Mục lục
Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đan phủ, Đan Thành.

Lúc này cửa phủ đệ chật ních người, hầu như đều là luyện đan sư.

Đại hội đấu đan kết thúc, theo lý mà nói họ cũng nên ra về, nhưng chỉ vì Diệp Thành mà mọi người đều tụ tập lại.

Nhưng từ khi Đan Thần đưa Diệp Thành vào Đan phủ, ông đã phong bế phủ đệ luôn, dù ngươi có tu vi thế nào, dù trình độ luyện đan của ngươi cao đến đâu, dù danh tiếng của ngươi nổi đến mức nào, dù gia cảnh ngươi hùng hậu đến mấy cũng đều bị chặn ngoài cửa Đan phủ.

“Gia gia, hắn không sao chứ?”, trong đám đông, Bích Du và Thượng Quan Ngọc Nhi lo lắng nhìn vào Đan phủ.

“Không sao, không sao”, lão già Gia Cát Vũ ung dung nhấp một ngụm rượu, xua tay rất tuỳ ý: “Đây là Đan phủ, tiểu tử đó xuất sắc như vậy, Đan Thần sẽ để nó có mệnh hệ gì sao?”

“Chỉ là sử dụng linh hồn lực nhiều quá thôi, chắc không sao đâu”, mặc dù Từ Phúc nói vậy nhưng trong mắt ông ta vẫn không giấu được vẻ lo lắng, cho tới giờ ông ta vẫn chưa tiết lộ thân phận thật sự của Diệp Thành cho Đan Thần.

Nói cách khác, ông ta chưa bao giờ có ý định để lộ thân phận của Diệp Thành, kể cả đến lúc này.

Thiên phú tu luyện và thiên phú luyện đan của Diệp Thành thật sự quá cao, cao đến mức khiến người khác phải kiêng kỵ. Người như vậy chắc chắn sẽ bị các thế lực thù địch nhắm tới, che giấu thân phận thật của hắn là một cách biến tướng để bảo vệ hắn, cũng là bảo vệ Hằng Nhạc.

“Hạo Thiên Trần Dạ, hãy để cái tên này thay con nhận lấy sự vinh quang tối cao này đi!”, Từ Phúc hít một hơi thật sâu.

Lúc này ông lại thấy khá may mắn vì sự nhầm lẫn ma xui quỷ khiến của Diệp Thành có liên quan đến Hạo Thiên thế gia ở Bắc Sở, như vậy mục tiêu của mọi người sẽ chuyển đến thế gia đó, mà Diệp Thành sẽ không bị người khác nhằm vào.

“Tiểu tử, con đường của con còn rất dài”, Từ Phúc lẩm bẩm: “Đến khi thật sự đạt đến đỉnh phong thì vinh quang thuộc về con chắc chắn cũng không ít”.

“Lần này về phải xem xét lại mối quan hệ với Hạo Thiên thế gia thôi”, trong đám người, có người vuốt râu nói với vẻ ẩn ý sâu xa.

“Không ngờ Hạo Thiên Huyền Chấn còn có một nhi tử xuất sắc thế này, thật không ngờ đấy!”

“Tốt nhất vẫn nên xoa dịu mối quan hệ với Hạo Thiên thế gia thì hơn”, một cao thủ lớn tuổi hít sâu một hơi rồi nói: “Có nhi tử xuất sắc thế này, chắc chắn hắn sẽ vượt qua Đan Vương, sánh vai với Đan Tổ, người như vậy tốt nhất nên kết bạn, không nên kết thù”.

Đương nhiên không phải ai cũng nghĩ như vậy, trong mắt những người thuộc gia tộc có thù oán với Hạo Thiên thế gia đều loé lên ánh nhìn bất định: “Kết bạn được là tốt nhất, nhưng nếu không thể làm bạn vậy thì Hạo Thiên Trần Dạ nhất định phải chết”.

“Ta nói này, trước đây ngươi thật sự chưa từng gặp Hạo Thiên Trần Dạ sao?”, trong đám người, mấy tên phía Vi Văn Trác đồng loạt nhìn Thánh nữ Từ Nặc Nghiên của Thất Tịch.

“Chưa”, Từ Nặc Nghiên lắc đầu: “Ta rất chắc chắn, sư phụ ta cũng chính là vợ của Hạo Thiên Huyền Chấn chưa từng sinh con trai, càng chưa nghe mấy người phía Hạo Thiên Thi Nguyệt nói có đệ đệ hay ca ca bao giờ”.

“Thật kỳ lạ”, Ly Chương gãi đầu, đầu hắn đầy dấu chấm hỏi.

“Theo ta thấy có lẽ là thời niên thiếu Hạo Thiên Huyền Chấn trăng hoa, chính ông ta cũng không biết nữ nhân nào đã sinh cho mình một nhi tử xuất sắc thế này”, Trần Vinh Vân xoa cằm.

“Cũng có một khả năng khác”, Vi Văn Trác trầm ngâm: “Đó là Hạo Thiên Huyền Chấn đã biết sự tồn tại của Hạo Thiên Trần Dạ từ rất lâu rồi, nhưng ông ta đưa hắn đến một nơi bí mật để tu hành, che mắt người đời”.

“Các ngươi cứ suy đoán như vậy có ý nghĩa gì không?”, Từ Nặc Nghiên liếc nhìn ba người: “Sau này gặp hỏi thẳng luôn chẳng phải sẽ biết sao?”

Lúc này, ở một nơi sâu trong Đan phủ, Diệp Thành đang ngồi xếp bằng trong Linh Hải.

Linh Hải này rất kỳ lạ, không có linh dịch như Ngọc Linh Trì mà được ngưng tụ từ rất nhiều sức mạnh bí ẩn, khi đến gần và cảm nhận sẽ thấy đó là Linh Hải được tụ thành từ sức mạnh linh hồn.

Giờ phút này, sức mạnh linh hồn trong Linh Hải đang không ngừng chảy vào đầu mày Diệp Thành, giúp hắn bồi dưỡng linh hồn.

Đan Thần đứng im bên cạnh Linh Hải.

Ngoài ông ta ra còn có chín trưởng lão khác của Đan Thành, ai cũng nhìn Diệp Thành với vẻ mặt vừa vui vẻ vừa ngạc nhiên.

“Đan Thần, ông nhìn xa trông rộng thật đấy! Nếu ông không nhận hắn làm đệ tử ký danh thì danh dự của Đan Thành chúng ta thật sự sẽ mất sạch”, một trưởng lão mỉm cười bảo.

Nghe vậy Đan Thần phất nhẹ tay, nói với vẻ hơi ái ngại: “Nói thật, lần đầu tiên nhìn thấy hắn ta chưa từng nghĩ sẽ nhận hắn làm đệ tử của Đan Thành, nếu Lạc Hi không nũng nịu cầu xin thì ta cũng không để hắn làm đệ tử ký danh”.

“Nói như vậy thì đúng là tạo hoá tình cờ rồi!”, một trưởng lão khác cảm thán.

“May nhờ có Lạc Hi nũng nịu cầu xin nên tiểu tử này mới trở thành một nửa đệ tử của Đan Thành, hắn được là Đan Khôi, danh dự của Đan Thành chúng ta cũng miễn cưỡng giữ được”.

“Đúng là như vậy”, nữ trưởng lão tóc bạc nở nụ cười: “Nếu hắn không có quan hệ gì với Đan Thành thì Đan Thành chúng ta thật sự đã trở thành trò cười cho cả Đại Sở, Huyền Nữ không chỉ thua Huyết Đồng mà còn thua cả hắn, không cần nghĩ cũng biết”.

“Ta vẫn không thể tin được, linh hồn cảnh giới Huyền không chỉ phá vỡ được ràng buộc mà còn luyện được hai viên đan dược trong cùng một lư, mà lại còn có thể hợp nhất. Quan trọng nhất là đan dược của hắn đã dẫn ra được Đan Tổ Long Hồn”.

“Hắn đã vượt qua Đan Vương, có thể so sánh với Đan Tổ rồi”.

“Ta đề nghị sau khi hắn tỉnh lại hãy nhận hắn làm đệ tử của Đan Thành”, một trưởng lão lên tiếng, sau đó đưa mắt nhìn những người còn lại.

“Nhưng hắn đã là đệ tử của môn phái khác rồi”.

“Có thể vì hắn mà thay đổi quy tắc mà!”, nữ trưởng lão tóc trắng mỉm cười: “Chúng ta đều biết tiềm lực của hắn, ta hy vọng hắn sẽ là thành chủ tiếp theo của Đan Thành. So với Huyền Nữ, ta càng coi trọng hắn hơn”.

“Vấn đề này chờ hắn tỉnh lại, ta sẽ nói”, Đan Thần cười hiền hoà.

“Hự…”, trong Linh Hải, Diệp Thành vẫn đang hôn mê, vẻ mặt hắn vẫn đầy đau đớn, vì sử dụng linh hồn lực nhiều quá khiến đầu hắn vẫn còn ong ong.

Tuy nhiên được sức mạnh linh hồn trong Linh Hải trút vào liên tục nên cơn đau trong đầu hắn nhanh chóng tiêu tan, linh hồn lực bị sử dụng quá độ cũng nhanh chóng được bổ sung, sắc mặt tái nhợt của hắn cũng dần có huyết sắc trở lại.

Ục!

Không biết đến lúc nào, một âm thanh vang lên dứt khoát.

Hế?

Mấy người phía Đan Thần đứng cạnh Linh Hải ồ lên: “Linh hồn thăng cấp rồi”.

Chẳng bao lâu Linh Hải cuộn lên, sức mạnh linh hồn có thể nhìn thấy bằng mắt thường hoà vào cơ thể Diệp Thành, cơ thể hắn như một cái động không đáy, điên cuồng tiếp nhận.

Diệp Thành dường như đã vào một trạng thái kỳ diệu.

Linh hồn hắn như đã rời khỏi cơ thể, bị cuốn vào một ý cảnh huyền diệu, khi linh hồn hắn tiến cấp lên cảnh giới Huyền cũng từng có cảm giác này.

Giống như lần đó, hắn nhìn thấy một thế giới phồn vinh: hương hoa thơm ngát, chim muông rít rít, chồi non hé nở, nụ hoa chực chờ bung ra, vạn vật sinh sôi nảy nở.

Chẳng mấy chốc ý cảnh thay đổi, cuồng phong thét gào, những cây cổ thụ xanh um tươi tốt đã thành lá úa vàng, cành cây bắt đầu khô héo, bức tranh cả thế giới được tô điểm bởi những chiếc lá rụng.

Thế rồi đất khô cằn cỗi, những cành lá cuối cùng trên cây cổ thụ cũng rụng xuống, gió lạnh cắt da, hoa tuyết bay rợp trời, thế giới được phủ lên một lớp áo trắng thinh khôi.

Đây là luân hồi, luân chuyển không ngừng, thế giới ý cảnh như c bánh xe khổng lồ, luân chuyển theo năm tháng, luân hồi trong sinh tử.

Diệp Thành ở trong ý cảnh, chứng kiến sinh linh sinh sôi và suy kiệt, thế giới luân phiên giống như đứa trẻ sơ sinh đến lúc trở thành lão nhân, trải qua một đời, cuối cùng cũng trở về với cát bụi. Sau đó thế giới vẫn thay đổi, sinh linh sinh sôi nảy nở liên tục, mang lại cho thế giới một dấu ấn không thể xoá nhoà.

Nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại, trong ý cảnh huyền diệu, hắn nhìn thấy đại dương mênh mông, thảo nguyên rộng lớn, trời xanh bao la, và cũng cảm nhận được sự hào hùng của cự nhạc.

“Sức mạnh thiên địa”, Diệp Thành lẩm bẩm, quanh quẩn trong ý cảnh, hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh vừa thần bí vừa uy lực.

Chỉ là sức mạnh thiên địa ấy quá mơ hồ, giống như phù dung sớm nở tối tàn, một khi biến mất sẽ rất khó nắm bắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK