Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đa tạ Kiếm Thần tha mạng”, Thánh Vương Đại La Kiếm Tông vội vàng dập đầu quỳ lạy, đám Thánh chủ Đại La Kiếm Tông cũng như được đại xá, Kiếm Thần vẫn còn nhân từ lắm, nếu không bọn chúng đã tan thành mây khói hết rồi.





“Giao cho ngươi đấy”, đạo thân Kiếm Thần khẽ nói, nhưng lời này là nói với Diệp Thành.





“Được được”, Diệp Thành dựng thẳng cổ áo, hắng giọng nhìn Thánh Vương Đại La Kiếm Tông: “Huyền La tiền bối, vãn bối và Kiếm Thần sắp phải đi xa một chuyến, không biết có thể gửi gắm một vài người bạn cho Đại La Kiếm Tông không, hay nói cách khác, tiền bối có thể bảo đảm an toàn cho họ được không?”





“Tất nhiên là được rồi”, Thánh Vương Đại La Kiếm Tông cười khan, nói xong lại lau mồ hôi lạnh.





“Vậy thì tốt”, Diệp Thành phất tay đưa Đoàn Ngự và những người chuyển kiếp khác ra khỏi Hỗn Độn Thần Đỉnh.





Nhiếp Phong cũng tới, gia nhập vào hàng ngũ những người chuyển kiếp, đám đông đứng cùng với nhau, phía Thánh Vương Đại La Kiếm Tông nhìn họ với vẻ mặt khó hiểu, Tử Trúc Chân Nhân của Tử Trúc Phong lại càng kinh ngạc, thảng thốt.





Nhưng khó hiểu thì khó hiểu, Thánh Vương Đại La Kiếm Tông cũng không dám trái lệnh.





Không chỉ ông ta mà mọi người trong Đại La Kiếm Tông cũng vậy, bọn họ đã hạ quyết tâm phải bảo vệ bằng hữu của Diệp Thành cho tốt, thậm chí còn có người nghĩ thầm lần này về tông nhất định phải coi những người này như tổ tiên.





Diệp Thành hít một hơi sâu rồi mỉm cười, hắn phải đi rồi, vậy nên mới mượn uy thế của Kiếm Thần để tìm một nơi an toàn cho người chuyển kiếp, chỉ có như vậy hắn mới có thể yên tâm rời đi.





Phía Nhiếp Phong và Đoàn Ngự đều nhìn Diệp Thành, họ biết hắn sắp phải lên đường, lần này hắn đi đến khi gặp lại có lẽ đã là trăm năm sau, đó sẽ là một quãng thời gian thăng trầm và dài đằng đẵng.





“Diệp sư đệ, chúc đệ lên đường gặp may mắn”, Nhiếp Phong và Đoàn Ngự chắp tay tiễn biệt.





“Thánh chủ, chúc người lên đường gặp may mắn”, những người chuyển kiếp của Đại Sở cũng chắp tay hành lễ cung tiễn Diệp Thành.





“Một năm nào đó, chúng ta sẽ cùng trở về quê hương”, Diệp Thành mỉm cười, quay người đặt chân lên tinh không, để lại cho mọi người và vùng tinh không này một bóng lưng cô đơn, dù sao hắn cũng chỉ là một người khách qua đường của Bắc Đẩu.





“Cung tiễn Kiếm Thần”, đạo thân Kiếm Thần cũng rời đi, sau lưng là âm thanh như thuỷ triều khiến tinh không rung chuyển.





“Kiếm Thần đi rồi”, các lão bối tu sĩ nhìn hai bóng lưng dần khuất xa với đôi mắt mông lung.





“Đời này được nhìn thấy thần thoại Chư Thiên cũng coi như không có gì phải nuối tiếc”, mãi cho đến khi bóng lưng Diệp Thành và đạo thân Kiếm Thần biến mất hồi lâu, tu sĩ đông như sóng biển mới chậm rãi tản ra, vẻ mặt ai cũng hơi thất thần.





“Nào nào, về tông thôi”, Thánh Vương Đại La Kiếm Tông, mười tám Thánh Nhân, hơn hai trăm Chuẩn Thánh vây quanh Nhiếp Phong, điều đáng nói là ai cũng nở nụ cười nịnh nọt, không thể động đến những người này, nếu những người này có chuyện gì thì bọn họ sẽ không có kết cục tốt đẹp.





“Đi thôi”, Nhiếp Phong mỉm cười rồi cất bước trước tiên, Đoàn Ngự cũng nở nụ cười, tiến lên cùng người chuyển kiếp.





“Tất cả các ngươi đều phải tôn trọng họ cho ta”, Thánh Vương Đại La Kiếm Tông hấp tấp đi theo, sau đó lại dặn dò đám Thánh chủ Đại La Kiếm Tông, ông ta không muốn những người mà Diệp Thành gửi gắm có chút sơ suất gì.





“Đã rõ”, Thánh chủ Đại La Kiếm Tông lập tức đáp lại, rất nhiều người trong đám bọn họ vẫn còn đang lau mồ hôi lạnh, chủ yếu là vì những người Diệp Thành gửi gắm đều là những người bị thần tử Đại La bắt trói trong táng hải khi xưa, không biết sau này bọn họ có lật lại nợ cũ đó không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK