Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong màn đêm, những ngọn lửa của Đan Thành vẫn sáng rực, từng ngọn lửa cháy bập bùng khiến cho cả Đan Thành được bao trùm trong mùi hương của dược liệu, các luyện đan sư đều đang gấp rút luyện đan, tạo nguồn cung đàn dược liên tiếp cho các tu sĩ ở Đại Sở.





Vì cần nguồn cung cấp đan dược liên tục nên rất nhiều luyện đan sư đều nhanh chóng tới Đan Thành, có sự hỗ trợ của bọn họ, tốc độ luyện đan cũng tăng lên gấp mười lần.





Nên biết rằng trong số những luyện đan sư đó thì phần đa là những luyện đan sư ẩn thế, có những người còn có vai vế cao hơn cả phía Đan Thần.





Thế nhưng khi bầu không khí đang hối hả gấp rút thì có một người mặc hắc bào trông như ma quỷ bước vào đại điện của Đan Thành.





Đột nhiên, Đan Thần và Đan Nhất bên trong đại điện đứng phắt dậy nhìn người mặc hắc bào với ánh mắt lạnh lùng, “Ta nên gọi ông là Đan Ma hay là sư thúc tổ đây?”





“Gọi bản tôn là gì không quan trọng”, Đan Ma cười u ám rồi tìm cho mình một vị trí thoải mái ngả người, ông ta nhìn tứ Phương với ánh mắt đầy hứng thú: “Đan Thành vẫn như xưa khiến người ta không khỏi nghĩ về những chuyện xưa cũ”.





“Đan Thành không chào đón ông, mời ông đi cho”, Đan Nhất hắng giọng, trong đôi mắt còn loé lên ánh nhìn băng giá.





“Tiểu bối thô lỗ quá”, Đan Ma lại bật cười u ám, “hiện giờ đại địch đang trước mặt, ân oán của chúng ta có cần tính toán luôn bây giờ không?”





“Tính thì tính”, cả nhóm trưởng lão của Đan Thành lần lượt tế gọi ra sát kiếm, bộ dạng khai chiến bất cứ lúc nào.





“Đủ rồi”, Đan Thần trầm giọng lên tiếng ngăn lại sát khí của mọi người sau đó mới nhìn sang Đan Ma: “Ta kính ông gọi ông một tiếng sư thúc tổ không có nghĩa là chúng ta thừa nhận một sư thúc tổ như ông, chúng ta liên thủ với ông cũng chỉ là tạm thời mà thôi”.





“Vậy mới phải chứ”, Đan Ma bật cười liếc nhìn những người khác: “Những người khác có thể ra ngoài, Đan Thần ở lại”.





“Ông coi mình là gì?”, một trưởng lão tính tình ngay thẳng của Đan Thành gằn giọng.





“Đan Chân, lui xuống”, Đan Thần điềm tĩnh nói.





“Sư huynh, ông ta”.





“Lui xuống”.





“Lui, lui, lui”, Đan Chân phất áo hằn học bước ra khỏi đại điện, phía Đan Nhất cũng liếc nhìn Đan Ma một lần cuối sau đó truyền âm dặn Đan Thần cẩn thận với Đan Ma rồi cũng bước đi.





Đợi mọi người đi rồi, Đan Thần mới tìm một vị trí ngồi xuống, ông ta lãnh đạm, nói: “Ta từng nghĩ tới rất nhiều trường hợp chúng ta gặp mặt, duy chỉ có trường hợp này thì ta chưa từng nghĩ tới, không ngờ chúng ta lại gặp mặt nhau trong hoàn cảnh thế này và còn liên thủ lại với nhau”.





“Tiểu bối, hình như ngươi rất hận ta”, Đan Ma liếc nhìn Đan Thần cười u ám.





“Giết sư tổ, phế sư tôn ta, làm loạn Đan Thành, bắt đệ tử chân truyền nối gót ta, những tội này chính là huyết hải thâm thù”.





“Ngươi có biết vì sao ta lại giết sư tổ, phế sư tôn, làm loạn Đan Thành và bắt người nối gót người hay không?”, Đan Ma thu lại nụ cười, ông ta nhìn thẳng vào Đan Thần.





“Ân oán xưa ta không muốn nhắc đến nữa”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK