Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh






Liếc nhìn đám người một lượt, Thiên Tông Lão Tổ là người đầu tiên rời đi, đã mấy trăm tuổi rồi, ông không có tâm trạng nói vớ vẩn với đám trẻ ranh.





Đi thôi, đi thôi!






Sau đó mọi người lần lượt giải tán, còn Diệp Thành được Cổ Tam Thông cầm một chân kéo đi.





Màn đêm lúc này mới chìm vào yên tĩnh.





Đại điện Thanh Vân Tông cũng yên tĩnh như màn đêm, hàng chục bóng người đứng thẳng tắp nghiêm chỉnh, phía Công Tôn Trí vẫn đang chờ tin tức từ phía Thanh Vân Lão Tổ.








“Chưởng giáo, các lão tổ sẽ không sao chứ?”, đến lúc nào đó, một trưởng lão mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng trong điện.





“Đừng có nói gở”, không đợi Công Tôn Trí lên tiếng, một ông lão áo tím đã quát lên: “Mấy lão tổ đều là cảnh giới Chuẩn Thiên, hơn nữa còn không phải cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường, muốn động đến họ trừ khi điều động cả đội quân tu sĩ, mà điều động quân đội thì thế trận sẽ không nhỏ, chúng ta sẽ không nhận được tin tức sao?”





“Có lẽ vậy! Nhưng họ đi lâu như thế cũng không có tin gì, thật khiến người ta lo lắng!”





“Tiếp tục phái người đi tìm”, Công Tôn Trí hít sâu một hơi.





Mà lúc này, phía Thiên Tông Lão Tổ đã thông qua truyền tống trận của phân điện về đến Hằng Nhạc, bốn người phía Ngưu Thập Tam cũng đi theo, lúc này họ đang tập trung trong đại điện của Hằng Nhạc Tông.





“Chín đại lão tổ đã bị các ngươi phế rồi, vậy còn sợ cái gì nữa?”, trong điện toàn là tiếng hô to gọi nhỏ của Thái Ất Chân Nhân.





“Đúng thế! Đội hình lớn như vậy, theo ta thấy cứ hành động đi”, Ngô Tam Pháo bắn nước miếng khắp trời: “Không đủ nhân lực thì lão tử đi đầu cho các ngươi”.





“Các ngươi còn gào thét ầm ĩ nữa thì cô nãi nãi đây sẽ đánh người đấy”, Sở Linh vừa ung dung cắt móng tay vừa thản nhiên lên tiếng.





Hơ!





Nghe vậy, phía Thái Ất Chân Nhân đều mấp máy miệng sau đó ngoan ngoãn ngồi về vị trí ban đầu, không ai dám hé răng nửa lời.





“Chúng ta không trực tiếp khai chiến đương nhiên có lý do của chúng ta”, Diệp Thành ngồi trên ngai vàng vừa ôm khuôn mặt sưng vù của mình vừa nói: “Bây giờ chín đại lão tổ của Thanh Vân đã bị phế, sao chúng ta phải khai chiến trực diện nữa? Giảm bớt sức chiến đấu của Thanh Vân Tông chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”





“Mối uy hiếp bây giờ là người có Thiên Nhãn của Thanh Vân Tông”, Chung Giang trầm ngâm cất lời: “Muốn giả danh người của Thanh Vân trà trộn vào đó thì phải loại trừ người này trước”.





“Thông báo cho nội gián của chúng ta ở Thanh Vân Tông tìm người tên Vân Thanh đi”, Diệp Thành hạ lệnh.





“Không phải ngươi định lẻn vào Thanh Vân Tông ám sát ông ta đó chứ?”, mọi người đồng loạt đổ dồn ánh nhìn vào Diệp Thành.





“Ta không có gan lớn đến vậy”, Diệp Thành ho khan một tiếng: “Phải tìm hiểu động tĩnh của người đó trước đã, chỉ cần chúng ta trà trộn vào Thanh Vân Tông đúng lúc thì có thể tránh được ông ta, như vậy mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn”.








1641990116429.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK