Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ngờ lại là Nguyệt Trì Huân!





Chẳng trách mình không tính ra được là ai chuyển kiếp.





Diệp Thành lẩm nhẩm, khi ở Đại Sở, Nguyệt Trì Huân đã chết từ sớm, hắn thật sự chưa từng gặp cô, chẳng trách hắn tính ra được cô là người chuyển kiếp của Đại Sở nhưng không biết là ai.





Phiền phức rồi!





Lông mày của Diệp Thành nhíu lại, hắn nghìn tính vạn tính cũng không ngờ tiên tử Tử Hà mà thần tử Minh Vương thành thân lại là người chuyển kiếp của Đại Sở, nếu rơi vào tay hắn ta thì làm gì còn mạng nữa!





Nghĩ đến đây, Diệp Thành nhìn sang Chu Ngạo.





Người Chu Ngạo đã run lên bần bật, mặt đầy nước mắt, làm sao hắn ta có thể ngờ được sẽ gặp Nguyệt Trì Huân chuyển kiếp ở đây.





Tiểu tử này làm sao thế?





Mọi người xung quanh cũng đều nhìn Chu Ngạo, vẻ mặt ai nấy đều kỳ lạ.





Nhìn người đẹp mà cũng khóc được?





Có người ngạc nhiên thốt lên, không biết vì sao Chu Ngạo lại khóc.





Chu Ngạo như không nghe thấy, hắn ta bước ra định chạy tới nhưng bị Diệp Thành giữ lại: “Ta hiểu tâm trạng của huynh, nhưng bây giờ không phải lúc cứu người, Minh Vương Tông có một Thánh Nhân, chín Chuẩn Thánh, với đội hình này huynh còn chưa tới được chỗ cô ấy thì đã bị giết rồi”.





“Vậy thì chết thôi”, hai mắt Chu Ngạo đỏ ngầu đầy tơ máu, bàn tay nắm chặt cũng đẫm máu, giống như người điên.





“Vớ vẩn”, Diệp Thành quát lên, tế tiên quang ra phong cấm Chu Ngạo, truyền âm tới: “Ta có cách cứu cô ấy, nhưng không phải ở đây, tin tưởng ta, đừng làm chuyện ngu xuẩn”.





“Đã hiểu”, Chu Ngạo gật đầu thật mạnh, cố gắng kìm nén sự kích động trong lòng, hai mắt đẫm lệ, nhìn chằm chằm Nguyệt Trì Huân đang bước đi trên thang đá, lòng đau như cắt.





“Chuyện này cũng thật là”, Diệp Thành hít sâu một hơi, cũng nhìn về phía thang mây.





Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, Nguyệt Trì Huân đang từng bước đi tới, cô đội mụ phượng trên đầu, dung nhan tuyệt thế nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh đáng sợ, có phần thê lương, cũng có vẻ không còn lưu luyến cuộc sống.





Như những người kia nói, cô là vật hy sinh, đánh đổi mạng sống của mình vì sự tồn vong của gia tộc.





Giờ đây không phải cô đang bước tới Lăng Tiêu Tiên Khuyết, mà là địa ngục Cửu U, một khi bước vào là sẽ không có lối ra.





Đi mãi đi mãi, cô bất giác dừng lại, vô thức nghiêng đầu nhìn đám đông ở một hướng, ánh mắt dừng lại trên người Chu Ngạo giữa những bóng người đông đúc.





Không hiểu vì sao nhìn Chu Ngạo nước mắt đầy mặt, trong lòng cô lại thấy đau đớn, cảm giác cổ xưa mà thăng trầm.





Một trăm năm rồi!



Chu Ngạo cười trong nước mắt, lần này ánh mắt hai người giao nhau, hắn ta đã chờ một trăm năm rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK