Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chỉ một tích tắc thôi đã khiến ngươi thảm hại thế này rồi, lão tử khẳng định nó chính là khí hỗn độn”, hơi thở của Thái Hư Cổ Long dồn dập, mắt rồng vốn đã sáng, trong nháy mắt còn ánh lên tia lửa hừng hực.





“Ít nhất cũng phải một trăm nghìn trượng”, Diệp Thành lảo đảo đứng lên, toàn thân run rẩy, trong mắt đầy vẻ kiêng kỵ.






“Tiếp tục lùi lại đi! Lùi ra ngoài phạm vi một trăm nghìn trượng”.





“Để an toàn, lùi mấy trăm nghìn trượng thì hơn”, Diệp Thành nhét một viên đan dược vào miệng, Man Hoang Luyện Thể lại bắt đầu hoạt động, vừa khôi phục thương thế vừa tiếp tục lùi về phía Đông Nam.





Mãi đến khi cách mốc chừng một trăm năm mươi nghìn trượng hắn mới dừng lại, khả năng hồi phục bá đạo của Hoang Cổ Thánh Thể khiến cơ thể hắn gần như khôi phục hoàn toàn.








Vút!





Sau đó hắn lại biến mất, sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo đi vào hố đen không gian.





Lần này không gặp áp lực lăng thiên đó nữa, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi.





Sau khi đứng vững, hắn vội nhìn về hướng Đông Bắc, nhưng vì hố đen không gian quá tối nên với thị lực của hắn cũng không thể nhìn thấy tình hình bên đó.





Bất lực, hắn chỉ đành từng bước từng bước tới gần, cảnh giác nhìn xung quanh, Tiên Luân Nhãn luôn trong trạng thái mở, nếu có điều gì bất thường, hắn sẽ lập tức ra khỏi hố đen không gian.





Không biết đi bao lâu hắn mới dừng lại, nheo mắt nhìn về một hướng.





Ở đó có vân hải màu xám, rất rộng lớn và cổ xưa, cực kỳ nặng và loạn, mang theo sức mạnh huỷ diệt, trong đó còn có những luồng lôi điện xì xèo, hệt như con rắn đang .





“Hai lần trước lão tử đã suýt bị ngươi nghiền thành tro bụi, rốt cuộc ngươi có phải khí hỗn độn không?”, Diệp Thành lẩm bẩm một mình, nhấc chân chậm rãi tới gần.





Càng đến gần biển hỗn độn, hắn càng cảm nhận được áp lực nhân lên, cứ bước một bước, áp lực sẽ tăng lên vài lần, với sức chiến đấu của hắn cũng cảm thấy hơi khó khăn.





Cuối cùng khi cách biển hỗn độn chừng trăm trượng hắn mới vững vàng dừng lại, mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển.





“Bảo bối, thật sự là bảo bối”, hai mắt Diệp Thành rực lửa nhìn chằm chằm biển hỗn độn trước mặt.





Ổn định một lúc, hắn gọi Đại La Thần Đỉnh ra, sau một tiếng rung, Đại La Thần Đỉnh mau chóng trở nên to hơn, đến khi to chừng trăm trượng mới dừng lại.





Hút!





Sau đó hắn khẽ hô, Đại La Thần Đỉnh vừa to vừa nặng đột nhiên rung lên, phát ra âm thanh vù vù dữ dội, độn giáp thiên tự trên đó cũng xuất hiện, bao quanh Đại La Thần Đỉnh rồi tự xếp thành hàng, trong đó còn có thiên âm đại đạo đan xen vang vọng.





Ngay tức khắc, biển hỗn độn cuồn cuộn bị Đại La Thần Đỉnh hút vào.





Nặng thật!



Diệp Thành cắn chặt răng, tiếng rít gào phát ra từ giữa những kẽ răng, cho dù ở ngoài phạm vi biển hỗn độn, cho dù có sức mạnh của Đại La Thần Đỉnh nhưng hắn vẫn rất vất vả, bởi vì biển hỗn độn này thật sự quá nặng, từng làn từng làn đè ép khiến hắn không thở nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK