Mục lục
Long Đế Bất Diệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2881 Cầm thú
Thẳng đến lúc này nàng mới phát hiện mình sai, chỉ là hết thảy đều đã muộn, cường giả chiến đấu với nhau, chỉ một sai lầm cũng đủ để trí mạng. Oanh! Trọn cả thành bảo lấp lánh quang mang, tiếng rống vừa rồi của Trường Tôn Như Ngọc tựa hồ mang theo một tia lực lượng linh hồn, người bên ngoài nghe được, lập tức tiến hành oanh kích cấm chế thành bảo. Rầm rầm rầm! Mười người đồng loạt oanh kích cấm chế, dẫn lên động tĩnh rất lớn, nguyên nửa thành trì đều bị kinh động, vô số thần niệm quét tới. Sau khi phát hiện là người Trường Tôn gia, những người kia đều không động, mặc dù trong thành không thể động võ, nhưng quy củ này chỉ nhắm đến người bình thường, không bao gồm người thế lực cường đại nhất Nhị trọng thiên, Trường Tôn gia. Oanh! Cấm chế thành bảo không tính quá mạnh, rất nhanh liền bị phá mở, tiếp đó bên trong thành bảo bắn ra một đạo bạch quang, sau lưng bạch quang có cánh chim, còn khoác khăn tắm, nhìn rất quái dị. - Người Thiên Âm Cung, trong thành có kẻ hành thích Lục mỗ, các ngươi có định quản hay không? Tiếng quát khẽ vang lên, tiếng quát này rất lớn, vang vọng khắp toàn thành. Thần niệm rất nhiều cường giả trong thành một mực khóa chặt bên này, khi người kia vừa xông ra, vô số người biến sắc. - Người Trường Tôn gia, các ngươi thật lớn mật, lại dám ám sát Lục Ly? Tiếng rống càng phẫn nộ truyền ra từ trong một trang viên, Cam Lâm mang theo hai tên trưởng lão tức tối bay vụt lên. Đồng thời với đó, từ rất nhiều thành bảo trong thành, vô số cường giả bay vụt lên, một lão giả trong đó rống to: - Người Trường Tôn gia, mau dừng tay, bằng không chúng ta đành phải đắc tội. Hoa! Đã nửa đêm, trong thành vốn rất yên ắng, lúc này lại đột nhiên náo động. Người Trường Tôn gia ám sát Lục Ly, còn ra tay ở ngay trong thành, phải biết tối nay trong thành có rất nhiều công tử tiểu thư. Hưu hưu hưu! Mười tên thanh niên Trường Tôn gia kia lại không quản không nhìn, cả đám đồng loạt phóng thích bí thuật linh hồn, khóa chặt tấn công Lục Ly. Thủ đoạn mạnh nhất của Trường Tôn gia chính là bí thuật linh hồn, ở Nhị trọng thiên, nói công kích linh hồn của bọn hắn thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất. Lúc mười người phá toang cấm chế, phát hiện thi thể Trường Tôn Như Ngọc, ai nấy đều phẫn nộ không thôi, cái gì đều không quản, trước giết Lục Ly lại nói. Mười đạo quang mang bay tới, thoáng chốc đã tiến vào trong thân Lục Ly. Nhưng mười đạo công kích linh hồn cường đại này lại như trâu đất xuống biển, không cuộn lên được nửa điểm gợn sóng. Hưu! Thần lực Lục Ly bị áp chế, nhưng tốc độ Long Dực vẫn cực nhanh, hắn hóa thành một đạo bạch quang phóng tới chỗ trưởng lão Thiên Âm Cung. Khoan nói thần lực hắn bị áp chế, dù thần lực và nhục thân không bị áp chế, mười người vây công thế này, hắn cũng lành ít dữ nhiều. Hắn đã sớm tính kỹ đường lui, bên trong Thiên Âm Thành có chí ít mấy tên Tam Kiếp đỉnh phong, chỉ cần hắn sống sót đến chỗ đám người này liền có thể giữ được mạng. - Ách? Như Ngọc... Một tiếng bi hống vang lên, tiếp sau từ trong biệt viện, Trường Tôn Vô Khuyết dẫn theo hai người bay vút ra, thoáng chốc đã xông vào trong phế tích bế lên Trường Tôn Như Ngọc nay đã biến thành một bộ thi thể. Vốn đang không ai chú ý tới trong phế tích, nhưng tiếng hô của Trường Tôn Vô Khuyết vừa phát ra, vô số thần niệm lập tức quét tới. Đợi khi nhìn thấy Trường Tôn Như Ngọc không mảnh vải che thân, khí tức hoàn toàn không còn, trong thành lần nữa rộ lên tiếng xôn xao. Vô số công tử trợn tròn mắt, thân hình Trường Tôn Như Ngọc quá hoàn mỹ, ngực, eo, rồi thì da thịt trơn nhẵn như ngọc... đáng tiếc mỹ nhân như thế lại chết, là đứa trời đánh nào dám ra tay với nàng? - Tất cả mọi người nghe lệnh! Trường Tôn Vô Khuyết lấy ra một chiếc áo bào che lại di thể Trường Tôn Như Ngọc, sau đó phẫn nộ rống to: - Không tiếc bất cứ giá nào, tru sát Lục Ly cho ta! - Tru sát Lục Ly? Người bên trong thành bừng tỉnh đại ngộ, xem ra Trường Tôn Như Ngọc là do tên cầm thú Lục Ly kia giết? Thần niệm chúng nhân quét tới, phát hiện Lục Ly khoác khăn tắm, lại liên tưởng đến cảnh Lục Ly bay ra từ trong thành bảo, rất nhiều người lập tức não bổ rất nhiều cảnh tượng. Trường Tôn Như Ngọc hoan lạc với Lục Ly, sau đó không biết vì nguyên nhân gì, Lục Ly đột nhiên hạ đòn sát thủ, giết luôn Trường Tôn Như Ngọc. Cầm thú, cầm thú a! Ăn xong liền chùi mép vô tình, mới nãy còn đang hoan lạc, đảo mắt đã trở mặt không nhận người, nữ tử yểu điệu như thế, thương yêu còn không kịp, thế mà lại cam tâm hạ đòn sát thủ? Lục Ly tung mình bay vụt đến, xông vào trong đám cường giả Thiên Âm Cung. Lúc này cường giả Thiên Âm Cung cũng hoảng. Trường Tôn Như Ngọc chết rồi, Trường Tôn gia tất phát nộ, giờ Trường Tôn Vô Khuyết đã bạo tẩu, bọn hắn rốt cuộc nên giúp bên nào? Giúp Lục Ly liền đắc tội Trường Tôn gia, giúp Trường Tôn gia liền đắc tội Đại Ma Vương, bọn hắn tiến thoái lưỡng nan a. Hưu hưu hưu! Mười tên thanh niên kia khoái tốc đuổi theo Lục Ly, hai lão giả bên cạnh Trường Tôn Vô Khuyết cũng động thủ, hóa thành hai đạo Cuồng Long bay vụt tới. Chỉ là vừa mới bay lên cao không, Trường Tôn Vô Khuyết như chợt đột nhiên nhớ ra điều gì, truyền âm nói: - Hai vị trưởng lão đừng động thủ, việc này để ta ra tay là được rồi. Tuy Trường Tôn Vô Khuyết phẫn nộ vô cùng, nhưng còn chưa đánh mất lý trí. Động thủ trong Thiên Âm Thành cũng không sao, nhưng làm trái quy củ Đại Ma Vương lại rắc rối to. Nơi này có mười tên thanh niên đỉnh cấp của Trường Tôn gia, cộng thêm với hắn, chẳng lẽ còn không giết được Lục Ly? Hắn thấy trong thân thể Lục Ly không có thần lực ba động, xem ra đã trúng kịch độc, một kẻ trong người có độc, mười một người bọn hắn là đủ để đối phó rồi. Ầm! Cam Lâm dẫn theo lão giả xông tới chặn đường người Trường Tôn gia, chẳng qua chiến lực hai lão giả này chỉ tương đương Hạ lão, bị hai tên thanh niên phóng thích hai đạo công kích linh hồn, sau đó tung chưởng nhẹ nhàng đánh bay. Ầm! Rất nhanh Cam Lâm cũng bị đánh bay, chiến lực Cam Lâm không sai, nhưng so với mười tên thanh niên được Trường Tôn gia tỉ mỉ bồi dưỡng ra được này thì còn kém chút.
Chương 2882 Xem ám khí
Mười người khoái tốc đuổi theo, thấy Lục Ly vọt tới sau lưng trưởng lão Thiên Âm Cung, Trường Tôn Vô Khuyết gầm lên: - Người Thiên Âm Cung tránh ra, đây là ân oán giữa chúng ta và Lục Ly, bất kỳ ai ngăn cản đều sẽ là địch nhân của Trường Tôn gia chúng ta. Mấy tên trưởng lão Thiên Âm Cung nhìn nhau, cuối cùng cắn răng lui sang một bên. Trường Tôn gia và Thiên Ma Đảo bọn hắn đều không thể chọc, chỉ có thể chẳng giúp ai cả. Rốt cuộc bọn Trường Tôn Vô Khuyết không đến ngàn tuổi, như thế không làm trái quy củ Đại Ma Vương, thôi thì cứ để bọn hắn đấu với nhau... Sau khi Lục Ly trúng độc, Trường Tôn Như Ngọc gọi vào mười tên cường giả thanh niên, ngay từ lúc đó hắn đã nghĩ tới rất nhiều đường lui, trong đó đường lui tốt nhất chính là mượn nhờ cường giả Thiên Âm Cung trấn áp mười người này. Giờ xem ra hắn đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Trường Tôn gia, trước khi Đại Ma Vương ó trở thành chúa tể Nhị trọng thiên, Trường Tôn gia một mực là bá chủ số một trong lòng rất nhiều cường giả Nhị trọng thiên, là đối tượng tuyệt đối không thể trêu chọc. Trăm vạn năm qua, ba mươi sáu đại thế lực không ngừng thay đổi, Trường Tôn gia lại vẫn một mực tồn tại, hơn nữa còn một mực là số một. Đã từng có không ít thế lực muốn khiêu chiến quyền uy Trường Tôn gia, song cuối cùng đều bị tiêu diệt, không một ngoại lệ. Thiên Âm Cung không tranh bá, rất có tiền, thực lực cũng rất mạnh, song bọn hắn còn chưa cuồng vọng đến mức cho rằng có thể khiêu chiến với Trường Tôn gia. Nhất là trong tình huống Trường Tôn Như Ngọc vừa chết, nếu không chết bọn hắn còn có thể can dự thuyết phục một phen, nhưng giờ đệ nhất tiểu thư Trường Tôn gia chết rồi, việc này quá lớn, bọn hắn sao dám đi giúp Lục Ly? - Đệt! Lục Ly không khỏi đau đầu, nếu hắn có thể sử dụng thần lực, trực tiếp tăng tốc mà đi, chỉ bằng đám người này thì còn không đuổi kịp hắn. Hiện tại, điều đáng mừng duy nhất chính là thủ đoạn cường đại nhất của Trường Tôn gia là công kích linh hồn, hắn có Long hồn, công kích linh hồn từ đám người này không thể thương tổn được hắn. - Chỉ còn nước tử chiến! Bằng mỗi Long Dực, hắn không cách nào trốn thoát, tốc độ Trường Tôn Vô Khuyết và hai người kia đều không sai, thậm chí còn nhanh hơn hắn một nhịp. Hơn nữa lúc này đang ở trong thành, nếu trốn ra ngoài, ai biết hai tên lão bất tử Trường Tôn gia kia có động thủ hay không? Trong thành trước mắt bao người, Trường Tôn Vô Khuyết không dám để hai lão bất tử động thủ, đó chính là cơ hội cho hắn. - Câu giờ! Lục Ly đảo mắt nhìn về phía Cam Lâm, kẻ sau lập tức đã hiểu, Cam Lâm bóp nát tấm lệnh bài trong tay, thông báo cho Phủ Ma. Lục Ly lách mình lướt đến đám đông nơi xa, phía đó có mấy công tử tiểu thư đang tụ tập, đều là người của mấy thế lực đỉnh cấp tại Nhị trọng thiên. - Tản ra! Đám người kia thấy Lục Ly sáp lại, ai nấy đều ngấm ngầm kêu khổ, người Trường Tôn gia chính đang phát điên, Lục Ly vọt tới bên này chẳng phải là muốn kéo bọn hắn chết chung? Trưởng lão các gia tộc lập tức dẫn công tử tiểu thư nhà mình tản ra, ai ngờ Lục Ly cứ như giòi trong xương bám theo không rời, khiến hai tiểu thư gia tộc tức tối thiếu chút thổ huyết. Vù vù! Mười tên thanh niên và Trường Tôn Vô Khuyết không ngừng phóng thích công kích linh hồn, bọn hắn không tin, Lục Ly có thể hoàn toàn miễn dịch công kích linh hồn, phải biết công kích linh hồn của bọn hắn ngay cả một ít Tam Kiếp đỉnh phong bình thường đều phải kiêng dè. - A... Một vị tiểu thư không cẩn thận bị đánh trúng, phát ra tiếng kêu thảm thiết, ôm đầu quay cuồng giữa trời, áo bào tung bay, xuân quang xạ tiết, khiến vô số nam tử trong thành được một phen rửa mắt. - Công tử Trường Tôn gia, đừng tấn công tiểu thư nhà ta! Trưởng lão gia tộc tiểu thư kia muốn khóc, vội vàng ôm lấy tiểu thư nhà mình lao xuống dưới, thấy Lục Ly lại muốn cùng theo, thiếu chút quỳ dập đầu với Lục Ly, thổn thức nói: - Lục công tử, chúng ta không đắc tội ngươi, linh hồn tiểu thư nhà ta đã bị thương, ngài tha cho nàng đi. - Được rồi! Lão giả đã xin tha vậy rồi, Lục Ly không tiện làm quá phận, Long Dực sau lưng khẽ đảo, lách mình bay tới chỗ trưởng lão Thiên Âm Cung, đồng thời lấy ra mấy thanh dao găm dùng sức ném mạnh ra sau, miệng phẫn nộ quát: - Xem ám khí. - ... Vô số người trong thành tròn mắt, ném ra mấy thanh dao găm thì tính gì là ám khí? Đừng nói ném dao găm không dùng bao nhiêu khí lực, dù tốc độ có nhanh gấp mười thì cũng ích lợi gì? Ầm! Mấy tên thanh niên đuổi theo phía sau vung tay đánh bay ám khí, sau đó một người lấy ra chiến đao, đột nhiên bổ tới, trường hồng sáng lên khoái tốc đuổi đến, trùng trùng chém lên lưng Lục Ly. Ầm! Lục Ly bị nện bay, Long Dực thiếu chút nổ nát, may mà hắn tránh né kịp thời, không bị đánh trúng Long Dực. Chẳng qua nhục thân hắn cường đại, đạo trường hồng kia chỉ chém phá lớp da ngoài. Lục Ly mượn lực, tốc độ càng nhanh mấy phần, thoáng chốc đã vọt đến bên cạnh trưởng lão Thiên Âm Cung, đồng thời lần nữa lấy ra mười mấy thanh binh khí, lần lượt ném ngược ra sau, miệng quát khẽ: - Xem ám khí! Mười mấy thanh binh khí bị nhẹ nhàng đánh bay, không chỉ võ giả trong thành, ngay cả người Trường Tôn gia đều trán nổi gân xanh. Lục Ly đây là đang vũ nhục trí thông minh của bọn hắn? Ném ra mười mấy thanh binh khí liền gọi ám khí? Thứ này có thể phá được phòng ngự của bọn hắn ư? Oanh! Trường Tôn Vô Khuyết lấy ra một thanh trường kiếm, vung tay đâm tới, lần này đã đánh thương Lục Ly, Lục Ly vì tránh không để Long Dực nổ tung, đành phải duỗi tay đi cản, tay kia lập tức bị nổ cho máu thịt be bét, bị thương không nhẹ không nặng. - Đừng phóng thích công kích linh hồn nữa, đổi sang dùng chân ý và thần thông! Trường Tôn Vô Khuyết quát khẽ, vốn võ giả trong thành rất nhiều, bọn hắn không muốn liên luỵ vô tội. Bởi thế mới dùng công kích linh hồn, chỉ là công kích linh hồn hoàn toàn không hiệu quả với Lục Ly, thế là đành phải chuyển sang phóng thích chân ý và thần thông. Tốc độ bọn hắn rất nhanh, người cũng nhiều, đáng tiếc người trong thành càng nhiều, Lục Ly một mực du tẩu trong đám đông, khiến bọn hắn bó tay bó chân, bằng không sớm đã đuổi kịp Lục Ly.
Chương 2883 Đây là mệnh lệnh
Lúc này Trường Tôn Vô Kỵ đã không cố được quá nhiều, dù người trong thành tử thương vô số thì đã sao? Dù triệt để đắc tội Thiên Âm Cung thì đã sao? Bọn họ còn dám đến tìm Trường Tôn gia gây sự chắc? - Xem ám khí! Bên kia Lục Ly lượn quanh thêm một vòng, sau đó lần nữa ném ra mười mấy thanh binh khí, có dao găm, có đoản kiếm, còn có quái móc, thiết côn... vân vân… Những binh khí này đều là binh khí cấp thấp, đừng nói dùng tay ném mạnh, dù là cầm lên nện xuống thật lực đều không chết người. Trường Tôn Vô Khuyết và mười người kia căn bản không thèm để ý, mọi người còn phải tận lực tránh ba cập đến người xung quanh, đồng thời nhẹ nhàng đánh giết Lục Ly. Trường Tôn Vô Khuyết nghĩ nghĩ rồi lớn tiếng quát khẽ: - Người bên trong thành nghe đây, lập tức ra khỏi thành, đồ vật hủy mất, Trường Tôn gia sẽ đền bù, ai lưu tại trong thành, sinh tử bất luận. Hưu! Bên này mười mấy món binh khí lần lượt phá không bay tới, Trường Tôn Vô Khuyết thậm chí không thèm nhìn, tùy ý phất phất tay, một thanh binh khí bay tới bị hắn đánh bay, chỉ là, một giây sau sâu trong linh hồn hắn đột nhiên truyền đến ba động, hắn cảm nhận được nguy cơ trí mạng. - Hả? Thần niệm hắn quét tới, phát hiện một con côn trùng bất ngờ bò lên mu bàn tay phải, côn trùng cắn nhẹ, chớp mắt liền chui vào trong người hắn. Nét mặt hắn chợt biến, chỉ sát na, hắn làm ra một chuyện khiến người toàn thành kinh hãi, hắn vung trường kiếm trong tay còn lại lên, chém rụng nguyên cánh tay phải! - Không đúng Cùng lúc, mười người còn lại cũng biến sắc, lúc bọn hắn đánh bay những binh khí kia, trong binh khí đột nhiên bay ra mấy trăm con côn trùng, lóe lên một cái rồi tan biến vào trong cơ thể bọn hắn. Kế sách Lục Ly dùng ra rất đơn giản, lại nhẹ nhàng khiến người Trường Tôn gia trúng kế. Mười tên thanh niên thiên tài, mỗi người đưa đi mấy trăm con Hư Không Trùng xám đen, Trường Tôn Vô Khuyết được đối xử đặc biệt, chào đón hắn là Cổ Vương. Đáng tiếc Trường Tôn Vô Khuyết quá ác, nháy mắt liền chém rụng tay mình, sau đó khoái tốc lui ra, bằng không nếu để Cổ Vương tiến vào trong đầu, nói không chừng lúc này đầu hắn đã bị gặm sạch... Trường Tôn Vô Khuyết và người Trường Tôn gia điên hết rồi ư? Rất nhiều người trong thành vốn định triệt thoái ra ngoài, giờ lại tận mắt chứng kiến cảnh Trường Tôn Vô Khuyết tự chặt đi cánh tay mình, những người còn lại thì có ba người quay cuồng giữa trời, bảy người lập tức bay xuống, ngồi xếp bằng bất động trên mặt đất, có mấy người còn không ngừng run rẩy, trán chảy đầy mồ hôi lạnh. Cái gì vậy? Vừa rồi mười một người này còn đang truy sát Lục Ly, sao mới đảo mắt tình thế đã nghịch chuyển? Lục Ly cũng đâu có làm gì, chẳng lẽ đám người này phát điên hết cả? - A! Một trong ba người đang lăn lộn giữa trời đột nhiên kêu thảm, sau đó rơi rụng xuống, đụng phải một tòa thành bảo bên dưới, thành bảo bị đụng nát, người kia lần nữa vọt lên, tiếp sau thân thể nhanh chóng biến thành xương trắng với tốc độ thấy được bằng mắt thường! - A! Một người khác ở giữa trời cũng chịu hết nổi, rất nhanh thân thể biến thành xương trắng, ầm ầm rơi rụng trên đất. Lúc này, thần niệm chúng nhân rốt cục mới nhận ra kẻ thủ ác, bọn hắn phát hiện thấy có rất nhiều côn trùng. Màu xám đen, răng nanh cũng màu xám đen, chính đang không ngừng gặm cắn xương cốt hai người. Răng rắc răng rắc! Lúc gặm xương cốt chúng phát ra tiếng vang khe khẽ, tuy không quá lớn, nhưng nghe vào tai chúng nhân lại như tiếng ma quỷ mài răng, khiến người lạnh toát sống lưng. - Ám khí? Một người trong đám hồi thần lại, kinh hô lên, vô số người lập tức quét tới Lục Ly, trong mắt đầy vẻ sợ hãi. Trong ám khí vừa rồi cất giấu côn trùng, Lục Ly tùy ý phóng thích công kích, vậy là nhẹ nhàng nghịch chuyển thế cục. Hưu! Cổ Vương bay vụt trở về, bị Lục Ly thu lại. Nếu Trường Tôn Vô Khuyết đã phát hiện kịp thời, tiếp tục để Cổ Vương tấn công đã không nhiều ý nghĩa, không chừng Cổ Vương còn sẽ bị Trường Tôn Vô Khuyết giết mất. Đám Hư Không Trùng lại không bay về mà hướng đến mấy tên thanh niên còn lại, Hư Không Trùng bay qua đâu, người xung quanh lập tức kinh hãi trốn đi, sợ bị đám côn trùng này tới gần, đến lúc đó bọn hắn cũng sẽ bị gặm cho xương cốt đều không thừa. Phanh! Tên thanh niên thứ ba nện xuống đất, biến thành xương trắng, bảy người còn lại tuy miễn cưỡng có thể trấn áp Hư Không Trùng, nhưng nếu Trường Tôn gia không làm ra thủ đoạn thích đáng, đoán chừng sau cùng cũng sẽ biến thành xương trắng. - Không sai! Lục Ly rất hài lòng, Hư Không Trùng sau khi tiến hóa quả nhiên mạnh lên rất nhiều, mười người này đều là Tam Kiếp trung hậu kỳ, là tinh anh đỉnh cấp Trường Tôn gia bồi dưỡng ra, có thể miểu sát ba người trong nháy mắt đủ thấy Hư Không Trùng bá đạo đến cỡ nào. - Xem ám khí! Lục Ly thấy Trường Tôn Vô Khuyết lại muốn xông tới, lập tức đưa tay ném ra một chiếc dao găm, Trường Tôn Vô Khuyết nào dám tiếp tục đi cản? Hắn đã đứt một tay, càng không muốn đứt luôn tay còn lại. - Hai vị trưởng lão, nhanh đi bảo vệ mấy người bọn hắn. Trường Tôn Vô Khuyết quát khẽ, đã chết đi ba người, hắn không muốn bảy người còn lại cũng chết. Mười người này chính là thiên tài đỉnh cấp nhất của Trường Tôn gia, nếu chết sạch hắn làm sao còn mặt mũi đi về? Làm sao còn mặt mũi đối diện phụ thân và trưởng bối trong tộc. - Xem ám khí! Lục Ly thấy hai tên lão giả kia muốn bay tới, bèn tiện tay ném ra mấy thanh binh khí, đồng thời ném bảy thanh binh khí khóa chặt bảy người đang ngồi xếp bằng ở kia. - Hả? Bảy người thấy binh khí phóng tới, ai nấy đều bị dọa cho biến sắc, lúc này bọn hắn đã rất khó trấn áp Hư Không Trùng trong cơ thể, nếu Lục Ly lại phóng thêm một ít côn trùng, bọn hắn sẽ chết rất thảm. Có người theo bản năng định trốn tránh, bởi thế mới tung mình bay lên, muốn né xa “ám khí” của Lục Ly, nhưng hắn vừa khẽ động liền không áp chế nổi Hư Không Trùng trong cơ thể nữa, cứ thế kêu thảm quay cuồng giữa trời. Một khi áp chế không nổi Hư Không Trùng, kết cục chờ đợi hắn chính là tử vong. Hưu! Có người bắn ra thần lực công kích, đánh bay binh khí Lục Ly ném tới.
Chương 2884 Đây là mệnh lệnh
Binh khí bị nhẹ nhàng đánh bay, nhưng từ trong binh khí lại bay ra mấy trăm Hư Không Trùng, khiến chúng nhân không khỏi biến sắc. - A... Trường Tôn Vô Khuyết phát hiện trong thanh binh khí bay ra một con sâu róm, chính là côn trùng tấn công hắn lúc trước, hắn vội kinh hãi quát khẽ: - Trưởng Tôn Đường cẩn thận! Đáng tiếc, hắn kêu lên quá trễ, Cổ Vương đã bay đến sau ót người kia, tiếp đó nhẹ nhàng cắn ra một lỗ nhỏ chui vào, tên thanh niên cứ thế ầm vang ngã rạp xuống đất, thất khiếu chảy máu, rất nhanh liền không còn hơi thở. - Hai vị trưởng lão! Mắt Trường Tôn Vô Khuyết chớp qua một tia tàn khốc, cắn răng ra lệnh: - Mời ra tay nắm xuống Lục Ly! Hai tên trưởng lão vốn định phóng tới chỗ bảy người kia, lúc này lại liếc mắt nhìn nhau, nét mặt hiện rõ vẻ ngập ngừng. Nếu hai người động thủ với Lục Ly, vậy chính là làm trái quy củ Đại Ma Vương định ra, nếu Đại Ma Vương tìm tới Trường Tôn gia, đến lúc đó Trường Tôn gia tất sẽ phiền phức to. - Động thủ! Trường Tôn Vô Khuyết rống giận: - Ta gánh chịu hết thảy trách nhiệm, đây là mệnh lệnh. Trường Tôn Vô Khuyết vừa dứt lời, trên thân hai tên trưởng lão lập tức cuộn trào sát khí, tuy bọn hắn là trưởng lão Trường Tôn gia, nhưng thân phận địa vị so với Trường Tôn Vô Khuyết thì vẫn kém xa. Lần này trước khi đi gia chủ đã đích thân dặn dò, bất kỳ ai bất kỳ chuyện gì đều phải hành sự theo lệnh Trường Tôn Vô Khuyết. Hai tên trưởng lão hóa thành hai đạo tàn ảnh, một trái một phải vọt tới Lục Ly, tốc độ hai tên Tam Kiếp đỉnh phong quá nhanh, Lục Ly căn bản trốn không thoát! Ông! Từ trong Thần Sơn, Hư Không Trùng bay ra rợp trời, ùn ùn cuốn tới hai tên trưởng lão, chỉ là dưới toàn lực của hai tên trưởng lão, Hư Không Trùng há có thể ngăn đỡ được? Trong tay một tên trưởng lão xuất hiện một lá cờ, cờ xí mở ra, cuốn lên, mấy ngàn Hư Không Trùng thoáng chốc bị cuốn bay. Người còn lại thì thân hình trực tiếp hóa thành hư ảnh, xuyên qua đám Hư Không Trùng, khoái tốc lao tới trước mặt Lục Ly. Lục Ly biết tránh không thoát, đành tận lực điều động năng lượng trong cơ thể, trùng trùng đánh ra một quyền. Trong thân trúng độc, lực lượng nhục thân giảm mạnh, một quyền lúc này chỉ có lực đạo bằng nửa lúc bình thường. - Hừ! Tên trưởng lão kia hừ lạnh một tiếng, trong tay sáng lên hào quang, từng đạo thần lực mênh mông hội tụ nơi nắm tay, sau đó đột nhiên bùng lên, trùng điệp bắn đến trên tay Lục Ly. - Rầm rầm rầm! Nắm tay Lục Ly vốn đã bị thương, giờ triệt để nổ nát, một tay đứt gãy, nhục thân hắn vô cùng cường đại, lại bị một chiêu nện gãy cánh tay, toàn bộ nắm tay bị nổ nát vụn, đủ thấy trưởng lão này mạnh đến mức nào. - Ta còn cách Tam Kiếp đỉnh phong một quãng rất xa... Lục Ly khe khẽ thở dài, xem ra hôm nay phải chết ở đây rồi, bị hai tên trưởng lão này bắt lại, Trường Tôn Vô Khuyết tất sẽ đích thân ra tay giết hắn. Cam Lâm đã thông báo Phủ Ma, đoán chừng lúc này Phủ Ma chính đang mở ra Vực môn truyền tống tới. Nhưng nơi này cách Thiên Ma Đảo tương đối xa, dù mở ra Vực môn, muốn tới cũng cần thời gian. - Giết chết hắn! Trường Tôn Vô Khuyết không đích thân tới động thủ mà phẫn nộ gầm lên: - Xa trưởng lão, giết chết hắn, hết thảy trách nhiệm ta gánh. Trưởng lão một quyền kích thương Lục Ly lại thoáng ngập ngừng, trách nhiệm Trường Tôn Vô Khuyết tới gánh? E là sau cùng xảy ra chuyện, người bối nồi sẽ là hắn. Nhưng Trường Tôn Vô Khuyết đã nói vậy rồi, nếu hắn chống lệnh, ngày sau sợ rằng khó mà yên thân ở Trường Tôn gia. - Chết đi! Cuối cùng, hắn cắn răng thúc giục thần lực, khoái tốc đuổi tới chỗ Lục Ly. Đắc tội Đại Ma Vương, cùng lắm thì đi Tam trọng thiên, Trường Tôn gia lại có quan hệ không sai với một đại thế lực ở Tam trọng thiên, hắn có đi Tam trọng thiên cũng khó thoát được. Nếu không nghe lệnh Trường Tôn Vô Khuyết, hắn liền lăn lộn hết nổi ở Trường Tôn gia. Hơn nữa người nhà tộc nhân hắn đều ở Trường Tôn gia... Oanh! Lại một kích, cả người Lục Ly bị nện bay, lần này ngay cả Long Dực cũng bị nổ nát, toàn thân be bét máu thịt. Chiến lực Tam Kiếp đỉnh phong khủng bố dị thường, Lục Ly lại trúng độc, khả năng phòng ngự của nhục thân giảm mạnh, có thể gánh một kích từ Tam Kiếp đỉnh phong mà không chết đã khiến rất nhiều người ngạc nhiên. - Lục Ly! Cam Lâm bay tới muốn giúp một tay, lại bị Trường Tôn Vô Khuyết tung chưởng đánh bay, đành chỉ biết rống giận từ xa: - Lão cẩu Trường Tôn gia, các ngươi dám giết Lục Ly, đại nhân sẽ tru sát toàn tộc các ngươi! Vốn có hai tên Tam Kiếp đỉnh phong phóng đến chỗ Lục Ly, một người trong đó tốc độ hơi chậm chút, rốt cuộc từ đầu đến cuối luôn là người còn lại ra tay, vậy cứ để hắn tru sát Lục Ly là được. Xa trưởng lão vừa mới động thủ đang định lần nữa ra tay tru sát Lục Ly, nghe được câu này, trong lòng không khỏi ngập ngừng, uy danh Đại Ma Vương quá thịnh, trong lòng hắn cũng có lo lắng. - Trường Tôn Vô Khuyết, cùng chết đi! Bên trong phế tích, Lục Ly tóe bắn ra, lần nữa cường hành ngưng tụ Long Dực, như một mũi tên nhọn phóng đến Trường Tôn Vô Khuyết. Xa trưởng lão gần đó lập tức kinh hãi, khoái tốc đuổi theo, trong tay cuộn trào thần lực, lại không phóng ra quyền này. Tròng mắt hắn chợt lóe, thân hình nhanh chóng áp sát Lục Ly, ý đồ bắt lại, muốn giết cứ để Trường Tôn Vô Khuyết đi giết, như thế ngày sau Đại Ma Vương tìm đến gây sự, tội của hắn cũng nhẹ chút. Hưu! Lục Ly bị thương nặng, tốc độ chậm mấy phần, thoáng chốc liền bị Xa trưởng lão đuổi kịp, hắn giơ lên nắm đấm nện tới sau lưng, tay còn lại chộp lên đầu Lục Ly. - Hắc hắc! Lúc này, Lục Ly đột nhiên quay đầu, khẽ nở nụ cười với Xa trưởng lão, bởi vì trên mặt hắn be bét máu, thế nên nụ cười nhìn có vẻ quỷ dị vô cùng. Hai cánh mở ra, trên tay xuất hiện khí lưu màu trắng, đột nhiên vỗ tới Xa trưởng lão. - Ách! Xa trưởng lão khẽ run lên, trong lòng có dự cảm chẳng lành, nhưng Lục Ly ở cách quá gần, thoáng chốc đã bay đến. Hắn đành phải cắn răng ngưng tụ thần lực lên nắm đấm, hung hăng nện tới Lục Ly. Hưu! Mấy đạo khí lưu màu trắng bay vụt ra, chớp mắt đã tiến vào trong người Xa trưởng lão.
Chương 2885 Một trảo
Đồng thời với đó, năng lượng mênh mông trên nắm tay Xa trưởng lão cũng đánh lên thân Lục Ly. Oanh! Lục Ly lần nữa bị nổ bay, lần này càng thảm, nửa bả vai lộ ra xương trắng, nhiều đoạn xương cốt bị nổ đứt, máu tươi nhuộm đỏ nền trời, như một đóa hoa đỗ quyên đẫm máu nở rộ. - Không hay! Một tiếng thất thanh xen lẫn run rẩy vang lên, mắt Xa trưởng lão chớp qua một tia sợ hãi, cả người lay động giữa trời, sau đó vặn vẹo nện xuống, đụng ra một lỗ thủng to tướng trên thành bảo phía dưới. - Lão Xa, sao thế? Tên Tam Kiếp đỉnh phong còn lại hơi ngớ, vội vàng bay xuống, khi thần niệm hắn khóa chặt Xa trưởng lão, thần sắc tức thì đại biến, kinh hô: - Hỗn Độn chi khí! - Cái này! Thần niệm vô số người quét tới Xa trưởng lão, trên mặt ai nấy hiện đầy vẻ kinh ngạc, bởi vì khí tức sinh mệnh Xa trưởng lão đang từ từ trôi mất, chớp mắt đã hóa thành một cỗ thi thể, con mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt. - Hỗn Độn chi khí! Nơi này có người ngày đó từng có mặt trong Hỗn Độn Thành, bọn hắn đều nhớ được cái chết của Vân Chiến Thiên, giờ đây lại chứng kiến tử trạng của Xa trưởng lão, rất nhiều người không khỏi hoài nghi, liệu có phải Lục Ly có thể khống chế Hỗn Độn chi khí đánh giết kẻ địch. Trước kia lúc Lục Ly diệt Vân Chiến Thiên, rất nhiều người còn nghi hoặc, tưởng rằng Đại Ma Vương ngấm ngầm ra tay giúp sức. Nhưng giờ đây, rốt cuộc không ai dám chất nghi việc này nữa, Lục Ly có thể diệt sát Tam Kiếp đỉnh phong là thực tế đã được chứng thực. Hưu! Lục Ly lần nữa bay ra từ trong phế tích, hắn bị thương rất nặng, máu me khắp người, bộ dạng vô cùng thê thảm, nhưng đã không ai dám chất vấn chiến lực hắn. Vừa rồi bộ dạng hắn cũng là như vậy, lại có thể một chiêu diệt Tam Kiếp đỉnh phong. Lục Ly cường hành phóng thích Long Dực, liên tục ba lần khiến sắc mặt hắn càng thêm hư nhược. Cứ thế lần nữa phóng tới Trường Tôn Vô Khuyết, trong mắt lấp lánh sát ý, vừa rồi hắn giương đông kích tây, mục tiêu là Xa trưởng lão, lần này lại thật muốn chém giết Trường Tôn Vô Khuyết. Hắn đã giết Trường Tôn Như Ngọc, không còn gì cố kỵ khi giết thêm Trường Tôn Vô Khuyết, đối với hắn mà nói, không có đại thế lực nào không đắc tội nổi, người ta đã muốn giết ngươi, chẳng lẽ ngươi chỉ biết ngoan ngoãn chờ chết? Thấy Lục Ly khoái tốc lao đến, Trường Tôn Vô Khuyết biến sắc, lập tức giật lùi ra sau. Cái chết của Xa trưởng lão khiến Trường Tôn Vô Khuyết sợ, Tam Kiếp đỉnh phong đều có thể diệt sát, Lục Ly muốn giết hắn không phải là điều gì quá khó. Hưu! Tên trưởng lão Trưởng Tôn gia còn lại vội bay tới, từ xa xa vung ra một chưởng, đánh văng Lục Ly. Hắn không dám để Lục Ly chém giết Trường Tôn Vô Khuyết ngay trước mặt mình. - Lưu trưởng lão, nhanh chém giết Lục Ly! Trường Tôn Vô Khuyết quát khẽ, phía đám thanh niên ngồi xếp bằng trên đất lại có ba người chết đi, giờ chỉ còn lại ba tên, xem ra chẳng mấy chốc sẽ chết sạch. Hôm nay Trường Tôn gia đã tổn thất quá nặng, không giết Lục Ly hắn há có thể cam tâm? Lưu trưởng lão thoáng ngập ngừng, vừa rồi hắn không lập tức động thủ mà từ xa xa đứng nhìn Xa trưởng lão ra tay, chính là vì sợ Đại Ma Vương trả thù. Giờ Xa trưởng lão đã chết dưới tay Lục Ly, trong lòng hắn càng thêm ngập ngừng bất định, vạn nhất trước lúc sắp chết Lục Ly liều mình phản công, lỡ đâu hắn cũng vẫn lạc theo thì sao? Ông! Đúng lúc này, giữa trời một đạo Vực môn đột nhiên mở ra, khiến toàn bộ người trong thành bất giác căng thẳng. Giữa lúc thế này, người tới là ai? Có thể mở ra Vực môn đều là cường giả đại gia tộc cả. Hưu hưu hưu! Trong Vực môn, từng tên cường giả lao ra, tổng cộng mười mấy người, tất cả đều là võ giả Tam Kiếp, trong đó có ba người là Tam Kiếp đỉnh phong. - Tam thúc! Trường Tôn Vô Khuyết lập tức đại hỉ hét lớn: - Tam thúc, Như Ngọc bị Lục Ly giết, Xa trưởng lão và bọn Trưởng Tôn Đường cũng bị Lục Ly giết. Mau giết Lục Ly, báo thù thay cho mấy người Như Ngọc. - Như Ngọc! Một trung niên hoa bào bộ dạng có chút tương đồng Trường Tôn Vô Khuyết lộ ra vẻ bi thống, hắn quét mắt nhìn toàn trường một lượt, rất nhanh ánh mắt lấp lánh sát khí. Cuối cùng ánh mắt khóa chặt Lục Ly, quát lạnh nói: - Được, được lắm, dám giết nhiều người Trưởng Tôn gia chúng ta như vậy, Lục Ly ngươi lớn gan thật đấy. Người đâu, động thủ, tháo ra từng đoạn xương cốt trên người hắn cho ta. Hưu! Mười mấy người lập tức tản ra phóng tới chỗ Lục Ly, trung niên hoa bào rõ ràng có địa vị rất cao ở Trường Tôn gia, không ai dám chất vấn mệnh lệnh của hắn cả. - Hừ! Đúng lúc này, trên chín tầng trời đột nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh, tiếng hừ không lớn, lại như lôi đình nổ vang trong lòng tất cả mọi người tại trường. Tiếp đó phong vân tuôn động, vòm trời hắc ám đột nhiên sáng lên màu hoàng kim chói mắt, dưới ánh mắt kinh ngạc của vô số người, một bàn tay vòng óng từ trên chín tầng trời bất thần chụp xuống. Tê tê! Chứng kiến bàn tay màu hoàng kim chói lòa kia, tất cả mọi người đều run rẩy từ tận linh hồn, ngay cả trưởng lão Tam Kiếp đỉnh phong Thiên Âm Cung cũng run rẩy, bọn hắn cảm giác bàn tay này giống như bàn tay của Thần, có thể vỗ nát hết thảy mọi thứ. Bàn tay kia khoái tốc chụp xuống, nháy mắt chộp lên thân tam thúc Trường Tôn Vô Khuyết, tam thúc Trường Tôn Vô Khuyết là Tam Kiếp đỉnh phong, nhưng vừa bị bàn tay kia nắm chặt, cả người liền như bùn nhão, thoáng chốc đã hóa thần phấn vụn, đến xương cốt cặn bã đều không thừa. Toàn trường chết lặng, chỉ còn lại vô số tiếng thở dốc hổn hển và tiếng tim đập thình thịch. Bàn tay kia biến mất giữa trời, một tiếng nói hờ hững không mang theo chút tình tự ba động nào truyền xuống: - Bản tọa từng lập ra quy củ ở Hỗn Độn Đảo, nhưng có vẻ Trường Tôn gia các ngươi không coi lời bản tọa ra gì? Đi về nói cho lão bất tử nhà các ngươi, không phục thì cứ đến Thiên Ma Đảo tìm ta, nếu còn có lần sau, bản tọa sẽ đích thân tới Trưởng Tôn gia các ngươi một chuyến. - Tham kiến đại nhân! Cam Lâm và hai lão giả Tam Kiếp quỳ xuống, khiến đám đông trong thành vốn đang mơ hồ cuối cùng cũng hồi thần lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK