Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đại hội đấu thạch tạm ngừng ba ngày, sau ba ngày tiếp tục”.

Vào ban đêm, một giọng nói trầm trầm vang lên ở Thiên Long Cổ Thành, kéo theo những tiếng mắng chửi liên tiếp.

“Đổi địa điểm, buộc phải đổi địa điểm, có vào trong không gian đấy lần nữa thì đến cả lòng mề ta cũng nôn ra mất”.

“Mất thời gian của ta, vô vị”.

“Chỉ ba ngày mà thôi, chớp mắt là qua ấy mà, vội cái gì”.

Trong tiếng mắng chửi liên hồi, Diệp Thành như không hề bị ảnh hưởng, hắn đứng trong tiểu viên không hề động đậy.

Lại nhìn về phía trước mặt hắn, Đại La Thần Thiết bước đầu mang hình dáng của một cái vạc.

Đại La Thần Thiết không ngừng được tôi luyện, từng luồng khí huyền ảo trên đó bay khắp tiểu viên, chuyện dị thường xuất hiện. Những cây linh thảo khắp tiểu viên lần lượt đua nở, hết sức rực rỡ.

Cứ vậy, hay ngày trôi qua.

Diệp Thành từ từ mở mắt, hắn hà ra một hơi mang theo khí đục. Đột nhiên, trong hai con mắt có luồng sáng phát ra. Mặc dù hết sức sắc bén nhưng lại nhanh chóng tiêu tan, đôi mắt hắn như có thêm đạo uẩn không thể diễn tả và đạo uẩn đó cũng hết sức thâm sâu.

Còn lúc này, Đại La Thần Thiết trước mặt hắn đã được luyện thành một cái vạc to. Thay vì nói là một cái vạc to thì chi bằng nói rằng nó có hình dáng như cái vạc vì nó vẫn chưa có bốn chân và hai tai, đến cả trên thân vạc cũng gồ ghề.

Chẳng còn cách nào vì hình ảnh cái vạc xuất hiện trong đầu Diệp Thành quá phức tạp còn vạc lại là loại khó luyện nhất trong tất cả các loại binh khí, khiến mỗi lần tôi luyện, Diệp Thành đều mất rất nhiều sức.

“Hình ảnh này trông có phần gượng gạo”, Diệp Thành ho hắng nhìn kiệt tác của mình.

“Nghĩ thì cũng phải, đó là Đại La Thần Thiết, là tiên khí nghịch thiên trong tương lai, đâu thể dễ dàng mà luyện ra được”.

“Xem ra luyện vạc không phải là việc một sớm một chiều, cần có sự tôi luyện dần dần”.

Thế nhưng dù là vậy thì cái vạc này cũng hết sức bất phàm.

Nó lơ lửng trong không trung, giản dị tự nhiên, xung quanh còn có khí tức bao quanh. Sức nặng và độ dày của cái vạc khiến không gian trở nên méo mó, thân vạc còn có từng đường vân dị thường như ẩn như hiện.

“Ta phải đặt cho mày cái tên mới được”, nhìn cái vạc, Diệp Thành lại xoa cằm trầm trồ hồi lâu, mắt hắn mới sáng lên.

“Đại La Thần Đỉnh, chính là mày”, Diệp Thành cười khúc khích: “Cái tên này nghe rất hay”.

Nói rồi, Diệp Thành lại rạch vào ngón tay để từng giọt máu nhỏ vào Đại La Thần Đỉnh, ngay sau đó, máu tươi cứ thế được Đại La Thần Đỉnh hấp thụ.

Tiếp đó, Đại La Thần Đỉnh rung lên mạnh mẽ, trong chốc lát, Diệp Thành có cảm giác thân thiết với nó bội phần.

Diệp Thành không quên đem linh hồn lạc ấn của mình khắc lên trên đó rồi mới lùi về sau một bước.

Lên!

Sau tiếng hô khẽ của Diệp Thành, hắn bắt đầu ngự động Đại La Thần Đỉnh.

Vù!

Có điều, Đại La Thần Đỉnh rung lên một tiếng nhưng lại không bay lên, nó vẫn lơ lửng trong không trung với khoảng cách cách mắt đất nửa trượng.

“Đây…ít nhất cũng phải một trăm nghìn cân”, Diệp Thành chép miệng. Đại La Thần Thiết trước đó chỉ lơ lửng trong không trung nên hắn không ước tính được sức nặng của thần thiết, hiện giờ xem ra hết sức kinh người.

“Một trăm nghìn cân, bảo bối của ta”.

“Có điều trọng lượng của ngươi khiến ca đây rất thích”, Diệp Thành cười khúc khích, lần này hắn có đủ tự tin có thể ngự động được Đại La Thần Đỉnh.

Vù!

Đại La Thần Đỉnh rung lên sau đó bay vào không trung, từng luồng khí huyền diệu cứ thế phát ra ngoài cái vạc giống như bùng phát.

Vù!

Diệp Thành lại trầm trồ. Đại La Thần Đỉnh kêu vù một tiếng, nó rơi từ trên không trung xuống, nó thật sự rất nặng. Diệp Thành có thể nhìn thấy phần mặt đất dưới chân mình nứt lìa.

“Nếu như bất thình lình tế gọi ra và để nó giáng từ trên trời xuống thì tám phần sẽ đè bẹp người ta mất”.

“Được lắm”, Diệp Thành càng nhìn càng thích thú.

Rầm! Đinh!

Đương lúc Diệp Thành vui mừng thì quang môn truyền lên âm thanh đinh đang.

“Nha đầu nhà ngươi, mở cửa”, bên ngoài, Ngô Tam Pháo đang dùng một cái búa sắt đen kịt rất to gõ vào quang môn.

“Sao không mở, lão tử dùng lôi chú đấy”, ở bên, Thái Ất Chân Nhân cũng rút ra một đạo linh phù từ trong ngực áo vả lại nghe ý của ông ta có vẻ như muốn dùng uy lực của lôi chú.

Vù!

Đương lúc cả hai gào thét thì quang môn mở ra.

Ngay sau đó, cả hai người bổ nhào vào, mặt mày tối sầm lại nhìn Diệp Thành giống như thể bọn họ vẫn còn tức giận vì hai ngày trước Diệp Thành quẳng mình ra khỏi đây.

Ấy?

Khi cả hai định nổi đoá thì lại thấy Đại La Thần Đỉnh đang lơ lửng bên cạnh Diệp Thành, bọn họ lập tức ghé lại gần.

Bang! Bang!

Ngô Tam Pháo dùng ngón tay gõ vào Đại La Thần Đỉnh sau đó nhìn sang Diệp Thành hỏi thăm dò: “Đây là dùng một miếng sắt để luyện thành sao?”

“Đương nhiên rồi, được không?”, Diệp Thành nói rồi hất tóc tự hào.

“Được cái gì chứ?”, Thái Ất Chân Nhân liếc nhìn Diệp Thành, “một viên vẫn thạch tử tế mà bị ngươi luyện thành ra thế này”.

“Đúng, đúng, ngươi luyện gì không luyện lại đi luyện ra cả cái nồi bằng sắt to đùng”.

“Nồi… nồi sắt to đùng?”, khoé miệng Diệp Thành giật lên, “đây là đại đỉnh được chưa nào?”

“Được, được rồi, ngươi nói gì thì nó là cái ấy”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân cũng không tranh luận với Diệp Thành nữa mà tiến lên trước kéo một bên cánh tay của Diệp Thành đi ra ngoài: “Dẫn ngươi tới xem một nơi hay ho”.

“Nơi gì mà thần bí vậy?”, Diệp Thành bị kéo xệch ra ngoài, trước khi đi còn không quên cất Đại La Thần Đỉnh.

“Tới thì biết”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân đưa Diệp Thành đi, lúc rẽ trái, lúc rẽ phải, cuối cùng dừng lại bên một cửa tiệm nhỏ.

“Này, chính là nơi này”.

“Thạch phường?”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn tấm hoành, bên trên có hàng chữ viết hoa như rồng bay phượng múa.

“Thạch phường là nơi nào?”, Diệp Thành nhìn Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo bằng ánh mắt khó hiểu.
Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
“Thạch phường chính là nơi bán đá, vả lại những viên đá ở đây giống với đá trong buổi đấu giá hai ngày trước, đều được lấy ra từ Thập Vạn Đại Sơn, điểm khác biệt duy nhất chính là đá ở đây có giá niêm yết, vả lại, mẹ kiếp, giá cũng đắt cắt cổ”.

“Đi, vào trong rồi nói”, nói rồi, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo liền kéo Diệp Thành đi vào Thạch Phường.

Vừa vào cửa, Diệp Thành đã sáng mắt lên.

Được đấy, lại là một không gian nhỏ hẹp, diện tích cũng chỉ chừng năm mươi nghìn trượng.

“Thiên Long Cổ Thành đúng là giàu có”, thấy những bóng người đi tới đi lui trong Thạch Phường, Diệp Thành bất giác tặc lưỡi.

Sau khi đảo mắt nhìn đám người, Diệp Thành mới nhìn lên tảng đá trên vân đài, số lượng cũng không hề ít, hình dáng dị thường, trông có viên dễ nhìn, có viên chẳng ra sao.”

“Nơi này có bao nhiêu đá như vậy thì tới đây mua là được, sao lại phải tổ chức đại hội đấu thạch?”, Diệp Thành thắc mắc nhìn Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân hỏi.

“Ngươi thì hiểu cái gì?”, Ngô Tam Pháo giải thích: “Đá ở đây về cơ bản đều được cho rằng là loại hạ đẳng, không có bảo bối, mặc dù có một vài viên có bảo bối nhưng số lượng rất ít”.

“Vả lại quan trọng nhất là nó lại đắt dị thường”, Thái Ất Chân Nhân tặc lưỡi, nói rồi không quên chỉ vào tảng đá bên cạnh: “Nhìn thấy không, tảng đá khó coi này mà cũng có giá hai mươi nghìn linh thạch, có thừa tiền chi bằng thêm năm trăm nghìn tới đấu giá những tảng đá ở buổi đấu giá có phải hơn không?”

“Nói vậy ta hiểu rồi”.

“Vậy ngươi có biết bọn ta gọi ngươi tới đây làm gì không?”, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo chau mày nhìn Diệp Thành.

“Ta đương nhiên hiểu chứ”, Diệp Thành cười gian manh: “Mua những viên đá có bảo bối ở đây, lấy ra bảo bối thì lại bán đi, như vậy là có tiền tới buổi đấu giá rồi, đúng không?”

“Tiểu tử, ngươi càng ngày càng khôn ra đấy”.

“Nhưng ta không có tiền”.

“Gom lại là có”, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo nói ý tứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK