Mục lục
Long Đế Bất Diệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2816 Quần hùng hội tụ
Ông! Vô số võ giả đang ngồi xếp bằng chợt mở mắt, từ trong vô số thành bảo, từng tên cường giả bay vụt ra, đứng giữa trời, ngước mắt nhìn lên không trung. Trong phủ thành chủ Hỗn Độn Thành, ba mươi sáu tên lão giả lập tức bay lên không, Phủ Ma trong trang viên Lục Ly cũng kịp thời mở mắt, trong tay xuất hiện một chiếc cự phủ. - Nên tới cuối cùng cũng tới, không nên tới cuối cùng cũng tới! Sắc mặt Phủ Ma vô cùng ngưng trọng, khóe miệng nhếch lên ý cười đắng chát, hắn lấy ra một chiếc bảo tháp, thu Lục Ly vào. Sau đó quay sang dặn dò Cam Lâm và Y tiểu thư: - Đợi lát nữa các ngươi tới chỗ phủ thành chủ, bọn hắn dù có tấn công cũng sẽ không dám tấn công phủ thành chủ đâu. - Gia gia! Trong mắt Cam Lâm lóe lên một tia sát khí, lạnh giọng nói: - Thiên Ma Đảo không có hạng người chết nhát, tôn nhi cùng chiến đấu với ngươi. - Hỗn trướng! Phủ Ma trừng Cam Lâm một cái, lạnh lùng nói: - Chiến đấu ở cấp bậc này há là ngươi có thể tham gia? Không nghe ta, sau này ngươi không còn là người Cam gia. - Gia gia… Cam Lâm cuống lên, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm khắc của Phủ Ma, cuối cùng không dám nói gì thêm. Hắn biết Phủ Ma bình thường nhìn có vẻ ôn hòa, nhưng một khi đã đưa ra quyết định, bất kỳ con em Cam gia nào đều không thể làm trái. - Yên tâm đi! Phủ Ma vỗ vỗ vai Cam Lâm nói: - Ngươi đừng quên chúng ta đến từ chỗ nào? Người Thiên Ma Đảo, không phải ai muốn giết là có thể giết. Nói xong Phủ Ma mở ra cấm chế đi ra ngoài, đứng ở trong sân, nhìn lên đỉnh đầu. Lúc này người toàn thành đều bị kinh động, ai nấy đều ngước mắt nhìn lên bầu trời. Giữa không trung xuất hiện từng nơi Vực môn, lần này không chỉ mở ra một Vực môn, mà là một hơi bốn nơi Vực môn. Hưu hưu hưu! Trong bốn nơi Vực môn, từng tên cường giả bay vụt ra, lạnh lùng đứng ở giữa trời, thuần một sắc toàn là Thiên Thần Tam Kiếp. Có ba nơi Vực môn cường giả đặc biệt nhiều, lúc này đã có hai ba mươi tên Thiên Thần Tam Kiếp xuất hiện, phía sau còn có không ít người lao ra. Chậc chậc! Vô số tiếng hít thở sâu vang lên, người các đại thế lực bên dưới rất nhanh liền nhận ra thân phận người bên trong bốn nơi Vực môn kia. - Thánh Nguyên Điện, Long gia, Đường gia, Trùng Dương Điện, cường giả bốn đại thế lực đều tới, hơn nữa nhìn có vẻ đang dốc hết toàn lực. - Khó trách đêm qua không có ai đến, xem ra hôm qua bốn đại thế lực đã liên hệ, ước định cẩn thận, đồng thời xuất động tới đây. - Người Thánh Nguyên Điện và Long gia đến giết Địa Ngục Sát Thần, người Đường gia Trùng Dương Điện chắc là đến để giết thanh niên Đông Ma Cung kia! - Mau nhìn xem, có mấy lão gia hỏa đi ra, chí ít hơn phân nửa số lão gia hỏa của bốn đại thế lực được xuất động... - Ách? Đó không phải Thánh Nguyên Điện Vân Chiến Thiên ba mươi vạn năm trước từng danh chấn Nhị trọng thiên ư? Không ngờ hắn vẫn còn sống? - Cường giả Long gia tới nhiều thật, tất cả đều là Long tộc? Lần này số Tam Kiếp đỉnh phong chí ít phải năm tên trở lên? - Lui ra phía sau chút, đợi lát nữa đoán chừng Hỗn Độn Thành sẽ bị hủy mất! Trong thành rộ lên từng hồi xôn xao, vô số tiếng kinh hô vang lên, đồng thời cũng có vô số người triệt thoái ra ngoài thành. Tới nhiều người như vậy chắc chắn không phải để nói đạo lý, đoán chừng lát nữa sẽ bạo phát đại chiến. Sắc mặt ba mươi sáu tên trưởng lão Hỗn Độn Điện trở nên vô cùng khó coi, số lượng cường giả bốn đại thế lực tới đã áp đảo bọn hắn, nếu quả thật động võ, bọn hắn khẳng định không cách nào ngăn cản. Ông! Bốn nơi Vực môn lóe lên quang mang, đợi người cuối cùng đi ra, Vực môn tan biến, bốn người xuất hiện cuối cùng rõ ràng chí ít cũng là cường giả Tam Kiếp đỉnh phong trở lên, khí tức như rồng như hổ, bá khí lộ hết ra ngoài, xem ra đều là nhân vật kiêu hùng. - Thủ lĩnh bốn đại thế lực đều tới, Đường gia Đường Đao, Thánh Nguyên Điện Vân Xuy Tuyết, Long gia Long Diệu Dương, Trùng Dương Điện Lô Quan Tây. Lần này các đại thế lực trong thành đều có trưởng lão cùng theo, sau khi thấy thủ lĩnh bốn đại thủ lĩnh đều tới, bọn hắn biết việc này chẳng lành. Thủ lĩnh những đại thế lực này bình thường sẽ không xuất động, một khi xuất động nhất định phải có thu hoạch. Ông! Không gian đột nhiên lần nữa cuộn lên sóng gió, tiếp đó lại có hai nơi Vực môn xuất hiện, từng đội từng đội võ giả chen chúc đi ra, người trong thành triệt để tròn mắt, sao lại có người đến? - Người Hắc Viêm Điện, Phó gia cũng đến! Rất nhanh có người nhận ra, chúng nhân dần bình tĩnh lại, nghe nói cường giả Phó gia và Hắc Viêm Điện sớm đã tiềm phục gần đây, thời cơ như thế bọn hắn sao có thể bỏ lỡ? Sắc mặt Phủ Ma càng thêm phần khó coi, chiến lực hắn rất mạnh, nhưng còn chưa khùng cuồng đến mức này cho rằng có thể đương đầu với đám này. Hắn yên ắng lấy ra một chiếc ngọc phù, bóp nát, đây là ngọc phù dùng để cầu viện Đại Ma Vương, chỉ là Đại Ma Vương có thể tới hay không thì còn chưa biết. Hôm qua hắn truyền tin về, nhưng không thấy Đại Ma Vương đáp lời. - Tới nhiều người vậy? Tần Chiến và bọn Quỳnh tiểu thư Mộc tiểu thư ở chung một chỗ, trưởng lão gia tộc các nàng cũng tụ tập cùng nhau, như vậy vạn nhất xảy ra chuyện gì cũng có thể liên thủ cự địch. Hai hàng lông mày Mộc tiểu thư nhíu chặt, lắc đầu nói: - Lần này e là Lục Ly lành ít dữ nhiều. - Hắn chọc phải tổ ong vò vẽ! Quỳnh tiểu thư u ám thở dài nói: - Nếu chỉ là Phó gia Hắc Viêm Điện hay Long tộc thì chắc còn không đủ gan đến Hỗn Độn Đảo, nhưng Thánh Nguyên Điện thì lại khác. Thánh Nguyên Điện ra mặt, mấy thế lực còn tự nhiên cũng sẽ xuất động theo, nhiều thế lực như vậy, trưởng lão Hỗn Độn Đảo không trấn áp được, bằng một mình Phủ Ma mà muốn bảo hộ Lục Ly, khó! - Cũng chưa chắc! Tần Chiến đảo mắt nhìn về hướng nam, nói: - Chỉ cần Đại Ma Vương tới, đoán chừng vấn đề sẽ không lớn, một mình nàng có thể trấn áp quần hùng. - Nhưng nàng sẽ vì Lục Ly mà đắc tội nhiều thế lực vậy ư?
Chương 2817 Tấc cỏ không sinh
Mộc tiểu thư hỏi ngược lại: - Đoạn thời gian trước, Đại Ma Vương hủy diệt mấy đại thế lực, thiếu chút dẫn lên chúng nộ. Lần này nếu nàng dám đến, đồng thời cường hành áp chế các đại thế lực, nói không chừng sẽ khiến tất cả các đại thế lực liên hợp phản công. Lại nói, một tên Lục Ly còn không đáng cho nàng ra tay... Trên trời tới nhiều người như vậy, lại không một ai nói chuyện, dưới thành tuy hò hét ầm ĩ, nhưng thanh âm lại rất nhỏ, bởi thế không khí có vẻ quỷ dị vô cùng. Vô số cường giả như lâm đại địch, ngấm ngầm giới bị, trong thành như một thùng thuốc nổ, có thể phát nổ bất cứ lúc nào. Cuối cùng vẫn là Hoàng trưởng lão, người đứng đầu trong ba mươi sáu trưởng lão Hỗn Độn Thành lên tiếng, hắn mắt lạnh liếc nhìn chúng nhân, mở miệng hỏi: - Vân điện chủ, Đường tộc trưởng, Long tộc trưởng, Lư điện chủ, Diêm điện chủ, Giao tộc trưởng, các ngươi dẫn theo nhiều người như vậy đến Hỗn Độn Thành là vì chuyện gì? Chẳng lẽ các ngươi muốn hủy đi Hỗn Độn Thành? Muốn phá hoại quy củ tại Hỗn Độn bí cảnh? Tuy ba mươi sáu trưởng lão đến từ ba mươi sáu đại thế lực, nhưng ký ức trước đó đều bị phong ấn. Sứ mệnh tồn tại duy nhất của bọn họ chính là thủ hộ Hỗn Độn bí cảnh, bảo trì quy tắc tại Hỗn Độn bí cảnh. Nếu có người muốn phá hoại quy tắc, muốn hủy đi Hỗn Độn bí cảnh, tất cả bọn hắn đều sẽ liều chết đến cùng. Đám đông giữa trời vẫn yên tĩnh một cách quỷ dị, ánh mắt chúng nhân đổ dồn về phía Vân Xuy Tuyết, hiển nhiên đều lấy hắn làm đầu, chờ đợi hắn hạ lệnh. Đương nhiên cũng là để hắn gánh trách nhiệm, rốt cuộc dẫn theo nhiều người tới đây như vậy chính là đã phá hoại quy củ tại Hỗn Độn Đảo. - Là vì chuyện gì? Ha ha ha! Bộ dạng Vân Xuy Tuyết rất cao lớn, cực giống Vân Khai Nguyệt. Hắn nhìn chỉ như một tên trung niên, tuổi tác lại không nhỏ. Nghe nói Vân Xuy Tuyết là võ si, trước khi trở thành điện chủ vẫn một mực độc thân, Vân Khai Nguyệt tính là con cầu con khẩn, cũng là đứa con trai duy nhất. Hắn cười lớn mấy tiếng, trong thanh âm chất đầy bi thiết, ánh mắt khóa chặt Phủ Ma, lạnh giọng nói: - Có người giết con trai ta, điện chủ đời tiếp theo của Thánh Nguyên Điện, các ngươi nói xem ta tới đây làm gì? - Chúng ta cũng rất lấy làm tiếc về cái chết của Vân công tử! Hoàng trưởng lão trầm giọng nói: - Chẳng qua Hỗn Độn Đảo tự có quy củ của Hỗn Độn Đảo, thiên tài Lôi đài chiến sinh tử tự phụ, nếu Vân công tử đã quyết định tới tham gia trường luận võ này, vậy phải có giác ngộ chiến tử. Hôm nay là con trai Vân điện chủ ngươi chết rồi, chẳng lẽ sau này luận võ chết ai đó, gia tộc người kia lại tới gây chuyện? Vậy quy củ Hỗn Độn Đảo còn giữ được không? - Con trai người khác sống chết thế nào ta không quản! Vân Xuy Tuyết vô cùng bá đạo nói: - Con ta không thể chết, ngươi đừng giở quy củ ra với bản tọa. Quy củ là do người định, quy củ Hỗn Độn Đảo cũng là do chúng ta định ra. Thế giới này vốn không có quy củ, đều là cường giả chế định. Hôm nay ta tới đây chính là muốn phá hư quy củ kia, ai giết con trai ta, nhất định phải đền mạng, hôm nay thần cản giết thần, phật cản giết phật! Thanh âm Vân Xuy Tuyết hùng hồn có lực, kiên quyết dị thường, nghe vào tai khiến toàn trường bất giác run lên. Có chút chuyện trong lòng mọi người đều tự biết với nhau, nhưng sẽ không cầm ra nói, càng sẽ không công khai tuyên bố trước mặt chúng nhân. Không ngờ bây giờ Vân Xuy Tuyết lại tuyên xưng như thế, chứng tỏ hắn đã nổi giận đến cực điểm, không còn quản gì nữa cả. Đương nhiên, hắn tỏ rõ thái độ như thế cũng khiến rất nhiều người vốn định khuyên vài câu, lúc này lại đều không dám mở miệng. Đi lý luận với một kẻ điên, nói nhiều đến mấy cũng là vô nghĩa, ngược lại còn sẽ rước họa vào thân. Nếu hôm nay chỉ có một mình người Thánh Nguyên Điện, có lẽ sẽ có cường giả ra mặt, nhưng tới nhiều đại thế lực như vậy, lúc này ai dám đứng ra chẳng phải bằng với cùng lúc đắc tội mấy đại thế lực, lại căn bản không cách nào ngăn cản hành vi của bọn hắn. Thần cản giết thần, phật cản giết phật! Đây chính là thái độ của Vân Xuy Tuyết, hôm nay Lục Ly tất phải chết, dù là ai cũng không thể ngăn cản. Người Trùng Dương Điện và Đường gia đều không lên tiếng, cũng không điểm danh nói bọn hắn đến giết thanh niên Đông Ma Cung. Rất rõ ràng bọn hắn đã đạt thành hiệp nghị với Vân Xuy Tuyết, trước giết Lục Ly, sau đó nhân lúc hỗn loạn giết chết thanh niên Đông Ma Cung chẳng phải càng đơn giản? Thanh niên Đông Ma Cung còn ở trong Hỗn Độn Thành, người Đường gia đang nhìn chằm chằm vào, đoán chừng thương thế vẫn chưa triệt để khôi phục. Lúc này đã bị người Đường gia khóa chặt, chính đang ở trong trang viên. Hoàng trưởng lão tức giận đến độ toàn thân run lên, trong tay hiện ra một chiếc côn sắt cực lớn, trầm giọng nói: - Vân điện chủ, nếu các ngươi thật muốn động thủ, vậy phải bước qua thi cốt đám người chúng ta cái đã. - Không cần phiền toái như vậy! Một lão giả bên người Vân Xuy Tuyết bước ra, hắn có vẻ rất già, răng rụng mất mấy chiếc, tóc trên đầu cũng không còn nhiều. Tròng mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Hoàng trưởng lão, quát khẽ nói: - Hoàng trưởng lão, ngươi nhìn ta! Hoàng trưởng lão quét mắt tới, con ngươi đục ngầu của lão giả chợt lóe lên u quang, tiếp đó một đạo quang mang màu xanh lam tiến vào trong mắt Hoàng trưởng lão, cả người Hoàng trưởng lão chợt khẽ chấn động, sắc mặt cũng chuyển vẻ cổ quái. Hưu hưu hưu! Trong mắt lão giả không ngừng bắn ra quang mang, từng đạo quang mang chui vào trong mắt các trưởng lão Hỗn Độn Đảo, tiếp đó từng tên trưởng lão khẽ run lên, sắc mặt đều chuyển vẻ cổ quái. - Vân Chiến Thiên, ngươi dám mở ra ký ức bọn hắn, ngươi điên rồi? Một tên trưởng lão đại thế lực nhìn ra bất thường, vội gầm lên. Mở ra ký ức của những trưởng lão này, đồng nghĩa với bọn họ sẽ không tử thủ Hỗn Độn Đảo, bởi vì ba mươi sáu người này đều đến từ các gia tộc khác nhau. Như thế, Hỗn Độn Đảo sẽ triệt để loạn, Hỗn Độn bí cảnh cũng có thể bởi vì đại loạn mà bị hủy. - Lý trưởng lão, đừng gấp!
Chương 2818 Một chiêu bại trận
Vân Xuy Tuyết phất tay nói: - Ba mươi sáu vị trưởng lão vốn là người ba mươi sáu đại thế lực chúng ta, đều là người một nhà, chúng ta đến đây không phải muốn hủy đi Hỗn Độn bí cảnh. Sau này ba mươi sáu đại thế lực lần nữa tề tụ, tiếp tục phái người phong ấn là được rồi. Hỗn Độn bí cảnh là của chung, chúng ta sẽ không làm ra chuyện tự hủy Trường Thành. Ký ức bị phong ấn của ba mươi sáu tên trưởng lão được mở ra, có mấy trưởng lão trong đó là người Thánh Nguyên Điện, Trùng Dương Điện, Hắc Viêm Điện, Đường gia. Thần sắc bọn hắn tự nhiên không giấu được vẻ cổ quái, nếu không mở ra ký ức, bọn hắn sẽ liều chết bảo hộ quy tắc Hỗn Độn Đảo, bây giờ ký ức được mở, suy nghĩ trong đầu bọn hắn tự nhiên phức tạp hơn nhiều. - Chư vị! Vân Xuy Tuyết chắp tay nói: - Hôm nay chúng ta đến đây không phải là muốn tranh đoạt Hỗn Độn bí cảnh, cũng sẽ không liên luỵ đến bất kỳ người vô tội nào. Hôm nay chúng ta tới đây chỉ là muốn giết hai người, một là Địa Ngục Sát Thần, một là người Đông Ma Cung. Nếu chư vị ra tay ngăn trở, khả năng thật sẽ khiến cho Hỗn Độn bí cảnh bị hủy, cũng sẽ khiến vô số người chết đi. Cái gì nhẹ cái gì nặng, chính các ngươi cân nhắc... Toàn trường lặng ngắt như tờ, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được! Quay chừng mười mấy nhịp thở, Hoàng trưởng lão mới khoát tay đành chịu nói: - Thôi thôi, việc này chúng ta không quản. Lão phu thọ nguyên không nhiều, cũng không muốn tiếp tục ở lại đây thủ hộ Hỗn Độn Đảo, chính các ngươi chọn người đến trấn thủ đi. Hưu! Hoàng trưởng lão trực tiếp bay về nơi xa, cứ thế rời khỏi Hỗn Độn Đảo, triệt để mặc kệ chuyện này. - Thôi, lão phu cũng mặc kệ, các ngươi thích thế nào thì thế nào, lão phu về lại trong tộc! - Đi thôi, đi thôi, trấn thủ ở đây mấy ngàn năm, lão phu cũng muốn về thăm nhà một phen. Hoàng trưởng lão là trưởng lão thủ lĩnh, hắn vừa đi những người còn lại đều cảm thấy nản lòng thoái chí, lại có mấy người bay đi. Có người thì bay về thành bảo nơi mình đang cư trú, nói rõ không nhúng tay, cuối cùng chỉ còn lại năm vị trưởng lão quật cường không nhúc nhích. Năm tên Tam Kiếp đỉnh phong, đầu bên kia là sáu đại thế lực, tổng cộng mười mấy tên Tam Kiếp đỉnh phong, lực lượng cách nhau thực sự quá xa. - Ha ha ha! Phủ Ma vai vác cự phủ cười lớn bay lên giữa trời, hắn quay sang năm tên trưởng lão trấn thủ chắp tay nói: - Đa tạ năm vị trượng nghĩa tương hộ, việc này các ngươi không cần để ý, bản tọa lại muốn xem xem hôm nay ai có thể giết chết người Phủ Ma ta muốn bảo vệ? Vân Xuy Tuyết, Đường đao, Long Diệu Dương, mấy người các ngươi phải nghĩ cho kỹ, Thiên Ma Đảo chúng ta hoặc là không xuất động, một khi xuất động, tấc cỏ không sinh! - Thật ư? Ánh mắt Vân Xuy Tuyết chuyển lạnh, trong tay xuất hiện một thanh chiến đao màu đỏ hoa lệ, hắn ngạo nghễ nói: - Phủ Ma, khoan nói ngươi không thể đại biểu Đại Ma Vương. Dù có thể đại biểu chúng ta cũng không sợ, ngươi thật tưởng rằng Đại Ma Vương có thể một mình trấn áp toàn bộ Nhị trọng thiên? Giao ra Địa Ngục Sát Thần, nếu không, chết! Lời này của Vân Xuy Tuyết có chút quá phận! Đây là cảm thụ của rất nhiều người tại trường, thực lực Đại Ma Vương đã được chứng minh thông qua hủy diệt mấy đại thế lực. Giờ hắn lại nói thế trước mặt mọi người, bằng với là đang gây hấn Đại Ma Vương, dựng đứng một cường địch với Thánh Nguyên Điện, lời này dù là thủ lĩnh bất kỳ thế lực nào nếu đủ thông minh cũng sẽ không nói ra. Chẳng qua con trai Vân Xuy Tuyết chết rồi, hắn bởi vì phẫn nộ mà mất đi phần nào lý trí, đây là điều hoàn toàn có thể hiểu được. Hoặc là chiến lực hắn quá mạnh, có lẽ thật không sợ Đại Ma Vương cũng nên? - Đại nhân nhà ta có phải vô địch thiên hạ hay không thì ta không biết, nhưng tiêu diệt Thánh Nguyên Điện các ngươi chắc là sẽ không quá khó! Phủ Ma thần sắc nghiêm nghị, trên lưỡi búa sáng lên từng đạo hàn quang, chỉ về phía Vân Xuy Tuyết ở đằng xa, nói: - Vân Xuy Tuyết, nếu ngươi cảm thấy có thể khiêu chiến đại nhân nhà ta, vậy không bằng trước chiến một trận với ta? Nếu ngay cả ta đều không đánh lại, sau này gặp đại nhân nhà ta tốt nhất vẫn nên quỳ xuống đi. - Ha ha ha! Vân Xuy Tuyết không giận mà cười, quát lạnh nói: - Phủ Ma, chỉ bằng ngươi? Ngươi còn chưa xứng động thủ với ta, Chiến Thiên lão tổ, ngươi đi ra chơi đùa một phen với hắn. - Được! Vân Chiến Thiên chính là tên lão bất tử sống mấy chục vạn năm kia, răng đã không còn mấy chiếc, tóc cũng rụng gần hết. Hắn tung người đằng không bay lên, lơ lửng giữa trời quát lạnh nói: - Tiểu bối, lên đây đi, lão tổ chơi đùa với ngươi. Hưu! Phủ Ma bay vút lên giữa trời, nếu chiến đấu trong thành sợ rằng trọn cả Hỗn Độn Thành đều bị san thành bình địa. Sau khi Phủ Ma bay lên, một tên trưởng lão phía dưới lập tức hạ lệnh mở ra cấm chế, mặc dù hai người đang ở trên không, nhưng khẳng định sẽ có một ít dư ba công kích khuếch tán, mở ra đại trận hộ thành có thể bảo hộ kiến trúc trong thành. Rầm rầm rầm! Rất nhanh, đại chiến trên bầu trời diễn ra, hai luồng lưu quang đỏ và tối sầm không ngừng va chạm, từng đạo sóng xung kích và uy áp khủng bố khuếch tán, không gian không ngừng nứt ra rồi khép lại, cảnh tượng hết sức kinh khủng. Trong thành còn lưu lại không ít người, lúc này ai nấy đều căng thẳng dõi theo chiến đấu trên đỉnh đầu, rất nhiều công tử tiểu thư trẻ tuổi gắt gao nhìn chằm chằm hai người giữa không trung. Mặc dù không thấy được quá rõ ràng chiến đấu giữa Phủ Ma và Vân Chiến Thiên, song bọn họ há lại có thể bỏ lỡ cơ hội được chứng kiến cường giả đại chiến? Bọn Vân Xuy Tuyết vẫn đứng im không nhúc nhích, ngay cả Đường Đao và Lô Diệu Dương đều không tìm thanh niên Đông Ma Cung ra tay. Cảnh này khiến đám đông tại trường không khỏi kinh nghi, bọn hắn đến đây chẳng phải là để giết Địa Ngục Sát Thần và thanh niên Đông Ma Cung ư? Giờ Phủ Ma đi lên khai chiến, bọn hắn chẳng phải nên thừa cơ phái người đi tìm Lục Ly và thanh niên Đông Ma Cung để hạ sát? - Có lẽ...
Chương 2819 Một chiêu bại trận
Có người nghĩ thông then khớp trong đó, bọn Vân Xuy Tuyết không nhúc nhích có lẽ là đang chờ ai đó. Tỉ như chờ cường giả Đông Ma Cung, hoặc là chờ cường giả Thiên Ma Đảo. Rốt cuộc lúc này toàn thành đều đang nằm dưới sự giám sát của bọn hắn, ai cũng đừng hòng len lén chạy thoát đi được. Chiến đấu trên không càng lúc càng kịch liệt, rõ ràng Phủ Ma và Vân Chiến Thiên đều muốn tốc chiến tốc thắng, hai người cùng vận dụng tuyệt chiêu, hào quang rực sáng nguyên một góc trời. Lưỡi búa trong tay Phủ Ma rõ ràng là bí bảo, Vân Chiến Thiên cũng dùng tới bí bảo, từng đạo thần uy đáng sợ rải xuống, khiến rất nhiều võ giả cấp thấp trong thành cảm thấy ngạt thở. Oanh! Lại một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, tựa như kinh lôi lúc nửa đêm, khiến linh hồn ai nấy đều khẽ rung lên. Đợi khi chúng nhân nhìn thấy một đạo bóng người thổ huyết bay ngược ra sau, toàn trường đều kinh ngạc. Không ngờ Vân Chiến Thiên lại bại, bị Phủ Ma đánh bay chỉ với một chiêu, nửa chân bị xoắn nát. Thọ nguyên hắn vốn đã không nhiều, lần này lại bị trọng thương, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, e là không sống được lâu nữa. - Ách? Chúng nhân đều biết Phủ Ma rất mạnh, lại không ngờ sẽ mạnh đến mức này, Vân Chiến Thiên chính là cường giả thành danh từ mấy chục vạn năm trước, mặc dù mấy chục vạn năm qua rõ ràng không đột phá được bước sau cùng, nhưng mấy chục năm nghiên cứu thần thông thuật pháp, chiến lực há lại yếu đến vậy? Chỉ thoáng chốc đã bị đánh bại? Phủ Ma đứng ngạo nghễ giữa trời, lạnh lùng nhìn sang Vân Xuy Tuyết nói: - Vân điện chủ, người của ngươi không được, vẫn là ngươi tự thân đến đi. - Được! Vân Xuy Tuyết trầm hống một tiếng, tung người bay lên, chiến đao trong tay sáng lên từng đạo hào quang, nhàn nhạt nói: - Thủ hạ Đại Ma Vương quả nhiên không ít kỳ nhân, ngươi có thể gánh được một chiêu của ta mà không bại, ta mặc cho ngươi rời đi. Hoa! Toàn trường xôn xao, không ngờ Vân Xuy Tuyết lại cuồng vọng đến độ muốn một chiêu bại địch? Hai người đều là Tam Kiếp đỉnh phong, dù thanh chiến đao kia của Vân Xuy Tuyết là bí bảo cường đại, cũng lý nào lại có thể một chiêu trọng thương Phủ Ma? Trên mặt Phủ Ma không hề hiện ra vẻ châm chọc, ngược lại thần sắc còn rất ngưng trọng, lưỡi búa trong tay sáng lên quang mang vạn trượng, song không chủ động tấn công mà để hào quang trên lưỡi búa hình thành nên một vòng sáng chắn ở trước mặt. Hây! Vân Xuy Tuyết tấn công, hành động của hắn không có gì quá mức phức tạp, chỉ vung lên bảo đao trong tay, nhẹ nhàng chém tới trước mặt. Đao ra, thiên hạ kinh! Một dải lụa màu trắng vạch phá bầu trời, bầu trời tựa như miếng vải xanh bị nhẹ nhàng xé toạc ra, một vết rách chỉnh tề nương theo đao mang lan tràn ra, thoáng chốc đã lan đến trước mặt Phủ Ma. Sát khí hủy thiên diệt địa tràn ra từ trong đao mang, khiến rất nhiều võ giả thực lực tương đối thấp hai chân mềm nhũn, trực tiếp xụi lơ trên đất. Oanh! Đao mang trùng trùng bổ lên quang tráo trước mặt Phủ Ma, nháy mắt quang tráo bị xoắn nát, sắc mặt Phủ Ma trở nên cực kỳ khó coi, hắn toàn lực thúc giục cự phủ trong tay, hai tay giơ lấy lưỡi búa chắn ở trước mặt. Phanh! Lưỡi búa bị đao mang bổ cho nát vụn, tiếp đó hai tay Phủ Ma cũng bị xoắn nát, ngoài thân thể hiển hiện chiến giáp tự động hộ thể, nhưng chiến giáp cũng bị xoắn nát, da thịt trước ngực Phủ Ma tầng tầng vỡ ra, cả người trùng trùng rơi rụng xuống. Oanh! Dư ba đao mang bổ lên hộ tráo ngoài thành, hộ tráo nứt vỡ, Phủ Ma rơi rụng lên trên quảng trường. Nếu không phải dưới quảng trường có thần văn, đoán chừng lúc này cả người Phủ Ma đã lún sâu dưới đất. Chậc chậc... Trừ vô số tiếng hít thở sâu ra, hiện trường không còn bất kỳ thanh âm nào khác, trong mắt chúng nhân hiện đầy vẻ sợ hãi, ngay cả một ít trưởng lão các đại thế lực cũng không giấu được vẻ kinh ngạc. Hây! Giữa trời, Vân Xuy Tuyết đánh ra một chưởng, sóng xung kích khuếch tán ra, rất nhanh đã lan tràn đến chỗ Phủ Ma, tòa bảo tháp bên trong không gian giới chỉ của Phủ Ma Không Gian bị chấn đi ra, tiếp đó Lục Ly đột ngột xuất hiện từ trong bảo tháp, lăn lông lóc trên đất. Phốc! Lục Ly phun ra một búng máu tươi, cứ thế bất ngờ tỉnh lại, hắn bị uy áp khủng bố đánh thức. Sau khi tỉnh lại, thần niệm quét qua, lập tức khẽ biến sắc, cánh tay bị đứt còn chưa mọc lại, lúc này vẫn là một đại hiệp cụt tay. Thân thể hắn vô cùng hư nhược, giãy giụa đứng lên, bước nhanh đi đến bên người Phủ Ma, khẩn trương hỏi dò: - Phủ Ma đại nhân, ngươi sao rồi? - Không chết được! Phủ Ma bị đánh trọng thương, khóe miệng nhếch lên ý cười đắng chát, đang muốn ngồi dậy, lại xúc động vết thương trước ngực, đau đến khóe miệng co quắp cả lại. - Gia gia... Hai thân ảnh bay vụt đến, chính là Cam Lâm và Y tiểu thư. Cam Lâm đỡ dậy Phủ Ma, lấy ra đan dược chữa thương cho hắn nuốt vào. - Không phải đã dặn các ngươi tới phủ thành chủ rồi sao? Phủ Ma hung hăng trừng Cam Lâm một cái, kẻ sau lại cố chấp lắc đầu nói: - Tôn nhi cùng tiến cùng lui cùng sống chết với gia gia, Cam gia không có loại người sợ chết. Lục Ly nhìn Phủ Ma thần sắc hư nhược, khóe miệng vẫn đang tràn ra máu tươi, lại liếc nhìn đám cường giả sát khí đằng đằng giữa trời, trên mặt chớp qua một tia áy náy, khẽ thở dài nói: - Phủ Ma đại nhân, Cam Lâm, Y tiểu thư, lần này là ta liên luỵ các ngươi. Chuyện hôm nay, các ngươi đừng quản, một mình ta gánh là được rồi. Vân Chiến Thiên đã thành tiên từ mấy chục vạn năm trước, tuyệt đối là Tam Kiếp đỉnh phong, giờ lại bị Phủ Ma đánh bại. Đủ thấy chiến lực Phủ Ma thuộc hàng đỉnh cấp trong Tam Kiếp đỉnh phong, nhưng vẫn bị Vân Xuy Tuyết một đao chém thành trọng thương. Rất nhiều người tại trường không khỏi choáng váng, không hiểu tại sao thực lực lại chênh lệch lớn đến vậy? Dù thanh chiến đao kia của Vân Xuy Tuyết có là bí bảo đỉnh cấp thì cũng đâu đến nỗi chỉ một chiêu đã bại trận? - Chẳng lẽ hắn đã đột phá? Một tên trưởng lão đại gia tộc chợt kinh hô, chúng nhân nghe vậy mới chợt tỉnh ngộ, trong mắt hiện đầy vẻ kinh ngạc, sau đó ai nấy đều lộ vẻ thoải mái.
Chương 2820 Bồi táng
Tam Kiếp đỉnh phong có mạnh có yếu, người như Phủ Ma đã đứng trên đỉnh Tam Kiếp đỉnh phong, nửa bước chân đạp đến đến cảnh giới Tứ Kiếp. Bản thân Phủ Ma cũng có bí bảo, lưỡi búa kia tuyệt đối không phải bí bảo bình thường. Đã vậy, có thể một chiêu trọng thương hắn, đồng thời nện nát lưỡi búa kia, chỉ có một khả năng giải thích được thông, Vân Xuy Tuyết đã đột phá cảnh giới Tứ Kiếp. Võ giả càng tu luyện, muốn đột phá lại càng khó. Tỉ như Vân Chiến Thiên mấy chục vạn năm trước đã là Tam Kiếp đỉnh phong, nhưng giờ vẫn là Tam Kiếp đỉnh phong, một mực không cách nào đạp ra bước sau cùng. Không chỉ Vân Chiến Thiên, vô số người tại Nhị trọng thiên đã đứng ở Tam Kiếp đỉnh phong không biết bao năm, tỉ như ba mươi sáu vị trưởng lão trấn thủ Hỗn Độn Đảo, bọn họ cũng một mực kẹt ở bước này. Ngoài ra đám người Diêm Phượng Minh cũng kẹt ở bước này mấy chục vạn năm, đối với người Nhị trọng thiên mà nói, cảnh giới Tứ Kiếp là đạo lạch trời rất khó bước qua được. Nhị trọng thiên không ai công khai là cường giả Tứ Kiếp, chỉ có mấy người nghi là cường giả Tứ Kiếp, Đại Ma Vương chính là một trong số đó, lúc này lại có thêm cái tên Vân Xuy Tuyết. - Khó trách Vân Xuy Tuyết nói không sợ Đại Ma Vương! Rất nhiều người bừng tỉnh đại ngộ, Thiên Thần Tứ Kiếp, đó là tồn tại có thể quét ngang toàn bộ Nhị trọng thiên, dù Đại Ma Vương là Thiên Thần Tứ KIếp, vậy cũng là ngang tay, Vân Xuy Tuyết có gì phải sợ? Khó trách hôm nay Vân Xuy Tuyết dẫn người đến muốn phá hoại quy tắc, muốn lần nữa chế định quy tắc, hắn đã đột phá cảnh giới Tứ Kiếp, vậy thì còn gì phải e ngại? Toàn bộ Nhị trọng thiên đều mặc hắn tung hoành. Một tên cường giả Tứ Kiếp, một tên cường giả đứng trên đỉnh Nhị trọng thiên, con trai độc nhất lại bị giết. Hắn há có thể không giận, chuyện này có đổi thành bất cứ kẻ nào cũng đều sẽ dẫn người đến, thần cản giết thần, phật cản giết phật. Lục Ly không biết chiến cuộc trước đó, chẳng qua vừa liếc mấy lượt hắn liền có thể nhìn ra rất nhiều vấn đề, nhất là Vân Khai Nguyệt cực giống Vân Xuy Tuyết, không khó để hắn đoán ra thân phận đối phương. Hắn đứng dậy, ngước mắt nhìn về phía Vân Xuy Tuyết đang đứng giữa trời, nói: - Vân điện chủ đúng không? Con của ngươi là ta giết, ngươi muốn báo thù cứ việc nhắm đến ta. Mấy người Phủ Ma đại nhân không liên quan đến chuyện này, mong ngươi đừng liên luỵ vô tội. - Ngươi muốn bảo vệ bọn hắn? Vân Xuy Tuyết cười lạnh, sau đó mở miệng nói: - Ngươi trước tự phế tu vi rồi nói. - Lục Ly, đừng! Phủ Ma vốn đang ngồi xếp bằng, vội vàng mở mắt quát, mặc dù phế bỏ thần đan có thể tìm kiếm thiên tài địa bảo lần nữa ngưng tụ. Nhưng rốt cuộc không được như ban đầu, rất có thể cả đời sẽ dừng bước ở cảnh giới hiện tại. - Ta tự phế tu vi, ngươi sẽ buông tha cho bọn hắn? Lục Ly không nhìn Phủ Ma mà nhìn lên cao không, Vân Xuy Tuyết cười lạnh nói: - Ngươi tự phế liền có khả năng, không phế, vậy bọn hắn đều phải chết! Vân Xuy Tuyết vừa dứt lời, Lục Ly đã giơ tay lên bất thần vỗ xuống bụng dưới, tốc độ nhanh như thiểm điện, dứt khoát quả quyết, không có một tia dây dưa dài dòng. Ầm! Một tiếng trầm muộn vang lên, thần đan Lục Ly bị chấn nát, khóe miệng hắn chậm rãi tràn ra máu tươi, thần tình lại vẫn như thường, tiếp tục nhìn lên cao không, nói: - Vân điện chủ, ngươi mãn ý rồi chứ? - Mãn ý? Khóe miệng Vân Xuy Tuyết nhếch lên ý cười giễu cợt, u ám nói: - Ngươi giết con trai ta, phế ngươi ta liền mãn ý? Ngươi tự chặt đứt chân, róc từng miếng thịt trên người xuống, ta có thể đảm bảo không liên luỵ tới những người khác. - Lăng trì, chậc chậc... Rất nhiều người hít sâu một hơi khí lạnh, Vân Xuy Tuyết quá ác, lại muốn Lục Ly lăng trì, hơn nữa không phải để người khác động thủ, mà là để Lục Ly đích thân cắt thịt róc xương chính mình. - Được! Lục Ly lại vẫn không chút do dự, đáp ứng vô cùng quả quyết, hắn đảo mắt nhìn về phía Cam Lâm nói: - Cam Lâm, Y tiểu thư, mang Phủ Ma đại nhân đi vào nghỉ ngơi. Chuyện nơi đây, chính ta sẽ xử lý! - Lục Ly! Mắt Cam Lâm lộ ra vẻ bi thiết, tròng mắt đỏ ngầu, thần sắc Phủ Ma cũng phẫn nộ dị thường, hắn nhìn lên Vân Xuy Tuyết trên cao không, nói: - Vân Xuy Tuyết, làm người đừng nên quá phận, nếu không sẽ gặp báo ứng. - Thật ư? Khóe miệng Vân Xuy Tuyết khẽ cười nhạt một tiếng, sau đó vung tay lên, một đạo lưu quang bay vụt xuống, Phủ Ma còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đánh trúng, cả người bị nổ văng, Cam Lâm cũng bị hất tung theo. Phốc! Phủ Ma vốn đang trọng thương, giờ lại lần nữa bị tấn công, trực tiếp ngất đi. Cam Lâm cũng bị thương, một bên bả vai bị nổ cho máu me đầm đìa. Y tiểu thư cách đó một đoạn nên không bị liên luỵ. Chỉ là thần sắc nàng có chút kỳ quái, nét mặt không bởi vì sợ sệt mà trắng bệch, cũng không có quá nhiều phẫn nộ, chỉ mắt lạnh nhìn hết thảy đang diễn ra tại trường. - Cam Lâm, mang Phủ Ma đại nhân đi vào! Lục Ly lần nữa trầm giọng quát, Cam Lâm cắn răng, ôm lấy Phủ Ma đang hôn mê phóng vút tới trang viên. Cam Lâm không phải người không coi trọng nghĩa khí, chỉ là tình hình lúc này hắn cũng bó tay hết cách, rốt cuộc không thể vì Lục Ly mà liên luỵ dẫn đến Phủ Ma cũng chết được. Trong thành lần nữa khôi phục an tĩnh, trong tay Lục Ly hiện ra một thanh dao găm, hắn thần sắc lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Xuy Tuyết, dao găm trong tay đột nhiên đánh xuống, một miếng thịt trên chân trái lập tức bị róc xuống. Ba! Miếng thịt rớt đất, đẫm máu, trên đùi Lục Ly nhuộm đầy máu tươi, thần niệm rất nhiều người trong thành vốn đang khóa chặt Lục Ly, lúc này đều thu về, bọn họ không nhẫn tâm quan sát tiếp. Ba! Tay Lục Ly vẫn vung lên không ngừng, cũng không run lấy một lần, nâng dao hạ xuống, mỗi lần lại sẽ có một miếng thịt bị róc ra. Mồ hôi trên trán rơi xuống lả tả, bờ môi bắt đầu chuyển màu trắng bệch, run rẩy, nhưng không phát ra bất kỳ thanh âm nào. - Ai! Đám người Quỳnh tiểu thư Mộc tiểu thư sớm đã thu hồi thần niệm, không đành lòng nhìn tiếp, Tần Chiến lại một mực tập trung vào Lục Ly.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK