Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phụt!

Trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành lại lần nữa vung kiếm chém vào một tên đệ tử trên bảng Phong Vân.

“Chúng ta vốn không thù không oán, là ngươi tự tìm tới ta thôi”, Diệp Thành mặt mày lạnh tanh, hắn cầm kiếm Xích Tiêu với từng giọt máu đang nhỏ xuống đất, hắn vặn cổ rồi nhìn về một hướng, dây thắt y phục nhuốm máu, sát khí ngút trời.

Mấy ngày nay hắn thật sự đã giết chóc quá nhiều thế nhưng cũng đúng như hắn nói, bọn họ vốn không có thù oán, mọi việc đều do bọn họ tự tìm đến, thế giới của tu sĩ quả thực khốc liệt hơn trong tưởng tượng rất nhiều, không phải ngươi chết thì là ta vong, không diệt lúc này thì sớm muộn cũng sẽ bị người ta tiêu diệt.

Sắc trời tối tăm tĩnh mịch.

Diệp Thành toàn thân nhuốm máu lại lần nữa lê thân xác vào trong một rặng núi, thế nhưng lần này kẻ đuổi theo hắn không phải là kẻ mạnh của nhà họ Dương và Thị Huyết Điện nữa mà là những kẻ là người nhà của những tên đệ tử trên bảng Phong Vân bị hắn giết trước đó.

Quả thực, hắn đã tàn sát quá nhiều người, gây ra nhiều mối hận thù, càng giết người càng chuốc thêm thù oán, có vài lần hắn suýt chút nữa bị trảm vì những kẻ truy sát hắn thực sự quá nhiều.

Bên ngoài rặng núi rợp bóng người, có người tới để truy sát Diệp Thành, có những người từ tứ phương chạy đến với mục đích chỉ là để xem kịch.

“Trảm hắn hà tất cần các vị phải ra tay”, cuối cùng, một gã thanh niên bước ra từ trong đám người, hắn giật hắc bào ra để lộ chân dung.

Người này trông hết sức dị thường, đầu tóc màu tím, giữa trán còn khắc hoạ từng đường vân, xung quanh còn có hai luồng khí một đen một trắng bao quanh, giống như âm dương kiếm khí của Hoa Vân.

“Hầu Thiên Sát”, ngay sau đó liền có người nhận ra tên này.

“Hắn chính là Hầu Thiên Sát xếp thứ chín trên bảng xếp hạng Phong Vân sao?”

“Không sai, là hắn, đệ tử xếp thứ chín trên bảng xếp hạng Phong Vân cuối cùng cũng ra tay rồi, lần này Tần Vũ gặp đại địch hơn bậc mình rồi”.

“Chúng ta cần hắn sống”, thấy Hầu Thiên Sát, mấy lão già kia lần lượt gằn giọng: “Giết đồ tôn của ta, ta nhất định phải hút kiệt máu hắn, khiến hắn sống không bằng chết”.

“Là do bọn chúng giết ta trước”, trong rặng núi vang lên giọng nói lạnh lùng của Diệp Thành: “Đúng là ngông cuồng, rõ ràng biết bọn họ không phải là đối thủ của ta còn để bọn họ tìm tới ta, tự chuốc vạ vào thân”.

“Ngươi…”, bị Diệp Thành giáo huấn, lại thêm cơn phẫn nộ từ trước, cả nhóm lão già kia định sát phạt lên.

“Chư vị tiền bối, để ta, để ta”, điệu cười quỷ dị vang lên, tên này vừa nhìn rặng núi trước mặt như thể trông thấy bóng hình Diệp Thành đang đứng đó: “Tần Vũ, ra mặt chiến đấu đi, chết trong tay ta sẽ không khiến ngươi phải chịu nhục”.

“Muốn chiến thì vào đây”, mặt mày Diệp Thành vẫn lạnh tanh như thể có thể trông thấy bóng hình Hầu Thiên Sát thông qua từng ngọn núi.

“Ngươi sợ không làm gì được ta phải không?”, nghe Diệp Thành nói vậy, Hầu Thiên Sát nhếch miệng cười lạnh lùng.

“Đúng, ta sợ ngươi chết khó coi”, Diệp Thành mỉa mai: “Bên ngoài có bao nhiêu kẻ đợi giết ta như vậy, ngươi nghĩ ta ngu ngốc sao? Muốn đánh thì vào đây đánh, không đánh thì cút”.

“Muốn chết”, Hầu Thiên Sát mặt mày lạnh tanh, hắn xông vào rặng núi.

“Đi, vào trong xem xem”, ngay lập tức bèn có người xông vào.

Vút!

Đột nhiên bên trong rặng núi có thêm hàn mang lạnh băng bắn ra, những kẻ chen vào đây lập tức bị đâm xuyên bay từ trên hư không xuống.

“Lần này là cảnh cáo, còn tiếp diễn thì cứ thế mà xuống Hoàng Tuyền”, trong rặng núi vang lên giọng nói cảnh cáo của Diệp Thành: “Còn nữa, nếu trận chiến này có bên thứ ba tham gia vào thì ta sẽ truy sát tới cùng trời góc bể”.

Xì!

Khí thế mạnh mẽ của Diệp Thành khiến cho những kẻ tới đây xem trò đột nhiên run rẩy, thế nhưng nghĩ tới câu nói của Diệp Thành, có quá nhiều người run rẩy, bọn họ tin rằng Diệp Thành nói ra được thì sẽ làm được, mạnh như nhà họ Dương và Thị Huyết Điện mà hắn còn dám đụng vào, lại giết bao nhiêu đệ tử trên bảng Phong Vân như vậy nên trong mắt bọn họ Diệp Thành là một tên điên từ lâu rồi.

Đã là tên điên thì đương nhiên việc gì hắn cũng có thể làm ra được.

“Thằng ranh ác độc, hôm nay ta nhất định sẽ cho hắn chôn luôn ở đây”, một nhóm lão già mặt mày hung tợn lên tiếng.

Người truy sát Diệp Thành về cơ bản đều có ý định này, cho dù là Hầu Thiên Sát có thể bắt được Diệp Thành hay không thì bọn họ cũng muốn giết Diệp Thành, nhất định phải giết Diệp Thành, nếu để một tên điên thế này tồn tại trên thế gian thì sớm muộn gì cũng gây hoạ.

Trong rặng núi, sau khi Hầu Thiên Sát tiến vào, Diệp Thành không ngừng lùi về sau, cố gắng vào sâu bên trong rặng núi, mãi tới khi đứng trước vách đá, Diệp Thành mới dừng chân lại.

“Có trốn tới chân trời góc bể thì hôm nay ngươi cũng khó tránh khỏi cái chết”, Hầu Thiên Sát như một đạo thần mang bay tới, hắn há miệng nhả ra một miệng sát kiếm bay về phía trán Diệp Thành.

“Loại công kích thế này mà cũng lôi ra được”, Diệp Thành lạnh giọng, hắn không lùi mà tiến, một chưởng bát hoang hỗn hợp với ba loại bí pháp, khí thế mạnh lên trông thấy khiến những sát kiếm đang bay về phía mình bị đánh tan chỉ bằng một chưởng.

“Âm dương tuyệt thiên ấn”, Hầu Thiên Sát lại lần nữa tung ra thần thông mạnh mẽ, hai luồng khí một đen một trắng bao quanh bàn tay hắn, sau đó hắn chung hoà hai luồng khí này lại với nhau và đẩy từ trên trời xuống.

“Diệt ngươi chỉ cần Bát Hoang Chưởng”, Diệp Thành nghịch thiên vẫn tung ra chưởng Bát Hoang.

Rầm!

Ngay lập tức, chiêu âm dương tuyệt thiên ấn kia bị một chưởng của Diệp Thành đả phá, đến cả Hầu Thiên Sát cũng bị đẩy về sau, sắc mặt hắn vô cùng khó coi, đây là lần đầu tiên hắn gặp Tần Vũ, thứ tự của hắn còn xếp trên Tần Vũ trên bảng xếp hạng nhưng hiện giờ xem ra hắn đã đánh giá thấp Tần Vũ rồi.

Bát hoang!

Khi Hầu Thiên Sát còn đang ngỡ ngàng thì Diệp Thành đã lao lên như con mãnh hổ, khí huyết ngút trời, hắn ra tay với chiêu Bát Hoang Chưởng vô địch.

Hừ!

Hầu Thiên Sát hắng giọng, hắn không lùi mà tiến, tung ra một chưởng.

Phụt!

Chưởng này khiến nắm tay của Hầu Thiên Sát máu me nhơ nhuốc, hắn lảo đảo lùi về sau, sắc mặt kinh ngạc vì hắn cảm nhận được uy lực mạnh mẽ từ nắm đấm bá đạo của Diệp Thành.

“Đúng là đã đánh giá ngươi thấp rồi”, Hầu Thiên Sát lật tay lấy ra một thanh sát kiếm, hắn cắn rách đầu ngón tay sau đó nhỏ máu vào trong sát kiếm.

Vút! Vút!

Đột nhiên, sát kiếm rung lên, những đường phù văn dị thường hiển hiện, thanh kiếm được Hầu Thiên Sát dốc sức đẩy linh lực vào trong, kiếm mang bay ra, kiếm khí mạnh mẽ, chỉ cần nhìn là biết hắn chuẩn bị tung ra đại chiêu tấn công đơn.

Phi sát kiếm quyết!

Sau tiếng hô của Hầu Thiên Sát, một kiếm mạnh mẽ đâm vào không gian, cứ thế chĩa về phía trán Diệp Thành.

Có điều, điều khiến hắn phải bất ngờ đó là Diệp Thành lại không hề phòng ngự mà vẫn lao lên như con mãnh thú.

Phụt!

Ngay lập tức, máu tươi bắn ra, phần vai Diệp Thành bị một nhát kiếm đâm xuyên.

Bát hoang!

Đúng lúc này, Bát Hoang Chưởng được Diệp Thành hỗn hợp với ba loại bí pháp cùng bốn loại bí thuật nên uy lực lên cao, cứ thế giáng thẳng vào mặt Hầu Thiên Sát.

Phụt!

Đột nhiên, Hầu Thiên Sát bay đi, khuôn mặt hắn méo xệch cả đi, một đạo chưởng ấn nhuốm máu trông choán mắt người nhìn.

“Còn có thủ đoạn gì nữa?”, Diệp Thành lao tới, nắm tay nhuốm máu lại lần nữa giơ lên, chưởng ý vô địch của Bát Hoang Chưởng, khí thế của chưởng bôn lôi, long hình thần uy của hàng long, sức mạnh đè núi của hám sơn chưởng trong chốc lát dung hoà với nhau một cách hoàn mĩ.

Hầu Thiên Sát vừa đứng vững thì bị động phòng ngự, thế nhưng hắn chưa kịp tạo lớp phòng ngự hoàn chỉnh thì đòn đấm của Diệp Thành đã tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK