Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thiên Phủ Thần Triều?”, Diệp Thành liếc nhìn bốn chữ viết hoa trên tường thành và chợt thẫn thờ.





“Còn ngây ra đấy làm gì, vào đi thôi”.





“Đại Sở có Đông Hoàng Thiên Phủ Thần Triều, nơi này cũng có”, Diệp Thành gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu.





“Nhìn thấy gì chưa, pho tượng đá kia chính là Chuẩn Đế trong truyền thuyết của Vạn Cổ Thành”, vừa bước vào trong, Yên lão đạo chỉ về một hướng, nơi đó có một pho tượng đá đứng sừng sững giữa đất trời, nó giống như một vị quân vương đang đứng từ trên cao nhìn xuống thế gian, người khắc hoạ pho tượng đá này rất có tâm, khắc hoạ từng đường nét thật sinh động có hồn.





“Thật hoành tráng”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn pho tượng, cao đến mức xuyên cả tầng mây.





“Ừm?”, đợi tới khi nhìn thấy chân dung của pho tượng đá này thì Diệp Thành mới chợt run rẩy: “Đông…Đông Hoàng?”





“Ngươi biết sao?”, Yên lão đạo thẫn thờ, “không phải ngươi nói chưa từng tới Vọng Cổ Thành sao?”





“Không ngờ lại là Đông Hoàng”, Diệp Thành vô cùng kích động, hắn chưa từng thấy Đông Hoàng nhưng đã từng thấy tượng đá của Đông Hoàng ở Đông Lăng Cổ Uyên tại Đại Sở, giống hệt với pho tượng đá ở đây, thần uẩn của một vị Hoàng không thể nào sao chép được.





“Chẳng trách, chẳng trách mà thành trì lại tên là Thiên Phủ Thần Triều”, Diệp Thành bật cười, “bao nhiêu năm rồi mà tiền bối vẫn khó có thể quên đi Đại Sở”.





“Chỉ là một pho tượng đá thôi mà, ngươi có cần kích động như vậy không?”, Yên lão đạo nhìn Diệp Thành đến mức ngẩn ngơ khó hiểu.





“Không thể phủ nhận có phần thất thần”, Diệp Thành mỉm cười, quan trọng là hắn không ngờ có thể trông thấy pho tượng điêu khắc một vị Hoàng của Đại Sở ở đây, cũng không ngờ lại là Chuẩn Đế trong truyền thuyết ở Vọng Cổ Thành, và còn là Đông Hoàng Đại Sở, Đông Hoàng có thể làm mưa làm gió ở Đại Sở, tới Chư Thiên Vạn Vực tu lên Chuẩn Đế cũng không phải là điều khiến hắn phải quá bất ngờ.





“Ấy? Đó là thần ử của Thiên Phủ Thần Triều sao?”, đang mải nhìn từ tứ phương vang lên giọng nói ngỡ ngàng.





“Mới hai trăm tuổi mà Hoa Thiên đã tu tới cảnh giới Hoàng rồi”.





“Khả năng thiên bẩm quả là nghịch thiên”.





“Huyền lôi thần thể, quả nhiên bá đạo”.





“Nếu không thì sao có thể nói Thiên Phủ Thần Triều có nhân tài chứ?”, đến cả Yên lão đạo cũng tấm tắc.





Nghe vậy, Diệp Thành chợt thu lại ánh mắt, hắn nhìn về một hướng.





Ở đó, một thanh niên mặc y phục màu tím, mái tóc màu bạc, chân bước trên mây, cơ thể khoác lớp vân bào màu tím, ánh mắt sáng như vì sao, mái tóc lấp lánh, tiên quang khắp cơ thể tản ra tứ phía trông vô cùng choán mắt, chẳng khác gì một vị thần vương.





“Thần tử của Thiên Phủ Thần Triều”, Diệp Thành lẩm bẩm, “không biết cùng cảnh giới thì ngươi và Chu Thiên Dật ai mạnh ai yếu nhỉ?”





“Ngày mai mới diễn ra buổi đấu giá, chúng ta thuê một phòng trọ nghỉ tạm đã”.





“Tiền bối đi trước đi, ta còn phải đi loanh quanh xem thế nào đã”, Diệp Thành khoát tay, hắn cũng không tới xem Hoa Thiên nữa mà quay người bước vào dòng người.





“Nhớ lấy, đừng gây chuyện”.





“Vãn bối nhớ rồi”, Diệp Thành đáp lời sau đó bắt đầu bước đi sang hai bên đường, hi vọng có thể tìm được bảo bối, đừng nhìn con đường này nhỏ bé mà coi thường, có nhiều bảo bối lắm đấy.





“Tiểu hữu, món pháp khí này bất phàm, nếu như ưng nó thì ta bán rẻ cho”.





“Tiền bối có Tinh Không Đồ không?”



“Ta không có”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK