Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1032: Thiên kiếp kết thúc

Giết!

Đã mất đi cơ hội tiến giới, bát Vương cái thế vô cùng phẫn nộ, người nào người nấy cố gắng ngưng tụ ngoại đạo pháp tướng sau đó lại lần nữa khơi dậy cuộc hỗn chiến kinh thiên động địa trong biển thiên lôi.

Bọn họ thực sự phẫn nộ, phẫn nộ vì chỉ còn thiếu một bước nữa là thành công, trận mai phục dày công bố trí cuối cùng lại chẳng thu về được gì.

Bọn họ không cam lòng, không cam lòng với những bất công của thượng đế, không cam lòng với sự an bài của vận mệnh, việc bỏ lỡ cơ hội trong tình cảnh này khiến bọn họ phải bỏ đi sự cao ngạo của một vị Vương mà cảm thấy tiếc nuối tột cùng.

Giết!

Bát Vương điên cuồng, vì để trút bỏ những uất ức và không cam lòng mà đều cùng nhau công phạt.

Bọn họ thậm chí không biết đối thủ của mình là ai, có người điên cuồng thi triển những đòn thần thông cái thế muốn tiêu diệt tất cả những người ở đây, bọn họ muốn một lần nữa phá giải càn khôn trong số mệnh.

Giết!

Bát vương hỗn chiến trong biển thiên lôi, đại quân của họ cũng đánh tới mức kinh thiên động địa bên ngoài biển thiên lôi, cả bầu trời và mặt đất đều rung chuyển.

Lúc này, mạng người như cỏ rác, trận đại chiến của bát Vương hết sức tàn khốc, đại quân của bọn họ cũng trong trạng thái không chết không nghỉ, liên tiếp có người phun máu vào hư không, cũng liên tiếp có người ngã nhào giữa hư không, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, khiến cho vùng đất này nhuốm thêm lớp màu đỏ tươi.

Thế nhưng khi bát Vương và đại quân của bát Vương đánh hăng nhất thì cả thiên địa chợt rung chuyển.

Tiếp đó, biển thiên lôi vang dội từng âm thanh, cửu Hoàng lần lượt hoá thành hư vô, biển thiên lôi che trời lấp đất cũng nhanh chóng hoá thành mây khói bằng tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy.

Kết thúc rồi sao?

Thấy biển thiên lôi tan đi, liên quân tứ phương chợt trố mắt nhìn.

Còn bát Vương và đại quân của bát Vương vẫn đang hỗn chiến cũng vì cửu Hoàng đạo tắc và thiên lôi tan đi mà dừng tay, đặc biệt là bát hoang, người nào người nấy tay nắm chặt, trong đôi mắt rõ vẻ bất cam và phẫn nộ.

Kết…kết thúc rồi!

Trên hư không, Diệp Thành lảo đảo, mái tóc bạc trắng tung bay, khuôn mặt mỏi mệt.

Rất nhanh sau đó, những đám mây dày và nặng dần dần bay đi, mãi tới khi ánh nắng đầu tiên chiếu xuống thì mặt đất mới sáng sủa hơn, để lộ ra khoảng trời đất màu đỏ như máu và thế giới tang thương.

Roẹt! Roẹt! Roẹt!

Không lâu sau đó, liên quân tứ phương tiến lên bảo vệ Diệp Thành ở giữa tránh bị bát Vương đột nhiên ra tay tung đòn công kích.

Đi!

Ma Vương Quỳ Vũ Cương lập tức quay người dẫn đầu đại quân Ma Vực rời khỏi vùng đất này.

Sau ông ta, cơ thể Thần Vương Thần Huyền Phong cũng dần biến thành hư ảo, sát thủ của Sát Thủ Thần Triều cũng lảo đảo lui đi ngay sau Thần Vương.

Tiếp đó là U Minh Diêm La Vương, bọn họ rời đi bằng cách dị thường nhất. Đại quân địa phủ bao gồm cả U Minh Diêm La Vương hoá thành hư vô giữa đất trời.

Hừ!

Sau Địa Phủ, Yêu Vương, Huyết Vương, Quỷ Vương, Phệ Hồn Vương, Vu Chú Vương cũng lần lượt lùi về sau, vả lại mặt mày ai nấy đều vô cùng khó coi đến mức khiến người ta nhìn mà thấy sợ hãi, thậm chí có thể nói là tôi độc.

Hừ!

Thấy Bát Vương lần lượt rời đi, Diệp Thành được bảo vệ ở giữa mới thở phào một hơi, kể cả hiện giờ hắn ở cảnh giới Chuẩn Thiên thì vẫn rất kiêng dè với bát Vương.

“Rồi có ngày ta sẽ đích thân tìm ngươi”, Chu Thiên Dật cười tôi độc sau đó quay người vào hư không.

“Không … không cần đến sớm vậy đâu”, Diệp Thành ho hắng, Chu Thiên Dật tìm hắn chẳng phải là muốn hắn đi cùng ông ta tới Thập Vạn Đại Sơn sao? Đó không phải là một nơi hay ho gì cho cam, không cẩn thận thì có thể vào mà không thể ra.

“Hôm khác nếu có thời gian ta hi vọng có thể chiến với ngươi”, Tiêu Thần bước lên trước nhìn Diệp Thành, không hổ là con trai của Chiến Vương, trông phong thái rõ bậc anh hùng hào kiệt, người này không hề có ý thù địch với Diệp Thành mà là thật lòng muốn chiến đấu một trận vì trong mắt hắn ta Diệp Thành có tư cách là đối thủ của hắn.

“Được…được thôi”, Diệp Thành xoa xoa mũi, Tiêu Thần ở trước mặt mặc dù trông trạc tuổi với hắn nhưng hắn ta lại là người của hàng chục nghìn năm trước, nghe lời thách đấu này, Diệp Thành chợt cảm thấy có phần kì lạ.

Sau khi Tiêu Thần rời đi, Long Đằng bước tới, cứ thế giơ tay ra đòi một món đồ, “trọng kiếm của phụ hoàng ta, trả lại đây”.

Nghe vậy, Diệp Thành sững người, “kiếm…kiếm gì cơ?”

“Thiên Khuyết”.

“Thiên Khuyết là kiếm của Thái Vương sao?”, vẻ mặt Diệp Thành hết sức thú vị, đây là điều mà hắn không thể ngờ nổi.

“Thế ngươi nghĩ sao?”

“Thật là trùng hợp”, Diệp Thành xót xa rút ra thanh kiếm Thiên Khuyết, thanh kiếm này là một bảo bối tốt, dùng thần thiết để đúc thành, uy lực không mạnh nhưng độ rắn chắc và khả năng phòng ngự thì không hề tầm thường.

“Ta cảm thấy không nỡ”, Diệp Thành tròn mắt nhìn Long Đằng.

“Để ta tự lấy”, đường đường là con trai Thái Vương cứ thế ra tay cướp lại khiến Diệp Thành không kịp phản ứng, đợi tới khi hắn định thần lại được thì Long Đằng đã vác kiếm Thiên Khuyết mà biến mất rồi.

“Xót quá”, Diệp Thành vỗ ngực cảm thấy xót xa.

“Tiểu hữu, đừng quên ước định của chúng ta”, phía này, Thiên Thương Nguyệt khẽ cười rồi quay người biến mất.

“Ta nhớ, ta nhớ chứ”, Diệp Thành bất giác gãi đầu.
Chương 1033: Kết cục của Thành Côn

“Rồi có ngày ta sẽ tới tìm ngươi”, Đại Sở Hoàng Yên ở cách xa đó nhìn Diệp Thành rồi cũng biến mất trong tấm mắt, thần thái của một nữ nhân như cô thực sự hiếm có trong thiên hạ.

“Già rồi, già rồi”, Đế Phạn cũng quay người đi, bước đi run rẩy, bóng hình có phần lom khom.

Nhìn Đế Phạn, Diệp Thành thở dài rồi hướng ánh mắt sang người cuối cùng, Nam Minh Ngọc Thu.

Cô vẫn đứng giữa hư không, thần thái lúc đờ đẫn lúc nhanh nhẹn rất dị thường. Diệp Thành dùng Tiên Luân Nhãn nhìn thấu được chút huyền cơ. Đúng như Chu Thiên Dật nói, Nam Minh Ngọc Thu quả thực thiếu đi phần hồn, và phần hồn đó nhất định còn ở trong Thập Vạn Đại Sơn.

“Rồi có ngày ta sẽ tới tìm ngươi”, cuối cùng, Nam Minh Ngọc Thu cũng lên tiếng sau đó quay người bước vào hư không, mặc dù giọng nói của cô rất dễ nghe nhưng lại khô khan không mang theo chút tình cảm con người.

“Cô có thể không cần đến”, Diệp Thành ho hắng, không lâu nữa bọn họ sẽ lại tới đây tụ họp cùng Diệp Thành tới Thập Vạn Đại Sơn tìm tông tích của các vị Hoàng trong sử sách.

Xuống đi!

Hằng Nhạc Chân Nhân vỗ vai Diệp Thành.

Diệp Thành không nói gì, sắc mặt với ý cười cũng biến mất như thể hắn biết được ý tứ trong lời nói của Hằng Nhạc Chân Nhân.

Chính Dương Tông bị diệt rồi, Pháp Luân Vương chết rồi, đại quân Âm Minh bị phá, bát Vương rút lui, hậu duệ của các vị Hoàng cũng đã rời đi nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc ở đó.

Không lâu sau đó, Hằng Nhạc, Viêm Hoàng, Thanh Vân, Đan Thành, các lão bối của các thế gia đã tụ họp lại bên trong đại điện bị tàn phá của Chính Dương Tông, đến cả Cơ Tuyết Băng, Dạng Chấn cùng rất nhiều trưởng lão quy phục của Chính Dương Tông cũng có mặt.

Còn bên dưới đại điện chính là những bóng hình bị tiên thừng trói lại và bị cấm cố ở đó, nếu nhìn kĩ thì đó chẳng phải là Thành Côn và Ân Trụ sao?

“Còn lời di ngôn gì không?”, Diệp Thành tay cầm sát kiếm đứng đó, ánh mắt lạnh lùng không ưu sầu cũng không mừng vui.

Người bị trói trước mặt hắn vào đúng một năm trước chính là sư bá, sư tổ của hắn nhưng hiện giờ lại trở thành kẻ bị giam giữ dưới tay hắn. Cảnh tượng này không khỏi khiến người ta thở dài, cảm khái về sự vô thường của thế sự.

“Ngưu Thập Tam là do ngươi giết?”, Thành Côn lên tiếng, mái tóc buông xoã, khuôn mặt không còn tôi độc mà bình tĩnh đến mức khiến người ta phải sợ hãi, ông ta dù đối mặt với cái chết cũng không tỏ ra sợ hãi, lúc này ông ta vẫn giữ cho mình cái uy nghiêm của một người làm chưởng giáo.

“Là ta”, Diệp Thành lên tiếng với giọng lãnh đạm.

“Trong cuộc so tài tam tông ngươi giở trò phải không?”

“Là ta”.

“Hai đại quân của Chính Dương Tông ta cũng do ngươi diệt?”

“Là ta”.

Cả hai một người hỏi một người đáp, từ đầu tới cuối giọng nói cả hai đều hết sức lãnh đạm khiến người ngoài nhìn vào không thể nghĩ đó là cuộc trò chuyện của hai kẻ là thù địch với nhau mà giống như hai cố hữu.

Không biết từ bao giờ, bầu không khí im ắng trong đại điện mới bị phá vỡ bởi tiếng bật cười của Thành Côn, có một số việc ông ta rõ ràng biết là Diệp Thành làm nhưng vẫn tự lừa mình lừa người, muốn nghe thấy lời thừa nhận do chính Diệp Thành nói ra.

Hôm nay ông ta đã có được đáp án nhưng lại cảm thấy mình thật nực cười.

Nam Sở, Cương Vực rộng lớn thế nào, Chính Dương Tông hùng hậu thế nào, ấy vậy mà chỉ trong vòng một năm trời lại bị một tên đệ tử chẳng là gì khuấy đảo, cả Nam Sở, nhất điện tam tông đều trong lòng bàn tay hắn, đây là khí phách, thủ đoạn và lòng dạ của một vị Hoàng nên có khi còn trẻ.

Mặc dù vậy nhưng Thành Côn vẫn cười hết sức thản nhiên để che đậy sự sai lầm của mình, ông ta vẫn cố gắng giữ lại cho mình chút cao ngạo cuối cùng.

Ông ta biết mình sai, sai một cách khó tin nhưng sự cao ngạo của một kẻ mạnh không cho phép ông ta thừa nhận, cũng không cho phép ông ta thể hiện bất cứ sự hối hận nào. Ông ta là chủ của một tông, từng là người nắm quyền lực mạnh nhất ở Nam Sở, ông ta có thể chết nhưng nhất định phải giữ thể diện cho tới khi chết.

“Thắng làm vua thua làm giặc, chết là chết”, so với Thành Côn mà nói thì Ân Trụ và những lão tổ của Chính Dương Tông lại bật cười tôi độc hơn, mặc dù bị phong ấn nhưng mái tóc của họ đang nhanh chóng bạc đi, đây chính là đang hoá đạo.

Có điều bên trong đại điện không một ai ngăn cản, bọn họ đã thua rồi, tự kết liễu có lẽ là lựa chọn tốt nhất vào lúc này.

Chỉ trong mươi giây mà thôi, hàng trăm bóng hình bị phong ấn đều hoá thành tàn tro bay đi theo gió.

Bọn họ đều là những nhân vật dứng đầu của Chính Dương Tông, là những kẻ mạnh có thể khiến trời rung đất chuyển nhưng trước khi chết lại thẳng thắn như vậy thì có lẽ khi bước đi trên con đường này bọn họ đã nhìn thấu điểm này rồi.

Lúc này, bên trong đại điện chỉ còn lại một mình Thành Côn đứng đó, cơ thể ông ta đứng thẳng giống như bia đá, có lẽ theo ông ta thấy thì phần lưng của mình chưa bao giờ thẳng tới mức này.

Vút!

Diệp Thành giơ tay định chém nhát kiếm tới trước mặt Thành Côn, “lên đường bình an”.

Thành Côn nói một câu rồi từ từ rút sát kiếm trước mặt lên, ông ta chậm rãi quay người đi ra khỏi đại điện, thân hình rất thẳng, bước đi vững vàng, mãi tóc tung bay nhưng bóng lưng lại run rẩy.

Không biết từ bao giờ ông ta mới dừng lại đứng ở nơi rất cao nhìn xuống Chính Dương Tông hoang tàn bên dưới, ông ta từng là kẻ thống trị nơi này, mỗi một điện một núi, mỗi nhành cây ngọn cỏ nơi đây đều hết đỗi quen thuộc với ông ta.

Lúc này, ánh mắt ông ta trở nên hoang hoải, vào thời khắc sinh tử ông ta như nghĩ tới một số chuyện năm xưa, năm xưa ông ta cũng là một thiếu niên ngông cuồng với lòng mong muốn trở thành kẻ mạnh và ước mong gây dựng cơ đồ, ông ta được tôi luyện bởi những niềm vui, sự bi thương, sự bất cam hối tiếc đan xen nhau.

Ông ta chợt bật cười nhưng lại là nụ cười thê lương, cơ thể đứng thẳng nhưng rồi dần trở nên khom hơn, bóng lưng run rẩy.

Vút!

Sau tiếng kiếm vang lên, cơ thể Thành Côn cũng hoá thành tàn tro.

Haiz!

Nhìn cảnh chưởng giáo một tông cứ thế bỏ mạng, các đệ tử và trưởng lão của Chính Dương Tông bất giác thở dài.

Đây là chiến tranh, thắng làm vua thua làm giặc, mặc dù tàn khốc nhưng đó lại là hiện thực.

Tam tông thống nhất rồi!
Chương 1034: Thuận thì sống, phản thì chết

Tam tông thống nhất rồi!

Sau khi Thành Côn tự kết liễu, rất nhiều người bên trong đại điện đều lên tiếng.

Đặc biệt là người của tam tông đều vô cùng cảm khái, từ khi Đại Sở Huyền Tông phân chia đến giờ cũng đã vài nghìn năm, tam tông chinh chiến không ngừng nghỉ, biết bao anh kiệt chết trong chiến tranh, vùng đất này lại chôn vùi không biết bao nhiêu anh hùng.

Hiện giờ, tam tông trải qua hàng nghìn năm mới lại thống nhất khiến người ta vẫn cảm thấy khó tin.

Nhưng không biết vì sao khi nhìn thấy thiên địa nhuốm máu phía Diệp Thành sau khi dành được chiến thắng lại không mấy vui mừng.

Vì sau khi trải qua chiến tranh thì không một ai là bên chiến thắng thực thụ.

Lúc này, trong đại điện, bên ngoài đại điện, thậm chí là cả thiên địa đều chìm vào bầu không khí yên ắng.

“Tiếp sao đó thì sao?”, Chung Giang là người đầu tiên tỉnh táo lại, ông ta hít vào một hơi thật sâu nhìn sang Diệp Thành: “Tiến quân tới Bắc Sở sao?”

Không chỉ mình ông ta mà các vị lão bối bên trong đại điện cho dù là phía Hằng Nhạc, Viêm Hoàng, Thanh Vân hay lão tổ của các thế gia thì ánh mắt đều nhìn vào Diệp Thành.

“Mặc dù tam tông đã thống nhất nhưng Nam Sở vẫn chưa thống nhất”, Diệp Thành chậm rãi lên tiếng, “trận chiến này phải đánh tới cuối cùng”.

“Ngươi cứ nói ra cách của mình làm thế nào đi?”, Cổ Tam Thông vặn cổ.

“Thuận thì sống, phản thì chết”, Diệp Thành lên tiếng nói ra sáu từ rất đơn giản.

Những người bên trong đại điện lần lượt cau mày, ánh mắt nhìn Diệp Thành chợt mang theo ý tứ sâu xa.

Có lẽ sau khi trải qua quá nhiều lần chiến tranh khiến những thanh niên vốn dĩ nên hăm hở thì dần trở nên lãnh đạm, chính sách của hắn tàn khốc, dùng thủ đoạn tàn khốc để thống nhất Nam Sở, dùng chiến tranh máu lạnh để kết thúc sự hỗn loạn của Nam Sở.

Mặc dù làm như vậy không nhân đạo nhưng lại không ai dám trái lại.

Không phải bọn họ không dám làm trái mệnh lệnh của Diệp Thành mà dưới thiên hạ hỗn loạn nhưu vậy, thực sự cần một trận chiến phải trả bằng máu để rửa đường, từ cổ tới nay, đằng sau vương triều thịnh thế nào cũng phải đánh đổi bằng núi thây biển máu, đâu có vương triều nào không phải đánh đổi bằng máu và xương.

Khi tất cả mọi người đang trầm ngâm thì từng ánh sáng bay ra khỏi đại điện, phần hư không cố định của Chính Dương Tông hoá thành địa đồ khổng lồ.

Đó là Cửu Châu Thần Đồ, cũng chính là Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, nó vẫn giữ khí thế hào hùng như xưa, uy lực mạnh mẽ khiến người ta khó có thể thở nổi, bên trên khắc hoạ những phù văn đan xen nhau tạo ra thế giới rộng lớn, đó chính là Nam Sở.

Thấy vậy, tất cả mọi người đều hít vào một hơi thật sâu, vì trận chiến cuối cùng để Nam Sở thống nhất đã thành công thật rồi.

“Với xuất phát điểm là Chính Dương Tông, mở rộng về phía đông tới Viêm Hoàng, Thanh Vân, mở rộng về phía tây tới Hằng Nhạc, mở rộng về phía nam tới Đông Phương, Tây Môn, Nam Cung, Bắc Thần, năm đại thế gia Âu Dương, mở rộng về phía bắc tới Đanh Thành, nhà Thượng Quan, nhà họ Tư Đồ, nhà họ Hùng, Hắc Long Đảo, Bàn Long Hải Vực tạo thành Nam Sở”, lời nói của Diệp Thành dứt khoát khí thế và mang theo uy nghiêm của một vị Hoàng, cũng mang theo sự lạnh lùng của một vị Vương vang vọng khắp đất trời.

Tuân mệnh!

Sau tiếng hô đồng thanh, Viêm Hoàng, Thanh Vân do Chung Giang cầm quân, Hằng Nhạc, Chính Dương cho Hằng Nhạc Chân Nhân cầm quân, năm thế gia do Nam Cung Chính cầm quân, phía Đan Thành cho Đan Thần cầm quân tiến về bốn phương đông, tây, nam, bắc.

Nếu nhìn từ hư không thì liên quân tứ phương giống như vùng biển màu đen, lúc này đang phân thành bốn dòng sông khổng lồ trỗi lên từng cơn sóng cả.

Phía này, Diệp Thành đã đeo lên lớp mặt nạ Quỷ Minh.

Diệp Thành!

Bên cạnh hắn, Sở Linh giơ tay ra kéo tay Diệp Thành vì cô biết lần này Diệp Thành đi không biết sẽ phải giết bao nhiêu người.

“Trận chiến cuối cùng rồi”, Diệp Thành nghiêng đầu mỉm cười, giọng nói ôn hoà, hắn bước vào hư không, thân khoác hỗn thiên chiến giáp, trông giống như một vị chiến thần sắp chinh phạt thiên hạ.

Rầm! Đoàng! Rầm!

Đột nhiên vùng đất này lại như có thiên kiếp kéo đến, sấm sét đùng đoàng kinh động khắp tứ phương của Nam Sở.

“Định…định làm gì đây?”, những tản tu ở phía xa nhìn thấy cảnh đội quân tu sĩ lớn mạnh đó thì mặt mày đều thay đổi, trước đại quân tu sĩ, bọn họ giống như hạt cát.

Thuận thì sống, phản thì chết!

Không lâu sau đó, giọng nói này vang vọng khắp tứ phương, âm thanh dùng thần thông truyền âm phát đi, cứ thế lan truyền khắp Nam Sở.

Thuận thì sống, phản thì chết!

Rất nhiều người sau khi nghe thấy sáu từ này thì toàn thân chợt rùng mình, lúc này bọn họ mới biết đại quân tu sĩ như biển cả kia rốt cục muốn làm gì.

“Các vị đạo hữu, các vị muốn ức hiếp người khác bằng số đông thế này sao?”, rất nhanh sau đó, đại quân một phương bị một cổ thành hùng vĩ chắn đường, bên trên cổ thành có một lão già tóc bạc đang nhìn ra ngoài thành bằng ánh mắt phẫn nộ.

“Thuận thì sống, phản thì chết”, Diệp Thành chậm rãi ước ra, giọng điệu kiên định vang vọng khắp đất trời.

“Các người ức hiếp người quá đáng”, lão già tóc bạc phẫn nộ.

“Giết”, lúc này, Diệp Thành không thêm lời thừa thãi, hắn lập tức giơ sát kiếm lên chỉ vào cổ thành.

Rầm!

Đột nhiên, hư không rung chuyển, đại quân tu sĩ như thuỷ triều lần lượt xông vào cổ thành, kết giới hộ sơn của cổ thành không trụ nổi một giây, cứ thế bị phá bỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK