Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ồ ồ!”, cảnh tượng nổi đoá trong tưởng tượng của Diệp Thành không xuất hiện, hắn giả vờ ngạc nhiên nhìn hai người: “Hai vị sư huynh, một ngày hôm gặp, hai huynh lại đẹp trai hơn rồi”.

Được Diệp Thành khen, chiếc quạt trong tay hai kẻ kia càng phất có nhịp hơn! Bỗng nhiên còn có cảm giác lâng lâng, chưa biết chừng lát nữa còn lên trời luôn.

“Hôm nay ai đẹp trai người đó trả tiền nhé”, Diệp Thành lại lên tiếng, nói xong hắn còn vò tóc của mình khiến nó rối tung như ổ gà: “Dù sao ta cũng không đẹp trai”.

“Ngươi đã nói vậy thì ta cũng không đẹp trai”, động tác của Vi Văn Trác không chậm, hắn cũng vò đầu thành tổ quạ.

Roẹt!

Ly Chương là tên thẳng thắn nhất, hắn xé rách cổ áo mình, sau đó còn ngoáy mũi: “Ta cũng không đẹp trai”.

“Mặc dù ta thấy mình rất đẹp trai, nhưng so với hai vị thì đúng là không bằng”, Trần Vinh Vân trước giờ luôn tự cho mình đẹp trai cũng không có liêm sỉ, hắn ta hất tóc, mái tóc chia ngôi với tỷ lệ ba - bảy bị hắn hất thành tỷ lệ ba - tám.

Lúc này ánh mắt ba người phía Diệp Thành đều đổ dồn vào Cơ Tuyết Băng, Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí, lúc này chỉ còn lại ba người họ.

“Ta thấy Lý Nguyên Dương sư huynh và Nguyên Chí sư huynh vẫn đẹp trai hơn”, ba người nhìn lướt qua Cơ Tuyết Băng rồi lại đồng loạt nhìn sang Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí.

Diệp Thành hiểu rõ hai tên này nhất, bọn họ cực kỳ chú ý hình tượng của mình, vì Lạc Hi đang ở đây, bọn họ lại càng phải giữ hình tượng tao nhã, hiên ngang mọi lúc mọi nơi nên sẽ không xé quần áo hay vò đầu như mấy người bọn hắn.

Thánh nữ Từ Nặc Nghiên của Thất Tịch cố nhịn không cười ra tiếng, mà mấy tên phía Vi Văn Trác cũng rất phối hợp, biết trước đó Diệp Thành khen hai tên họ Lý, họ Nguyên đẹp trai đương nhiên là muốn chơi hai tên đó, bây giờ bọn họ đã thành công.

“Chỉ một bữa rượu thôi mà”, Lý Nguyên Dương khẽ phất quạt, mặc dù biết Diệp Thành đang gài bẫy mình nhưng vẫn phải giả vờ chuyện trò vui vẻ.

“Được mời các đạo hữu uống rượu là vinh hạnh của tại hạ”, biết không tránh được nên Nguyên Chí cũng khẽ phất quạt trong tay, không thể để mất tiền vô ích, đây cũng là thời cơ tốt để xã giao.

“Ông chủ”, hai người vừa dứt lời, Diệp Thành đã gọi vọng ra bên ngoài: “Cho chúng ta một xe rượu Quỳnh Tương Ngọc Lộ”.

“Khụ khụ”, hắn vừa nói câu này xong, Cơ Tuyết Băng bên cạnh suýt sặc.

“Cho một đĩa Tráng Dương Hổ Tiên”, Ly Chương còn gọi to hơn Diệp Thành.

*Hổ tiên: Bộ phận sinh dục của Hổ

“Rượu ngon, đồ ăn ngon cứ việc mang lên”, Vi Văn Trác cũng không kém cạnh.

“Mang hết những món đắt nhất của các người lên đây, chúng ta có tiền”, giọng Trần Vinh Vân cực kỳ vang.

Tửu lâu náo nhiệt hẳn lên, bốn người phía Diệp Thành tên này gọi to hơn tên kia, không chỉ tửu lâu mà ngay cả những người đang đi ngoài phố cũng không khỏi ngửa đầu lên nhìn.

“Được, được, có ngay, có ngay”, ông chủ tửu lâu vui phải biết.

“Ta đói cả ngày rồi, chỉ chờ bữa ăn này thôi”, Diệp Thành xắn tay áo lên.

“Cuối cùng cũng có thể ăn một bữa no nê”, Vi Văn Trác đối diện duỗi eo.

“Hôm nay ta phải ăn nhiều hơn mới được”, Ly Chương nới lỏng thắt lưng.

“Tám đời rồi chưa được ai mời cơm, cuối cùng cũng bắt được một người”, Trần Vinh Vân dứt khoát cởi áo choàng bên ngoài ra.

“Có món ngon để ăn rồi”, Lạc Hi cười sung sướng, vẻ mặt háo hức.

“Đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc!”, Thượng Quan Ngọc Nhi cười hì hì, cũng sẵn sàng chuẩn bị đánh chén.

Lúc này, ngay cả Bích Du luôn tỏ ra thờ ơ, lãnh đạm cũng bị chọc cười.

Nhìn bốn tên bên cạnh, cuối cùng Từ Nặc Nghiên không nhịn được nữa, ôm bụng cười lớn.

Cơ Tuyết Băng ngồi bên cạnh vẫn im lặng uống rượu, cô ta đã không chỉ một lần cau mày nhìn mấy người phía Diệp Thành, cô ta cao ngạo, lãnh đạm, lần này tới đây với mục đích làm rõ thân phận Diệp Thành, ai ngờ lại có một màn đặc sắc này.

Lại nhìn sang Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí, sắc mặt hai kẻ này đã không phải tối sầm nữa rồi, mà phải gọi là sắc mặt thay đổi liên tục.

Lúc trước bọn họ đã ước tính rồi, bữa ăn này chỉ mất khoảng mấy trăm nghìn linh thạch vả lại còn là mỗi người tiêu tốn mấy trăm nghìn linh thạch. Đây nào phải mời người khác ăn cơm, rõ ràng là hút máu mà!

“Đừng mang vẻ mặt đưa đám đó mà! Để ta kể cho các ngươi nghe một câu chuyện cười”, thấy vẻ mặt khó coi của Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí, Vi Văn Trác cất lời, hắn ta còn xắn cả tay áo lên: “Trước kia có một ông lão…”

“Dừng, đổi chuyện khác đi được không?”, Vi Văn Trác vừa lên tiếng đã bị Trần Vinh Vân, Ly Chương và Từ Nặc Nghiên mắng, nhìn bọn họ có vẻ đã nghe không dưới một lần câu chuyện Vi Văn Trác sắp kể.

“Nào nào, để ta kể cho”, Trần Vinh Vân lắc đầu, vuốt tóc: “Thứ gì khi vào vừa đỏ vừa cứng, rút ra lại vừa mềm vừa ướt?”

Tên này nói xong còn đưa mắt liếc Diệp Thành, Vi Văn Trác, Ly Chương, Lý Nguyên Dương, Nguyên Chí và Cơ Tuyết Băng: “Đừng nói với ta là các ngươi không biết, thứ này là nam nhân thì đều biết”.

“Hiểu”, Vi Văn Trác, Ly Chương đồng loạt ra dấu ok.

“Hiểu”, Diệp Thành cũng làm như vậy.

“Khụ khụ!”, chỉ có Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí là ho khan, mặc dù biết nhưng để giữ hình tượng, hai người bọn họ vẫn giả vờ mình ngây thơ không biết gì.

Còn Cơ Tuyết Băng, cô ta vẫn lẳng lặng uống rượu, không có bất kỳ phản ứng nào trước câu hỏi này. Mấy người phía Vi Văn Trác, Trần Vinh Vân đều nhìn cô ta.

“Muội ấy biết mới lạ”, Diệp Thành day đầu mày, chưa từng làm chuyện này thì thật sự khó mà biết câu trả lời. Phải nói câu hỏi này của Trần Vinh Vân thật sự rất khó!

“Khi vào thì cứng, rút ra lại mềm là thứ gì vậy?”, Lạc Hi còn đang gãi đầu, cô bé ngây thơ sao có thể nghĩ ra được Trần Vinh Vân đang nói tới thứ gì.

Không chỉ cô bé mà ngay cả Thượng Quan Ngọc Nhi, Bích Du, Từ Nặc Nghiên cũng không biết.

“Rốt cuộc là thứ gì vậy?”, sau một hồi suy nghĩ, Lạc Hi tò mò nhìn Trần Vinh Vân.

“Thứ này ấy mà…”

“Ông chủ, Hổ Tiên của chúng ta đâu?”, Vi Văn Trác gọi to, gọi xong hắn ta còn ho khan liếc mắt nhìn mấy người phía Từ Nặc Nghiên, Lạc Hi: “Hổ Tiên không tệ, tráng dương”.

Lời hắn vừa dứt, Từ Nặc Nghiên ở gần Trần Vinh Vân nhất lập tức giáng cho hắn một cái tát, dường như đã đoán được câu trả lời từ lời Vi Văn Trác: “Tên khốn này, xấu xa, vô liêm sỉ”.

Không chỉ cô ta mà Thượng Quan Ngọc Nhi, Bích Du và Cơ Tuyết Băng ngồi bên cạnh Diệp Thành đều mang vẻ mặt kỳ lạ.

Đặc biệt là Thượng Quan Ngọc Nhi, nghĩ đến thứ vừa đỏ vừa cứng là mặt lại đỏ bừng, cô trợn mắt nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt đẹp còn có tia lửa bùng cháy.

“Cũng… Cũng đâu phải ta nói”, khoé miệng Diệp Thành giật giật.

“Rốt cuộc là thứ gì vậy?”, vẻ mặt của một đám người sau khi hiểu ra đều khác nhau, chỉ có Lạc Hi vẫn chớp đôi mắt to ngây thơ nhìn hết người này đến người khác.

“Hổ Tiên đến rồi”, tiếng nói này vang lên thật đúng lúc, khiến mấy người phía Diệp Thành đều không khỏi nhìn ông chủ tửu lâu đích thân mang đồ ăn đến với ánh mắt đầy ẩn ý.

“Nào nào nào, ăn thôi”, Vi Văn Trác xắn tay áo, bắt đầu đánh chén, hắn gắp một miếng thật to cho Từ Nặc Nghiên: “Món này bổ lắm, đẹp da, dưỡng nhan, chống lão hoá”.

“Cút”.

“Không ăn thì chúng ta ăn”, Vi Văn Trác bĩu môi.

“Đây thực sự là một món rất bổ”, Trần Vinh Vân, Ly Chương và Diệp Thành cũng bắt đầu ăn. Bốn người bọn hắn thật sự rất vô liêm sỉ, đũa không dùng mà cứ thế dùng tay. Từ Nặc Nghiên, Thượng Quan Ngọc Nhi, Bích Du và Cơ Tuyết Băng nhìn thấy mà nôn khan.

“Sao hai huynh không ăn?”, Diệp Thành vừa ăn vừa nhìn Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí, hai tên này để duy trì hình tượng nên quả quyết không động đũa.

“Đừng ngại mà!”, Diệp Thành nói xong lại quay đầu nhìn Cơ Tuyết Băng bên cạnh: “Cơ huynh đệ, sao ngươi không ăn?”

“Không có hứng”, Cơ Tuyết Băng cầm ly rượu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đây là cảnh tượng thế nào? Bốn mỹ nữ nhìn bốn tên ăn Hổ Tiên, người qua đường nhìn thấy đều mang vẻ mặt đặc sắc.

Nhưng cũng may, chẳng mấy chốc đã có món khác được mang lên, cảnh tượng lúng túng và kỳ lạ dịu đi đôi chút.

Nhưng sau đó bốn người phía Diệp Thành lại như thể được đà, nói dễ nghe một chút là không có tiết tháo, nói khó nghe thì là không biết xấu hổ.

Bốn người bọn họ không biết là tám đời chưa được ăn no, hay là kiếp trước là ma đói thác sinh, tướng ăn thực sự không phải tướng ăn của người, quan trọng nhất là bọn họ không phải trả tiền nên ăn thoải mái.

“Nghe nói Nam Sở các ngươi gần đây xuất hiện một nhân vật lợi hại lắm, không biết các ngươi có biết không”, Vi Văn Trác đang gặm móng heo, không biết cố ý hay vô ý nói một câu: “Ừm, là cái người của Hằng Nhạc Tông ấy, tên gì nhỉ?”

“Diệp Thành”, Ly Chương bổ sung, sau đó tiếp tục nhét một viên thịt vào miệng.

“Ừm ừm, chính là tên tiểu tử đó”, Trần Vinh Vân gật đầu, nhìn mấy người phía Bích Du và Thượng Quan Ngọc Nhi: “Chắc các ngươi nghe tới rồi đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK