vây giết ta, chính là do U Minh Giáo các ngươi sai khiến rồi?

Đám người Dương Thiên Thành nghe mơ mơ màng màng, bọn họ căn bản không biết ai là Triệu Mặc Dương và Lực Ương, thế nhưng lại nghe nói qua về Long Dương cư sĩ. Dù sao năm đó người này cũng nổi danh ở Trung Châu, là một tên biến thái.

Lục Ly trả đũa, hung hăng vênh váo, một bộ muốn tìm U Minh Giáo gây phiền toái, ngược lại khiến đám người Dương Thiên Thành có một ít khó xử.

Bây giờ Lục Ly đánh cũng không đánh được, giết cũng không giết được, đắc tội hắn chẳng khác nào đắc tội một con chó điên.

Ban đầu bọn họ nhận được tin tức, có ba con thú hoàng xâm phạm, không nghĩ rằng ba con thú hoàng này có quan hệ cùng Lục Ly? Làm sao thú hoàng lại nghe mệnh lệnh Lục Ly? Chuyện này làm cho nội tâm đám người Dương Thiên Thành hết sức khiếp sợ.

Thạch Quân bị giết ngay trước mặt bọn họ, đám người Dương Thiên Thành cảm giác rất mất mặt, hơn nữa còn ở trước mắt bao người. Nếu như bọn họ không làm gì đó, sự tình truyền ra ngoài, uy danh U Minh Giáo sẽ bị mất sạch.

Nhất thời Dương Thiên Thành không biết xử lý chuyện này thế nào, hắn chỉ có thể quái dị nói:

- Ngươi nói cái gì? Ta căn bản nghe không hiểu, ngươi giết người của chúng ta, không cho ta một lời giải thích, ta chỉ có thể bắt ngươi lại, tìm Hình điện chủ phân xử thôi.

- Được!

Lục Ly không chút yếu thế nói:

- Ngươi cứ thử ra tay đi, ta sẽ giết chết bốn người ngươi mang theo trước, sau đó đâm đầu chết ở trên tường thành, ngươi tin không?

“...”

Đám người Dương Thiên Thành không biết nói gì, hắn đã từng gặp qua người vô lại, nhưng chưa từng thấy ai giống như Lục Ly. Lục Ly có thể giết chết bốn tên Nhân Hoàng hay không vẫn không biết, Lục Ly có dám đập đầu chết ở trên tường thành hay không, cũng không rõ, nhưng mọi thứ đều có ngộ nhỡ?

Hồ Lang và ba con thú hoàng đã có thể sánh bằng bốn vị Nhân Hoàng, có nhiều cường giả ở đây như vậy, Lục Ly rất khó đập đầu chết ở trên tường thành, nhưng ngộ nhỡ hắn tự bạo thì sao? Trước mắt bao người, Lục Ly bị U Minh Giáo ép chết, đây chính là có miệng cũng không nói rõ được, Hình mục sẽ nghĩ như thế nào? Có hành động gì?

Không phải U Minh Giáo không có chỗ dựa trong Thí Ma Điện, nhưng so sánh với Luân Hồi Cung vẫn còn kém xa. Hơn nữa những năm này U Minh Giáo đắc phải tội rất nhiều thế lực, ngộ nhỡ những thế lực kia dùng chuyện này làm cớ, Hình mục giận dữ, chúng thế lực cùng tấn công, thì U Minh Giáo xong đời.

Dương Thiên Thành hít sâu vài hơi, môi hơi động, truyền âm cho Lục Ly nói:

- Lục Ly, ngươi đừng quá phận! Nếu không chúng ta thật sự vạch mặt, thì cuộc sống của ngươi cũng không tốt lành gì, sự tình Thạch Quân, chúng ta không truy cứu nữa, ngươi mang theo thú hoàng lui ra ngoài đi.

Dương Thiên Thành thỏa hiệp rồi!

Chuyện này nằm trong dự liệu của Lục Ly, sở dĩ hắn ngang ngược như vậy, chính là vì ép U Minh Giáo thỏa hiệp. Trên cái thế giới này vốn không có đạo lý, rất nhiều người sẽ không giảng đạo lý với ngươi, ngươi càng mềm yếu, sẽ càng bị người ta bắt nạt.

Lần này Lục Ly tới chỉ là muốn giết Long Dương cư sĩ, chứ không phải thực sự muốn gây chuyện cùng U Minh Giáo, hắn còn đang vội trở về Hoang Giới cứu Bạch Thu Tuyết.

Hắn trầm ngâm chốc lát, mở miệng nói:

- Lão Dương, ngươi tới đây, chúng ta sang bên kia hàn huyên một chút!

- Lão Dương?

Bốn vị Nhân Hoàng U Minh Giáo, Hồ Lang và một đám người Thạch gia trên không hai mặt nhìn nhau. Bọn họ không hề biết Dương Thiên Thành và Lục Ly truyền âm với nhau, thấy giọng điệu Lục Ly đột nhiên thay đổi tốt hơn, còn nói “Lão Dương” thì nhất thời không thích ứng kịp.

- Hừ hừ, nếu lần này điều kiện của ngươi không làm cho bọn ta hài lòng, nhất định lão phu sẽ cho đại quân đạp bằng Bắc Mạc và Vân Châu.

Dương Thiên Thành ra vẻ chảnh cho, nhưng thân thể lại bay đến chỗ Lục Ly. Lục Ly khinh thường hắn, để Hải Hoàng Xà bay ra chỗ khác, Hồ Lang có một ít lo lắng, Lục Ly lặng lẽ khoát tay áo, hắn liền không đi theo nữa.

Lục Ly chủ động bay ra xa, chính là vì cho U Minh Giáo đường lùi. Nếu không danh tiếng U Minh Giáo sẽ bị tổn hại, Dương Thiên Thành xuống đài không được, chuyện này chỉ có thể tiếp tục giằng co, như vậy Long Dương cư sĩ sẽ trốn mất.

Bay khỏi thành trì hơn mười dặm, xác định thanh âm không bị người ngoài nghe được, Lục Ly mới lạnh nhạt mở miệng nói:

- Dương phó giáo chủ, muốn chúng ta rút đi cũng được, các ngươi giúp ta bắt Long Dương cư sĩ lại, bồi thường tổn thất cho chúng ta là được.

- Long Dương cư sĩ? Bồi thường?

Dương Thiên Thành tức giận đến mức râu vểnh ngược lên, cả giận nói:

- Lục Ly, có phải ngươi quá đề cao mình hay không? Ngươi nên làm rõ một chuyện, bây giờ là ngươi thêu dệt chuyện trước, còn giết người của chúng ta, chúng ta không tìm ngươi gây phiền phức, đã cho Hình mục mặt mũi rồi. Ngươi còn muốn chúng ta giúp ngươi làm việc? Còn muốn bồi thường? Ngươi đang nằm mơ sao!

- Được rồi, được rồi!

Lục Ly vung tay cười nói:

- Lão Dương, đừng nóng giận, ngươi lớn tuổi như vậy rồi, đừng nóng giận tổn hại thân thể. Hôm nay ta cho ngươi thể diện, bồi thường thì bỏ đi, giúp ta bắt Long Dương cư sĩ lại, một tên Nhân Hoàng nho nhỏ, ngươi nhẹ nhàng cũng có thể bắt lại, được không?

- Không bắt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK