Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rầm!

Ở phía cách đó rất xa lại vang lên tiếng nổ rúng động, sự chấn động khủng khiếp vô hình tạo thành làn sóng lan ra, rất nhiều cây cối đổ rạp.

Mãi tới lúc này, cả h người mới thực sự dừng tay.

Một bên, Lăng Hạo đầu lơ lửng bảo tháp ba màu, tay cầm Chu Sát Kiếm màu bạc, chân bước trên tường vân màu tím, toàn thân phát ra thần quang chói mắt, rất có phong thái.

Một bên, Diệp Thành đạp lên phi kiếm, một tay cầm kiếm Xích Tiêu, một tay cầm Kim Long Đao, toàn thân kim mang rực rỡ, choán mắt người nhìn, khí huyết sục sôi, mái tóc bạc không gió vẫn tung bay.

“Ta nói này, ngươi có đến mức phải thế này không?”, Diệp Thành tức tối nhìn Lăng Hạo, cơ thể hắn lúc này trông có phần thảm hại nhưng điều đó không có nghĩa rằng hắn không chiến lại được Lăng Hạo, vì nơi này là địa bàn của Thiên Tông thế gia, hắn cũng không muốn làm lớn chuyện, nếu cứ đánh thật lực thì mười Lăng Hạo cũng không phải đối thủ của hắn.

“Nói nhiều vô dụng”, Lăng Hạo lạnh giọng, Chu Sát Kiếm màu bạc chỉ về phía Diệp Thành: “Tần Vũ, ta muốn khiêu chiến với ngươi, ngươi chiến cũng được, không chiến cũng được, hôm nay ta và ngươi phải phân thắng bại”.

Vốn dĩ hắn chỉ muốn thấy bí pháp Hoan Thiên Lệnh Vũ nhưng lại không ngờ rằng Diệp Thành chơi xỏ mình, cũng chính vì vậy nên hắn càng có cớ ra tay.

Vả lại hắn cũng chẳng phải ngu ngốc, khi đại chiến, hắn đã cảm nhận được rõ Thiên Tông Lão Tổ và Sở Thiên Chấn quan sát, bọn họ đã không ra tay ngăn cản thì có nghĩa rằng trận chiến này được gia tộc mặc nhận, vậy hắn mới miễn cưỡng ra lời thách đấu.

Hiển nhiên, Diệp Thành cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên hắn có thể nhận ra Thiên Tông thế gia mặc nhận trận quyết đấu này.

Thiên Tông thế gia đã mặc nhận thì Diệp Thành cũng không cần phải khiêm nhường, hắn vặn cổ, khí huyết sục sôi.

“Tốt lắm”, Lăng Hạo hắng giọng sau đó vung kiếm ra trước, linh lực dồi dào được đẩy vào trong kiếm, Chu Sát Kiếm rung lên, những đạo phù văn bên trên thanh kiếm sáng rõ, sát khí ngút trời.

Kiếm Lập Vũ!

Sau tiếng hô của Lăng Hạo, không gian trăm trượng xung quanh hắn như rung động, từng đạo kiếm ảnh màu bạc huyễn hoá ra, kiếm khí dồi dào vả lại số lượng không hề ít khiến người ta rợn tóc gáy, trông như làn mưa kiếm đang giáng từ trên trời xuống.

Ngự Kiếm Phi Tiên!

Bang! Bang!

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, kiếm khí của hai bên lại lần nữa va chạm vào nhau, và không ngừng tạo ra từng đốm lửa trắng.

Càn Khôn Thiên Địa, Nhất Chỉ Âm Dương!

Lăng Hạo lại lần nữa di chuyển, cứ thế sát phạt tới như bóng ma, chỉ ra u mang thần thông về phía trán Diệp Thành.

“Uy lực cũng không vừa, nhưng đạo hành của ngươi còn kém lắm”, Diệp Thành hắng giọng, khép chặt tay, kiếm khí bao quanh, như chỉ như không, như kiếm mà không phải kiếm, cứ thế đối địch lại với Hoan Hoá trong kiếm, uy lực bá đạo.

“Lục mạch thần thông”, phía này, thấy thần thông mà Diệp Thành thi triển, Thiên Tông Lão Tổ nheo mắt như nhận ra Lục Mạch Thần Thông, thấy Diệp Thành thi triển, ông ta tỏ ra có phần bất ngờ.

Bang!

Khi Thiên Tông Lão Tổ còn đang ngỡ ngàng thì lục mạch chỉ mang của Diệp Thành đã phá tan nhất chỉ âm dương của Lăng Hạo.

Bát Hoang!

Không cho Lăng Hạo có thêm thời gian tái hiện thần thông, Diệp Thành đã lao như con mãnh thú về phía trước, hắn không nói lời nào, tung ra một đạo bát hoang chưởng, uy lực vô cùng bá đạo.

Thấy vậy, Lăng Hạo thay đổi sắc mặt, hắn vô cùng kinh ngạc vì hắn có thể cảm nhận được rõ ràng luy lực mạh mẽ từ nắm đấm của Diệp Thành, trông như một chưởng nhưng lại mang theo chiến ý vô địch.

Trong lúc này, hắn vội vàng kết ấn, ngưng khí trong bàn tay, một đạo chưởng ấn màu bạc cứ thế được tung ra.

Rầm!

Lại là đòn tấn công mạnh mẽ nhưng Lăng Hạo lại bị đánh cho tới mức lảo đảo lùi về sau.

“Đây…”, thấy Lăng Hạo lùi về sau, các đệ tử của Thiên Tông thế gia đều hết sức ngỡ ngàng, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Lăng Hạo đánh trực diện và lép vế như vậy, đó là Lăng Hạo sư huynh, người mà bọn họ vẫn luôn tự hào.

“Chỉ kém một bậc thôi mà khả năng chiến đấu lại như một trời một vực vậy sao?”, phía này, mấy người phía Sở Thiên Chấn tặc lưỡi, có lẽ vì Thanh Vân đã nói rõ về thân phận Tần Vũ của Diệp Thành nên bọn họ mới hết sức kinh ngạc.

“Gia gia, Lăng sư huynh sẽ thắng chứ?”, Tử Yên và Thanh Vân lần lượt nhìn sang Thiên Tông Lão Tổ.

“Chí ít thì hắn cũng sẽ không thua”, Thiên Tông Lão Tổ không nói rõ, chỉ trả lời nước đôi như thể vẫn rất tự tin về thực lực của Lăng Hạo, cho dù không đánh lại được Diệp Thành thì cũng có thể đảm bảo không bị trận.

Bát Hoang Chưởng!

Khi Thiên Tông Lão Tổ vừa dứt lời, tên súc sinh Diệp Thành lại lần nữa ra tay, hắn vẫn tung ra đòn Bát Hoang vô địch.

Phụt!

Lăng Hạo phun ra máu lảo đảo lùi về sau.

Hắn vẫn có ý thức của việc chiến đấu, biết mình đã coi thường Diệp Thành, trong lúc lùi về sau, hắn không ngừng kết thủ ấn, từng đạo thần thông khủng khiếp cứ thế liên tiếp hướng về phía Diệp Thành.

Bát Hoang!

Bát Hoang!

Diệp Thành vẫn tỏ ra như kẻ vô địch, hắn cứ thế liên tiếp tung ra quyền chưởng, khí huyết ngút trời khiến toàn thân hắn như có ngọn lửa cháy rực. Cho dù ập vào mặt hắn là chưởng ấn chưởng ảnh hay kiếm khí đao mang thì đều bị hắn phá tan.

“Tên tiểu tử này là quái thai gì chứ?”, phía này, Sở Thiên Chấn và chư vị trưởng lão của Thiên Tông thế gia lại lần nữa tặc lưỡi, uy lực của nắm đấm thật sự bá đạo như thể đánh vào đệ tử xuất sắc nhất của Thiên Tông thế gia mà như chơi vậy.

“Đệ tử trên bảng xếp hạng Phong Vân quả nhiên không phải vừa”, có trưởng lão tặc lưỡi lên tiếng.

“Lăng Hạo cao ngạo, bị đánh một chút cũng không phải ghê gớm gì”.

Khi bọn họ đang nói chuyện thì Diệp Thành đã lại lần nữa ra tay, vẫn là đòn Bát Hoang Chưởng.

Rầm!

Một chưởng của hắn vô cùng bá đạo nhưng lại đánh vào hư không, vì giây phút trước đó Lăng Hạo đã biến mất, và đòn đánh đó của Diệp Thành không trúng Lăng Hạo mà khiến cho lầu các đang lơ lửng trong không trung lập tức tan vỡ.

Thấy vậy, Sở Thiên Chấn vội tạo kết giới bao quanh Diệp Thành và Lăng Hạo, tránh trận chiến ảnh hưởng tới bên ngoài.

“Thuật ẩn thân sao?”, trong hư không, Diệp Thành thấy Lăng Hạo biến mất vô hình thì đảo mắt nhìn, hi vọng có thể tìm thấy bóng hình hắn.

Có điều, sau khi đảo mắt một lượt mà không tìm thấy bóng hình Lăng Hạo đâu.

Vút!

Đúng lúc hắn đang thẫn thờ thì nghe tiếng vút vang lên, nếu nhìn kĩ thì chính là thanh sát kiếm màu bạc, vả lại còn xuất hiện hết sức chớp nhoáng khiến Diệp Thành trở tay không kịp.

Phụt!

Ở khoảng cách gần, Diệp Thành đã trúng chiêu, phần vai hắn có vết thương để lại, máu trào ra.

“Không phải thuật ẩn thân, tên tiểu tử này trốn vào không gian”, sau khi nhanh chóng lùi về sau, Diệp Thành nhìn ra được vấn đề, hắn biết Lăng Hạo đang sử dụng một loại bí thuật không gian có thể trốn trong không gian lại có thể sát phạt nhanh chóng.

Vút!

Khi lùi về sau, Diệp Thành cũng nhanh chóng quay người, thế nhưng vẫn tiếp tục trúng chiêu, phần ngực bị chém một vết thương sâu.

Phụt!

Phụt!

Phụt!

Tiếp đó, hắn không ngừng bị thương, mỗi lần Lăng Hạo tung đòn từ trong không gian đều để lại vết thương trên người hắn, cũng may đây là hắn chứ nếu đổi lại là tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư khác thì e rằng đã bị đòn tấn công của Lăng Hạo giết chết từ lâu rồi.

“Không ngờ Lăng Hạo sư huynh đã có thể nhanh chóng di chuyển trong không gian như vậy”, ở phía cách đó không xa, thấy Diệp Thành liên tiếp bị thương, Tử Yên và Thanh Vân tỏ vẻ bất ngờ, trong ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc.

“Thi triển hư không tuyệt diệt phải trả giá”, ở bên, Thiên Tông Lão Tổ lên tiếng: “Có điều Lăng Hạo muốn đánh bại Tần Vũ thì vẫn còn hơi kém”.

Phụt!

Trong hư không lại vang lên tiếng máu bắn vọt ra, Diệp Thành lùi về sau lúc này mới đứng vững.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK