Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiểu tử, ngươi từ đâu ra vậy?”, nhìn Diệp Thành ở nơi không xa, vẻ mặt Từ Phúc cực kỳ buồn bực.

Là một luyện đan sư, ông biết rõ Đan phủ là nơi thế nào, đây không phải nơi ai cũng có thể vào được. Ông đi dạo một vòng Đan Thành mới tới đây, vừa tới đã nhìn thấy Diệp Thành, không buồn bực mới lạ.

“Ngoài ý muốn, chỉ là một lần ngoài ý muốn thôi ạ”, Diệp Thành ho khan.

“Đừng gây rối ở đây, nếu không ta cũng không bảo vệ được ngươi đâu”, Từ Phúc gườm Diệp Thành.

“Con hiểu, con hiểu”.

“Ôi chao, đây không phải Từ Phúc ư?”, khi hai người đang trao đổi bằng ánh mắt thì một giọng nói vang lên. Người nói là Thương Sơn Đạo Nhân của Chính Dương Tông, lúc này ông ta đang nhìn Từ Phúc với vẻ chế giễu: “Sao? Lần này lại tới một mình à? Bao nhiêu năm rồi, thế hệ trẻ của Hằng Nhạc Tông các ông không có nổi một luyện đan sư à?”

Ngay khi lời này vừa dứt, trong mắt Từ Phúc chợt loé lên tia lạnh lẽo: “Thương Sơn, ông bớt giả ngây đi, nếu không phải bị Chính Dương Tông các ông ám toán thì đệ tử Diệp Thành của Hằng Nhạc ta cũng không trở thành một kẻ bỏ đi”.

“Đó là do hắn bất cẩn, có thể trách được ai”, Thương Sơn Đạo Nhân cười khẩy.

“Món nợ này sớm muộn gì chúng ta cũng tìm ngươi tính sổ”, Từ Phúc khẽ gằn giọng, giọng nói càng lúc càng lạnh.

“Nghĩ lại thì Diệp Thành cũng thật xui xẻo”, khi hai người đang đối chọi gay gắt thì hiện trường lại vang lên những tiếng thảo luận.

“Hắn đánh bại được Huyền Linh Chi Thể đúng là nằm ngoài dự đoán của ta”.

“Điều khiến ta bị sốc nhất là hắn bị thương nặng như thế, còn ăn Thực Cốt Đan năm vân mà không chết”.

“Trở thành kẻ vô dụng thật sự đáng tiếc, chôn vùi chân hoả màu vàng kim của hắn! Ta chưa thấy chân hoả màu vàng kim bao giờ, không biết hắn có cho Từ Phúc chân hoả không?”

Giữa cuộc thảo luận, Diệp Thành vẫn cúi đầu lau linh châu.

Sự căm phẫn của Từ Phúc đương nhiên là để che giấu, diễn kịch mà! Đương nhiên phải diễn cho tròn vai.

Nhưng không biết khi những người đang có mặt ở đây biết được thân phận thật sự của hắn, liệu vẻ mặt họ có trở nên khác thường không?

“Được rồi, hai vị đạo hữu, không dễ gì mới được gặp nhau, đừng để cơn giận ảnh hưởng tới bầu không khí”, thấy mùi thuốc súng nồng nặc từ Từ Phúc và Thương Sơn Đạo Nhân, Đan Thần xen vào, nếu không hai người kia sẽ đánh nhau mất.

Hừ!

Hừ!

Đan Thần đã ra mặt, đương nhiên Từ Phúc và Thương Sơn Đạo Nhân sẽ không quá mức lỗ mãng, hai người khịt mũi hừ lạnh rồi ngồi xuống.

Tiếp đó lại có thêm người đến, hơn nữa cơ bản đều dẫn theo một luyện đan sư trẻ tuổi.

Diệp Thành lại có việc để làm.

Giống như mấy lần trước, tiểu cô nương hào phóng Lạc Hi cứ nhận được quà là lại nhét cho Diệp Thành, cô bé không rành thế sự nên không hiểu rằng mình làm vậy không phải tốt cho Diệp Thành, mà ngược lại còn kết thù cho hắn.

Nhưng Diệp Thành cũng chẳng sợ.

Điều quan trọng nhất là hắn có Khi Thiên Phù Chú che giấu khí tức, có mặt nạ Quỷ Minh che mặt, ngay cả Đan Thần cũng không nhìn ra được khuôn mặt thật của hắn chứ đừng nói là người khác, có những thứ này bảo vệ hắn còn sợ gì?

“Ta hỏi muội một chuyện”, Diệp Thành vừa lau linh châu vừa nhìn Lạc Hi: “Luyện đan sư nào tham gia đại hội đấu đan đều sẽ đến Đan phủ chào hỏi sao?”

“Đương nhiên không phải”, lần này Lạc Hi chẳng hề nghĩ ngợi đã trả lời rất chắc chắn: “Đại Sở rất lớn, có rất nhiều luyện đan sư ẩn thế, người không đến cũng rất nhiều, đại hội đấu đan không quy định nhất định phải tới Đan phủ chào hỏi trước, tất cả đều là tự nguyện”.

“Thì ra là vậy”, Diệp Thành gật đầu, tiếp tục vùi đầu chăm chú lau linh châu.

“Ta đã tặng huynh bao nhiêu quà rồi, huynh có thể gỡ mặt nạ ra không? Ta vẫn chưa biết mặt mũi huynh thế nào”, Lạc Hi cười vui, chớp mắt nhìn Diệp Thành.

“Dung mạo ta hơi xấu, sẽ khiến muội sợ đấy”, Diệp Thành ho khan một tiếng.

“Nói dối”, Lạc Hi bĩu môi.

“Được rồi, ta nói thật”, Diệp Thành cười khổ, chỉ vào mặt nạ Quỷ Minh trên mặt mình rồi nghiêm túc nói: “Khi ta xuất sơn, sư phụ dặn khi nào tìm được vợ mới được tháo mặt nạ”.

“Vậy huynh tìm được vợ chưa?”, Lạc Hi chớp chớp đôi mắt to nhìn Diệp Thành.

“Chưa”.

“Vậy hay là ta làm vợ huynh nhé!”

“Phụt!”, Lạc Hi vừa dứt lời, Huyền Nữ bên cạnh đã phun trà trong miệng ra, tức tối gườm cô ấy: “Lạc Hi, muội là người của Đan phủ, lời này sao có thể nói linh tinh được?”

Ồ!

Lạc Hi cúi đầu, bất giác lè lưỡi.

Huyền Nữ dời mắt đi chỗ khác, nhìn sang Diệp Thành, vẻ mặt càng thêm lãnh đạm.

Diệp Thành ho khan một tiếng rồi cũng nhìn đi nơi khác, hắn trêu Lạc Hi thôi, không ngờ cô nhóc này lại khiến hắn bất ngờ như vậy.

Đang nói chuyện thì bên ngoài lại có người bước vào.

Hắn ngước mắt nhìn lên thì thấy một ông lão mặc huyết bào, khí thế hùng hồn, toàn thân toát ra hơi thở huyết linh.

“Thị Huyết Đạo Nhân của Thị Huyết Điện”, ngay khi người này vừa xuất hiện, tất cả mọi người đang có mặt đều nhìn sang, hơn nữa còn không ít người khẽ nhíu mày.

“Chào các vị đạo hữu, mọi người vẫn khoẻ chứ!”, Thị Huyết Đạo Nhân ung dung bước vào, chào hỏi một câu quen thuộc nhưng khoé miệng lão ta còn mang theo nụ cười giễu cợt, cặp mắt già nua độc địa như rắn rết còn ánh lên tia u ám.

“Nhờ phúc của ngươi, ta vẫn còn sống”, giọng điệu của rất nhiều luyện đan sư trong điện đều không tốt lắm, dường như bọn họ không hề muốn gặp Thị Huyết Đạo Nhân.

Nhưng người Diệp Thành nhìn không phải Thị Huyết Đạo Nhân, mà là thiếu niên bên cạnh lão.

Đúng, là một thiếu niên, hắn khoảng chừng bảy tám tuổi, mặc huyết y, tướng mạo rất kỳ quái, đầu cực kỳ lớn, tóc trên đầu thưa thớt, đầu thật sự không cân xứng với cơ thể.

Ngoài ra tay trái của hắn có màu đen kịt, hơn nữa móng tay cực kỳ dài.

Điều quan trọng nhất là hai mắt hắn có màu máu, người khác nhìn vào đều thấy rợn người, mang lại cho mọi người cảm giác hắn không phải người mà là ác ma.

Ở đây không chỉ Diệp Thành mà ngay cả các vị lão bối và nhóm luyện đan sư trẻ tuổi cũng đang nhìn, với con mắt của những luyện đan sư trẻ tuổi này đương nhiên nhìn ra sự quái dị của thiếu niên trước mặt.

“Thiếu niên này trông thật kỳ lạ”, một lão bối khẽ giọng lẩm bẩm.

“Đầu thật to!”

“Sao tay trái cậu nhóc lại có màu đen, cả đôi mắt nữa, sao lại có màu đỏ máu chứ?”

“Người này…”, Đan Thần nhìn thiếu niên kia, hai mắt hơi híp lại, lông mày cũng cau chặt.

“Sao ta cứ có cảm giác đã gặp người này ở đâu rồi nhỉ?”, Diệp Thành sờ cằm, trong mắt loé lên tia sáng không rõ, cảm giác đầu tiên thiếu niên này mang lại cho hắn là dường như đã gặp ở đâu.

“Linh hồn cảnh giới Địa”, Huyền Nữ bên cạnh cũng hơi cau mày.

“Hắn là Huyết Đồng, luyện đan sư mới của Thị Huyết Điện ta”, khi mọi người còn đang xôn xao thì Thị Huyết Đạo Nhân đã mỉm cười u ám, giới thiệu với mọi người.

“Đã tới rồi thì đều là khách, mời vào trong”, Đan Thần cười nhã nhặn, vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại.

Thị Huyết Đạo Nhân ngồi vào chỗ, Huyết Đồng cũng ngồi xuống bên cạnh lão.

Sau đó lại có người tới, hơn nữa cơ bản đều là những luyện đan sư nổi tiếng.

Một nhóm bạn già tụ họp, đương nhiên sẽ không thiếu màn chào hỏi và tâng bốc lẫn nhau.

Bên này, Diệp Thành vẫn đang lau linh châu của mình.

Nhưng chẳng mấy chốc hắn lại cau mày, vì hắn cảm thấy có ai đó đang nhìn trộm mình.

Hắn lập tức ngẩng đầu, nhìn quanh đám người một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Huyết Đồng, phát hiện hắn ta đang cười mình với, mà nụ cười ấy rất dị thường, khiến hắn rợn tóc gáy.

Thấy thế hắn lại chuyển tầm mắt, trong mắt loé lên tia sáng khó hiểu, cảm giác quen thuộc càng ngày càng rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK