Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tỷ, sớm muộn gì hắn cũng biết mà”, thấy ánh mắt muốn ăn thịt người của tỷ tỷ, Thượng Quan Ngọc Nhi toét miệng cười.





“Muội còn nói nữa”.





“Ta đi tiểu một tí”, Diệp Thành bị kẹp ở giữa lập tức đứng dậy.






“Vừa hay ta cũng muốn đi”, Thượng Quan Ngọc Nhi cũng đứng dậy khiến Diệp Thành và cả nhóm lão bối đều bất giác giật giật khoé miệng.











Tiệc đến sáng sớm mới tàn, các trưởng lão mặt đỏ phừng phừng nhưng không ai dùng linh lực để giải rượu, hầu hết đều bước đi loạng choạng, lảo đảo.





Phía này, Diệp Thành đã theo Thượng Quan Ngọc Nhi đến một biệt uyển nhỏ, biệt uyển này ở sâu trong rừng hoa, rất yên tĩnh, còn được khắc Tụ Linh Trận, là một nơi rất tốt để tu luyện.





Bắt đầu đi!








Vừa bước vào, Diệp Thành đã lên tiếng, nói xong còn phất tay đóng cửa biệt uyển lại.





Được!





Thượng Quan Ngọc Nhi không hề ra vẻ, lập tức khoanh chân ngồi trên vân đoàn, hít sâu một hơi, điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất.





Mà bên kia, Diệp Thành đã gọi Đan Tổ Long Hồn ra, nó như một đạo kim quang bay vút vào giữa đầu mày của Thượng Quan Ngọc Nhi.





Hự!





Ngay sau đó, khuôn mặt Thượng Quan Ngọc Nhi hiện lên vẻ đau đớn, mồ hôi chảy dài trên má cô.





Cưỡng ép mở thần hải là hành động nghịch thiên, tạo hoá như vậy đương nhiên phải trả cái giá tương xứng, đó chính là đau đớn, nhưng so với cơ duyên nhận được sau khi mở thần hải thì những điều này chẳng đáng là gì.











Đêm khuya, trên đại điện uy nghiêm của Chính Dương Tông có mấy chục bóng người đang đứng nghiêm chỉnh, Thành Côn ngồi trên ngai vàng với khuôn mặt u ám, bầu không khí rất ngột ngạt, dường như sắp đóng băng.





“Sáu phó điện chủ của hai điện, mười tám ngọc bài linh hồn của thống linh đều bị vỡ, Thượng Quan thế gia mạnh vậy sao?”, ngay sau đó, giọng nói của một trưởng lão vang lên phá tan sự im lặng trong đại điện.





“Nếu Thượng Quan Huyền Cương và Thượng Quan Huyền Tông liều mạng chiến đấu, giết hết tất cả bọn họ cũng không phải điều không thể”, Ân Trụ trầm ngâm: “Xem ra trận chiến với Đông Nhạc lần này rất khốc liệt”.





“Rốt cuộc trận này đánh thế nào sẽ được biết nhanh thôi”, Chính Dương Lão Tổ ngồi xếp bằng trên vân đoàn chợp mắt.





Chẳng bao lâu, một ông lão mặc đồ đen từ bên ngoài điện bước vào, quỳ một chân trên đất.





“Thế nào rồi?”, Thành Côn nhìn ông ta với vẻ mặt âm trầm, những người khác như phía Chính Dương Lão Tổ và Ân Trụ cũng đều mở to mắt nhìn ông ta.





“Tin tức vừa đến, Thượng Quan thế gia vẫn chưa bị tiêu diệt”, ông lão áo đen vội đáp.





“Chưa bị tiêu diệt”, Thành Côn đứng bật dậy, nổi trận lôi đình: “Làm ăn kiểu gì vậy hả? Quân lực của hai điện mà cũng không tiêu diệt được Thượng Quan thế gia, Doãn Thương đâu? Bàng Thống đâu? Đại quân hai điện đâu?”





“Không… Không rõ tung tích ạ”.





“Không rõ tung tích?”, Thành Côn đột nhiên cau mày, nhìn chằm chằm vào người nọ.





“Chưởng giáo, mọi chuyện có vẻ phức tạp hơn chúng ta tưởng”, người áo đen vội vàng nói tiếp: “Theo nội gián từ nhà Thượng Quan báo cáo thì trận chiến này có Thanh Vân Tông tham gia, hơn nữa quân lực còn rất đông, cộng thêm cao thủ của nhà Thượng Quan, đại quân hai điện bị bao vây tứ phía, thảm bại rút lui”.





“Thanh Vân Tông”, vẻ mặt u ám của Thành Côn đột nhiên chuyển sang dữ tợn, tia sánh lạnh buốt, sắc bén bắn ra từ mắt ông ta.





“Sau đó thì sao?”, Ân Trụ nhìn ông lão áo đen với vẻ mặt âm u: “Đại quân hai điện đâu?”





“Nội gián từ nhà Thượng Quan báo rằng đại quân hai điện tổn thất nặng nề, đã… đã tan rã rồi ạ, họ cũng không biết hai vị điện chủ dẫn đại quân rút lui đi đâu”.



“Thảo nào”, Ân Trụ lạnh lùng lên tiếng, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: “Thảo nào sáu phó điện chủ của hai điện và mười tám thống lĩnh đều tử trận. Thanh Vân Tông, không ngờ các ngươi lại dám gài bẫy Chính Dương Tông của ta”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK