Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bình thường thôi mà!





Diệp Thành chỉnh lại y phục một cách tự nhiên.





Hoa Vân mỉm cười lắc đầu đưa ra một cái túi đựng đồ, đó chính là món đồ mà nhà họ Mạc tặng cho hắn.





Diệp Thành đương nhiên sẽ không khách khí.





Phải nói là nhà họ Mạc rất có lực, bảo bối bên trong túi đựng đồ hết sức phong phú, pháp khí, đan dược, bí quyển, nguyên thạch, cần gì có nấy, bên trong đó đương nhiên không thể thiếu tinh không đồ mà Diệp Thành cần.





“Đã ở đây cả rồi thì cho mọi người đi xem thứ thú vị của một tông”, Diệp Thành cất túi đựng đồ sau đó mỉm cười thần bí với ba người.





“Ngươi nói thú vị thì chắc chắn là thú vị rồi”.





“Hắn tiến bộ nhiều đó”, Diệp Thành toét miệng cười, phất tay lấy ra Hỗn Độn Thần Đỉnh và lôi con lợn bị phong cấm trong đó ra.





Thấy con lợn này, mấy người phía Chu Ngạo chợt thẫn thờ.





Nếu nói về con lợn này thì quả thật rất khác thường, sau khi được thả ra, nó ngoáy tít cái mông chắc mẩy chạy tới chạy lui, không có bắp cải trắng, nó chỉ đành đào bới từng lùm hoa cỏ, một bụi hoa cỏ đang yên ổn đã bị nó vùi cho nát tươm.





Mấy người phía Chu Ngạo tỏ ra rất kì quái, tiếp đó bọn họ lần lượt nhìn sang Diệp Thành, đây là người chuyển kiếp sao?





Diệp Thành mỉm cười không nói gì, một đạo tiên quang được hắn gảy ra bay vào đầu con lợn kia.





Éc...!





Thế rồi tiếng lợn kêu ré lên, nó lập tức nằm xuống dãy dụa như thể đau đớn lắm, đâu còn sức mà vùi hoa vùi cỏ, nước mắt chảy dài.





Phía Chu Ngạo lần lượt nhìn sang, có lẽ vì con lợn này nên cho tới bây giờ bọn họ vẫn chưa nhìn ra đây là ai chuyển kiếp.





Không biết mất bao lâu con lợn mới ngừng thét.





Chỉ thấy nó đứng dậy, đôi mắt to tròn đảo sang nhìn phía Diệp Thành rồi lại nhìn cơ thể của bản thân mình, sau đó một tiếng gằn đầy bá khí vang vọng gắp nhà họ Mạc: Mẹ kiếp!





Thú vị đấy!





Chu Ngạo quỳ xuống vừa xoa cằm vừa tặc lưỡi nhìn con lợn như nghe ra là ai chuyển kiếp sau tiếng gằn của nó, trong kí ức của hắn, người có thể gằn bá đạo như vậy cũng chỉ có một người, ồ không đúng, nói chính xác là một “đống”.





“Mẹ kiếp, chuyện gì vậy?”





“Sao ta vẫn còn sống?”





“Đây là đâu? Sao ta lại ở đây?”





“Sao ta lại biến thành con lợn?”





“Mẹ kiếp, còn nhìn cái gì, mau cho lão tử biến thành người”, tính khí của con lợn kia cũng không vừa, nó gằn lên chấn động thiên địa khiến bao nhiêu người nhà họ Mạc tỉnh mộng.





Lại nhìn sang phía Diệp Thành, bọn họ đã lấy ra kí ức thuỷ tinh đem cảnh tượng vui mắt vui tai này ghi lại, vừa ghi vừa nói với giọng đầy ý tứ: “Việc này quay về có thể nói cả một đời”.





“Hoá thành người, cho lão tử hoá thành người”, con lợn mặt mày tối sầm lại, dụi dụi về phía chân của Diệp Thành.



“Hoá, hoá, hoá, chẳng phải tới rồi sao?”, Diệp Thành cất đi kí ức thuỷ tinh thạch rồi gảy ra tiên quang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK